Mục lục
Trước Khi Tuyết Rơi Hãy Chia Tay
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Vì bận rộn với liên hoan phim ngắn, Lương Quyến không rảnh để rời đoàn, để tiện cho việc gây quỹ và kết nối giữa các nhóm sinh viên làm phim, cô đành phải ở lại ký túc xá suốt một tuần liền.

Chiều muộn sau một tuần, cô kéo vali trở về tầng 28 khu nhà cao cấp ven sông — bụi bặm, mệt mỏi, như vừa đánh trận trở về.

"Về rồi à?" Trong thư phòng, Lục Hạc Nam nghe thấy động tĩnh, liếc mắt ra phía cửa.

Lương Quyến nhìn thấy trước mặt anh là chiếc laptop vẫn hay dùng để xử lý công việc, âm thanh từ hệ thống loa ngoài cao cấp vang lên tiếng các trưởng bộ phận đang thảo luận, đoán ngay được anh đang họp online.

Cô kéo vali vào phòng ngủ, rồi lại lết dép quay ra đứng lấp ló ở cửa thư phòng, xoắn tay, do dự một lúc lâu, nhưng cuối cùng chẳng nói gì.

Dù là biến đổi cảm xúc nhỏ nhất cũng khó qua mắt được Lục Hạc Nam.

Trước khi Lương Quyến kịp quay người rời đi, anh nhấp một ngụm cà phê rồi chậm rãi lên tiếng: "Có chuyện gì sao?"

Cô khựng lại, đôi mắt trong veo lóe sáng một chút, rồi lại lặng lẽ cụp xuống.

Ở đầu bên kia cuộc họp video, mấy vị cấp cao nghe thấy câu nói chẳng liên quan gì đến dự án đầu tư thì đưa mắt nhìn nhau vài giây, thầm xác nhận mấy tin đồn tình ái từ châu Âu tháng trước — xem ra là thật.

Sếp Lục nổi tiếng làm người chính trực, làm việc quang minh lỗi lạc, cuối cùng cũng dính vào cái "chiêu giấu người đẹp trong biệt thự" ở Bắc Thành rồi đấy.

Lương Quyến không chắc Lục Hạc Nam đã tắt mic hay chưa. Để tránh ảnh hưởng đến danh tiếng của anh, cô do dự một hồi rồi khẽ ra hiệu để anh tiếp tục họp, còn mình thì rút lui.

Trước khi đi, không quên nhẹ nhàng khép cửa thư phòng lại.

"Cạch" — âm thanh tách biệt mọi dấu vết thuộc về Lương Quyến.

Chạng vạng yên ả, không người quấy rầy — môi trường làm việc hoàn hảo. Thế mà Lục Hạc Nam chỉ ngồi đó, nhìn chằm chằm cánh cửa đã đóng đến mất hồn.

Buổi họp hôm nay bàn về tương lai phát triển mảng bất động sản — một vấn đề trọng yếu. Anh nên tập trung.

Nhưng họp tới đâu rồi, anh chẳng còn biết nữa.

Công ty Phổ Huệ mà anh cùng Sở Hằng lập từ hồi đại học, ban đầu chỉ chuyên về phần mềm trong nước và quốc tế. Đến năm tốt nghiệp, công ty đã vận hành ổn định, cả dòng tiền lẫn nhân sự đều đi vào guồng.

Khi tài chính khởi sắc, hai gã trai trẻ chẳng chịu nằm yên trong vùng an toàn ấy, bắt đầu dòm ngó đến ngành trụ cột của nền kinh tế — bất động sản.

Bất động sản khác hẳn phần mềm. Lục Hạc Nam và Sở Hằng muốn đứng vững mà không dựa hơi gia đình, thì chỉ còn cách dấn thân, mở đường máu mà đi.

Tính ra, Phổ Huệ dấn thân vào thị trường này cũng hai năm rồi. Nhưng kết quả thì... không nổi, cũng chẳng chìm.

Hai năm trời, không danh, không lợi. Chẳng khác nào làm từ thiện.

Mà Lục Hạc Nam không phải kiểu người đi làm từ thiện. Anh có thể chờ "cá lớn mắc câu", nhưng trong lúc chờ, phải thấy nước bắt đầu gợn sóng.

Mảng địa ốc của Phổ Huệ chia làm năm khu: Đông, Tây, Nam, Bắc và khu Hoa Bắc ở giữa.

Hôm nay theo thứ tự, sau khi khu Đông Bắc báo cáo xong kế hoạch đầu tư quý sau, sẽ đến lượt Lục Hạc Nam tổng kết toàn cục.

Về kinh tế, khu Đông Bắc tuy không nổi bật nhất, nhưng tự nuôi sống mình, lại có thêm chính sách hỗ trợ từ trên, chỉ cần có người đủ tầm nhìn thì hoàn toàn có thể tận dụng được cơ hội ngàn vàng này để bật lên dẫn đầu ngành.

Tiếc rằng, người có tầm ấy... không phải là giám đốc khu Đông Bắc.

Ngay trước khi cuộc họp bắt đầu, Kim Thủ Thần — người phụ trách khu đó — đã chuẩn bị sẵn đơn từ chức.

Lục Hạc Nam nổi tiếng không nể tình. Mấy người phụ trách khu khác vừa thấy có chuyện, vừa hả hê, vừa ngấm ngầm lo thay cho Kim Thủ Thần.

Dù qua màn hình, khí chất của anh vẫn khiến người ta nghẹt thở.

Kim Thủ Thần cầm bài phát biểu mà trợ lý đã chỉnh chu từ ba hôm trước, vừa mở miệng nói được mấy câu đã khô họng đến mức nói không ra hơi. Nội dung ban đầu logic rành mạch, cảm xúc đầy đặn, giờ bị ông ta đọc vấp đến thảm thương.

Cuối cùng cũng đọc xong theo đúng bài, nhưng Lục Hạc Nam vẫn không phản ứng gì.

Kim Thủ Thần căng thẳng nuốt nước bọt, tưởng anh im lặng là vì bất mãn với bản kế hoạch, đành tiếp tục chắp vá mấy lời nói về "tương lai phát triển khu Đông Bắc".

Rời khỏi phần được trợ lý mài dũa sẵn, lập tức rối loạn. Ngay cả người luôn điềm tĩnh như Mạc Quyên cũng phải nhíu mày, phân vân không biết có nên thay anh mở lời dừng lại không.

Cô ấy đang làm gì vậy? Sao phòng khách im bặt rồi? Dọn xong hành lý chưa? Cuối cùng là cô ấy muốn nói gì với mình?

Lục Hạc Nam nhíu mày, tay xoay bút liên tục, mắt vô thức liếc qua màn hình. Mãi sau mới phát hiện ra khuôn mặt sắp khóc đến nơi của Kim Thủ Thần.

"Đến giờ ăn tối rồi, mọi người nghỉ chút đi." Lục Hạc Nam giả vờ ho khẽ hai tiếng, đặt cây bút luôn cầm trong tay xuống bàn.

Mấy cấp cao trong cuộc họp đều sửng sốt, nhìn nhau qua màn hình, như không tin vào tai mình. Ngay cả Mạc Quyên — người giỏi nhất trong khoản giữ mặt tỉnh — cũng đơ ra vài giây, tưởng mình nghe lầm vì áp lực công việc quá căng.

Lục Hạc Nam vừa nói gì? "Nghỉ ngơi" à? Cụm từ gì mà lạ hoắc.

Từ khi nào trong những cuộc họp có mặt anh lại có khái niệm "nghỉ ngơi"?

Làm việc với anh lâu vậy, ai mà chẳng biết anh là kiểu người luôn vận hành ở công suất cao, lấy công việc làm trọng, tính toán thời gian từng giây, như cái máy chạy mãi không cần nghỉ.

Hôm nay mặt trời mọc ở đằng Tây chắc?

Không buồn đoán mấy ánh mắt ngơ ngác kia, Lục Hạc Nam liếc lên đồng hồ treo tường, điềm đạm căn dặn: "Một tiếng sau họp tiếp."

Sau khi buông ra một câu nhẹ tênh như gió thoảng, anh thẳng tay di chuột, tắt luôn giao diện cuộc họp, để lại mấy vị cấp cao "đồng cam cộng khổ" với anh trừng mắt nhìn nhau qua màn hình.

Dù Lục Hạc Nam đã rút lui khỏi cuộc họp, nhưng thư ký của anh – Mạc Quyên – vẫn còn đó. Bầu không khí trong phòng họp tuy không còn căng như dây đàn, nhưng cũng chẳng ai dám quá mức thoải mái.

"Lão Kim à, có phải ông đọc bài phát biểu tệ quá, khiến sếp Lục không vui rồi không? Đây là lần đầu tiên tôi thấy cuộc họp do sếp chủ trì mà còn có giờ nghỉ đó, cũng nhờ phúc phần của ông lớn thật, tụi tôi bao giờ mới được đãi ngộ vậy chứ?"

Người đứng đầu khu Hoa Bắc – thành tích ngon, gan cũng to – là người đầu tiên châm chọc Kim Thủ Thần.

Nghe câu móc mỉa đó, mấy người phụ trách khu khác cũng bật cười theo.

Kim Thủ Thần không thèm để tâm tới lời châm chọc, chỉ nhăn nhó nhìn về phía Mạc Quyên – người vẫn còn trong phòng họp video.

"Sếp Mạc, cô giúp tôi nói vài lời với sếp Lục được không? Không phải tôi không cố gắng đâu, tôi thực sự đã làm hết sức rồi!"

Danh nghĩa thì chỉ là thư ký được điều từ trên xuống không lâu, nhưng vì có mối liên hệ với anh em nhà họ Lục và cả chuyện cũ với Nhâm Thời Ninh, nên trong Phổ Huệ, dù chức to đến mấy gặp cô cũng phải lễ phép gọi một tiếng "sếp Mạc".

Nói về năng lực và thủ đoạn, Mạc Quyên xứng đáng với hai chữ đó.

"Chuyện quyết sách của công ty, tôi nào dám thay anh ta mở miệng?" Mạc Quyên cười nhẹ đánh trống lảng, trước khi rời khỏi cuộc họp vẫn không quên an ủi vài câu: "Yên tâm đi, sếp Lục của chúng ta là người biết tình nghĩa, sẽ không làm khó ông quá đâu."

Laptop vừa gập xuống, tin nhắn WeChat từ Mạc Quyên đã hiện lên màn hình điện thoại. Lục Hạc Nam vừa cầm điện thoại đọc tin, vừa nhấc chân bước ra khỏi phòng làm việc.

Mạc Quyên: [Hiếm thấy thật đấy, họp với sếp Lục mà còn có giờ nghỉ! Chẳng lẽ mấy mũi tiêm phòng của Sở Hằng tiêm trước cho tôi là công cốc rồi à!]

Bỏ qua mối quan hệ cấp trên – cấp dưới trong công việc, trong cuộc sống riêng tư, Mạc Quyên cũng là bạn với Lục Hạc Nam và nhóm của anh. Sau khi chia tay với Nhâm Thời Ninh, cô cũng nói năng tự nhiên hơn, không phải dè dặt quá nhiều nữa. Trêu chọc Lục Hạc Nam giờ cũng là chuyện thường như cơm bữa.

Lục Hạc Nam bật cười khẽ, gõ lại một dòng: [Sở Hằng dám nói xấu tôi như thế à? Tôi cũng biết quan tâm cấp dưới lắm đó chứ!]

Nói về việc quan tâm cấp dưới, hai đại ca của Phổ Huệ đúng là không ai chê được.

Sở Hằng tính tình tốt, dễ gần, dù là chuyện khó nói đến mấy, người dưới cũng dám vừa đùa vừa kể với anh. Tuy ngoài mặt hay cười cợt, chẳng ra dáng lãnh đạo gì cho cam, nhưng làm việc thì hiệu quả khỏi bàn. Giao vào tay anh chuyện gì, là chuyện đó đâu vào đấy ngay. Nói không ngoa, Sở Hằng là hình mẫu lãnh đạo trong mơ của dân văn phòng.

Còn về phần Lục Hạc Nam, tuy mặt mũi nhã nhặn ấm áp, nhưng lại toát ra một khí chất xa cách người khác cả ngàn dặm. Người dưới vừa kính vừa sợ, mà sợ còn hơn kính. Chỉ sợ mấy suy nghĩ lắt léo trong đầu mình ảnh hưởng đến bước cờ đại cuộc của sếp.

Thế nhưng, dù có lạnh đến đâu thì Lục Hạc Nam vẫn có một ưu điểm lớn – chu đáo. Với anh, hành động luôn nhiều hơn lời nói.

Yêu đương với Lương Quyến cũng vậy.

Đang tí toáy mấy câu đùa chuẩn bị bóc phốt "quân sư quạt mo" Sở Hằng, Mạc Quyên nghĩ đến đạo nghĩa không bán đứng đồng đội, bèn không dây dưa tiếp mà lái chủ đề sang hướng khác.

[Hồi nãy tôi nghe thấy giọng của Lương Quyến thì phải?]

Dòng này thêm dấu hỏi chỉ để lịch sự thôi, nghe chắc chắn lắm rồi.

[Thính tai đấy.] Lục Hạc Nam nhắn ngắn gọn, coi như thừa nhận.

[Giúp tôi gửi lời hỏi thăm.] Mạc Quyên hít một hơi, trân trọng gõ từng chữ.

Cô ngập ngừng, rồi nhắn thêm một câu, hơi ngại ngùng: [Nhờ anh gửi lời cảm ơn cô ấy.]

Nếu không nhờ chuyện "xía mũi không đúng chỗ" của Lương Quyến, cô đã chẳng có dũng khí đi gặp giáo sư Từ Như Khiết. Không có lời khuyên của giáo sư, cô cũng không thể dứt khoát rời xa Nhâm Thời Ninh.

Nếu không đau đớn rời xa anh ta, cô cũng không có được cuộc sống mới hôm nay.

Xét tình cảm, xét lý trí, xét cả logic, Mạc Quyên thấy cô thực sự nên cảm ơn Lương Quyến một cách nghiêm túc.

Lục Hạc Nam dừng chân, mắt nhìn chằm chằm vào hai dòng tin mới trên màn hình, do dự vài giây rồi mới gõ chữ đáp lại: [Lời hỏi thăm thì tôi chuyển được. Còn lời cảm ơn, cô nên nói trực tiếp với cô ấy thì sẽ chân thành hơn.]

Tin nhắn vừa gửi đi, anh liền tắt màn hình, nhét điện thoại vào túi quần. Nhưng vừa bước khỏi phòng nửa bước, anh lại khựng lại, quay lại lấy điện thoại đặt lên bàn.

Sau đó mới tiếp tục sải bước, tiện tay đóng cửa phòng làm việc.

Tất cả những gì liên quan đến tình yêu, anh đều để lại phía sau cánh cửa ấy.

Giờ tiếp theo đây là khoảng thời gian hai người hiếm hoi mà anh đã cố gắng tranh thủ được cho bản thân.

Anh không muốn ai quấy rầy. Cũng không cho phép ai quấy rầy.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK