Mục lục
Trước Khi Tuyết Rơi Hãy Chia Tay
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Buổi livestream kết thúc, khán giả ngồi dưới trường quay lần lượt rời đi dưới sự hướng dẫn của bộ phận an ninh và đạo diễn hiện trường, còn Tạ Tư Giác ngồi ở hàng ghế đầu tiên vẫn tựa vào lưng ghế, mắt khép hờ, vẻ mặt điềm tĩnh như thể chẳng bị gì ảnh hưởng.

Quý Vãn Chi biết rõ mối quan hệ giữa cậu và Lục Hạc Nam, vì thế đã sớm dặn dò đạo diễn hiện trường — miễn là không ảnh hưởng đến quá trình ghi hình, thì đừng hạn chế hành động của cậu ta.

Nói trắng ra là, muốn làm gì thì làm, tùy cậu.

Với một tờ "thánh chỉ" như thế, Tạ Tư Giác coi như ra vào tự do trong trường quay, cả hậu trường vốn treo biển "Người không phận sự miễn vào" cũng cứ thế mà đi thẳng vào, kịch bản cuối cùng vốn bảo mật cũng tiện tay mà mở xem.

"Anh Tạ, anh còn sắp xếp gì tiếp theo không?"

Đạo diễn là một cô gái trẻ vừa mới vào nghề, trạc tuổi Tạ Tư Giác, không rõ nên xưng hô thế nào, đành học theo người khác gọi một tiếng "anh Tạ", đứng bên cạnh mà nơm nớp lo sợ.

Tạ Tư Giác từ tốn mở mắt, đè nén chút lạnh lẽo nơi đáy mắt, thay bằng nụ cười nửa đùa nửa thật.

"Chị Vãn Chi ở đâu vậy? Hôm nay tôi đến địa bàn của chị ấy, còn chưa kịp chào hỏi nữa mà."

Cô gái trẻ tưởng cậu là người dễ gần, thầm thở phào nhẹ nhõm, vội vàng dẫn cậu đi vòng qua đại sảnh trường quay, nhanh chân đi vào hậu trường.

Đến cửa hậu trường, cô gái trẻ tự giác né sang một bên, Tạ Tư Giác không hề lạ lẫm mà đẩy cửa bước vào. Người trong hậu trường không nhiều, nhưng mấy vị lãnh đạo quan trọng của ê-kíp đều đang ở đó.

Tạ Tư Giác đầu tiên là nhìn thoáng qua Lương Quyến đang tẩy trang, sau đó như thể vô tình mà dời ánh mắt đi, ra vẻ chẳng hề quen biết.

Lương Quyến cảm thấy nghi hoặc, nhưng cũng không nói gì thêm, cụp mắt xuống, tiếp tục trò chuyện với Đồng Hân Nhiên.

Quý Vãn Chi đang trả lời tin nhắn, nghe thấy động tĩnh phía sau liền quay đầu lại, đúng lúc chạm mặt với ánh mắt Tạ Tư Giác.

"Chị Vãn Chi, lâu rồi không gặp." Tạ Tư Giác nở nụ cười, thân thiết gọi một tiếng.

Tiếng gọi "Chị Vãn Chi" giòn tan khiến các lãnh đạo khác trong phòng đều quay lại nhìn, khi thấy rõ người vừa vào là ai, ai nấy đều sững sờ.

Lục Hạc Nam mấy năm nay đi đâu cũng mang theo cậu cháu trai từ phương xa này, trong giới Kinh Châu, ai có chút mắt nhìn đều tranh nhau nịnh bợ "Tạ thiếu gia" này, mong qua cậu mà kết nối được với nhà họ Lục, có thể hợp tác làm ăn đôi chút.

Thế nhưng Tạ Tư Giác lại là kẻ "giả ngốc giấu tài", ngoài mặt thì giỡn hớt chẳng đứng đắn, nhưng trong lòng thì tính toán rõ ràng, cảm xúc gần như không bao giờ để lộ.

— Ở điểm này, cậu giống hệt người chú hai kia của mình.

Chỉ trong ba bốn năm ngắn ngủi, cậu dần trở thành một ngọn núi lớn trong giới Kinh Châu — không dễ gì chinh phục, càng không thể đắc tội.

Quý Vãn Chi vẻ ngoài không biểu lộ gì, nhưng trong lòng lại vô cùng hưởng thụ ánh nhìn khác thường từ người khác.

Cô nhẹ nhàng đẩy vai Tạ Tư Giác, trách yêu: "Cậu nhóc này, sao chẳng có trên dưới gì cả, gọi bậy gọi bạ, tôi là bạn của dì hai cậu đấy, làm sao có thể gọi là chị được?"

Nghe đến hai chữ "dì hai", vai Lương Quyến khẽ run, tấm thân mảnh mai co rút lại trên chiếc ghế sofa đơn, thần trí rối loạn đến nỗi lời Đồng Hân Nhiên nói cũng chẳng lọt tai.

Tạ Tư Giác cười gượng hai tiếng, đành miễn cưỡng ứng phó vài câu, vừa giữ thể diện cho Quý Vãn Chi, vừa âm thầm đặt nền cho cú "té đau từ trên cao".

"Lát nữa cậu có việc gì không? Tôi mời cậu đi ăn cơm nhé?" Quý Vãn Chi liếc nhìn Lương Quyến đang ngồi ở góc, thân mật khoác vai Tạ Tư Giác, ra vẻ muốn kéo cậu đi ra ngoài.

"Không cần đâu chị Vãn Chi." Tạ Tư Giác vẫn đứng yên, mỉm cười lắc đầu, ánh mắt cong cong, trông như vô hại, "Lát nữa chú hai tôi đến đón rồi."

Quý Vãn Chi khựng lại, nụ cười đông cứng trên gương mặt.

"Quyến Quyến, tôi nói gì với cậu nãy giờ, cậu có nghe không đấy?" Đồng Hân Nhiên nói mãi không được hồi đáp, bất mãn đẩy vai Lương Quyến.

Lương Quyến đang chìm đắm trong suy nghĩ, giật mình tỉnh lại: "Xin lỗi, Hân Nhiên, cậu nói gì cơ?"

Đồng Hân Nhiên thở dài, nhẫn nại lặp lại: "Tôi nói lát nữa đi ăn lẩu nhé, tôi đặt bàn trước rồi, bảy rưỡi."

"Được, tôi ăn gì cũng được." Lương Quyến cụp mắt xuống, rồi như nhớ lại lời Tạ Tư Giác vừa nãy, theo bản năng siết chặt tay Đồng Hân Nhiên, "Vậy đi luôn bây giờ nhé."

Đồng Hân Nhiên ngó đồng hồ, lẩm bẩm: "Mới có năm giờ rưỡi thôi, đi sớm thế làm gì?"

— Vì lát nữa anh ấy sẽ đến, em không muốn lại gặp mặt một lần nữa.

"Vì..." Lương Quyến ngập ngừng, ngón tay xoay xoay gấu áo, giọng nói nhẹ như gió thoảng, "Vì giờ là giờ cao điểm, đường rất kẹt."

Đồng Hân Nhiên tin thật, gật đầu: cũng chẳng còn chuyện gì khác, cô cũng chẳng buồn diễn vai chị em tốt với Quý Vãn Chi nữa, thu dọn đồ đạc rồi khoác tay Lương Quyến đi về phía cửa.

Ngay khoảnh khắc lướt qua nhau, Tạ Tư Giác khẽ do dự, nhìn bóng lưng Lương Quyến, hé miệng như định nói gì, nhưng cuối cùng chẳng thốt nên lời.

Lương Quyến cúi đầu, lòng rối như tơ vò, bước chân vô thức lạc nhịp với Đồng Hân Nhiên. Cả người trông có vẻ mỏi mệt và yếu đuối, chẳng còn chút khí chất đoan trang mạnh mẽ như khi livestream.

Cho đến khi đến gần cửa, bước chân lảo đảo bị ép phải dừng lại. Một người đàn ông sải bước vững vàng đứng chắn ngay trước cửa, không né cũng không nhường mà chặn lối họ đi.

Bóng dáng cao lớn phủ xuống chân cô, vạt áo khoác đen mang theo hương thuốc lá nhàn nhạt là thứ đầu tiên đập vào mắt, hàng mi Lương Quyến khẽ run, suýt nữa thì nước mắt rơi xuống.

"Anh gì ơi, làm ơn nhường đường được không?"

Đồng Hân Nhiên chưa từng gặp Lục Hạc Nam, cũng không biết người đàn ông tuấn tú mà lại thiếu phép tắc trước mặt mình chính là người mà Lương Quyến thương nhớ không nguôi.

"Em muốn đi đâu? Có thể đợi anh một chút được không?"

Lục Hạc Nam cúi người xuống, giọng nói dịu dàng, dùng thứ âm thanh nhẹ đến mức không người thứ tư nào có thể nghe rõ.

Đồng Hân Nhiên sững người, quay đầu nhìn Lương Quyến với vẻ không tin nổi, nhưng chỉ thấy viền mắt cô đỏ hoe, cố nén nước mắt. Trong khoảnh khắc, không cần thêm lời nào, cô đã hiểu tất cả.

Trước khi Lương Quyến kịp phản ứng, Đồng Hân Nhiên dứt khoát kéo cô quay lại phòng, sau đó khẽ gật đầu với Lục Hạc Nam, cung kính nói: "Anh cứ lo việc của mình."

"Chú hai! Sao đến muộn thế!"

Vừa thấy Lục Hạc Nam xuất hiện, Tạ Tư Giác sáng bừng cả mắt, hét lên một tiếng, lập tức bỏ rơi Quý Vãn Chi, một mạch chạy tới bên cạnh Lục Hạc Nam.

"Mười chín hai mươi tuổi đầu rồi, có thể bình tĩnh chút không?" Lục Hạc Nam nhíu mày nhẹ, giọng có phần không hài lòng.

Thái độ thay đổi quá nhanh, đúng là nhìn người mà dọn mâm.

Tạ Tư Giác nuốt nước bọt, không cam lòng thầm oán: Chú tưởng cháu không thấy vừa rồi chứ đứng trước cửa, cúi đầu cúi mặt với Lương Quyến à?

"Hạc Nam—" Quý Vãn Chi mím môi gọi một tiếng, thấy Lục Hạc Nam không phản ứng gì, vội đổi giọng: "Chủ tịch Lục, lâu rồi không gặp."

"Hiệu quả chương trình rất tốt, tỷ suất người xem cao như vậy, công lao của cô không nhỏ." Ánh mắt dừng lại trên khuôn mặt Quý Vãn Chi, Lục Hạc Nam chậm rãi nói, từng chữ một đầy ẩn ý.

Tim Quý Vãn Chi khẽ run lên, nụ cười gượng gạo trên mặt: "Không đâu, là mọi người phối hợp ăn ý thôi."

Lục Hạc Nam gật đầu như thật, không nói thêm gì, chỉ buồn chán xoay xoay chiếc bật lửa trong tay.

Chỉ là một chiếc bật lửa bình thường, Quý Vãn Chi nhìn một lúc cũng không thấy có gì đặc biệt.

Ngược lại, Đồng Hân Nhiên mắt tinh, dù cách hai người nhưng vẫn nhận ra chiếc bật lửa trong tay Lục Hạc Nam chính là cái Lương Quyến đánh mất.

"Không phải cậu nói bật lửa mất rồi sao? Sao lại ở tay anh ta?" Đồng Hân Nhiên rút lại ánh mắt, nháy mắt đầy mờ ám với Lương Quyến, sau đó dựa vào khung cửa, ghé sát tai cô nói khẽ.

Lương Quyến sững người, rồi mới chậm chạp quay đầu nhìn về phía Lục Hạc Nam, ánh mắt dò xét còn chưa kịp dừng trên tay anh đã bất ngờ đối diện với ánh mắt của anh.

Hơi thở khựng lại, Lương Quyến mím môi, chớp mắt một cái, trước khi người khác kịp nhận ra đã vội dời mắt đi trước.

Cổ tay khẽ xoay, Lục Hạc Nam cụp mắt, không để lộ biểu cảm, chậm rãi nhét lại bật lửa vào túi áo khoác.

Tâm trí Quý Vãn Chi lúc này đều đặt lên người Lục Hạc Nam, nên không chú ý đến vẻ khác thường trên mặt Lương Quyến. Cô ta không đoán được tính khí của anh, chỉ đành cắn răng tìm lời để nói trong bầu không khí yên lặng lạ thường.

"Lão Trương nhà tôi còn định hẹn gặp anh ăn bữa cơm nữa cơ, dù sao lần trước có thể ký được hợp đồng chiến lược với sếp Tô của Giang Châu, cũng là nhờ anh giúp đỡ."

"Ăn cơm thì khỏi cần." Lục Hạc Nam nhàn nhạt lật ngón tay, giọng nói sâu xa khó dò: "Dù sao tôi cũng đã nói với sếp Tô rồi, chuyện làm ăn là chuyện làm ăn, ân tình là ân tình, sau này tuyệt đối không để xảy ra lần thứ hai."

Quý Vãn Chi nghe xong, sắc mặt lập tức thay đổi. Dù gì công ty giải trí nhà cô ta đang chuẩn bị tái ký hợp đồng với sếp Tô, đúng lúc then chốt mà Lục Hạc Nam nói vậy là ý gì? Là không muốn sếp Tô ký tiếp với cô ta sao?

"Chủ tịch Lục—" Quý Vãn Chi vô thức bước lên một bước, gấp gáp lên tiếng.

"Tôi còn có việc khác, xin phép đi trước." Lục Hạc Nam không do dự quay người đi, không cho cô ta bất kỳ cơ hội níu kéo nào.

Sắc mặt Quý Vãn Chi lập tức trắng bệch, trong hậu trường, đủ loại ánh mắt phức tạp dồn về phía cô ta, như thể bị cắt từng nhát, bị lột từng lớp da sống.

"Tư Giác, đi thôi."

Lục Hạc Nam nhìn Tạ Tư Giác một cái, không rõ buồn vui, sau đó ánh mắt thoáng dừng lại trên gương mặt Lương Quyến.

Đồng Hân Nhiên đứng bên cạnh giả vờ thản nhiên nhưng thực ra rất tinh tường, lập tức hiểu ra, nghiêng đầu nói với Lương Quyến: "Quyến Quyến, chúng ta đi thôi, không đi thì không kịp ăn lẩu mất."

Lương Quyến khựng lại một chút, không từ chối, dưới ánh nhìn sâu thẳm của Lục Hạc Nam, cô và Đồng Hân Nhiên rời khỏi hậu trường trước.

Vừa bước ra khỏi toà nhà đài truyền hình, thoát khỏi tầm mắt của Quý Vãn Chi, Tạ Tư Giác liền nhanh chân đuổi đến bên cạnh Lương Quyến, nhân dịp bộ phim 'Phong Nguyệt Trường' sắp chiếu, bắt đầu trò chuyện rôm rả với cô.

Nhưng Lương Quyến thì lại đang lắng nghe từng bước chân vững vàng phía sau, khó mà tập trung trả lời Tạ Tư Giác đang hào hứng kể chuyện.

"Tạ thiếu gia!" Đồng Hân Nhiên cười cười, chọn đúng thời điểm để chen lời.

Bị bất ngờ cắt ngang, Tạ Tư Giác hơi khó chịu quay đầu: "Sao thế?"

"Chi tiết phim chiếu rạp anh cứ trao đổi với tôi, Quyến Quyến xưa nay không lo mấy chuyện đó, anh hỏi cô ấy cũng vô ích." Đồng Hân Nhiên tinh tế nháy mắt với cậu, ý tứ nhường không gian cho Lương Quyến và Lục Hạc Nam khỏi cần nói rõ.

Sắc mặt Tạ Tư Giác lập tức u ám, im lặng vài giây, ánh mắt nóng rực dừng lại trên mặt Lương Quyến, cuối cùng không cam lòng rời đi, mở cửa xe, ngồi vào ghế phụ chờ đợi.

"Chúng ta sắp rời khỏi Kinh Châu rồi, lần sau gặp lại anh ấy không biết là khi nào." Đồng Hân Nhiên ghé sát tai Lương Quyến, nhẹ nhàng siết tay cô, "Nói cho rõ ràng đi, đừng để lại tiếc nuối."

Lương Quyến cúi đầu cười khẽ, nụ cười đượm vị chua chát.

Còn tiếc nuối gì nữa? Những giây phút từng gọi là tiếc nuối đó, sớm đã trôi theo gió trong năm năm qua rồi.

Xung quanh lại một lần nữa yên ắng. Tuyết trên mái nhà lả tả rơi.

Lương Quyến chăm chú nhìn đầu mũi chân mình, không chớp mắt dõi theo bóng dáng cao gầy trong màn tuyết, từng chút từng chút, chậm rãi tiến đến gần mình.

Cuối cùng anh cũng dừng lại, cả hơi thở của cô cũng bị anh chiếm trọn.

"Em có vẻ rất quý Tư Giác, lần nào gặp cũng nói chuyện hợp đến vậy." Lục Hạc Nam khẽ cong môi, như thể chỉ là một câu nói vu vơ.

Lương Quyến ngẩng đầu nhìn anh, ánh mắt bình thản: "Cậu ấy rất giống anh."

"Giống ở chỗ nào?" Lục Hạc Nam khẽ cười, như không tin lắm.

Gió lạnh lướt qua, hoa tuyết rơi trên vai anh, mắt Lương Quyến nóng lên, vô cớ nhớ lại đêm Giáng Sinh tám năm trước — có một người đàn ông băng qua bão tuyết chỉ để thực hiện lời hứa hẹn về trận tuyết đầu mùa mà cô từng buột miệng nhắc đến.

Năm đó, Lục Hạc Nam hai mươi tư tuổi.

Lương Quyến hít hít mũi, nước mắt không báo trước mà rơi: "Giống anh năm hai mươi tư tuổi."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK