Mục lục
Trước Khi Tuyết Rơi Hãy Chia Tay
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hoa Thanh rất xem trọng lễ trao giải của Liên hoan phim ngắn lần đầu tiên tổ chức, giám đốc bộ hành chính vì để tạo khí thế, không những kéo quan hệ mà còn tiêu tốn không ít tiền bạc và công sức, cuối cùng mới mời được dàn nhạc giao hưởng hàng đầu trong nước đến tham dự buổi lễ.

Kim Thủ Thần vốn là người có hiểu biết về âm nhạc giao hưởng, dĩ nhiên hiểu rõ tầm cỡ của dàn nhạc này — dàn nhạc mà Hoa Thanh mời lần này có thể gọi là lừng danh trong giới, vé vào xem khó như hái sao trên trời.

Nếu không phải vì sức hút của buổi trình diễn quá lớn, Kim Thủ Thần cũng sẽ chẳng cam tâm hạ thấp thân phận, đến tham dự cái lễ trao giải của đám học sinh này.

Lý tưởng thì rất đẹp đẽ, nhưng hiện thực lại khiến người ta thất vọng.

Kim Thủ Thần đang trên đường lái xe đến Hoa Thanh thì nhận được cuộc gọi chỉ thị từ Lục Hạc Nam, khi ấy chuyên cơ của Lục Hạc Nam vừa mới hạ cánh ở sân bay Bắc Thành.

Trong điện thoại, giọng điệu của Lục Hạc Nam vẫn lãnh đạm như thường, nội dung truyền đạt cũng đơn giản, chỉ nói chung chung là lễ trao giải không cần ông tham dự nữa, sau khi đến Hoa Thanh thì Nhâm Thời Ninh sẽ sắp xếp lịch trình mới cho ông trong hôm nay.

Lục Hạc Nam nói chuyện làm việc chưa bao giờ để cho người khác có thời gian suy nghĩ, mà Kim Thủ Thần thì cũng không có lấy một chút dũng khí để phản bác.

Cuộc gọi ngắn ngủi chưa đến một phút đã khiến giấc mơ âm nhạc giao hưởng mà Kim Thủ Thần mong mỏi suốt cả tuần hoàn toàn tan biến.

Theo thời gian và tiến trình định sẵn, lễ trao giải giờ hẳn đã vào phần chính. Ngồi trong căn phòng đối diện phòng thu, mặt Kim Thủ Thần dán chặt vào tường kính cách âm, thế nhưng ngay cả một nửa giai điệu từ dàn nhạc ông cũng không nghe được.

Đứng đó thêm một lúc, Kim Thủ Thần vừa cảm thán sự lạnh lùng của thế thái, vừa tiện mồm mắng một câu "tên tư bản" Lục Hạc Nam đã bóc lột mình.

"Thôi nào, lão Kim, mau về ngồi đi."

Nhâm Thời Ninh không nhìn nổi nữa, đối diện với vẻ mặt chán nản của Kim Thủ Thần gọi một tiếng, sau đó chậm rãi đưa tay pha trà.

Kim Thủ Thần khom lưng, vận động đôi chân già mỏi nhừ vì đứng lâu, cúi đầu nhìn lại bộ lễ phục trang trọng trên người mình, lại thở dài một tiếng đầy chán nản.

"Sếp Nhâm, anh nói xem sếp Lục đột nhiên đến Bắc Thành là có ý gì vậy?" Kim Thủ Thần xoay người, quay lại ngồi đối diện với Nhâm Thời Ninh, tiện tay bưng chén trà trên bàn mà Nhâm Thời Ninh vừa rót, không chút khách sáo uống một ngụm.

Chưa đợi Nhâm Thời Ninh trả lời, Kim Thủ Thần lại lẩm bẩm thêm câu nữa: "Anh nói xem có phải sếp Lục không hài lòng với tôi không? Muốn thay tôi à? Tôi thấy lần này còn đưa cả cô Mạc đi cùng nữa."

Mặc dù thời gian tiếp xúc riêng tư chẳng được bao lâu, nhưng Kim Thủ Thần có thể cảm nhận được Nhâm Thời Ninh là người cực kỳ ôn hòa, đến mức ở trước mặt anh ta, ông có thể thả lỏng, thoải mái là chính mình mà không phải gò ép.

Không giống như trước mặt Lục Hạc Nam, phải luôn nín thở dè chừng, sợ đi sai một bước cũng đủ để chuốc họa.

Nghe thấy Kim Thủ Thần nhắc đến Mạc Quyên, cổ tay Nhâm Thời Ninh khẽ run lên một chút, nhưng chỉ trong nháy mắt, anh đã bình tĩnh lại, tiếp tục rót trà như không có chuyện gì.

"Lão Kim, ông nghĩ nhiều rồi đấy." Nhâm Thời Ninh tùy tiện trấn an một câu, nhấp một ngụm trà rồi khẽ liếc về phía sân khấu qua cửa sổ, trong ánh mắt dịu dàng thoáng hiện chút lạnh lẽo khó nhận ra: "Sếp Lục nhà ông là đến vì chuyện riêng, bận bịu lắm, không rảnh mà gây phiền phức cho ông đâu."

Quan hệ giữa Lục Hạc Nam và Nhâm Thời Ninh thân thiết thế nào, ai cũng rõ. Với câu nói bảo đảm này của Nhâm Thời Ninh, trái tim luôn treo lơ lửng của Kim Thủ Thần cuối cùng cũng yên ổn trở lại.

"Sếp Nhâm, vậy giờ chúng ta đang làm gì đây?"

Ấm trà đã được pha đến ba lượt, hương trà nồng đậm trên đầu lưỡi cũng dần nhạt đi. Kim Thủ Thần tuổi tác đã cao mà vẫn hay hoạt động, bắt đầu cảm thấy không thể ngồi yên.

Khi Kim Thủ Thần đến Hoa Thanh, Nhâm Thời Ninh đã có mặt từ trước, thư ký đi cùng theo chỉ thị còn đứng đợi ngoài cổng trường một lúc lâu. Lục Hạc Nam chắc hẳn đã báo trước với Nhâm Thời Ninh, Kim Thủ Thần còn chưa kịp nói rõ mục đích đến, thư ký của Nhâm Thời Ninh đã gật đầu ra hiệu đi theo.

Nhìn thấy thần sắc nghiêm nghị của thư ký, Kim Thủ Thần còn tưởng Bắc Thành xảy ra chuyện lớn, trong lòng hồi hộp, không dám thở mạnh mà theo sát suốt đoạn đường quanh co qua các hành lang của lễ đường, còn chưa kịp điều hòa hơi thở thì thư ký đã mở cánh cửa phòng kín.

Ngay sau đó đập vào mắt là gương mặt thảnh thơi và vui vẻ của Nhâm Thời Ninh đang mời ông vào ngồi.

Kim Thủ Thần mơ hồ chẳng hiểu gì, lo lắng mà theo Nhâm Thời Ninh uống trà suốt nửa buổi, không khí yên ả khiến ông dần quên mất lý do mình đến đây.

"Bây giờ á?" Nhâm Thời Ninh mỉm cười, nghiêng đầu nhìn về phòng thu đối diện, ánh mắt dịu dàng lướt qua một tia lạnh lẽo khó nhận ra, "Là đang chờ cá cắn câu."

Vì mải trò chuyện với Hàn Nguyệt Như nên Lương Quyến quay lại hậu trường hơi trễ, nhưng cũng không đợi lâu đã được cô lễ tân dẫn lên bậc thang, đứng sau bức rèm đỏ rộng lớn.

Vị trí cô đứng là phía sau bên trái sân khấu, bất kể là người nhận giải hay khách mời trao giải đều sẽ đi lên từ hướng này.

Trên sân khấu, đại diện đoàn phim đạt giải nhì vẫn đang thao thao bất tuyệt đọc bài phát biểu từ máy nhắc chữ, toàn những lời khách sáo vô thưởng vô phạt, khiến Lương Quyến nghe đến chán.

Cô nghiêng người nhẹ một chút, miệng nói lời xin lỗi chân thành, nhưng chân lại không ngừng bước, chen lên đầu hàng đợi nhận giải nhất. Tấm rèm nhung lướt qua mu bàn tay cô, đứng ở đây có thể dễ dàng quan sát rõ ràng nhất mọi động tĩnh của hàng ghế đầu bên dưới sân khấu.

Tay Lương Quyến siết lấy rèm, nhẹ nhàng thò đầu ra, ánh mắt không cần tìm kiếm lâu, chỉ cần liếc một cái là có thể xác định được tấm bảng màu hồng nhạt in tên Lục Hạc Nam.

Thế nhưng phía sau tấm bảng đặt ở vị trí trung tâm, lại chỉ là một chiếc ghế trống không.

Lục Hạc Nam không có ở đó.

Hơi thở của Lương Quyến khựng lại trong một thoáng, cùng lúc thu ánh nhìn về, buông tay khỏi tấm rèm đã bị cô siết đến nhăn nhúm, khóe môi khẽ cong lên mang theo chút gượng gạo.

Anh không có mặt... chắc là bình thường thôi nhỉ? Người nhận giải nhất và khách mời trao giải đều đã chờ ở hậu trường, mà anh là người trao giải đặc biệt, hẳn là đã được lễ tân dẫn đi rồi.

Lương Quyến vô thức siết chặt lòng bàn tay, không nhận ra rằng lời tự an ủi của mình nghe cô đơn đến nhường nào.

Bài phát biểu ngây ngô của đại diện học sinh cũng dần đi đến hồi kết, người dẫn chương trình dày dạn kinh nghiệm cầm micro bước lên sân khấu, thành thạo tiếp lời cảm ơn mà học sinh kia còn chưa kịp nói xong.

Giọng nữ trong trẻo vang lên qua dàn âm thanh, chấn động bên tai khiến Lương Quyến không khỏi định thần lại. Nụ cười đoan trang vừa mới nở trên gương mặt đã lập tức bị lễ tân thúc giục bước lên sân khấu rực rỡ ánh đèn.

Chỉ đến khi đã đứng trên sân khấu, đối diện với biển người dày đặc phía dưới, Lương Quyến mới chợt nhận ra, một lễ trao giải liên hoan phim ngắn cấp trường tưởng chừng nhỏ bé, vậy mà lại thu hút được nhiều khán giả đến vậy.

Chỗ ngồi của khán giả được sắp xếp khá kỹ lưỡng, đoàn phim 'Nhớ Lan Nhân' – hắc mã của mùa giải lần này – được bố trí ở hàng ghế trước khu A với tầm nhìn cực tốt.

Dù vậy, đứng trên sân khấu, Lương Quyến cũng phải vất vả lắm mới có thể nhìn rõ ống kính trong tay Chúc Linh Linh và mỉm cười về phía đó.

Trong lúc các thí sinh đạt giải Nhất – Nhì lần lượt lên sân khấu nhận thưởng, vẫn có rất nhiều người cầm điện thoại và máy quay ghi hình.

Hiện giờ Lương Quyến tuy chưa phải người của công chúng, nhưng cô cũng không sợ ống kính. Chỉ là trong khoảnh khắc cúi đầu chớp mắt, khóe mắt bất chợt nhận ra một bóng người thanh thoát nơi hàng ghế khách mời – người đó đang cầm điện thoại, nhấn nút chụp về phía sân khấu.

Là Trình Yến Thanh – người vừa trao giải xong và còn chưa kịp trở về ghế ngồi.

Lương Quyến sững người một lúc, đến nụ cười cũng trở nên gượng gạo, rõ ràng là không ngờ Trình Yến Thanh lại có hành động như vậy.

Qua ống kính, Trình Yến Thanh thấy rõ ánh mắt ngẩn ngơ của Lương Quyến trên màn hình điện thoại, làm như cố ý, anh lại chụp thêm vài tấm nữa, sau đó mới chậm rãi cất điện thoại, đáp lại bằng một nụ cười tươi rói trên sân khấu.

Hành động ấy quá đỗi thong dong và bình thản, khiến Lương Quyến có cảm giác Trình Yến Thanh chẳng khác gì một con cáo xinh đẹp thanh nhã, thiện lương bề ngoài nhưng chẳng buồn giấu đi tâm cơ khéo léo của mình.

Lương Quyến chẳng hứng thú gì diễn màn "nhìn nhau đắm đuối" với Trình Yến Thanh, vài câu dẫn dắt của MC đã đủ giúp cô tỉnh táo lại, rồi một cách tự nhiên dời ánh mắt đi, khẽ mỉm cười trò chuyện với người bên cạnh.

Phía sau tấm rèm sân khấu, nơi Lương Quyến vừa đứng cách đó không lâu lại chẳng hề yên bình như trên sân khấu.

"Chủ tịch Lục, giải thưởng sắp được trao là giải Đặc biệt, bây giờ trên sân khấu mới chỉ đến giải Nhất."

Người nói là đạo diễn phụ trách kiểm soát quy trình giữa hậu trường và sân khấu, họ Trương. Nhưng chỉ trong chớp mắt quay đầu, đạo diễn Trương đã nhìn thấy Lục Hạc Nam – người lẽ ra đang ngồi ở hàng ghế khách mời – đột ngột xuất hiện tại đây, khiến ông toát mồ hôi lạnh, lúng túng lau trán.

Sau một hồi cố gắng tổ chức ngôn từ, đạo diễn Trương mới nghèn nghẹn cất được một câu. Lời lẽ không hề rõ ràng, tất cả đều phải đoán ý qua từng câu chữ.

So với Lục Hạc Nam, đạo diễn Trương chẳng phải tay già đời gì, mấy chuyện xã giao lấp li.ếm như vậy, Lục Hạc Nam vừa nhìn đã thấu đáo.

Anh không ngẩng đầu, chỉ khẽ gật, tỏ ý mình đã biết: "Tôi biết rồi."

"Vậy... vậy Chủ tịch đến đây là...?" Đạo diễn Trương nuốt nước bọt, lấy hết can đảm dò xét sắc mặt Lục Hạc Nam. Không lẽ người này đích thân đến hậu trường để... thị sát công tác của Hoa Thanh?

"Sếp Trần của Truyền thông Nguyên Dã đột nhiên không khỏe, tôi đến thay ông ấy trao giải."

Lục Hạc Nam ngẩng đầu, ánh mắt liếc qua đạo diễn Trương một cái như trách móc vì sự lắm lời, sau đó cúi xuống, từng quyển một lật xem trang trong của các giấy chứng nhận giải Nhất.

"À, thì ra là vậy. Thật sự làm phiền anh quá rồi."

Lục Hạc Nam nhướng mày, lễ độ trả lời: "Không phiền."

Dù miệng nói vậy, trong lòng đạo diễn Trương lại rối như tơ vò.

Lẽ ra, việc thay đổi người trao giải – một điều chỉnh lớn như vậy – lẽ ra đạo diễn sân khấu phải thông báo cho ông trước. Bằng không, ông cũng không đến mức bị động như lúc này.

Rốt cuộc là khâu nào xảy ra sai sót?

Đạo diễn Trương cầm bộ đàm, luống cuống như ruồi mất đầu đi lòng vòng sau tấm rèm dày. Lục Hạc Nam thì ở ngay trước mắt, ông đâu dám liều lĩnh chất vấn sự lỏng lẻo của hậu trường thông qua bộ đàm vào lúc này?

Thế nhưng, vượt qua tấm rèm nhung dày, qua cặp kính sáng bóng, đạo diễn Trương bất ngờ bắt gặp ánh mắt của một người đang ngồi đàng hoàng tại hàng ghế khách mời – chính là sếp Trần của Truyền thông Nguyên Dã.

Truyền thông Nguyên Dã là một ông lớn trong giới, đạo diễn Trương tất nhiên không đủ tầm để quen biết nhân vật như sếp Trần, cái nhìn giao nhau vừa rồi chỉ là một sự trùng hợp ngẫu nhiên.

Sếp Trần thu hồi ánh mắt rất thản nhiên, rồi lại nghiêng đầu cười nói với người bên cạnh, trông đâu có vẻ gì là đang không khỏe đến mức không thể lên sân khấu trao giải?

Nghĩ đến đây, mồ hôi trên trán đạo diễn Trương càng túa ra nhiều hơn.

"Chủ tịch Lục, quy trình trao giải cho các thí sinh đoạt giải Nhất về cơ bản giống hệt như giải Đặc biệt, không biết anh có cần chúng tôi chuẩn bị gì thêm không?"

Chưa hiểu rõ ẩn ý trong chuyện này, đạo diễn Trương mặt đầy căng thẳng, đến giọng nói cũng không tự chủ được mà run lên.

"Các anh đã chuẩn bị rất tốt rồi." Lục Hạc Nam lắc đầu, ngón tay thon dài vẫn không ngừng lật giở các trang trong giấy chứng nhận giải Nhất.

Đạo diễn Trương cúi đầu không dám ngẩng, kế hoạch quy trình trong tay bị vò nát thành một cục, cả người bất an đến mức ánh mắt cũng không thể tìm được điểm cố định.

"Có bảy đoàn phim đoạt giải Nhất, lát nữa tôi sẽ trao cho ai?" Tay Lục Hạc Nam bất chợt khựng lại giữa chừng, ngẩng đầu lên, như thể vô tình hỏi một câu.

"À, chuyện này..." Đạo diễn Trương giật mình hoàn hồn, vội vàng giải thích: "Chủ tịch Lục, việc đó là ngẫu nhiên thôi ạ. Anh yên tâm, cho dù giấy chứng nhận không đúng tên người nhận, các sinh viên cũng sẽ tự đổi lại với nhau sau hậu trường."

"Ngẫu nhiên à." Lục Hạc Nam kéo dài ngữ điệu, không rõ ý tứ lặp lại.

Da đầu đạo diễn Trương không tự chủ được mà giật giật, ánh mắt phiêu đãng cuối cùng dừng lại nơi ngón tay Lục Hạc Nam đang lật từng trang giấy.

Chủ tịch Lục này đang tìm cái gì vậy? Đang suy nghĩ, bàn tay lật giấy kia của Lục Hạc Nam cũng ngừng lại.

Chớp mắt như điện, đạo diễn Trương bỗng ngộ ra điều gì.

Ông ngẩng phắt đầu, lấy hết dũng khí tiến lên một bước, lặng lẽ liếc qua giấy chứng nhận trong tay Lục Hạc Nam, xác nhận cái tên in trên đó rồi mới khẽ mở miệng.

"Chủ tịch Lục, không chọn ngẫu nhiên... cũng được."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK