Mục lục
Trước Khi Tuyết Rơi Hãy Chia Tay
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cô con gái lớn nhà họ Kiều là con riêng được nuôi dạy ở nước ngoài từ nhỏ, điều này, ai trong giới thượng lưu Kinh Châu cũng đều rõ mồn một.

Tuy vậy, người của nhà họ Kiều làm việc rất sạch sẽ, ra tay cũng dứt khoát. Vừa mới sinh ra, Kiều Gia Mẫn đã được người riêng và xe riêng hộ tống về Kinh Châu. Còn người phụ nữ từng có mối dây mười tháng tình mẫu tử ngắn ngủi với cô, ba ngày sau sinh đã bị buộc mang theo một khoản "thù lao hậu hĩnh" bay ra nước ngoài, từ đó biệt tăm giữa dòng đời.

Đây vốn là tác phong quen thuộc của giới hào môn — việc đứa trẻ từ đâu đến không quan trọng, bởi người ngồi vững ở vị trí chính thất mãi mãi chỉ có một.

Kiều Gia Mẫn tuy là con riêng không được nhà họ Kiều thừa nhận, chưa đầy một tuổi đã bị vú nuôi bế đi nơi xứ người, nhưng may mà Kiều Chấn Bang không bạc đãi cô về mặt tiền bạc.

Cùng với việc thế lực của nhà họ Kiều những năm gần đây ở Kinh Châu ngày càng ổn định, địa vị của Kiều Gia Mẫn cũng theo đó mà lên cao. Khi ra ngoài, người ta kính cẩn gọi một tiếng "Cô Kiều", cô cũng có thể ngẩng đầu đón nhận mà không chút chột dạ.

Thân phận con riêng từ lúc sinh ra treo lơ lửng trên đầu cô, theo thời gian dần dần trở thành một bí mật mà nhà họ Kiều không thể nói ra.

Hơn mười năm tiền bạc như nước đổ vào người Kiều Gia Mẫn, rốt cuộc đã nuôi dưỡng nên một tiểu thư khéo léo, ứng xử tinh tế, thấp thoáng mang theo phong thái của Tống Nhược Cẩm thời trẻ.

Tống Nhược Cẩm lại thân thiết với cô, trong số bao tiểu thư danh giá dựa thế quyền lực, có lẽ bà ấy chọn trúng cô làm con dâu cũng không ngoài yếu tố này.

Người trong giới thấy cảnh tượng này liền cười đùa rằng, lần này nhà họ Kiều chủ động đưa ra nhành ô liu hôn sự, quả thực là đánh trúng tim Tống Nhược Cẩm.

Còn về phần Lục Hạc Nam — người được gọi là "vị hôn phu sắp hoàn thành" ấy có hài lòng hay không, không ai hay biết.

Kiều Gia Mẫn đến hơi trễ, bộ lễ phục màu champagne được phối kỹ lưỡng của cô giữa bữa tiệc danh lợi huyên náo không hẳn nổi bật, nhưng đôi giày cao gót tám phân cùng tông khi gõ lên mặt đá cẩm thạch bóng loáng, hòa với dáng đi uyển chuyển của cô, tạo thành âm thanh "cốc cốc" khiến người khác phải ngoái nhìn.

"Cô Kiều." Có người phản ứng nhanh, nắm lấy cơ hội hiếm có, chen khỏi đám đông bước đến chào hỏi trước.

Kiều Gia Mẫn nhìn gương mặt lạ lẫm ấy khựng lại một chút, nhưng chỉ trong chốc lát liền mỉm cười đáp lại: "Là sếp Trương của Dược nghiệp Thái Hằng đúng không? Lâu quá không gặp."

Người được gọi là sếp Trương lộ rõ vẻ "vinh hạnh quá đỗi". Một ông chủ công ty nhỏ vô danh vẫn đang đau đầu lo chuyện lên sàn, nếu không phải nhờ cầu cạnh đủ nơi mới có được tấm thiệp mời này, e rằng cổng chính Trung Thịnh cũng chẳng bước vào nổi.

Một kẻ như hắn, có tài đức gì để được Kiều Gia Mẫn nhớ tên?

"Cô Kiều, cậu Lục và bà Tống đang ở lầu trên." Một người khác trong đám đông cũng tranh thủ chen lời.

Dù Kiều Gia Mẫn từ lúc bước vào đã thể hiện một dáng vẻ điềm tĩnh không liếc ngang dọc, nhưng ai mà biết được cô đến đây là vì ai?

"Ồ? Vậy sao? Bả Tống cũng đến à?" Kiều Gia Mẫn nhướng mày, giả bộ kinh ngạc hỏi lại một câu. "Vậy tôi phải lên chào bà một tiếng mới được."

Lời lẽ đường hoàng, không một chữ nào nhắc đến Lục Hạc Nam.

Cô quay đầu lại, xác nhận vị trí của Lục Hạc Nam, rồi nghiêng người mỉm cười nhẹ nhàng với mọi người: "Xin thất lễ, các vị cứ tự nhiên."

Rời khỏi ánh mắt dò xét của đám đông, nét mặt Kiều Gia Mẫn lập tức không còn thong dong như trước.

Một người đàn ông như Lục Hạc Nam, sẽ rung động trước kiểu phụ nữ thế nào? Kiều Gia Mẫn hoàn toàn không quan tâm. Nghe nói anh ta còn bao nuôi một nữ sinh đại học bên ngoài? Chuyện đó cũng chẳng sao cả.

Nếu anh thực sự thích, kết hôn rồi vẫn nuôi cô ta bên ngoài cả đời, cô cũng có thể chấp nhận.

Là một quân cờ trong tay cha và anh trai dùng để liên hôn, cô chỉ tranh thủ những điều có thể nắm chắc — ví như được toàn bộ nhà họ Lục công nhận. Còn trái tim của Lục Hạc Nam — chưa từng nằm trong phạm vi cô đếm xỉa tới.

Khi đang cúi đầu suy nghĩ, ở khúc cua cầu thang dài uốn lượn, có người chau mày bước xuống vội vã nhưng vững vàng, từng bước nện xuống, mang theo một luồng gió, làm vài sợi tóc trên trán Kiều Gia Mẫn rối tung.

Kiều Gia Mẫn sững lại, vào khoảnh khắc sắp lướt qua nhau, cô thử gọi một tiếng: "Tam ca?"

Rồi theo phản xạ tự nhiên, đưa tay ra, rụt rè nắm lấy tay áo anh.

Kiều Gia Mẫn không biết nên gọi anh thế nào, nên chỉ đành bắt chước cách người khác gọi.

Còn chuyện đưa tay — với một người phụ nữ mà nói, trong một dịp công khai nhiều ánh mắt như vậy, bất ngờ đưa tay ngăn đường một người đàn ông, quả là thất lễ.

Nhưng cô vẫn làm vậy — vì cô không thể chấp nhận được, người đàn ông định cùng mình bước vào lễ đường, lại coi cô như không khí.

Sao anh có thể coi cô như không khí? Sao anh dám?

Cô có thể không bước vào tim anh, nhưng lòng tự tôn và kiêu hãnh không cho phép mình bị phớt lờ một cách nhẹ hẫng.

Một quãng đường không dài cũng chẳng ngắn, Lục Hạc Nam bước rất nhanh. Nếu không phải còn giữ thể diện cho Trung Thịnh và thân phận nhà họ Lục, anh hận không thể tức khắc chạy đến bên Lương Quyến.

Rồi nhìn thẳng vào mắt cô, hỏi cho rõ: sao em lại đến đây? sao lại ăn mặc xinh đẹp thế này? Là vì anh sao?

Nhưng chỉ còn cách mười mấy mét, có người kéo tay áo anh lại, ngăn chặn bước chân anh.

Trên đầu anh, chiếc đèn chùm pha lê rủ xuống như thác ngân hà, Lục Hạc Nam buộc phải dừng lại. Khi quay đầu, anh bất giác nheo mắt, ánh nhìn lướt qua tay áo bị kéo căng, cuối cùng dừng lại trên gương mặt Kiều Gia Mẫn.

Ánh mắt đó quá rõ ràng là lời cảnh cáo, khiến Kiều Gia Mẫn hoảng thần, chút sức lực nơi tay cũng vì thế mà rút về trong khoảnh khắc.

"Có chuyện gì sao?" Lục Hạc Nam rút tay ra một cách kín đáo, khẽ xoay cổ tay.

Anh không rõ đối phương họ tên là gì, để chắc ăn, khi hỏi cũng không gọi bằng danh xưng nào cả.

Mãi đến lúc này, Kiều Gia Mẫn mới thấy mình thật nực cười — bản thân đã làm đủ mọi công tác chuẩn bị, cố gắng tiếp cận, để tìm một "đối tác" ăn ý hơn, vậy mà anh lại chẳng biết gì về cô.

Thật đúng là một trò cười.

Kiều Gia Mẫn điều chỉnh lại cảm xúc, lấy tay khẽ vuốt những sợi tóc dài xõa sau lưng như một động tác tượng trưng. Cô không tự rước nhục mà hỏi: "Anh không biết tôi là ai sao?"

Mà chỉ khẽ mỉm cười nói: "Anh Lục, chúng ta lại gặp nhau rồi."

"Lại gặp nhau rồi?" Lục Hạc Nam khựng lại một chút, sau đó nhếch môi, coi Kiều Gia Mẫn như một đối tác làm ăn nào đó trên thương trường: "Xin lỗi, lần trước chúng ta gặp nhau là khi nào nhỉ?"

Anh khéo léo ném ngược câu hỏi lại cho cô.

Kiều Gia Mẫn hơi nhếch môi, khẽ cười, nửa trêu ghẹo nửa nhắc nhở: "Xem ra sếp Lục đã quên rồi, đêm Giáng Sinh ba năm trước, tình cảnh lúng túng của anh ở Dung Thành."

Đêm Giáng Sinh ba năm trước? Lục Hạc Nam khẽ nhíu mày – đó là ngày anh chính thức bắt đầu với Lương Quyến. Hôm ấy cả nước có tuyết lớn, anh mắc kẹt ở Dung Thành, sốt ruột đi gặp Lương Quyến trong buổi hẹn đầu tiên dưới tuyết.

Trong ký ức của anh, có một người phụ nữ xa lạ chưa từng gặp mặt, giữa đêm tuyết rơi ở Dung Thành đã chủ động cho anh mượn máy bay riêng, giải quyết được tình thế cấp bách.

Chỉ là chuyện đã qua lâu rồi, Lục Hạc Nam thật sự khó lòng gắn gương mặt trước mắt với hình bóng mơ hồ trong ký ức kia.

"Là cô?" Anh do dự hỏi, đôi mắt lạnh lùng cảnh giác lúc này cũng thoáng dịu đi đôi chút.

Kiều Gia Mẫn vốn giỏi quan sát nét mặt người khác, thấy mối quan hệ giữa hai người vì ân tình năm xưa mà bước đầu hóa giải, cô nghiêng đầu, để lộ bên trái khuôn mặt có đường nét mềm mại hơn.

"Vậy thì làm quen lại nhé." Cô điềm đạm, tự nhiên chìa tay ra, nhẹ nhàng nói: "Xin chào, tôi là Kiều Gia Mẫn."

Ba chữ "Kiều Gia Mẫn", trong suốt một năm gần đây đối với Lục Hạc Nam không khác gì như sấm bên tai.

Dù là sự nhấn nhá của Tống Nhược Cẩm hay những lời trêu đùa của người trong giới, dường như cả đại gia tộc đều ngầm thừa nhận một chuyện chưa xảy ra như thể nó đã thành sự thật.

Lục Hạc Nam nhìn chằm chằm bàn tay mềm mại trước mặt, không nói gì, cũng không biểu lộ cảm xúc nào. Một lúc sau, anh quay đầu, nheo mắt vì ánh đèn ngược sáng, từ khoảng cách vài mét, dùng ánh mắt chào Tống Nhược Cẩm đang đứng trên bậc thang.

Trong ánh nhìn từ trên cao, bình tĩnh mà áp lực của Tống Nhược Cẩm, Lục Hạc Nam hiểu — ván này, xem như Tống Nhược Cẩm đã thắng.

"Thật là phiền cô Kiều, tốn bao công sức mới đến được trước mặt tôi."

Ánh mắt Lục Hạc Nam quay lại nhìn gương mặt Kiều Gia Mẫn, anh lười nhác đảo qua từ đầu đến chân, lời nói khen chê không rõ ràng.

Kiều Gia Mẫn sững người, bối rối rút tay lại. Cô không ngu, dĩ nhiên nghe ra được hàm ý trong lời nói của anh.

"Sếp Lục quá lời rồi, chẳng qua là tranh thủ chút thời gian để gặp mặt anh một chút thôi, thật sự không đến mức gọi là tốn công phí sức." Kiều Gia Mẫn mỉm cười, chỉ trong một hơi thở ngắn ngủi đã khôi phục lại vẻ điềm tĩnh thường ngày.

Đang nói, cô bất chợt thở dài một tiếng, làm ra vẻ bất đắc dĩ: "Chỉ tội bác Tống, tuổi cũng đã lớn rồi mà còn phải vì anh mà lo lắng."

Lời nói sắc sảo như dao làm Lục Hạc Nam khẽ nhướng mày, trong đôi mắt đào hoa xinh đẹp của anh vụt qua một tia kinh ngạc rồi lại chán ghét.

"Cô không cần phải nói mấy lời quanh co đó với tôi." Lục Hạc Nam cười khẩy, ánh mắt giễu cợt nhìn vẻ giả vờ vô tội của Kiều Gia Mẫn, "Đã mặt đối mặt rồi, còn vòng vo làm gì?"

"Được thôi, tôi biết thời gian của sếp Lục quý báu, vậy tôi sẽ nói ngắn gọn." Kiều Gia Mẫn cười, bước lên một bước, váy xoè đủ rộng để chạm nhẹ vào mũi giày của Lục Hạc Nam.

Lục Hạc Nam hoàn toàn tập trung vào lời tiếp theo của cô, không để ý đến chi tiết nhỏ dưới chân.

"Lục Hạc Nam, anh thật sự chắc chắn kết hôn với tôi rồi sẽ không hạnh phúc sao?"

Là phụ nữ, trong sâu thẳm lòng mình, Kiều Gia Mẫn cũng không muốn cuộc hôn nhân của mình là một vũng nước tù. Cô hơi ngẩng lên, nhìn thẳng vào đôi mắt đào hoa lạnh lùng ấy, vô thức hỏi ra câu không có trong kế hoạch.

Lục Hạc Nam cố gắng kiên nhẫn đứng yên chờ đợi, nhưng không ngờ lại nhận được câu hỏi này.

Anh khẽ nhếch môi, cụp mắt xuống, vô thức xoay chiếc đồng hồ dưới ống tay áo vest, giọng nói nhẹ như gió.

"Có lẽ là từ trước đến nay đều không."

"Từ trước đến nay là sao? Trước đó là trước khi nào?" –Nhận thấy có sơ hở, đôi mắt Kiều Gia Mẫn lập tức sáng lên, dồn dập hỏi hai câu, như không kịp chờ đợi.

Tay đang xoay đồng hồ của Lục Hạc Nam bỗng khựng lại, vẻ mặt như đang cẩn thận cân nhắc điều sắp nói ra.

"Trước khi gặp cô ấy, chính là khởi đầu cuộc đời tôi."

Kiều Gia Mẫn khựng người, vẻ điềm nhiên gắng giữ bấy lâu nay bắt đầu xuất hiện vết nứt.

Cô đứng thẳng người, cố chấp nghiêng về phía Lục Hạc Nam vài phân, mũi giày chạm vào mũi giày, mái tóc dài xõa bên má, che đi một phần cảnh tượng mơ hồ mà ám muội.

Trong mắt người ngoài, hai người chẳng khác nào đang kề vai thì thầm.

Trước khi Lục Hạc Nam kịp lùi bước, Kiều Gia Mẫn đã ra tay trước.

"Làm sao đây, hình như người trong lòng anh đang đứng dưới bậc thang nhìn chúng ta rồi."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK