Mục lục
Trước Khi Tuyết Rơi Hãy Chia Tay
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chuyện ra mắt phụ huynh vốn là thứ phải đợi đến lúc tình cảm đong đầy, tự nhiên nước chảy thành sông. Nhưng trong tình cảnh hiện tại mà nghe được lời ấy từ miệng của Lục Hạc Nam, Lương Quyến mơ hồ ngửi thấy một chút khác thường.

"Đã xảy ra chuyện gì vậy?" Cô nhẹ nhàng nắm lấy tay Lục Hạc Nam đang đặt trên tay lái, không trả lời mà ngược lại hỏi lại, "Ở Kinh Châu xảy ra chuyện gì sao?"

Lục Hạc Nam hít sâu một hơi, ánh mắt thâm trầm dán chặt vào con đường bằng phẳng vắng lặng phía trước. Anh ấn cổ tay xuống, nắm chặt bàn tay đang đặt trên mu bàn tay mình của Lương Quyến.

"Không có gì to tát cả." Anh mỉm cười, nhưng nụ cười ấy lại gượng gạo đến đáng thương.

Đáng tiếc là, dù chỉ là một biểu cảm rất nhỏ cũng không thoát khỏi ánh mắt sắc bén của Lương Quyến. Ngay khi cô vừa ngồi vào xe, cô đã nhận ra: anh rất mệt, đôi mắt tuy bình thản nhưng dưới mí là vẻ mỏi mệt gắng gượng.

"Ngay cả với em cũng không thể nói sao?" Lương Quyến không truy hỏi thẳng, chỉ nhẹ nhàng mà nói.

Lục Hạc Nam ngừng thở một nhịp, tay nắm lấy cô càng thêm chặt. Một lúc lâu sau, anh bình tĩnh nói: "Lương Quyến, cậu của anh bị bệnh. Trong lúc tổ chức cuộc họp cấp cao ở Trung Thịnh, ông ấy lên cơn đau tim."

Lương Quyến giật mình, theo phản xạ nghiêng đầu hỏi: "Ông ấy sao rồi?"

"Đã đi một chuyến tới quỷ môn quan, may mà được cứu sống." Giọng của Lục Hạc Nam vẫn đè nén, khoé miệng tuy nhếch lên, nhưng trong đó lại mang theo vài phần đắng chát.

Đường về Bắc Thành là một con đường làng điều kiện kém, ánh sáng không tốt, tầm nhìn hạn chế, nên những va quẹt nhỏ nhặt cũng thường xuyên xảy ra.

Lần này Lục Hạc Nam và Lương Quyến không được may mắn cho lắm, vừa mới rời đoàn phim chưa được mười phút đã bị kẹt xe ở đoạn đường chỉ cho phép một chiều đi lại.

Phía trước xảy ra tai nạn giao thông, không thể di chuyển trong chốc lát. Lục Hạc Nam dứt khoát tắt máy đậu xe bên vệ đường, trong ánh trăng yên tĩnh, anh và Lương Quyến đối diện thật sâu.

"Quyến Quyến, hình như anh chưa từng kể cho em nghe chuyện nhà mình."

"Chưa từng." Lương Quyến khẽ lắc đầu.

Thời gian để quyết định vạch ra vết sẹo chỉ là một giây. Rõ ràng anh biết có những lời một khi thốt ra sẽ như nước đổ khó hốt, nhưng Lục Hạc Nam vẫn muốn nói — là bây giờ.

Anh hạ kính xe xuống, châm điếu thuốc trong tay, khuỷu tay chống lên cửa xe, lúc nói chuyện thần sắc vẫn lạnh nhạt.

"Chị họ anh, Lục Nhạn Nam, là con gái duy nhất của cậu hai. Còn anh trai anh, Lục Sâm, là anh cùng cha khác mẹ. Lúc mẹ anh mang thai tám tháng, ba anh dẫn nhân tình cùng đứa con ngoài giá thú về nhà, mẹ anh tức giận đến mức sinh non."

Cùng cha khác mẹ, con riêng, nhân tình... những từ vừa lạ vừa quen ấy khiến Lương Quyến – một người lớn lên trong gia đình yên ấm, cha mẹ yêu thương – nhất thời không dám thở mạnh.

"Nhà họ Lục có bệnh tim di truyền, hầu như đời nào cũng sẽ có một hai người 'may mắn' bị ông trời chọn trúng." Lục Hạc Nam cười nhạt, trong tiếng cười chứa đầy châm chọc.

"Có lẽ do sinh non, nên đời này người mang bệnh là anh, còn đời trước là cậu."

Anh gạt tàn thuốc, giọng vẫn bình thản tiếp tục: "Cũng bởi xác suất di truyền bệnh tim quá cao, nên cậu và mợ mới mãi không có con cái."

Bất ngờ nghe được những chuyện kín đáo trong nhà họ Lục, Lương Quyến không khỏi bối rối, điều khiến cô xúc động nhất chính là xót xa.

"Không có con cái." Cô ngây ra lặp lại một lần, "Nên cậu mợ mới đối xử với ba chị em các anh như con ruột."

Dù chưa từng gặp, nhưng qua những lời kể vô tình hay hữu ý của Lục Hạc Nam, Lương Quyến cũng đã dần vẽ ra bóng dáng của Lục Đình Tích và Lê Bình.

Hẳn là một đôi vợ chồng truyền thống rất yêu thương nhau, cha nghiêm mẹ hiền, yêu con đến tận xương tủy.

"Đúng vậy, cậu mợ đối xử với cả ba chị em anh rất tốt." Nhắc đến họ, trong mắt Lục Hạc Nam hiện lên một tia dịu dàng, "Nhưng người được cưng chiều nhất chắc chắn là anh."

"Vì anh là người nhỏ tuổi nhất trong ba chị em chứ gì!" Thấy ánh mắt anh dần dịu xuống, Lương Quyến thở phào, cười nói đùa.

Lục Hạc Nam ngậm điếu thuốc, lắc đầu không xác nhận cũng chẳng phủ nhận: "Nói chính xác thì, anh là do cậu mợ nuôi lớn. Nếu bỏ qua mối quan hệ huyết thống khó tránh, họ mới là cha mẹ thực sự của anh."

Lương Quyến lặng lẽ lắng nghe, đôi mắt long lanh ánh sáng nhìn thẳng vào ánh mắt đầy ẩn ý của anh.

"Em chẳng tò mò vì sao ba mẹ anh vẫn khỏe mạnh, mà lại để cậu mợ nuôi anh sao?"

"Họ chắc hẳn là... có nỗi khổ riêng." Lương Quyến mím chặt môi, trong lòng cố suy đoán mọi khả năng có thể xảy ra.

Cúi đầu suy nghĩ đăm chiêu, lại nghe thấy Lục Hạc Nam cười lạnh một tiếng.

"Có nỗi khổ riêng?" Bốn chữ ấy lượn quanh đầu lưỡi anh, trói buộc chặt chẽ, giống hệt như khoảng đời trước đây anh bị cha mẹ chối bỏ tình yêu thương.

Lục Hạc Nam tựa vào lưng ghế, không nhanh không chậm nói: "Nỗi khổ của họ, có lẽ là vì xui xẻo sinh ra một đứa trẻ bẩm sinh mang bệnh, vĩnh viễn không có tư cách tranh đoạt vị trí thừa kế."

Đồng tử Lương Quyến co lại, ngực bỗng chốc trĩu nặng. Lẽ nào đây chính là cái gọi là mặt trái của danh môn vọng tộc, nơi giông tố nằm dưới lớp bình yên? Trước mặt chữ "lợi", đến cả con cái cũng có thể trở thành quân cờ trên bàn cờ.

Mà Lục Hạc Nam — quân cờ không có giá trị trong mắt cha mẹ anh — đến cả tư cách xuất hiện trên bàn cờ cũng không có.

"Nhưng chẳng phải cậu của anh hiện giờ đang là người nắm quyền nhà họ Lục sao?" Lương Quyến khó hiểu.

"Thời thế thay đổi rồi, ba mươi năm trước nhà họ Lục còn chưa vững vàng như bây giờ. Trong ba người con trai của ông nội, chỉ có cậu là người có tài mưu lược, chọn ông ấy kế thừa gia nghiệp là con đường duy nhất lúc đó."

Còn hiện tại, một gia tộc cành lá sum suê, gốc rễ sâu dày, đang từng bước đi lên con đường phát triển mạnh mẽ — không thể để một người hôm nay sống, ngày mai không biết ra sao nắm giữ cục diện.

Trong thoáng chốc, Lương Quyến như hiểu ra tất cả.

Hiểu được vì sao gánh nặng kế thừa lại đặt lên vai một cô gái mảnh mai như vậy. Lục Sâm là con riêng, dễ bị dèm pha. Còn Lục Hạc Nam — với bệnh tình của mình — khiến cả nhà họ Lục không dám đặt hết cược lên người anh.

Hai bên cân nhắc, người con gái duy nhất trong nhà — Lục Nhạn Nam — trở thành lựa chọn cuối cùng.

Nhưng một đứa trẻ bị xem là "vô dụng" trong mắt cha mẹ, chẳng lẽ lại không xứng đáng có một gia đình trọn vẹn? Không xứng đáng có được tình yêu đầy đủ từ bậc sinh thành sao?

Trong lòng Lương Quyến chợt dâng lên một nỗi xót xa khó tả, cô tháo dây an toàn, nghiêng người sát lại gần Lục Hạc Nam, sau đó dùng lực ôm chặt lấy cổ anh, mặt vùi sâu vào hõm cổ anh, khẽ hít lấy mùi thuốc lá nhàn nhạt quen thuộc toát ra từ người anh.

Hương vị quen thuộc ấy khiến người ta an tâm.

"Lục Hạc Nam."

Lương Quyến gọi tên anh đầy trang trọng, cô nhắm chặt mắt, không muốn để nước mắt làm ướt chiếc áo sơ mi trên người anh.

"Ừm." Lục Hạc Nam ôm lấy eo cô, cằm tựa lên vai cô, khẽ đáp một tiếng.

"Dẫn em đi gặp cậu và mợ của anh đi." Lương Quyến lại quay về với lời mời ban đầu của anh.

Cô muốn đi. Muốn gặp những người, cũng giống như cô trên cõi đời này, không màng lợi ích được mất, không để tâm đến vinh nhục thăng trầm, chỉ dựa vào một trái tim chân thành mà yêu thương Lục Hạc Nam.

Cơ thể Lục Hạc Nam khẽ khựng lại trong chốc lát, rồi lại thả lỏng, giọng khẽ khàng mang theo chút bất đắc dĩ: "Anh cứ tưởng em sẽ không đồng ý, còn định lát nữa chơi tiếp chiêu tình cảm cơ."

"Có gì mà em không đồng ý chứ." Lương Quyến không vui rúc vào lòng anh, khẽ hừ một tiếng.

"Anh sợ em còn nhỏ, không muốn vội vàng quyết định như vậy." Lục Hạc Nam nhẹ nhàng vuốt lưng cô, giọng trầm lắng.

Nhưng bàn tay ấm áp ấy còn chưa kịp lưu luyến dọc theo đường cong mềm mại kia, trong lòng liền đột nhiên trống rỗng.

"Quyết định cái gì?" Mặt Lương Quyến đỏ bừng, lúng túng giải thích, "Chỉ là đi gặp cậu mợ thôi mà, sao tự dưng lại thành ra là quyết định rồi?"

Chuyện cả đời, tuyệt đối không thể bị vài câu nói của đàn ông dỗ dành mà xuôi theo được.

"Cũng đúng, bây giờ vẫn còn sớm mà." Lục Hạc Nam không phủ nhận, nhướng mày, kéo vai Lương Quyến ôm lại vào lòng, "Nếu mọi chuyện thuận lợi, em nên là người sẽ lấy anh vào năm em hai mươi tám tuổi."

Dây đàn trong tim Lương Quyến khẽ rung động, trong lòng mơ hồ nảy ra một suy đoán, nhưng lại không dám xác nhận, chỉ bất an vuốt vuốt cà vạt của anh.

"Tại sao?" Do dự một lúc lâu, cô rốt cuộc vẫn run giọng hỏi, "Tại sao lại là hai mươi tám tuổi?"

Lục Hạc Nam nheo mắt lại, cố gắng từng chữ từng chữ lặp lại đoạn văn đã khắc sâu vào tim anh từ lâu:

Tôi muốn yêu vào năm hai mươi tuổi, rồi cùng anh ấy vượt qua bảy năm ngọt ngào và đầy sóng gió. Ở đầu xuân năm thứ tám, trong dòng sông thời gian chưa từng đánh mất nhau, tôi muốn cùng người mình yêu tu thành chính quả.

Đó là câu cuối cùng trong kịch bản 'Nhớ Lan Nhân;, là giấc mộng đẹp nhưng chẳng thể trọn vẹn của nữ chính Trần Xán Nghi cả đời này, cũng là toàn bộ kỳ vọng về tình yêu trên con đường đời của Lương Quyến.

Những tâm tư thầm kín mà cô che giấu kỹ lưỡng, rốt cuộc anh vẫn thấy được.

"Mùa xuân năm thứ tám khi còn yêu nhau, đúng lúc là năm em hai mươi tám tuổi." Giọng Lục Hạc Nam chậm rãi, thong thả dẫn dắt Lương Quyến bước vào con đường đời của anh.

"Nếu mọi chuyện thuận lợi, nếu lúc đó em vẫn còn yêu anh, anh sẽ cầu hôn em vào năm ấy."

"Anh còn thiếu một chữ 'nếu' nữa." Lương Quyến nhỏ giọng chỉnh anh.

"Gì cơ?" Lục Hạc Nam chưa hiểu.

"Giả thiết của anh, thiếu mất một điều kiện." Lương Quyến khẽ ngẩng đầu trong vòng tay anh, bù thêm nửa câu còn thiếu ấy:

"Nếu mọi chuyện thuận lợi, nếu lúc đó em vẫn còn yêu anh, nếu lúc đó anh cũng vừa hay còn yêu em, thì anh mới cầu hôn em vào năm ấy."

"Không có giả thiết thứ ba." Lục Hạc Nam đưa tay ép cô trở lại lòng mình, trân trọng hôn lên sợi tóc rủ bên tai cô.

"Anh sẽ mãi mãi yêu em."

Anh lại nói "mãi mãi", tim Lương Quyến bất chợt run lên một nhịp.

Mang theo nỗi rung động không tên ấy, Lương Quyến bám lên vai anh, khẽ ngẩng đầu, đầu ngón tay từ yết hầu chậm rãi trượt lên, cuối cùng móc lấy cằm anh, kéo anh áp lại gần môi mình.

Mắt Lục Hạc Nam tối sầm, cúi đầu, mạnh mẽ hôn xuống.

Chiếc xe hôm nay lái thật quá rộng, khoảng cách giữa ghế lái và ghế phụ như một ranh giới không thể vượt qua. Nụ hôn của Lục Hạc Nam dần trở nên mất kiểm soát, anh ôm eo Lương Quyến, dùng sức kéo cô qua, trong nháy mắt đã kéo cô từ ghế phụ sang người mình.

Lương Quyến quỳ trên người Lục Hạc Nam, làn da cách lớp vải mỏng chạm nhau chặt chẽ, nhiệt độ không ngừng dâng lên dưới thân, cùng với lớp ẩm ướt rịn ra khiến cô có chút không chịu nổi sức nặng cơ thể mình, đành phải dùng tay gắng gượng bấu chặt lấy cà vạt của anh.

Phía trước có một vụ va chạm nhỏ đã được xử lý xong, chẳng mấy chốc con đường lại thông suốt. Tiếng còi xe gấp gáp phía sau kéo Lương Quyến ra khỏi cơn mê mộng vừa rồi.

"Phải đi thôi!" Cô vội nghiêng đầu tránh nụ hôn của Lục Hạc Nam, luống cuống bò về ghế phụ ngồi lại cho nghiêm chỉnh.

Lục Hạc Nam thở dốc từng hơi nặng nề, rõ ràng còn lưu luyến chưa dứt. Cà vạt xộc xệch, chiếc áo sơ mi vốn chỉnh tề khi ra khỏi nhà giờ cũng nhăn nhúm chẳng ra hình dạng gì.

Còn "kẻ gây hoạ" Lương Quyến, đến cả liếc nhìn anh một cái cũng không dám.

Thật quá điên rồ! Đây là ở trong xe mà! Ngón tay của Lục Hạc Nam vừa rồi đã chạm tới nơi ẩm ướt bí ẩn kia, chỉ thiếu một chút nữa thôi... Lương Quyến đỏ mặt, ngượng ngùng nhắm mắt lại, không dám nhớ lại mấy giây vừa qua mình đã mất khống chế như thế nào.

Xe nhập lại vào dòng người, trong không khí yên tĩnh như còn vương mùi hoan ái suýt xảy ra kia.

Lương Quyến hạ cửa sổ, mong cơn gió có thể thổi tan bầu không khí mập mờ này.

Quần anh ướt một mảng, Lục Hạc Nam cúi đầu liếc nhìn ánh sáng khác thường trên chiếc quần đen, hắng giọng định phá tan sự im lặng: "Vừa nãy em..."

"Không được nói!" Lương Quyến nhìn theo ánh mắt anh, mặt đỏ bừng, vừa thẹn vừa giận.

Lục Hạc Nam bật cười: "Anh đã nói gì đâu!"

Lương Quyến không đáp, chỉ tức giận quay mặt nhìn ra ngoài cửa sổ. Còn nói gì nữa? Dù gì cũng toàn là mấy lời khiến người ta ngượng chín mặt thôi.

Qua đường làng, xe rẽ vào nhánh đường chính trên cầu vượt, coi như chính thức bước vào Bắc Thành.

Mười một giờ đêm, đúng lúc cả thành phố đèn đuốc rực rỡ, sáng rỡ huy hoàng. Lương Quyến ngơ ngẩn nhìn ra ngoài cửa sổ, từng chiếc đèn đường lướt qua như bay, chỉ để lại những vệt sáng vụt tắt trong đáy mắt cô.

Bắc Thành hóa ra lại đẹp đến thế, đẹp đến mức thoáng qua rồi chẳng thể giữ lấy.

"Lục Hạc Nam, đến năm em hai mươi tám tuổi, anh cầu hôn em ở Bắc Thành được không?"

Lần đầu tiên cô dám nghĩ xa đến tương lai sẽ sánh bước bên nhau, dám mơ đến một hôn lễ thật sự.

"Thời gian ấy, tốt nhất là mùa đông." Lương Quyến chớp đôi mắt cay cay, giọng nhẹ nhàng tiếp lời, "Bên cạnh còn phải có thật nhiều, thật nhiều hoa hồng."

Lục Hạc Nam quen nghĩ mọi việc bằng lý trí, theo bản năng nhíu mày đáp: "Mùa đông thì hoa hồng làm sao sống nổi?"

"Em mặc kệ, em không chỉ muốn hoa hồng, còn muốn pháo hoa rợp trời ở cả hai bờ sông."

Lương Quyến xưa nay hiếm khi đòi hỏi, càng không hay làm nũng. Trước mặt Lục Hạc Nam, đây là lần đầu tiên trong đời.

Ngày tu thành chính quả, cô muốn long trời lở đất, muốn cả thế gian đều hay biết.

*

Hai mươi tám tuổi, trong mùa đông Bắc Thành ngập tràn hương hoa hồng, đúng khoảnh khắc pháo hoa rực rỡ kết thúc, nếu anh còn yêu em, xin hãy nhớ cầu hôn em, hứa hẹn cả quãng đời còn lại.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK