Mục lục
Trước Khi Tuyết Rơi Hãy Chia Tay
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Một khi đã bắt đầu làm chuyện sai trái, nó sẽ dễ dàng trở thành cơn nghiện khó mà dừng lại.

Trong trạng thái nửa tỉnh nửa mê, đầu óc mơ hồ của Lương Quyến chợt thoáng qua câu nói: "Lửa dại cháy hoài không dứt, gió xuân thổi qua lại bừng lên."

Tâm trạng cô cũng thay đổi rất nhanh. Ban đầu, những ngón tay trắng trẻo chỉ khẽ chạm lên khuôn mặt đẫm mồ hôi, lông mày và ánh mắt ẩn hiện sự ngại ngùng xen lẫn chút rụt rè. Nhưng vẻ dịu dàng đó chẳng kéo dài được bao lâu, Lương Quyến đã bắt đầu thấy hơi bực mình.

Dù giận là thế, nhưng chẳng mắng được câu nào. Bởi lẽ cơn buồn ngủ cứ xâm chiếm dần ý thức, kéo theo sự tỉnh táo cũng biến mất ngay khoảnh khắc cô chìm vào giấc mộng.

Trái lại, Lục Hạc Nam vẫn hoàn toàn tỉnh táo, nhưng lại vô cùng khổ sở.

"Quyến Quyến." Anh nghiêng đầu, nhẹ nhàng vuốt tóc cô đang xõa trên giường, khẽ gọi một tiếng.

Dưới ánh nắng rạng rỡ, gương mặt trắng hồng của Lương Quyến ánh lên vẻ ướt át, chỉ có đôi môi hơi bóng nước là điểm nhấn rực rỡ duy nhất.

Chỉ trách cô lúc này quá đỗi xinh đẹp, khiến ánh mắt Lục Hạc Nam vốn chưa nguôi sóng gió lại thêm trầm đậm. Khi cơn đau tức cơ thể dâng đến cực hạn, anh không muốn thừa nhận — bản thân lại nảy sinh thứ ý niệm xấu xa, thậm chí còn thấp hèn hơn cả dã thú.

May là chỉ thoáng qua, rồi anh lập tức đè nén nó xuống.

Không phải vì anh giữ gìn hình tượng quân tử cổ hủ gì, chỉ là anh thầm nghĩ, nếu cô đang tỉnh, ánh mắt ngấn lệ nhìn anh mơ màng, đôi môi đỏ mấp máy gọi tên anh — như thế mới thật đúng lúc, đúng tình.

Tệ thật. Anh chẳng phải dạng "Liễu Hạ Huệ" gì cho cam.

Cô gái mềm mại trong lòng anh đang ngủ rất sâu, hơi thở đều đều và trông hoàn toàn không đề phòng gì cả.

Rốt cuộc là chuyện gì đây? Là cô chủ động trêu chọc, là cô vờ tốt bụng đề nghị giúp anh "dập lửa", rồi lại chính cô bỏ mặc anh giữa chừng, để ngọn lửa đó mặc sức thiêu đốt anh đến tận xương tủy.

Càng nghĩ Lục Hạc Nam càng tức, nhưng cuối cùng chỉ bật cười bất lực.

Anh chống người dậy, rút người ra khỏi Lương Quyến, rồi cúi đầu, dùng trán nhẹ nhàng chạm vào má cô, trách yêu: "Đồ vô lương tâm, bỏ anh lại một mình."

Người bị mắng đang ngủ rất ngoan ngoãn, chẳng hề giống ban ngày cãi nhau chí chóe tí nào.

Lục Hạc Nam vừa dứt lời, Lương Quyến dường như cảm nhận được điều gì, liền rúc vào lòng anh như đang hối lỗi, như muốn dỗ dành.

Ánh mắt Lục Hạc Nam tối đi, tay ôm eo cô cũng siết chặt hơn.

"Ấm quá..." Mặt Lương Quyến ửng hồng, lưng thả lỏng ra, vô thức thì thầm một câu.

Cô không mặc gì cả, chiếc chăn lụa vừa phủ lên người cũng bị Lục Hạc Nam giật đi lúc cao trào. Giờ cơn nóng đã qua, làn da trắng nõn trầ.n tr.ụi giữa không khí, cô gái mới mơ màng cảm thấy lạnh.

"Ngoan nào, lát nữa sẽ hết lạnh thôi."

Lục Hạc Nam bật cười nhẹ, rút tay về, dịu dàng dỗ dành rồi lấy chiếc chăn sạch ở đầu giường bọc cô lại cẩn thận, rồi mới nhẹ nhàng rút người ra khỏi vòng tay cô.

Cuối cùng, anh như cam chịu số phận, bước xuống giường, nhặt lại chiếc áo ngủ bị anh ném xuống đất, khoác lên người.

Căn phòng đầy hỗn loạn, giường chiếu đầu đuôi đều vương dấu vết ái tình, nhưng Lục Hạc Nam chẳng buồn quan tâm đến sự nhức nhối của mình nữa.

May mà Lương Quyến kiệt sức, từ lúc anh bế cô vào phòng tắm, tắm rửa sạch sẽ rồi ôm ra ngoài, cô chỉ mở mắt một lần khi mới ngâm mình trong bồn.

Đôi mắt trong veo nhìn anh chớp chớp, chưa kịp tập trung thì đã gục đầu vào cánh tay anh mà ngủ thiếp đi.

Phòng ngủ chính không thể nằm được nữa vì ướt át và lộn xộn, Lục Hạc Nam đành bế cô sang phòng ngủ phụ.

Nói là "phòng phụ", nhưng diện tích, bố cục và thiết kế không khác gì phòng chính. Dù gì thì lúc mua nhà, Lương Quyến và Lục Hạc Nam cũng mới yêu nhau không lâu.

Khi đó, chỉ cần một cái hôn nhẹ cũng đủ khiến Lương Quyến đỏ mặt đến không biết giấu vào đâu.

Lục Hạc Nam không muốn làm khó cô, nên mới nhờ Nhâm Thời Ninh tìm một căn có hai phòng gần Hoa Thanh. Khi ấy, anh còn định sống "đàng hoàng", mỗi người ngủ một phòng.

Bắc Thành là một thành phố hạng hai, kinh tế không quá phát triển, Hoa Thanh lại ở vùng ngoại ô, vị trí khá hẻo lánh. Do đó, mấy khu dân cư quanh đó toàn nhà cũ diện tích nhỏ. Chỉ có Quan Giang Phủ là khu cao cấp nhất gần đó.

Nhưng ở Quan Giang Phủ, căn hộ từ hai phòng trở lên cực kỳ hiếm.

Mỗi tòa chỉ có vài căn như thế, lại đều là dân gốc Bắc Thành. Nhà nào cũng yên ổn, đủ đầy, chẳng ai có ý định bán.

Người ta không bán, Nhâm Thời Ninh cũng không thể ép.

Nhưng Lục Hạc Nam nhất quyết giữ "chuẩn mực" của mình, không chịu từ bỏ việc tìm nhà hai phòng. Cuối cùng đành ép Nhâm Thời Ninh mua luôn cả hai căn hộ liền kề, rồi đục vách thông nhau, gia cố lại thành một căn duy nhất — và thế là tổ ấm của anh và Lương Quyến ở Bắc Thành ra đời.

Trận cuồng nhiệt đêm đó trong khách sạn Diêu Thi ở vùng ven biển, vốn không nằm trong kế hoạch của Lục Hạc Nam, từng khiến anh nghĩ rằng căn phòng phụ kia là dư thừa. Nhưng giờ thì khác, nó đúng là cứu cánh lúc nguy cấp.

Phòng chính có ướt át cỡ nào cũng chẳng sao — dù gì họ còn có một nơi khô ráo để ngủ.

Dọn dẹp xong xuôi, nhìn lại đồng hồ đã hơn bảy giờ sáng, trời cũng sáng hẳn.

Lục Hạc Nam nhẹ nhàng mở cửa phòng phụ, đứng dựa vào khung cửa nhìn vào trong.

Lương Quyến vẫn đang ngủ ngon lành, tay chân thu gọn trong chăn. Sợ làm cô thức, anh chần chừ một chút rồi khép cửa lại, bước ra ban công.

Anh chẳng thấy buồn ngủ chút nào.

Hai mươi tư tuổi, dù vừa trải qua một đêm buông thả, nhưng mọi thứ vẫn trong tầm kiểm soát, nên anh không cảm thấy đây là bước ngoặt gì quá lớn trong cuộc đời.

Nếu phải nói cho chính xác, sự mất ngủ lúc này không đến từ hưng phấn, mà là do tâm trạng nặng nề không thể xoa dịu. Một kiểu trầm lắng khiến người ta muốn tìm đến nicotine để giải khuây.

Đêm qua, anh đúng là chơi hơi quá đà, vài lần gần như mất kiểm soát, tất cả chỉ vì một câu nói thoảng qua của Lương Quyến — một câu vô tình nhưng chân thật — khi cô bị anh ép vào cửa phòng, cùng anh quấn quýt đến tận cùng.

Mỗi lần anh đẩy sâu vào, nhắm mắt thở dốc, câu nói ấy lại văng vẳng bên tai anh mãi không dứt:

— Anh hỏi cô: "Em có chìa khóa nhà rồi, sao sau khi nhập học lại không về đây ở?"

— Cô đáp: "Vì anh còn chưa về nhà."

Chữ "nhà", rốt cuộc nên được định nghĩa thế nào? Trong lòng Lục Hạc Nam, từ trước đến nay vẫn chưa từng có một khái niệm rõ ràng.

Nghĩ đến đây, gương mặt lúc nào cũng ôn hòa điềm đạm của anh thoáng hiện vài phần bi thương và tự giễu. Bàn tay đang cầm bật lửa châm thuốc cũng khẽ run nhẹ.

Ngọn lửa nhỏ nhảy múa yếu ớt, nhưng khi phản chiếu lên gương mặt anh, lại như một bóng tối mênh mông bao trùm lấy.

Tựa như anh sắp bị bóng tối đó nuốt chửng. May mà sau lưng vẫn còn ánh sáng.

Suốt hai mươi tư năm làm người, chỉ cần một nơi đủ để "che gió chắn mưa", chỉ cần có thể ngủ một giấc trọn vẹn trong vài mét vuông đó, dù chẳng có chút ấm áp nào, anh vẫn gọi nơi đó là nhà.

Cho nên khi còn nhỏ theo dì về Cảng Châu nghỉ ngơi, căn biệt thự nhỏ ở Cảng Châu cũng được xem là nhà; biệt thự Gia Sơn – nơi mỗi dịp lễ Tết anh đều ghé lại vài ngày – cũng là nhà; sau khi tốt nghiệp đại học trở về Kinh Châu, căn hộ bạn bè giúp mua ở khu sứ quán, dù sống một mình hơi lạnh lẽo, gọi là nhà có phần gượng ép, nhưng cũng là chốn nghỉ chân ngoài công việc.

Nói một cách công bằng, tất cả những căn nhà từng lưu dấu cuộc sống của anh đều lớn hơn, xa hoa hơn chỗ hiện tại ở Quan Giang Phủ – Bắc Thành, nhưng lại chẳng nơi nào khiến anh cảm thấy an yên.

Trong khi đó, trong nhận thức của Lương Quyến, "nhà" không chỉ là nơi che giấu những chuyện không thể để người ngoài biết, mà còn phải có tình yêu không bao giờ phai nhạt, và dũng khí để cùng nhau đi đến cuối con đường.

Thật may mắn biết bao, Lục Hạc Nam – người trưởng thành trong một gia đình đầy tính toán và truyền thống – lại có được may mắn bước vào thực tại như mộng, do Lương Quyến tự tay tạo nên.

Giữa thành phố nơi mùa đông và tuyết trắng chiếm gần một nửa bốn mùa, anh và Lương Quyến có một "ngôi nhà" thực sự, đúng nghĩa.

*

Giấc ngủ nghỉ ngơi ấy, rốt cuộc Lương Quyến cũng không được ngủ cho thỏa. Dù tiếng chuông điện thoại trong phòng khách chỉ reo vài giây đã bị Lục Hạc Nam nhanh tay tắt đi.

Nhưng Lương Quyến đang canh cánh chuyện liên quan đến Liên hoan phim ngắn, gần như vừa nghe thấy chuông là cô đã mở mắt ra.

"Có phải điện thoại của em kêu không?"

Cô lẹp xẹp mang dép, đẩy cửa phòng ngủ phụ bước ra, vừa hay thấy Lục Hạc Nam đang cầm chiếc điện thoại đang reo inh ỏi, mặt mày rối rắm.

Anh rất hiếm khi mất bình tĩnh – ngoại trừ những chuyện liên quan đến Lương Quyến.

Cuộc điện thoại này, anh không thể đường đột nghe thay cô – vì bất lịch sự; mà cũng không thể tự ý tắt đi – vì cũng bất lịch sự. Cả hai lựa chọn đều không ổn, nên anh mới không biết làm sao.

"Phải." Lục Hạc Nam quay đầu lại, vừa trả lời vừa bước đến gần cô, đưa điện thoại qua, "Người gọi là Phương Dục Nghiêu, đã gọi đến ba lần rồi."

Phương Dục Nghiêu – nghe cái tên là biết đàn ông. Mà lại là cái tên anh chưa từng nghe cô nhắc tới.

Lục Hạc Nam cúi mắt, liếc cái điện thoại sáng đèn lần nữa, lạnh nhạt nói thêm: "Giờ là lần thứ tư."

Lương Quyến gật đầu, giơ tay ra hiệu anh im lặng, sau đó bấm nút nghe máy.

"Alo, anh Nghiêu."

Lương Quyến khẽ ho một tiếng, vừa kết nối cuộc gọi đã mỉm cười gọi người ta bằng giọng thân thiết.

Lục Hạc Nam nghe thấy cách cô gọi quen thuộc như vậy, lông mày hơi giật. Anh cố giữ vẻ bình thản, xoay người ngồi xuống ghế sofa. Bên cạnh là ly cà phê còn ấm, trên đùi đặt chiếc laptop sáng đèn với đống tài liệu công việc chờ xử lý.

Mọi thứ đều sẵn sàng, chỉ có biểu cảm của anh là rõ ràng không chút tập trung.

Không biết Phương Dục Nghiêu bên kia đã nói gì, nhưng nét mặt đang tươi cười của Lương Quyến dần trở nên nặng nề.

Cô im lặng nghe một lúc, rồi hít sâu một hơi, tóm gọn lời bên kia: "Tức là, bây giờ tình hình là Tô Nguyệt Ngâm vì vấn đề tài chính, định giải tán đoàn tại chỗ luôn đúng không?"

Tô Nguyệt Ngâm? Lục Hạc Nam nhíu mày. Mới đi có một tháng rưỡi, mà cô đã quen thêm cả đống người mới rồi?

Phương Dục Nghiêu bên kia còn đang thao thao bất tuyệt, nghe Lương Quyến đột nhiên nói vậy, lại bị chặn họng.

Sau vài giây lặng thinh, anh mới lúng túng trả lời: "Ừ, tình hình hiện tại là như vậy."

Đầu óc chưa tỉnh hẳn, giờ lại nghe thêm một tin rối rắm, Lương Quyến chỉ thấy đầu óc nhức nhối. Cô sốt ruột đi tới lui trong phòng khách vài vòng, rồi ngồi xuống bên cạnh Lục Hạc Nam.

Đầu gối chạm nhau, vai kề sát vai, khoảng cách ngắn ngủi lại giúp Lục Hạc Nam tiện "nghe lén" hơn hẳn.

"Mọi người nghĩ sao?"

Bình tĩnh lại, lý trí của cô cũng dần trở về, giọng nói cũng ổn định hơn.

"Mọi người cũng muốn theo Tô Nguyệt Ngâm giải tán sao?" Chưa để Phương Dục Nghiêu kịp trả lời, cô đã hỏi thêm, như thể muốn chọc thẳng vào sự thật giấu sau vẻ ngoài bình lặng.

Nhắc đến đó, Phương Dục Nghiêu thở phào, giọng vừa bất đắc dĩ vừa nhẹ nhõm.

"Người muốn rút thì cũng ít, mấy diễn viên chính đều không nỡ bỏ cuộc. Dù thời gian chuẩn bị gấp gáp, nhưng ai cũng bỏ công bỏ sức thật lòng, không ai muốn vất vả một trận rồi chẳng được thấy thành phẩm."

Nắm tay đang siết chặt của Lương Quyến từ từ thả lỏng. Lời nói của Phương Dục Nghiêu khiến cô nhẹ nhõm hơn nhiều. Chỉ cần lòng người chưa tan, bộ phim này vẫn còn cứu được.

"Em hiểu rồi, em sẽ quay về ngay."

Cúp máy xong, cả hai đều im lặng.

Một người đang tính xem về trường nên làm gì để cứu vãn tình hình, người còn lại thì tỉ mỉ lục lại từng chi tiết trong cuộc điện thoại, cố gắng ghép lại những gì mình đã bỏ lỡ.

"Em phải về trường một chuyến, có chuyện gấp."

Thời gian không chờ ai. Lương Quyến không giải thích cụ thể, chỉ cầm lấy điện thoại bật dậy, đi tới đi lui khắp các phòng tìm quần áo vứt tung tóe từ hôm qua.

Thấy cô cuống cuồng tìm đồ, Lục Hạc Nam cũng đứng dậy theo, khẽ nhíu mày, tìm cách níu kéo: "Nhưng hôm nay là cuối tuần mà."

Lời nói tuy lộ vẻ không nỡ, nhưng chân đã chủ động đi đến phòng tắm. Khi quay ra, trên tay anh đã cầm sẵn quần áo cô cần mặc ra ngoài, thậm chí còn chu đáo chuẩn bị cả khăn lụa để cô che vết hôn đỏ ửng trên cổ.

Tối qua quần áo bị vò đến nhăn nhúm chẳng còn hình dạng gì, sáng nay nhàn rỗi không có việc gì làm, anh tiện tay ném vào máy giặt, giặt xong lại sấy khô. Không ngờ sự chu đáo ấy giờ đây lại có đất dụng võ.

"Em biết hôm nay là cuối tuần."

Lương Quyến đón lấy quần áo từ tay Lục Hạc Nam, mím môi, chớp chớp mắt đầy áy náy: "Nhưng chuyện này với em rất quan trọng."

Lục Hạc Nam không hỏi thêm, chỉ gật đầu, điềm nhiên nói: "Vậy thì đi đi, anh đưa em đi."

Việc Lương Quyến đã quyết định làm, anh chẳng cản được, nên chỉ giữ lại một lần. Sau đó, điều duy nhất anh có thể làm là thuận theo ý cô, hết sức phối hợp, hết sức khiến cô không phải bận tâm điều gì.

Ai cũng có công việc hoặc sở thích chẳng thể buông bỏ, nhưng không buông được không có nghĩa là tình yêu giữa hai người không thể vượt qua thử thách.

Cái thời "có tình uống nước cũng thấy no" đã trôi qua từ lâu, trong thế giới vật chất đầy cám dỗ này, thực tế một chút cũng chẳng có gì là xấu.

Để an ủi Lục Hạc Nam, Lương Quyến đã chuẩn bị sẵn trong bụng một bài diễn văn dài dằng dặc, nhưng lời mở đầu còn chưa kịp thốt ra, đã bị ánh mắt dịu dàng của anh ngăn lại.

"Sao mà bao dung quá vậy?"

Cổ họng Lương Quyến hơi nghẹn, nhớ lại hồi ở Tân Hải, chính mình đã làm ầm ĩ biết bao chỉ vì Lục Hạc Nam nhất quyết sang châu Âu giải quyết công việc, bỗng thấy chột dạ, đầu mũi cay xè.

Anh quá tốt. Anh càng tốt, càng khiến cô cảm thấy mình không đủ tốt.

"Anh không muốn hỏi em, là đi làm việc gì sao?" Lương Quyến đưa tay vén tóc, tiện thể khéo léo lau đi vài giọt lệ đa cảm nơi khóe mắt.

"Nếu em muốn nói, tất nhiên là có thể."

Khóe mắt liếc thấy nước mắt Lương Quyến, Lục Hạc Nam thở dài bất đắc dĩ, vừa an ủi vừa trêu chọc: "Nếu không gấp lắm thì anh đề nghị em kể cho anh nghe trên đường đi."

Nghe giọng anh ngân nga đùa cợt ở cuối câu, Lương Quyến bật cười qua làn nước mắt.

Có lẽ chính vì có Lục Hạc Nam ở bên, những chuyện nặng nề nói ra cũng không còn nặng nề đến vậy.

Chuyện lần này thật ra cũng không quá phức tạp. Trong cái nhóm "diễn kịch ngoài chợ" chẳng ai thèm để ý đến, Tô Nguyệt Ngâm là đạo diễn, còn kẻ theo đuổi cô – Phương Dục Nghiêu – thì làm đạo diễn điều hành.

Vì Tô Nguyệt Ngâm ưng ý bản truyện ngắn mà Lương Quyến đang nắm, nên cả hai cùng mời cô tham gia viết kịch bản, chuyển thể câu chuyện đậm chất văn chương ấy thành một kịch bản thích hợp cho màn ảnh.

Sau cùng, nhờ mối quan hệ của Phương Dục Nghiêu, họ tìm được nhóm diễn viên do Chúc Linh Linh – học cùng trường nghệ thuật, chuyên ngành diễn xuất – dẫn đầu.

Vậy là, các bộ phận chính của đoàn phim coi như đã tạm đủ.

Một đám sinh viên non nớt tụ họp lại, chuẩn bị cho bộ phim suốt gần một tháng, tuần trước vừa quay xong vài cảnh đầu. Dạo gần đây lịch học dày đặc, việc quay phim buộc phải tạm hoãn, cũng vừa hay cho Lương Quyến thời gian chỉnh sửa kịch bản cho các cảnh tiếp theo.

Mọi việc vẫn diễn ra đều đều, cho đến hôm nay, quả bom ẩn giấu dưới vẻ yên ổn bỗng bất ngờ phát nổ không hề báo trước.

Thế là mới có cú điện thoại thúc giục như giục nợ của Phương Dục Nghiêu vào sáng nay. Anh ta biết mình là người hay do dự, nên mới tìm đến người cùng sáng tạo – Lương Quyến – để xin quyết định.

Suốt cả chặng đường, Lương Quyến kể lại đầu đuôi câu chuyện về bộ phim ngắn, đến lúc cô và Lục Hạc Nam vừa bước tới cổng Đại học Hoa Thanh.

Nghe xong tất cả, sắc mặt Lục Hạc Nam vẫn điềm tĩnh, giọng nói thậm chí còn mang chút thờ ơ lạnh nhạt.

"Vậy là, vì thiếu tiền, Tô Nguyệt Ngâm muốn bỏ không quay nữa sao?"

Lương Quyến ủ rũ gật đầu.

Làm phim cần tiền. Dù có đơn sơ cách mấy, cũng cần tiền.

Tất cả đều là sinh viên nghèo, lấy đâu ra tiền. Nhưng hầu hết các trường nghệ thuật đều dính líu đến những sắc màu ám muội, dù mang danh Hoa Thanh cũng không tránh khỏi cám dỗ thường tình.

Thành viên các nhóm dự thi khác đều có thể nhờ đủ đường dây để móc nối với những nguồn lực ngoài xã hội, lo liệu đâu vào đấy. Nhìn thấy đối thủ ai cũng đã có chỗ dựa vững vàng, Tô Nguyệt Ngâm – người luôn tự cho mình thanh cao – cảm thấy bất công cũng là chuyện dễ hiểu.

Nhưng Lục Hạc Nam đã tốt nghiệp đại học mấy năm, ngay cả khi anh học đại học ở Cảng Châu bốn năm, anh và Sở Hằng cũng chưa từng chỉ an phận ngồi trong giảng đường làm mọt sách.

Kinh nghiệm xã hội, anh không dám nhận là dày dạn. Nhưng ít nhất, về tài chính, trong thế giới của anh, đó là điều anh cho là ít phải bận tâm nhất.

Trước hết, anh có.

Nếu không có – thì sẽ nỗ lực để có được.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK