Vì là sinh nhật "sáu sáu" nên mang hàm ý cát tường "lục lục đại thuận", người luôn coi trọng lễ nghi như Kiều Chấn Bang đã tổ chức tiệc mừng thọ sáu mươi sáu tuổi long trọng hơn hẳn mọi năm.
Sáng sớm hôm ấy, Lục Hạc Nam vừa mới khỏi bệnh đã mới đáp chuyên cơ tới Kinh Châu. Vừa xuống máy bay, anh không có lấy một khắc nghỉ ngơi, lập tức đến thẳng tiệc mừng thọ của Kiều Chấn Bang.
Bữa tiệc được tổ chức tại một trang viên ngoại ô của nhà họ Kiều, danh sách khách mời được rà soát kỹ càng nhiều lần, đảm bảo người tham dự đều là nhân vật có máu mặt trong các giới.
"Kiều Chấn Bang cũng biết chơi thật đấy, thảm đỏ trải đến tận ngoài cổng rồi. Đây mà gọi là tiệc mừng thọ á? Lộng lẫy như thế, nói là lễ trao giải của giới giải trí chắc cũng có người tin!"
Xe vòng qua vòng xuyến bên ngoài trang viên, Nhâm Thời Ninh ngồi ở ghế sau, qua cửa sổ nhìn thoáng qua cảnh đông đúc trước cổng chính, khẽ tặc lưỡi, không khách sáo gì mà châm biếm một câu.
Lục Hạc Nam ngồi bên cạnh, hai mắt khép hờ, nghe vậy thì hờ hững cười nhạt một tiếng xem như đáp lại, chẳng mặn mà gì với việc chế nhạo.
"Cậu định đi cửa chính à?"
Xe chạy chầm chậm, đến khi rẽ vào một góc vắng vẻ yên tĩnh, để lại sau lưng mọi ồn ào náo nhiệt, Nhâm Thời Ninh lúc này mới lờ mờ nhận ra — bọn họ đang đi thẳng vào khu đỗ xe ngầm.
Lục Hạc Nam từ từ mở mắt, trong đôi mắt tĩnh lặng như mặt hồ thoáng qua chút nhàm chán.
Anh khẽ thở dài, giọng dửng dưng như thể chẳng tiếc nuối gì: "Hôm nay là sân nhà của nhà họ Kiều, sao tôi có thể giành mất tâm điểm của chủ nhân được."
Nhâm Thời Ninh cười khẩy một tiếng, xé toạc cái vỏ bọc khiêm nhường giả tạo của anh, châm chọc nói: "Năm năm rồi, đây là lần đầu tiên tôi thấy cậu tỏ ra tôn trọng nhà họ Kiều đến vậy."
Xe dừng ổn định trước thang máy, Mạc Quyên đã đợi sẵn từ lâu bước lên, vẫy tay chào họ.
Lục Hạc Nam cong môi cười, vừa khoác áo khoác ngoài vừa đẩy cửa xe: "Lần cuối cùng rồi, giữ đủ thể diện xem như cho nhà họ Kiều chút mặt mũi cuối cùng."
"Thể diện với chẳng mặt mũi gì? Hai người đến trễ còn dám rảnh rỗi đứng đây tán gẫu."
Cửa xe che đi phần cuối câu của Lục Hạc Nam, Mạc Quyên chỉ kịp nghe một nửa, cô sải bước tới, ngẩng cằm cao cao kiêu ngạo, liếc mắt oán trách hai người họ một cái.
Nhâm Thời Ninh cười gượng, cởi áo khoác choàng lên vai Mạc Quyên, còn ra vẻ nịnh nọt nắm lấy tay cô.
Mạc Quyên khẽ thở hắt ra, như trút được gánh nặng: "Bên tôi đã sắp xếp ổn thỏa cả rồi, Kiều Gia Mẫn đang ở hội trường, lên thang máy là gặp được ngay."
"Cảm ơn." Lục Hạc Nam hơi gật đầu với Mạc Quyên, trước khi bước đi còn vỗ vai cô như để trấn an: "Vậy tôi lên trước đây."
Cùng vợ chồng Nhâm – Mạc xuất hiện sẽ quá chói mắt, càng khiến cho màn kịch sắp xảy ra sau đó trở nên có dụng ý rõ ràng. Đã diễn thì phải diễn cho trọn, hôm nay Lục Hạc Nam đảm nhận vai "người bị hại", dĩ nhiên không thể để lộ bất cứ điều gì khiến dư luận nghiêng về phía mình một cách không tự nhiên.
Thang máy dừng ngay cửa hội trường tầng hai, cửa thang máy ánh kim từ từ mở ra, Lục Hạc Nam hơi ngẩng mắt — đúng lúc ánh nhìn giao nhau với Kiều Gia Mẫn đang cười nói vui vẻ cùng người khác.
Những cô nàng vây quanh Kiều Gia Mẫn lập tức biết điều rút lui, chỉ để lại mình cô đứng nguyên tại chỗ, trừng mắt kinh ngạc.
"Anh tới làm gì?"
Một giây sau, có lẽ nhận ra câu hỏi này không hợp, không nên là lời của một cặp vợ chồng ngọt ngào nói ra, Kiều Gia Mẫn vội vàng chỉnh lại giọng: "Không phải anh vẫn đang bệnh sao? Dự án ở Bắc Thành lại không thể thiếu người, em còn tưởng anh sẽ không về nữa."
Giọng cô thản nhiên, cố gắng gượng nói vài câu với Lục Hạc Nam trước mặt người khác.
Sắc mặt cô tái nhợt gần như không còn chút máu, hốc mắt hõm sâu, mệt mỏi hiện rõ, trông còn tiều tụy hơn cả Lục Hạc Nam vừa mới khỏi bệnh.
"Cha vợ mừng thọ, sao tôi có lý không về?"
Dưới ánh mắt của bao người, anh vẫn gọi cha mình là "cha vợ", sự khách sáo xa cách ấy khiến Kiều Gia Mẫn cảm thấy khó chịu, im lặng một lát, chỉ cúi đầu lí nhí: "Cảm ơn anh."
Lục Hạc Nam khách sáo nhướng mày, chăm chú đánh giá cô một hồi, giọng điệu dịu dàng, không rõ là quan tâm thật hay đang chế giễu: "Cô gầy đi nhiều rồi."
Kiều Gia Mẫn ngẩn người một thoáng, có vẻ bất ngờ trước câu hỏi thăm của anh, theo phản xạ khẽ đưa tay lên, ngón tay luống cuống vuốt nhẹ cánh tay trần mịn màng.
Lục Hạc Nam không để ý tới những hành động nhỏ của cô, nửa cụp mắt, tiếp tục nói, giọng nhẹ như đang kể lại chuyện vặt trong chuyến công tác với vợ: "À đúng rồi, tôi gặp Hoàng Văn Sơn ở Bắc Thành. Dạo này hắn làm ăn phát đạt, sự nghiệp lên như diều gặp gió."
Lục Hạc Nam ngừng một chút, sắc mặt đột nhiên lạnh đi, lời nói mang đầy ẩn ý: "Không ngờ giới giải trí giờ cũng có chỗ cho hắn chen chân vào."
Kiều Gia Mẫn khựng người, theo phản xạ ngẩng đầu, nhưng khi đối mặt với ánh mắt sâu không lường được của Lục Hạc Nam, cô chỉ còn biết nghiến răng làm ra vẻ ngạc nhiên, giả vờ như chẳng biết gì cả.
"Vậy sao?" Giọng cô run nhẹ.
Cảm nhận được ánh mắt soi mói từ những người xung quanh, Kiều Gia Mẫn vẫn giữ nguyên nụ cười gượng gạo, nhưng vẻ mặt có phần gò bó.
"Tuy hắn là người cũ của cha em, nhưng em cũng lâu rồi không gặp. Giới giải trí kiếm tiền nhanh, hắn là kẻ ham lợi, chen chân vào cũng không có gì lạ."
Lục Hạc Nam lặng lẽ nghe cô nói hết, sau đó gật đầu như thật, dường như tin lời giải thích này. Anh không tiếp tục dây dưa ở đề tài đó, chỉ liếc cô một cái: "Vào đi, đừng để trưởng bối phải đợi lâu."
Tuy là nói vậy, nhưng anh vẫn đứng yên tại chỗ, như đang chờ cô cùng vào hội trường.
Ánh mắt trốn tránh vì chột dạ rơi xuống yết hầu của người đàn ông, Kiều Gia Mẫn nhẹ nhàng đáp một tiếng, sống lưng vẫn cứng đờ, hô hấp mỏng như tơ, cảm giác tim đập thình thịch vì sợ vẫn cuộn trào trong lồng ng.ực.
Cô cắn khẽ môi, ánh mắt dời xuống cánh tay Lục Hạc Nam, do dự một lúc, cuối cùng lại run rẩy rút về bàn tay vốn định đưa ra nửa chừng.
Dù hôm nay Lục Hạc Nam có ôn hòa nhã nhặn đến đâu, cô cũng không đủ dũng khí khoác tay anh cùng bước vào hội trường.
Năm năm dài đằng đẵng đủ để Kiều Gia Mẫn hiểu rõ — sự dịu dàng bình lặng mà Lục Hạc Nam dành cho cô là có giới hạn. Những cử chỉ quá thân mật, những cách xưng hô quá gần gũi, đối với anh, đối với cuộc hôn nhân ngoài mặt yên ổn nhưng thực chất rạn vỡ này, đều là những vùng cấm không thể chạm đến.
Trong sảnh được đặt ở cuối hành lang quanh co, tránh xa đám đông, hai người im lặng suốt dọc đường đi.
Đoạn đường ngoằn ngoèo ấy đủ dài để khiến cho tâm trí của Kiều Gia Mẫn bình tĩnh lại mà suy nghĩ.
Nhưng trực giác nói cho cô biết, hôm nay Lục Hạc Nam có gì đó rất lạ — anh quá bình thản.
Sự bình thản ấy không đơn thuần là cảm xúc trôi nổi trên bề mặt, mà giống như lòng thương hại cuối cùng từ một kẻ đứng trên cao, là kiểu tự tin nhàn nhã khi mọi thứ đều nằm trong lòng bàn tay.
Anh như đang ẩn mình chờ đợi điều gì đó, như một con thú dữ quen sống đơn độc trong rừng sâu, đi vòng quanh biên giới lãnh địa của mình quá lâu, chỉ đợi để vây bắt tất cả con mồi lọt vào tầm mắt.
Nhưng mà, cục diện đã định, thắng bại đã phân, tất cả đều sớm đã ngã ngũ từ năm năm trước. Dù thời thế có đổi thay, chiến trường mới cũng chưa hình thành — vậy ai sẽ là con mồi của anh?
Có lẽ là vì cảm thấy tội lỗi, Kiều Gia Mẫn bước đi cẩn trọng theo sau anh, lòng bàn tay ấm nóng vô thức khẽ vu.ốt ve vùng bụng dưới. Cho đến khi một giọng nói trầm thấp vang bên tai, cô mới khẽ cúi tay xuống một cách đầy quen thuộc.
"Tôi nhớ lần cuối tôi đến đây, là năm năm trước."
Khi đã đến trước cửa phòng, Lục Hạc Nam dừng lại, nét mặt giãn ra, quay đầu lại thản nhiên nói một câu đầy cảm khái với Kiều Gia Mẫn. Sau đó nheo mắt, ánh mắt nhìn cô càng thêm sâu xa.
"Vòng tới vòng lui lại quay về chốn cũ, cũng coi như là có đầu có đuôi."
"...Gì cơ?" Kiều Gia Mẫn ngơ ngác chớp mắt, không hiểu được ẩn ý trong lời anh nói.
Thấy cô lơ đãng, Lục Hạc Nam hiếm hoi khẽ cong môi mỉm cười một cách ôn hòa, hỏi ngược lại như thể trả lời: "Cô còn nhớ lần trước tôi đứng ở đây đã nói gì với cô không?"
Không đợi cô đáp, anh đã dứt khoát thu lại ánh mắt, tao nhã đẩy cửa bước vào.
Khoảnh khắc đôi giày da chạm đất, trong sảnh vốn đang rộn ràng với tiếng chén cụng ly và không khí hoà thuận bỗng chốc yên lặng một nhịp.
Mọi ánh mắt phức tạp giao nhau trong không trung, đồng loạt đổ dồn về phía Lục Hạc Nam, chứng kiến anh thản nhiên đi xuyên qua cả sảnh tiệc, bước thẳng lên ghế chủ tọa mà không buồn chào lấy một câu với nhân vật chính hôm nay.
Sắc mặt Kiều Chấn Bang trở nên khó coi sau khi bị phớt lờ, bàn tay cầm ly rượu cũng không kìm được khẽ run lên.
Tống Nhược Cẩm là người đầu tiên lấy lại tinh thần. Bà nhanh chóng nở nụ cười, vui vẻ vẫy tay gọi Kiều Gia Mẫn.
"Gia Mẫn, sao con đến trễ vậy? Ngồi cạnh mẹ này."
Tâm trí của Kiều Gia Mẫn vẫn bị câu nói mập mờ ban nãy của Lục Hạc Nam cuốn lấy, nghe thấy tiếng gọi của Tống Nhược Cẩm, cô chỉ khẽ nhếch môi, ngoan ngoãn bước đến trong ánh nhìn của mọi người.
Nhưng dù đã ngồi xuống, đối diện với sự ân cần hỏi han của mẹ chồng, cô vẫn có chút hồn vía trên mây.
Câu nói khi nãy của Lục Hạc Nam có ý gì?
Anh nói lần cuối cùng đến đây là năm năm trước — khoảng thời gian ấy đã quá xa, Kiều Gia Mẫn cúi đầu cố gắng hồi tưởng.
Lúc đó, hai bên gia đình vừa mới bàn xong việc hôn sự của họ. Lục Hạc Nam vì phát bệnh mà phải nằm trong phòng chăm sóc đặc biệt suốt nửa tháng trời mới có thể rời khỏi cái nơi nồng nặc mùi thuốc khử trùng ấy.
Ngoài những lần chạm mặt chớp nhoáng trong vài bữa tiệc, thì chính tại nội sảnh trong biệt thự này, mới được coi là lần đầu tiên họ có cuộc trò chuyện riêng tư, không bị ai làm phiền.
Cô đã đưa cho anh bản thiết kế mẫu váy cưới do nhà thiết kế gửi tới, mong muốn người đàn ông đang đeo tang, trông lãnh đạm kia có thể cảm nhận chút niềm vui sắp cưới.
Nhưng anh thậm chí không thèm liếc lấy một cái, chỉ lặng lẽ nhìn cô, từng chữ từng chữ nói ra lời khẩn cầu:
"Cô Kiều, chuyện hôn nhân không phải trò đùa. Tôi không biết người nhà cô đã kể cho cô nghe những gì về tôi, nhưng tôi có thể khẳng định một điều, tôi tuyệt đối không phải là người phù hợp với cô."
"Vì thế, nhân lúc vẫn còn kịp, tôi hy vọng cô có thể vì chính mình, mà suy nghĩ lại thật nghiêm túc."
Cô đã đáp lại như thế nào?
Đắm chìm trong hồi ức, lông mi của Kiều Gia Mẫn khẽ run, bàn tay siết chặt lấy ly rượu trong tay.
Khi đó cô cảm thấy người đàn ông do hai nhà chọn cho này thật vô lý, nên đã thẳng thắn từ chối lời đề nghị của anh, sau đó tận mắt chứng kiến ánh sáng trong mắt anh dần lụi tắt.
Lúc ấy, Kiều Gia Mẫn ngẩng cao đầu, chưa kịp nhận ra đó là lần đầu tiên trong đời Lục Hạc Nam hạ mình cầu xin cô, và cũng là lần cuối cùng.
Anh ngơ ngác gật đầu, thân hình gầy gò lún sâu vào ghế sofa, lặng lẽ châm một điếu thuốc, không nói thêm câu nào.
Một điếu thuốc cháy hết mất bao lâu? Kiều Gia Mẫn đã quên.
Cô chỉ nhớ, vào khoảnh khắc đầu thuốc bị dụi tắt, Lục Hạc Nam đã hoàn toàn tiêu hóa hết cảm xúc của chính mình. Khi ngẩng đầu lại, khuôn mặt anh trở nên vô cảm, đưa ra tối hậu thư cuối cùng.
Anh nói:
"Cô Kiều, bệnh tim bẩm sinh của tôi rất nặng. Người cậu vừa qua đời cách đây hai mươi ngày chính là ví dụ sống động nhất. Cô nên hiểu, hôm nay của ông ấy, rất có thể chính là ngày mai của tôi."
"Thế nên sau khi kết hôn, tốt nhất mỗi ngày cô hãy cầu trời khấn phật rằng tôi chết sớm, như vậy cô mới có thể hưởng được danh phận góa phụ. Với nhà họ Kiều mà nói, đó mới là kết cục viên mãn."
"Dĩ nhiên, chỉ cần tôi còn thở, còn chưa nhắm mắt, cả đời này tôi tuyệt đối sẽ không từ bỏ ý định ly hôn với cô. Đến lúc đó, hôn sự tan vỡ, cha và anh cô cũng coi như tự chuốc họa vào thân."
Có lẽ do nội sảnh quá lạnh, hoặc cũng có thể là do những lời xưa cũ ấy vẫn còn khắc sâu trong ký ức, thân thể Kiều Gia Mẫn khẽ run như lá trong gió.
Lợi dụng đám đông chen chúc quanh bàn tiệc để che giấu bản thân, cô vô thức đưa mắt nhìn về phía trước — người đàn ông đang bị bao quanh ở trung tâm, như sao vây quanh mặt trăng, dù là nâng ly hay mỉm cười, trông đều vô cùng hờ hững và uể oải.
Tâm trí anh không đặt ở đây. Vậy anh đang nghĩ gì?
Cái gọi là "có đầu có đuôi", đến hôm nay, chẳng lẽ là lúc anh định thực hiện lời hứa năm xưa?