Mục lục
Trước Khi Tuyết Rơi Hãy Chia Tay
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

'Trước Khi Tuyết Đầu Mùa Đến' vừa chính thức công bố khởi quay, hàng loạt tài khoản truyền thông và các blogger giải trí nổi tiếng liền khẳng định rằng, đây có lẽ sẽ là tác phẩm cuối cùng của Lương Quyến trong dòng phim nghệ thuật.

Bắt đầu sự nghiệp gần năm năm, tính cả bộ phim đang quay, Lương Quyến đã tham gia bốn bộ phim mang đậm hơi thở văn học, tình cảm tinh tế và sâu sắc.

Từ xưa đã có câu, diễn viên khi đến một độ tuổi nhất định cần phải tìm hướng chuyển mình, mà đạo diễn phía sau ống kính cũng không ngoại lệ.

Thêm vào đó, có người đã "đào" lại một cuộc phỏng vấn ba năm trước, khi Lương Quyến từng vô tình bật cười và nói rằng: con đường "tình yêu tuổi trẻ" này, cô chỉ ăn cơm được đến năm hai mươi tám tuổi, sau đó cô muốn thử sức với những thể loại và đề tài mà trước đây chưa từng dám chạm tới.

Phóng viên khi ấy rất nhanh nhạy, liền nắm lấy điểm này và hỏi ngược lại: "Tại sao lại là hai mươi tám tuổi? Dù sao thì phần lớn mọi người vẫn xem ba mươi là một cột mốc biến chuyển trong đời."

Trước ống kính, Lương Quyến khựng lại một chút, rồi mỉm cười khẽ khàng, khéo léo chuyển hướng câu chuyện, lựa chọn không trả lời.

Đến tận hôm nay, người ngoài vẫn không thể biết được, rốt cuộc thì con số hai mươi tám có gì kỳ diệu, xứng đáng để Lương Quyến chọn nó làm một lời từ biệt rực rỡ trong đỉnh cao cuộc đời mình.

Một bộ phim mang danh "tác phẩm kết thúc chặng đường" đương nhiên sẽ thu hút sự chú ý hơn những phim thông thường.

Thế nhưng, kỳ vọng càng cao, thất vọng càng lớn. Trong khi bên trong phim trường, dù có Lương Quyến làm chủ toàn bộ tiết tấu và điều phối, thì các tổ sản xuất cũng không dám dễ dàng buông lơi sợi dây căng thẳng trong đầu mình.

Tình cảm gắn bó suốt ngần ấy năm, ai cũng lo lắng rằng chỉ một phút sơ suất của bản thân có thể ảnh hưởng đến sự hoàn hảo của bộ phim, từ đó làm tổn hại danh tiếng của Lương Quyến trong lĩnh vực điện ảnh nghệ thuật.

"Cảnh sắp quay ban nãy tôi đã nói qua rồi, giờ không dài dòng nữa, chúng ta tranh thủ quay nhanh, xong cảnh này là kết thúc công việc hôm nay!"

Lương Quyến bước vào phim trường, trao đổi đơn giản với đạo diễn hình ảnh vài phút, rồi dặn dò mấy câu với Chúc Linh Linh và Trịnh Sở Mặc, sau đó quay người bước nhanh về phía sau màn hình giám sát.

Khi làm việc, cô quá mức tập trung, nên lần này có hơi chậm nhạy một chút, không nhận ra ngay bầu không khí trong phim trường đã bắt đầu thay đổi một cách tinh tế.

Thấy Lương Quyến và các diễn viên đã vào vị trí, trợ lý đạo diễn ghi tờ bảng cảnh, giơ bảng vào khung hình, theo lệ đọc số hiệu cảnh, số máy và số lần quay. Khi tiếng "cạch" của bảng giòn giã vang lên, tất cả nhân viên trong các tổ đều nín thở tập trung, cảnh quay chính thức bắt đầu.

Cần cẩu máy quay từ từ nâng lên, ống kính đầu tiên quét qua gương mặt đẫm lệ mơ hồ của Chúc Linh Linh, rồi theo bước cô xoay người, lướt qua bờ vai, chầm chậm tiến đến gương mặt Trịnh Sở Mặc.

Trên màn hình, dưới ánh trăng, Trịnh Sở Mặc hiện lên với vẻ lạnh lùng tĩnh tại. Cậu ngẩn người nhìn hai hàng lệ của Chúc Linh Linh, hàng mi khẽ chớp, trong đôi mắt đầy cảm xúc bỗng xuất hiện nét bối rối và bồn chồn.

Chỉ là thoáng qua, nhưng rất rõ ràng — như thể không hiểu vì sao người trước mặt lại rơi lệ.

"Cắt!" Lương Quyến ngắt cảnh quay, cầm bộ đàm trong tay, sắc mặt lạnh tanh: "Trịnh Sở Mặc, ánh mắt của cậu không đúng."

Đối với diễn viên, Lương Quyến luôn rất bao dung. Huống chi Trịnh Sở Mặc lại là một tân binh lần đầu tiên chạm ngõ màn ảnh rộng, hoàn toàn không có kinh nghiệm. Làm phim, cho dù là nhỏ hay lớn, đều khác biệt hoàn toàn với truyền hình làm đại trà không đảm bảo chất lượng.

Lương Quyến tháo tai nghe, đặt bộ đàm xuống, bước vào phim trường lần nữa, chăm chú nhìn Trịnh Sở Mặc vài giây, cuối cùng thở dài thật sâu: "Chúng ta diễn lại cảnh này một lần nữa."

Viết lách kể chuyện vốn là sở trường cũ của Lương Quyến, nên kịch bản của 'Trước Khi Tuyết Đầu Mùa Đến' do chính tay cô đảm nhiệm. Từ cốt truyện, bản thảo sơ khởi cho đến kịch bản hoàn chỉnh, từng bước từng khâu, cô không giao cho ai khác.

Nói về khả năng dẫn dắt cảm xúc diễn viên, không ai vượt qua được Lương Quyến.

"Trong phim, đây là lần cãi nhau đầu tiên giữa Triệu Ninh và Mạnh Hướng Vũ. Sau cuộc cãi vã này, mạch truyện sẽ được đẩy đến một cao trào nhỏ. Nhưng vì trước đó đã có những cảnh ngọt ngào được tô đậm làm nền, nên màn cãi nhau này đối với khán giả không hề đột ngột, hoàn toàn nằm trong dự đoán."

Nói đến đây, Lương Quyến dừng lại, nhìn sang Chúc Linh Linh — người thủ vai Triệu Ninh, ra hiệu cho cô ấy mô tả cảm xúc của nhân vật trong phân cảnh này.

"Triệu Ninh là người buông thả trong tỉnh táo, trầm luân mà vẫn tự biết mình. Ngay từ đầu, cô đã rõ giữa cô và Mạnh Hướng Vũ có sự chênh lệch về địa vị và thân phận. Nhưng cô là kiểu người kiêu ngạo, cô không muốn tình yêu thuần khiết nhất của mình bị gán mác thực dụng."

Chúc Linh Linh mím môi, nhân lúc lấy hơi lặng lẽ liếc nhìn Lương Quyến, ánh mắt đượm buồn, không rõ là thương xót cho Triệu Ninh, hay đang đồng cảm với một ai đó từng trải qua nỗi giằng xé này.

"Vì thế khi đối mặt với trở ngại hiện tại, cô thà để thực tế dày vò đến tan nát, thà máu chảy đầm đìa cũng không chịu cúi đầu cầu xin người mình yêu. Còn Mạnh Hướng Vũ vào thời điểm này lại tự ý nhúng tay vào chuyện khó khăn của Triệu Ninh, chẳng khác nào giẫm nát lòng tự tôn của cô."

"Triệu Ninh không thể chấp nhận điều đó, bởi trong thế giới của cô, tình yêu và lợi ích... phải phân biệt rõ ràng."

Kết lời, Lương Quyến khẽ gật đầu, sắc mặt dịu đi đôi chút.

Chúc Linh Linh đã thấu hiểu nhân vật Triệu Ninh đến mức nhìn rõ cả bản chất, không cần Lương Quyến phải chậm rãi gỡ từng lớp từng lớp nữa.

Đôi khi, đạo diễn truyền đạt quá nhiều tư tưởng và cảm nhận của bản thân lại trở thành gánh nặng cho diễn viên.

Vì thế, Lương Quyến không nói gì thêm, chỉ quay sang nhìn Trịnh Sở Mặc — người mà đến mức "tàm tạm" cũng còn chưa đạt tới.

Có lẽ vì tuổi đời và kinh nghiệm còn ít, Trịnh Sở Mặc vẫn còn kém một chút trong việc nắm bắt cốt lõi nhân vật.

Vốn dĩ Lương Quyến cũng không mong đợi gì ở một màn lĩnh hội sâu sắc từ cậu, thế nên cô hít một hơi thật dài, chủ động diễn giải về phần linh hồn ẩn dưới vẻ ngoài của Mạnh Hướng Vũ — một linh hồn có chiều sâu, có sức hút chết người, xứng đáng để yêu đến tận cùng.

"Mạnh Hướng Vũ đã sớm đoán trước được cuộc cãi vã này. Thậm chí trong tiềm thức, anh còn mong Triệu Ninh bùng nổ nhanh hơn, mãnh liệt hơn."

"Cái gọi là 'nhổ cỏ tận gốc', anh hiểu rằng sau khi cơn thịnh nộ của Triệu Ninh qua đi, hai người có thể tiến gần hơn về mặt tinh thần. Trước đó, dù yêu nhau, họ vẫn tồn tại một khoảng cách nhất định."

"Thế nhưng, dù đã có sự chuẩn bị từ trước, nhưng khoảnh khắc đầu tiên khi nhìn thấy người mình yêu rơi lệ, phản ứng đầu tiên của anh vẫn là bối rối, sau đó là xót xa, và rồi mới là—"

Lương Quyến ngừng lời, ánh mắt mang theo chút bất mãn khi nhìn Trịnh Sở Mặc, nhíu mày: "Cậu đang lơ đãng."

Trịnh Sở Mặc giật bắn vai, cụp mắt, thấp giọng xin lỗi: "Xin lỗi, hôm nay trạng thái của tôi không tốt lắm..."

"Không tìm được trạng thái nhân vật là chuyện bình thường." Lương Quyến khẽ thở dài, không nỡ trách mắng quá nặng.

"Cô có thể nói tiếp không—"

Trịnh Sở Mặc cố gắng giành lấy thêm một cơ hội. Nhưng khi ngẩng đầu lên, chỉ thấy Lương Quyến lạnh nhạt giơ tay ra hiệu dừng lại, từng cử chỉ đều toát lên phong thái tựa như một người đàn ông sâu xa khó đoán.

"Cho cậu năm phút để điều chỉnh lại. Thả lỏng đầu óc, lát nữa chúng ta nói tiếp."

Thời gian diễn viên điều chỉnh cũng là lúc các tổ kỹ thuật tranh thủ nghỉ ngơi.

Từ Đức Sinh lại lùi về góc tường, huých cùi chỏ vào Lục Hạc Nam: "Lúc nãy cô Chúc nói một tràng, anh nghe hiểu không?"

Anh ta cười gượng hai tiếng, chưa kịp chờ Lục Hạc Nam đáp đã tiếp lời: "Mù mịt mây khói luôn, tôi nghe mà chẳng hiểu bao nhiêu. Tình yêu và lợi ích tách bạch là sao? Yêu nhau chẳng phải là cùng chèo chống giông tố, hoạn nạn có nhau sao?"

Lục Hạc Nam thoáng sững người, không biết nên bắt đầu từ đâu để giảng giải cho Từ Đức Sinh. Do dự vài giây, anh cong môi, tiếp lời nửa câu còn dang dở khi nãy của Lương Quyến.

"Ánh mắt Mạnh Hướng Vũ nhìn Triệu Ninh, đầu tiên là bối rối, sau là đau lòng, và cuối cùng phải là sự bao dung và chấp nhận."

"Bao dung và chấp nhận?" Từ Đức Sinh nhíu mày, hỏi lại.

Anh ta là dân kỹ thuật cứng nhắc, những cảm xúc tinh vi của nam nữ trong phim ảnh đối với anh giống như thiên thư.

Lục Hạc Nam gật đầu, hai tay thả lỏng đút túi áo khoác, ánh mắt không tập trung, ngẩn ngơ nhìn bầu trời đầy sao, tựa như đang thông qua màn đêm để hồi tưởng điều gì đó.

Hồi tưởng điều gì, Từ Đức Sinh không đoán được, chỉ lặng lẽ lắng nghe sự lĩnh ngộ rất riêng của anh Lục này.

"Bởi vì Mạnh Hướng Vũ yêu Triệu Ninh, yêu cái khí chất thanh cao giống như thiêu thân lao vào lửa ấy. Vì thế trong mắt anh ấy, lần cãi vã này không phải là cô ấy vô lý gây chuyện, mà là đang gào thét lên để tố cáo sự thiếu tôn trọng của Mạnh Hướng Vũ dành cho cô — hay nói thẳng hơn, là tố cáo anh ấy vì sao lại làm hoen ố tình yêu thuần khiết giữa họ."

"Mạnh Hướng Vũ nhìn thấu Triệu Ninh, mọi chuyện xảy ra trước mắt đều nằm trong dự liệu, cho nên anh ấy bao dung. Nhưng sự bao dung ấy không đến từ cái nhìn kẻ trên dành cho kẻ dưới, mà là một sự tán thưởng. Mà để có thể tán thưởng, trước hết phải là chấp nhận."

Khoảnh khắc ấy, lông mày Từ Đức Sinh cau chặt hơn nữa, như thể vừa hiểu, lại như thể càng rối bời hơn.

Ngẫm nghĩ một lúc, anh ta lại hỏi: "Vậy nếu Mạnh Hướng Vũ đã biết hết rồi, sao còn thử thách giới hạn của Triệu Ninh?"

Lục Hạc Nam khẽ thở dài, nét mặt dịu lại, ánh mắt mang theo bất đắc dĩ lẫn dịu dàng: "Bởi vì anh ấy không nỡ."

Dưới ánh trăng, đôi mắt kia vốn u tối như bão giông nay lại dịu hẳn đi, Từ Đức Sinh ngẩn người nhìn, thầm nghĩ: có lẽ đây chính là ánh mắt mà Lương Quyến muốn thấy qua ống kính máy quay.

"Không nỡ điều gì?" Từ Đức Sinh nín thở, sợ rằng ánh mắt đó sẽ tan biến chỉ trong tích tắc.

Lục Hạc Nam ngưng một nhịp, chậm rãi nhếch môi, từng chữ từng lời chậm rãi cất lên: "Mạnh Hướng Vũ không nỡ để Triệu Ninh chịu khổ ngay dưới mí mắt mình. Anh ấy yêu sự thanh cao của cô, nhưng tận sâu trong tiềm thức, anh ấy vẫn mong cô có thể dựa vào anh nhiều hơn một chút."

Không khí lặng ngắt trong vài giây. Từ Đức Sinh hoàn hồn, nghiêm mặt nghi hoặc hỏi: "Anh đọc trước kịch bản rồi hả?"

"Không." Lục Hạc Nam lắc đầu, phủ nhận dứt khoát và nhanh gọn.

Anh không những chưa từng đọc kịch bản, thậm chí tên của hai nhân vật chính cũng là mới biết chưa đầy mười phút trước.

"Vậy à." Từ Đức Sinh hiểu ra, âm thầm thở phào, nghĩ bụng: ăn nói giỏi thật đấy, suýt nữa bị một tay ngang không có kinh nghiệm như anh lừa cho quay như chong chóng.

Những lời này anh ta chỉ dám thầm trách trong lòng, ngoài mặt vẫn ra vẻ nghiêm túc gật đầu, pha trò: "Nói nghe cũng ra dáng đấy chứ."

Lục Hạc Nam chỉ cười, không vạch trần. Tay trái rút từ túi áo ra một hộp thuốc, theo phép lịch sự rút một điếu đưa qua, cúi mắt khiêm tốn: "Tôi chỉ nói linh tinh thôi."

Điếu thuốc thon dài nằm gọn giữa hai ngón tay thon gầy rõ khớp xương, không hiểu sao lại mang theo một dáng vẻ tao nhã và bình thản lạ thường.

Mặt Từ Đức Sinh thoáng đỏ, đột nhiên ngượng ngùng không dám nhận, ánh mắt liếc qua hộp thuốc trong tay Lục Hạc Nam — kiểu dáng kì lạ, anh ta chưa từng thấy bao giờ.

Trong lòng anh ta bỗng nảy sinh một sự bất an khó gọi tên.

Cảm giác như thể mình có mắt không tròng, không nhận ra một người vốn có thân phận cao quý đang đứng cùng mình, lại còn huênh hoang vỗ vai kết nghĩa, tự cho là thân thiết, mà chẳng biết bản thân đang làm trò cười.

*

Năm phút trôi qua, Lương Quyến căn đúng giờ, quay lại phim trường.

Thời gian trôi qua từng phút từng giây, mỗi phút lãng phí đều chẳng khác gì tiền mặt bị đốt trong lửa. Bầu trời đêm dần đậm hơn, nếu còn trì hoãn nữa sẽ không thể quay cảnh ngoài trời như kế hoạch.

Sắc mặt Lương Quyến trầm xuống, tốc độ nói nhanh hơn nhiều, bỏ qua tầng tầng lớp lớp dẫn nhập vòng vo, đi thẳng vào vấn đề.

"Lúc quay lần đầu, tôi nói ánh mắt cậu không đúng, là vì cảm xúc cậu thể hiện ra là khó hiểu, là nghi hoặc. Nhưng kiểu ánh mắt đó không nên xuất hiện trong biểu cảm của Mạnh Hướng Vũ khi nhìn Triệu Ninh."

"Anh ấy là người hiểu cô ấy nhất, và sự thấu hiểu ấy đủ để bao dung tất cả. Vì vậy, tầng cảm xúc cuối cùng phải lấy sự dịu dàng làm nền, tán thưởng, thấu hiểu, vỗ về — tất cả đều phải từ từ hé lộ..."

Thân thể Từ Đức Sinh cứng đờ. Những lời Lương Quyến vừa nói gần như giống hệt những gì Lục Hạc Nam đã nói trước đó. Anh ta sững sờ quay đầu lại, chân thành giơ ngón tay cái với Lục Hạc Nam.

"Nghe rõ chưa?" Lương Quyến nghiêng đầu hỏi, ánh mắt có phần lạnh lẽo.

Sự kiên nhẫn của cô đối với Trịnh Sở Mặc là có giới hạn. Nếu cậu ta không thể đảm nhiệm được vai diễn này, cô không ngại tạm dừng toàn bộ quá trình quay phim, để tuyển lại cho đến khi có người thật sự thể hiện được... Mạnh Hướng Vũ.

Trịnh Sở Mặc gật đầu, sống lưng căng cứng, thần sắc hơi mất tự nhiên.

Lương Quyến vỗ tay ra hiệu cho các bộ phận khác vào vị trí, nhưng khi quay đầu lại, lại thấy Trịnh Sở Mặc vẫn đứng chôn chân tại chỗ.

"Cậu sao vậy?"

Trịnh Sở Mặc hít một hơi thật sâu, đón ánh mắt của Lương Quyến, lấy hết can đảm hỏi: "Có thể yêu cầu giải tán hiện trường không? Có người ngoài ở đây, tôi... không thể diễn được."

Ngay khoảnh khắc ấy, Trịnh Sở Mặc buộc phải thừa nhận — sự hiện diện của Lục Hạc Nam quá đỗi mạnh mẽ, làm xao động toàn bộ tâm trạng cậu. Dù đối phương chẳng làm gì, chỉ đơn thuần đứng đó, cũng đã đủ khiến cậu như gặp kẻ thù lớn nhất trên đời.

Trong quá trình quay phim, có đôi khi vì bảo vệ quyền riêng tư của diễn viên, đoàn phim sẽ giải tán người không liên quan. Nhưng cảnh quay tiếp theo chỉ là phân đoạn tình cảm thông thường, hành động thân mật nhất cũng chỉ là một cái ôm — hoàn toàn không cần thiết phải giải tán.

"Ai là người ngoài?" Lương Quyến bắt được điểm mấu chốt, ngẩn người giây lát, theo phản xạ đảo mắt nhìn quanh. Cuối cùng, ánh mắt cô bất ngờ chạm phải một đôi mắt dịu dàng nơi góc tối.

Anh thản nhiên đứng đó, môi ngậm điếu thuốc, khói thuốc mờ ảo lay động theo gió khiến đường nét gương mặt anh mơ hồ thật giả. Tia lửa cam nơi đầu thuốc lập lòe sáng tối, soi rõ nụ cười hờ hững trên môi anh, khí chất phóng khoáng bất cần, hòa nhập một cách tự nhiên vào nhịp sống của đoàn phim.

Tim Lương Quyến lỡ một nhịp. Ý nghĩ đầu tiên nảy lên trong đầu cô lại là — quả thật, cô yêu đến điên cuồng cái dáng vẻ ung dung trước mọi hoàn cảnh của anh.

"Đạo diễn Lương, cần giải tán hiện trường không?" Trợ lý đạo diễn tiến lên, dè dặt hỏi.

Ý niệm hỗn loạn tan biến, Lương Quyến như bừng tỉnh, quay đầu một cách máy móc, nheo mắt lại, chẳng biết đang nghĩ gì. Trợ lý đạo diễn không đoán được ý cô, đành đứng yên không dám lên tiếng.

Thông thường, dù yêu cầu của diễn viên có vô lý đến mấy, chỉ cần đoàn phim có thể đáp ứng thì đều sẽ cố gắng chiều lòng, để không ảnh hưởng đến tiến độ và hiệu quả quay.

Nhưng đây là phim trường của Lương Quyến... Vào nghề bao nhiêu năm, chưa từng thấy diễn viên nào dám thử thách nguyên tắc và kỷ luật của cô.

"Tại sao phải giải tán?"

Một lúc sau, Lương Quyến cất lời, thẳng thắn và lạnh nhạt.

Tim Trịnh Sở Mặc chùng xuống. Trong mắt cô, cậu chẳng thấy lấy một chút cảm xúc nào — không giận, không thương — thứ cảm giác không nắm bắt được, không đoán nổi ấy khiến cậu bối rối đến phát hoảng.

"Tôi..." Cậu không biết phải nói gì cho phải.

Lương Quyến không cho cậu cơ hội biện bạch, ánh mắt nhìn thẳng vào cậu, giọng điệu trầm ổn, không hề dao động: "Nếu cậu dễ bị ảnh hưởng đến vậy, thì tôi khuyên cậu nên đổi nghề sớm. Làm diễn viên không phù hợp với cậu đâu."

Lời này có phần quá nặng. Trợ lý của Chúc Linh Linh đứng cạnh nghe mà thấy rùng mình, cúi đầu, khẽ kéo tay áo Lương Quyến, mong cô chừa lại cho Trịnh Sở Mặc chút thể diện.

Lương Quyến hiểu ý, hít sâu một hơi, nặng nề quay sang trợ lý đạo diễn: "Hôm nay đến đây thôi, vất vả rồi. Mọi người thu dọn nghỉ ngơi, ngày mai quay tiếp."

Dứt lời, cô siết nhẹ mu bàn tay Chúc Linh Linh, xoay người, không liếc nhìn Trịnh Sở Mặc lấy một lần.

Người ngoài khu vực phim trường không rõ nội tình, nghe tin thì chỉ biết ngạc nhiên: sao đạo diễn Lương hôm nay lại đột nhiên 'nhân từ', cho thu máy sớm thế?

Chưa kịp hiểu chuyện gì thì đã thấy Lương Quyến sải bước qua đám đông, tiến về phía người đàn ông mang dáng vẻ mới đến lần đầu nhưng lại như thể là chủ nhân nơi đây.

Ừm... nhìn cũng rất vừa mắt.

"Sao chưa về?" Không biết có bao nhiêu ánh mắt đang len lén nhìn về phía này, đầu ngón tay Lương Quyến căng cứng vì căng thẳng, cất giọng nhẹ tênh.

Lục Hạc Nam đưa điếu thuốc rời khỏi môi, búng tắt tàn lửa, ánh mắt nhìn cô không hề chớp: "Chờ em."

Một lý do hiển nhiên đến vô lý.

Lương Quyến mím môi, cứng nhắc gật đầu, chẳng biết đã tin được bao nhiêu phần, định quay người đi về phía cổng.

Trước khi bước đi, cô vô thức liếc nhìn Lục Hạc Nam, người sau lập tức hiểu ý, đưa bàn tay to lớn nhẹ đặt lên eo cô — không chạm vào da thịt, chỉ phớt qua lớp áo.

Bước chân lại chậm lại, dưới ánh trăng, cả nhịp thở của hai người đều trở nên dịu nhẹ.

Lúc tan ca, người ra về đông nghịt. Lục Hạc Nam cúi đầu, luôn giữ Lương Quyến trong vòng bảo vệ. Đến gần cổng lớn, anh mới hỏi nhỏ như vô tình: "Ở đâu?"

"Khách sạn Hương Châu." Lương Quyến dừng lại một chút, đầu óc rối loạn, vội vã bổ sung như sợ người ta hiểu lầm: "Cái gần đường Trường Giang ấy."

Cái vẻ lúng túng hiếm gặp ấy rơi gọn trong mắt Lục Hạc Nam. Anh khẽ nhếch môi, liếc nhìn cô một cái, trêu chọc: "Anh biết chỗ đó."

Im lặng một nhịp, anh lại nói: "Anh đưa em về."

Giọng nói điềm đạm, chẳng giống đề nghị, mà như đã quyết.

Trái tim mong manh của Lương Quyến nhảy loạn trong lồng ng.ực. Cô dừng chân, vội vã phủ nhận: "Em không có ý đó."

Lục Hạc Nam cũng dừng theo, ánh mắt đắm đuối nhìn gương mặt cô, nụ cười trong mắt như nhìn thấu tất cả.

Một lúc sau, anh thở dài, cúi đầu thừa nhận: "Nhưng anh có ý đó."

Bên ngoài phim trường, xe buýt của đoàn đậu kín bãi, từng chiếc nối tiếp nhau. Lê Thuận Hữu đứng trước đầu xe ngoắc tay với Lương Quyến, ra hiệu cô lên xe. Lương Quyến cúi đầu, giả vờ không thấy.

Vài bước ngắn ngủi, kèm theo hương khói thuốc thoảng trong gió, cô tự tìm cho mình một lý do hợp lý —

Giữa chốn đông người, cô không tiện từ chối Lục Hạc Nam, huống chi nếu là việc anh đã quyết, cô vốn chẳng cãi lại được. Thà thuận theo anh, còn hơn giằng co làm lộ chuyện.

Cũng là thuận theo lòng mình.

Chiếc Maybach đậu sau xe buýt của đoàn. Muốn lên xe phải băng qua đám đông. Lương Quyến mặt không biểu cảm, sóng vai cùng Lục Hạc Nam, chịu đựng ánh mắt từ mọi hướng đổ dồn tới.

"Cái quái gì... không phải còn đang theo đuổi à?" Từ Đức Sinh sững người, đứng chôn chân nhìn bóng lưng hai người, không thể nào hoàn hồn. "Nhanh vậy đã theo đuổi được rồi hả?"

Anh ta lẩm bẩm.

"Theo đuổi cái gì?" Lê Thuận Hữu chẳng hiểu mô tê gì, liền hỏi lại.

"Tôi chưa nói anh nghe à?" Trải qua một đêm biến chuyển lớn lao, Từ Đức Sinh liếc Lê Thuận Hữu, nghênh mặt lên xe, bộ dạng ta đây vừa chứng kiến một chuyện 'động trời'.

*

Đi tới trước xe, bước chân của Lương Quyến dừng lại ngay trước cửa ghế sau.

Lục Hạc Nam nhận ra ý đồ của cô, cách một chiếc xe, giọng điềm đạm nói: "Ngồi ghế phụ."

Áp lực từ giọng điệu ấy quá mạnh, Lương Quyến không còn cách nào khác, dưới ánh mắt không rời một khắc của Lục Hạc Nam, cuối cùng đành cắn răng kéo cửa ghế phụ ra.

Trên đường trở về, cả hai không nói lời nào. Người đàn ông ngồi ở ghế lái kia cư xử nhã nhặn, chu đáo đủ điều, như thể chỉ đang làm tròn bổn phận của một tài xế.

Mãi đến khi bước vào sảnh khách sạn, thang máy chạy thẳng lên tầng cao nhất, cánh cửa kim loại ánh crôm từ từ mở ra, người đàn ông ấy vẫn đi sau cô nửa bước, lặng lẽ như hình với bóng.

Lương Quyến thấy da đầu mình căng cứng, bước chân trên thảm rối loạn cả lên. Cô bỗng nhiên không đoán được ý của anh.

"Đinh"— một tiếng vang nhẹ, cửa phòng bật mở. Lương Quyến siết chặt thẻ phòng trong tay, bước nửa bước vào trong, xoay người lại, nhưng không dám nhìn anh.

"Em đến rồi, tối nay cảm ơn anh đã đưa em về." Giọng cô lúng túng, rõ ràng là lời tiễn khách.

"Ừ, rồi sao nữa?" Ánh mắt rơi trên đỉnh đầu cô, Lục Hạc Nam khẽ cúi người, nheo mắt lại, thong thả hỏi.

Lòng bàn tay bắt đầu rịn mồ hôi, Lương Quyến cắn môi, chậm rãi nói: "Anh nên về—"

Có lẽ đã sớm đoán được cô sẽ không nói ra lời gì khiến mình hài lòng, vừa nghe cô mở miệng, Lục Hạc Nam đã thẳng thừng cắt lời, giọng lạnh tanh: "Anh ly hôn rồi."

Anh không nói thêm gì nữa, chỉ lạnh nhạt nhưng đầy cố chấp buông một câu như thế.

Thế nhưng tay lại chống chặt trên khung cửa, không có ý buông ra. Ánh mắt u tối và tràn đầy ý xâm chiếm, ý muốn bước vào phòng cô, không cần nói cũng đủ rõ ràng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK