Mục lục
Trước Khi Tuyết Rơi Hãy Chia Tay
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nụ hôn này thực sự ngọt ngào đến mức khiến người ta ngây ngất.

Tư thế nữ trên nam dưới có chút khó khăn đối với Lương Quyến, cô không trụ được bao lâu đã mềm nhũn trong vòng tay Lục Hạc Nam, sau đó hoàn toàn rơi vào trạng thái bị động.

Đôi tay đang đặt trên ngực anh mang theo ý vị nửa như chối từ nửa như đáp lại, cuối cùng lại bị anh dẫn dắt mà vòng qua cổ anh.

Cho đến khi bị dỗ ngọt mà hé mở đôi môi, đầu lưỡi như ẩn như hiện quấn lấy nhau, Lương Quyến mơ hồ mới tìm lại được chút ý thức tỉnh táo.

— Lẽ nào đàn ông ở phương diện này đều có bản năng bẩm sinh?

Cảm xúc hỗn loạn cùng cảm giác nghẹt thở, yếu ớt lại bị bao phủ trong bóng tối khiến Lương Quyến theo phản xạ mở mắt, tìm kiếm chút ánh sáng, tìm kiếm một cảm giác an toàn.

Thế nhưng, vừa mở mắt trong trạng thái mờ mịt chưa lấy lại tiêu cự, ánh mắt cô đã chạm phải đôi mắt hoa đào ẩn chứa xuân sắc, đang đắm chìm trong thân mật.

Đó là Lục Hạc Nam mà cô chưa từng thấy qua — nơi đáy mắt anh là sự tối tăm không thể hóa giải, tràn đầy cảm xúc chiếm đoạt, như muốn hòa cô vào xương máu mình.

Khác hẳn với vẻ nhã nhặn lễ độ, điềm đạm nho nhã thường ngày, bây giờ anh như biến thành một con người hoàn toàn khác.

Ánh mắt đó mang đến cho Lương Quyến một cú sốc không nhỏ. Vừa thẹn vừa giận, cô theo bản năng cắn mạnh răng lại, muốn đẩy kẻ đang chiếm giữ thế chủ động ra khỏi mình.

Nhưng đầu răng không kiểm soát được lực, cô lỡ tay cắn Lục Hạc Nam một cái thật đau.

Lục Hạc Nam khẽ kêu lên vì đau, đầu lưỡi đụng vào hàm dưới khiến anh không nhịn được mà hít vào một ngụm khí lạnh.

Dù vậy, anh chỉ hơi rời khỏi đôi môi sưng đỏ vì bị hôn của Lương Quyến. Bàn tay từng lưu luyến nơi sống lưng cô trong lúc hôn bây giờ dừng lại, chuyển sang siết chặt sau eo của cô, không cho cô một cơ hội thoát lui nào.

Trong phòng yên tĩnh đến mức đáng sợ, đến cả tiếng thở dốc nén nhịn của Lục Hạc Nam cũng nghe rõ ràng. Âm thanh đó lạnh lùng mà ám muội, rơi vào tai Lương Quyến, rõ ràng là điềm báo cho một đợt tấn công mới.

"Anh... sao lại mở mắt?"

Nhìn thấy vết máu mỏng rỉ ra trên môi anh, Lương Quyến lập tức cảm thấy mất khí thế. Vốn định chiếm thế thượng phong, ra tay trước, nhưng đến nói cũng lắp bắp.

Cơn đau tan biến, Lục Hạc Nam lại trở về với dáng vẻ lười nhác thường ngày. Chỉ là hôm nay, trong cái vẻ lười biếng ấy lại thêm vài phần phong lưu quyến rũ mà ngày thường không để lộ.

Anh dựa thả lỏng trên sofa, bàn tay đặt sau eo của Lương Quyến âm thầm dùng lực, kéo cô nghiêng người về phía trước, dán sát vào anh hơn. Lương Quyến không thể giãy ra, chỉ có thể ngoan ngoãn theo ý anh.

Nếu cảnh tượng này rơi vào mắt người ngoài không biết nội tình, e rằng sẽ cho rằng Lương Quyến – một cô gái dịu dàng ngây thơ, dáng người uyển chuyển – đang chủ động nhào vào lòng Lục Hạc Nam – người đàn ông thanh nhã như gió xuân.

"Em đang hỏi anh đấy!"

Lương Quyến cố gắng tỏ ra dữ dằn, hỏi lại lần nữa như đang ép cung.

Lục Hạc Nam vẫn không vội trả lời, đến khi ôm cô điều chỉnh một tư thế thoải mái hơn, anh mới chậm rãi mở miệng, giọng nói khàn khàn mang theo dư vị chưa thỏa mãn sau nụ hôn.

"Nhìn em."

Khó khăn lắm mới đợi được anh mở lời, vậy mà Lương Quyến chỉ nghe được hai chữ cụt lủn khiến người ta khó hiểu.

Cô nhíu mày, tiếp tục truy hỏi: "Nhìn cái gì?"

Lục Hạc Nam nheo mắt, khóe môi bất giác cong lên, giọng điệu mang theo cưng chiều xen lẫn đắc ý: "Nhìn dáng vẻ em đắm chìm trong anh."

Câu nói vừa dứt, gò má trắng trẻo của Lương Quyến lập tức ửng đỏ.

Đúng là muốn chết mà, ai bảo mình cố chấp đi hỏi cái câu đó? Giữa ban ngày ban mặt, sao anh có thể nghiêm túc mà nói ra những lời mặt dày như thế?

Ban đầu Lục Hạc Nam chỉ định thử chạm nhẹ, nhưng khi môi run rẩy khẽ chạm vào cánh môi mềm mại của cô, mọi thứ liền trở nên cấp bách.

Hôn đến sau cùng, anh mới hiểu ra — những cái cắn m.út khẽ khàng đó, trong chuyện nam nữ, thì ra chỉ là món khai vị.

Khi đầu lưỡi xâm nhập, quấn lấy đến tận sâu, là lúc anh muốn nhìn, muốn biết, muốn xác nhận — cô có đắm chìm như anh hay không.

"Ngọt thật."

Lục Hạc Nam giơ tay vuốt nhẹ khóe môi của cô, ngón tay thon dài cong lại, lướt qua đôi môi đỏ ửng của cô. Mãi đến khi cảm nhận được thân thể cô run rẩy trên người mình, anh mới từ bi mà dừng lại, giọng nói vẫn mang theo tiếc nuối.

"Cái gì ngọt?" Lần này Lương Quyến ngoan ngoãn, ngẩng đầu lên, một lúc sau mới cảnh giác hỏi lại.

"Mật ong ngọt thật." Lục Hạc Nam rút tay về, nhướng mày, nhìn cô với vẻ mặt nghiêm túc đầy chính khí, "Em tưởng anh đang nói cái gì?"

Lương Quyến không đáp, nhưng đôi tai đã đỏ rực.

Cô liếc nhìn ly mật ong trên bàn — từ lúc pha xong đến giờ vẫn chưa ai chạm đến — rồi âm thầm đảo mắt trong lòng.

Lười vạch trần lời nói dối vụng về của anh.

Bởi vì cô hiểu rõ ẩn ý phía sau lời nói dối đó.

"Chỉ một nụ hôn đã khiến em mệt đến vậy, sau này phải làm sao đây?"

Ngón tay dài của Lục Hạc Nam quấn lấy mái tóc đen nhánh của cô, anh cúi đầu, nhìn cô đang tựa vào ngực mình chưa kịp hoàn hồn, ánh mắt tràn đầy ý cười trêu chọc.

Nghe thấy anh trêu, Lương Quyến cố vùng dậy khỏi người anh, lí nhí lẩm bẩm: "Ai thèm có 'sau này' với anh?"

Trong khoảnh khắc lóe lên, cô chợt nhớ lại giọng nữ mềm mại lướt qua trong cuộc gọi hôm trước, đầu óc tê liệt, cô vô thức buột miệng hỏi: "Sao anh không đi tìm người gọi anh là Tam ca kia mà bàn chuyện 'sau này'?"

Lục Hạc Nam sững người trong chốc lát, không hiểu ý cô, liền cười như không đáp: "Gọi anh Tam ca thì nhiều lắm, em bảo anh tìm ai?"

Lời này quả thực không sai. Trong thế hệ này của nhà họ Lục, anh đứng thứ ba. Dù là ở Kinh Châu, Giang Châu hay Cảng Châu, Bắc Thành, hễ là thiếu gia các gia tộc khác nhỏ tuổi hơn, đều cung kính gọi anh một tiếng "Tam ca" để tạo quan hệ thân thiết.

Thế nhưng lời đó rơi vào tai Lương Quyến lại mang một ý nghĩa hoàn toàn khác.

Có nhiều cô gái thân thiết đến mức gọi anh là Tam ca như vậy sao?

Lương Quyến cúi đầu, khéo léo giấu đi cảm xúc trong mắt, nhưng trong lòng vẫn không tránh khỏi dâng lên một vị đắng.

Hai mươi năm cuộc đời, việc gì cô cũng xuất sắc vượt trội, vậy mà lần đầu tiên cảm thấy tự ti — lại là vì một người đàn ông.

Đến đây, trong lòng Lương Quyến lập tức vang lên hồi chuông cảnh báo.

— Thì ra là do đầu óc cô mơ hồ, không phân rõ, đã lầm tưởng Lục Hạc Nam là người bình thường. Tình cảm anh dành cho cô hiện tại quá mãnh liệt, khiến cô đắm chìm quên hết mọi thứ, quên rằng người đàn ông ngồi cao trên đỉnh kia không phải là người cô có thể dễ dàng điều khiển.

Cô vốn khinh thường mấy trò đấu đá giữa phụ nữ, cũng rất rõ ràng, ở nhiều phương diện, cô rất khó có thể đạt được sự bình đẳng thực sự với Lục Hạc Nam.

Nhưng địa vị thấp không có nghĩa là cô phải cúi đầu nhún nhường, càng không phải miễn cưỡng chấp nhận sự lơ đãng trong lòng anh.

Yêu đương, trong mắt Lương Quyến, chẳng qua chỉ là một cuộc giao dịch tình cảm sòng phẳng, đôi bên tự nguyện, không lẫn lợi ích.

Nếu có một ngày tình cảm ấy đi đến đường cùng, không còn giá trị để níu kéo, cô tuyệt đối sẽ không níu kéo một cách tuyệt vọng hay cầu xin thương hại. Cô sẽ dứt khoát rút lui, sạch sẽ mà dứt khoát, sau đó không chút lưu luyến mà tiếp tục bước về phía trước.

Đời người dài rộng, nơi nơi đều có phong cảnh đẹp. Không thể chỉ vì bỏ lỡ một người đàn ông vốn cũng khá tốt mà làm ra vẻ bi thương giả tạo, rồi tự nói với bản thân rằng cả đời này sẽ mãi tiếc nuối.

Thật sự không cần thiết.

Bất chợt, tiếng chuông cửa vang lên cắt ngang những dòng suy nghĩ rối bời của Lương Quyến.

"Anh có hẹn ai à?"

Lương Quyến bước xuống khỏi người Lục Hạc Nam, chỉnh lại quần áo đã bị kéo lệch và nhàu nát, rồi cất giọng nói như thường lệ, vẫn ôn hòa, chỉ là trong sự ôn hòa ấy ẩn chứa một nét lạnh nhạt khó nhận ra.

Dù không thể nhìn thấu những cảm xúc rối rắm trong lòng Lương Quyến, Lục Hạc Nam vẫn nhận ra tâm trạng cô không tốt, hàng mi đen rũ khẽ che giấu những lời muốn nói lại thôi.

Là những điều không thể nói cho anh nghe.

Vì không đủ tin tưởng sao? Nên chưa bao giờ chịu mở lời về những điều giấu tận đáy lòng? Nghĩ đến đây, Lục Hạc Nam vô cớ cảm thấy bực bội, lồng ng.ực như bị đè nén, chua xót khó chịu.

"Cũng chẳng phải khách gì đâu." Nghe thấy giọng quen thuộc ngoài cửa, Lục Hạc Nam đứng dậy, xỏ vội dép lê, chậm rãi bước ra mở cửa.

Anh gượng cười, đón tiếp bằng một câu đùa nửa thật nửa giả: "Là mấy người hay gọi anh là Tam ca đó."

Sở Hằng ngoài cửa là người nóng tính, ấn chuông hai lần mà trong phòng không có động tĩnh gì. Đang định giơ tay lên định gõ cửa thì cửa bất ngờ mở ra từ bên trong.

Lập tức đập vào mắt là gương mặt lạnh như tiền của Lục Hạc Nam.

"Ra là cậu đang ở trong nhà!" Sở Hằng gãi đầu cười ngượng, né người lách qua khuỷu tay Lục Hạc Nam mà chen vào trong nhà, "Hại bọn tôi phải chờ ngoài cửa lâu vậy."

Sở Hằng đã quen lăn lộn với Lục Hạc Nam, nên cũng không coi lời cảnh cáo trong ánh mắt anh là gì to tát. Nhưng Tống Thanh Viễn và Diêu Úc Chân thì lại không có gan lờ đi ánh mắt lạnh lẽo đó mà tự tiện xông vào.

May sao đúng lúc đó thang máy mở ra, Nhâm Thời Ninh và Mạc Quyên bước ra, đến hơi chậm một nhịp.

Nhâm Thời Ninh dừng lại trước cửa, liếc mắt nhìn vợ chồng Tống – Diêu: "Hai người sáng sớm đứng đây làm thần giữ cửa đấy à?"

Dứt lời, anh ta cũng không hề nể mặt Lục Hạc Nam, hất tay anh đang chống trên khung cửa, nhấc chân bước vào.

Có Nhâm Thời Ninh mở đường, Tống Thanh Viễn và Diêu Úc Chân nhanh chóng theo sau.

Mọi người ào vào nhà, chỉ còn lại Lục Hạc Nam và Mạc Quyên đứng ở cửa.

Mạc Quyên mỉm cười thân thiện, khách sáo hỏi: "Tối qua nghỉ ngơi thế nào? Mong sếp Lục góp ý thêm để chúng tôi còn cải thiện dịch vụ."

Lục Hạc Nam hơi nghiêng người, khẽ gật đầu mời Mạc Quyên vào.

Nhắc đến cơ sở khách sạn, anh bỏ đi vẻ lạnh lùng thường ngày, chân thành khen ngợi: "Rất tốt, các dịch vụ đều rất chuyên nghiệp, cô hỗ trợ anh Ninh quản lý rất giỏi."

Khách sạn mọi người nghỉ lại tối qua là thương hiệu mới của nhà họ Nhâm. Từ khâu chọn vị trí, lên kế hoạch đến điều hành hiện tại, đều do Mạc Quyên đích thân phụ trách và kiểm soát toàn bộ tiến trình.

Nghe Lục Hạc Nam cố tình nhắc tới Nhâm Thời Ninh, nét mặt Mạc Quyên thoáng ngưng lại, giọng nói cũng trở nên lạnh nhạt: "Khách sáo rồi, đây là bổn phận của tôi thôi."

Lục Hạc Nam chỉ cười nhạt, không nói thêm gì nữa.

Nếu Mạc Quyên đã cố giữ khoảng cách với Nhâm Thời Ninh, thì người ngoài như họ cũng không tiện xen vào. Huống hồ, chuyện giữa hai người họ, lỗi lầm thật sự không phải ở Nhâm Thời Ninh.

Tuy anh thân thiết với Nhâm Thời Ninh hơn, nhưng Lục Hạc Nam cũng không đến mức mù quáng bênh vực người sai.

"Lục Hạc Nam, anh còn đứng đó làm gì? Không định giới thiệu gì sao?"

Chẳng qua chỉ nói vài câu với Mạc Quyên mà chậm trễ chút, trong phòng khách Sở Hằng đã bắt đầu sốt ruột gọi vọng ra.

Lục Hạc Nam cùng Mạc Quyên lần lượt bước vào, liền thấy Nhâm Thời Ninh ngồi thong thả trên sofa, còn Lương Quyến đứng giữa phòng khách, đối mặt với Sở Hằng cùng vợ chồng Tống – Diêu.

Lạ là, trên người Lương Quyến không hề có vẻ căng thẳng hay lúng túng, trái lại, ba người vốn quen đối diện với những tình huống lớn kia lại có chút luống cuống không rõ lý do.

"Lại đang làm khó người khác đấy à?" Câu này Lục Hạc Nam hỏi Sở Hằng.

Sở Hằng nhún vai vô tội, vừa định mở miệng giải thích thì Nhâm Thời Ninh đã lên tiếng bênh vực: "Ai dám làm khó người của cậu?"

Lục Hạc Nam đút một tay vào túi, chậm rãi bước đến bên cạnh Lương Quyến, bất ngờ nắm lấy tay cô, trong giọng điệu lười biếng lộ rõ vài phần kiêu ngạo.

"Đây là Lương Quyến, sinh viên năm ba khoa Ngữ văn Haa Thanh, học sinh ưu tú, từng là đại diện sinh viên xuất sắc, nhận được vô số bằng khen –"

Lục Hạc Nam thao thao bất tuyệt kể về những thành tích nổi bật của Lương Quyến, cuối cùng, trong ánh mắt mong chờ của mọi người, anh mới nhẹ giọng nói: "Hiện tại, cô ấy là bạn gái của tôi."

Trong cả bản lý lịch rực rỡ của Lương Quyến, việc làm bạn gái của Lục Hạc Nam có lẽ là điều kém quan trọng nhất.

Không ai có thể che mờ hào quang của cô, kể cả chính anh cũng không.

Lời của Lục Hạc Nam vừa dứt, Sở Hằng thấy anh không nói thêm nữa, liền chỉ vào mình nói chen: "Thế là xong rồi à? Không định giới thiệu chúng tôi luôn à?"

"Mọi người thì có gì mà giới thiệu?" Lục Hạc Nam nhếch môi, cười khẩy một tiếng.

Lương Quyến thấy Sở Hằng sốt ruột liền lén siết nhẹ tay Lục Hạc Nam.

Lục Hạc Nam đành chịu, trước ánh mắt chờ đợi tha thiết của Sở Hằng, lạnh nhạt lên tiếng.

"Trong nhà có vài người họ hàng nghèo, chẳng hiểu biết gì, cứ nằng nặc đòi theo anh lên Bắc Thành ngắm tuyết."

"Nhâm Thời Ninh và Mạc Quyên thì em đã gặp rồi."

"Đây là em họ anh và vị hôn thê của nó." Lục Hạc Nam chỉ vào Tống Thanh Viễn và Diêu Úc Chân đang đứng gần nhau.

Khi nhìn sang Sở Hằng, đôi mắt vốn bình tĩnh bỗng hiện lên vài phần chán ghét và không kiên nhẫn: "Còn cái người này – không phải họ hàng gì hết –"

"Sao tôi lại không phải họ hàng?!"

Sở Hằng không còn mong đợi Lục Hạc Nam sẽ nói điều gì tốt đẹp, liền nhanh chóng bước đến trước mặt Lương Quyến, bắt đầu tự giới thiệu.

"Chào Lương Quyến, tôi là anh họ của vị hôn thê em họ của Lục Hạc Nam, cũng là anh em thân thiết nhất của cậu ấy."

Sở Hằng cố ý nhấn mạnh hai chữ "tốt nhất", khiến cho lông mày của Lục Hạc Nam hơi nhướng lên, cười khẽ một tiếng nhưng không phản bác.

Lương Quyến bật cười nhẹ, quả nhiên là bạn tốt nhất, nên mới có thể vô tư trêu chọc nhau như vậy mà không kiêng dè.

"Chào anh, bạn tốt nhất của Lục Hạc Nam, tôi sớm đã nghe danh anh rồi." Lương Quyến chủ động lên tiếng với Sở Hằng.

"Thật à?" Sở Hằng nhìn Lương Quyến, lại liếc qua Lục Hạc Nam, gương mặt đầy vẻ khó tin, "Là vì cậu ta thường nhắc đến tôi với cô sao?"

Lương Quyến nhướng nhẹ lông mày, giọng nói xen chút tiếc nuối: "Vì mỗi lần đều là anh gọi điện đến kéo anh ấy rời khỏi tôi."

Lời vừa dứt, tiếng cười vang rền của cả nhóm suýt chút nữa nhấn chìm luôn Sở Hằng.

Anh ta gãi mũi lúng túng, ra vẻ nghiêm túc ho nhẹ mấy tiếng: "Ờm, lần sau tôi nhất định sẽ chú ý."

Trong tiết trời mùa đông, ánh nắng gay gắt xuyên qua tầng tầng gió lạnh, rồi lại lọt qua cửa sổ sát đất, khi chiếu vào trong nhà đã trở nên dịu dàng hơn rất nhiều.

Dưới ánh mặt trời là tất cả những người mà Lục Hạc Nam trân quý suốt cuộc đời. Trái tim anh chợt lay động, giọng nói tuy nhẹ nhưng không giấu nổi sự ấm áp.

"Bạn bè của anh không nhiều, hôm nay xem như gần như đầy đủ cả rồi." Anh vu.ốt ve đầu ngón tay của Lương Quyến, cuối cùng dứt khoát nắm lấy tay cô trong lòng bàn tay mình.

Lương Quyến ngẩng đầu hỏi: "Sao lại là gần như?"

"Vì chị họ và anh cả của anh chưa đến, còn một người bạn nữa, tên là Lâm Ứng Sâm, đang học tiến sĩ ở nước ngoài." Lục Hạc Nam nheo mắt, tính toán trong lòng.

"Nhanh thì mùa hè năm nay, chắc cậu ấy sẽ tốt nghiệp và về nước."

Không biết có phải là ảo giác của Lương Quyến không, khi nghe Lục Hạc Nam nhắc đến Lâm Ứng Sâm, biểu cảm của Mạc Quyên hình như có chút dao động.

Không phải cô ấy đang ở bên Nhâm Thời Ninh sao?

Trong lòng Lương Quyến dấy lên nghi ngờ, nhưng chưa kịp nghĩ sâu thì đã nhanh chóng bị đề tài khác cuốn đi.

Lục Hạc Nam dắt tay cô đi về phía sofa, cho đến khi ngồi xuống cùng mọi người tán gẫu, lòng bàn tay vẫn nóng ấm và dính chặt, không hề buông lơi tay cô.

"Mọi người sáng sớm kéo đến đây làm gì thế? Đúng là Tết Dương cũng không để người ta yên ổn một chút nào."

Nhâm Thời Ninh đón lời: "Úc Chân nói ở Bắc Thành có một ngôi chùa tên Thanh Nhạc, rất linh thiêng, tôi ở Bắc Thành bao năm rồi mà còn chưa đi nữa."

Nhắc đến chuyện cầu nguyện, cô gái mang tâm tính thiếu nữ như Diêu Úc Chân liền hào hứng hẳn lên: "Tam ca, tối qua tụi em đã hẹn nhau hết rồi, sáng nay định kéo anh và... chị dâu cùng đi đó."

Trước kia Diêu Úc Chân chưa từng gặp Lương Quyến, gọi quen miệng là chị dâu. Nhưng hôm nay đối diện với người thật, cô ấy xấu hổ đến mức chẳng thể thốt nên lời, chỉ dám thì thầm gọi nhỏ hai chữ "chị dâu" như muỗi kêu.

Lại nghe thấy người khác gọi Lục Hạc Nam là Tam ca, hàng mi của Lương Quyến khẽ run rẩy, cô cúi đầu ngồi xuống, dường như chẳng để ý đến sự e thẹn ngập ngừng của Diêu Úc Chân.

Lục Hạc Nam nắm tay cô, lập tức cảm nhận được sự cứng đờ và căng thẳng thoáng qua trong cô.

Bất chợt, như có ánh sáng lóe lên, anh đem những điều tưởng chừng chẳng liên quan gì kết nối lại, những nghi vấn bấy lâu cuối cùng cũng có lời giải.

Lục Hạc Nam siết tay cô chặt hơn, ép cô tỉnh táo lại, ngẩng đầu nhìn anh.

"Sao vậy? Là vì lúc nãy mọi người nói gì sao?" Lương Quyến nhận ra có điều bất thường, khẽ nhích lại gần anh hơn, đùi chạm sát vào nhau, giọng cũng nhỏ lại đầy chột dạ.

Lục Hạc Nam không trả lời, chỉ là yết hầu không tự chủ được mà khẽ chuyển động, ánh mắt nhìn cô bỗng trở nên sâu thẳm.

Kế hoạch đến chùa Thanh Nhạc được quyết định như thế. Đi thắp hương cầu nguyện thì càng sớm càng tốt, nên thời gian khởi hành được định là nửa tiếng sau.

Cả đám người rầm rộ rời khỏi phòng Lục Hạc Nam, trong căn phòng khách rộng lớn lại chỉ còn lại hai người họ.

Trong phòng khách, trên sofa, bên cạnh Lục Hạc Nam — những hình ảnh không tiện cho thiếu nhi khi nãy lại bất giác hiện lên trong đầu Lương Quyến.

"Em... em đi thu dọn một chút, đừng để mọi người chờ lâu."

Cô vội vàng rút tay mình khỏi tay anh, nhanh chóng quay lưng bước về phòng ngủ, hoàn toàn không để ý Lục Hạc Nam cũng chậm rãi đi theo sau.

"Lương Quyến, anh phát hiện em thật biết nhịn."

Lục Hạc Nam tựa vào khung cửa, đột nhiên lên tiếng khiến Lương Quyến đang cúi người dọn đồ giật bắn mình.

Cô quay đầu lại trong bối rối, liền thấy anh nhướng mày với mình, nở nụ cười lười nhác.

"Hôm đó sao em lại cúp máy, sau đó còn tắt máy, còn không nhắn lại cho anh?"

Lục Hạc Nam đứng thẳng người, từng bước tiến gần, cho đến khi ép Lương Quyến vào góc giường không còn đường lui, mới hài lòng dừng lại trước mặt cô.

"Chẳng trách lúc nãy nghe người ta gọi anh là Tam ca, em lại mỉa mai rằng anh nên đi tìm người khác."

Anh cúi người xuống, trong mắt đào hoa chan chứa dịu dàng, giọng nói vừa thấp vừa trầm, lại như vừa bừng tỉnh, nhẹ nhõm và vui vẻ.

"Hóa ra là em đang ghen."

Một bóng râm phủ xuống, che mất ánh mặt trời vốn đã yếu ớt. Nhìn Lục Hạc Nam càng lúc càng tiến gần, trái tim Lương Quyến không khỏi run lên, nét mặt thoáng chút hoảng loạn và luống cuống bị anh nhìn thấu.

Không hiểu sao cô lại nhớ đến nụ hôn sâu mãnh liệt đến mức khiến người ta mềm nhũn chân, chỉ mới nửa tiếng trước.

"Người gọi anh là Tam ca hôm đó là Úc Chân."

Người đã quen ngông nghênh cả đời như Lục Hạc Nam lúc này hơi cúi người, hạ thấp tư thế, giọng nói chân thành giải thích.

"Lương Quyến, em có quyền nghi ngờ anh. Vậy nên lần sau nếu có gì hiểu lầm, cứ hỏi thẳng anh, đừng giấu trong lòng, cũng đừng ngại điều gì."

"Giữa chúng ta, chỉ có em mới có tư cách nắm lấy anh."

"Không cần." Lương Quyến lấy lại tinh thần, dứt khoát phủ định lời anh, vẻ mặt nghiêm túc chẳng khác gì anh.

"Em không cần nắm lấy anh, cũng chẳng thể nắm được."

Cũng chẳng thể kiểm soát được anh.

Không ngờ cô sẽ nói như vậy, nét mặt của Lục Hạc Nam thoáng sững sờ. Ngoài ngạc nhiên còn nhiều hơn là bất lực.

Anh yêu sự tỉnh táo của cô, nhưng đôi khi lại hận chính sự tỉnh táo ấy.

Bởi vì người quá tỉnh táo sẽ chẳng thể yêu ai một cách trọn vẹn.

Rõ ràng Lương Quyến đang ở ngay trước mặt anh, vậy mà Lục Hạc Nam lại cảm thấy dường như chưa bao giờ thật sự nắm được trái tim cô.

Không nắm được thì không nắm được vậy — trong mối tình này, anh yêu cô nhiều hơn một chút thì có sao đâu?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK