Mục lục
Trước Khi Tuyết Rơi Hãy Chia Tay
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Suy đoán của Lục Hạc Nam về Tống Nhược Cẩm, cũng không thể coi là sự nghi ngờ ác ý.

Tuy Lục Hạc Nam không rõ giữa Tống Nhược Cẩm và nhà họ Kiều đã đạt được thỏa thuận gì trong bóng tối, nhưng anh hiểu rõ, sự tồn tại của Lương Quyến trong mắt bọn họ, tuyệt đối là cái gai trong thịt, hận không thể lập tức trừ khử.

Nhâm Thời Ninh trầm mặc một lúc, rồi có chút do dự nói: "Chắc không phải người của dì Tống, dạo này tôi vẫn luôn chú ý động tĩnh ở Kinh Châu giúp cậu, bên Thanh Viễn cũng chưa nghe được tin gì."

"Vậy à?" Lục Hạc Nam khẽ cười, mang theo vài phần giễu cợt.

Dựa theo tính cách của Tống Nhược Cẩm, sao bà ta có thể ngồi yên chờ chết? Sao có thể để hướng phát triển của sự việc đi ngược lại với kế hoạch của mình?

Nhâm Thời Ninh cũng không tin lắm, nhưng thời gian quá ngắn, muốn điều tra rõ những chuyện lòng vòng phía sau này vẫn cần thêm thời gian.

"Sếp Nhâm." Thư ký gõ cửa, quy củ đứng bên cạnh, "Hồ sơ của hai người đó tôi đã sắp xếp xong và gửi vào hộp thư của anh rồi."

Nhâm Thời Ninh lướt chuột mở hộp thư, đầu tiên tiện tay chuyển tiếp tài liệu cho Lục Hạc Nam, rồi nheo mắt quét nhanh qua màn hình, chọn vài điểm chính đọc cho anh nghe.

"Hai người đó thật ra là anh em họ, nam tên là Bạch Thúc Xuyên, nữ tên là Hàn—"

"Hàn Nguyệt Như?" Lục Hạc Nam hất nhẹ tàn thuốc, giữa làn khói mờ không cần suy nghĩ liền nói.

Nhâm Thời Ninh kinh ngạc hỏi ngược lại: "Cậu biết à?"

"Không hẳn là biết, cô gái đó là bạn cùng phòng trước đây của Lương Quyến." Lục Hạc Nam cụp mắt xuống, bỗng nhiên thấy có chút mệt mỏi.

Những đòn tấn công bất ngờ không thể phòng bị này, rốt cuộc xuất phát từ đâu? Hết chuyện này đến chuyện khác, cứ đều đặn xảy ra đúng vào thời điểm then chốt này, Lục Hạc Nam thật sự khó mà coi đó là ngẫu nhiên do trời xui đất khiến.

Chuyện này càng lúc càng thú vị rồi.

Lục Hạc Nam khẽ cong môi, giọng nói lạnh thấu xương: "Anh Ninh, đừng đánh rắn động cỏ."

"Tôi hiểu." Giọng của Nhâm Thời Ninh cũng trầm xuống.

Cuộc nói chuyện giữa đàn ông rất ngắn gọn và nhanh chóng, điện thoại bị Nhâm Thời Ninh cúp trước, Lục Hạc Nam đặt điện thoại xuống, ngẩng đầu nhìn về phía Mạc Quyên vẫn còn chưa hoàn hồn đang ngồi trên ghế sofa.

Chuyện bị theo dõi, năm xưa Mạc Quyên từng trải qua không ít, cảm giác nơm nớp lo sợ, thần kinh căng như dây đàn đó, cô thật sự không muốn nhớ lại chút nào.

Chỉ những ai từng trải qua mới có tư cách lên tiếng vào lúc này, nhưng còn chưa kịp mở miệng hỏi han gì, tiếng an ủi trầm ổn của Lục Hạc Nam đã sớm truyền đến tai cô.

"Đừng lo." Lục Hạc Nam cố gắng nhếch môi cười, "Mọi chuyện vẫn nằm trong tầm kiểm soát của chúng ta."

Mạc Quyên gật đầu, ngón tay vẫn bất an xoắn lấy vạt áo, ngồi ngơ ngác trên sofa, quên luôn cả việc mình định nói gì.

"Chị Quyên, tôi có thể nhờ chị giúp một việc không?" Lục Hạc Nam bước vòng qua chiếc bàn lớn, đi đến trước mặt cô.

Chuyện gì mà đến mức Lục Hạc Nam phải dùng chữ "nhờ"?

Mạc Quyên ngơ ngác ngẩng đầu: "Việc gì? Cậu cứ nói thẳng là được."

"Tôi muốn nhờ chị thay tôi tiếp quản vị trí ở Phổ Huệ." Giọng nói của Lục Hạc Nam chậm rãi, ngữ điệu có phần lơ đãng, nhưng không hiểu sao lại ẩn chứa vẻ lạnh lẽo như đang "ủy thác chuyện sau cùng".

"Tại sao?" Mạc Quyên hơi không hiểu, ánh mắt nhìn Lục Hạc Nam vô thức mang theo chút ngây thơ, "Bên Phổ Huệ chẳng phải vẫn còn Sở Hằng đang quản lý sao?"

"Phổ Huệ mấy năm nay mở rộng nhiều mảng kinh doanh, mọi mặt đều cần có người trông coi, nhưng Sở Hằng còn phải lo việc nhà họ Sở, khó tránh khỏi bị phân tâm."

Lý do của Lục Hạc Nam thoạt nghe rất đàng hoàng, nhưng Mạc Quyên thông minh, chỉ trong khoảnh khắc đã nhìn ra được sơ hở anh cố ý che giấu.

"Sở Hằng bận việc nhà họ Sở, vậy còn Thanh Viễn thì sao?" Mạc Quyên khẽ nhíu mày, trong giọng nói dịu dàng không giấu được sự chất vấn, "Theo tôi biết, nhà họ Tống vẫn chưa có ý định để cậu ấy tiếp quản sản nghiệp gia đình."

"Chị Quyên." Lục Hạc Nam ngẩng đầu, cong môi cười, lựa chọn không trả lời, "Trong nhóm người của chúng ta, người có năng lực, có tinh thần trách nhiệm, lại khiến tôi yên tâm, chỉ có chị."

Người có năng lực và tinh thần thì dễ tìm, khó là khó ở chỗ đáng tin.

Mạc Quyên mím môi, thông minh như cô bỗng nhiên liền hiểu hết mọi điều Lục Hạc Nam chưa nói ra thành lời. Những người như anh em ruột thịt, tình thâm nghĩa trọng đó, làm sao lại trở thành người không thể tin được?

Chỉ vì anh ta họ Tống sao? Trong đầu Mạc Quyên trống rỗng, không muốn nghĩ sâu thêm.

Về việc Mạc Quyên tiếp quản vị trí của Lục Hạc Nam, quản lý Phổ Huệ, Sở Hằng hoàn toàn không có ý kiến, thậm chí còn đích thân từ Giang Châu trở về, trực tiếp cảm ơn cô.

Nằm ngửa trên sofa tầng 28 của văn phòng Trung Thịnh, Sở Hằng kiêu ngạo như ông cụ nằm phơi nắng dưới cổng thành.

Lục Hạc Nam chẳng buồn để ý đến anh ta, sau khi kết thúc cuộc họp tổng kết cấp cao trong tháng, anh đẩy cửa bước vào văn phòng, ánh mắt chỉ lướt qua người Sở Hằng một cái, liền ngồi xuống bàn làm việc, chuyên tâm xử lý văn kiện.

Ngược lại, chính Sở Hằng lại không nằm yên được, tự cảm thấy nhàm chán bèn bò dậy khỏi sofa, rồi rụt rè đi đến ngồi đối diện với Lục Hạc Nam, kéo gần khoảng cách.

"Về việc chị Mạc Quyên vào Phổ Huệ, tôi không phản đối, thậm chí còn rất đồng ý." Sở Hằng cau mày, vẻ mặt khó xử, "Nhưng cậu cũng nên bàn bạc với Thanh Viễn một tiếng chứ, cậu im lặng như thế rồi trực tiếp ra quyết định, là ý gì?"

"Người sáng lập Phổ Huệ trên danh nghĩa là cậu và tôi, tôi còn chẳng bàn với cậu, thì bàn với Thanh Viễn làm gì?" Lục Hạc Nam không ngừng viết, giọng điệu bình thường đến mức chẳng buồn ngẩng đầu.

Sở Hằng bị lời của anh chặn họng, ú ớ mãi mà không nói nên lời.

"Sao, Thanh Viễn mách lẻo với cậu à?" Lục Hạc Nam cười khẽ hai tiếng, trong ánh mắt lộ ra sự thiếu kiên nhẫn.

"Không." Sở Hằng thở dài một tiếng, gương mặt đầy vẻ bất đắc dĩ, "Là Úc Chân nói với tôi, bảo dạo này tâm trạng Thanh Viễn không được tốt."

Tay Lục Hạc Nam đang cầm bút phê duyệt văn kiện khẽ khựng lại, ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt Sở Hằng, ánh nhìn sâu kín khó dò.

"Cậu có thời gian quan tâm nó vui hay buồn, thì chi bằng để tâm đến việc gần đây nó đang bận cái gì."

Giọng của Lục Hạc Nam trở nên nặng nề, sắc mặt Sở Hằng cũng chợt thay đổi, lập tức dịch ghế lại gần, hỏi vặn: "Lại gây họa gì nữa rồi?"

Gây họa? Lục Hạc Nam không nhịn được mà bật cười.

"Gần đây Thanh Viễn không có ở Cảng Châu." Lục Hạc Nam lựa chọn nói thật với Sở Hằng.

Sở Hằng sững người, lập tức quay đầu lại: "Vậy cậu ta ở đâu?"

"Ở Bắc Thành." Lục Hạc Nam ngừng lại một chút, rồi từng chữ như đâm vào tim người khác mà nói tiếp, "Từ hai tháng trước, Tống Thanh Viễn đã ở Bắc Thành rồi."

*

Ngày 16 tháng Bảy, vào thứ Bảy lúc 10 giờ sáng, lễ bế mạc và trao giải của Liên hoan phim ngắn Hoa Thanh diễn ra đúng hẹn tại tòa nhà trung tâm hoạt động sinh viên trong khuôn viên trường Hoa Thanh.

Tòa nhà này tuy danh nghĩa là trung tâm hoạt động sinh viên, nhưng thực chất là nơi trường dùng để tiếp đãi khách khứa, tổ chức sự kiện.

Là người từng đại diện tân sinh viên phát biểu năm đầu nhập học, Lương Quyến đã theo lãnh đạo nhà trường bước vào khán phòng này không biết bao nhiêu lần.

Nhưng như hôm nay — kéo vali, chen chúc giữa đám người, hớt hải đến kịp giờ để ngồi vào chỗ — thì đúng là lần đầu tiên.

Vừa xách vali vừa đi vào từ cửa bên, ngay khi xuất hiện, Lương Quyến đã thấy Chúc Linh Linh đang vẫy tay gọi mình từ hàng ghế phía tây.

Chúc Linh Linh mặc chiếc váy hai dây màu hồng sẫm, nổi bật giữa đám đông toàn tông màu trắng đen xám. Lương Quyến nheo mắt, không tốn chút sức nào cũng tìm thấy chỗ trống bên cạnh cô ấy.

"Bình thường không phải cậu rất đúng giờ sao? Tôi còn tưởng cậu không hài lòng với kết quả nên không thèm đến nhận giải cơ đấy!"

Chúc Linh Linh đứng dậy đón lấy vali của Lương Quyến, hơi cúi người khi đi qua mấy bạn học khác, rồi đặt vali vào một góc khuất, sau đó mới quay lại ngồi cạnh Lương Quyến.

Lương Quyến biết thời gian gấp gáp, vừa rồi chạy vội đến nên vẫn chưa thở đều lại. Cô thở đứt quãng, đáp lời Chúc Linh Linh: "Đồ phải mang theo nhiều quá... Tối qua thu dọn chưa xong, sáng nay dậy sớm hơn một tiếng, ai ngờ suýt nữa vẫn trễ."

Chúc Linh Linh lấy khăn giấy trong túi đưa cho cô lau mồ hôi, lại ân cần phe phẩy tay tạo gió, không nói thêm lời trách móc nào. Vì chuyến đi tìm tình yêu ở Kinh Châu lần này, Lương Quyến đã chuẩn bị rất kỹ, khiến Chúc Linh Linh vừa xót xa vừa không đành lòng ngăn cản.

"Nhìn cậu thế này, tôi thấy cậu có đến muộn nửa tiếng cũng vẫn kịp."

Người nói là Dương Nhất Cảnh. Anh và anh béo khoác vai nhau bước vào từ ngoài khán phòng, rồi ngồi xuống cạnh hai cô gái.

"Lại đi hút thuốc đúng không!" Chúc Linh Linh ngửi thấy mùi khói thuốc, theo phản xạ đấm một cái vào người Dương Nhất Cảnh, "Còn dám nói là đi vệ sinh."

Dương Nhất Cảnh bị hen suyễn bẩm sinh, vốn nên tránh xa nicotine, nhưng lại nghiện thuốc nặng. Mỗi lần châm điếu thuốc là như đang đùa giỡn với tính mạng.

Chúc Linh Linh ngoài cứng trong mềm, chẳng thể nói ra những lời quan tâm kiểu khuôn mẫu, đành nghiêm khắc giám sát anh, không cho thuốc lá hay bật lửa xuất hiện quanh người.

Dương Nhất Cảnh bị đánh, giả vờ đau ôm bụng ngồi xuống, không dám cãi lại. Anh Béo thì cười hì hì, chủ động đứng ra đỡ đạn: "Anh ta đúng là đi vệ sinh thật, là tôi đi hút thuốc. Anh ta đứng bên cạnh chờ tôi. Chị Linh, tôi làm chứng, Dương Nhất Cảnh không hút một hơi nào đâu!"

Hai cậu con trai liếc nhau ăn ý, trông như kiểu anh em tốt cùng nhau chịu trận.

Chúc Linh Linh hiểu trò mèo của đám này, mà hôm nay là ngày vui, cô cũng lười gây thêm "án mạng gia đình".

Lương Quyến cầm khăn giấy trong tay, cố gắng xoa dịu cơn giận của Chúc Linh Linh, tự nhiên chuyển đề tài: "Cậu vừa nói tôi đến muộn nửa tiếng cũng kịp." Cô liếc đồng hồ đeo tay, chỉ còn chưa tới 10 phút là đến giờ bắt đầu, "Tại sao lại nói thế?"

"Thấy cái ghế trống kia không, còn một ông lớn chưa đến." Anh béo ra hiệu phía trước, ra hiệu cho Lương Quyến nhìn theo, "Lúc nãy ở cửa, tôi nghe thư ký phòng hiệu trưởng đang gọi điện, hình như đang xác nhận lại thời gian."

Chỉ là một liên hoan phim nho nhỏ trong trường, có gì đáng để mời "ông lớn" đến cơ chứ?

Danh sách khách mời đã được gửi vào nhóm làm việc từ tối hôm trước. Trước khi ra khỏi nhà, Lương Quyến còn cẩn thận nhìn qua để xác định chỗ của Kim Thủ Thần.

Khách mời được chia thành hai nhóm: giám khảo ngành giải trí và nhà tài trợ giới thương nhân. Sắp xếp chỗ ngồi dựa trên thứ tự tầm quan trọng, hai bên ngồi cạnh hiệu trưởng và bí thư trường.

Người có sức ảnh hưởng lớn nhất trong ngành giải trí là một nữ diễn viên gạo cội, cựu sinh viên khoa Diễn xuất mười năm trước, và đạo diễn trẻ Trình Yến Thanh.

Còn trong giới thương nhân, những ông chủ công ty như Kim Thủ Thần cũng không thiếu.

Phổ Huệ chưa phải là thương hiệu quốc dân ở Trung Quốc đại lục, nhưng có lẽ vì nể mặt Lục Hạc Nam, chỗ ngồi của Kim Thủ Thần được xếp khá gần trung tâm, chỉ cách bí thư trường hai ghế.

Dựa vào trí nhớ, Lương Quyến cúi đầu nhìn từng tấm bảng tên ở hàng ghế đầu. Nhìn từ phải qua trái, chỗ vốn dĩ là của Kim Thủ Thần lại dán tên của sếp Triệu bên Bất Động Sản Gia Thụ.

Gia Thụ là doanh nghiệp đầu ngành ở Bắc Thành, lẽ ra phải ngồi ở ghế đầu bên trái gần bí thư nhất. Tại sao lại bị đẩy ra ghế thứ ba? Và bảng tên chỗ của Gia Thụ thì lại để trống?

Với một sự kiện lớn như vậy, phòng hành chính không thể phạm lỗi sơ đẳng thế được.

Lương Quyến nhíu mày, nheo mắt nhìn kỹ từng bảng tên trước các ghế lần nữa, nhưng vẫn không thấy tên Kim Thủ Thần đâu.

Chẳng lẽ Kim Thủ Thần không đến? Sự nghi hoặc trong lòng cô càng sâu thêm.

Chỉ còn chưa đến bảy phút nữa là lễ bế mạc bắt đầu, mà khu vực khách mời vẫn còn lộn xộn.

Không chỉ lãnh đạo trường, mà mấy ông trùm thương nghiệp bình thường cao ngạo cũng không hiểu sao lại lộ vẻ căng thẳng, như thể đang đối mặt với kẻ thù.

Những mánh khóe trong thế giới quyền lực đầy mưu mô ấy chẳng liên quan gì đến thế giới yên bình của Lương Quyến. Cô chỉ thoáng quan tâm, rồi lại bị một câu chuyện cười mới từ anh béo thu hút.

Đúng lúc quay đầu cười với Chúc Linh Linh, cô lễ tân mang giày cao gót mặc sườn xám đang ôm chồng bảng tên mới in vội vã bước xuống cầu thang.

Khoảnh khắc ánh mắt lướt qua, nụ cười trên môi Lương Quyến đông cứng lại.

Chắc là cô hoa mắt rồi, khoảng cách xa như thế... Nhưng sao lại thấy có một chữ "Lục" trên tờ giấy ấy?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK