Mục lục
Trước Khi Tuyết Rơi Hãy Chia Tay
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hồng Môn Yến với mục đích làm nhục người khác cuối cùng cũng buộc phải hạ màn vì sự xuất hiện đột ngột của Lục Hạc Nam.

Lương Quyến không say, chỉ là bước đi có chút loạng choạng. Chúc Linh Linh đỡ cô chầm chậm bước đến bên xe, trong đám người chỉ có mỗi Nguyễn Kính Tề là vẫn đứng ở cửa câu lạc bộ, luyến tiếc quay đầu nhìn liên tục.

Thấy Lương Quyến đã đặt một chân vào xe, Nguyễn Kính Tề níu lấy khung cửa, cố gắng giãy dụa lần cuối: "Chú... Chủ tịch Lục chẳng phải bảo chúng ta đợi anh ấy ngoài này một lúc sao?"

Trước khi ra cửa, Lục Hạc Nam đã nói rất rõ ràng bằng giọng trầm thấp nhẹ nhàng, người khác có thể không nghe rõ hoặc không để tâm, nhưng Nguyễn Kính Tề lại nhớ từng chữ một.

— Anh nói: "Quyến Quyến, em ra ngoài đợi anh một lát được không? Anh xử lý xong việc ở đây sẽ đi tìm em."

Còn Lương Quyến thì sao? Cô đã nói gì hay không nói gì? Nguyễn Kính Tề bình tâm lắng nghe vài giây, nhưng không hề nghe thấy bất kỳ âm thanh nào, dù chỉ một lời đáp lại.

Giọng nói trong trẻo của Nguyễn Kính Tề vang lên trong đêm xuân lạnh lẽo, phá vỡ sự giả vờ không hay biết của tất cả mọi người — sự tồn tại của Lục Hạc Nam mạnh mẽ đến mức không ai có thể dễ dàng làm ngơ lời anh nói.

Đồng Hân Nhiên quay đầu lại với vẻ mặt do dự, ngay cả Chúc Linh Linh cũng khựng lại, cánh tay đặt trên vai Lương Quyến cứng đờ.

"Quyến Quyến, hay là chúng ta—"

"Không cần." Lương Quyến khẽ nhắm mắt, lông mi run nhẹ, giọng nói lạnh lùng nhưng trái tim không đồng lòng, "Tôi mệt rồi, về nghỉ sớm đi."

Đợi anh làm gì? Để hai người cũ lại ngồi xuống ôn chuyện tình đã nhạt phai?

Thời gian rất quý giá, cô không nên tiếp tục phung phí ánh sáng cuộc đời vào những chờ đợi vô nghĩa như vậy.

Khoảng gần mười giờ đêm, trung tâm thành phố Bắc Thành vẫn còn náo nhiệt. Đồng Hân Nhiên cầm vô lăng, băng qua khu phố sầm uất, lái xe vào con đường vùng ven. Cô lái xe rất vững, tập trung nhìn đường.

Đường vùng ven rộng rãi và thẳng tắp, trên làn xe mờ tối, hai chiếc xe nối tiếp nhau lao vút qua với tốc độ nhanh.

Đồng Hân Nhiên cau mày, nhìn qua gương chiếu hậu mấy lần, trong lòng có chút cảnh giác.

Cũng không thể trách cô đa nghi, chỉ trách chiếc xe phía sau có lộ trình quá trùng hợp với họ kể từ khi rời trung tâm thành phố, dù cố giữ bình tĩnh, cô cũng khó mà không chú ý.

"Là có người đang bám theo à?" Trịnh Sở Mặc ngồi ghế phụ cũng tinh ý nhận ra điều khác thường.

Lương Quyến nửa tỉnh nửa mê suốt cả đường, nghe vậy chậm rãi mở mắt, vẫn giữ vẻ lơ đãng, nhưng ánh mắt dần trở nên rõ ràng.

"Cũng chưa chắc." Đồng Hân Nhiên cười nhẹ, nhìn Lương Quyến qua gương chiếu hậu, như đang trấn an, "Đường từ trung tâm ra ngoại thành chỉ có một tuyến, có lẽ người ta chỉ cùng đường với chúng ta, là chúng ta nghĩ nhiều thôi."

Trịnh Sở Mặc gật đầu lấy lệ, phần lớn sự chú ý đã dồn hết vào Lương Quyến.

Lương Quyến không dễ bị mấy lời nhẹ nhàng này đánh lừa. Cô quay đầu, mượn ánh đèn hậu cố gắng nhìn rõ bóng người ngồi ở ghế lái xe sau.

Thế nhưng đêm quá tối, kính chắn gió phía sau lại là loại đặc biệt, cô chẳng nhìn thấy gì cả, chỉ là khi thu lại ánh nhìn, vô tình liếc qua biển số xe — mặt hồ lòng cô vừa mới yên ắng lại gợn sóng lăn tăn.

Lương Quyến khẽ cười buồn, cúi đầu mân mê ngón tay, như thể đang trải qua một cuộc đấu tranh dữ dội giữa lý trí và cảm xúc.

Một lúc lâu sau, cô chậm rãi thở ra một hơi, bình tĩnh nói: "Hân Nhiên, tìm chỗ nào tiện thì tấp vào lề đi."

"Cái gì?" Đồng Hân Nhiên tay cầm vô lăng bất giác siết chặt, vô thức hỏi lại, nghi ngờ mình nghe nhầm.

"Tôi muốn xuống nói vài câu với anh ấy, mọi người cứ ngồi trong xe đợi tôi một chút."

Nguyễn Kính Tề sững người, phản ứng chậm nửa nhịp, mấy giây sau mới giật mình quay đầu lại nhìn — đó là một chiếc Benz-S màu đen mang biển số Bắc Thành, trông bình thường đến mức gần như tầm thường.

Trong trí nhớ, gara của Lục Hạc Nam chưa từng có chiếc xe nào giản dị như thế, càng không nói đến việc nó lại mang biển Bắc Thành.

Đồng Hân Nhiên bẻ tay lái, nhẹ nhàng đạp phanh, xe từ từ dừng lại bên lề đường ngoại ô. Lương Quyến bước xuống xe, không khí lạnh ẩm khiến cô không kìm được rùng mình một cái.

Bây giờ đang là mùa mưa ở Bắc Thành, mặt đường nhựa không bằng phẳng, nước đọng khắp nơi, bùn lầy khó đi.

Lương Quyến lần theo vết bánh xe, bước từng bước chậm rãi mà ung dung, như thể chuyến đi này không phải để trò chuyện với người xưa, mà chỉ đơn giản là đi dạo giải khuây.

Nơi này gần làng xóm, yên tĩnh thanh bình, nếu tĩnh tâm lại còn có thể nghe thấy tiếng gà gáy chó sủa vọng lại.

Phóng tầm mắt ra là một vùng đất hoang và nhà cấp bốn chưa được phát triển, trông không rực rỡ đèn hoa như trong thành phố, nhưng ánh đèn lờ mờ, từng căn nối tiếp nhau, cũng xem như là ánh sáng của vạn nhà.

Lục Hạc Nam giữ vô lăng, cách Lương Quyến chừng một hai trăm mét thì dừng xe. Anh ngồi trong xe điều chỉnh lại tâm trạng một lúc mới mở cửa, sải bước nhanh đến.

Đứng trước mặt Lục Hạc Nam, Lương Quyến cụp mắt, bối rối vuốt tóc, giọng nói cứng nhắc, mở lời bằng một câu đùa: "Anh làm gì thế? Đêm hôm còn theo xe, chẳng giống phong cách của anh chút nào."

Lục Hạc Nam cúi đầu, lặng nhìn cô một lúc, giọng vẫn dịu dàng, không hề trách móc, chỉ có chút oán thán phảng phất: "Không phải anh bảo em đợi anh sao?"

Lương Quyến khẽ cười, bịa chuyện mà mắt không chớp: "Trong đoàn phim đột nhiên có việc gấp, tôi vội vàng quay về xử lý, đi gấp quá nên quên nói với anh."

Ánh mắt của Lục Hạc Nam dán chặt vào đôi môi đỏ của Lương Quyến, anh chẳng nghe rõ cô nói gì, chỉ đột nhiên rất muốn hôn cô.

"Đổi xe rồi à?" Lương Quyến tránh ánh nhìn, mắt nhìn về phía sau anh, cứng nhắc chuyển chủ đề.

Lục Hạc Nam quay đầu liếc nhìn một cái, im lặng giây lát mới đáp: "Chiếc trước hỏng nặng quá, ngoài thị trường không còn mẫu giống thế nữa."

"Đẹp lắm." Lương Quyến gật đầu mạnh, sống mũi cay xè, giọng nói nhẹ tênh, nhưng nụ cười vẫn ngọt ngào: "Thay cũ bằng mới, cũng là chuyện không tránh được."

Lục Hạc Nam ngẩn người, giữa hàng mày sắc lạnh hiện lên chút mơ hồ.

Anh hiểu ẩn ý trong từng chữ Lương Quyến nói, nên khi hoàn hồn lại chỉ mỉm cười, cố chấp từng chữ một nghiền nát sự lạnh lùng xa cách của cô.

"Nhưng anh thì... luyến tiếc quá khứ."

Vì vậy, bao nhiêu năm trôi qua, anh vẫn không nỡ đem chiếc xe từng đón đưa em đến bãi phế liệu, chỉ lặng lẽ và cẩn thận đỗ nó trong một gara ở Bắc Thành, chẳng biết là để ghi nhớ ai.

Vì vậy, dù đã đổi sang xe mới, anh vẫn cố chấp treo lại biển số cũ, như thể muốn tự lừa mình mà níu giữ một đoạn hồi ức đã tan thành khói, đến bia mộ cũng chẳng còn dấu vết.

Giọng nói khàn khàn và lạnh nhạt ấy không biết đã khuấy động dây đàn lòng của ai. Chỉ biết rằng, lòng dạ của Lương Quyến phút chốc rối loạn, suýt chút nữa đứng không vững.

Hai nhịp thở nhẹ khẽ khàng cùng ngưng lại trong khoảnh khắc, ánh mắt giao nhau trong không gian ẩm ướt, hai người cẩn thận đối diện dưới ánh trăng, như sợ rằng nỗi lưu luyến và bất cam trong mắt sẽ bị ánh trăng soi rọi đến mức không còn chỗ trốn.

"Chuyện hôm nay... vẫn nên cảm ơn anh." Lương Quyến khịt khịt mũi, là người đầu tiên dời ánh nhìn.

Cô không hỏi tại sao anh lại có mặt ở Bắc Thành, cũng không hỏi sao anh có thể chính xác mà đẩy được cánh cửa kia, càng không hỏi vì sao anh lại một lần nữa cứu cô khỏi biển lửa.

Cô chỉ cảm ơn anh, bằng cách thức khéo léo và đúng mực nhất.

Sự ăn ý giữa người lớn là như thế, có những lời, có những chuyện, dù trong lòng biết rõ cũng chỉ nên dừng lại ở mức gợi mở.

Lục Hạc Nam không nói gì, đôi mắt tĩnh lặng như hồ sâu chỉ chăm chú nhìn cô không rời.

"Sắp mưa rồi."

Lương Quyến không chịu nổi ánh mắt như vậy, cô ngẩng đầu nhìn bầu trời đã không biết từ lúc nào phủ đầy mây đen, dịu dàng khuyên nhủ: "Về sớm một chút đi."

Lời vừa dứt, trời như thật sự phối hợp, rơi xuống vài hạt mưa lạnh buốt như nước mắt giai nhân, từng giọt một đập mạnh lên vai Lục Hạc Nam, sau đó thấm sâu vào lòng.

Lời từ biệt đã nói ra, nhưng hai người vẫn như bị cố định giữa cơn mưa, không ai bước tiếp, mặc cho mưa xối xả, chỉ không dám để ánh mắt chạm vào nơi cấm địa trước mặt.

Cho đến khi bên cạnh lại vang lên tiếng xào xạc khe khẽ, Lương Quyến mới như chợt tỉnh, chớp nhẹ mắt.

"Lương Quyến."

Người đó gọi cô, giọng nói nhẹ nhàng nhưng kiên định, như thể đang đánh thức một kẻ đáng thương bị mắc kẹt trong mộng đẹp mà không nỡ tỉnh dậy.

Lục Hạc Nam và Lương Quyến cùng ngẩng đầu nhìn lên.

— Một bóng dáng cao gầy từ xa tiến lại gần, ngược sáng bước trong luồng đèn pha của xe. Tay cầm một chiếc ô lớn, nước mưa chảy rào rào trên mặt ô, che khuất cặp mắt đôi mày ôn nhu đượm tình.

Là nam chính do chính Lương Quyến lựa chọn trong bộ phim — Trịnh Sở Mặc.

Lương Quyến thoáng sững người, không ngờ Trịnh Sở Mặc lại xuất hiện đúng lúc này. Không hiểu sao cô lại quay đầu theo bản năng, như muốn nhìn phản ứng của Lục Hạc Nam — cô sợ anh hiểu lầm, nhưng lại hy vọng anh hiểu lầm.

Thế nhưng, Lục Hạc Nam không nói lời nào, trên mặt cũng không hiện ra chút biểu cảm dư thừa.

Anh chỉ lạnh lùng nhìn Trịnh Sở Mặc từng bước tiến tới, rồi tự nhiên che ô cho Lương Quyến đứng vững vàng dưới tán ô của mình.

Khoảnh khắc ấy, Lục Hạc Nam không muốn tỏ ra thờ ơ, nhưng lại chỉ có thể thờ ơ.

"Mưa rồi, mọi người lo cho cô, nên tôi tới đón cô về."

Trịnh Sở Mặc liếc Lục Hạc Nam một cái đầy ẩn ý, sau đó cúi đầu dịu giọng giải thích lý do đến, nhưng trong giọng nói thấp thoáng có chút do dự.

Lương Quyến gật đầu khẽ khàng, nhân lúc tán ô xoay chuyển, lại len lén liếc nhìn Lục Hạc Nam lần nữa — anh vẫn đang ung dung mà quan sát Trịnh Sở Mặc.

Mưa càng lúc càng lớn, Lục Hạc Nam mím chặt môi, không nhúc nhích, để mặc mưa xối xuống người.

Chỉ là trong ván cờ lần này, dường như ông trời lại ưu ái anh hơn một chút.

Dù để mưa ướt hết người, anh cũng không hề chật vật. Nhưng không khí quanh anh lại trầm xuống rõ rệt, vẻ bình thản thường ngày nơi mày mắt chẳng biết từ khi nào đã bị ghen tuông thay thế.

Ghen tuông sao? Tại sao phải ghen?

Anh đã có người vợ đang mang thai, cớ gì phải ghen với người đàn ông đang đứng cạnh cô?

Chuyện đã đi đến bước này, Lương Quyến bỗng thấy Lục Hạc Nam thật nực cười.

Trái tim vốn luôn hồ đồ của cô phút chốc trở nên bình tĩnh. Cô hắng giọng, không nhìn anh nữa, chỉ thản nhiên giơ bàn tay lạnh giá lên, khẽ đặt lên mu bàn tay đang cầm ô của Trịnh Sở Mặc.

Cảm nhận được sự cứng đờ dưới tay mình, Lương Quyến mỉm cười an ủi cậu, bàn tay nhẹ siết chặt, trong lòng lại thấy có chút hổ thẹn vì sự lợi dụng hèn hạ của bản thân.

"Lương Quyến—"

Lục Hạc Nam không thể tin nổi nhìn cảnh ấy, không kiềm được gọi khẽ tên cô, yết hầu lăn lên lộn xuống, ánh mắt phức tạp rơi xuống đôi bàn tay đang nắm chặt trước mắt.

Lương Quyến không để tâm đến cảm xúc khác thường ấy. Dù hốc mắt cay xè, khi ngẩng đầu chào tạm biệt, cô vẫn cười một cách rộng lượng và tự nhiên.

"Vậy hôm nay đến đây thôi, tôi đi trước. Tạm biệt."

Không đợi Lục Hạc Nam đáp lại, Lương Quyến nắm tay Trịnh Sở Mặc, thẳng bước đi về phía ánh sáng phía trước. Bước đi vững chãi, dáng người thẳng tắp, không thấy chút do dự hay giả tạo.

Cứ như mọi hành động đều xuất phát từ tận đáy lòng.

Nhìn bóng lưng xứng đôi vừa lứa ấy, cả đời này lần đầu tiên Lục Hạc Nam cảm nhận được cảm giác hoảng loạn. Khoảnh khắc đó, anh bỗng cảm thấy Lương Quyến lần này thực sự, thực sự rời xa anh rồi.

Cô đi quá dứt khoát, không để lại cho anh chút cơ hội nào để níu kéo.

Khi cô rời đi, tiếng bước chân nhè nhẹ đặc trưng của cô hòa vào tiếng mưa đêm, vang vọng trong tâm trí anh như một câu chú, như một lời nguyền, lạnh lùng giam cầm anh tại chỗ, không thể siêu sinh.

Chỉ đến lúc này, anh mới chậm chạp mà nhận ra, hóa ra bản thân không rộng lượng đến thế, anh không thể chấp nhận kết cục mà ngoài mặt thì ai nấy đều vui vẻ, nhưng trong lòng mỗi người lại là một khoảng trời riêng biệt.

Thế nhưng câu "Em có thể đừng đi được không?" cuối cùng vẫn không đủ dũng khí, cũng không đủ tư cách để thốt ra.

Bỗng nhiên, tiếng mưa vẫn còn đó, nhưng bước chân lại đột ngột dừng lại.

Lục Hạc Nam mờ mịt ngẩng đầu giữa màn mưa, thấy Lương Quyến khẽ quay đầu trong vùng sáng phía trước, trong mắt anh bỗng lóe lên một tia hy vọng không nên có.

Anh không nói lời nào, cũng không hành động gì, chỉ lặng lẽ và thành tâm chờ đợi phán quyết lần nữa từ cô.

Cảm nhận được sự ngập ngừng và run rẩy nơi đầu ngón tay Lương Quyến, Trịnh Sở Mặc cũng dừng bước. Cậu nhíu mày, nghi hoặc nghiêng đầu nhìn, lại vô tình thấy hai hàng lệ treo trên má cô.

Tất cả sự kiên cường giả vờ của cô, dường như đã hoàn toàn sụp đổ sau khi nói lời tạm biệt với người đàn ông kia.

Sao lại đau lòng đến thế? Sao lại yêu đến vậy? Sao lại không thể quên?

Cái gọi là "mãi không thể quên", ắt sẽ có hồi âm. Nhưng Trịnh Sở Mặc không muốn giữa họ còn bất kỳ hồi âm nào nữa.

"Cô sao thế?"

Trịnh Sở Mặc gượng gạo hỏi, ánh mắt lảng tránh một cách không tự nhiên, cuối cùng dừng lại trên bàn tay trắng mịn, mềm mại của cô đang nhẹ nhàng đặt lên mu bàn tay cậu — nhìn qua thì chẳng ăn nhập gì với cậu, nhưng lại khiến cậu tha thiết muốn giữ lấy.

"Tôi bỗng nhớ ra, còn một câu vẫn chưa nói xong với anh ấy." Lương Quyến mỉm cười, trong giọng nói xen lẫn chút nghẹn ngào không dễ nhận ra.

Trịnh Sở Mặc im lặng một nhịp, để mặc cánh bướm vô tình đậu trên tay mình bay về hướng khác.

Lương Quyến đứng yên tại chỗ, nhẹ nhàng thở ra, như muốn ép mình nuốt xuống vị chua chát nơi cuống họng.

Cô không xoay người, chỉ hơi nghiêng đầu, để nước mắt ẩn vào nơi tối tăm, chỉ còn lại giọng nói lạnh nhạt, xa cách: "Phải rồi, vừa rồi quên chúc mừng sếp Lục vì đón quý tử."

"Mấy tháng nữa đứa trẻ chào đời, làm tiệc đầy tháng thì nhớ mời tôi. Dù sao cũng là bạn bè bao năm, tôi nhất định sẽ chuẩn bị phong bao từ sớm, đến chung vui chúc phúc."

Tiếng mưa tuy ồn ào, nhưng hai câu nói này lại rõ ràng rơi thẳng vào tai Lục Hạc Nam.

Hơi thở bỗng nghẹn lại. Người đàn ông vốn luôn ung dung cao quý trước mặt người khác, bước chân bỗng chốc khựng lại, suýt nữa đứng không vững.

Tất cả sự cao cao tại thượng thường ngày, trong khoảnh khắc ấy, vì một câu nói của người phụ nữ mà sụp đổ không còn dấu vết.

Rơi xuống vai anh, ngoài cơn mưa lạnh buốt thấu xương, chỉ còn lại vô số đổ nát hoang tàn.

Anh nuốt xuống, từng chữ từng câu, cố ép mình phải bình tĩnh: "Lương Quyến, em phải biết, anh không hứng thú cũng không có nghĩa vụ làm cha dượng cho con của người khác."

Câu nói này có phần quá tuyệt tình. Anh dừng lại một chút, nghiến răng bổ sung thêm một câu, dù cho câu nói sau đó có thể khiến anh đánh mất niềm kiêu hãnh lớn nhất của một người đàn ông.

"Trừ khi, mẹ của đứa trẻ đó là em."

[Nếu là em, thì anh chấp nhận để một đứa trẻ không cùng huyết thống giẫm lên lòng tự tôn của anh.]

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK