Gió xuân đầu mùa nhè nhẹ thổi qua những tòa nhà, mang theo chút ấm áp xua đi cái lạnh còn sót lại, lướt qua gò má, chạm nhẹ nơi đuôi mắt, vô tình khuấy động giọt lệ long lanh trong mặt hồ bình lặng.
Lương Quyến cố kìm nén, nước mắt rơi vốn không một tiếng động, nhưng qua ống nghe điện thoại truyền đến tai Lục Hạc Nam lại như âm thanh vang vọng đập xuống đất, rõ ràng và nặng nề.
"Em khóc rồi à?" Lục Hạc Nam siết chặt điện thoại, yết hầu khẽ chuyển động, trong lòng đột nhiên dâng lên một nỗi hoảng loạn vô cớ.
Làm sao đây? Hình như anh lại khéo quá hóa vụng mất rồi.
Giọng anh gấp gáp, bước chân theo đó cũng nhanh hơn hẳn. Nghe nhịp bước đều đặn qua lại, Lương Quyến nghĩ, có lẽ anh đang chạy. Nhưng chẳng phải anh nói đang ăn trưa với đối tác sao? Chạy cái gì chứ?
"Xin lỗi em, Quyến Quyến... là trò đùa này không vui phải không? Thật ra anh..."
Không nhận được hồi đáp, Lục Hạc Nam chỉ có thể tự mình giải thích giữa khoảng im lặng kéo dài. Nhưng còn chưa nói hết câu đã bị một tiếng đáp khẽ, run rẩy của Lương Quyến ngắt ngang.
"Không sao đâu, anh đừng lo." Lương Quyến cố gắng nhếch môi, đưa tay lau đi giọt lệ vẫn còn đọng nơi hàng mi, "Là do gần đây em nhạy cảm quá thôi, không liên quan đến anh."
"Chúc mừng ngày Cá tháng Tư." Lương Quyến mỉm cười, trả lại lời chúc không đúng lúc của Lục Hạc Nam.
Cuộc gọi lại rơi vào yên lặng. Hai đầu dây chỉ còn truyền đến hơi thở nhẹ lẫn nhau, và tiếng bước chân vội vã nối tiếp.
Từ phía sau giảng đường đến con phố ăn vặt trước cổng trường có hai lối đi. Một là con đường lớn thẳng tắp, đèn sáng rực rỡ, người xe tấp nập. Lối còn lại là con đường nhỏ rợp bóng cây, ít người qua lại.
Con đường nhỏ tuy có nhiều điểm bất tiện, nhưng lại ngắn hơn và tiết kiệm sức lực. Trời bên ngoài đã tối mịt, nhưng hôm nay cả thể xác lẫn tinh thần Lương Quyến đều kiệt quệ, nên cô quyết định lười một lần. Rời khỏi cổng giảng đường, rẽ sang lối nhỏ, bước xuống từng bậc thang đá cao cả chục bậc, rồi tiếp tục rẽ phải — chính là con đường bóng cây ấy.
"Sao không nói gì?" Lục Hạc Nam hình như đã dừng lại đâu đó, giọng anh vẫn nhẹ nhàng dỗ dành, nhưng khi lọt vào tai qua ống nghe, không còn tiếng gió rít theo như trước nữa.
"Đang nghĩ chút chuyện." Lương Quyến hoàn hồn, đáp gọn ghẽ.
Cô không nói dối, đúng là đang suy nghĩ thật. Cảm giác tủi thân vì bị trêu chọc vẫn còn đó, nhưng so với chuyện kịch bản còn chưa sửa xong đè nặng trên đầu, thì cảm xúc của cô đã bị kéo về với thực tại.
Việc nghiêm túc còn chưa làm xong, lấy đâu thời gian mà suy nghĩ mấy chuyện tình cảm không có giá trị thực tế?
Lục Hạc Nam không rõ cô có đang lảng tránh hay không, đành hạ giọng, kiên nhẫn hỏi tiếp: "Nghĩ gì vậy?"
"Đang nghĩ..." Lương Quyến ngập ngừng, suýt nữa buột miệng nói ra chữ "kịch bản", mới chợt nhớ mình vẫn chưa kịp kể cho anh chuyện được mời viết kịch bản phim ngắn của Hoa Thanh.
Ngay lúc cô định hắng giọng, kể lại từ đầu chuyện làm biên kịch, thì đột nhiên trượt chân.
Sau cơn mưa xuân, rêu xanh phủ đầy mặt đá ẩm trơn trượt. Dưới ánh đêm, màu xanh ấy gần như hòa vào nền đá. Vừa chạm mũi chân xuống bậc thang, cô đã cảm thấy có gì đó trơn trượt, nhưng đã quá muộn.
Khoảnh khắc hụt chân, kèm theo tiếng hút khí lạnh từ điện thoại, Lương Quyến theo phản xạ nắm chặt tay vịn bên cạnh.
May mà cô phản ứng nhanh. Nếu không, ngã từ bậc thang cao cả chục bước ấy xuống, e rằng phải nằm nhà vài ngày.
"Cẩn thận một chút, xuống bậc thang thì nhìn đường."
Lương Quyến cúi đầu thở hổn hển, nghe câu nhắc đầy trách cứ dịu dàng ấy không khỏi cau mày.
Sao anh biết cô đang xuống bậc thang? Và... giọng nói ấy, mang theo chút độ rung chân thật, rõ ràng đến mức như không phải phát ra từ điện thoại, mà... chỉ cách có vài mét.
Còn chưa hết hoảng sợ, cô vẫn nắm chặt tay vịn, không dám lơi tay.
Nhưng tò mò trỗi dậy, cô run rẩy ngẩng đầu nhìn quanh. Dưới chân cầu thang, sau tán cây rậm rạp, trong khoảng tối mờ mịt, đứng đó là một người đàn ông dáng vẻ cao lớn cùng khí chất trầm ổn.
Dưới ánh đêm mờ nhòe, dù Lương Quyến nheo mắt đứng từ bậc cao mấy mét, cũng chẳng thể nhìn rõ gương mặt anh.
Nhưng cảm giác quen thuộc ấy... mãnh liệt đến mức cô suýt nữa bật thốt lên tên người đó.
Nhưng cô không dám. Tối nay đã có quá nhiều điều hụt hẫng. Một người từng khiến mình thất vọng, sẽ không dám để bản thân lại thất vọng thêm lần nữa.
6 giờ rưỡi tối, đèn đường toàn trường Hoa Thanh đồng loạt sáng lên.
Ánh sáng chợt đến bất ngờ, Lương Quyến không phân biệt nổi mình chao đảo vì cường độ của ánh đèn, hay là vì người đàn ông đứng nơi ánh sáng mờ ảo ấy, mỉm cười dịu dàng nhìn về phía cô.
Người ấy — người đứng dưới bậc thang, khiến Lương Quyến vừa hy vọng, vừa lo sợ — cuối cùng cũng bước ra khỏi lớp sương thần bí dưới ánh đèn đường vàng vọt.
Lục Hạc Nam một tay đút túi áo măng tô, tay kia kẹp hờ điếu thuốc. Khóe môi nở nụ cười ấm áp, ánh mắt sâu thẳm khi chạm đến ánh mắt của Lương Quyến mới thực sự sáng lên từ tận đáy lòng.
Lương Quyến lặng lẽ nhìn anh. Anh vẫn nhã nhặn điềm đạm như trước, chỉ là trên người vương chút mỏi mệt phong trần.
"Sao vậy? Nhìn đến ngây người rồi à?" Lục Hạc Nam đưa thuốc lên môi, nhả một làn khói mỏng, rồi mới giả vờ dè dặt mở miệng.
Giọng anh trầm thấp vang lên cùng lúc từ hai nơi: một là khoảng cách gần ngay trước mặt, một là qua ống nghe lạnh lẽo. Hai âm thanh giao nhau, chồng lên tai cô mà khớp đến hoàn hảo.
Thật tuyệt. Ảo ảnh và hiện thực, chồng khít như một giấc mộng đẹp.
Người đàn ông mà suốt hơn một tháng qua chỉ xuất hiện trong điện thoại và giấc mơ, giờ lại thực sự đứng trước mặt cô.
So với lần gặp dịp Tết, anh gầy đi rất nhiều, gương mặt vốn đã góc cạnh nay lại càng rõ nét. Đôi mắt đào hoa vẫn sáng lạ thường, nhưng hốc mắt thâm sâu, quầng thâm hằn rõ — chắc hẳn đã nhiều đêm không ngủ.
Lương Quyến thấy xót xa vô cùng. Trong thoáng chốc quên mất nỗi sợ rêu trơn đá trượt, buông tay vịn, ba bước gộp làm hai, nhảy xuống bậc cuối cùng, không cần suy nghĩ gì mà lao thẳng vào vòng tay Lục Hạc Nam — một cái ôm xoa dịu nỗi nhớ mong.
Chỉ là cú nhào vào đột ngột này khiến một người vốn luôn ung dung như Lục Hạc Nam cũng không khỏi giật mình. Anh hoảng hốt dập tắt nửa điếu thuốc trong tay, dang rộng hai tay, cuối cùng vẫn vững vàng ôm trọn Lương Quyến vào lòng.
Lương Quyến vòng tay ôm lấy eo anh, như muốn cả người mình tan chảy vào trong lồng ng.ực ấy. Rõ ràng đã kề sát đến mức có thể nghe được nhịp tim anh vọng qua lồng ng.ực, nhưng cô vẫn cảm thấy chưa đủ.
— Cô muốn gần hơn nữa, gắn kết hơn nữa.
Anh thực sự gầy đi rồi. Lương Quyến tựa cằm lên vai anh, trán áp vào hõm cổ, lại cảm thấy nơi đó cấn đến đau, nhưng cô vẫn không nỡ buông.
Huống hồ, Lục Hạc Nam lại ôm chặt đến thế.
"Anh về khi nào vậy? Mọi việc xong hết rồi à?" Cô nhẹ giọng hỏi, tạm thời đè xuống những xúc cảm đang tán loạn.
Trong bóng đêm, giọng nữ cố tình hạ thấp, mềm mại như v.uốt ve, vô tình lại nhuốm lấy sắc hương ám muội, âm đuôi lướt nhẹ như dải lụa vắt ngang tai người đàn ông, khơi dậy không chỉ là d.ục vọ.ng chiếm hữu, mà còn là khao khát được vỡ òa.
Lục Hạc Nam thuận theo bản năng mà xoa nhẹ lên eo cô, thở dài một tiếng rất khẽ rồi mới chậm rãi mở miệng.
Anh không trả lời thẳng câu hỏi cô đặt ra, chỉ khi đôi môi chạm qua vành tai cô mới nhẹ giọng hỏi lại: "Có nhớ anh không?"
Nửa khuôn mặt anh vùi vào hõm cổ Lương Quyến, vốn dĩ giọng đã khàn, giờ nghe lại càng trầm thấp, như thì thầm trong mộng.
Hơi thở ấm nóng phả bên tai, từng nhịp từng nhịp chậm rãi nhưng dồn dập, len lỏi không chừa kẽ hở. Lương Quyến căng cứng cả người, muốn cứng rắn đáp lại mà không sao mở miệng, chỉ có thể nhẹ giọng oán trách. Nhưng ngay cả giọng nói cũng mang theo run rẩy mơ hồ, không thể che giấu nổi.
"Không phải nói một tháng là xong rồi sao? Sao về muộn thế? Có phải ở bên đó làm việc không nghiêm túc, phí hoài thời gian không?"
Lục Hạc Nam nghe mà biết cô đang vòng vo thừa nhận là đã nhớ, nhưng vẫn không nhịn được bật cười khẽ, giọng cười khàn khàn.
Con bé này đúng là chẳng biết thương người. Anh ngày đêm đảo lộn, gấp rút đến mức chỉ mong một ngày có bốn tám tiếng để xử lý hết mớ hỗn độn Tống Thanh Viễn để lại. Không thế, sao có thể hoàn tất mọi thứ chỉ trong tháng rưỡi?
Trước mặt anh, Lương Quyến gan lớn lắm, lời trêu ghẹo nói ra cũng chẳng biết kiêng dè. Nhân lúc anh còn đang ngơ ngẩn vì nụ cười bất chợt, cô chu môi, nhìn vào đôi mắt vẫn còn thoáng ngơ ngác của anh, dỗi hờn nói tiếp: "Chẳng lẽ ở châu Âu gặp cô nào khiến anh xao lòng rồi? Cô ấy đẹp không? Dáng dấp thì... ưm."
Đáng tiếc, câu hỏi về vóc dáng kia còn chưa kịp lan tỏa trong bầu không khí chua loét thì đã bị Lục Hạc Nam dập tắt ngay trong cổ họng cô.
Khoảnh khắc anh cúi xuống hôn cô, Lương Quyến theo bản năng đáp lại đầy lúng túng.
Nụ hôn ấy tới quá đỗi ngang ngược, chẳng cho cô kịp suy nghĩ. Đầu lưỡi quấn lấy, không khí bị đoạt lấy khiến cô gần như nghẹt thở, đôi tay chống lên ngực anh cũng dần mềm nhũn.
Bàn tay từng do dự, một khi đã buông lỏng, liền cho Lục Hạc Nam toàn quyền chiếm lĩnh.
Người quen với việc châm thuốc, đương nhiên cũng biết cách nhóm lên mọi ngọn lửa.
Một tay anh ôm chặt cô, tay còn lại từ thắt lưng luồn ra sau, dừng lại nơi chiếc móc gài lưng chừng rồi chậm rãi vòng về phía trước, lướt qua, nhẹ nhàng nâng đỡ, lúc mạnh lúc nhẹ như muốn để lại dư âm thân nhiệt mình.
Chỉ là một nụ hôn thôi đã khiến Lương Quyến run rẩy, huống chi dưới bàn tay ấy càng thêm bối rối. Suy nghĩ vốn được cho là lý trí lập tức rối loạn, lời từ chối không thể thốt ra, cổ họng chỉ còn vương vất từng tiếng rên khe khẽ.
Cô chỉ còn kịp thấy may mắn.
— May mà hôm nay vì lười nên mới chọn đi con đường vắng này, chẳng ai chứng kiến ánh trăng vụn vỡ và bóng cây lộn xộn kia nhuốm màu hoang dại.
— May mà hôm nay cô mặc sơ mi mỏng nhẹ như cánh ve, hàng cúc mica nơi trước ngực chỉ cần kéo nhẹ là bung ra, không phụ lòng d.ục vọ.ng cuộn trào trong mắt anh.
Giữa chốn đông người, lại là khuôn viên học đường vang vọng tiếng sách vở, vì danh tiếng và thanh danh của Lương Quyến, cuối cùng Lục Hạc Nam cũng không dám quá đà.
Khi Lương Quyến còn đang chìm trong mê mải, anh đã kịp lấy lại lý trí. Vùi mặt vào cổ cô, hít sâu một hơi, yết hầu không kìm được trượt lên trượt xuống, như muốn trấn tĩnh cơn điên dại vừa rồi.
Cuối cùng, ánh mắt anh khóa chặt vào đôi mắt chan chứa xuân tình kia, lưu luyến rút tay khỏi nơi mềm mại ấy, từng chiếc cúc bị bung ra cũng lần lượt được cài lại.
Thứ do tay anh tháo ra, đương nhiên cũng phải do anh cài lại.
Mãi đến khi gương mặt đỏ bừng của Lương Quyến dần trở lại vẻ thanh đạm thường ngày, Lục Hạc Nam mới chậm rãi cúi xuống, lại lần nữa kề sát, ánh nhìn trượt từ đôi môi đỏ au xuống dưới, dừng lại nơi anh vừa đặt dấu vết.
Chiếc sơ mi cô mặc hôm nay mỏng đến mức, dưới ánh trăng lạnh lẽo, qua lớp vải mỏng manh ấy, anh thậm chí có thể thấy rõ từng dấu vết mình để lại.
Lương Quyến bị nhìn đến mức tim đập loạn nhịp, đôi mắt ánh nước không hề né tránh, chỉ hồi hộp nuốt nước bọt, chờ đợi lời anh tiếp theo, dù là phán xét hay âu yếm.
"Người khác đẹp hay không, dáng có chuẩn hay không, thì liên quan gì đến anh?"
Giọng Lục Hạc Nam thản nhiên như thể chẳng có chuyện gì vừa xảy ra, rồi khẽ nhếch môi, giọng điệu kéo dài, mang theo dư vị thỏa mãn chậm trễ và an lòng.
"Anh chỉ thích em thế này, vừa khít với tay anh."
Anh cố tình lùi lại nửa bước, giơ tay ra trước mặt cô, ép cô phải nhìn mình nắm chặt rồi lại buông lỏng, như đang mời gọi cô cùng hoài niệm những gì vừa diễn ra.
Động tác ấy ám chỉ quá rõ, còn lời nói thì gần như khiến phòng tuyến trong lòng Lương Quyến hoàn toàn sụp đổ.
Nhìn thấy đôi mắt đỏ hoe của cô, ánh nhìn Lục Hạc Nam dần trở nên sâu thẳm. Anh nghiêng sát tai cô, giọng trầm thấp đến buông thả, nhưng ngữ điệu lại vô cùng nghiêm túc.
Anh hỏi: "Không biết tay em có vừa với anh không?"
Anh nói: "Tối nay thử xem, được không?"