Mục lục
Trước Khi Tuyết Rơi Hãy Chia Tay
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lương Quyến nghẹn lại một nhịp thở, trong ánh nhìn đối đầu im lặng như đang phân cao thấp ấy, cố nén chua xót trong mắt, giọng điệu nhẹ nhàng mà hỏi: "Chắn đào hoa là ý gì?"

"Chính là nghĩa đen đấy." Lục Hạc Nam không ngẩng đầu, đáp một cách dứt khoát.

Lương Quyến cụp mi mắt, lặng lẽ gật đầu, không nói thêm gì nữa.

Vốn dĩ cũng chỉ là một câu đùa buột miệng, Lương Quyến không có ý muốn đào sâu thêm vào câu nói ấy, mà Lục Hạc Nam cũng chẳng có hứng thú tiếp tục chủ đề này.

"Cuộc họp kết thúc rồi, anh tắt máy tính luôn rồi."

Lục Hạc Nam tựa lười trên sofa, vẫy tay gọi Lương Quyến lại gần. Thấy đối phương còn do dự, bán tín bán nghi, anh xoay laptop lại, đưa ra trước mặt cô, để cô nhìn thấy màn hình đen ngòm lặng lẽ.

"Lần này là thật, không lừa em."

Lương Quyến ngẩng mắt nhìn thoáng qua, mím môi, cuối cùng lề mề bước đến, nhưng lại không ngồi xuống cạnh anh như anh mong đợi.

Cô chọn đứng trước mặt anh, khẽ tựa lưng và hông lên bàn làm việc, dùng tư thế như thể đang thưởng thức mà cúi xuống nhìn anh một cách hờ hững, đầy ẩn ý.

Lục Hạc Nam nhìn lại, tay cầm điếu thuốc bất giác siết chặt. Gương mặt vốn luôn điềm nhiên lạnh nhạt, giờ lại thấp thoáng một chút chần chừ và mơ hồ.

Rõ ràng trong đôi mắt sạch sẽ và trong veo như muốn lay động lòng người kia vẫn đầy ắp ý cười nhàn nhạt, nhưng Lục Hạc Nam lại đột nhiên cảm thấy, lúc này đây, tâm tư của Lương Quyến chẳng hề đặt nơi anh.

Cô đang lạc đi đâu đó.

Anh ở ngay trước mặt cô, vậy mà không sao thu hút được lấy một chút sự chú ý nào từ cô.

Nghĩ tới đó, Lục Hạc Nam bỗng dâng lên cảm giác thất bại nặng nề.

Anh ngậm điếu thuốc vào miệng, rồi nghiêng người, đưa tay nhẹ nhàng kéo lấy chiếc bật lửa mà Lương Quyến đang nắm chặt trong tay, ngón tay thon dài lạnh buốt như vô tình mà lướt qua lòng bàn tay cô, buộc cô phải quay về thực tại.

Lương Quyến bị cú kéo bất ngờ ấy của Lục Hạc Nam làm giật mình, còn chưa kịp phản ứng thì đã buông tay theo bản năng. Chỉ trong chớp mắt, chiếc bật lửa mang theo hơi ấm của cô đã nằm yên trong lòng bàn tay anh.

"Tại sao đột nhiên lại tặng quà cho anh?"

Lục Hạc Nam cụp mắt, ánh nhìn cứ quanh quẩn trên chiếc bật lửa màu bạc ấy, đầu ngón tay thô ráp nhẹ nhàng mơn trớn bề mặt trơn bóng của nó.

Cho đến khi ngón tay chạm vào một điểm gồ ghề nơi góc phải bên dưới, anh khẽ nheo mắt, đưa tay lên xem kỹ hơn.

Khi vài bông tuyết nhỏ xíu in bóng vào tròng mắt anh, hơi thở anh thoáng loạn nhịp, dáng vẻ thong dong cũng chợt trở nên trang nghiêm.

Sự vu.ốt ve vô thức lúc này lại trở thành có chủ ý.

Hành động ấy hoàn toàn không do lý trí điều khiển. Ngay cả Lục Hạc Nam cũng chẳng rõ, rốt cuộc là anh đang cảm nhận sự tinh xảo bất ngờ trong chạm khắc của hoa tuyết, hay đang cảm nhận tâm tư non nớt mà thiếu nữ ấy đặt vào món quà.

Thời gian như dừng lại ở khoảnh khắc ấy thật lâu, lâu đến mức hình ảnh những bông tuyết ấy đã hằn sâu vào tâm trí Lục Hạc Nam, mà Lương Quyến vẫn không nói lời nào.

Lục Hạc Nam thu lại những suy nghĩ mông lung, làm ra vẻ điềm nhiên ngẩng mắt, nhướng mày, thở ra một hơi, rồi trầm giọng dịu dàng hỏi: "Lương Quyến, sao không nói gì?"

Âm thanh ấy trầm thấp đến mức khi gọi tên cô, Lương Quyến theo phản xạ ngẩng đầu, chớp mắt ngơ ngác, những ý nghĩ lơ lửng dần trở về.

...Anh vừa hỏi gì nhỉ? Lương Quyến chợt thấy trong lòng trống rỗng, cố gắng nhớ lại, hình như Lục Hạc Nam hỏi cô tại sao lại tặng quà.

Nhưng khi đang yêu, việc tặng quà cần gì một lý do thật hoành tráng? Chỉ là trong lòng nghĩ đến anh, cảm thấy món quà hợp với anh, xứng với anh, thì muốn mua cho anh thôi.

Nhưng cái lý do vừa ngọt ngào vừa sến súa ấy, Lương Quyến lại không dám nói ra.

Cô chọn cách lúng túng đưa ra một câu trả lời không sai nhưng cũng chẳng đặc biệt: "Là quà lễ Tình nhân."

Rồi vội quay mặt đi, gượng gạo che giấu sự lạc lõng vừa rồi của mình, lại giả vờ ho khan vài tiếng để xua đi chút bối rối nơi gương mặt.

Lý do thật còn chẳng dám nói, cô sao có thể thừa nhận, sự hốt hoảng vừa nãy... cũng là vì anh?

— Hơn nữa, khi anh nghịch bật lửa, ánh mắt dịu dàng mà phóng túng, ngón tay ma sát đầy dụng tâm... lại khiến cô cảm giác thứ đang được anh vu.ốt ve không phải bật lửa mà là chính cô.

Ngay khoảnh khắc đó, cô ghen tị với món quà do chính tay mình tặng đi — một món đồ không có linh hồn, không có ý thức.

Lục Hạc Nam chẳng đoán ra những vòng vo trong lòng Lương Quyến, ý nghĩ của anh vẫn chỉ đơn thuần dừng lại ở câu trả lời của cô.

— Là quà lễ Tình nhân.

Có những món quà khiến người ta cảm động sâu sắc, chỉ bởi vì nó là quà của người yêu.

Bàn tay rộng lớn của Lục Hạc Nam siết chặt lấy chiếc bật lửa, hơi ấm của anh dường như hòa quyện với nhiệt độ mà Lương Quyến còn lưu lại trên món quà, như thể một kiểu đan tay biến tướng.

"Nhưng bây giờ còn lâu mới đến lễ Tình nhân mà." Dù Lục Hạc Nam nói ra lời ấy bằng giọng thản nhiên, hàng mi lại bất giác run nhẹ.

Anh mở lòng bàn tay đang siết chặt ra, để bật lửa lộ ra giữa không khí lành lạnh — như thể trả lại cho nó tự do, mà cũng như trả lại tự do cho cô.

Mọi sự đan tay đều là xuất phát từ ý nguyện, nâng niu vô hạn, chẳng phải ép buộc hay chiếm đoạt, lại càng không thể là sự bỏ rơi lạnh lùng vì chút kích động nhất thời.

"Em mua sớm thôi, cảm thấy hôm nay tặng cũng hợp." Lương Quyến hít hít mũi, nửa câu sau nói nhỏ như muỗi: "Không phải anh cũng tặng hoa hồng cho em rồi sao?"

Trong ngày anh lần đầu tặng cô hoa hồng, tay cô cũng vừa khéo có một món quà – tuy khó so sánh, nhưng cũng có thể xem là đồng điệu phần nào. Ở một mức độ nào đó, có lẽ đó chính là một loại ăn ý kỳ diệu.

Tặng quà vốn không cần đợi đến lễ lạt, chỉ cần cảm xúc và tâm ý lúc đó đủ đầy là được.

"Bật lửa đẹp lắm." Mãi đến khi ngón tay lướt qua mọi chi tiết của bật lửa, Lục Hạc Nam mới từ tốn thốt ra lời cảm thán chân thành, "Anh rất thích."

Anh nghiêng người ngồi thẳng, không nói thêm một lời đã kéo tay Lương Quyến thả bên hông lên, trả lại chiếc bật lửa vào tay cô.

"Nếu là em tặng, thì điếu thuốc đầu tiên phải để em châm cho anh." Giọng điệu lạnh nhạt của Lục Hạc Nam vẫn dịu dàng như cũ, nhưng cũng kiên định đến mức không cho phép ai cãi lại.

Chưa kịp đợi Lương Quyến hoàn hồn, chiếc bật lửa đã rơi trở lại vào tay cô. Cô im lặng cúi đầu, hàng mi đen che đi ánh mắt đầy bối rối.

Cô cũng xem như có chút kinh nghiệm trong việc châm thuốc cho người khác.

Không rõ đây là sở thích kỳ quặc gì, chỉ biết rằng cô luôn thích khoảnh khắc ngọn lửa "phựt" lên nơi đầu bật lửa, bùng cháy trong chớp mắt.

Vì vậy, khi Lương Quyến còn nhỏ, hầu như điếu thuốc nào của ông Lương hút ở nhà đều là do cô châm giúp.

Cho đến khi cô dần lớn lên, không còn là cô bé con bi bô tập nói, quấn quýt lấy tay cha làm nũng suốt ngày, thì cái "trò chơi" gắn kết tình cảm cha con này cũng theo đó lặng lẽ rút khỏi sân khấu cuộc đời.

Đối với Lương Quyến mà nói, việc châm thuốc bình thường cũng chỉ là khoảnh khắc ngắn ngủi khi xoay bánh lửa.

Nhưng thứ mà Lục Hạc Nam muốn, hoặc thứ mà Lương Quyến muốn trao đi, tuyệt đối không thể chỉ đơn giản như vậy.

Kim đồng hồ vẫn xoay chậm rãi, tiếng tíc tắc như đang giục Lương Quyến tiếp tục hành động. Mà trong quan niệm thời gian của Lục Hạc Nam, thời gian để cô suy nghĩ và tiêu hóa mọi chuyện đã là quá đủ.

Nếu cứ để cô tiếp tục luẩn quẩn trong đầu như vậy, e rằng anh sẽ chẳng đạt được gì. Trò chơi săn mồi này anh đã giăng ra lâu như thế, sao có thể chấp nhận kết cục trắng tay?

Dù không thể có được sự thỏa mãn thật sự, cũng phải nếm được chút ngọt ngào.

"Đang nghĩ gì đấy? Không nỡ sao?" Lục Hạc Nam lười nhác tựa người trên sofa, kiên nhẫn đã cạn sạch, lần nữa đưa tay kéo tay Lương Quyến về phía trước.

Dù anh đã cố nén lực, nhưng Lương Quyến vốn đã mềm nhũn vì những tưởng tượng không ngừng trong đầu, nên chỉ cần lực nhẹ của anh thôi, đầu gối cô đã đập thẳng xuống sofa mềm.

Sau đó cả người nghiêng về trước, ngã vào lòng Lục Hạc Nam trong một tư thế quỳ ngồi vừa ám muội vừa khó xử.

Dù bất ngờ bị ngã, nhưng vào giây phút cơ thể trượt xuống, cô vẫn giữ chặt bật lửa trong tay theo bản năng.

May mà có Lục Hạc Nam đỡ phía dưới, cú ngã của Lương Quyến không quá khó coi, chỉ là có chút mất mặt.

Hơi thở của cô trở nên rối loạn, dù có cố thế nào cũng không thể bình tĩnh lại.

Lương Quyến vùi sâu gương mặt nóng bừng đến đỏ rực vào hõm cổ anh, một tay siết chặt dây áo choàng ngủ của anh, cố gắng trấn tĩnh lại, muốn xem phản ứng của anh.

Thính giác của cô như chậm lại, còn chưa kịp nghe ngóng được gì, thì vòng eo mềm mại đã bị một bàn tay ấm nóng giữ chặt.

Vải áo choàng ngủ quá mỏng, mỏng đến mức hoàn toàn hợp ý Lục Hạc Nam, ngón tay anh vu.ốt ve qua lớp vải, gần như cảm nhận được từng đường cong hoàn hảo của cơ thể trong lòng mình.

"Quyến Quyến, em cũng không cần gấp thế đâu. Anh sẵn lòng chờ mà."

Ôm trong lòng là ôn hương nhuyễn ngọc, anh thậm chí còn đủ rảnh rang để cong môi cười đùa, muốn xoa dịu không khí đang xấu hổ này. Nhưng nếu nghe kỹ sẽ phát hiện, giọng nói ấy có chút khác lạ.

Nhiệt độ từ bàn tay ở eo quá bỏng rát, đến mức lời nói của anh truyền đến tai cô cũng trở nên mơ hồ.

Tuy không nhìn thấy, nhưng trong tiềm thức của Lương Quyến, chắc hẳn sắc mặt của Lục Hạc Nam vẫn bình thản như thường, với "món quà bất ngờ" đột nhiên này, anh vẫn giữ được sự điềm đạm đáng kinh ngạc.

Từ đầu đến cuối, anh luôn như một người đứng ngoài cuộc, bình thản nhìn cô từng bước sa vào.

Lương Quyến xấu hổ đến mức suýt rơi nước mắt.

Người bị khơi dậy d.ục vọ.ng đến sắp đầu hàng vô điều kiện chỉ có cô. Người bị cuốn vào trò chơi lấy dụ.c vọ.ng làm danh nghĩa này cũng chỉ là cô.

Trong khi bên cạnh, ánh mắt của Lục Hạc Nam lại thực sự bình lặng không gợn sóng.

Lăn lộn trong giới xa hoa nhiều năm, trải qua vô số âm mưu lẫn công khai, điều anh giỏi nhất là kiểm soát biểu cảm của mình. Luôn luôn không vui không buồn, bình thản đến mức không để lộ một chút sơ hở nào cho kẻ khác.

Như thể là một con rối hoàn hảo, không cảm xúc.

Nhưng cơ thể anh lại không hề thoải mái như gương mặt kia thể hiện.

Ngay khoảnh khắc Lương Quyến ngã vào lòng anh, sống lưng anh lập tức cứng đờ, phần eo sát với cô như có một dòng năng lượng kỳ lạ đang gào thét muốn bùng phát.

Nhiệt độ nóng bỏng và cứng rắn ấy, từng đợt từng đợt lấy danh nghĩa ha.m mu.ốn, không ngừng thách thức lý trí anh.

Cuối cùng, vẫn là ý chí mạnh mẽ của Lục Hạc Nam chiếm thế thượng phong.

Anh hít sâu một hơi, đưa điếu thuốc kẹp nơi ngón tay phải vào miệng, rảnh tay vòng qua eo Lương Quyến, nhẹ nhàng đỡ cô dậy, rồi đặt cô ngồi lại vào một tư thế thoải mái hơn trong lòng mình.

"Em yêu, em định nằm trong lòng anh bao lâu nữa đây?" Làm xong hết thảy một cách gọn gàng, anh mới khẽ nhếch môi, nghiêm túc lên tiếng.

Lương Quyến buông tay khỏi dây áo choàng, chống tay trái lên vai anh, cố gắng ngồi dậy giữa tiếng cười nhạt của anh. Nhưng khi định rút người ra lại vướng phải trở ngại.

Phần eo và hông của cô vẫn bị tay anh siết chặt, bàn tay nhẹ nhẹ xoa bóp, khiến cô không thể nhúc nhích – hoặc cũng có thể hiểu là không muốn giãy giụa.

Quyền chủ động điều khiển cơ thể, trong sự đưa đưa đẩy đẩy của Lương Quyến, đã bị giao vào tay Lục Hạc Nam – người không còn muốn làm quân tử dưới gốc cây liễu nữa.

Ánh mắt giao nhau thật sâu, xảy ra ngay khoảnh khắc hơi thở hòa quyện.

Lương Quyến ngẩng mặt lên, ánh mắt rơi xuống, trong đầu rối như tơ vò, thân thể mềm nhũn, chỉ còn lại một ý nghĩ – muốn hôn lên yết hầu anh.

"Sao vậy? Nghĩ gì thế?"

Lục Hạc Nam ngậm điếu thuốc, giọng nói hơi mơ hồ, nhưng vẫn không giấu được ý trêu chọc trong đó.

Nghe giọng điệu chọc ghẹo ấy, Lương Quyến cảm thấy những ý nghĩ chẳng mấy trong sáng của mình có lẽ đều đã bị anh nhìn thấu. Gương mặt vốn đã không bình tĩnh, lại thêm vài phần lúng túng.

Nếu còn tiếp tục bị nhìn chằm chằm thế này, có lẽ cô sẽ mất khống chế tại chỗ.

"Em đang nghĩ... chiếc bật lửa này dùng thế nào." Một lời nói dối vụng về, Lương Quyến giờ đã nói ra không chút do dự.

Tay trái cô vịn vai Lục Hạc Nam làm điểm tựa, tay phải bật nắp bật lửa, rồi chầm chậm xoay bánh răng.

Lục Hạc Nam ngậm thuốc, ánh mắt chăm chú nhìn bàn tay cô đang xoay bánh răng.

Ngăn cản sự đan xen của hơi thở giữa hai người là ngọn lửa cam đỏ lập lòe kia. Trong ánh lửa mờ ảo, gương mặt ngơ ngác và thuần khiết của Lương Quyến hiện ra, khiến yết hầu Lục Hạc Nam không kìm được mà khẽ chuyển động.

Khoảnh khắc ấy, d.ục v.ọng bẩm sinh chôn sâu trong đáy lòng anh trỗi dậy, như đánh sập bức tường lý trí vốn chẳng vững vàng, buộc anh phải từ bỏ tất cả sự kiên trì làm một chính nhân quân tử.

Chỉ đến khi nghe tiếng Lương Quyến khẽ giục bên tai, anh mới miễn cưỡng kéo lý trí về.

Từ góc nhìn của cô không thể thấy được đầu thuốc đã bén lửa hay chưa. Nhìn thấy anh vẫn giữ nguyên tư thế đầy dụ dỗ ấy, cô không nhịn được mà nhỏ giọng phàn nàn: "Sao vẫn chưa cháy?"

"Em để xa quá, phải gần hơn chút nữa."

Dù đầu thuốc đã lập lòe ánh sáng, Lục Hạc Nam vẫn khàn giọng nói dối, lần đầu tiên trong đời, trước mặt Lương Quyến, nói ra một lời dối trá trắng trợn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK