Vì yêu mà làm kẻ thứ ba? Lương Quyến bật cười.
Một mối quan hệ cứ thuận theo tự nhiên mà phát triển đến cuối cùng, kẻ vì yêu mà làm kẻ thứ ba chẳng phải nên là cô sao?
Lương Quyến xưa nay luôn biết mình là ai, cũng chưa từng mơ giấc mộng Lọ Lem.
Cô không phải Lọ Lem, nên không cần dựa vào một chiếc giày thủy tinh định mệnh để chờ đợi sự cứu rỗi từ hoàng tử.
Cô không thể hòa nhập vào thế giới của Lục Hạc Nam, cũng chưa từng cố gắng để hoà nhập. Một mối tình nhìn vào đã thấy không hợp từ đầu đến cuối, cô cũng chỉ vì dùng trái tim chân thành của hiện tại mà bước vào.
Dù cho tình cảm dễ đổi thay, cô cũng mong rằng chút ít thật lòng ấy có thể có một đoạn quá khứ trọn vẹn, dù ngắn ngủi.
Câu hát đó là thế nào nhỉ — "Vì không biết, vì không nỡ, mà vì những bất trắc chưa đến lại từ bỏ khoảnh khắc hiện tại."
Còn về tương lai, có lẽ là vì không dám nghĩ, nhiều hơn nữa là vì chẳng cần nghĩ. Bởi cái gọi là "khó lường", thực chất sớm đã có sẵn kết cục định sẵn rồi.
Chưa bàn đến chuyện cô và Lục Hạc Nam cuối cùng có trở nên chán ghét nhau, rồi tan rã nhẹ nhàng như chưa từng bắt đầu. Dù may mắn giữ được mối tình đậm sâu ấy thêm vài năm, cũng không thoát khỏi số phận song song vốn đã được sắp đặt cho cả hai.
Dù yêu hay không yêu, yêu nhiều hay ít, anh vẫn sẽ vì lợi ích lâu dài và ổn định của gia tộc mà cưới một người môn đăng hộ đối.
Giả như người vợ chưa từng gặp mặt kia chỉ là vật trang trí của nhà họ Lục, thì vợ vẫn là vợ, danh chính ngôn thuận để cùng anh sánh vai sống chết, cùng giường chung mộ.
Dưới ánh mắt quan sát của bao người, sống trọn kiếp này bằng cái dáng vẻ kính nhau như khách vẫn chưa đủ, còn phải cùng nhau đầy hy vọng mà ước hẹn cho một kiếp sau ăn ý và hòa hợp.
Đến lúc đó, người từng dâng cả thân thể lẫn trái tim như Lương Quyến lại phải đi đâu về đâu? Trở thành một tình nhân trong bóng tối không thể thấy ánh mặt trời, rồi để cho thật tâm biến thành một cuộc giao dịch giữa tiền bạc và dụ.c vọ.ng?
Đến lúc đó, rốt cuộc ai mới là kẻ thứ ba phá hoại tình cảm của người khác, còn ai có thể nói rõ?
Lương Quyến có kiêu ngạo của riêng mình, tuyệt đối sẽ không để bản thân bước đến bước đường ấy.
Thế nên, dù cô yêu sâu đến nhường nào, cũng chỉ dám thể hiện ba phần, rồi dùng ánh mắt ngờ vực, soi xét bảy phần tình cảm mà Lục Hạc Nam trao mình.
Mọi thứ đều tiến hành đúng trình tự, chỉ có sự cố chấp của Lục Hạc Nam là điều cô hoàn toàn không ngờ đến.
Có lẽ ban đầu Lương Quyến chỉ không nỡ từ bỏ khoảnh khắc hiện tại, nhưng giờ phút này, sự cố chấp ấy của Lục Hạc Nam lại khiến cô dám điên cuồng một chút mà kỳ vọng vào tương lai.
Cô không dám đánh cược, nhưng lại cứ muốn đánh cược.
Lỡ như thì sao, lỡ như có thể may mắn thoát khỏi trói buộc do dòng họ mang đến, thuận buồm xuôi gió mà sóng vai đi đến tận cùng thì sao? Lỡ như, nguyên nhân khiến cô không có được hạnh phúc, chỉ là vì khi yêu, cô đã không đủ tận tâm thì sao?
Người đã tỉnh táo quá lâu, bỗng cũng muốn nếm thử cảm giác làm một kẻ điên vì tình.
Một điếu thuốc dài ngậm nơi môi Lục Hạc Nam, sau khoảng lặng rất lâu, cũng chỉ còn lại một đoạn ngắn ngủi.
Lương Quyến dõi theo ánh lửa cam leo lét nơi đuôi thuốc, bỗng nhiên cũng muốn thử cảm giác nicotin tràn ngập trong khoang miệng.
Liệu một chút lơ đãng và tê liệt ngắn ngủi, có thể mang lại cho cô một thứ dũng khí không ngờ?
Lương Quyến gần như không suy nghĩ gì thêm, giơ tay lên, không thèm để ý đến vẻ ngỡ ngàng của Lục Hạc Nam, dứt khoát lấy đi điếu thuốc chỉ còn một đoạn ngắn trong miệng anh.
Sau đó, dù động tác còn lóng ngóng, nhưng lại không chút do dự mà đặt đầu điếu thuốc lên môi mình.
Thế nhưng còn chưa kịp thực hiện bước tiếp theo, đã nghe thấy Lục Hạc Nam khẽ cười, giọng nói có chút giễu cợt: "Đừng cậy mạnh."
Lương Quyến khựng lại một chút, rồi dưới ánh mắt kinh ngạc của Lục Hạc Nam, cắn lấy đầu điếu thuốc anh vừa hút, bình tĩnh nhìn lại anh, giọng điệu mang theo chút ngạo nghễ và ra lệnh: "Dạy em."
Sắc mặt Lục Hạc Nam có chút ngẩn ngơ trong khoảnh khắc, nhưng nhanh chóng trở lại như thường.
Anh nghĩ mình không hẳn là người cởi mở, thậm chí còn mang chút chủ nghĩa nam quyền, nhưng anh không có định kiến gì với chuyện phụ nữ hút thuốc. Hút thuốc là một loại thói quen hợp lý, hợp pháp, ai cũng có quyền tự do và bình đẳng.
Chỉ là anh thấy Lương Quyến còn nhỏ tuổi, là người lớn hơn, anh cảm thấy có trách nhiệm nên nhắc nhở một chút về thói quen xấu này.
Nhưng cũng chỉ dừng ở đó.
Dù sao thì cái sự phóng túng nho nhỏ mà Lương Quyến muốn thử vẫn còn nằm trong phạm vi anh kiểm soát. Anh chắc chắn một trăm phần trăm rằng cô sẽ không sa ngã.
Đã vậy thì, sao lại không dung túng cho cô một chút?
"Hít nhẹ một hơi, giữ lại."
Lục Hạc Nam tựa vào ghế, giọng điệu lười nhác khiến một người mới như Lương Quyến cũng thoải mái hơn, tĩnh tâm lắng nghe từng lời anh nói.
"Thở nhẹ ra bằng mũi."
Dáng vẻ nghiêm túc của Lương Quyến lúc này thật sự quá ngoan. Lục Hạc Nam phải cố nén sự ngứa ngáy trong lòng, dồn hết chú ý vào phản ứng của cô. Rõ ràng là Lương Quyến đang hút thuốc, nhưng giọng nói của anh lại dần trở nên khàn đặc.
"Dùng đầu lưỡi chạm lên vòm miệng, rồi hít vào bằng miệng."
Lương Quyến làm theo từng bước, phẩm chất học sinh giỏi ham học hỏi của cô được thể hiện trọn vẹn trong khoảnh khắc này. Thậm chí không cần Lục Hạc Nam chỉ dẫn thêm, cô đã nắm được kỹ thuật cơ bản.
Ban đầu vị cay nồng của thuốc lá chỉ là lướt qua nhẹ nhàng, nhưng rồi cảm giác tê rát ấy nhanh chóng bao phủ mọi giác quan. Ngay khoảnh khắc gượng ép chịu đựng sự khó chịu, cảm giác trống rỗng không vướng bận cũng dâng lên đến đỉnh điểm.
Có được hơi đầu tiên, những lần hút nhả tiếp theo của Lương Quyến đã trôi chảy hơn nhiều. Khi điếu thuốc cháy hết trên đầu ngón tay, cô thậm chí còn có chút luyến tiếc mơ hồ.
"Muốn hút thêm một điếu không?" Lục Hạc Nam khẽ mỉm cười, ra vẻ định với tay lấy hộp thuốc.
Lương Quyến cụp mi mắt, lắc đầu, chẳng nói chẳng rằng mà từ chối lời đề nghị của anh.
Có những việc chỉ cần từng trải và cảm nhận một lần là đủ. Không cần thành thói quen, càng không cần khắc sâu vào tim phổi. Đáng sợ biết bao — ngay cả trong phóng túng, cô cũng có thể giữ được sự tự chủ.
Cô khẽ hắng giọng, một lần nữa ngẩng đầu lên, trong mắt chứa đựng ý cười, gương mặt thản nhiên như mây trời, giọng nói bình thản như đang đùa giỡn chuyện không quan trọng gì với Lục Hạc Nam.
Nhưng vừa thốt ra nửa câu đầu, bầu không khí hiện tại đã lập tức vỡ vụn.
"Lục Hạc Nam, nếu sau này chúng ta... có duyên đi đến cuối cùng..."
Lương Quyến khựng lại một chút, dùng tay trái bóp chặt lòng bàn tay phải mới miễn cưỡng không để dũng khí vất vả tích góp được tuôn trào.
Cô hít một hơi thật sâu, tiếp tục nở nụ cười tươi tắn như nắng mai, cố làm ra vẻ nhẹ nhàng: "Nếu phải rời đi, anh đừng ngăn em."
Yêu thì hết mình, chia tay thì dứt khoát — đó là tất cả kỳ vọng của Lương Quyến với một mối tình.
Mỗi câu nói, từng chữ một tạo thành những câu nói ấy, rơi xuống khoang xe yên ắng, vang lên đầy sức nặng.
Lương Quyến nói rất rõ ràng, Lục Hạc Nam cũng hiểu ý cô.
Ánh mắt anh thoáng ngẩn ngơ trong chốc lát, sau đó cố gắng giữ lấy vẻ bình thản cần có.
"Lương Quyến, em yên tâm."
Đường viền cằm anh siết chặt, hơi thở nặng nề hơn nhiều. Nhưng lời đáp lại lại vô cùng bình tĩnh, bình tĩnh đến gần như tàn nhẫn.
"Đối với tình yêu, anh sẽ cố gắng níu giữ, nhưng tuyệt đối không cưỡng ép."
Hai người yêu nhau, tỉnh táo và kiêu hãnh đến mức khó phân cao thấp, vào đúng ngày đoàn viên như ngày mồng Một Tết âm thầm đạt được một thỏa thuận chưa từng nói ra.
Một thỏa thuận về sự chia ly.
*
Lương Quyến không biết mình và Lục Hạc Nam đã ngồi im lặng trong xe bao lâu, lâu đến mức người đi bộ trên vỉa hè dần thưa thớt, đèn đường hai bên rọi sáng dưới bóng đêm trở nên chói mắt, cô mới giật mình bừng tỉnh.
Chủ đề vừa rồi quá nặng nề, khiến cho bầu không khí lúc này vẫn còn ngập chìm trong giá lạnh.
"Muộn rồi." Lương Quyến nghiêng đầu, nhỏ giọng nói, chủ động phá vỡ im lặng.
Ý là cô nên về nhà rồi.
"Ừ." Lục Hạc Nam đáp khẽ một tiếng, không nói nhiều, trực tiếp khởi động xe: "Anh đưa em về."
Bãi đỗ xe tạm thời cách khu nhà của Lương Quyến chỉ hai ba trăm mét, chân ga còn chưa kịp làm nóng động cơ, anh đã đạp phanh, tắt máy.
Lương Quyến tháo dây an toàn, tay đặt lên tay nắm cửa xe, mãi vẫn chưa động đậy. Rõ ràng chỉ cần dùng một chút lực là có thể mở cửa, vậy mà cánh cửa vẫn khít chặt với thân xe.
"Đến rồi." Lục Hạc Nam nghiêng đầu nhắc nhở bằng giọng trầm thấp, đôi mắt đen láy như đá obsidian, giọng nói dịu dàng như thì thầm, "Về nhà đi."
Lương Quyến vốn đã không nỡ, giờ đây lại càng thấy xót xa.
Cô rút tay về, xoay người nghiêng về phía Lục Hạc Nam, chậm rãi thở dài: "Anh ở đâu? Khách sạn à?"
"Không biết." Lục Hạc Nam trả lời rất hờ hững.
Một câu "không biết" quá đột ngột, khiến Lương Quyến sững người, rồi cau mày hỏi tiếp: "Vậy anh sẽ ở Tân Hải bao lâu?"
Lục Hạc Nam lắc đầu, vẫn là câu nói nhẹ bẫng: "Không biết."
Hai câu "không biết", có lẽ mang theo chút mong mỏi được thương cảm, nhưng cũng không phải là nói dối. Việc đến Tân Hải hoàn toàn là một chuyến đi cá nhân bất chợt, không có trợ lý hay thư ký nào lên kế hoạch chu đáo cho anh cả.
Anh cũng chẳng buồn bận tâm mấy chi tiết vụn vặt trong cuộc sống, chỉ muốn nhanh chóng lên đường, nhanh chóng được gặp cô.
Nhưng dường như, cuộc gặp này... không được như ý muốn.
Dưới bóng đêm rũ xuống, ánh đèn đường vàng vọt rọi vào trong xe, chiếu lên gương mặt tiều tụy của Lục Hạc Nam.
Toàn bộ sự chú ý của Lương Quyến đều đặt vào cuộc tranh cãi với anh, dù có nhận ra giọng anh trầm thấp, cô cũng chỉ nghĩ là do tâm trạng tồi tệ.
Đến lúc này, khi thấy rõ khuôn mặt tái nhợt của Lục Hạc Nam, cô mới lờ mờ nhận ra điều khác thường.
— Là khác thường về mặt thể chất.
"Anh sao vậy?"
Ký ức về lần Lục Hạc Nam phát bệnh ở Bắc Thành ùa về, khiến tim Lương Quyến thắt lại, giọng cũng không tự chủ mà run lên.
"Anh thấy tim không khỏe à?" Còn chưa đợi Lục Hạc Nam trả lời, Lương Quyến đã gấp gáp hỏi thêm.
Lục Hạc Nam cuối cùng cũng có chút phản ứng, anh lắc đầu, khóe môi gượng cười: "Không sao, không liên quan đến tim, chắc là bị cảm thôi."
Anh đi đường cao tốc vào ban đêm, thời tiết lạnh lẽo, lại gặp đợt giảm nhiệt đột ngột, bị cảm cũng là chuyện dễ hiểu.
Thật ra khi vừa gặp Lương Quyến vào chiều nay, anh đã thấy không ổn. Nhưng chỉ là cảm lạnh thông thường, niềm vui được gặp lại cô sau ngàn dặm đã át hết sự mệt mỏi bệnh tật.
Anh cũng không phải loại người yếu ớt, gặp chút ốm đau liền làm quá đến mức ai cũng phải biết.
Nghe thấy không phải vấn đề tim mạch, Lương Quyến nhẹ nhõm hẳn. Cô đưa tay chạm vào trán Lục Hạc Nam kiểm tra nhiệt độ, những đầu ngón tay lạnh buốt vừa chạm tới liền cảm nhận được hơi nóng bỏng khiến người ta giật mình.
— Sốt rồi.
Về mặt y học, Lương Quyến thật sự không biết nhiều, không rõ liệu sốt do cảm cúm có gây ảnh hưởng đặc biệt gì đến người mắc bệnh tim hay không.
Nhưng cẩn thận một chút thì luôn là điều tốt.
"Anh có mang thuốc không?" Lương Quyến lập tức xác nhận sự tồn tại của lọ thuốc đặc trị đó, coi như bước đầu đề phòng rủi ro.
Cơn sốt khiến phản ứng của Lục Hạc Nam chậm chạp, anh cúi đầu hỏi lại: "Thuốc gì cơ?"
Thuốc cảm à? Ai lại mang theo cái đó chứ?
"Thuốc tim của anh ấy!"
Lương Quyến không buồn giải thích nhiều, vừa dứt lời đã bắt đầu lục tìm khắp các ngăn chứa trong xe. Tìm càng lâu, tim càng trĩu nặng. Các ngăn đều được sắp xếp ngăn nắp, chỉ là chẳng có bóng dáng lọ thuốc nào cả.
"Không lẽ anh quên mang rồi?" Lương Quyến ngẩng đầu lên, giọng nói đã mang theo chút nghẹn ngào.
Lọ thuốc mà Lục Hạc Nam từng để quên ở chỗ cô vẫn còn nằm trong ký túc xá trường. Nói cách khác, nếu anh phát bệnh ở Tân Hải, họ thật sự sẽ không kịp trở tay.
"Không đâu, anh chắc chắn có mang theo."
Lục Hạc Nam nắm lấy viền túi áo khoác, vừa định nói tiếp điều gì đó thì bỗng khựng lại, thần sắc thoáng chững, giọng điệu mang theo chút do dự cố ý tạo ra.
"Chắc là ở trong cốp xe."
Tâm trí Lương Quyến giờ đây chỉ vùi cả vào chuyện tìm thuốc, hoàn toàn không để ý đến diễn xuất vụng về của anh. Nghe anh nói vậy, cô thật sự tưởng rằng tình thế đảo ngược, ánh lên tia hy vọng mong manh.
Cô lập tức mở cửa xe, vòng nửa vòng quanh xe, bước nhanh về phía cốp, đến cả việc áo khoác chưa kéo khóa cũng chẳng màng.
Gió lạnh quét qua khuôn mặt, lùa vào trong áo, vậy mà cô lại bất giác thầm cảm ơn cơn gió ấy đến thật đúng lúc, giúp cô làm dịu đi cái đầu đang nóng bừng, kéo lại cảm xúc đang dâng trào.
Hoảng loạn không giải quyết được gì, giờ cô cần phải bình tĩnh.
Cho dù thật sự không mang theo thuốc cũng không sao, đừng hoảng loạn, đừng vì lo lắng mà đánh mất lý trí.
Trong mấy bước ngắn ngủi đi tới cốp xe, đầu óc Lương Quyến đã nhanh chóng lướt qua vài phương án thay thế.
Ví dụ như đến bệnh viện lấy một loại thuốc đặc trị có thể thay thế, hoặc liên hệ với phía Kinh Châu nhờ người mang thuốc tới, hoặc là, trực tiếp đưa Lục Hạc Nam quay về Kinh Châu – dù sao thì nơi đó vẫn là an toàn nhất.
Còn chưa kịp hoàn chỉnh những kế hoạch ấy, cô đã đứng trước cốp xe. Dù đã chuẩn bị rất nhiều phương án B, khi ấn nút mở cốp, đầu ngón tay cô vẫn run rẩy vì hồi hộp.
Bao nhiêu phương án B hoàn hảo cũng không thể khiến cô yên tâm bằng việc thấy được lọ thuốc ngay trước mắt lúc này.
Một hơi thở dài còn chưa kịp dứt, ngay khoảnh khắc cốp xe được mở lên, sắc đỏ tươi rói và rực rỡ ngay lập tức đập vào mắt khiến Lương Quyến sững sờ đứng yên tại chỗ.
Đó là một cốp xe đầy những bông hồng đỏ cổ điển.
Đúng lúc Lương Quyến vẫn còn chưa kịp phản ứng, Lục Hạc Nam đã mở cửa xe, chậm rãi bước xuống từ ghế lái.
"Chúc mừng năm mới."
Giọng anh vẫn còn đặc sệt giọng mũi, nét mệt mỏi giữa hàng lông mày không cách nào giấu được, nhưng anh vẫn cố gắng gượng tinh thần, khóe môi nhếch lên, nở một nụ cười.
Lương Quyến bất giác thấy cay nơi sống mũi, cô ngẩng đầu, khi thấy lọ thuốc trong tay anh đang siết chặt, toàn thân cuối cùng cũng buông lỏng hoàn toàn.
"Em có thích không?"
Lục Hạc Nam chậm bước tới bên cô, nhìn thấy giọt lệ lấp lánh nơi khóe mắt cô, anh thở dài, dịu dàng lau đi hàng lệ lạnh ấy.
Từ Kinh Châu đến Tân Hải chẳng phải điều gì quá bất ngờ, mà chính sắc đỏ rực rỡ trong xe lúc này mới thực sự là bất ngờ. Nghĩ lại suốt chừng ấy năm, đây là lần đầu tiên anh tặng hoa cho cô.
Lương Quyến vừa khóc vừa cười, càng nghe Lục Hạc Nam dỗ dành bằng giọng nhẹ như gió, cô càng khóc nức nở hơn.
Ai lại đi tặng bạn gái một cốp xe đầy hoa hồng vào đúng mùng Một Tết chứ?
Thế nhưng, hoa thì đâu phân biệt thời điểm hay dịp gì, chỉ cần đúng cảm xúc, dù là một bông hay một bó, đều là tấm chân tình khó quên.
"Không phải anh dị ứng với hoa hồng sao?" Gió lạnh rít qua, Lương Quyến kéo chặt cổ áo cho Lục Hạc Nam, vừa nấc vừa hỏi.
Cô vẫn còn nhớ lần Thành Tấn tỏ tình, cũng tặng cô một bó hoa hồng đỏ. Cảnh tượng rình rang ấy từng khiến Lục Hạc Nam ghen ra mặt, đá đểu cô bằng không ít lời châm chọc.
Cuối cùng, anh còn lấy lý do bị dị ứng với hoa hồng để từ chối cho cô mang bó hoa đó lên xe mình.
Dù bó hoa ngày đó không rực rỡ bằng bó trước mắt, nhưng cô vẫn nhớ mãi không quên. Dù sao đó cũng là bó hoa hồng đầu tiên trong đời cô.
Lục Hạc Nam khẽ khựng lại trong giây lát, cảm xúc trong mắt càng lúc càng sâu, giọng nói vốn đã trầm nay lại thêm khàn khàn vì cảm cúm, càng thêm lạnh lùng và quyến rũ.
"Anh chỉ dị ứng với hoa hồng người khác tặng em."