MC Dịch Song được xem là nhân sự cố định của tổ chương trình 'Xin Hãy Nghe Tôi Nói'. Từ tám năm trước, khi chương trình còn là một cái tên vô danh vừa mới thành lập, cô đã một mình gánh vác vai trò người dẫn.
Trải qua tám năm mưa gió, từ các buổi tiệc truyền hình trực tiếp lớn nhỏ trong đài, cô đều từng tham gia dẫn dắt, năng lực kiểm soát sân khấu và phản ứng linh hoạt đều được công nhận rộng rãi – là "chị đại" xứng danh.
Theo lý mà nói, dạng talkshow trực tiếp mặt đối mặt như thế này vốn là vùng an toàn của Dịch Song. Ấy vậy mà hôm nay cô lại phá lệ, liên tiếp mắc hai lỗi phát sóng.
Từ khóa "Dịch Song sự cố phát sóng" thậm chí vừa lên sóng mười mấy phút đã nhanh chóng vọt lên top tìm kiếm.
Quý Vãn Chi đứng sau bức tường kính một chiều, sắc mặt vô cùng âm trầm. Đạo diễn ngồi trước mặt cô thì run rẩy, tiếng chỉ đạo cho quay phim cũng vô thức trở nên run rẩy.
Sự thất thần của Dịch Song là có nguyên do, nói chính xác hơn, cô bị người đối diện là Lương Quyến dẫn theo dòng suy nghĩ.
Khi ống kính lia đến gương mặt Trình Yến Thanh, Lương Quyến ngồi bên cạnh chỉ cúi mắt im lặng, đến nụ cười cũng vô cùng miễn cưỡng – như một con búp bê sứ không sức sống, đẹp đến nao lòng mà cũng u sầu đến đau đớn.
Cô như đang phiền não vì điều gì đó, ánh mắt lơ đãng đến mức nhìn thấy cũng biết là đang lạc hồn nơi khác.
Dịch Song siết chặt lòng bàn tay, ép mình tỉnh táo, ánh mắt lướt nhẹ qua kịch bản, mày khẽ nhíu, rồi lướt qua phần câu hỏi vốn dĩ dành cho Lương Quyến, lịch sự cong mắt, tiếp tục đặt câu hỏi cho Trình Yến Thanh.
Ngoài chuyên nghiệp ra, Dịch Song cũng có tư tâm. Trực giác cho cô biết những câu hỏi mới được bổ sung vào kịch bản do chính tay Quý Vãn Chi viết ra trước giờ lên sóng sẽ khiến Lương Quyến khó xử.
Tuân theo nguyên tắc "girls help girls", Dịch Song cố ý lờ đi phần câu hỏi đó.
"Vừa rồi tôi ngẫm lại, đây là lần thứ ba anh Yến Thanh đến với 'Xin Hãy Nghe Tôi Nói', không biết lần này cảm giác có gì khác biệt không?"
Trình Yến Thanh khẽ cười, nghiêng đầu, liếc mắt đầy ẩn ý về phía Lương Quyến rồi mới chậm rãi trả lời: "Lần này có người bạn cũ bên cạnh, tôi thấy an tâm hơn một chút."
Lương Quyến khựng lại trong thoáng chốc, nét mặt thư thái lập tức trở nên gượng gạo, sự phản kháng dâng lên tận đáy lòng, hoàn toàn tự nhiên.
Thế nhưng, luồng bình luận trên sóng trực tiếp lại vì ánh mắt mập mờ không nói rõ của Trình Yến Thanh mà bùng nổ:
[Trời đất ơi, ánh mắt đó quá si tình, tôi chết mê chết mệt rồi, Lương Yến là thật đấy!]
[Tuy nói Trình Yến Thanh nhìn chó cũng tình tứ, nhưng gọi là bạn cũ... Trình Yến Thanh, anh đang giả bộ gì nữa vậy? Tỏ tình thẳng thắn thì làm sao nào?!]
[Tại sao Quyến Quyến cứ cúi đầu không nhìn máy quay vậy? Ngại ngùng à?]
Nhưng cũng có những tiếng nói tỉnh táo xen giữa đám fan cuồng couple:
[Phụ nữ là hiểu phụ nữ nhất, ai mà không nhìn ra Lương Quyến chẳng có tí cảm xúc nào với Trình Yến Thanh cả?]
[Thương cho nữ đạo diễn xinh đẹp, tốt bụng và độc lập, Lương Quyến đẹp riêng một mình là đủ!]
[Trình Yến Thanh có thể ngưng trò marketing trói buộc này lại không? Người ta rõ ràng không muốn phối hợp!]
[Là fan sự nghiệp, tôi ủng hộ Lương Quyến yêu đương tự do, nhưng xin đừng ghép đôi bừa bãi, cảm ơn.]
Lượng bình luận cũng phản ánh trực tiếp hiệu quả người xem, Quý Vãn Chi nhìn đồ thị lượt xem vẫn duy trì đỉnh cao, sắc mặt mới dịu đi đôi chút. Nhưng khi liếc đến bản cuối cùng của kịch bản trong tay, ánh mắt lại loé lên tia lạnh lẽo.
"Dịch Song hôm nay làm sao vậy? Sao lại tự tiện bỏ qua câu hỏi phỏng vấn?"
"Cô ấy bỏ qua câu nào?"
Đồng Hân Nhiên cũng đứng cạnh tường kính tự nhiên đón lời. Cô cúi đầu nhìn kịch bản trong tay mình, rồi hồi tưởng lại mấy câu hỏi mà Dịch Song vừa hỏi – hầu như không khác gì, hoàn toàn không có chuyện bỏ qua như Quý Vãn Chi nói.
Quý Vãn Chi mím môi, im lặng một hồi, nụ cười cứng ngắc trên mặt, không trả lời.
Đồng Hân Nhiên chợt cảm thấy có gì đó sai sai, liền giật lấy kịch bản mà Quý Vãn Chi đang siết chặt trong tay. Hai bản kịch bản được trải song song trên bàn, từng dòng từng mục được đối chiếu, càng xem Đồng Hân Nhiên càng lạnh sống lưng.
Trước đây cô chỉ từng nghe qua hợp đồng âm dương, kịch bản âm dương, không ngờ đến một chương trình quốc dân nổi tiếng như thế này cũng giở trò bẩn.
"Quý Vãn Chi! Cô quá đáng thật rồi đấy!" Đồng Hân Nhiên đột ngột cầm kịch bản, bất chấp hoàn cảnh, quăng thẳng vào mặt Quý Vãn Chi. Từng tờ giấy bay tán loạn rơi khắp sàn.
Đồng Hân Nhiên thở hổn hển, chỉ vào mũi Quý Vãn Chi mắng to: "Cô dám giở trò với tôi à?!"
Trên sân khấu trường quay lập tức im bặt, cả căn phòng như nín thở, đến đạo diễn chính ngồi trước bàn điều khiển cũng quên cả ra lệnh cho quay phim trong trường quay.
Sắc mặt Quý Vãn Chi trắng rồi xanh, xanh rồi trắng, cô ta lúng túng vuốt lại vài lọn tóc rối bên trán, định nhẹ nhàng cho qua chuyện này.
Nhưng cô ta quên mất, Đồng Hân Nhiên trong giới giải trí tuy là kiểu người "thấy lợi quên nghĩa", nhưng vẫn có nguyên tắc – nguyên tắc duy nhất của cô ấy, chính là danh tiếng của Lương Quyến.
"Hân Nhiên, có gì to tát đâu, có đáng phải nổi giận đến thế không?" Cô ta hạ giọng, kéo tay Đồng Hân Nhiên.
"Không to tát?" Đồng Hân Nhiên tức đến bật cười, trừng mắt hỏi lại: "Không biết trong lòng cô Quý, như thế nào mới là chuyện lớn? Phải huỷ hoại Lương Quyến mới tính à?!"
Quý Vãn Chi cắn môi, gắng gượng trả lời: "Tôi cũng chỉ vì chỉ số người xem thôi mà. Tăng lượt xem thì Lương Quyến nhà cô cũng được bàn luận, có lưu lượng mà!"
Đồng Hân Nhiên hất tay Quý Vãn Chi ra, cười lạnh, từng chữ từng lời nghiêm khắc răn đe: "Tôi nói cho cô biết, chỉ cần hôm nay buổi phát sóng có nửa lời nào bất lợi cho Lương Quyến, tôi sẽ bóc hết mọi chiêu trò bẩn thỉu của chương trình các người ra ánh sáng. Cùng lắm thì cá chết lưới rách!"
"Quý Vãn Chi." Đồng Hân Nhiên nheo mắt, nghiêm túc gọi tên cô ta, "Cô biết tôi là người thế nào rồi đấy, đã nói ra thì nhất định sẽ làm được."
Trong phòng quay nóng hầm hập, sống lưng Quý Vãn Chi cứng đờ, hai vai run rẩy, tựa như rơi vào hầm băng.
"Woa, Tư Giác nói quản lý của Lương Quyến đang cãi nhau với Quý Vãn Chi trong trường quay kìa!" Đang ngồi yên trên sofa, Nguyễn Kính Kỳ đột nhiên kêu lên khi nhìn vào điện thoại.
Vốn đang giúp việc trong bếp, Tưởng Chiêu Ninh ngửi thấy mùi bát quái liền vội vàng lau khô tay, bước nhanh một bước tới gần.
Cô vừa đi vừa hỏi: "Vì sao thế?"
"Hình như là do kịch bản âm dương(*), Lương Quyến bị Quý Vãn Chi chơi một vố, may mà quản lý của cô ấy đã gửi bản thảo trước, nếu không mấy câu hỏi kỳ quái trong kịch bản, Lương Quyến biết trả lời thế nào đây?"
Hai người một hát một xướng, toàn bộ sự chú ý đều đặt lên màn hình điện thoại bé bằng bàn tay, chẳng ai để ý rằng có một người khác ở bên cạnh, cũng đang cố tình làm chậm hơi thở cho đến khi không còn tiếng động.
"Đưa dì xem thử."
Kịch bản âm dương là điều tối kỵ của bất cứ nghệ sĩ nào, Tưởng Chiêu Ninh vốn là người dễ đồng cảm liền sa sầm mặt, nhận lấy điện thoại của Nguyễn Kính Tề, liếc mắt nhìn bản kịch do Tạ Tư Giác lén chụp, rồi đọc ra vài câu.
"Bên cạnh cô có người bạn hoàn hảo như Trình Yến Thanh, liệu có vô hình trung nâng cao tiêu chuẩn chọn bạn đời không?"
"Cô có coi người bạn khác giới bên cạnh mình là phương án dự phòng không?"
Trong các bộ phim do cô chỉ đạo, hình tượng nữ chính phần lớn đều gây tranh cãi, ví dụ như gái mại dâm, hoặc là tiểu tam cướp người yêu... Tại sao lại sáng tác những câu chuyện như vậy? Xuất phát từ cuộc sống, hay là—"
Mấy chữ còn lại, Tưởng Chiêu Ninh không đủ can đảm đọc tiếp.
Tuy cô debut chưa lâu, nhưng vì đời tư tình cảm vẫn luôn là ẩn số nên cũng không ít lần bị phóng viên giải trí làm khó trong phỏng vấn. Nhưng so với những câu hỏi mà Lương Quyến sắp đối mặt, đúng là không đáng để nhắc đến.
Tưởng Chiêu Ninh nhíu mày, liên tục hỏi ba câu liền:
"Kịch bản phỏng vấn gì thế này? Hỏi cái gì vậy trời? Quý Vãn Chi điên rồi à?"
Những câu hỏi này đều mang tính công kích quá rõ ràng, hơn nữa dù trả lời thế nào cũng dễ bị fan hoặc người ngoài chỉ trích. Mà lại đúng lúc 'Phong Nguyệt Trường' sắp chiếu, những tranh cãi tiêu cực như thế này chắc chắn sẽ giáng một đòn nặng nề vào doanh thu phòng vé.
"Quý Vãn Chi là ai?" Lục Hạc Nam lắng nghe nãy giờ, cuối cùng cũng bắt trúng trọng điểm, lơ đãng hỏi một câu.
Chiếc bật lửa nhỏ bị anh siết chặt trong lòng bàn tay, bên trong là không gian kín, bên ngoài lại có phụ nữ không hút thuốc, anh đành phải nén xuống cơn thèm thuốc đang ngùn ngụt.
"Là nhà sản xuất mới của chương trình tạp kỹ này đấy."
Vốn quen thói thấy bất bình liền lên tiếng, Tưởng Chiêu Ninh vẫn còn tức giận, nghe câu hỏi của Lục Hạc Nam liền hờ hững trả lời.
Câu nói còn chưa dứt, cô bỗng như nhận ra điều gì đó, im lặng vài giây, rồi nhìn Lục Hạc Nam đầy ẩn ý, mím môi, hơi do dự rồi bổ sung thêm: "Hình như cô ta cũng là một trong những người bạn thân trong nhóm bạn gái của Kiều Gia Mẫn, em thường thấy ảnh hai người họ chụp chung trên vòng bạn bè."
Thân hình cao gầy của anh ngồi sâu trong chiếc ghế đơn, nét mặt ẩn trong bóng tối, không rõ là vui hay buồn. Khuỷu tay đặt hờ trên tay ghế chạm khắc gỗ lê, đầu ngón tay đang xoa chiếc bật lửa chợt khựng lại.
"Lương Quyến có tư thù riêng gì với cô ta không?" Yết hầu khẽ chuyển động, Lục Hạc Nam trấn tĩnh lại, hỏi tiếp một cách bình tĩnh.
Tưởng Chiêu Ninh chắc nịch lắc đầu: "Chắc chắn không có, Lương Quyến gần như chưa từng tham gia chương trình tạp kỹ nào, mà công ty giải trí của chồng Quý Vãn Chi cũng chưa từng có cạnh tranh thương mại gì với bên Lương Quyến."
Lục Hạc Nam gật gù ra chiều suy nghĩ, rồi cẩn thận nhét lại chiếc bật lửa còn mang hơi ấm vào túi áo khoác.
Loại trừ hết các khả năng khác, sự thật như từng lớp kén tằm bị bóc ra, hóa ra là có kẻ ẩn trong bóng tối đã không thể nhịn được nữa.
"Tam ca, anh nói xem có khi nào là—" Tưởng Chiêu Ninh nuốt nước bọt, khẽ hỏi.
Lục Hạc Nam dùng ánh mắt ngăn cô nói tiếp nửa câu còn lại, anh không nói gì thêm, chỉ đứng dậy khỏi ghế, sải bước về phía cửa.
"Ra ngoài một lát, nói với chị ấy là không cần đợi cơm."
Nhìn theo bóng lưng Lục Hạc Nam, Nguyễn Kính Tề từ đầu tới giờ vẫn chưa hiểu chuyện gì khựng lại một giây. Nghĩ đến mấy suy đoán không đáng tin trước đây của mình, dường như trong khoảnh khắc ấy lại bất chợt được chứng thực phần nào.
Dù sao thì, cô chưa từng thấy chú hai của mình để tâm đến một người phụ nữ như vậy.
Bóng lưng Lục Hạc Nam khuất dần sau cánh cửa đang khép lại, trong TV, buổi phỏng vấn một hỏi một đáp vẫn tiếp tục.
Dịch Song đã hoàn toàn rời xa kịch bản, chuyển sang dựa vào kinh nghiệm phỏng vấn trước đó, lục lọi trong trí nhớ mấy câu hỏi an toàn: trả lời tốt thì sẽ nổi bật, mà lỡ không trúng cũng chẳng hại gì.
"Dạo gần đây Quyến Quyến có gặp ai khiến mình rung động không? Mẫu bạn trai lý tưởng là gì? Có tiện chia sẻ một chút với chúng tôi không?"
Lương Quyến ngẩn ra vài giây, như đang suy nghĩ, rồi khi hoàn hồn thì nở một nụ cười rạng rỡ. Cả thế giới dường như nín thở vào khoảnh khắc đó, ai ai cũng đang chờ câu trả lời của cô.
Một lát sau, dưới muôn vàn ánh nhìn, Lương Quyến chậm rãi mở lời.
Chỉ là câu trả lời chân thành của cô từ góc độ nào nghe cũng giống như đang lảng tránh câu hỏi.
— Cô nói: "Hiện tại vẫn chưa có người có thể ở bên nhau."
[Có người trong lòng sao?]
[Tất nhiên là có, chỉ là không thể ở bên anh ấy thôi.]
(*) Kịch bản âm dương: thuật ngữ dùng trong giới giải trí Trung Quốc, chỉ việc cố ý gửi một bản kịch bản dễ chịu cho nghệ sĩ đọc trước, nhưng khi ghi hình lại dùng bản khác, thường gây khó dễ hoặc gài bẫy nghệ sĩ.