Mục lục
Trước Khi Tuyết Rơi Hãy Chia Tay
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lục Hạc Nam chưa từng nghĩ tới, mình lại có thể nghe thấy tên Lương Quyến từ miệng Tống Nhược Cẩm, vào đúng dịp như hôm nay. Cảm giác sợ hãi bất lực chạy dọc tứ chi, khiến anh nhìn vào mắt Tống Nhược Cẩm cũng không còn giữ được sự bình tĩnh ban đầu.

Thủ đoạn lôi đình của Tống Nhược Cẩm, Lục Hạc Nam biết rõ hơn ai hết.

Từ hai mươi bốn năm trước, khi mẹ của Lục Sâm bế đứa trẻ còn chưa đầy một tuổi tới gõ cửa nhà họ Lục, thì những món nợ phong lưu và đào hoa bên cạnh cha chưa từng kéo dài quá ba tháng.

Những người phụ nữ nối tiếp nhau xuất hiện ấy, giờ ở đâu? Kết cục ra sao? Ngoài người trong cuộc thường không có kết cục tốt đẹp, chỉ e chỉ có Tống Nhược Cẩm – người ngồi vững trên ghế chủ mẫu – là biết rõ toàn bộ sự thật.

"Bà định làm gì?" Bàn tay siết chặt trong tay áo, giọng nói của Lục Hạc Nam lạnh đến rợn người.

Ánh mắt mang đầy địch ý kia, Tống Nhược Cẩm không thèm né tránh, chỉ hừ lạnh một tiếng, từ tốn lên tiếng: "Đừng nhìn mẹ bằng ánh mắt đó. Mẹ không định xử lý cô ta."

"Vậy bà nhắc đến cô ấy làm gì?" Lục Hạc Nam nghiến răng, thần kinh căng như dây đàn, không dám lơi lỏng một giây.

"Mẹ chỉ muốn nhắc nhở con." Tống Nhược Cẩm bước lên hai bước, ánh mắt sắc lẹm, không cho ai xúc phạm, "Con muốn học theo cậu, cưới người phụ nữ mình muốn cưới, mẹ không phản đối."

"Nhưng—" Giọng bà chuyển hướng, khóe môi nhếch lên, nửa cười nửa không, "Trước khi đưa ra quyết định, nên nghĩ kỹ mình có đủ tư cách hay không?"

Lục Hạc Nam hít sâu một hơi, tay chống lên thân xe, cố chịu cơn đau như ăn mòn tim gan: "Ý bà là gì?"

"Người không có vốn, thì không có tư cách đặt điều kiện trên bàn cược." Tống Nhược Cẩm vỗ nhẹ vai anh, lời nói đầy mỉa mai, "Chẳng lẽ con kính trọng cậu mợ như thế, mà họ chưa từng dạy con đạo lý này?"

"Chuyện của tôi, không cần bà lo."

"Không cần mẹ lo?" Tống Nhược Cẩm nhướng mày, vẻ mặt như thể vừa nghe được một câu chuyện cười vĩ đại, hoặc là đang cười nhạo sự ngông cuồng của Lục Hạc Nam.

"Con nghĩ với cái thân thể yếu ớt thế kia của cậu con còn che chở con được bao lâu? Nhà họ Lục lại có thể dung túng con thêm được bao lâu?"

Nói thật, lực vỗ của Tống Nhược Cẩm lên vai anh không mạnh, nhưng cũng đủ khiến Lục Hạc Nam gần như đứng không vững. Dưới ánh hoàng hôn dày đặc, đứng trong vùng tối, mồ hôi lạnh túa ra như tắm, gương mặt không còn chút máu của anh cũng nhờ đó mà bị bóng tối che khuất.

Tống Nhược Cẩm không phát hiện ra sự khác thường trong cơ thể anh, chỉ nghĩ anh đang dùng im lặng để đối kháng lại sự chất vấn không chút nể nang của mình.

Khung cảnh mẫu tử ấm áp chẳng thể tiếp diễn, người tự cho là chu đáo như Tống Nhược Cẩm cũng không định khiến Lục Hạc Nam khó xử.

"Con định về khu sứ quán đúng không? Vậy chắc ở biệt thự Gia Sơn không thuận lợi rồi." Tống Nhược Cẩm thu tay lại, tao nhã mang găng tay da cừu non vào, "Không cần đưa mẹ về, mẹ tự về được."

Lục Hạc Nam nheo mắt, nhìn chằm chằm bóng lưng Tống Nhược Cẩm cho đến khi xác định bà đã rời đi hoàn toàn, không còn khả năng quay lại, anh mới buông lỏng cơ thể, từ từ trượt xuống theo thân xe, thở dốc từng hơi lớn.

Một tay anh áp nhẹ lên ngực, tay còn lại lục tìm trong túi áo.

Thật nực cười, người phụ nữ tự xưng là mẹ anh, đến cả khi anh phát bệnh tim cũng không nhìn ra. Lục Hạc Nam siết chặt lọ thuốc, nuốt vội hai viên rồi rũ mi mắt, khẽ bật cười.

Ai mà ngờ được, trong cái nhà hào môn ai cũng ngưỡng mộ này, lại chất chứa biết bao trò hề không ra gì.

Khi nhận được cuộc gọi từ Lương Quyến, Lục Hạc Nam vừa mới điều hòa được nhịp thở, cơn đau như ăn mòn cơ thể cũng dần lui đi, chỉ còn lại cảm giác tê dại như có dòng điện chạy qua.

Anh chống tay vào cửa xe đứng dậy, đợi đến khi cơn choáng váng tan biến mới ngồi vào ghế lái. Xác định giọng mình không có gì bất thường, anh mới ấn nút nhận cuộc gọi.

"Alo?" Lục Hạc Nam nuốt xuống một ngụm, cố giữ cho giọng nói bình tĩnh khi phát ra một âm đơn giản.

Lương Quyến đang ngồi sau màn hình giám sát, vừa thấy điện thoại kết nối liền một tay che mic, một tay bước nhanh về phía góc yên tĩnh.

"Anh đang làm gì thế? Sao mãi mới nghe máy?" Nghe thấy giọng anh, tuy miệng đang trách móc, nhưng Lương Quyến vẫn khẽ thở phào nhẹ nhõm.

Hôm nay là ngày đầu tiên Lương Quyến chính thức làm đạo diễn. 'Nhớ Lan Nhân' là tác phẩm do chính tay cô viết nên, nên cách bố trí tình tiết và cảm xúc đều khắc sâu trong trí óc.

Tiến độ quay rất suôn sẻ, sự phối hợp giữa các thành viên mới cũng ăn ý. Nhưng chỉ khi hoàng hôn buông xuống, màn đêm dần phủ, cô mới bất chợt cảm thấy hoảng hốt. Ngồi sau màn hình giám sát, cô không cách nào tập trung nổi.

Chúc Linh Linh – người vừa hoàn thành cảnh quay hôm nay – nhìn ra trạng thái không ổn của cô, nghĩ rằng cô quá căng thẳng suốt cả ngày, áp lực quá lớn.

Tổ phim luôn rộng lượng với đạo diễn mới, thấy cô không ổn, tổ trường trường quay cũng chủ động đẩy giờ ăn tối sớm hơn nửa tiếng, để cô có thời gian nghỉ ngơi.

Lương Quyến không còn tâm trạng ăn uống, cơm hộp Dương Nhất Cảnh mang đến cũng bị cô đặt sang một bên.

Cô chẳng muốn làm gì cả, chỉ muốn gọi cho Lục Hạc Nam, nghe thấy giọng anh, hỏi xem hôm nay anh đã ăn cơm chưa? Đã mang thuốc bên người chưa?

Lúc này, điện thoại đã kết nối. Giọng nói truyền đến từ nơi xa hơn một ngàn hai trăm cây số qua sóng điện tử vang lên đều đều bên tai. Trong khoảnh khắc yên lặng giữa hai người, Lương Quyến dường như nghe thấy trái tim mình đang quay trở lại đúng vị trí.

Ngón tay Lục Hạc Nam nhẹ nhàng vu.ốt ve lọ thuốc, cố tỏ vẻ thoải mái cười vài tiếng: "Vừa ra khỏi bệnh viện, bên ngoài hơi ồn, không nghe thấy điện thoại rung."

"Ồ." Lương Quyến kéo dài giọng đáp một tiếng, sau đó hỏi như thường lệ: "Cậu thế nào rồi?"

"Đỡ nhiều rồi, chỉ là chưa ổn định lắm." Lục Hạc Nam đặt lọ thuốc trở lại túi, đưa tay xoa nhẹ ấn đường đang nhíu lại, "Vài hôm nữa sẽ chuyển đến viện điều dưỡng ở Cổ Thành."

Những câu kiểu như "Chúc cậu mau bình phục" quá nhạt nhẽo, Lương Quyến không nói ra được, sau một hồi trầm ngâm, chỉ khẽ nói: "Vậy anh cũng đến Cổ Thành đi, ở cạnh cậu, cậu cũng an tâm hơn."

Trên đời sao lại có cô gái tinh tế đến thế, dù yêu xa cũng không hờn không giận, chỉ lặng lẽ lo lắng cho anh, sợ anh khó xử.

Tim Lục Hạc Nam như lặng lại một giây, cơn đau nhức và tê buốt trong lồng ng.ực cũng dần dịu lại bởi giọng nói dịu dàng của Lương Quyến.

"Anh sẽ không đến Cổ Thành nữa."

Trời đã hoàn toàn tối. Lục Hạc Nam giơ tay bật đèn xe, ánh sáng bất ngờ rọi khắp xe khiến anh nheo mắt vì chói.

Trong lòng Lục Hạc Nam, vị trí của Lục Đình Tích không phải chuyện tầm thường. Đúng vào thời khắc then chốt như hiện tại mà anh lại không ở bên giường bệnh để báo hiếu. Lương Quyến theo phản xạ nhíu mày: "Vậy tiếp theo anh còn có sắp xếp gì khác à?"

Lục Hạc Nam không hề bất ngờ trước sự tinh ý của Lương Quyến, giọng tuy hơi khàn nhưng vẫn vô cùng trầm ổn: "Quyến Quyến, có thể thời gian tới, anh phải ở lại Kinh Châu lâu dài."

Lời nói có ẩn ý, trong ngoài đều chứa hàm ý. Lương Quyến đại khái đã hiểu. Cô không hỏi tại sao, cũng không hỏi đã xảy ra chuyện gì. Chỉ là âm thầm nhượng bộ.

"Anh vốn là người Kinh Châu mà," Lương Quyến siết chặt điện thoại, giọng khô khốc một cách khó hiểu, "Ở lại Kinh Châu cũng là chuyện đương nhiên."

Vào khoảnh khắc này, Lục Hạc Nam cảm thấy dùng từ "đường cùng" để hình dung tình cảnh hiện tại dường như vẫn chưa đủ. Những lời hôm nay của Tống Nhược Cẩm, dù cay nghiệt, cũng coi như gián tiếp nhắc nhở anh một điều.

Anh từng muốn học theo cậu mình — chống lại sự ràng buộc của hôn nhân gia tộc vì lợi ích, lại quên mất rằng bản thân có thực sự đủ năng lực để làm điều đó hay không.

Hồi đó, Lục Đình Tích là người khiêm tốn, nhưng khi hành động thì phô trương rõ rệt. Chỉ mất tám năm ngắn ngủi để khiến một chi gia tộc vốn không thuộc trung tâm quyền lực như nhà họ Lục, cũng có thể danh chính ngôn thuận chen chân vào trung tâm quyền lực, tranh đấu ngầm với các gia tộc khác.

Trên danh nghĩa, ông là trưởng tử của nhà họ Lục, người thừa kế tương lai. Nhưng thực tế, khi ấy ông nội Lục Diu đã gần như lui về tuyến sau, quyền lực sớm đã chuyển giao vào tay trưởng tử.

Toàn bộ nhà họ Lục lúc ấy, không một ai có tư cách quyết định thay cho Lục Đình Tích, cũng không ai dám đối đầu với ông. Thế nên ông mới dễ dàng hủy bỏ hôn ước với Tống Nhược Cẩm, và đường hoàng rước Lê Bình vào cửa.

Phải đến tận lúc này, Lục Hạc Nam mới nhận ra, thì ra trước đây bản thân mình lại tự phụ đến vậy — một đứa con trai không được coi trọng, lại còn vọng tưởng không bị đem ra làm vật hy sinh để đổi lấy lợi ích lớn hơn cho gia tộc.

Nhưng thứ gọi là "quân bài", từ không đến có, nói dễ làm khó.

Ánh mắt Lục Hạc Nam tang thương nhìn ra ngoài cửa kính xe — đèn đóm rực rỡ, xe cộ ngược xuôi, mà lòng anh lại không cảm nhận được một chút náo nhiệt nào.

Anh quay mặt đi, giơ tay nới lỏng cà vạt, cứng nhắc chuyển đề tài: "Hôm nay của em thế nào? Quay phim có suôn sẻ không?"

Lương Quyến mím môi không trả lời. Lục Hạc Nam nín thở lắng nghe, tai dán sát vào điện thoại, chỉ có thể nghe thấy hơi thở nhẹ nhàng của cô.

"Lục Hạc Nam." Lương Quyến khẽ gọi tên anh, không trả lời câu hỏi, chỉ bướng bỉnh nói ra điều mình nghĩ: "Từ Bắc Thành đến Kinh Châu, bay cũng chỉ mất hai tiếng."

Lục Hạc Nam nghẹn nơi cổ họng. Mắt hơi cay, nhưng trong lòng lại bỗng có được một tia vững vàng.

Qua điện thoại, Lương Quyến không thể nhìn thấy vẻ mặt của Lục Hạc Nam, vẫn dịu dàng nói, từng chữ từng câu như đang nói ra lời tỏ tình cảm động nhất trên thế gian này:

"Em không biết Kinh Châu rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nhưng cho dù là chuyện gì to lớn đến đâu, thì cũng không có gì là không thể vượt qua. Nếu anh không rảnh để đến Bắc Thành tìm em, vậy thì em sẽ đến Kinh Châu tìm anh."

Yêu, vốn dĩ là chuyện cần cả hai cùng nỗ lực. Đối mặt với giai đoạn khó khăn của Lục Hạc Nam, Lương Quyến không thể thờ ơ. Cô muốn anh hiểu rằng — cô yêu anh, rất yêu, nhưng cô không phải là gánh nặng ngăn cảm anh bước tiếp.

Cô cũng tuyệt đối không muốn mãi mãi đứng yên một chỗ, ngoan ngoãn làm tảng đá vọng phu vô nghĩa. Cô muốn từng bước theo kịp anh, không phải để sóng vai, mà để vào lúc anh gục ngã, còn có chỗ để anh tựa vào.

"Ừ." Lục Hạc Nam cụp mắt, khẽ nhếch môi, đáp lại một tiếng trầm thấp.

Chỉ một âm tiết ngắn ngủi, Lương Quyến không đoán được tâm trạng của anh lúc này, nhưng nghe thấy nhịp thở bình ổn kia, cô lại cảm thấy — người đàn ông luôn là chỗ dựa của người khác này, khí thế như chợt mềm lại.

Thời gian để Lương Quyến an tâm nói chuyện yêu đương chẳng còn nhiều. Dưới sự điều khiển chính xác của Chúc Linh Linh, phim trường đã nhanh chóng từ trạng thái nghỉ ngơi hỗn loạn trở về kỷ luật rõ ràng, mỗi người một việc.

Cô cầm điện thoại, vô thức quay đầu nhìn về phía ánh sáng. Lúc ấy mới nhận ra — trong sự trật tự ấy, dường như còn mang theo một sự nghiêm túc đầy căng thẳng.

"Trời đất ơi, sao em lại trốn ở đây vậy?" Anh mập phụ trách quay phim hấp tấp chạy tới.

Trước khi anh ta kịp đứng lại bên cạnh cô, Lương Quyến đã nhanh chóng nói lời tạm biệt với Lục Hạc Nam, rồi dứt khoát cúp máy.

Cô cất điện thoại, bước nhanh tới, khoác tay anh mập: "Sao vậy? Xảy ra chuyện gì à?"

"Ban giám khảo đến kiểm tra rồi!" Anh mập nuốt nước bọt, chỉ tay về phía trước: "Chị Linh đã ra tiếp đón rồi."

Việc ban giám khảo của liên hoan phim ngắn đến kiểm tra cũng không phải chuyện quá bất ngờ. Mấy đoàn phim bị kiểm tra trước đó đã sớm nhắn tin báo trước với Chúc Linh Linh. Thế nên đoàn 'Nhớ Lan Nhân' cũng chuẩn bị kỹ càng từ sớm.

Chỉ là, hiện tại đã hơn bảy giờ tối, họ lại đến bất ngờ vào khung giờ này, không khỏi khiến người ta cảm thấy có chút kỳ lạ.

Anh mập dẫn đường phía trước. Khi Lương Quyến tới nơi, Chúc Linh Linh đang trò chuyện sôi nổi với ban giám khảo trong căn lều dựng tạm. Lương Quyến mỉm cười bước tới, dưới sự giới thiệu lần lượt của Chúc Linh Linh, lễ phép bắt tay chào hỏi từng người.

Người này là trưởng đoàn kịch truyền thanh nào đó, người kia là giám khảo trọn đời của điện ảnh nào đó, đủ các danh hiệu khiến đầu óc cô quay mòng mòng. May mà cô phản ứng nhanh, bất kể là ai, chỉ cần thêm chữ "thầy" sau họ là được.

Lễ phép gọi một tiếng "thầy" sẽ không bao giờ sai.

Đèn sợi đốt trong lều sáng chói đến khó chịu, Lương Quyến cố mở to mắt, đi theo hướng tay Chúc Linh Linh chỉ mà từ từ xoay người bước đi. Trong góc tối của tầm nhìn, có một người đàn ông ngồi uể oải.

Anh cúi đầu, chăm chú xem tài liệu đặt trên đùi, chẳng buồn để tâm đến lời chào hỏi xung quanh.

Vì chỗ ngồi của anh quá tối, Lương Quyến phải nheo mắt mới nhìn rõ mặt. Nhưng điều khiến cô chú ý — lại là tập kịch bản đầy ghi chú bằng tay của cô đang nằm trong tay anh.

Tự tiện đọc kịch bản người khác mà chưa xin phép, Lương Quyến nhíu mày, có chút không hài lòng — đây đúng là một vị giám khảo không mấy lịch sự.

"Vị này là đạo diễn Trình Yến Thanh, tác phẩm 'Khổ Xuân' của anh ấy vừa lọt vào Liên hoan phim quốc tế Venice tháng trước."

Giọng điệu trang trọng của Chúc Linh Linh khiến trái tim Lương Quyến bất giác run lên. Cô không kịp chú ý tên họ đạo diễn, mà chỉ tập trung vào nửa câu sau.

Đó là Liên hoan phim Venice! Dù chỉ là vào danh sách đề cử, thì mức độ danh giá cũng đủ để giới trong nước bàn tán cả năm.

Tài năng vốn dĩ là tấm vé thông hành vĩnh cửu. Những bất lịch sự nhỏ nhặt ấy, trong lòng cô lập tức tan biến.

Cô nở nụ cười, chìa tay ra, thành tâm muốn cất tiếng "Thầy Trình" — nhưng nụ cười kia lại đông cứng trên mặt ngay trước khi bật ra thành lời.

Đêm mùng 4 Tết, tại khu vườn trên cao của khách sạn Diêu Thi ở Tân Hải, người đàn ông kỳ quặc ấy — người từng nói số phận hai người "có duyên không thể dứt" — thì ra, chính là đạo diễn trẻ hot nhất của điện ảnh Hoa ngữ hiện nay — Trình Yến Thanh.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK