Mục lục
Trước Khi Tuyết Rơi Hãy Chia Tay
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mãi đến khi bóng dáng của La Huệ và La Ức Sơ khuất hẳn nơi hành lang dài hun hút của bệnh viện, Lương Quyến mới sực tỉnh, duỗi thẳng hai tay, thư giãn người rồi quay lưng bước về phía phòng bệnh.

Lâm Ứng Sâm vẫn đứng yên tại chỗ, trong mắt đầy những tia máu đỏ nhưng tinh thần vẫn còn tốt. Trên tay cầm hai lon cà phê, trông có vẻ đã chuẩn bị sẵn sàng để cùng Lương Quyến trò chuyện suốt đêm.

Thôi Dĩ Hoan đã đi ngủ. Lương Quyến đứng trước cửa phòng bệnh, nhẹ nhàng ngó vào trong một cái rồi kéo tay Lâm Ứng Sâm cùng ngồi xuống băng ghế dài ở cầu thang.

Cà phê từ máy bán hàng tự động vị chẳng ra gì, nhưng miễn cưỡng vẫn có thể giữ tỉnh táo. Lương Quyến vu.ốt ve vỏ lon, vừa hắng giọng định mở lời thì đã bị giọng nói trầm thấp của Lâm Ứng Sâm cắt ngang.

"Đây là lần đầu tiên tôi nghe mấy chi tiết yêu đương giữa hai người, cũng thú vị đấy."

Câu nói này không hề có vẻ gì là giả dối.

Từ lúc Lương Quyến và Lục Hạc Nam quen nhau, yêu nhau ở Bắc Thành, cho đến lần đầu tiên hai người cãi nhau — mà thật ra cũng chẳng tính là cãi — ở ven biển, Lâm Ứng Sâm khi đó vẫn đang học ở Mỹ.

Giữa đàn ông với nhau hiếm khi kể lể từng li từng tí chuyện yêu đương như con nít cho bạn thân nghe. Lục Hạc Nam lại là kiểu người trầm lặng, không thích chia sẻ. Hơn nữa, giữa anh và Lâm Ứng Sâm lại cách nhau tận mười hai tiếng múi giờ, nên càng chẳng có hứng thú tán chuyện.

Thế nên hồi đó, Lâm Ứng Sâm chỉ biết Lục Hạc Nam đang quen một cô bạn gái vẫn còn học đại học, những chuyện khác thì hoàn toàn không biết gì.

Mãi đến khi anh tốt nghiệp trở về nước, rồi nhanh chóng nhận chức tại tổng bộ Trung Thịnh ở Kinh Châu, lại đúng lúc Lương Quyến cũng vừa tốt nghiệp đại học và làm việc ở đó, qua vài bữa ăn chung họ mới thật sự thân thiết.

Nhưng thân thiết thì cũng chỉ là thân thiết. Những chuyện xưa thời còn đi học của Lương Quyến và Lục Hạc Nam cũng giống như lớp sương ngọt ngào thoáng qua, dễ dàng bị những cơn gió mang theo đau thương và cay đắng sau này cuốn bay.

Còn lại nơi cũ, để mặc người ngoài rảnh rỗi bàn tán xì xào, chỉ là những tàn tích tiêu điều không dám nhìn thẳng.

Trong cầu thang vắng lặng, giọng nói của Lâm Ứng Sâm vang vọng mãi không dứt.

Anh khẽ cười, khuôn mặt góc cạnh hiếm khi mang vẻ dịu dàng, nét mặt lúc nói chuyện cũng không còn sự oán trách và gai góc như khi gặp lại Lương Quyến ngày hôm qua.

Tay Lương Quyến đang cầm lon cà phê khựng lại, hô hấp cũng theo đó trở nên gấp gáp, sau đó lại giả vờ không sao mà bật cười. Vị dính dáp của cà phê rẻ tiền vướng nơi cổ họng, khiến cô không thể cất lời biện giải.

Im lặng hồi lâu, Lương Quyến mới gắng giữ cho cổ tay không run rẩy nữa, rồi hơi nhếch môi cười mỉa.

"Anh nghe hết rồi? Nghe được bao nhiêu?"

Lâm Ứng Sâm nghiêng đầu liếc cô một cái, giọng điệu thản nhiên, phá tan mọi hy vọng trong cô.

"Từ lúc cô bắt đầu nói, tôi đã đứng ngay cửa rồi."

Tức là nghe hết rồi. Lon cà phê nhôm bị Lương Quyến bóp chặt trong tay, mạnh đến mức như muốn bẻ gãy từ giữa thân lon.

Cô hít sâu một hơi, tiếp tục giả vờ nhẹ nhàng nói: "Chuyện tôi bịa đấy, kể cho con nít nghe thôi, đừng tin là thật."

Lâm Ứng Sâm mím môi, giữa đôi mày thoáng hiện vẻ châm biếm: "Không hổ là đạo diễn hàng đầu, cầm giải mỏi tay, chuyện bịa đặt cũng chi tiết thế cơ mà."

"Dù sao thì cả đời sau này cũng phải sống bằng cái nghề này, chuyên nghiệp một chút cũng là bình thường..."

Câu nói ngụy biện của Lương Quyến còn chưa dứt đã bị Lâm Ứng Sâm lạnh mặt cắt ngang.

"Vậy tức là cô vẫn chưa quên, đúng không, Lương Quyến?" Lâm Ứng Sâm không ngẩng đầu, nhưng tay thì dứt khoát giật lấy lon cà phê trong tay cô – như thể đoạt đi cọng rơm cứu mạng cuối cùng của cô vậy.

Đều là người cũ cả, cần gì phải đeo mặt nạ, diễn cái trò mập mờ nửa vời cho người ngoài xem?

Bị Lâm Ứng Sâm không nể mặt vạch trần, tâm trạng rối ren của Lương Quyến chợt trở nên bình lặng. Giọng cô cũng dần trở nên lạnh nhạt, mang theo kiểu lười biếng thường thấy khi giao tiếp trong giới giải trí.

"Tôi đâu đến nỗi già đến lú lẫn, nhớ nổi cũng là chuyện bình thường thôi nhỉ?"

Người luôn giỏi ăn nói như Lâm Ứng Sâm lần này lại bị câu nói ấy làm nghẹn họng. Anh hoàn toàn không ngờ cô lại thẳng thắn như vậy, nên vẻ mặt lộ rõ sự sững sờ, ngay cả hơi thở cũng khựng lại một chút.

Cà phê trong tay đã uống hết từ lâu, nhưng Lâm Ứng Sâm vẫn nâng cánh tay cứng ngắc lên, đưa lon rỗng lên miệng làm bộ nhấp một ngụm, ho nhẹ vài tiếng mới lấy lại can đảm mở miệng tiếp.

Anh định phản bác rằng, cho dù có không bị lú lẫn, thì người bình thường cũng chẳng thể nhớ rõ mồn một chuyện vặt vãnh của tám năm trước. Từ việc hôn nhau ở góc phố nào, đến chuyện hôm đó lúc hoàng hôn có mây đỏ hay không, cô đều kể lại rành rọt như đọc sách thuộc lòng.

"Vậy, sau đó thì sao?"

"Sau đó gì cơ?" Lương Quyến sau khi đã vỡ lẽ rồi buông xuôi không còn căng thẳng như ban đầu nữa. Cô dựa hẳn người vào ghế, nghiêng đầu nhìn Lâm Ứng Sâm, vẻ mặt đầy nghi hoặc.

"Những đóa hoa hồng đó, cậu ta vứt đi rồi à?" Lâm Ứng Sâm nói như đang tán gẫu, đồng thời đứng dậy, ném hai lon cà phê vào thùng rác ở góc cầu thang. Tiếng "đinh đang" vang lên trong không gian trống trải, nghe như vang vọng mãi không dứt.

Trái tim Lương Quyến vốn chưa hoàn toàn bình tĩnh lại một lần nữa bị ký ức cũ khuấy động.

"Sao anh giống y hệt con bé La Ức Sơ vậy?" Lương Quyến bật cười khẽ, thở dài một hơi, hai tay đút vào túi, lục lọi sột soạt trong đó.

"La Ức Sơ? Là cô bé trong phòng bệnh lúc nãy à?" Lâm Ứng Sâm nhướng mày, để cái tên đó lướt qua đầu lưỡi, ngữ điệu tự nhiên mà dâng cao, nhẹ nhàng lặp lại lần nữa như hỏi lại.

La Huệ bảo vệ La Ức Sơ quá tốt, đến nỗi bên ngoài không ai có nổi một tấm hình chụp rõ mặt con bé. Lâm Ứng Sâm không biết cái tên này cũng là chuyện bình thường.

Lăn lộn bao năm trong giới giải trí, La Huệ hiểu rõ sự tàn khốc và bẩn thỉu của nó, nên chẳng bao giờ có ý định đẩy đứa con gái duy nhất của mình vào cái hố sâu không đáy đó.

Dù cái giới này có thể giúp người ta một đêm thành danh, tiền bạc như nước, cô cũng chẳng hứng thú.

Vì vậy, dù La Ức Sơ đã mười sáu tuổi, dù con bé cũng như bao đứa trẻ khác ở Cảng Châu – ngày ngày đến trường, đi học, đi chơi, đi du lịch – giới truyền thông ở Cảng vẫn chưa từng một lần làm phiền đến cuộc sống của con bé.

Dù có lỡ chụp được ảnh La Ức Sơ đi cạnh La Huệ, thì cả paparazzi lẫn truyền thông tệ hại nhất cũng sẽ tử tế che mặt con bé bằng lớp che mờ, dày đến mức chẳng nhìn rõ nổi ngũ quan.

La Huệ đã bỏ ra bao nhiêu tiền của và nguồn lực để làm được như thế, Lương Quyến không biết, cũng chẳng hỏi. Cô nghĩ, cho dù mình có yêu người phụ nữ độc lập ấy đến đâu, thì ký ức tình cảm bị chôn vùi ấy, chung quy vẫn là một vết sẹo mà La Huệ không muốn chạm đến.

"Đúng vậy, là con gái của ảnh hậu La Huệ." Lương Quyến gật đầu, để bảo vệ quyền riêng tư của hai mẹ con nhà họ La, cô cố ý trả lời ngắn gọn và súc tích hơn thường lệ.

Lương Quyến cũng không hẳn là không tin vào nhân cách của Lâm Ứng Sâm, chỉ là cảm thấy khi chưa được cho phép, không nhắc đến, không nói ra, là một loại tôn trọng mà cô nên giữ cho La Huệ.

May mắn thay, Lâm Ứng Sâm vốn không phải kiểu người hay hóng hớt, cũng không dây dưa mãi ở chủ đề này. Sau khi hiểu sơ sơ ai là ai, anh liền kéo câu chuyện trở lại xoay quanh Lương Quyến.

"Chẳng phải cũng vì đạo diễn Lương bịa chuyện quá hay, khiến người ta không nỡ dừng nghe đấy sao?" Anh nhếch môi, dựa theo lời nói dối vụng về ban nãy của cô mà đùa một câu, không hẳn là câu đùa.

Nhưng Lương Quyến không cười nổi. Cô sờ soạng cả túi áo lẫn túi quần một lượt, cuối cùng đành chấp nhận sự thật rằng hôm nay mình không mang theo thuốc lá.

"Có thuốc không?" Cô ngẩng mặt lên, rất tự nhiên mà hỏi Lâm Ứng Sâm.

Đây là lần thứ hai tối nay Lâm Ứng Sâm chết lặng trước mặt Lương Quyến. Cô gái năm xưa từng cau mày mỗi khi thấy Lục Hạc Nam hút thuốc, giờ lại chủ động hỏi anh có thuốc không.

"Học từ bao giờ vậy?" Anh đờ người đưa cả thuốc lẫn bật lửa cho cô, thần sắc tuy đã trở lại bình tĩnh, nhưng giọng nói vẫn còn chút run rẩy sau ngỡ ngàng.

"Chắc là sau khi đến Cảng Châu? Cụ thể lúc nào thì tôi không nhớ rõ nữa... Có lẽ là lúc lần đầu tiên làm đạo diễn?"

Lương Quyến nheo mắt lại, cau mày cố gắng hồi tưởng, như thể đang cố ghép nối những mảnh ký ức rời rạc, chỉ mong cho Lâm Ứng Sâm một câu trả lời xác đáng.

Nhưng suốt năm năm ở Cảng Châu ấy, bất kể những ngày tháng huy hoàng hay thất ý, cô đều sống kiểu ngày nào qua ngày đó. Việc hút thuốc – một chi tiết nhỏ nhặt như vậy – căn bản chẳng để tâm, nên chẳng thể nhớ ra, càng không thể kể lại tường tận.

Lâm Ứng Sâm lặng lẽ nhìn cô một cái. Nhìn cô điêu luyện ngậm thuốc, nghiêng đầu châm lửa, cổ họng như nghẹn lại, những lời muốn thốt ra cũng đành nuốt xuống.

"Lương Quyến, cô đúng là... thay đổi nhiều thật đấy." Nuốt hết những lời không nên nói thành một tiếng cảm khái nhạt nhẽo, Lâm Ứng Sâm chỉ còn lại một câu như vậy trong lòng.

Lương Quyến ngậm điếu thuốc, rít một hơi sâu rồi chậm rãi nhả khói, bật cười khẽ giữa làn khói mờ ảo: "Vậy sao? Anh thấy là thay đổi theo hướng tốt hay xấu?"

Qua làn khói trắng mỏng manh, Lâm Ứng Sâm không nhìn rõ vẻ mặt cô. Sự thẳng thắn thuần khiết mà Lục Hạc Nam từng yêu tha thiết giờ đã chẳng còn tìm thấy trên gương mặt không bị năm tháng quá mài mòn ấy.

Rốt cuộc là từ khi nào, sự mỏi mệt và dè dặt lại trở thành sắc thái chủ đạo trong tâm hồn Lương Quyến?

"Không biết." Anh chớp mắt, trả lời rất thản nhiên.

Quả thực là không biết phải đánh giá ra sao. Dưới dòng chảy thời gian, những thay đổi bắt buộc của mỗi người, không nên chỉ dùng hai chữ "tốt – xấu" để phán xét.

Thay đổi chính là thay đổi – là kết quả của việc xuôi theo dòng đời dưới sự mài giũa của năm tháng, làm gì có tốt hay xấu?

Lương Quyến bật cười, vì sự ngây ngô không đúng lúc ấy của Lâm Ứng Sâm.

Tiếng cười ấy có sức lan truyền mãnh liệt, đến nỗi khiến cô chẳng thể kiềm chế, cười đến ho khẽ, đến khi nơi khoé mắt lăn xuống vài giọt lệ. Cô bình tĩnh dụi tắt thuốc, ngẩng đầu lên, nhẹ nhàng lau đi hai giọt nước mắt không nên có ấy.

Cô gán những giọt lệ đó cho cơ chế sinh học, phản ứng tự nhiên của cơ thể – không phải là biểu hiện của cảm xúc thật lòng.

Bởi từ sau lần chia tay năm năm trước, cô chẳng còn thứ tình cảm chân thành nào đủ để "tự nhiên mà trào dâng".

"Những bông hồng ấy... anh ấy không vứt đi."

Sau điếu thuốc, giọng của Lương Quyến hơi khàn và trống rỗng, nhưng khi nhắc đến chuyện cũ, âm điệu vẫn dịu dàng như xưa. Như thể một đoá hồng bị nhổ sạch gai – đẹp đẽ nhưng không còn khả năng gây tổn thương – tựa như đã đánh mất linh hồn từng khiến nó kiêu hãnh.

"Anh biết không, lúc tôi ở lại khách sạn Diêu Thi, một mình... anh ấy đi làm gì không?"

Lâm Ứng Sâm không lên tiếng, sợ phá vỡ mạch cảm xúc mà Lương Quyến vất vả mới gầy dựng được. Anh chỉ dám yên lặng chờ đợi cô nói tiếp.

"Tối mùng bốn Tết, đường phố chẳng có một bóng người. Sau khi tôi giận dỗi với anh ấy, anh ấy đã đem những bó hồng chỉ còn ba, năm ngày nữa là héo, từng bó một, từng cánh một, cẩn thận mang về xe."

"Sau đó, anh ấy lái xe về khu nhà tôi sống, tìm đến phòng trực ban của ban quản lý, nói với người phụ trách rằng, đây là món quà đặc biệt đầu năm mới – mỗi hộ dân có thể nhận một bông."

"Lúc ấy đã gần mười giờ đêm rồi, nhân viên trực ban còn tưởng anh ấy là kẻ bán hoa lừa đảo, chưa kịp nói mấy câu đã muốn đuổi anh ấy đi. Mãi đến khi một người bạn ở Tân Hải vội vàng lái xe tới mới giải thích rõ mọi chuyện."

Lương Quyến kể đến đây chợt bật cười, khiến cả người vẫn đau đáu nỗi buồn thay cả hai như Lâm Ứng Sâm cũng bật cười theo. Lục Hạc Nam – người từ bé đã sống trên cao – phải cúi đầu chịu sự lạnh nhạt, là cảnh tượng thế nào đây? Ngay cả hai người tự cho là hiểu rõ anh nhất cũng khó lòng hình dung nổi.

Xuất thân từ gia đình như anh, điều đầu tiên được dạy là phải sống khiêm tốn, tránh gây hoạ cho gia tộc.

Nếu là trong phạm vi sản nghiệp nhà mình, tùy tiện lãng mạn một lần cũng không sao. Đáng tiếc, khu nhà của Lương Quyến chẳng có chút liên hệ nào với chuỗi lợi ích của nhà họ Lục.

Lương Quyến không biết, suốt chặng đường đó Lục Hạc Nam phải gọi bao nhiêu cuộc điện thoại, nhờ cậy bao nhiêu mối quan hệ, cuối cùng còn phải trả lại bao nhiêu món nợ lớn mới có thể xoá bỏ cái giá phải trả cho một lần cô vô lý làm mình làm mẩy.

Thế mà anh lại không để tâm. Thậm chí còn cảm thấy áy náy vì chỉ có thể để cô lấy lại một bông hồng một cách danh chính ngôn thuận.

Khuôn mặt vốn đã trắng trẻo của Lương Quyến, dưới ánh trăng lạnh ngoài cửa sổ lại càng trở nên trong suốt, đến cả vệt nước mắt dưới hốc mắt cũng dường như trở nên không rõ ràng.

"Tất cả là do cậu ấy kể cho cô nghe sao?" Chỉ là người nghe kể, mà giọng của Lâm Ứng Sâm cũng đã nghẹn ngào.

"Anh ấy làm sao chủ động kể tôi nghe những chuyện đó?" Lương Quyến vén tóc, cúi đầu cười khẽ. "Là hôm xếp hàng nhận hoa, nhân viên trực ban kể cho tôi."

Xuất thân từ ngành tự nhiên, Lâm Ứng Sâm trời sinh có chút cùn mẫn trong chuyện tình cảm. Dù là chuyện lãng mạn đến đâu, anh vẫn cần một logic rõ ràng. Cảm khái thì có, nhưng anh vẫn không khỏi nghi ngờ về tính hợp lý của mọi việc.

"Vậy làm sao cô chắc người sắp xếp tất cả chuyện đó là Lục Hạc Nam?"

Lương Quyến ngẩng đầu lên, trong đôi mắt trong trẻo còn vương lệ ấy phản chiếu ánh trăng mờ ngoài cửa sổ. Giọng cô rất nhẹ, nhẹ đến mức trong cầu thang cũng khó vang lên tiếng vọng.

"Vì hôm đó, cùng với đóa hồng được đưa đến tay tôi, còn có một phong bao lì xì."

Chiếc phong bao in chữ vàng nổi ấy – là của riêng Lương Quyến.

Bên trong không phải chi phiếu hay thẻ ngân hàng tầm thường, mà là một mảnh giấy bị vò nhàu, chỉ ghi vỏn vẹn hai câu:

— Chúc mừng năm mới.

— Chỉ mong cô Lương được trời quyến cố, mọi sự hanh thông.

Lời chúc lần này không có chữ ký "Lục Tam kính bút", nhưng kiểu lời chúc ấy, cả đời này Lương Quyến chỉ nhận được đúng hai lần. Một lần là vào sinh nhật hai mươi tuổi, lần còn lại là Tết năm cô tròn hai mươi.

Trên thế giới này, có thể có những bông hồng giống hệt nhau đến mức khó phân biệt, có thể có mùi hương hao hao nhau, nhưng nét chữ mạnh mẽ, cứng cỏi trên tờ giấy ấy, Lương Quyến tuyệt đối không thể nhận lầm.

Mùng Một Tết, không nhận được phong bao lì xì từ tay bà nội; mùng Bốn Tết, không thể danh chính ngôn thuận mang đi cả căn phòng đầy hoa hồng. Vậy mà, dưới sự thiên vị của tình nhân, cuối cùng lại vòng vo trở về tay cô.

Trên đời này, người có thể đoán đúng từng ngóc ngách tâm tư của cô một cách chính xác đến thế, ngoài Lục Hạc Nam ra, Lương Quyến không nghĩ ra được ai khác.

Trên đời này, ngoài cha mẹ, người có thể chân thành mong cô được như ý nguyện đến vậy, ngoài Lục Hạc Nam ra, Lương Quyến cũng chẳng thể nghĩ ra người thứ hai.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK