"Vậy là hai người chia tay ở đó rồi đúng không?"
La Ức Sơ đang ngồi bên giường bệnh của Thôi Dĩ Hoan, nghe đến đoạn cao trào thì bỗng thấy Lương Quyến đột nhiên im bặt, không có ý định kể tiếp. Cô lập tức kéo tay Lương Quyến lắc mạnh, theo đúng kiểu diễn biến trong mấy bộ phim truyền hình từng xem, thầm đoán già đoán non.
Lương Quyến không giỏi tiếng Quảng, nên những người xung quanh đều cố gắng nói tiếng phổ thông chậm rãi, từng chữ một để cô dễ hiểu.
La Ức Sơ mắt tròn xoe nhìn chằm chằm Lương Quyến, nhưng Lương Quyến không gật đầu cũng chẳng lắc đầu, chỉ lặng lẽ cầm cốc nước, uống một ngụm. Mặc cho La Ức Sơ nhao nhao bên tai, cô vẫn như không bị ảnh hưởng, điềm tĩnh đến lạ thường.
Bị con bé này đeo bám suốt cả tối, khô cả họng, đương nhiên phải thể hiện chút tố chất chuyên nghiệp của một đạo diễn xuất sắc — ngay tại điểm cao trào đầu tiên của câu chuyện, để lại một khúc ngoặt đầy dư vị cho người ta tưởng tượng.
La Ức Sơ — con gái độc nhất của Ảnh hậu Tam Kim Hồng - Áo, La Huệ. Mười sáu năm trước, La Huệ cũng từng giống như Thôi Dĩ Hoan hiện tại, đơn độc nằm trong bệnh viện, chưa chồng mà sinh con, cha đứa bé không rõ tung tích.
Khi đó, La Huệ đang ở thời kỳ đỉnh cao, có thể nói là ngạo nghễ mà chẳng cần khiêm tốn, nổi tiếng khắp mọi miền. Thế nhưng đúng lúc cô vừa tròn ba mươi tuổi, ngay trong đêm nhận giải thưởng lớn cuối cùng để hoàn thành "Grand Slam" trong giới, báo lá cải lại bất ngờ đưa tin cô đã mang thai bốn tháng.
Tin tức vừa tung ra đã khiến cả giới giải trí chấn động, phần lớn người hâm mộ ôm tâm lý "không tin tin đồn, không truyền tin đồn", cười cho qua chuyện. Dù sao từ lúc bước chân vào nghề, La Huệ đã được xem như "ngọc nữ truyền nhân", trong suốt mười mấy năm, các loại tin đồn tình ái không dưới vạn dòng, chỉ riêng chuyện "bí mật kết hôn rồi sinh con" mỗi năm cũng đủ nuôi sống vài tòa soạn báo.
Thế nhưng ngay vào giờ thứ mười hai sau khi tin đồn được tung ra, khi mọi người còn tưởng nó sẽ sớm bị những scandal mới khác cuốn trôi, La Huệ lại đột ngột tổ chức họp báo, công khai thừa nhận chuyện mang thai. Người từng được ca ngợi là thẳng thắn, luôn trả lời mọi câu hỏi của giới truyền thông, lại lần đầu tiên nổi giận, mắng chửi phóng viên dồn dập hỏi cha đứa bé là ai.
Tiếng chụp ảnh vang lên, ánh đèn lóe sáng, khoảnh khắc ấy được lưu lại. Dù đã mười sáu năm trôi qua, bức ảnh La Huệ trừng mắt lạnh lùng đối mặt phóng viên trong buổi họp báo hôm đó vẫn luôn là câu chuyện ưa thích của anti-fan.
Chính vì La Huệ có kinh nghiệm một mình nuôi con gái trưởng thành, nên Lương Quyến mới chọn mời cô tới chuyện trò với Thôi Dĩ Hoan vào ngày sinh, mong giúp cô vơi bớt phần nào nỗi sợ hãi về tương lai.
La Huệ là người bạn đầu tiên mà Lương Quyến kết giao trong giới giải trí, nhận lời rất sảng khoái. Có điều Lương Quyến không ngờ cô đến vội vàng đến thế — vừa quay xong cảnh đêm ở phim trường đã lái xe đến bệnh viện.
Càng không ngờ là La Ức Sơ hiện đang đi học cũng theo mẹ đến đây vào lúc nửa đêm.
La Ức Sơ đang ở độ tuổi mười sáu, trái tim thiếu nữ vừa chớm rung động, cực kỳ say mê những chuyện tình yêu dây dưa cảm động.
Trong mắt cô, không có tình yêu xấu xí, chỉ có những kẻ hữu tình không chịu nổi soi xét.
Lương Quyến đến Cảng Châu học hành và chữa lành vết thương từ năm năm trước, sau khi tốt nghiệp thạc sĩ thì quyết định ở lại định cư. Người biết chuyện quá khứ của cô ở Đại Lục không nhiều. Dù có thân thiết tới mức xưng chị em với La Huệ, thì từ miệng Lương Quyến cũng chỉ nghe loáng thoáng vài mẩu vụn không mấy giá trị.
Giữa mẹ con nhà họ La không có bí mật. Và chính những mẩu vụn vặt ấy đã dệt nên trong đầu La Ức Sơ một giấc mộng tình yêu mờ ảo.
Từ sau sinh nhật mười bốn tuổi, La Ức Sơ như bước qua một cột mốc lớn của đời người — từ cô bé chỉ biết chơi đùa, trở thành một thiếu nữ phảng phất phong thái của mẹ ngày xưa.
Những chuyện tình yêu từ những người phụ nữ trưởng thành quanh mình, cô gần như đã nghe hết, chỉ còn lại Lương Quyến — một kho báu to lớn chất chứa đầy bí ẩn chưa được khai phá.
Lương Quyến đã giữ kín suốt năm năm, vậy mà hôm nay, đối diện với lời năn nỉ làm nũng của La Ức Sơ, lại đột nhiên nảy sinh ý muốn tâm sự và chia sẻ.
Có lẽ là vì gần đây có cố nhân từ Kinh Châu đến, cơn gió quét qua bờ này đã cuốn dậy những xúc cảm từng chôn sâu trong lòng cô.
"Có phải vì hai người giận nhau, hiểu lầm không kịp hóa giải, nên trong lúc bốc đồng đã chia tay?" La Ức Sơ vừa nói thứ tiếng phổ thông ngượng nghịu, vừa lắc tay Lương Quyến, "Dì, dì nói đi mà!"
Nghe La Ức Sơ đoán mò, Lương Quyến không nhịn được muốn đính chính thay mình và Lục Hạc Nam.
Cô đặt cốc xuống, nghiêm túc nói từng chữ: "Sao lại thế được? Một người trưởng thành bình thường sẽ không hành xử vô trách nhiệm như cháu nói đâu."
"Vậy tức là lúc đó hai người không chia tay à?" La Ức Sơ thành công moi được thông tin, đắc ý cong khóe môi, còn nháy mắt trêu chọc với mẹ mình, La Huệ.
"Thế còn bó hồng thì sao? Lục sir thực sự vứt nó đi rồi à?" La Ức Sơ được đà lấn tới, tiếp tục truy hỏi.
Thân phận của Lục Hạc Nam không hề đơn giản, để giữ an toàn, dù Lương Quyến có hào phóng chia sẻ nửa cuộc tình, thì lúc kể chuyện vẫn cố tình giấu tên của anh.
Vậy mà sau năm năm, cái tên "Lục sir" lại vang lên từ miệng người bên cạnh, vẫn là biệt danh cô đặt cho anh lúc đầu trong WeChat.
Vòng vo một hồi, hình như lại trở về điểm xuất phát. Những chuyện khắc sâu tận tim, không biết là ký ức đã buông bỏ, hay vẫn là nỗi niềm còn vương.
Nhận ra mình bị cô nhóc gài bẫy, Lương Quyến cũng chẳng giận, chỉ khẽ mỉm cười, dùng ba chữ nhẹ tênh để giành lại thế chủ động: "Cháu đoán xem?"
Nụ cười trên mặt La Ức Sơ lập tức đông cứng, cô theo phản xạ chu môi lên, ngước nhìn, đôi mắt lập tức hoe đỏ. Tính dùng ánh mắt long lanh đáng thương để làm Lương Quyến mềm lòng, thoát thân trong gang tấc.
Nhưng Lương Quyến chẳng dễ bị mấy trò "diễn sâu" đó lay động. Cô vươn tay cầm lấy chiếc balo La Ức Sơ tiện tay ném trên giường bệnh, đưa cho La Huệ, ngầm hạ lệnh đuổi khách.
"Muộn lắm rồi, cháu nên theo mẹ về nhà."
La Ức Sơ quay đầu nhìn La Huệ và Thôi Dĩ Hoan, nhưng cả hai đều nhún vai, tỏ vẻ lực bất tòng tâm. Miệng nằm trên mặt Lương Quyến, cô không muốn nói, ai ép được cô?
Vốn là người cứng đầu, sau năm năm lăn lộn trong giới giải trí, đã sớm luyện được một thân da dày thịt cứng.
La Ức Sơ uể oải nhảy xuống giường, cúi đầu chào tạm biệt Thôi Dĩ Hoan.
"Dì Hoan, dì nghỉ ngơi cho tốt nhé, lần sau cháu lại theo mẹ đến thăm dì!"
La Huệ đeo túi xách của La Ức Sơ lên vai, rồi lại vòng tay ôm lấy vai cô, nhếch môi trêu chọc: "Lần sau quay lại, dì Hoan của cháu chắc đã thuận lợi 'hạ hàng' rồi!"
Trong phòng bệnh, người lớn đều bật cười, chỉ có La Ức Sơ cố gượng kéo môi ra một nụ cười, trông còn khó coi hơn khóc. Câu chuyện tình yêu cảm động mới chỉ nghe được nửa chừng, đầu voi đuôi chuột, thật khiến người ta bực mình. Đêm nay e rằng lại mất ngủ nữa rồi.
Có lẽ là do ảnh hưởng của hormone thai kỳ, Thôi Dĩ Hoan xưa nay mạnh mẽ, nay cũng trở nên đầy tình mẫu tử. Cô xoa xoa đầu La Ức Sơ, ra hiệu bảo cô bé cúi người, nghiêng tai lại gần.
La Ức Sơ sững người trong chốc lát, rồi bán tín bán nghi cúi người xuống, ngoan ngoãn đưa cái đầu mềm mại đến sát bên Thôi Dĩ Hoan.
"Bb, hoa hồng đó không bị Lục sir vứt đi đâu." Thôi Dĩ Hoan mỉm cười, dùng tiếng Quảng mà La Ức Sơ quen thuộc, giải đáp điều bí ẩn có thể khiến cô trằn trọc cả đêm.
"Thật sao?" La Ức Sơ trước là ngạc nhiên không tin, rồi dưới ánh mắt chắc chắn của Thôi Dĩ Hoan, cô nhoẻn miệng cười rạng rỡ.
Tính khí trẻ con đến nhanh mà đi cũng nhanh. Vừa rồi còn nhăn nhó chẳng muốn nói chuyện với ai, giờ biết được kết cục của cảnh đầu tiên, La Ức Sơ lại vui vẻ, dịu dàng chào tạm biệt Lương Quyến.
Bên ngoài vẫn còn đám phóng viên cứng đầu đang kiên nhẫn mai phục với máy ảnh cỡ lớn, vì vậy Lương Quyến chỉ tiễn mẹ con nhà họ La đến cửa phòng bệnh rồi dừng lại.
Cửa phòng mở ra, hành lang bệnh viện trống trải chỉ có một mình Lâm Ứng Sâm đứng dựa lưng vào tường, như thể muốn hòa làm một với cái bóng trên sàn.
Sự xuất hiện đột ngột không báo trước của Lâm Ứng Sâm khiến bốn người đang trò chuyện rôm rả trong phòng đều giật mình.
Lương Quyến là người phản ứng đầu tiên, ngạc nhiên hỏi lại: "Ứng Sâm? Sao anh lại đến đây?"
Lâm Ứng Sâm mỉm cười, trả lời qua loa: "Không ngủ được, nên tới xem thử."
Dù năm năm nay không liên lạc, nhưng trong lòng Lâm Ứng Sâm, Lương Quyến vẫn là bạn cũ, nên anh tỏ ra rất thoải mái, không chút đề phòng, hoàn toàn là một dáng vẻ thân quen và tin tưởng.
"Xin lỗi, làm mọi người giật mình à? Vừa nãy thấy mọi người đang nói chuyện nên tôi không vào."
Lâm Ứng Sâm đứng lâu, chân hơi tê, anh duỗi người một cái, khoác áo lên vai rồi nhẹ giọng nói với Lương Quyến: "Cô tiếp khách trước đi."
Sau đó khẽ gật đầu, chào tạm biệt mẹ con nhà họ La một cách rất lịch thiệp, rồi đi vài bước về phía xa, để lại không gian riêng tư cho mấy người phụ nữ.
Chữ "khách" mà Lâm Ứng Sâm dùng thật khéo léo, như lời thoại được trau chuốt kỹ lưỡng trong một kịch bản. La Huệ, người nhạy cảm với từ ngữ, cảm thấy câu đó thật chói tai.
Gì chứ? Bạn cũ đang tuyên bố chủ quyền trên lãnh địa mới à?
La Huệ nhướng mày đầy ẩn ý, nheo mắt nhìn theo bóng lưng Lâm Ứng Sâm, có vẻ đang suy nghĩ điều gì.
Còn Lương Quyến thì không để tâm đến chuyện đó, cô đẩy vai La Huệ nhắc nhở: "Sao vậy? Ngẩn người gì đó?"
"Người đó là Lục sir kia hả?" La Huệ thu lại ánh nhìn, hạ giọng hỏi.
Thật ra, người đó cũng khá điển trai, cử chỉ phong độ, cư xử chu đáo, đúng là kiểu người có thể khiến Lương Quyến bận lòng suốt bao năm.
Dù ngoài mặt không lộ rõ, nhưng trong lòng La Huệ cũng đang hóng chuyện lắm. Lương Quyến luôn cảm thấy sự nhạy bén chuyện tám của La Ức Sơ chính là thừa hưởng thẳng từ mẹ mình.
Chưa kịp để Lương Quyến trả lời, La Ức Sơ đã không chịu nổi mà phủ định ngay sự phỏng đoán vô căn cứ của La Huệ.
"Mami, mắt mẹ sao vậy? Nhìn là biết không phải mà!"
"Con có phải người trong cuộc đâu, sao biết không phải?" La Huệ trừng mắt lườm con gái, cắn răng tranh luận cho bằng được.
La Ức Sơ hắng giọng một cái, kiêu hãnh ưỡn ngực ngẩng đầu, liệt kê từng bằng chứng chứng minh người kia không phải người trong lòng của Lương Quyến.
"Vì trong mắt hai người đó không có dây dưa gì cả, lúc nhìn nhau quá trong sáng, rõ ràng chưa từng có chuyện yêu hận tình thù."
Dây dưa? Trong sáng? Con nhóc mới mười sáu mười bảy tuổi này mà nói ra được mấy từ đó sao? Tụi nhỏ bây giờ vốn có từ vựng phong phú đến thế à? Lương Quyến nhíu mày, vô thức cảm thán.
Nhưng sao câu vừa rồi nghe quen thế nhỉ?
"Bb, con quan sát quá kỹ luôn!"
Nghe xong phân tích của La Ức Sơ, La Huệ như bừng tỉnh, gật đầu lia lịa, sau đó còn không nhịn được mà giơ ngón cái khen ngợi.
Dù tất cả vẫn chỉ là suy đoán, chưa được đương sự xác nhận, nhưng với kinh nghiệm diễn xuất bao năm của La Huệ, cô cảm thấy La Ức Sơ nói rất đúng.
Ánh mắt là thứ dễ bán đứng bí mật trong lòng nhất — yêu thương và nhớ nhung, vốn là thứ không thể giấu được.
La Huệ nghiêng đầu, ánh mắt long lanh nhìn về phía Lương Quyến, cầu khẩn cô cho một câu trả lời: "Quyến Quyến, có đúng không?"
Dòng suy nghĩ bị kéo về, cuối cùng Lương Quyến cũng nhận ra vì sao câu nói khi nãy của La Ức Sơ lại quen thuộc như vậy.
"La Ức Sơ!"
Tiếng gằn nhỏ của Lương Quyến khiến La Ức Sơ co rụt cổ lại, lùi một bước.
Tất cả tại vì cô bất ngờ bước vào chủ đề sở trường – chuyện tình cảm, nên nhất thời đắc ý quá mức, lỡ miệng lộ bí mật khiến một người bình thường chậm tiêu như Lương Quyến cũng bắt đầu nghi ngờ.
"Nói mau! Có phải cháu lại lén đọc kịch bản mới của dì không!"
Lông mày Lương Quyến càng nhíu chặt, cô tiến thêm một bước, dồn La Ức Sơ vào góc tường, hai tay chống lên tường, khiến cô bé không đường lui. Bốn mắt nhìn nhau, ánh mắt của Lương Quyến vẫn theo thói quen hạ thấp để "nhìn nghi phạm".
Nhưng chỉ nghiêng xuống một chút lại bị gương mặt xinh xắn của thiếu nữ chắn ngang.
La Ức Sơ mấy năm nay lớn nhanh như thổi, qua mười bốn tuổi là như cây liễu vươn lên. Cô bé từng chỉ cao tới vai Lương Quyến giờ đã gần bằng cô.
Không còn khoảng cách chiều cao tạo nên áp lực tự nhiên, khí thế chất vấn của Lương Quyến cũng yếu đi kha khá.
La Ức Sơ nhân lúc Lương Quyến lơ là, cúi người, luồn qua khoảng trống dưới cánh tay của cô, thoát ra khỏi "vòng vây", rồi lại trở nên mạnh miệng.
"Dì à, cháu cảm thấy Lục sir còn yêu dì nhiều hơn dì nghĩ."
Cô nắm lấy tay La Huệ, thử dò xét nói một câu, thấy sắc mặt Lương Quyến không thay đổi, lại mạnh dạn thốt ra câu thứ hai:
"Nếu anh ấy vẫn còn độc thân, dì nhất định phải nắm lấy cơ hội đó nha!"
Hơi thở của Lương Quyến khựng lại, dù có dựa vào tường để giữ thăng bằng, cô vẫn đứng không vững suýt nữa trượt xuống.
Lời La Ức Sơ nói như một chiếc gai nhỏ xíu đâm vào tim, không dễ thấy, chưa kịp nhổ ra đã hòa vào máu thịt.
Mỗi nhịp đập của tim, chiếc gai ấy đều rung lên trong lồng ng.ực.
Nếu còn độc thân, thì phải nắm lấy.
Vậy nếu đã có gia đình rồi thì sao? Phải từ bỏ à?
Phải nắm lấy cái gì? Những gì có thể nắm, năm năm trước đã nắm rồi.
Phải từ bỏ cái gì? Những gì cần từ bỏ, năm năm trước cũng đã từ bỏ rồi.