Có lẽ là vì tối qua ngủ muộn, tóm lại, lần này Lương Quyến ngủ một giấc thật sâu.
Mãi đến khi mặt trời lên cao, ánh nắng rực rỡ ngoài cửa sổ xuyên qua khe hở giữa hai lớp rèm, lờ mờ chiếu lên mặt cô, Lương Quyến mới mơ màng tỉnh dậy trong giấc ngủ.
Cô kéo rèm dày ra, tuyết trắng ngoài trời dưới ánh nắng lại càng chói mắt, làm cô phải nheo mắt lại theo phản xạ.
Ngoài cửa sổ, gió tuyết đã dừng, nắng đẹp rạng ngời. Chỉ còn lại lớp tuyết dày trên mặt đất, vẫn chưa bị người ta giẫm lên, như chứng minh cho cơn bão tuyết dữ dội đêm qua.
Nghe thấy có tiếng động nhỏ từ phòng khách sau lưng, Lương Quyến không chần chừ nữa, buộc lại tóc rồi vội vàng đi ra cửa.
Lúc tay đặt lên tay nắm cửa, cô cúi đầu liếc nhìn phần ngực mình, ngập ngừng một chút, nhớ đến cảnh tượng xấu hổ tối qua, liền xoay người lấy từ tủ quần áo của Lục Hạc Nam một chiếc sơ mi màu vàng nhạt, khoác ngoài chiếc váy ngủ.
Cúc áo bắt đầu từ cái thứ hai dưới cổ, Lương Quyến cài từng chiếc một từ trên xuống dưới, rồi đứng trước gương kiểm tra ba lượt, chắc chắn không có gì bất thường mới lê dép ra khỏi phòng ngủ.
Lúc Lương Quyến mở cửa phòng, Lục Hạc Nam đang dọn dẹp trong bếp. Anh mặc hờ hững một chiếc áo hoodie xám, bên trong là áo thun trắng, tay áo được xắn cao để lộ cánh tay săn chắc đầy nam tính.
Ở bên ngoài, Lương Quyến chỉ từng thấy Lục Hạc Nam trong dáng vẻ quyền cao chức trọng, xa vời khó với tới, không ngờ cũng có lúc anh trông thật đời thường, gần gũi thế này.
Trên bàn bày hai bát mì bốc khói nghi ngút, vì đứng hơi xa nên Lương Quyến không thấy rõ trong bát có gì.
Lục Hạc Nam rửa sạch nồi, thớt và dao cũng lần lượt được đặt lại đúng chỗ.
Anh đang định lên gọi Lương Quyến dậy thì vừa xoay người lại đã thấy cô nàng còn mắt nhắm mắt mở, ngơ ngác đứng ở cửa, trong lòng chợt mềm nhũn, môi cong cong trêu chọc: "Ồ, tiểu thư nhà ta cuối cùng cũng chịu dậy rồi à?"
Mặt Lương Quyến vì bị trêu mà nóng ran, giả vờ không nghe thấy gì, từ từ đi đến bàn ăn, chỉ liếc một cái liền sững lại — dù chỉ là một bát mì giản dị, nhưng nguyên liệu đầy đủ, nhìn cái là biết nấu bằng cả tấm lòng.
"Ồ, còn có tôm nữa?"
Vốn dĩ vừa ngủ dậy không có cảm giác đói, nhưng mùi thơm ngào ngạt từ tô mì trước mắt đã khiến dạ dày cô cồn cào. Lương Quyến cúi xuống hít hà vài hơi.
"Em có dị ứng hải sản không?" Tay Lục Hạc Nam đang đặt đũa khựng lại, nụ cười trên môi cũng dần cứng lại.
Thấy anh hiểu lầm, Lương Quyến vội vã xua tay: "Yên tâm đi, chuyện ăn uống em không kén chọn đâu."
Chỉ là... hơi lười lột vỏ tôm thôi mà.
"Vậy thì tốt." Lục Hạc Nam thở phào, gương mặt lại trở về vẻ thờ ơ quen thuộc: "Mau đi rửa mặt đánh răng đi, không lát nữa mì nguội đấy."
Vì hôm nay có Lục Hạc Nam ăn cùng, Lương Quyến rửa mặt đánh răng nhanh hơn bình thường rất nhiều, đến mức mặt còn chưa kịp lau khô đã vội chạy lại bàn ăn.
Vừa kéo ghế ngồi xuống, cô đã phát hiện mấy con tôm trong bát mì của mình đã được bóc sạch sẽ. Còn người giúp cô làm tất cả điều đó đang thản nhiên dùng khăn giấy lau tay, vẻ mặt điềm tĩnh, chẳng có chút ý định khoe khoang nào.
Tim Lương Quyến không tránh khỏi loạn nhịp, lơ đãng cầm đũa chọc vào mì trong tô, vội quá nên còn cầm nhầm cả đầu đũa.
"Đừng cảm động quá mức thế." Nhìn thấy cảm xúc của cô, Lục Hạc Nam nhướng mày, khóe môi cong cong, đưa cho cô đôi đũa sạch của mình, còn bản thân lại thản nhiên cầm lấy đôi cô vừa dùng: "Bạn trai lột tôm cho bạn gái là chuyện nên làm mà."
Câu nói nghe như nhẹ tênh, nhưng giọng điệu thì đầy ẩn ý. Nói xong anh cũng không vội ăn mà tựa lưng vào ghế, lười biếng nhìn Lương Quyến đang luống cuống đỏ mặt.
Câu trước là bạn trai, câu sau cũng là bạn trai, anh đúng là rất thích nhấn mạnh thân phận của mình.
Mặt Lương Quyến mỏng, vừa bị Lục Hạc Nam trêu chọc bằng lời đã đỏ ửng cả lên, giờ lại bị nhìn trừng trừng thế này, còn chịu nổi sao? Cô cúi gằm mặt xuống, gần như vùi cả đầu vào bát mì, ngay cả tóc bên mai rớt xuống tô cũng không để ý.
Một bóng tối bất ngờ phủ xuống từ trên đầu, áp lực mạnh mẽ khiến người ta nghẹt thở.
Còn chưa kịp cắn đứt sợi mì trong miệng, Lương Quyến đã cảm nhận có làn gió nhẹ thoảng qua bên tai. Nhìn nghiêng thì thấy một bàn tay thon dài, khớp xương rõ ràng đang nhẹ nhàng vén tóc cô ra sau tai.
Lục Hạc Nam thấy cô luộm thuộm, không nhịn được liền nghiêng người giúp cô vén tóc.
Hành động đột ngột này làm Lương Quyến giật mình, cổ họng nghẹn lại, ngụm nước súp hải sản còn chưa kịp nuốt liền trào lên, khiến cô ho sặc sụa.
Lục Hạc Nam quay về chỗ, đưa ly nước sang, vừa như cười vừa không: "Ở bên anh mà em căng thẳng đến vậy sao?"
Nhiệt độ ngón tay của Lục Hạc Nam khi lướt qua vẫn còn lưu lại bên tai. Rõ ràng tay anh mát, mà Lương Quyến lại thấy tai mình như bị lửa đốt, như có một ngọn lửa bùng lên, chực thiêu rụi cả tim.
"Em chỉ là... chưa quen thôi." Cô ngửa cổ uống mấy ngụm nước, thở đều lại rồi mà mặt vẫn còn đỏ ửng, giọng khàn đi vì vừa ho quá nhiều.
"Chưa quen điều gì?"
Còn chưa kịp trả lời, Lục Hạc Nam đã cong môi cười, như hiểu rất rõ mà vẫn cố tình hỏi: "Chưa quen với việc ở bên anh?"
Lương Quyến gật đầu nhẹ, coi như thừa nhận.
Cô nghĩ chuyện thế là xong, nào ngờ câu tiếp theo của Lục Hạc Nam khiến lớp ngụy trang trên mặt cô sụp đổ hoàn toàn.
"Vậy em mau quen đi. Vì anh thì quen rồi đấy."
Câu này đúng là quá không biết xấu hổ. Lương Quyến trừng mắt lườm anh một cái, ai ngờ anh lại nhún vai ra vẻ vô tội, còn cười xấu xa nữa. Lương Quyến chẳng còn cách nào, chỉ đành dùng đũa chọc chọc vào tô mì để trút giận.
May mà lần này Lục Hạc Nam chịu dừng lại không trêu nữa, Lương Quyến mới được yên ổn mà tiếp tục ăn uống.
Dù bắt đầu ăn muộn hơn, nhưng Lục Hạc Nam lại đặt đũa xuống sớm hơn cô. Lau miệng xong, anh liếc thấy trong tô của cô vẫn còn gần nửa bát, tưởng cô ăn không hết mà ngại để thừa.
"Ăn không hết thì đưa anh, đừng cố mà ép bản thân nữa." Nói xong, Lục Hạc Nam liền với tay định lấy chỗ mì còn sót trong bát của Lương Quyến.
Lương Quyến vội vàng giơ tay trái lên ngăn lại, miệng còn chưa nuốt hết rau xanh, má phồng lên, ngước mắt cảnh cáo anh.
Lục Hạc Nam thoáng ngẩn người rồi bật cười trước biểu cảm của cô: "Cũng không phải bữa ăn thịnh soạn gì, em giữ khư khư làm gì vậy?"
"Em chỉ ăn chậm thôi, không phải ăn không hết." Lương Quyến lí nhí biện giải. Nói thật thì, mới yêu nhau có một ngày mà đã để anh ăn đồ thừa của mình thì kỳ lắm luôn ấy!
"Trưa nay ăn tạm vậy đã, chiều anh đi siêu thị mua ít nguyên liệu, tối nấu cho em một bữa ra trò." Đây là bữa ăn đầu tiên sau khi chính thức ở bên nhau, mà lại xuề xòa như vậy, Lục Hạc Nam thấy hơi áy náy với cô gái của mình.
Lương Quyến húp cạn ngụm nước cuối cùng trong bát, vẻ mặt thỏa mãn: "Được thôi, em biết gần đây có một siêu thị, chiều em với anh..."
Ba chữ "cùng nhau đi" còn chưa kịp nói ra thì chuông điện thoại đột ngột vang lên – là cuộc gọi từ Sở Hằng.
"Lục Tam, rốt cuộc cậu khi nào mới về hả?"
Vừa bắt máy đã là một tiếng gào đầy áp lực, Lục Hạc Nam vô thức đưa điện thoại ra xa một chút.
"Làm sao vậy?"
"Nếu cậu còn không quay lại, có khi Kiều Gia Trạch sắp phát hiện cậu không có mặt ở Dung Thành rồi đấy!" Giọng của Sở Hằng càng lúc càng gắt. "Tối qua để che đậy chuyện của cậu, tôi phải đấu rượu với hắn cả đêm!"
Lục Hạc Nam nhíu mày, ngước mắt nhìn vào đôi mắt tròn xoe của Lương Quyến, câu "Tôi lập tức quay lại" đã đến bên môi, nhưng thế nào cũng không thể thốt ra.
"Tôi sẽ cố gắng về sớm nhất có thể." Anh tránh ánh mắt của cô, không nỡ nhìn thẳng, chỉ qua loa đáp một câu rồi cúp máy.
"Về đi, người ta còn đang đợi anh kìa." Khi ngẩng đầu lên lần nữa, Lương Quyến đã sớm thu dọn lại tâm trạng. Để anh không cảm thấy thêm áy náy, cô cố gắng nở một nụ cười, "Để em giúp anh thu dọn đồ."
"Không cần vội thế đâu." Lục Hạc Nam lên tiếng ngăn lại, nhưng giọng nói rõ ràng thiếu tự tin.
Chuyện quay lại Dung Thành là chuyện không thể tránh, có mấy chục người đang trông cậy vào anh ổn định cục diện, đâu thể vì chuyện riêng mà nấn ná mãi.
"Đi thôi, trời vừa ngớt tuyết, lỡ mà lại đổ tiếp thì e rằng muốn đi cũng không đi nổi." Lương Quyến đứng dậy, định đi thu dọn hành lý giúp anh.
Vừa mới bước được vài bước, cô đã bị ai đó nắm chặt cổ tay, bị kéo ngược lại. Ngay sau đó, vòng eo cô bị ôm chặt.
Lục Hạc Nam siết chặt vòng tay quanh eo cô, mặt chôn trong lòng cô nên giọng nói có chút nghèn nghẹn: "Vậy anh không đi nữa."
Biết rõ lời này không thể thực hiện được, nhưng tim Lương Quyến vẫn run lên một nhịp. Những ngón tay trắng nõn lơ lửng giữa không trung, do dự một lát rồi chầm chậm luồn vào mái tóc đen của anh, trượt dần xuống cổ, nhẹ nhàng xoa xoa như đang an ủi.
"Đừng bướng nữa." Lương Quyến khẽ thở dài, chuyện gì cũng có thứ tự ưu tiên, yêu đương lúc nào chẳng được?
Chỉ là... mới vừa yêu nhau một ngày đã phải xa nhau rồi.
Nghe thấy giọng nói dịu dàng của cô, trái tim Lục Hạc Nam càng siết lại. Rõ ràng là anh muốn cô đừng quá hiểu chuyện... Nghĩ vậy, anh lại ôm chặt lấy cô hơn.
Cái ôm này không kéo dài quá lâu, Lương Quyến nhanh chóng cảm thấy tư thế này thật mập mờ và sến súa, cô bắt đầu giãy giụa muốn đẩy anh ra. Nhưng càng đẩy, anh lại càng ôm chặt, cuối cùng cô đành mặc kệ.
"Lương Quyến, sao em chẳng níu kéo anh lấy một chút nào vậy?" Không biết có phải do tâm trạng trùng xuống hay không mà giọng Lục Hạc Nam khàn hẳn đi.
Ngón tay Lương Quyến khựng lại, ở nơi anh không nhìn thấy, cô khẽ cười gượng. Níu kéo thì có ích gì, ai mà chẳng có việc quan trọng hơn chuyện yêu đương.
Hiểu điều đó, không phải vì cô quá hiểu chuyện – mà là vì cô đủ tỉnh táo.
Lương Quyến hít sâu một hơi, cố làm ra vẻ nhẹ nhàng đáp: "Em đâu phải kiểu người dính người khác mãi."
Lặng thinh một lúc, Lục Hạc Nam khẽ thở dài, có chút tự giễu rồi mới từ từ buông tay, cánh tay bất lực thả xuống hai bên. Ôm chặt như vậy để làm gì, cuối cùng vẫn chẳng giữ được gì cả.
Rõ ràng Lương Quyến luôn muốn thoát khỏi cái ôm khiến cô nghẹt thở đó, vậy mà khi được buông ra thật rồi, trong lòng cô lại thấy trống rỗng.
Thứ bị bỏ đi, có lẽ... không chỉ là một cái ôm.
Cô cúi đầu, còn Lục Hạc Nam thì nhìn cô chằm chằm. Ánh mắt anh nặng trĩu, phức tạp đến mức cô chẳng thể đoán nổi, cũng chẳng thể hiểu được.
"Nhưng anh lại muốn em dính lấy anh."
Ít nhất như vậy, anh mới cảm thấy mình có ý nghĩa với em.
Nếu không thể khiến em thật lòng để tâm, thì em cứ dựa dẫm anh nhiều một chút cũng được.
Vì với anh, sự dựa dẫm của em... cũng là một niềm an ủi.