Mục lục
Trước Khi Tuyết Rơi Hãy Chia Tay
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hội nghị thượng đỉnh kinh tế quốc tế mà Thôi Dĩ Hoan phải tham dự lại trùng ngày với lễ cưới của Quan Lai.

May mà bảo mẫu trông Khang Khang đã được tìm trước khi đến Kinh Châu, nếu không Lương Quyến đã phải bế đứa bé chưa đầy hai tháng tuổi còn đang bú sữa từng cữ đi chứng kiến ngày trọng đại của bạn thân.

Chỉ nghĩ đến cảnh tượng đó cũng đủ khiến cô không dám tưởng tượng xa hơn — quá buồn cười rồi.

Tiệc cưới của Quan Lai và Thẩm Hoài Tự được tổ chức tại Hỷ Lạc Bán Sơn. Dù cái tên nghe như nằm giữa lưng chừng núi, nhưng thực chất lại là một trang viên phong cách châu Âu nằm trên một ngọn núi nhỏ ở vùng ngoại ô tây nam Kinh Châu.

Trang viên rộng lớn, gần như chiếm trọn đỉnh núi, thế nên mới có cái tên "Bán Sơn" hơi khoa trương như vậy.

Còn cái tên Hỷ Lạc, đến nay vẫn chưa có lời giải thích chính thức nào.

Lương Quyến đoán, có lẽ vì vào lúc hoàng hôn, ánh nắng nhẹ rải vàng trên đỉnh núi cao, lấp lánh như ánh chỉ vàng thêu chữ "Hỷ" trên khăn trùm đầu cô dâu ngày xưa.

Hoàng hôn nhuộm núi, hỷ sự trên trời rơi xuống — quả thật là một điềm lành không thể tốt hơn.

Thật ra, những nơi có thể tổ chức tiệc cưới quy mô lớn thì xét về trang trí lẫn dịch vụ đều chẳng khác nhau là mấy.

Điều khiến Hỷ Lạc Bán Sơn được các hào môn và giới giải trí ưu ái, ngoài cái tên đầy ý nghĩa, chính là hệ thống an ninh cực kỳ nghiêm ngặt.

Đám phóng viên lén muốn trà trộn vào, khó chẳng khác gì leo lên trời.

Lương Quyến cũng vì điểm này mà yên tâm giới thiệu nơi này cho Quan Lai.

Giới nhà giàu tổ chức cưới thường không quá coi trọng các nghi lễ rườm rà, bỏ qua những thủ tục rắc rối như rước dâu, tất cả điểm nhấn đều dồn vào tiệc trưa lúc đúng hai giờ.

Tối hôm trước, Lương Quyến và Quan Lai cùng ngủ lại phòng tổng thống ở Hỷ Lạc Bán Sơn, sáng hôm sau chưa tới bảy giờ, các công đoạn chuẩn bị như trang điểm, búi tóc, mặc váy cưới đều đã xong xuôi.

Tối qua Quan Lai phấn khích đến mức gần như không ngủ, quầng thâm dưới mắt phải dặm tận ba lớp phấn mới tạm che được. Nhưng vừa ngồi xuống nhắm mắt trang điểm thì đã gật gù ngủ thiếp đi trong gối cổ.

Lương Quyến xót xa vô cùng, thấy Quan Lai ngủ say trên ghế, cũng không dám tùy tiện đánh thức, chỉ nhẹ giọng dặn mấy nhân viên trang điểm lui sang phòng họp bên cạnh nghỉ ngơi, để lại không gian yên tĩnh cho cô dâu chợp mắt.

Trang viên Hỷ Lạc Bán Sơn được chia thành hai khu: trước và sau, lấy hai tòa lâu đài cổ đối xứng làm ranh giới.

Từ đêm qua, Lương Quyến và Quan Lai vẫn luôn hoạt động ở khu sau dành cho gia chủ, còn khu trước thì dùng để tiếp đãi khách mời.

Phòng yến tiệc chính cũng nằm ở tầng một lâu đài phía trước.

Sau khi sắp xếp ổn thỏa cho Quan Lai, Lương Quyến cầm theo túi xách, men theo chỉ dẫn trên biển hiệu, vội vã đi về phía khu trước.

Vì Tưởng Chiêu Ninh vừa nhắn WeChat bảo rằng cô ấy đã đến nơi, hỏi Lương Quyến sao vẫn chưa xuất hiện, cô ấy còn muốn giới thiệu bạn trai với Lương Quyến.

Ở một góc độ nào đó, Lương Quyến cũng xem như là người phát hiện ra tài năng của Tưởng Chiêu Ninh, bởi bộ phim đầu tiên cô ấy đóng cũng chính là vai nữ phụ trong bộ phim thứ hai mà Lương Quyến đạo diễn.

Lúc đó, Tưởng Chiêu Ninh vẫn chỉ là một sinh viên vô danh của Học viện Điện ảnh Kinh Châu, còn Lương Quyến thì đã nhờ bộ phim đầu tay 'Đúng Lúc Gặp Gỡ' tạo được chỗ đứng trong dòng phim nghệ thuật.

Từ lúc tham gia phim của Lương Quyến, con đường sự nghiệp của Tưởng Chiêu Ninh cũng thuận buồm xuôi gió. Cô ấy rất biết giữ hình tượng, lựa chọn kịch bản kỹ lưỡng, dù không quá "chăm chỉ" đóng phim, nhưng chất lượng thì luôn xuất sắc.

Lần gần đây nhất Lương Quyến gặp lại cô ấy là tám tháng trước, tại một trong các lễ trao giải lớn, Lương Quyến là khách mời trao giải, còn Tưởng Chiêu Ninh thì đoạt giải Nữ chính xuất sắc nhất.

Mới chỉ ra mắt bốn năm đã cầm về chiếc cúp danh giá nhất — Lương Quyến nghĩ, Tưởng Chiêu Ninh hẳn là kiểu người mà các "ông trời" cũng đuổi theo để ban cho cơ hội.

Giới giải trí từ trước đến nay chưa từng có bức tường nào không lộ gió.

Việc Lương Quyến là bạn thân của nữ chủ nhân tương lai nhà họ Thẩm vốn đã là bí mật công khai trong giới, nên cô xuất hiện ở đám cưới này là điều hiển nhiên.

Còn về phần Tưởng Chiêu Ninh, Lương Quyến lại không ngờ cô ấy cũng được mời.

Dù nhà họ Thẩm kinh doanh đủ ngành, nhưng vẫn thiên về các sản phẩm xa xỉ, gần như không đầu tư vào mảng giải trí — nên hôm nay, người trong giới giải trí có mặt cũng rất hiếm.

Có lẽ là thấy cô ấy mới đoạt giải ảnh hậu? Muốn mời làm người đại diện mùa mới? Chuyện làm ăn quanh co thế nào, Lương Quyến cũng không đoán nổi.

"Chị Quyến ơi, em ở đây này!"

Vừa bước vào đại sảnh tiệc chính, một cô gái mặc váy tím nhạt trễ vai, eo thon rõ nét cùng khuôn mặt rạng rỡ nổi bật giữa đám đông vẫy tay với Lương Quyến đầy phấn khởi.

Lương Quyến nheo mắt nhìn, nhận ra là Tưởng Chiêu Ninh đành cứng mặt bước chầm chậm lại.

Người vây quanh Tưởng Chiêu Ninh quá nhiều, Lương Quyến cũng không chắc có ai quen trong đó hay không.

Có lẽ vì muốn nói với Lương Quyến vài chuyện riêng tư không tiện để người ngoài nghe, Tưởng Chiêu Ninh mỉm cười, nói vài câu với người xung quanh rồi nhanh nhẹn xách váy chạy lại.

"Chiêu Chiêu, lâu rồi không gặp." Thấy chỉ có mình cô ấy tới gần, Lương Quyến thầm thở phào.

"Sao chị đến muộn vậy?" Tưởng Chiêu Ninh khoác tay Lương Quyến, phụng phịu nũng nịu rất tự nhiên, "Hại em phải đứng đó diễn vai 'chị em thân thiết giả tạo' với mấy người kia mãi."

Cô ấy cười nói chuyện rất tự nhiên, không hề hỏi gì về tin đồn "không chồng mà chửa" của Lương Quyến. Lương Quyến nghĩ, đây chính là điểm hay trong giới giải trí — người với người dù thân đến mấy vẫn luôn biết giữ khoảng cách.

"Nãy giờ chị ở sau giúp Quan Lai mặc váy cưới." Lương Quyến vỗ nhẹ tay cô, kiên nhẫn dỗ dành, "Không phải định giới thiệu bạn trai em cho chị sao? Anh ta đâu rồi?"

Tưởng Chiêu Ninh lúc này mới sực nhớ, nắm tay Lương Quyến, nhíu mày nhìn quanh đại sảnh.

Những người đàn ông vừa rồi còn chiếm nửa hội trường, chẳng biết biến đâu mất. Tưởng Chiêu Ninh tìm một vòng vẫn không thấy bóng dáng quen thuộc ấy.

"Rõ ràng lúc nãy anh ấy còn ở đây mà!" Cô không vui lầm bầm, "Chắc lại bị đám kia kéo ra ngoài uống rượu rồi."

"Không sao." Lương Quyến bóp nhẹ lòng bàn tay cô ấy, mỉm cười dịu dàng, "Tiệc cưới còn dài mà, kiểu gì cũng gặp thôi—"

Lời an ủi của Lương Quyến còn chưa kịp nói hết đã bị một giọng nữ trong trẻo phía sau cắt ngang.

"Chiêu Chiêu!" Một tiếng gọi thân mật vang lên.

Tưởng Chiêu Ninh và Lương Quyến đồng loạt quay đầu lại. Người đó đứng ngược sáng, ánh sáng chiếu thẳng vào mắt khiến Lương Quyến không nhìn rõ gương mặt, nhưng lại nghe rõ tiếng than nhẹ của Tưởng Chiêu Ninh.

"Phiền thật, quên mất hôm nay cô ta cũng tới, lại còn phải qua chào hỏi nữa."

"Là ai vậy?" Lương Quyến nheo mắt, khẽ hỏi.

Tưởng Chiêu Ninh vừa nặn ra một nụ cười gượng gạo, vừa nghiến răng nói đầy bực bội: "Một người phụ nữ còn biết diễn hơn cả em."

Diễn? Lẽ nào là một nữ diễn viên trong giới? Nếu vậy thì đúng là nên chào hỏi. Lương Quyến không bình luận, chỉ khẽ gật đầu, trong đầu thì không ngừng lục lọi trí nhớ, cố gắng ghép giọng nói đó với một cái tên trong giới giải trí.

Đang trầm ngâm suy nghĩ thì người phụ nữ ấy đã bước đến trước mặt hai người, gót giày cao gõ nhịp nhàng, dáng đi uyển chuyển, duyên dáng.

Trước cuộc chạm mặt chẳng mấy dễ chịu này, Tưởng Chiêu Ninh là người phản ứng đầu tiên. Cô ấy buông tay Lương Quyến, bước lên trước, mang theo vẻ nhiệt tình giả tạo mà ôm lấy đối phương một cái.

"Chị Gia Mẫn, sao chị đến muộn thế?"

Nghe thấy cái tên ấy, người Lương Quyến lập tức cứng đờ, cô ngẩng đầu lên, ánh mắt lướt qua vai Tưởng Chiêu Ninh, chần chừ đối mặt gật đầu chào.

Chỉ trong một cái nhìn, Lương Quyến đã như bị giật mình mà vội vàng cụp mắt xuống.

Cô nhận ra người phụ nữ này — năm năm trước, tại tiệc tất niên của Trung Thịnh, cô từng lướt thấy cô ta từ xa qua đám đông.

Khi ấy, cô ta là "cô Kiều" hào nhoáng rực rỡ. Hiện tại, cô ta là "bà Lục" danh chính ngôn thuận.

Tim Lương Quyến siết chặt trong thoáng chốc, lòng bàn tay cũng dâng lên một tầng mồ hôi lạnh. Nhưng khi lại đối diện với ánh mắt dò xét của Kiều Gia Mẫn, cô bất chợt cảm thấy yên tâm.

Vì Kiều Gia Mẫn không nhận ra cô.

Nói một cách chính xác, Kiều Gia Mẫn chỉ biết Lục Hạc Nam trước khi kết hôn từng có một người bạn gái cũ, nhưng chẳng thèm bận tâm cô gái đó là ai.

Có những người sinh ra là để an ổn chờ gả vào gia đình danh giá. Còn những hòn đá cản đường lộ ra trên con đường phẳng lặng của họ, tự khắc đã có cha anh lo dọn sạch.

"Chị Gia Mẫn, đây là Lương Quyến, đạo diễn phim 'Đúng Lúc Gặp Gỡ'." Tưởng Chiêu Ninh quay trở lại bên cạnh Lương Quyến, nắm lấy tay cô, ngọt ngào giới thiệu với Kiều Gia Mẫn.

Lương Quyến liếc nhìn Tưởng Chiêu Ninh một cái, cảm thấy gương mặt cô ấy sắp cứng lại đến nơi.

"Chiêu Chiêu, không cần giới thiệu kỹ thế đâu." Kiều Gia Mẫn khẽ nhếch môi, nụ cười đoan trang lịch sự, cô chủ động đưa tay bắt tay Lương Quyến, "Đạo diễn nổi tiếng trong giới giải trí như cô, sao tôi lại không biết được chứ?"

"Không dám nhận, cô quá khen rồi."

Lương Quyến khẽ mỉm cười, đưa tay nhẹ nhàng chạm vào đầu ngón tay của Kiều Gia Mẫn. Trong khoảnh khắc vô tình lướt qua, đầu ngón tay cô chạm đến chiếc nhẫn kim loại trên ngón áp út của đối phương.

Viên kim cương to và cứng đến mức suýt làm tay cô đau điếng — lạnh và run.

Trong suốt năm năm qua, truyền thông giải trí từng chụp vô số bức ảnh cận cảnh chiếc nhẫn cưới của Kiều Gia Mẫn. Mỗi chi tiết của viên kim cương đều bị soi đi soi lại, bị phân tích đến tận cùng.

Có thể lời đồn thổi của truyền thông có chút thêu dệt, nhưng có một câu nói mà Lương Quyến nghĩ, họ không nói sai — công tử hào môn vung tiền như rác, kim cương ba carat toàn mỹ, nhà họ Lục cưới vợ.

Chỉ một thoáng nhớ lại đoạn ký ức khó chịu trong quá khứ, lông mi Lương Quyến khẽ run, trái tim vốn dĩ đã bình tĩnh lại bắt đầu rối loạn.

Kiều Gia Mẫn không nhận ra sự biến đổi trong cảm xúc của Lương Quyến, vẫn tiếp tục trò chuyện rôm rả về chủ đề điện ảnh.

Tưởng Chiêu Ninh nghĩ, Kiều Gia Mẫn có vẻ thật sự đã xem phim của Lương Quyến, lại còn xem rất kỹ.

Bởi trong bộ phim công chiếu hai năm trước, những chi tiết nhỏ bé đến mức ngay cả diễn viên tham gia cũng suýt quên mất, cô ta vẫn có thể nhắc ra chuẩn xác ngay lần đầu.

"Chồng tôi—"

Tựa như bỗng nhớ tới điều gì, Kiều Gia Mẫn chợt khựng lại, nhíu mày một thoáng rồi lại mỉm cười tự nhiên.

Cô chỉnh lại lời, quay về dáng vẻ cao cao tại thượng, ung dung chắc chắn mà nói: "Tôi rất thích những bộ phim của cô."

Lương Quyến cúi đầu cười nhạt, từ sau cái chạm nhẹ ngón tay vừa rồi, toàn bộ sự chú ý của cô đã đặt cả vào ngón áp út của Kiều Gia Mẫn.

Còn về mấy câu khen ngợi khách sáo sau đó, cô chẳng nghe lọt được bao nhiêu.

Hôm nay Kiều Gia Mẫn nói chuyện có vẻ rất hứng khởi. Có thể là không nhận ra sự hờ hững của Lương Quyến, hoặc cũng có thể là chẳng buồn để ý.

Sau vài giây dừng lại, ánh mắt cô ta lướt qua vùng bụng phẳng lỳ của Lương Quyến, giọng nói đột nhiên kéo cao, mang theo vài phần tò mò và giễu cợt không nên có: "Bụng cô..."

Nói thật, Kiều Gia Mẫn không quá để tâm đến tin tức giải trí hay tin đồn về các ngôi sao, nhưng chuyện chiếm sóng suốt cả tháng kia, đương nhiên cô ta không thể bỏ qua.

Giờ phút này, khi đụng mặt đương sự, bản năng con người khiến cô ta vô thức muốn xác nhận.

Lương Quyến khựng người một chút, mím môi không đáp, chỉ lặng lẽ đưa tay vuốt nhẹ bụng.

Kiều Gia Mẫn khẽ nhướng mày, tưởng như đã nhìn thấu điều gì đó, sau đó chân thành cảm thán: "Xem ra cô hồi phục cũng tốt đấy!"

Hai người lại tiếp tục nói mấy câu khách sáo chẳng đầu chẳng cuối. Trước khi nụ cười giả tạo của Tưởng Chiêu Ninh hoàn toàn sụp đổ, cô khẽ hắng giọng, viện cớ đường hoàng để rời đi.

"Chị Gia Mẫn, em còn phải dẫn chị Quyến đi gặp A Sâm nữa." Cô chau mày, làm ra vẻ khó xử.

Mỗi một giây đứng đối mặt với Kiều Gia Mẫn đều khiến Lương Quyến như ngồi trên đống lửa. Nghe thấy Tưởng Chiêu Ninh nhẹ nhàng nói vậy, cô lập tức nín thở, gần như ngay tức khắc siết chặt tay Tưởng Chiêu Ninh.

Có những lời, chỉ cần nói đến đó là đủ. Kiều Gia Mẫn không có thời gian để quan tâm đến thật giả trong lời nói của Tưởng Chiêu Ninh, chỉ khẽ gật đầu, trước khi quay đi còn chu đáo chỉ đường cho hai người.

"Anh cả đang ở phòng nghỉ phía bên tay phải của sảnh tiệc."

Hành lang dẫn tới phòng nghỉ yên tĩnh và dài hun hút. Tưởng Chiêu Ninh mang giày cao gót, tiếng gót chạm đất vang lên "cạch cạch" giòn tan.

"Chiêu Chiêu, nhìn em với Kiều Gia Mẫn có vẻ rất thân." Lương Quyến đi cạnh cô, dè dặt nhận xét.

"Em với cô ta quen nhau từ rất lâu rồi, nhưng đúng là hai năm trở lại đây mới bắt đầu thân hơn." Tưởng Chiêu Ninh vừa nói, vừa vô tư vén tóc qua vai.

Lương Quyến kéo dài giọng trả lời một tiếng, không hỏi gì thêm. Hỏi thêm nữa thì mất lịch sự rồi.

Nhưng cuộc trò chuyện này, rõ ràng là Tưởng Chiêu Ninh không muốn kết thúc nhanh như vậy.

Hai người đi đến trước cửa phòng nghỉ, khi lòng bàn tay đặt lên tay nắm cửa, Tưởng Chiêu Ninh nghịch ngợm chớp mắt với Lương Quyến, trên mặt thoáng lên vài vệt đỏ nhàn nhạt.

Cô có chút ngượng ngùng, giọng nói lúc thốt ra càng thêm dịu nhẹ.

"Bởi vì Kiều Gia Mẫn là em dâu của bạn trai em."

"Cái gì cơ?" Lương Quyến sững sờ.

Thông tin trong câu nói này quá nhiều, lực sát thương cũng quá mạnh, còn chưa kịp để Lương Quyến phản ứng lại, Tưởng Chiêu Ninh đã đẩy cửa phòng nghỉ ra trước một bước.

Trong phòng nghỉ ánh sáng mờ mịt cùng khói thuốc lượn lờ, tiếng đánh bài còn lớn hơn cả tiếng nói chuyện.

Cửa phòng bị người không mời mà đến bất ngờ đẩy ra, cả phòng lập tức im lặng một giây, đủ loại ánh mắt phức tạp đồng loạt đổ dồn về phía Lương Quyến và Tưởng Chiêu Ninh.

Lăn lộn trong giới giải trí cũng gần năm năm, điều mà Lương Quyến không sợ nhất bây giờ chính là bị người lạ nhìn chằm chằm.

Chưa kịp tiêu hóa câu nói ban nãy của Tưởng Chiêu Ninh, Lương Quyến theo bản năng ưỡn lưng thẳng, cong môi cười, đón lấy những ánh nhìn tr.ần tr.ụi ấy.

Không ít người trong phòng nhận ra cô, cách một khoảng, đều lịch sự mỉm cười đáp lại.

"Được đấy Chiêu Chiêu, đến kiểm tra bất ngờ à?" Một người đàn ông lạ ngồi gần cửa trêu chọc Tưởng Chiêu Ninh.

Tưởng Chiêu Ninh trợn mắt, không khách sáo đáp lại: "Anh Giang, em thấy người cần bị kiểm tra nhất chính là anh đó! Hay là giờ em gọi một cuộc cho chị dâu, tiết lộ hết mấy chỗ bí mật không tiện gặp người của anh nhé?"

"Ôi bà cô của anh ơi, tha cho anh đi! Cả đời anh chỉ có thú vui đua xe này thôi, đừng phá anh nữa!" Người bị gọi là anh Giang nghe vậy vội ném bài xuống, chắp tay làm bộ xin tha.

Nhân lúc họ nói chuyện, Lương Quyến kín đáo liếc quanh một vòng, lúc này mới hiểu vì sao trong đại sảnh tiệc lại vắng đàn ông – thì ra bọn họ đều tụ lại ở đây.

Nam nữ chia địa bàn rõ rệt, cho dù là trong đám cưới nhà họ Thẩm cũng không ngoại lệ.

Tưởng Chiêu Ninh hừ nhẹ một tiếng, tỏ vẻ rộng lượng tha cho anh ta. Rồi cô bước một vòng quanh phòng, nhưng không thấy người mình muốn tìm.

Cô quay đầu hỏi thẳng: "Lục Sâm đâu? Không ở đây với các anh à?"

Anh Giang ngẩng đầu, vừa ném bài lên bàn, vừa hất cằm về phía bên trái: "Bọn họ đều ở trong kia."

Bọn họ? Tưởng Chiêu Ninh nhíu mày, còn có ai nữa?

Lương Quyến nhìn theo hướng của người kia, lúc này mới chợt nhận ra phía bên trái phòng nghỉ, sau một tấm bình phong còn ẩn giấu một khu vực khác.

Bị bạn trai phớt lờ đã lâu, trong lòng Tưởng Chiêu Ninh không khỏi thấy khó chịu, bệnh công chúa nổi lên, mặt lạnh như tiền, kéo tay Lương Quyến, lách qua từng bàn đánh bài, một mạch đi thẳng ra phía sau bình phong, không hề giữ hình tượng nữ minh tinh lộng lẫy dịu dàng trên thảm đỏ mà hét lớn: "Lục Sâm! Anh đến đây mà không nói với em một tiếng, hại em tìm anh cả nửa ngày trời!"

Hôm nay Tưởng Chiêu Ninh mặc một chiếc váy dài chạm đất, Lương Quyến lo cô vấp ngã, nên suốt đường cúi đầu, cẩn thận để ý tà váy giúp cô.

Đến khi Tưởng Chiêu Ninh đứng vững sau bình phong, Lương Quyến mới thở phào, từ từ ngẩng đầu.

Có lẽ do một loại hấp lực nào đó, hình ảnh đầu tiên lọt vào tầm mắt cô là một tấm lưng thẳng tắp, tuấn tú, đầu ngón tay trái đặt lên tay ghế kẹp một điếu thuốc, tay phải lật lật mấy quân bài còn lại trên bàn, cử chỉ phóng khoáng nhưng không kém phần tao nhã.

Lương Quyến nín thở — trên đời này không ai quen thuộc tấm lưng đó hơn cô.

Không gian trong phòng như ngừng lại, ngoại trừ anh, ánh nhìn của mọi người đều tập trung trên người Lương Quyến.

Bầu không khí đột nhiên lặng đi cũng không ảnh hưởng đến anh chút nào, hành động thừa thãi duy nhất chỉ là hơi nâng mắt, trách người bên cạnh ra bài chậm.

"Sao không đánh? Còn chờ gì nữa?"

Giọng nói trầm thấp, lãnh đạm mà lười nhác, vừa xa lạ lại vừa quen thuộc.

Lương Quyến đứng nguyên tại chỗ, cách anh chỉ mấy bước, giọng nói rơi vào tai suýt chút nữa khiến cô ứa nước mắt.

"Chú hai, có... có người đến."

Người bị mắng nhìn chằm chằm về phía Lương Quyến, mặt đỏ bừng, lắp bắp nói một câu.

"Thế à? Ai đến vậy?" Anh hỏi vu vơ, sau đó quay đầu, nâng mắt lười biếng liếc nhìn về phía sau bình phong.

Có lẽ vì nhìn anh quá đỗi tham lam, đôi mắt ươn ướt của Lương Quyến chậm một nhịp, hàng mi dài run run liên hồi, cuối cùng không thể tránh khỏi ánh mắt anh.

Ánh mắt giao nhau trong bầu không khí lạnh lẽo, khung cảnh như bị đông cứng.

Chỉ có điếu thuốc kẹp giữa hai ngón tay anh vẫn âm ỉ cháy, ánh lửa cam vàng nơi đầu thuốc lập lòe, tàn thuốc rơi lả tả trên thảm mềm dưới chân.

Mà hai người bọn họ như chẳng hề hay biết.

Anh nhìn cô không rời mắt, nhưng ánh nhìn lại tĩnh lặng, không chút gợn sóng.

Tựa như với anh, đây chỉ là một cuộc tái ngộ đã được lên kế hoạch kỹ càng, có sẵn chủ ý, có cả chuẩn bị.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK