ngon ngủ tốt a."
Bàn Tử vừa nghe mấy lời này của An Nhiên, chỉ thiếu chút bị dọa khóc, nhanh chóng hóp hóp bụng để
cho An Nhiên thấy ngày tháng mình trôi qua biết bao nhiêu là gian nan.
"Oan uổng a, nữ thần a, ngài ở bên trong này, sinh tử chưa biết, ta nào có dám ăn ngon ngủ được
a???"
Bàn Tử diễn một bộ vuốt ʍôиɠ ngựa kiêm tỏ rõ lòng trung thành.
Thấy An Nhiên không trả lời, Bàn Tử nhìn sắc mặt nàng, lập tức cẩn thận nói:
"Nữ thần, giữa hai Vân Đào này khẳng định một người là Trần Triều Phát." "Vô nghĩa!"
"Vậy hiện tại chúng ta đã xác định được phạm vi của Trần Triều Phát, không phải người
này thì là người kia, vậy có phải nên bỏ đi lệnh cấm hay không?"
"Thả những người còn lại sao?"
An Nhiên lầm bầm lầu bầu tự hỏi, sau đó nhìn trái nhìn phải, trong mỗi cánh cửa
phòng đang mở rộng kia, đều có vài người, những người này đều bị nàng khống chế ở trong phòng chỉ
vì tìm ra Trần Triều Phát,
Hiện tại Trần Triều Phát ở đây, đích xác có cầm tù những người này cũng không có tác dụng gì khác.
Vì thế An Nhiên nghĩ nghĩ gật đầu:
"Được rồi, để bọn họ đi ra ngoài đi, chỉ để Vân Đào ở đây, an bài hai gian phòng, để hai người này
ở."
"Được a, ta lập tức đi làm ngay."
Từ lúc Nhục hoa quay về, Bàn Tử phá lệ chân chó với An Nhiên, phàm là lời nói của nàng, hắn nhất
định quán triệt chấp hành.
Rất nhanh, toàn bộ người sống sót trong đại phú hào này đều bị thanh lý không còn bóng dáng, những
người này, có rất nhiều người do trốn tránh sống sót sau tai nạn, có người xác thật có chút năng
lực, trong quá trình giết tới giết lui cuối cùng cũng bảo được tính mạng.
Nhưng khoảnh khắc sau khi mỗi người xếp hàng đi ra đại phú hào này bọn họ chắc chắn đã không phải
chính mình lúc trước nữa.
Vận mệnh chính là như thế, người phương Bắc không phải trải qua sự vây đổ của tang thi giống như
phía Nam, nhưng ở trong cái lò luyện mạt thế này, bọn họ được trời xanh ưu ái sống sót, nhưng chung
quy vận mệnh sẽ ở một ngày nào đó sẽ đem những người này trải qua một phen chém giết
huyết tẩy, mới có thể trổ hết tài năng bảo vệ tính mạng mình.
Hiện thực tàn khốc, nhưng cũng chỉ có người chịu đựng được sự tàn khốc thì tương lai mới có thể
sinh tồn được ở mạt thế.
Người sống sót trong đại phú hào bị an bài đơn độc sinh hoạt ở một khu vực nhất định, bởi vì đã bị
khống chế, cho nên họ không thể lại giết hại lẫn nhau nữa, nhưng xét thấy giữa bọn họ không biết có
dư đảng của Trần Triều Phát hay không cho nên tạm thời những người này không được phép hòa hợp với
tập thể của đội Bàn Tử.
Trong những quân nhân đội Bàn Tử có người am hiểu về tìm hiểu thông tin, mỗi ngày sẽ đến hỏi chuyện
bọn họ, tính toán tìm ra dư đảng của Trần Triều Phát trong nhóm người này.
Chỉ cần Trần Triều Phát không chết, dư đảng kia vẫn là vũ khí thu thập tình báo của Trần Triều
Phát.
Không thể không nói, biện pháp thô ráp như vậy cũng có một chút hiệu quả, làm Bàn Tử tìm ra vài dư
đảng của Trần Triều Phát.
Từ trong miệng đám dư đảng, bọn họ đại khái có một chút hiểu biết về Trần Triều Phát.
Nghe nói Trần Triều Phát này là chuyên gia về tâm lý học, xã hội học cùng hành vi học gì đó, còn
học qua lớp biểu diễn linh tinh gì đó, là một người có tên tuổi trong xã hội, là thiên tài, nhưng
thiên tài và kẻ điên thường thường chỉ có một đường ranh giới mỏng.
Hắn rất am hiểu tẩy não người khác, cũng rất thích nghiên cứu nhân tính con người, thường xuyên có
thể nhìn nhận từ một chút hành vi nho nhỏ để
phân tích hoàn chỉnh một con người.
Lại phối hợp thêm một chút ba phải ai ai cũng có thể nói chuyện được, cùng với sự bắt chước rất
chân thật, chính đám dư đảng của hắn cũng không thể phân rõ người nào là thật người nào là giả.