"Lão Trần a lão Trần, ngươi này à, ngươi lại có thêm một cái bảo tiêu, nơi ở của lão tử đây đã quá
nhỏ, không có chỗ để ngồi rồi, ngươi, ngươi tên là gì? Đêm này ngươi liền ngủ dưới đất nhà lão tử
đi!"
Về việc bên người của Trần Triều Cung xuất hiện gương mặt xa lạ, An Nhiên cũng lười
quản, những người khác càng lười để ý, nhưng Bàn Tử ai oán nha, điều này thì không cần phải nói.
Dù sao hắn cũng hiểu biết tình huống của Bách Hoa thành, đã thật sự không thể chen chúc đi vào, mà
việc xây dựng thêm như điều Trần Triều Cung nói, dựng thêm nhà cao tầng là không thể thực hiện
được.
Bởi vì dựng nhà cao đến đầu thì không thể cao hơn cây cối biến dị, đây là điều An Nhiên nói cho hắn
nghe, trong thời gian chiến tranh, đạn pháo từ không trung rơi xuống phòng ở sẽ được tầng tầng cây
cối bảo vệ, nếu xây nhà quá cao hoặc quá nhiều sẽ bất lợi với việc chạy trốn.
Cho nên phòng ở của Bách Hoa thành không thể lại xây dựng cũng không thể cao thêm, vì thế không có
chỗ ở, bởi vì đủ loại lý do, những người kia đánh chết cũng không chịu rời Bách Hoa thành, cũng chỉ
có thể chen chúc ở trong nhà Bàn Tử.
Bàn Tử có thể không ai oán hay sao?
Hiện tại hắn chịu phân cái sàn cho Mộ Phong ngủ đã là xem ở mặt mũi của Trần Triều Cung rồi.
Còn không quỳ xuống tạ chủ long ân hay sao?
Mộ Phong trong bóng ma kia, dùng khuôn mặt lạnh băng tuấn tiếu nhìn Bàn Tử giống như nhìn quái vật,
đám người ở Bách Hoa thành này đều quái
dị như vậy sao?
"Thái độ gì a? Đây là thái độ gì a?"
Không chiếm được sự cảm kϊƈɦ nên Bàn Tử khó tránh khỏi có chút tức giận, chỉ vào Mộ
Phong, lại hô lên với Trần Triều Cung:
"Lão Trần, ta nói với ngươi nha, thái độ của gã thuộc hạ này của ngươi có vấn đề a, ngươi từ đâu
tìm ra con mèo ba chân như vậy? Lời cũng không biết nói đúng không? Còn tỏ thái độ gì a?"
"Được rồi, được rồi được rồi, ngươi đừng thêm phiền nữa, còn nói gì mèo ba chân a, nhìn ngươi đi,
chút nhãn lực đều không có, thôi, nhanh một chút đi, chốc lát nữa bọn nhỏ phải về nhà ăn cơm trưa,
nhanh, đi mau.!"
Nói xong, Trần Triều Cung với da đầu tê dại đưa cho Bàn Tử một cái túi đầy hạt ngô, rồi đẩy Bàn Tử
ra ngoài nhà, nói Mộ Phong là mèo ba chân sao? Có thể không kinh động An Nhiên, tự do ra vào Bách
Hoa thành, một giết một kẻ với thân thủ như Bàn Tử đây vẫn quá dư dả đi.
Trần Triều Cung cảm thấy, tuy rằng Bàn Tử khá ồn ào, cũng đặc biệt phiền toái nhưng hắn đã ở chung
với Bàn Tử lâu như vậy, không hy vọng Bàn Tử cứ như vậy không minh bạch mà chết đi.
Vì thế Trần Triều Cung ra tay cứu Bàn Tử một mạng, đẩy Bàn Tử đi về phía trường học.
Trường học của Bách Hoa thành áp dụng chế độ hỗn hợp trừ bỏ bộ phận "giáo ɖu͙ƈ sớm" ra, thì đứa nhỏ
ba tuổi trở lên đều ở "độ tuổi hỗn hợp", giáo viên sẽ viết trêи bảng đen một chữ, bọn nhỏ sẽ bắt
đầu luyện theo, giáo viên có thể trông coi thì trông coi, ngẫu nhiên có việc thì chính là những đứa
lớn sẽ quản những đứa nhỏ hơn.
Đương nhiên, nếu không viết xong, khẳng định phải ở lại sau khi tan học, trường không quản cơm
trưa, tới thời điểm bọn nhỏ viết chữ xong thì về nhà mình ăn cơm trưa.
Buổi chiều chủ yếu là hoạt động thể ɖu͙ƈ, An Nhiên nghe theo ý kiến của các chuyên gia, trường học
được xây dựng khá lớn, khu dạy học sẽ ở một nơi rộng rãi, có sân vận động khá lớn cho lũ trẻ.
Phía đất trống có rất nhiều thiết bị dùng trong quân huấn, đứa nhỏ ở Bách Hoa thành từ nhỏ sẽ bắt
đầu tiếp thu huấn luyện thể ɖu͙ƈ trong quân sự, cách vật lộn cùng với những bài tập nâng cao thể
năng, như bơi lội, leo núi,. tụi
nhỏ đều phải tập luyện.