Lúc vào thành họ ngồi cùng xe vận tải với lãnh đạo Tiểu Chu thành, đoàn người của căn cứ Kim Môn
được phép đi vào, bất quá trước khi lên xe phải kiểm tra thân thể một lần để phòng ngừa việc mang
theo vật phẩm nguy hiểm vào trong thành, nghe nói vào thành, xuống xe còn phải kiểm tra thêm một
lần nữa.
Kiểm tra ở trong nội thành còn nghiêm khắc hơn nhiều so với ngoài thành. Trong xe tải lắc lư một vị
chính khách của căn cứ Kim Môn ngồi trêи băng ghế phụ hơi nhấc ʍôиɠ lên moi ra một phiến lá rau
xanh, hắn nhíu nhíu mày, không nhẫn tâm vứt bỏ, chỉ có thể đặt ở bên cạnh, sau đó quay đầu nhìn vẻ
mặt bình tĩnh của A Miểu.
"A Miểu, ngươi không lo lắng gì sao?"
Có người không nhịn được hỏi A Miểu, đại khái là không thể lý giải nổi vì sao A Miểu tới nơi này
còn có thể bình tĩnh như vậy.
Vốn dĩ đang nhắm mắt dưỡng thần, A Miểu mở mắt ra quay đầu nhìn mấy vị chính khách, lãnh đạo của
căn cứ Kim Môn đi cùng, hắn cười ôn hòa hỏi ngược lại:
"Có cái gì phải lo lắng ư? An Nhiên không phải hổ."
"Nghe nói trước kia Trần tiên sinh cũng đi vào Bách Hoa thành giống như chúng ta, nhưng sau đó bị
An Nhiên giam lại làm con tin."
"Làm con tin không tốt sao? Nghe nói ngày tháng ở trong Bách Hoa thành giống như ở trêи Thiên đường
a!"
Trêи khóe miệng của A Miểu còn treo một mạt cười như có như không, có người vì những lời này của
hắn mà phát ra một tiếng cười nhạo.
Thiên đường a? Trêи đời này có Thiên đường sao?
Đừng nói hiện tại mà ngay cả trước mạt thế cũng không có nơi gọi là Thiên đường? Bất quá đây chỉ là
Bách Hoa thành tự biên tự diễn lấy lý do thoái thác mà, không ai tin tưởng.
Mọi người nửa thật nửa giả biểu đạt sự chờ mong của mình đối với thiên đường này, trong lúc xe vận
tải vào thành, bên ngoài có chút ồn ào nhốn nháo, nhưng trong không khí truyền đến một cỗ thanh
hương của cỏ cây, khác hoàn toàn với hương vị đơn thuần của Phấn hoa, làm trong đầu mỗi người ở đây
nhớ tới khung cảnh của cỏ cây xanh rờn, núi cao hùng vĩ và khe suối róc rách.
A Miểu cùng vài người xuống xe, đập vào mắt họ chính là ánh dương quang xán lạn, dưới
ánh mặt trời, một đám thanh niên trai tráng với những cánh tay trần trụi làn da ngăm đen cùng cơ
bắp cuồn cuộn đang chuẩn bị chất những cái sọt lên xe.
"Từ từ, đừng nóng vội, để người trong xe xuống hết đã."
Bàn Tử rống to từ xa, hắn nóng muốn chết, giờ phút này đang ngồi dưới tán dù to ở cửa bắc, một
chiếc bàn nhỏ được đặt trong tầm tay, trêи bàn còn có một ly nước táo, bên trong còn thả vài cục đá
vuông đang tản ra hơi mát. Nhóm thanh niên ngừng một chút để cho vài người A Miểu xuống xe.
Bàn chân họ vừa chạm đất thì những cái sọt trêи tay đám thanh niên cũng nhanh chóng nhấc lên, trong
sọt là tràn đầy rau xanh, hoa quả, đồ ăn còn dính lên bùn tươi mới, mùi rau mùi hoa quả
mới mẻ đến gay mũi, được nâng lên xe, hơi đảo một cái, một vài bắp ngô lăn xuống đất.
A Miểu khom lưng nhặt mấy bắp ngô lăn xuống bên chân đưa cho một thanh niên bên cạnh,
người thanh niên bị mặt trời phơi đen còn treo nụ cười chân thành, nói với A Miểu:
"Cảm ơn, ngươi thật tốt."
Tốt sao? A Miểu sờ sờ mặt của mình, chỉ cười cười không nói chuyện.