Sau khi Lục Hạc Nam bị ép liên hôn với nhà họ Kiều, người làm chị gái như Lục Nhạn Nam rất hiếm khi can thiệp vào chuyện riêng của em trai.
Cũng không hẳn vì Lục Hạc Nam đã yên bề gia thất mà cô không cần lo, mà là bởi Lục Nhạn Nam không vượt qua được khúc mắc trong lòng – cô luôn cảm thấy bản thân đã phụ lòng đứa em út này.
Tầng sản phụ khoa của bệnh viện tư nhân ở Kinh Châu.
"Chu Ngạn, anh nhìn xem, có phải là Kiều Gia Mẫn không?"
Lục Nhạn Nam tựa vào lòng Chu Ngạn, tay cầm tờ giấy khám thai của mình, ánh mắt lại dừng chặt ở bóng dáng vội vã của một người phụ nữ ở khúc ngoặt cầu thang.
Chu Ngạn nheo mắt nhìn kỹ một hồi: "Sao cô ta lại ở đây?"
"Tất nhiên là cũng mang thai rồi." Lục Nhạn Nam cười lạnh một tiếng, giọng điệu hàm chứa nhiều tầng nghĩa, "Lá gan cũng lớn thật đấy, sợ nhà họ Lục không bắt được lỗi của cô ta."
Chu Ngạn sửng sốt, cau mày nhìn xuống: "Ý em là–"
"Chẳng lẽ cái thai đó lại là của Hạc Nam?" Lục Nhạn Nam nhếch môi, chẳng buồn giấu sự mỉa mai của mình.
Tối hôm đó, Lục Nhạn Nam và Chu Ngạn đáp máy bay công vụ xuống sân bay dự bị ở Bắc Thành, sau đó đến nơi ở của Lục Hạc Nam tại đây – Quan Giang Phủ.
Nội thất của Quan Giang Phủ vẫn giữ nguyên phong cách của vài năm trước, từng món đồ trang trí trong tầm mắt đều là từng đôi một. Ánh trăng phản chiếu lên rèm cửa màu champagne, lung linh lấp lánh, đủ để thấy được bàn tay bài trí nơi này từng rất dịu dàng và tinh tế.
Lục Hạc Nam không phải người có phong vị như thế, vậy nên thiết kế trong nhà chỉ có thể do người khác làm ra.
Một hồi rung động thoáng qua trong tim, mũi lấp đầy mùi lạnh đặc trưng của Bắc Thành, Lục Nhạn Nam bỗng nghĩ đến điều gì đó, bước vào cửa, tránh ánh mắt, không dám nhìn thêm lần nữa.
"Chị sắp làm mẹ rồi, làm việc sao vẫn chẳng biết nặng nhẹ gì cả?" Lục Hạc Nam đưa một cốc nước ấm cho Lục Nhạn Nam, giọng nói tuy quan tâm nhưng ngầm trách móc.
Lục Nhạn Nam mặt mày tái nhợt vì đường xa mệt mỏi, không mảy may lay chuyển. Lục Hạc Nam không lay nổi cô, đành quay mũi dùi sang Chu Ngạn.
"Anh rể, anh cũng không ngăn chị ấy lại chút nào."
Chu Ngạn hơi sững người, dáng vẻ vô tội: "Chuyện cô ấy quyết làm, anh ngăn nổi chắc?"
"Nói chị chẳng biết nặng nhẹ?" Lục Nhạn Nam dần lấy lại sức, hừ lạnh một tiếng, ngẩng đầu lên tựa vào sofa, nhàn nhã đánh giá Lục Hạc Nam.
"Thế còn em, làm việc biết nặng nhẹ chắc? Không nói không rằng chạy đến Bắc Thành, hại chị phải lặn lội tìm khắp Kinh Châu."
"Em đến Bắc Thành công tác." Lục Hạc Nam mím môi, ánh mắt né tránh, sắc mặt lúng túng hiếm thấy.
Lục Nhạn Nam "ồ" lên một tiếng, vạch trần một cách khách quan và lạnh lùng: "Là chị rời khỏi nhà họ Lục quá lâu rồi sao? Bắc Thành giờ cũng có vụ làm ăn nào đáng để Chủ tịch Lục đích thân lặn lội tới thế à?"
Trước mặt chị họ, Lục Hạc Nam chẳng có gì để giấu giếm, chỉ đành cúi đầu cười cười.
Lục Nhạn Nam nhấp một ngụm nước trong ly thủy tinh, nét mặt dần nghiêm túc: "Chuyện của em và Lương Quyến, em định sao đây?"
Câu hỏi đột ngột khiến Lục Hạc Nam khựng lại, sau đó bật cười đầy tự giễu.
"Trước khi ly hôn xong, em không có tư cách nghĩ đến chuyện của em và cô ấy."
Chu Ngạn nhướng mày, nói thẳng ra khả năng tệ nhất: "Vậy cậu không sợ trong lúc này, cô ấy có mối tình mới à?"
"Em đâu thể bắt cô ấy đợi em mãi được, nếu thực sự cô ấy gặp được người khác–" Lục Hạc Nam ngừng lại, ngón tay trắng bệch nổi gân xanh vô thức miết lấy tay vịn ghế sofa.
Anh đang âm thầm chịu đựng cơn đau âm ỉ từ trái tim co thắt lại.
"Nếu cô ấy thực sự gặp được người khác, thì đó là số mệnh của em."
Yêu mà không được, lỡ lầm hết lần này đến lần khác, cuối cùng anh cũng phải học cách chấp nhận. Nhưng trong ánh mắt ấy... hàng mi Lục Hạc Nam khẽ run, anh vẫn cảm thấy mình còn cơ hội, vẫn kịp để cứu vãn mọi thứ.
Lục Nhạn Nam mím môi, ánh mắt bình lặng nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của Lục Hạc Nam, rất lâu không lên tiếng. Cô quá nhạy cảm, nên chỉ trong chớp mắt đã nghe ra sự trái lòng trái dạ trong lời nói của em trai.
Giữa một mảnh im lặng, Lục Nhạn Nam tránh ánh mắt, lạnh lùng mở miệng.
"Kiều Gia Mẫn có thai rồi."
"Thế à?" Lục Hạc Nam nhướng mày, ngược lại hỏi lại một câu, ánh mắt không lộ chút kinh ngạc nào.
Lục Nhạn Nam lập tức phản ứng, không nhịn được mở to mắt: "Em đã biết từ trước?"
"Cũng không sớm hơn chị bao lâu." Lục Hạc Nam khẽ cười, ánh mắt rơi vào bên cạnh Lục Nhạn Nam, nhìn về phía bàn trà.
Lục Nhạn Nam khựng lại, lúc này mới để ý thấy xấp giấy trắng trên bàn – trang đầu tiên ghi rõ bốn chữ "Báo cáo khám thai," góc trên bên phải ghi thời gian kiểm tra chính là chiều hôm nay, khung giờ gần như trùng khớp với lúc cô gặp Kiều Gia Mẫn.
"Giữa đêm chị chạy đến Bắc Thành chỉ để nói chuyện này với em à?" Lục Hạc Nam cụp mắt, chậm rãi xoay đồng hồ trên cổ tay, giọng điệu đầy châm biếm, "Thế sao chẳng thấy chị chúc mừng em lấy một câu?"
Lục Nhạn Nam lườm anh một cái, hậm hực nhưng chắc chắn nói: "Chị không tin em sẽ lên giường với người mình không yêu."
Lục Hạc Nam bất ngờ bật cười, cả người thả lỏng, giọng nói trầm tĩnh: "Chị, chị nghĩ cô ấy cũng sẽ nghĩ giống chị sao?"
Lục Nhạn Nam ngây người, vài giây sau mới miễn cưỡng hiểu ra, chữ "cô ấy" trong miệng Lục Hạc Nam là ám chỉ ai.
Chỉ là cô còn chưa kịp nghĩ ra lời nào để đáp lại, Lục Hạc Nam lại cúi đầu giữa khoảng lặng, giọng nói nhẹ đến mức như đang lẩm bẩm một mình.
"Em nghĩ chắc là không. Dù sao trong mắt cô ấy, em cũng đã yên bề gia thất với một người phụ nữ khác rồi."
Lục Nhạn Nam thấy lòng mình chùng xuống, không tiếp lời anh, chỉ gượng gạo hỏi: "Em định mượn chuyện này để ly hôn phải không? Khi nào thì nói?"
"Không vội." Lục Hạc Nam không ngẩng đầu, chỉ cười nhẹ.
"Sao cơ?"
"Chẳng phải đầu tháng năm Kiều Chấn Bang tổ chức tiệc thọ 66 tuổi à? Ngày vui thế, dù sao em cũng làm con rể ông ta bốn năm rồi, cũng nên để nhà họ Kiều vui càng thêm vui."
"Em định nói chuyện đó ngay tại buổi tiệc?" Lục Nhạn Nam kinh hãi đứng phắt dậy, mồ hôi lạnh túa ra, trước mắt tối sầm.
Cô chẳng buồn để ý thân thể nặng nề của mình, hất tay Chu Ngạn ra, chỉ tay vào mặt Lục Hạc Nam, từng chữ một, mắng thẳng: "Ngày hôm đó, hơn nửa số nhân vật có máu mặt ở Kinh Châu sẽ tụ họp tại nhà họ Kiều. Em có thể không để tâm đến thể diện của nhà họ Lục, chị không trách em, nhưng ít nhất em cũng nên giữ lấy thể diện của chính mình!"
Một người đàn ông có địa vị cao, quyền thế lợi hại, lại giữa bao ánh mắt công khai vạch trần chuyện vợ mình ngoại tình – đúng là trò cười cho thiên hạ!
Lục Hạc Nam khẽ cong môi, ánh trăng phản chiếu lên gương mặt phảng phất mệt mỏi của anh, giọng nói rõ ràng nhẹ bẫng như không, nhưng ánh mắt lại kiên định đến lạ thường, như thể đã suy nghĩ ngàn vạn lần, cuối cùng không tiếc lấy thân mình làm mồi, dụ địch vào bẫy.
— Anh nói: "Chỉ cần ly hôn thành công, thể diện thì có là gì?"
Khoảnh khắc đó, Lục Nhạn Nam hiểu ra tất cả — Lục Hạc Nam muốn mượn miệng lưỡi của thiên hạ ở Kinh Châu để kết thúc cuộc hôn nhân này. Anh muốn khiến nhà họ Kiều, dưới ánh mắt của mọi người, không còn đường chối cãi, thân bại danh liệt.
Cho dù kẻ bị lời đồn nhấn chìm còn có cả bản thân anh.
Đôi môi Lục Nhạn Nam run lên, nhưng đầu óc vẫn tỉnh táo như thường.
"Còn một tháng nữa mới đến tiệc mừng thọ sáu mươi sáu tuổi của Kiều Chấn Bang, em không sợ đêm dài lắm mộng sao? Nhỡ đâu Kiều Gia Mẫn tiết lộ trước với cha anh cô ta, hoặc phá bỏ cái thai, thì mọi tính toán của em—" cũng sẽ đổ sông đổ bể.
Lục Hạc Nam hờ hững nâng ngón tay, bình tĩnh cắt lời cô: "Sẽ không có chuyện đó."
"Em đã sắp đặt hết rồi?"
Lục Nhạn Nam một lần nữa kinh ngạc trước sự tính toán của Lục Hạc Nam.
Anh đã tính đến mọi thứ, thậm chí từng bước đều chính xác như đã vạch sẵn đường đi nước bước.
Cô không còn gì để khuyên bảo nữa, chỉ là bất chợt nghĩ đến một chuyện, cả người lạnh toát, không thể tin được mà nhìn về phía Lục Hạc Nam: "Kiều Gia Mẫn mang thai... là do em bày ra sao?"
Lục Hạc Nam ngẩng đầu liếc cô một cái, gương mặt lạnh lùng gần như vô cảm.
"Chị yên tâm, em không hèn hạ đến mức đó. Chuyện này mà nói đến thiết kế thì hơi quá, cùng lắm chỉ là thuận nước đẩy thuyền mà thôi."
Chuyện nghiêm túc đã bàn xong, Lục Nhạn Nam và Chu Ngạn không ở lại quấy rầy ở Quan Giang Phủ quá lâu.
Trên đường về, khoang xe hẹp lặng lẽ đến đáng sợ.
Chỉ trò chuyện chưa đến một tiếng với Lục Hạc Nam, Lục Nhạn Nam đã thấy mình kiệt sức.
"Chu Ngạn, anh có thấy Hạc Nam..." Cô dừng lại, nhất thời không tìm được từ thích hợp để hình dung.
"Đáng sợ?" Chu Ngạn chau mày, tay siết chặt vô lăng.
Lục Nhạn Nam lắc đầu, nước mắt bất giác tuôn rơi, đọng lại trên hàng mi càng thêm chua xót.
"Nó là em trai em, sao em có thể thấy nó đáng sợ? Em chỉ thấy xót cho nó, xót vì suốt năm năm qua nó chưa từng có lấy một cơ hội thở phào nhẹ nhõm, phải một mình gắng gượng, mưu tính mọi việc."
Chu Ngạn liếc nhìn Lục Nhạn Nam đang rưng rưng lệ, cổ họng nghẹn lại.
"Gần đây nó còn đến gặp bác sĩ không?"
"Anh nói bác sĩ tim mạch à?" Lục Nhạn Nam lau nước mắt, chưa kịp phản ứng lại, "Em vẫn xem các bản báo cáo kiểm tra định kỳ, mọi chỉ số đều bình thường."
Chu Ngạn lắc đầu, ánh mắt hiện lên vài phần thương xót và do dự: "Anh đang nói bác sĩ tâm lý."
Lục Nhạn Nam nghẹn thở, trong đầu hiện về ký ức nhuốm máu, tim như rơi thẳng xuống vực sâu.
*
Dưới sự thu xếp của La Huệ, Hoàng Văn Sơn – người đã để mặc Lương Quyến suốt một tuần – cuối cùng cũng chịu ra mặt.
Tiệc rượu được tổ chức tại một câu lạc bộ ở trung tâm thành phố, Lương Quyến chưa từng đến đó, nghe Chúc Linh Linh kể, nơi đó được xem là "nơi trú ẩn sắc tình" của Hoàng Văn Sơn ở Bắc Thành.
Phải xin lỗi người khác trên địa bàn của họ, khí thế đã thấp hơn một bậc.
Lương Quyến ngoài miệng không nói, nhưng trong lòng vẫn thấy bất an. May mà đi cùng cũng đông người, ít nhất an toàn của bản thân được đảm bảo.
Một nhóm năm người, ngoài Lương Quyến và Đồng Hân Nhiên, còn có nam chính của bộ phim là Trịnh Sở Mặc, Chúc Linh Linh, và cả người không mời cũng muốn đi – Nguyễn Kính Tề.
Nguyễn Kính Tề khăng khăng đòi đi vì muốn làm rõ mọi chuyện.
Cô đã nghĩ ngợi suốt cả ngày trong khách sạn, vẫn không thể nối kết cái tên "Hoàng Văn Sơn" với khoảng trống mơ hồ trong ký ức. Lục tung cả mạng cũng không tìm được lấy một bức ảnh nào của anh ta.
Ký ức quen thuộc như bị ngắt ngang giữa khoảng trắng. Cô muốn nhắn hỏi Lục Hạc Nam, nhưng tin nhắn soạn xong lại chẳng dám gửi.
— Một chuyện còn mù mờ, chưa có kết luận, có lẽ không nên khiến Lục Hạc Nam phải lo lắng vô cớ.
Đồng Hân Nhiên cầm lái, theo chỉ dẫn của định vị mà len lỏi qua khu phố sầm uất, cuối cùng dừng lại trước một tòa nhà nhỏ yên tĩnh.
Người phục vụ dẫn mọi người vào. Cánh cửa gỗ chạm khắc hoa văn từ từ mở ra, trong phòng bao không có ai, nhưng đồ ăn đã bày lên gần như đầy đủ — Hoàng Văn Sơn vẫn chưa đến.
"Sao toàn là món ngọt thế này?" Nguyễn Kính Tề ngoan ngoãn đi bên cạnh Chúc Linh Linh, liếc một vòng quanh bàn rồi không kìm được mà nhíu mày.
Đồng Hân Nhiên hạ giọng giải thích: "Nghe nói sếp Hoàng là người Vinh Thành, bên đó ăn uống toàn vị ngọt."
Vinh Thành? Không phải đó là nơi nhà họ Kiều phất lên sao? Những suy đoán rời rạc trong đầu lập tức được nối lại. Nguyễn Kính Tề ngẩn người, biểu cảm hơi gượng gạo, như thể một luồng khí đột ngột thông suốt kinh mạch.
Thảo nào Hoàng Văn Sơn lại làm khó Lương Quyến như vậy. Là "gia thần" của nhà họ Kiều, anh ta tất nhiên phải lo liệu thay cho chủ nhân của mình.
"Sao thế?" Chúc Linh Linh chú ý thấy biểu cảm lạ của cô ấy.
"Không sao." Nguyễn Kính Tề cười có chút gượng gạo, vừa định kiếm cớ ra ngoài đi vệ sinh, thì sau lưng đã vang lên tiếng bước chân trầm nặng — Hoàng Văn Sơn tới rồi.
Ra ngoài lúc này thể nào cũng đụng mặt, Nguyễn Kính Tề không còn cách nào, đành cắn răng để Chúc Linh Linh kéo mình về phía bàn tiệc.
Bàn tròn có thể chứa đến mười người ngồi cùng lúc, Nguyễn Kính Tề đứng cạnh bàn do dự chưa đến một giây, vị trí bên cạnh Lương Quyến đã bị Trịnh Sở Mặc nhanh chân chiếm lấy.
Cô cắn môi, trong lòng nghẹn một hơi, hung hăng lườm Trịnh Sở Mặc một cái đầy toan tính, rồi miễn cưỡng ngồi xuống đối diện Lương Quyến.
Thời gian Hoàng Văn Sơn đến muộn hơn dự kiến đến hơn hai mươi phút, nhưng hôm nay anh ta là nhân vật chính, chẳng ai dám ý kiến trong lúc quan trọng này.
Nguyễn Kính Tề cúi thấp đầu, chỉ dám tranh thủ lúc người khác mời rượu mới lén liếc vài cái, suốt buổi tiệc tránh né ánh mắt Hoàng Văn Sơn như tránh tà. May là bình thường cô cũng không lộ mặt nhiều ở Kinh Châu, nên Hoàng Văn Sơn không nhận ra.
Còn chưa đến vòng rượu thứ hai, trông Hoàng Văn Sơn đã như say, tay cầm đũa chọc chọc vào đĩa trước mặt, giọng điệu nửa đùa nửa thật: "Tiểu Lương à, mấy hôm trước tôi đột xuất có việc nên phải về Kinh Châu một chuyến, có chuyện gì cô gọi điện cho tôi là được, cần gì phải phiền đến chị Huệ đứng ra nhắn hộ?"
Nói về tuổi tác, Hoàng Văn Sơn thật ra không hơn Lương Quyến bao nhiêu, có thể xem như bạn đồng lứa. Nhưng anh ta cứ cố tình làm ra vẻ bề trên, giả vờ thân thiết mà gọi cô là "Tiểu Lương".
Bị điểm tên, sắc mặt Lương Quyến hơi nghiêm lại, sống lưng tựa vào lưng ghế cũng không khỏi thẳng dậy. Cô biết, Hoàng Văn Sơn sắp nói chuyện chính rồi.
"Đúng vậy, sếp Hoàng nói chí phải, là tôi nóng vội quá." Lương Quyến ngồi bên cạnh Hoàng Văn Sơn, tay nâng ly rượu, nở nụ cười điềm đạm chuẩn mực, định kính anh ta một ly.
Hoàng Văn Sơn hạ mắt hừ nhẹ một tiếng, làm bộ như không thấy, quay sang nắm tay bạn gái thân mật là An Du, tiếp tục phớt lờ Lương Quyến.
Đồng Hân Nhiên tức đến mức chửi thầm trong lòng: Tình hình đâu có đơn giản như lời Hoàng Văn Sơn nói? Bốn, năm ngày trời, gọi bao nhiêu cuộc mà không bắt máy lấy một lần, rõ ràng là cố tình cho Lương Quyến một bài học!
Lương Quyến nét mặt không đổi, nụ cười vẫn treo bên môi, sống lưng giữ thẳng tắp, liên tục uống liền mấy ly rượu như một nghi thức không thể thiếu.
Nhận thấy không khí có gì đó không ổn, Nguyễn Kính Tề lén lút cúi xuống bàn, nhắn tin cho Lục Hạc Nam: [Chú hai, dạo này chú có ở Bắc Thành không?]
Cuối cùng còn gửi thêm định vị thời gian thực của mình.
Đây là trung tâm thành phố, không biết Lục Hạc Nam có ở gần không, nếu muốn đến thì mất bao lâu? Nguyễn Kính Tề siết chặt điện thoại trong tay, thầm tính toán thời gian trong lòng.
"Ôi trời ơi, anh Hoàng à, anh không thấy đạo diễn người ta đang kính rượu anh à?" An Du làm bộ làm tịch rút tay lại, đôi mắt trang điểm lộng lẫy khinh khỉnh nhìn Lương Quyến từ trên xuống dưới, vẻ coi thường hiện rõ trên gương mặt.
"Uống rượu thì cũng phải có lý do? Đâu phải ai kính tôi, tôi cũng phải uống." Hoàng Văn Sơn cười hừ một tiếng, khuôn mặt bóng nhẫy, đưa má ra cho An Du hôn một cái.
Đồng Hân Nhiên ghét đến mức quay mặt đi, ly rượu nhỏ trong tay bị cô nắm chặt, chỉ còn thiếu một bước là sẽ bùng nổ tại chỗ.
Lương Quyến cúi mắt, nhẫn nại nghe những lời móc mỉa châm chọc của Hoàng Văn Sơn, nụ cười chuẩn mực trên môi suýt nữa thì không giữ nổi.
"Ly lúc nãy là tôi kính sếp Hoàng để tạ lỗi." Lương Quyến ngừng một nhịp, cầm chai rượu lên, tự rót đầy ly cho mình, "Ly này, là để cảm ơn sếp đã chịu nể mặt đến đây tối nay."
Nói xong, không chờ Hoàng Văn Sơn phản ứng, cô hít sâu một hơi, ngẩng mặt lên, không chớp mắt mà uống cạn thêm một ly.
Liên tục sáu ly rượu trôi xuống bụng, cuối cùng cũng đổi lại được ánh nhìn chính diện của Hoàng Văn Sơn.
"Tiểu Lương, nếu sớm có giác ngộ như vậy thì chúng ta cần gì phải rườm rà thế này." Hoàng Văn Sơn cười lạnh, bàn tay ướt đẫm mồ hôi nắm lấy cổ tay Lương Quyến, muốn kéo cô ngồi lại gần mình.
Phải nói rằng, Lương Quyến là một cô gái xinh đẹp, dù trong giới giải trí nơi mỹ nữ đầy rẫy, cô vẫn rất nổi bật. Chỉ tiếc là cô không biết lợi dụng vẻ đẹp đó.
Hoàng Văn Sơn thích phụ nữ đẹp, nhưng không thích những người đẹp quá cao ngạo.
Vì vậy, điều khiến anh ta ghét nhất ở Lương Quyến, chính là khí chất ngạo nghễ, thà gãy chứ không chịu cong đó của cô. Nhưng ngạo nghễ thì sao? Cuối cùng cũng phải ngoan ngoãn cúi đầu trước mặt anh ta đó thôi.
Lương Quyến mỉm cười, liếc nhìn tay mình bị nắm chặt, nén cơn ghê tởm tận trong xương tủy, khéo léo rút tay ra khỏi sự giam giữ ấy.
"Hân Nhiên, lấy kịch bản tôi vừa chỉnh sửa ra." Cô nâng cao giọng, nháy mắt ra hiệu cho Đồng Hân Nhiên.
Đồng Hân Nhiên lập tức hiểu ý, tay cầm ly rượu và kịch bản, chen vào giữa Lương Quyến và Hoàng Văn Sơn.
Sáu ly rượu trắng vừa rồi đã là cực hạn của Lương Quyến, uống thêm nữa e là sẽ xảy ra chuyện.
"Sếp Hoàng, mời anh xem thử đây là kịch bản mới chỉnh sửa của chúng tôi, nếu có gì chưa ổn, chúng tôi nhất định sẽ chỉnh sửa đến khi anh hài lòng."
Hoàng Văn Sơn không để ý đến Đồng Hân Nhiên, nhận kịch bản xong thì tiện tay ném vào lòng An Du, ánh mắt nóng rực vẫn nhìn chằm chằm Lương Quyến.
"Tiểu Lương vừa uống nhiều như thế, tôi còn chưa uống ly nào đấy."
Ý tứ ép cô uống tiếp đã quá rõ ràng.
"Sếp Hoàng, để tôi kính anh một ly." Trịnh Sở Mặc không thể nhịn thêm, cậu giữ chặt cổ tay Lương Quyến đang loạng choạng, tay còn lại nâng ly rượu lên mỉm cười với Hoàng Văn Sơn.
Hành động nhỏ ấy không qua được mắt Hoàng Văn Sơn, anh ta hừ lạnh, giọng đã lộ rõ vẻ khó chịu:
"Cậu thì là cái thá gì, nhờ cái mặt mà được người ta ưu ái, giờ lại không biết thân biết phận?"
Lời châm chọc cay độc khiến sắc mặt Trịnh Sở Mặc tái mét. Vì còn trẻ, kinh nghiệm chưa nhiều nên cậu không khỏi hơi hoảng.
Thật ra, trong tiềm thức, cậu cũng phần nào đồng tình với những gì Hoàng Văn Sơn nói. Cậu không hiểu vì sao mình lại đặc biệt đến mức được Lương Quyến chọn làm nam chính giữa hàng ngàn người.
Chẳng lẽ chỉ vì gương mặt này?
Bởi vì hôm thử vai, trên sân khấu cách bàn giám khảo chừng mười mấy mét, cậu nhập tâm vào nhân vật, khóe mắt vương một giọt lệ, từng chữ từng câu diễn thoại đều dồn hết cảm xúc, và chỉ có ánh mắt của Lương Quyến nhìn cậu vừa chân thành vừa sâu sắc, như thể đã yêu cậu từ lâu, lại chờ mong cậu suốt bao năm.
"Sếp Hoàng, Sở Mặc còn nhỏ, anh đừng đùa kiểu đó, cậu ấy tưởng thật đấy." Lương Quyến khẽ nhếch môi, lảo đảo đứng dậy, khéo léo che chắn Trịnh Sở Mặc phía sau, tay nâng ly rượu, nhẹ nhàng khom người.
Cô đã không còn đứng vững, nửa người dựa vào bàn, nửa còn lại tựa hẳn lên vai Trịnh Sở Mặc.
"Sếp Hoàng, hôm nay chúng ta không say không về." Cô khép hờ mắt, trước khi nước mắt kịp trào ra đã giơ ly lên lần nữa.
Hoàng Văn Sơn khoát tay, mỉm cười từ chối: "Chờ chút đã."
Lương Quyến ngẩn người, còn chưa kịp phản ứng thì ly rượu trên tay đã bị lấy mất, bàn tay lạnh lẽo của cô bị Hoàng Văn Sơn nắm chặt, xoa nắn lúc nhẹ lúc mạnh.
Chúc Linh Linh lập tức đứng bật dậy, giận đến mức không thể kiềm chế, tay siết chặt chai rượu trắng, dường như chỉ còn thiếu một giây là đập thẳng vào đầu Hoàng Văn Sơn.
"Cô Lương." Hoàng Văn Sơn nở nụ cười, đổi cách gọi.
"Tôi biết cô một mình vất vả, nói thật thì phụ nữ khổ sở làm gì cho mệt? Hay là theo tôi, ít ra còn đỡ phải chịu cực."
Trong khoảnh khắc, cả căn phòng lặng ngắt như tờ, ngoại trừ Lương Quyến, sắc mặt mọi người đều khó coi đến cực điểm.
Lòng Lương Quyến bình tĩnh đến lạ. Cô muốn nói gì đó để hóa giải tình huống khó xử này, nhưng khi mở miệng mới nhận ra, trong cơn phẫn nộ và kinh tởm, mình đã hoàn toàn nghẹn lời.
"Hoàng Văn Sơn, anh đừng có không...!" Nguyễn Kính Tề không nhịn nổi nữa, đập mạnh tay xuống bàn định dằn mặt Hoàng Văn Sơn, miệng vừa mở ra, câu nói còn chưa dứt thì mới giật mình nhận ra — chuyện quá khứ giữa Lương Quyến và Lục Hạc Nam không thể tùy tiện tiết lộ cho người ngoài biết.
"Không gì?" Ánh mắt Hoàng Văn Sơn dừng lại trên gương mặt hoảng hốt của Nguyễn Kính Tề, nheo mắt lại, định mở miệng nói gì đó thì bất ngờ bị cắt ngang.
"Hoàng Văn Sơn, bây giờ cậu có bản lĩnh rồi đấy, trước kia tôi đúng là nhìn lầm người."
Chưa thấy người đã nghe tiếng trước.
Cánh cửa phòng đang đóng chặt bị ai đó mạnh mẽ đẩy ra từ bên ngoài, cả căn phòng lập tức rơi vào im lặng. Trong lòng Hoàng Văn Sơn bất giác nảy sinh một suy đoán mơ hồ, còn chưa kịp xác nhận thì đã theo bản năng buông tay khỏi Lương Quyến.
Nguyễn Kính Tề liếc mắt nhìn ra cửa, vừa nhìn thấy bóng người quen thuộc ấy thì toàn thân như được giải thoát, mềm nhũn ngồi phịch xuống ghế.
"Chủ tịch... Chủ tịch Lục, sao anh lại ở Bắc Thành?" Hoàng Văn Sơn bắt đầu lắp bắp, sắc mặt khi thì trắng bệch, khi thì tái xanh.
Lục Hạc Nam khẽ cười một tiếng, không vội vã bước vào trong, ánh mắt xuyên qua từng bờ vai, cuối cùng dừng lại chính xác trên bóng lưng gầy guộc quen thuộc kia.
"Nghe nói sếp Hoàng dựng sân khấu rất lớn ở đây, tôi thấy tò mò nên đặc biệt tới xem."
Giọng nói khàn khàn đầy giận dữ vang bên tai, ánh đèn trên trần như trở nên mờ ảo, thời gian như ngưng lại. Lương Quyến bất giác chớp mắt, không quay đầu lại. Trong khoảnh khắc ngắn ngủi đó, cô có cảm giác như mình trở về tám năm trước.
Tám năm trước, lần đầu gặp nhau cũng tại Bắc Thành, cũng trong một bữa tiệc đầy sóng ngầm thế này. Khi ấy, giữa tiếng cười nói, anh đứng ra che chắn cho cô trước những sự khó xử, không một lời dư thừa, nhưng bảo vệ cô đến cùng.
Tiếng bước chân từ xa tới gần, Lương Quyến vẫn bất động, chỉ khẽ nâng mắt, để mặc cho Lục Hạc Nam bước đến trước mặt, vừa gấp gáp vừa điềm tĩnh.
Anh phong trần mỏi mệt, đôi mày nhuốm vẻ lo âu, chiếc áo khoác đen không còn phẳng phiu như mọi khi, vai áo ướt đẫm một mảng, dường như còn mang theo hơi ẩm và sương lạnh ngoài trời.
Ngoài trời mưa rồi sao? Sao anh không mang ô? Lương Quyến chớp mắt một cách máy móc.
Lục Hạc Nam làm như không nhìn thấy Hoàng Văn Sơn, cũng cố tình phớt lờ cánh tay của Trịnh Sở Mặc vẫn đang ôm quanh eo cô. Anh chỉ hơi cúi người xuống, nhẹ nhàng an ủi cô gái cố tỏ ra mạnh mẽ trước mặt mình.
"Em có sao không?" Giọng khàn đặc vì lo lắng, hai tay siết chặt, gắng gượng kìm nén cơn thôi thúc muốn ôm cô vào lòng.
Lương Quyến khẽ lắc đầu, vành mắt đỏ hoe đến cay xè, nhưng giọt lệ nào cũng không rơi xuống.
"Xin lỗi." Lục Hạc Nam ngừng một chút, cố lấy lại nhịp thở, rồi khẽ cười, nụ cười chua xót, "Là anh đến trễ rồi."
"Không có... sao lại như vậy được?" Lương Quyến cố kéo môi cười, nhưng nụ cười méo mó đến thảm hại.
Lúc bị Hoàng Văn Sơn sỉ nhục như rác rưởi, cô cũng không cảm thấy nhục nhã.
Chỉ duy nhất khoảnh khắc này, duy nhất lúc này, khi đối mặt với ánh mắt mệt mỏi đầy lo lắng của Lục Hạc Nam, Lương Quyến mới bàng hoàng nhận ra — sự kiêu hãnh mà cô đã cố giữ suốt bao năm trước mặt anh đã bị người ta dễ dàng bóp nát.
Nơi cô từng tin là xứng đáng để yêu nhất trong cuộc đời này, giờ ngoảnh đầu nhìn lại, đã trống rỗng không còn gì.
Rõ ràng tâm trí rối loạn đến thế, nhưng trong khoảnh khắc ấy, đầu óc Lương Quyến lại nghĩ đến rất nhiều điều.
— Vợ anh bây giờ đang làm gì nhỉ? Đêm đã khuya, chắc cô ấy đã yên giấc, bình yên chờ đợi một sinh linh bé nhỏ sắp chào đời?
Còn cô thì sao? Vứt bỏ tất cả tự tôn và kiêu hãnh, phải cười gượng bán mình ở nơi này.