Mục lục
Trước Khi Tuyết Rơi Hãy Chia Tay
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Muốn, đương nhiên là muốn rồi!" Lương Quyến gần như theo phản xạ tự nhiên mà bật thốt lên, nói xong lại như sợ Lục Hạc Nam đổi ý, cô bước nhanh thêm hai bước về phía anh, nhẹ nhàng kéo lấy ống tay áo anh.

Hành động của Lương Quyến tuy nhẹ nhưng lại khá rõ ràng, cánh tay giấu dưới lớp áo khoác rộng cũng lộ ra một đoạn. Lục Hạc Nam nhìn chằm chằm cổ tay trắng muốt ấy, im lặng chớp mắt mấy cái, nhưng lại lạ lùng là không hề rút tay lại.

Hành động tinh tế ấy không thoát khỏi mắt Thành Tấn, lòng anh như bị ai bóp nghẹt. Lương Quyến chưa bao giờ thân mật với anh như vậy, dù chỉ một lần.

"Vậy thì tôi đi cùng hai người!" Thành Tấn siết chặt nắm tay, không cam lòng mà tiếp tục tranh giành.

"Thành Tấn, buổi lễ vẫn chưa kết thúc mà, ở đây vẫn còn cần đến cậu." Lương Quyến nói, rồi dừng lại như đang nghĩ cách để nói tiếp, "Hơn nữa, mình và anh Lục còn một vài việc riêng cần giải quyết."

Lục Hạc Nam đồng ý giúp cô giải quyết chuyện của Hàn Nguyệt Như, nhưng vẫn chưa có gì là chắc chắn. Chuyện chưa chắc ăn, cô không muốn nói ra để tránh bạn bè mừng hụt. Thế nên, cô dùng "việc riêng" để bao quát tất cả.

Nhưng hai chữ ấy khi rơi vào tai hai người đàn ông kia lại mang một ý nghĩa hoàn toàn khác.

Cuộc đọ sức giữa đàn ông với nhau, vốn chẳng cần nhiều lời – chỉ cần vài chiêu là biết ai thắng ai thua.

"Được rồi, có chuyện gì thì liên lạc với mình sau nhé." Thành Tấn siết chặt tay, cố gắng giữ vững chút tự tôn cuối cùng của mình.

Lục Hạc Nam dường như chẳng hề để ý đến khuôn mặt thất sắc của Thành Tấn, khóe môi cong lên như cười mà không phải cười, lơ đãng nói: "Vậy thì xin lỗi nhé, bạn học nhỏ, hẹn gặp lại lần sau."

Trước năm hai mươi tuổi, Lục Hạc Nam là kiểu người ngông cuồng quen rồi. Mãi đến khi rời khỏi sự bảo bọc của gia đình để tự thành lập công ty, cùng anh em va vấp khắp nơi trong sự nghiệp, anh mới dần thu lại tính khí tệ hại, dùng vẻ ngoài dịu dàng để che đậy nội tâm đầy vết xước.

Những trò vặt vãnh mà sinh viên nam hay dùng để gây chú ý, tranh giành nhau chỉ để lấy lòng con gái – anh đã chơi rồi, giờ cũng chẳng còn hứng thú.

Nhưng với Lương Quyến, mọi thứ lại hơi lệch đường ray.

Lục Hạc Nam đứng ở đầu gió, được cô cho phép, anh nghiêng đầu cắn điếu thuốc, một tay bật lửa, một tay làm động tác che gió cho lửa.

Gió thu ở Bắc Thành thổi mạnh, Lục Hạc Nam bật lửa mấy lần liền, nhưng tia lửa yếu ớt còn chưa kịp bén vào đầu điếu thuốc đã bị gió tắt phụt đi.

Bắc Thành đúng là chẳng có gì tốt, đến cả gió cũng như đang đối đầu với anh.

Lục Hạc Nam thở dài, định thôi không hút nữa. Bật lửa còn chưa kịp rời khỏi điếu thuốc, một đôi tay trắng mịn thon dài bỗng nhiên xuất hiện trong tầm mắt anh, ngón tay vụng về che gió cho ngọn lửa.

Lục Hạc Nam ngước mắt liếc nhìn Lương Quyến, không nói gì, chỉ tiếp tục bật lửa lần nữa.

Một đốm lửa cam đỏ lại bùng lên, dù gió thu có lạnh lùng đến đâu, nó vẫn được bàn tay cô gái ấy che chắn vững vàng. Lục Hạc Nam hơi cúi đầu, dựa vào tay của Lương Quyến mà châm thuốc.

Lục Hạc Nam trở nên trầm mặc hơn khi hút thuốc. Anh đứng một mình trên bậc thang, tay đút túi, mắt nhìn xa xăm, như thể tâm trí đã lang thang tận đâu, khiến người khác có cảm giác xa cách lạ thường. Lương Quyến buồn chán đá đá mấy hòn đá nhỏ dưới chân, chủ động lên tiếng phá tan sự im lặng: "Anh lớn hơn bọn em bao nhiêu tuổi vậy? Mà cứ gọi 'bạn học nhỏ' suốt thế?"

Lục Hạc Nam ngậm điếu thuốc, ngẩn ra một lát rồi mới hiểu được ẩn ý trong lời cô – đây là đang trách anh đã tỏ thái độ khinh thường bạn trai cô? Anh khẽ cười, rồi lại nghĩ đến chính mình lúc nãy còn ganh tị, càng thấy nực cười hơn.

"Em để ý đến tuổi của anh lắm à?" Lục Hạc Nam không trả lời thẳng, mà hơi cúi người, nhìn thẳng vào mắt cô, vứt ngược câu hỏi lại cho cô.

Giọng nói khàn khàn vì thuốc lá vang lên bên tai, Lương Quyến hơi nhíu mày, cố giữ vẻ bình tĩnh. Thật ra cô không thích động tác cúi xuống ấy của Lục Hạc Nam – cái kiểu cúi đầu nhường nhịn để nhìn thẳng vào mắt đối phương.

Động tác đó trong mắt người ngoài hay giữa những cặp tình nhân có thể là biểu hiện của sự chiều chuộng hay làm lành.

Nhưng trong mắt Lương Quyến, bất kể ở đâu hay lúc nào, hành động ấy đều là một sự thỏa hiệp bất đắc dĩ, một bước lùi không cam tâm, là một kiểu trêu chọc mong đối phương ngừng lại.

Mà cô thì không muốn bị trêu chọc – cô muốn đối đầu sòng phẳng, ngang tài ngang sức.

"Em chỉ không ưa cái kiểu người tỏ ra sâu sắc, chín chắn quá mức thôi." Lương Quyến ngẩng cao đầu, không chịu thua mà nhìn lại.

Lục Hạc Nam cười càng sâu, gần như theo bản năng muốn đưa tay xoa đầu cô. Nhưng đúng lúc bàn tay sắp chạm vào mái tóc Lương Quyến, anh chợt nhận ra mình đang vượt giới hạn, liền rút tay về túi như chưa có gì xảy ra.

"Cảm ơn em đã khen anh sâu sắc." Lục Hạc Nam đứng thẳng dậy, hoàn toàn không để ý đến sự châm biếm trong câu nói của cô.

Sau lưng họ, hội trường vẫn còn nhộn nhịp tiếng người, nhưng trước mắt chỉ là khung cảnh thu se lạnh, lá rụng đầy đất, hoang vắng tiêu điều.

Lục Hạc Nam bước xuống bậc thang, giày da nghiền trên lớp lá khô, phát ra tiếng "rắc rắc" giòn tan.

"Muốn đi dạo một chút không?" Anh bỗng nổi hứng, quay đầu lại nhìn cô.

Lương Quyến hơi lưỡng lự: "Không quay lại hội trường à? Anh bỏ đi như vậy, thật sự không sao chứ?"

Ghế khách mời hàng đầu tiên bị bỏ trống một chỗ, thật sự ổn ư? Đã quen làm học sinh ngoan, Lương Quyến không khỏi bắt đầu lo lắng thay cho trường, cũng như cho chính anh.

Lục Hạc Nam thản nhiên: "Trong đó buồn muốn chết, chẳng có gì vui cả. Không bằng ra ngoài đi dạo hít thở một chút. Chẳng phải người ta bảo Hoa Thanh rất đẹp sao?"

Thấy Lương Quyến có vẻ lung lay, Lục Hạc Nam chớp mắt, tiếp tục dụ dỗ: "Tiện thể đi ăn gì đó, bàn về chuyện của bạn cùng phòng em luôn."

Nghe đến đây, Lương Quyến lập tức theo sau anh, mọi do dự ban nãy bị cô quẳng hết lên chín tầng mây.

Nói là dẫn Lục Hạc Nam đi tham quan Hoa Thanh, thật ra là Lương Quyến đang mải mê bước theo bước chân anh. Chỉ khi anh dừng lại một chút, cô mới tranh thủ mở miệng giới thiệu vài câu.

"Đây là vườn Tứ Quý, nghe nói được xây từ hồi trường mới thành lập trăm năm trước, mấy năm nay vẫn được tu sửa lại liên tục." Thấy Lục Hạc Nam có dấu hiệu dừng chân, Lương Quyến chủ động giới thiệu cho anh.

Lục Hạc Nam không đáp, Lương Quyến cũng không biết anh nghe được bao nhiêu, chỉ là cứ theo những gì mình thấy mà tiếp tục nói.

"Cái hồ này là xây thêm sau, theo quy hoạch ban đầu của trường thì trong hồ chỉ có hoa sen thôi, sau này sinh viên thấy như vậy nhàm chán quá, tự góp tiền mua thêm cá chép Nhật thả vào, nên cái hồ này còn được gọi là Hồ Ngàn Cá Chép."

Lục Hạc Nam cúi đầu nhìn xuống hồ, nhưng chẳng thấy bóng dáng một con cá nào, anh thong dong quay đầu nhìn Lương Quyến với ánh mắt sâu xa.

"Em... em đâu có nói dối." Lương Quyến bị nhìn đến mất tự nhiên, "Tại anh đến không đúng lúc thôi, trời lạnh rồi nên sinh viên học viện thú y mang cá về hết rồi, đợi sang xuân năm sau mới thả lại."

Lục Hạc Nam làm bộ "ồ" lên một tiếng, ý cười trong mắt càng rõ, hiển nhiên là nửa tin nửa ngờ lời cô nói.

"Thật đấy, không tin anh đến mùa xuân năm sau quay lại xem, lúc đó sẽ có rất nhiều cặp đôi đến đây cho cá ăn." Lương Quyến không hiểu sao, dưới ánh mắt trêu chọc của Lục Hạc Nam lại buột miệng nói ra một câu như vậy.

Như là đang ngầm mời anh quay lại vào năm sau.

Thật ra không cần đợi đến xuân năm sau, giờ ở vườn Tứ Quý cũng đã có không ít cặp đôi trốn lễ kỷ niệm của trường, đang tình tứ ngọt ngào với nhau. Lục Hạc Nam và Lương Quyến lẫn trong đám người ấy cũng chẳng khác gì.

"Vậy à?" Cuối cùng Lục Hạc Nam cũng mở miệng, giọng nói vẫn chậm rãi như đùa, "Em và cậu ta cũng từng đến đây sao?"

"Ai cơ?" Gió lạnh làm mũi Lương Quyến đỏ ửng, cô hít hít mũi, chưa kịp phản ứng lại.

"Cậu bạn học nhỏ nói chuyện với em ở hậu trường ấy." Nét cười trên mặt Lục Hạc Nam vẫn đầy trêu chọc, ba chữ "bạn học nhỏ" bị anh nhấn rất rõ.

Sao chủ đề cứ quay lại chỗ Thành Tấn hoài vậy?

Nhắc tới Thành Tấn, Lương Quyến lại nghĩ đến cái mối quan hệ rối rắm dây dưa kia, câu cô đáp lại Lục Hạc Nam cũng mang theo chút cáu kỉnh.

"Việc gì em phải đến đây với cậu ta chứ?"

Lục Hạc Nam thuận theo cảm xúc, tiếp tục nhẹ giọng dẫn dắt: "Tại sao lại không thể?"

"Em nói rồi mà, là các cặp đôi mới đến đây cho cá ăn! Cặp đôi đó!" Lương Quyến không kìm được mà cao giọng lên, hơi tức giận, "Em với cậu ta đâu phải cặp đôi! Giờ thì hiểu chưa?"

Trước mặt người không thân, giữa nơi công cộng mà bị lôi chuyện tình cảm cá nhân ra bàn tán, đúng là khó xử muốn chết, mặt Lương Quyến bắt đầu nhuộm đỏ vì ngượng ngùng.

Nhìn Lương Quyến nổi giận, giống như một con mèo đang dựng lông xù cả lên, Lục Hạc Nam không nhịn được mà bật cười.

Lúc đầu còn cố gắng kìm lại nét cười trong mắt, nhưng sau đó thấy càng lúc càng không thể nín nổi, anh dứt khoát bỏ qua việc che giấu, cười đến mức cả lồng ng.ực cũng rung theo.

Trong lúc cười vẫn không quên trả lời câu hỏi của Lương Quyến, giọng kéo dài và mềm mỏng: "Hiểu rồi mà."

"Anh Lục, anh quan tâm chuyện cá nhân của em lắm nhỉ?" Lương Quyến bất ngờ áp sát lại gần Lục Hạc Nam, đôi mắt tròn xoe mở to, cố làm ra vẻ nghiêm túc như đang thẩm vấn.

Biểu cảm ấy rơi vào mắt Lục Hạc Nam lại thấy đáng yêu chết đi được. Rõ ràng vóc dáng cao ráo, nhưng hai chữ "đáng yêu" lại không hề gượng gạo khi đặt lên cô.

Người trong lòng có tà niệm lại sợ nhất là đối mặt với kẻ thuần khiết.

Lần đầu tiên Lục Hạc Nam không dám nhìn thẳng vào mắt Lương Quyến, ánh mắt dời xuống, nhưng lại không tìm được điểm nào để nhìn, giọng trầm khàn như thiếu sức: "Em nghĩ nhiều rồi."

"Tốt nhất là em nghĩ nhiều rồi." Lương Quyến nhìn vào mắt Lục Hạc Nam không thấy được điều gì, đành thở dài một tiếng rồi lùi lại một bước, trở về khoảng cách xã giao bình thường.

"Tuy em không có bạn trai, tuy em cũng muốn giúp Nguyệt Như, nhưng em tuyệt đối không thể bán rẻ bản thân."

Phụ nữ vốn tư duy phân tán, một câu vô tình của Lục Hạc Nam đã bị cô suy diễn sang một tầng nghĩa hoàn toàn khác. Lương Quyến lẩm bẩm quay người đi, bắt đầu luyên thuyên nói một mình, hoàn toàn không nhận ra người đàn ông phía sau đã thay đổi ánh nhìn.

Cô đúng là nghĩ nhiều thật rồi, rõ ràng là muốn giấu kỹ như báu vật riêng mình, làm sao có thể dễ dàng trao tay cho người khác được.

Chiếc trâm cài tóc không được chắc lắm, đã có vài lọn tóc bung ra. Lục Hạc Nam nheo mắt lại mới thấy rõ giữa mái tóc là hình khắc của một bông hoa trà trắng trên trâm.

Loài hoa này... đúng là rất hợp với cô.

Gió thu thổi qua, mái tóc đen tung bay giữa không trung rồi rơi xuống, khẽ lướt qua làn da trắng như tuyết nơi cổ, sự tương phản giữa đen và trắng khiến người ta không khỏi mơ màng nghĩ xa hơn.

Chút d.ục v.ọng phá hoại còn sót lại trong lòng Lục Hạc Nam lại bắt đầu rục rịch trong sâu thẳm — muốn tự tay tháo trâm cài của cô, làm mái tóc dài bung xõa, che đi điểm khơi dậy tội lỗi kia.

Chỉ tiếc là anh có tâm mà không có gan.

Yết hầu khẽ chuyển động, anh đành cố nuốt xuống cảm xúc đang ngứa ngáy trong lòng, nén nhịn buông một câu, rồi bước nhanh vượt qua Lương Quyến, bóng lưng phảng phất cô đơn và dứt khoát.

"Đến căng tin đi, anh đói rồi."

Chỉ để lại mình Lương Quyến đứng đó ngơ ngác, không hiểu đầu cua tai nheo gì. Người đàn ông này sao lại thay đổi sắc mặt nhanh thế chứ?

"Này! Anh đi nhanh thế làm gì, anh có biết căng tin ở đâu không hả?"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK