Buổi lễ trao giải bị trì hoãn gần năm phút cuối cùng cũng chính thức kéo màn sau khi Lục Hạc Nam chậm rãi an tọa.
Hạng mục đầu tiên trong lễ trao giải thông thường là phần phát biểu tổng kết của lãnh đạo trường hoặc ban tổ chức sự kiện, người chăm chú lắng nghe dưới khán đài thì đếm trên đầu ngón tay, ngay cả Lương Quyến cũng đang thả hồn đâu đâu, như thể xung quanh không có ai.
"Chẳng phải nói là dạo này sếp Lục bận rộn ở Kinh Châu à?" Chúc Linh Linh khẽ dịch người lại gần Lương Quyến một chút, tự giác hạ thấp giọng thì thầm, "Sao tự nhiên lại tới Bắc Thành?"
Lương Quyến ngồi thẳng người, giữ tư thế đoan trang như một con chim sợ ná, chẳng dám cử động lỗ tai nào.
"Tôi cũng không biết." Cô lắc đầu, đáp lí nhí, ánh mắt lại khóa chặt vào vị trí chính giữa hàng ghế đầu ngay trước sân khấu.
Khung trò chuyện trên WeChat vẫn còn đang dừng lại ở tin nhắn cô hỏi Lục Hạc Nam tình hình ở Kinh Châu ra sao. Những khung hội thoại màu xanh chiếm gần trọn màn hình, đã hơn nửa tiếng trôi qua kể từ tin nhắn cuối cùng được gửi đi, nhưng Lục Hạc Nam vẫn chưa hề trả lời.
Hai người đã thay phiên nhau lên phát biểu trên sân khấu, Lương Quyến cúi đầu, lướt ngón tay trên màn hình điện thoại, do dự một lúc rồi vẫn chỉnh sửa lại hai dòng tin và nhấn gửi.
[Anh đến Bắc Thành khi nào vậy?]
[Lát nữa anh có lên sân khấu trao giải với tư cách khách mời không?]
Hiệu trưởng Tiêu Kế Phong ngồi bên trái Lục Hạc Nam, trong lòng thấp thỏm không yên. Vốn dĩ nên chăm chú nhìn thẳng về phía trước, giữ một nụ cười đúng mực, vậy mà khoé mắt ông lại không tự chủ được mà liếc về phía bên phải – nơi Lục Hạc Nam đang ngồi.
Vượt đường xa đến đây, thế mà bộ âu phục của anh vẫn gọn ghẽ chỉnh tề, không một chút bụi đường. Hai chân vắt chéo, thần thái dù điềm đạm nhưng vẫn đủ thân thiện. Khi các diễn giả trên sân khấu phát biểu đến đoạn cao trào, anh cũng phối hợp gật đầu mỉm cười, lịch sự vỗ tay theo mọi người.
Rõ ràng một ông lớn đang ngồi ngay bên cạnh, từng cử chỉ hành động đều toát lên vẻ điềm đạm tao nhã, khiến Hoa Thanh cảm thấy vô cùng hãnh diện. Thế nhưng, Tiêu Kế Phong vẫn cảm thấy có điều gì đó thiếu sót, đến mức ông nghĩ – Lục Hạc Nam dường như không thực sự đặt tâm trí ở đây.
Hiểu ra điều này, Tiêu Kế Phong cúi mắt xuống, vô thức nhìn vào danh sách các đoàn phim đoạt giải đang cầm trong tay, cho đến khi ánh mắt sắc bén rơi vào một cái tên nào đó, ông mới như chợt hiểu ra điều gì đó.
Chiếc điện thoại đặt trên bàn đột ngột rung lên hai tiếng. Lục Hạc Nam đang chăm chú lắng nghe khách mời phát biểu trên sân khấu khẽ nhíu mày, vẻ mặt có phần khó chịu nghiêng người cầm lấy điện thoại.
Cho đến khi nhìn rõ cái tên hiển thị ở đầu khung chat, nét lạnh nhạt giữa lông mày anh mới có dấu hiệu tan chảy.
Lục Hạc Nam khẽ cong môi, chỉ dừng lại một chốc, sau đó ngón tay cái lướt nhẹ trên màn hình, gõ một câu ngắn gọn rồi chỉnh điện thoại về chế độ im lặng, úp lại trên mặt bàn.
Ngồi ở hàng ghế sau, Lương Quyến nhờ vào lợi thế tự nhiên về địa hình, có thể nhìn thấy mọi chuyện xảy ra dưới sân khấu. Từ khoảnh khắc Lục Hạc Nam khựng người, cầm lấy điện thoại, Lương Quyến đã viết đầy nỗi bối rối trên gương mặt.
Màn hình điện thoại sáng loá, nằm gọn trong lòng bàn tay, âm thanh rung ngắn ngủi như xuyên qua da thịt, len lỏi qua từng mạch máu, đâm thẳng vào nơi sâu nhất trong tâm trí Lương Quyến.
Như để che giấu cảm giác chột dạ ấy, Lương Quyến cố tình nán lại nửa phút sau tiếng rung, mới làm ra vẻ bình thản, cụp mắt xuống.
Khung chat vẫn là một màn xanh toàn tin nhắn của Lương Quyến, chỉ thêm một dòng trắng nổi bật ở cuối cùng.
Đối với hai câu hỏi của cô, Lục Hạc Nam lướt qua câu đầu, chỉ trả lời câu thứ hai.
[Anh chỉ trao giải cho hạng nhất.]
Tâm tính của Lương Quyến chưa từng là người tranh đấu, càng chẳng phải kẻ ham danh lợi. Thế nhưng chỉ trong giây phút này, cô bỗng cảm thấy hối tiếc, thậm chí là oán giận.
Tại sao cô không phải là người đứng đầu? Để rồi bỏ lỡ cơ hội lần đầu tiên trong đời được dưới ánh đèn rực rỡ, trước bao ống kính, giữa muôn vàn ánh mắt dõi theo, danh chính ngôn thuận đứng bên cạnh Lục Hạc Nam, cùng nhau đón nhận ánh hào quang.
Phần phát biểu trên sân khấu đã gần kết thúc, Lương Quyến thu lại tâm tư, ngay khoảnh khắc ống kính lia qua khu vực các thí sinh, cô liền lặng lẽ cất điện thoại, cong môi mỉm cười – nụ cười ấy liền được đóng khung trên màn hình hai bên hội trường.
Thiết bị ghi hình của Hoa Thanh không hẳn là chuyên nghiệp.
Dù ống kính liên tục tiến lại gần nơi cô ngồi dưới sân khấu, dù những người xung quanh dần dần bị đẩy thành phông nền mờ nhạt, nhưng nét đau đớn và bối rối trong đáy mắt Lương Quyến vẫn chưa từng bị phơi bày giữa muôn vàn ánh nhìn.
Trình tự trao giải vừa lắt nhắt lại vừa phức tạp, Lương Quyến còn chưa kịp ngồi ngay ngắn cho yên thì đã bị một lễ tân dẫn ra phía sau cánh gà.
Cùng lúc đó, những đạo diễn khác cũng đạt giải Nhất đều đứng dậy đi ra sau sân khấu. Lương Quyến mang theo tâm trạng nặng trĩu, bước chân chậm lại, dần bị tụt lại phía sau nhóm người.
Hành lang dẫn ra phía sau sân khấu thẳng tắp và âm u, đến mức những âm thanh lẽ ra phải bị tiếng bước chân che lấp lại bị khuếch đại, khiến ai nấy không khỏi căng thẳng.
"Lương Quyến."
Giọng nữ trong trẻo nhưng lạnh lùng vang lên, không mang theo một chút cảm xúc nào. Vừa vang lên, không chỉ Lương Quyến mà cả nhóm người đi cùng đều ngoái đầu lại. Đứng trong góc tối, nơi ánh sáng không chạm tới, gương mặt thanh tú lạnh lẽo của người kia khiến người khác khẽ rùng mình.
Công tác an ninh của Hoa Thanh xưa nay vẫn rất nghiêm ngặt, nhưng ngay cả vậy, vài cô gái đi cạnh cũng không tự chủ được mà nắm lấy cánh tay Lương Quyến, ánh mắt đầy lo lắng.
"Cậu quen cô ấy à?" Có người hỏi.
Lương Quyến nhẹ nhàng vỗ về mu bàn tay của họ, dịu dàng trấn an: "Không sao đâu, cô ấy trước đây là bạn..."
Nói đến đây, Lương Quyến bỗng khựng lại, khẽ nhếch môi cười tự giễu một cái, cuối cùng vẫn dùng hai từ "bạn bè" để gọi cô ấy.
Hàn Nguyệt Như. Cho đến tận hôm nay, dù đã không còn đi chung một con đường, Lương Quyến vẫn không nỡ và không muốn vạch ranh giới rạch ròi với cô ấy.
Phía sau cánh gà, nơi trước sân khấu vang lên tiếng dẫn chương trình dõng dạc đầy cảm xúc – buổi lễ đang tiến hành trao giải cho các đội đoạt giải Ba.
Tính ra thì thời gian chờ vẫn còn dư dả, Lương Quyến khẽ gật đầu ra hiệu với lễ tân, sau đó quay người bước về phía Hàn Nguyệt Như đang đứng.
Ngay giây phút chuẩn bị rời đi, Lương Quyến nghe được vài tiếng xì xào phía sau.
"Là cô ấy đó!" Có người trong nhóm bất chợt kêu lên rồi thì thầm với người bên cạnh, "Là Hàn Nguyệt Như của viện Văn học đúng không?"
"Hàn Nguyệt Như? Là ai thế?"
"Là cô gái từng bị giáo sư quấy rối t.ình d.ục đó!"
"Trời ơi, là cô ta à! Cô ta chẳng phải đã xin bảo lưu học rồi sao?"
Ngay khi giọng cô gái vừa dứt, lại có tiếng con trai vang lên trong hành lang, tự nhiên tiếp lời, mang theo chút giễu cợt bất kính.
"Chuyện đó hồi đó cũng ầm ĩ lắm mà, chẳng biết cuối cùng ông giáo sư kia có làm được chuyện đó không nhỉ?"
Lương Quyến quay lưng về phía họ, không cần ngoái đầu cũng đoán được đằng sau giọng nói kia là ánh mắt săm soi và tò mò đầy ác ý. Cô vô thức khựng bước, bàn tay buông lơi bên người cũng dần siết chặt lại, nắm thành quyền.
Lại có tiếng con trai bật cười hì hì: "Nếu làm được thật thì chắc là phải báo án tội hiếp dâm rồi chứ gì!"
"Hiếp dâm cái gì! Đến giờ có phải quấy rối tì.nh d.ục hay không còn chưa rõ ràng kìa!"
Những lời châm chọc không chút kiêng nể lặng lẽ lan ra trong đám đông, những lời càng tệ hại hơn cũng theo đó mà tuôn ra.
"Nhỡ đâu là cô ta cố dụ dỗ mà không thành, rồi trở mặt đổ tội thì sao?"
Chỉ đến lúc đó, Lương Quyến mới nhận ra, hóa ra mình vẫn quá ngây thơ. Vậy mà lại từng vô tư xem trường học như một nơi có thể bảo vệ phẩm giá và sự an toàn của sinh viên.
Nào ngờ, góc nhỏ yên bình cô vẫn tin tưởng lại chỉ là phần nổi của tảng băng chìm đầy ác ý và tin đồn độc địa ngoài kia.
Ở những góc tối không ai để ý, nơi không có ánh mặt trời chiếu đến, Hàn Nguyệt Như có lẽ còn phải chịu đựng nhiều điều mà thế gian này chẳng bao giờ thấu hiểu hay cảm thông nổi.
Từ bao giờ, "lỗi của nạn nhân" lại trở thành một sự đồng thuận ngầm đầy lạnh lùng giữa những kẻ đứng ngoài cuộc?
Lương Quyến nhìn Hàn Nguyệt Như – gương mặt không cảm xúc, như đã hoàn toàn thoát ly khỏi mọi thứ trước mắt – bỗng thấy tim đau nhói, một cảm giác nghẹt thở dâng trào.
Cô dừng bước hẳn, sau đó xoay mũi chân, sắc mặt trầm xuống, bước nhanh về phía đám người vừa nói cười.
"Gì... gì vậy?" Những cậu con trai vừa nãy còn buôn chuyện rôm rả giờ thấy Lương Quyến quay lại thì có phần chột dạ và hoảng hốt.
"Không có gì." Lương Quyến lắc đầu, nụ cười thoáng hiện trên môi rất nhạt, "Chỉ là muốn cảm ơn các cậu đã mang đến cho tôi nhiều cảm hứng sáng tác."
"Cảm hứng gì cơ?" Đối diện với giọng nói dịu dàng của cô, mấy cậu con trai thoáng ngơ ngác.
"Trước đây tôi chỉ đọc được trong sách về những hình tượng độc miệng, lươn lẹo, trắng đen lẫn lộn." Lương Quyến hít một hơi sâu, nụ cười vẫn giữ đúng mực trên gương mặt, "Hôm nay gặp được các cậu, cuối cùng cũng có cảm nhận chân thật về cái gọi là 'ghê tởm'."
Từ "ghê tởm" được cô nhấn rất mạnh, như thể chỉ một giây sau sẽ nhổ toẹt thẳng vào mặt họ. Những chàng trai vừa nãy còn cười cợt, nay mặt mày biến sắc, giận mà không dám nói, sự chịu đựng đó lại càng làm Lương Quyến thêm bình thản và điềm nhiên.
Cô lễ tân thấy bầu không khí có gì đó sai sai, liền hắng giọng, nhanh chóng kéo mấy cậu con trai về phía hậu trường.
Tiếng bước chân và tiếng kéo lê lạo xạo dần xa, hành lang dài và trống trải lúc này chỉ còn lại hai người – Lương Quyến và Hàn Nguyệt Như. Sự tĩnh lặng bao trùm khiến Lương Quyến thấy khó thở.
Cô cúi đầu, từng bước một chậm rãi tiến về phía người bạn cũ.
"Đã qua hơn nửa năm rồi, không ngờ cậu vẫn còn như vậy..." Hàn Nguyệt Như ngừng lại giữa chừng, vẻ khinh miệt và giằng xé hiện rõ trên gương mặt.
"Không ngờ cái gì?" Cuối cùng đứng trước mặt Hàn Nguyệt Như, Lương Quyến cố nở nụ cười, khẽ hỏi.
"Không ngờ cậu vẫn thích bênh vực người khác như thế."
Câu nói từ miệng Hàn Nguyệt Như bật ra, mang theo sự mỉa mai rõ rệt. Lương Quyến nhạy cảm hiểu ngay được ẩn ý phía sau, nhưng cô chỉ khẽ bật cười, không nói lời phản bác nào.
Lương Quyến chỉ thấy Hàn Nguyệt Như thật đáng thương.
Rõ ràng là nạn nhân, rõ ràng những điều tồi tệ đã xảy đến với cô ấy vốn chẳng phải do bản thân gây ra. Vậy mà tại sao, người phải bị đóng đinh trên cột nhục nhã, chịu đựng đau thương tột cùng... lại là cô ấy?
"Đừng nhìn tôi bằng ánh mắt đó."
Có lẽ vì ánh nhìn thương hại của Lương Quyến quá rõ ràng, khuôn mặt điềm tĩnh của Hàn Nguyệt Như rốt cuộc cũng hiện lên vài vết rạn nứt.
"Thật ra, tôi nghĩ mãi cũng không hiểu." Lương Quyến cúi đầu, rồi ngẩng lên nhìn thẳng vào Hàn Nguyệt Như, ánh mắt sáng trong, "Thật sự không hiểu được."
"Không hiểu cái gì?" Hàn Nguyệt Như cười nhạt, như đang cười sự ngây thơ của cô, "Không hiểu tại sao rõ ràng là cậu giúp tôi, mà tôi lại đối xử với cậu như thế?"
Lương Quyến mím môi, không nhúc nhích, chỉ dùng sự im lặng để đáp lại.
"Có lẽ là vì tôi thấy bất công." Hàn Nguyệt Như cười lạnh một tiếng, giọng nói bình thản đến mức chẳng thể hiện chút cảm xúc nào.
"Bất công?" Lương Quyến khẽ nhíu mày, vô thức lặp lại lời cô nói.
Cô vẫn chưa hiểu, cái "bất công" mà Hàn Nguyệt Như nói đến... rốt cuộc là gì?
"Tôi biết cậu tốt, cậu tử tế. Trong số rất nhiều người từng thân thiết với tôi, chỉ có cậu dám đứng ra vì tôi, dám lên tiếng, dám đòi lại công bằng."
"Vì điều đó, tôi cảm ơn cậu."
Nói đến đây, nước mắt Hàn Nguyệt Như không hề báo trước mà đột nhiên rơi xuống.
"Nhưng tại sao? Tại sao người bị tổn thương là tôi, còn người có được mọi điều tốt đẹp lại là cậu?"
"Tôi thì có gì chứ?" Nụ cười của Lương Quyến cũng dần trở nên lạnh lẽo.
"Tình yêu hoàn hảo của cậu, người yêu dịu dàng của cậu..." Hàn Nguyệt Như vừa nói vừa bước lên từng bước, áp sát lại gần, "Chẳng phải là tất cả những thứ đó, cậu đều nhận được trong lúc đòi lại công bằng giúp tôi sao?"
"Thế thì tại sao? Tại sao người bị miệng đời soi mói là tôi, còn người được trọn vẹn mọi thứ lại là cậu?"
Đến đây, Lương Quyến sững người, sống lưng lạnh toát, ánh mắt nhìn Hàn Nguyệt Như cũng trở nên phức tạp và mịt mờ. Thì ra đây mới là gốc rễ của mọi khúc mắc cô mang trong lòng.
"Nguyệt Như."
Đã rất lâu rồi cô mới lại gọi cái tên ấy một cách thân thiết như thế, đến mức Lương Quyến cảm thấy cổ họng mình cũng như đông cứng lại.
"Nếu có thể quay ngược thời gian, nếu có cơ hội làm lại tất cả, nếu điều đó giúp cậu không phải trải qua những chuyện đó... thì tôi nguyện cả đời này chẳng có duyên gì với Lục Hạc Nam."