Mục lục
Trước Khi Tuyết Rơi Hãy Chia Tay
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cho đến khi trong gương chiếu hậu, bóng dáng của Lương Quyến dần dần nhỏ lại, rồi hoàn toàn biến mất, Lục Hạc Nam mới chậm rãi thu lại ánh nhìn.

Ngồi ở ghế lái, Nhâm Thời Ninh liếc nhìn qua khóe mắt, thấy dáng vẻ Lục Hạc Nam như đang si tình, không nhịn được buông lời trêu chọc: "Luyến tiếc thế thì ở lại luôn đi cho rồi."

Lục Hạc Nam tựa người ra sau ghế, nhắm mắt lại, dùng chính lời của Lương Quyến để đáp trả: "Tôi đâu thể tùy hứng được."

Câu nói ấy vừa thốt ra, Nhâm Thời Ninh cũng khẽ thở dài một tiếng.

Những người như họ, trong mắt người ngoài là ở trên cao, là hào quang vạn trượng, muốn gì được nấy.

Nhưng chỉ những kẻ thực sự đứng ở vị trí ấy mới hiểu được sự ràng buộc giữa các gia tộc, sự kìm kẹp giữa các lợi ích.

Chỉ cần sơ sẩy một chút, đồng minh có thể lập tức biến thành kẻ địch, từng cử động nhỏ cũng kéo theo cả cục diện rung chuyển.

Ai cũng hiểu rõ đạo lý "lên cao thì ngã đau", không ai dám gánh vác cái rủi ro của việc cả toà thành sụp đổ, cho dù chỉ là một tia nhỏ.

Không ai thật sự được tự do cả, dù anh có quyền thế đến đâu cũng vậy thôi.

Điện thoại trong túi áo khoác đột ngột rung lên.

Lục Hạc Nam hé mắt, lười biếng liếc nhìn, nhưng khi thấy người nhắn tin là Lương Quyến, cả người lập tức ngồi thẳng dậy, vẻ khó chịu và u ám trong mắt cũng tan biến không còn.

LJ: [Em về trường rồi. Bát đũa trong nhà em rửa sạch sẽ rồi, cũng cất lại vào tủ luôn rồi.]

Nhìn thấy dòng tin đó, Lục Hạc Nam hơi nhíu mày.

Lúc hai người chia tay, anh đã thấy rõ vẻ mệt mỏi nơi đáy mắt cô, còn dặn cô cứ ngủ một giấc ở đó đã, nghỉ ngơi xong hãy về.

Dù sao ban ngày trong ký túc xá người ra người vào, không tiện để chợp mắt.

Có lẽ Lương Quyến đoán được nghi vấn trong lòng anh nên vội vàng nhắn thêm:

LJ: [Dù sao đây cũng là nhà của anh trai anh, anh không có ở đây, em ngủ lại không tiện.]

Lục Hạc Nam suy nghĩ một lát rồi cũng đành thỏa hiệp, nhẹ nhàng gõ mấy chữ trong khung chat: [Được rồi, về trường nhớ cẩn thận. Tới nơi thì nhắn cho anh một tiếng.]

Thời gian bên nhau chưa lâu, nhưng anh biết tính Lương Quyến rất bướng. Chuyện cô đã quyết thì không có thương lượng gì được hết.

Vậy nên cũng chẳng cần khuyên thêm.

LJ: [Anh cũng vậy.]

Đến đây, cuộc trò chuyện kết thúc. Nhưng Lục Hạc Nam vẫn cứ nhìn chằm chằm vào dòng tin nhắn cuối cùng của cô.

Vì đây là nhà của anh trai nên... không tiện.

Nghĩ thông suốt rồi, Lục Hạc Nam tắt màn hình điện thoại, quay đầu sang nhìn Nhâm Thời Ninh, cười ranh mãnh: "Anh Ninh này, nhờ anh một chuyện được không?"

Tay Nhâm Thời Ninh đang cầm vô lăng bỗng khựng lại. Cái thằng nhóc này mà gọi "anh" thì đảm bảo là chẳng có chuyện gì tốt đẹp.

"Chuyện gì? Để tôi xem xét đã, rồi mới quyết định có giúp hay không." Nhâm Thời Ninh lạnh lùng nói.

"Ôi trời, đối với anh thì là chuyện nhỏ thôi mà." Lục Hạc Nam bật cười, giọng còn pha cả khẩu âm Bắc Kinh, "Tôi muốn mua một căn nhà ở Bắc Thành, nhờ anh chọn giúp tôi một chỗ."

Nghe vậy, Nhâm Thời Ninh nhìn anh với ánh mắt đầy nghi ngờ, hỏi: "Mua nhà làm gì? Cậu định định cư ở đây à?"

Hai chữ "định cư" trúng ngay tâm ý của Lục Hạc Nam. Anh gật đầu, thẳng thắn xác nhận: "Đúng vậy, tôi muốn lập nghiệp ở Bắc Thành."

Anh vừa mới nghĩ xong – hiện tại Lương Quyến đang học năm ba, cho dù không học tiếp lên cao học thì ít nhất cũng còn ở Bắc Thành hai năm nữa.

Cô đã ở đây, anh dĩ nhiên cũng sẽ thường xuyên đến. Mà cứ ở mãi nhà của Lục Sâm thì thật sự không tiện.

"Chẳng phải anh trai cậu có một căn nhà ở đây sao? Dù sao cậu ấy cũng đâu có về mấy, cậu cứ ở đó đi cho lành." Nhâm Thời Ninh vẫn không ủng hộ chuyện mua nhà này cho lắm.

Mua nhà là xác định sẽ ở lại lâu dài, chẳng khác nào "kim ốc tàng kiều" cả.

Nếu bà Tống biết con trai bà đang yêu đương ở Bắc Thành, chắc sẽ tức chết mất. Nhâm Thời Ninh thì sợ bà ấy, chẳng muốn nhúng tay vào chuyện này.

"Anh cũng nói rồi, đó là nhà của anh tôi mà. Giờ tôi có người đi cùng rồi, không tiện đâu."

Ba chữ "người đi cùng" được Lục Hạc Nam cố ý nhấn thật rõ, giọng điệu còn lộ ra sự đắc ý và vui vẻ không giấu được.

Cái kiểu khoe mẽ này quá lộ liễu, khiến một người độc thân lâu năm như Nhâm Thời Ninh phải hừ lạnh một tiếng.

Mới có bạn gái thôi mà đã "người đi cùng", ghê thật đấy.

"Cậu bớt bớt lại đi, đừng để một ngày nào đó bà Tống đột kích thì không kịp trở tay đâu." Nhâm Thời Ninh miệng thì cằn nhằn, nhưng lời khuyên thì vẫn đủ đầy.

Nhắc đến mẹ mình – bà Tống Nhược Cẩm, Lục Hạc Nam đã có thể bình tĩnh đối diện. Anh nhướn mày, nhếch môi cười: "Tôi với Lương Quyến là chuyện của tôi, không liên quan đến bà ấy."

"Nhưng dù gì bà ấy cũng là mẹ cậu." Nhâm Thời Ninh thở dài. Ngoài câu nói nhàm chán này, anh cũng chẳng biết khuyên thêm gì nữa.

Nghe vậy, Lục Hạc Nam lập tức nghiêm mặt chỉnh lại: "Anh đừng nói thế. Bà ấy chắc gì đã muốn có một đứa con trai ốm yếu bệnh tật như tôi."

"Thôi được rồi, đừng nghĩ ngợi nhiều nữa." Lục Hạc Nam không muốn tiếp tục nhắc đến mối quan hệ rối ren với mẹ mình, bèn chủ động nói sang chuyện khác, "Chuyện tôi quen Lương Quyến, tôi đã báo với cậu và mợ rồi."

Nhâm Thời Ninh bất chợt quay sang nhìn anh, ánh mắt có phần kỳ lạ.

Anh thừa biết vị trí của Lục Đình Tích và Lê Bình trong lòng Lục Hạc Nam quan trọng cỡ nào.

Chuyện yêu đương mà cũng phải báo cáo với hai người ấy, rõ ràng là Lục Hạc Nam không phải chỉ chơi cho vui nữa rồi.

Nhưng có cần phải nhanh vậy không? Hai người mới quen nhau bao lâu đâu, đã vội về báo cáo với gia đình rồi.

Làm như thể chuyện này đã là chuyện chắc chắn không thay đổi vậy.

Nhâm Thời Ninh không kìm được liền hỏi thẳng: "Có cần thiết phải vậy không?"

"Dĩ nhiên là cần." Lục Hạc Nam khẽ cong môi, cười như có như không: "Chẳng phải anh từng nói sao, những người như chúng ta vốn dĩ có tư cách yêu đương."

Việc anh báo với gia đình, chẳng qua là để giành lấy một tư cách – được đường đường chính chính mà yêu đương.

Lương Quyến không phải chim hoàng yến bị anh bao nuôi, cũng không phải tình nhân trong bóng tối mà người khác không thể biết.

Cô là người mà anh đã nghiêm túc tỏ tình, là người mà anh đã thao thức suốt bao đêm, cầu xin ông trời ban cho mình một tình yêu trọn vẹn.

"Rồi sau đó?" Nhâm Thời Ninh tiếp tục hỏi.

Lục Hạc Nam nhất thời không hiểu được câu này có ý gì, nhíu mày: "Sau đó thì yêu đương một cách tự nhiên thôi chứ sao?"

"Ý tôi là... nếu yêu đương tự nhiên rồi... cuối cùng thì sao?" Nhâm Thời Ninh muốn hỏi đến tận cùng – cái "cuối cùng" của tình yêu này... là gì?

Là muốn yêu một trận cuồng nhiệt, hay là muốn dành cho mối tình này một cái kết êm đềm dài lâu?

Không cần suy nghĩ, Lục Hạc Nam đã đưa ra câu trả lời, nhanh đến mức gần như không do dự, giọng điệu còn mang theo vẻ đương nhiên: "Thì kết hôn chứ sao."

Nói ra rồi anh mới hơi sững người — anh và Lương Quyến cuối cùng sẽ đi đến đâu?

Nếu mọi chuyện suôn sẻ, chắc là sẽ đi đến được ngày kết hôn, đúng không?

Lục Hạc Nam nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, trong lòng bỗng có chút ngẩn ngơ.

Ngày đó thoạt nhìn rất xa, nhưng dường như lại ngay trước mắt.

Không biết có phải vì hai chữ "kết hôn" chạm đến tâm tư của Nhâm Thời Ninh không, mà cuối cùng anh ta cũng nghiến răng đồng ý giúp Lục Hạc Nam tìm một căn nhà phù hợp.

Ngay khoảnh khắc gật đầu đồng ý, Nhâm Thời Ninh không khỏi âm thầm rủa mình một trận trong lòng.

Cái số anh ta chắc kiếp này cũng chỉ có thể là kẻ chạy đôn chạy đáo vì ba chị em nhà họ Lục.

"Cậu nói đi, yêu cầu với căn nhà là gì?"

Sắp đến sân bay, Nhâm Thời Ninh tranh thủ hỏi thiếu gia chỉ biết sai người này.

Mua nhà ở Bắc Thành vốn là quyết định bộc phát, Lục Hạc Nam thực sự chưa nghĩ đến nhiều điều kiện.

"Ở gần Hoa Thanh là được, tốt nhất có thể đi bộ đến trường."

Suy nghĩ hồi lâu, đây là điều duy nhất anh nghĩ ra được.

"Gần Hoa Thanh hả..."

Nhâm Thời Ninh nhanh chóng lướt qua một lượt các khu nhà quanh Hoa Thanh trong đầu, sắc mặt hơi khựng lại, giọng cũng lưỡng lự: "Khu đấy hơi xa trung tâm, không có khu cao cấp nào mấy, toàn mấy căn diện tích nhỏ, chủ yếu là hai phòng ngủ, ba phòng thì hiếm."

"Cao cấp hay không không quan trọng." Đối diện với ánh mắt chần chừ của Nhâm Thời Ninh, Lục Hạc Nam tỏ vẻ không để tâm, "Nhà nhỏ càng tốt, hai người ở nhà to quá cũng trống trải."

"Hai phòng là đủ—một phòng ngủ, một phòng làm việc."

Lục Hạc Nam đang nói thì bỗng nhớ đến Lương Quyến — cô nàng mỗi lần thân mật tí là như con thỏ bị hoảng.

Anh thì đang tính đường lâu dài, mà quên mất người ta còn chưa quen có sự tồn tại của anh.

Anh chớp mắt bất đắc dĩ, rồi thở dài đổi giọng: "Thôi ba phòng đi, hai phòng ngủ, một phòng làm việc."

Có câu đó của Lục Hạc Nam, Nhâm Thời Ninh coi như nắm được hướng.

Hai tiếng rưỡi sau, Lục Hạc Nam thuận lợi đến sân bay Dung Thành.

Sở Hằng – người đã sớm được Nhâm Thời Ninh "mật báo" – chạy xe đến thẳng sân bay, sợ chỉ chậm một chút là Lục Hạc Nam sẽ bay mất.

Nghĩ đến chuyện Lục Hạc Nam tự mình lên Bắc Thành, còn sai anh ta ở Dung Thành "xông pha chiến đấu", Sở Hằng là nghẹn không nói nổi.

Vừa đón được người lên xe, anh ta liền không nhịn được mà oán trách: "Nói đi, tự dưng chạy lên Bắc Thành làm gì?"

"Bắc Thành có tuyết rơi rồi."

Lục Hạc Nam đáp bằng giọng lười nhác, vẻ mặt như thể: "Tôi nói rồi, cậu cũng không hiểu đâu."

Quả nhiên, Sở Hằng không hiểu được thâm ý: "Thì sao? Nơi nào chả có tuyết? Phải lặn lội đi tận Bắc Thành xem?"

Tâm trạng Lục Hạc Nam hôm nay tốt, hiếm khi chịu giải thích thêm đôi câu: "Vì có người nói, tuyết Bắc Thành rất đẹp, đời này nhất định không thể bỏ lỡ."

Sở Hằng đang lái xe, vừa nghe vừa phân tâm suy nghĩ xem "có người" là ai, thì liếc thấy Lục Hạc Nam đang gõ điện thoại, trong mắt là một tầng dịu dàng gần như tràn ra ngoài.

Nhận ra bị Sở Hằng nhìn trộm, Lục Hạc Nam không chút biểu cảm tắt màn hình, rồi bình thản quay lại nhìn.

Bị bắt quả tang mà chẳng hề hoảng, Sở Hằng còn dày mặt hỏi tiếp: "Làm gì đấy?"

"Báo cáo."

Lục Hạc Nam thong thả thả ra hai chữ, nụ cười vừa vô sỉ vừa đắc ý.

Tới nước này, cho dù Sở Hằng có ngốc cũng hiểu được ý trong lời.

"Bạn gái hả?"

Lục Hạc Nam khẽ hừ cười, xem như thừa nhận.

Không giống Nhâm Thời Ninh giật mình kinh ngạc, Sở Hằng nghe xong lại bình tĩnh như không.

Nếu phải nói trên mặt anh ta có gợn sóng gì, thì Lục Hạc Nam có thể thấy được một chút... vui mừng.

Lục Hạc Nam nhướng mày: "Cậu vui cái gì vậy?"

Sở Hằng cười ngượng, nói càng lúc càng hớn hở: "Cậu có bạn gái rồi thì tôi yên tâm, không thì nhìn cậu như cây vạn tuế bao năm nay, tôi bắt đầu nghi cậu thầm mến tôi đấy."

Mi mắt Lục Hạc Nam giật khẽ, trong lòng âm thầm hối hận vì đã hỏi.

Đúng là rảnh rỗi tự chuốc lấy bực mình.

"Trong mấy ngày tôi đi, nhà họ Kiều có động tĩnh gì không?"

Nhắc đến chính sự, Sở Hằng lập tức thu lại vẻ tếu táo: "Trừ việc Kiều Gia Trạch tìm cậu như điên, còn lại không có gì đặc biệt."

"Nhưng không biết có phải ảo giác của tôi không..."

Nói đến đây, Sở Hằng bỗng dừng lại.

Suy nghĩ của anh ta còn mơ hồ, chưa xác thực được, nên không tiện nói chắc.

"Sao? Cảm thấy có gì?" Lục Hạc Nam thấy vẻ do dự của anh ta thì ra hiệu tiếp lời.

"Tôi thấy mấy ngày nay thái độ nhà họ Kiều mềm hẳn, không chỉ cha con Kiều Dự và Kiều Gia Trạch, mà cả con cáo già Lộ Kính Vũ cũng chẳng còn ngang ngược như trước."

Kẻ thù vô cớ tự dưng hạ giọng, chẳng bao giờ là tin tốt.

Lòng Lục Hạc Nam trầm xuống — e là nhà họ Kiều sắp có hành động lớn.

"Dạo gần đây có chuyện gì đặc biệt không?"

Sở Hằng định lắc đầu, nhưng trong đầu lại hiện lên hình ảnh người phụ nữ gây chú ý ngay từ khi xuất hiện trong buổi tiệc đêm Giáng Sinh.

"Chắc là có một chuyện—cô con gái ngoài giá thú của nhà họ Kiều về nước rồi."

Lục Hạc Nam ít khi quan tâm chuyện bên lề, nhưng cũng từng nghe đến cô con gái riêng của nhà họ Kiều, chỉ là chưa từng gặp.

Kiều Dự với tư cách là cha, quản lý cô con gái ấy rất chặt.

Có lẽ là nể mặt Lộ Kính Vũ, ông ta chưa bao giờ cho phép cô ấy xuất hiện ở nơi đông người.

Bao năm nay, cô gái ấy hầu như sống đơn độc ở nước ngoài, cứ như bị "lưu đày" vậy.

Lần này lại xuất hiện chính chính tại bữa tiệc, là đang có toan tính gì?

Thấy vẻ mặt Lục Hạc Nam nghiêm túc, Sở Hằng tiếp lời: "Cô ta đến đúng lúc cậu vừa đi, hai người vừa hay lỡ mất nhau."

"Cô ta vẫn còn ở Dung Thành?"

Sở Hằng lắc đầu tiếc nuối: "Sáng nay bay ra nước ngoài rồi. Nghe nói vốn định bay đi trong ngày, nhưng máy bay riêng của cô ta gặp trục trặc, nên mới nán lại một đêm."

Nghe Sở Hằng nói vậy, Lục Hạc Nam bỗng nhớ đến đêm Giáng Sinh ở khu vườn khách sạn — người phụ nữ đã tốt bụng cho anh mượn máy bay riêng hôm đó.

Không thể trùng hợp đến thế chứ?

Thấy sắc mặt Lục Hạc Nam nghiêm lại, Sở Hằng cười cười an ủi: "Một cô con gái riêng nhỏ bé không được sủng ái, dù có được nuôi dạy tốt đến mấy, cùng lắm cũng chỉ làm bình hoa, nắm không được thực quyền, chẳng gây được sóng gió gì đâu."

"Dù vậy, vẫn nên phòng trước." Lục Hạc Nam thở dài một hơi, đưa tay day day trán, "Cô ta tên là gì? Tôi sẽ bảo người đi điều tra."

Sở Hằng nghiêng đầu nhớ lại, chậm rãi trả lời: "Kiều Gia Mẫn."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK