Một tuần trước khi phim đóng máy, đúng vào sinh nhật của Lục Hạc Nam — ngày 17 tháng Chín.
Vốn là người công tư phân minh, vậy mà hôm ấy Lương Quyến lại rõ ràng mất tập trung. Từ lúc bấm máy buổi sáng, cô đã liên tục cầm điện thoại, liếc nhìn tin nhắn WeChat, rồi thất vọng mà đáp lại vài dòng, cứ thế lặp đi lặp lại.
Năm giờ chiều, Đồng Hân Nhiên — người biết rõ nội tình — cố ý giúp cô tìm đường lui.
"Vào thu rồi, trời cũng tối sớm hơn hẳn." Đồng Hân Nhiên đứng dưới lều đạo diễn, ngẩng đầu nhìn trời, lời nói đầy ẩn ý.
Phó đạo diễn đứng cạnh cô lại mù mờ không hiểu, cắn răng phụ họa: "Phải đó, hôm nay mấy cảnh ngoại cảnh vẫn chưa quay xong."
Đồng Hân Nhiên tỏ vẻ nghiêm túc gật đầu, cúi người đề nghị: "Quyến Quyến, hay là hôm nay kết thúc sớm đi, trời cũng tối thế này rồi, quay thêm cũng chẳng có hiệu quả ánh sáng gì tốt."
Ngồi sau màn hình giám sát, Lương Quyến đang chăm chú theo dõi hiện trường quay, vai khẽ run lên. Cô quay đầu nhìn Đồng Hân Nhiên — người đang nở nụ cười như hiểu lòng người — đối phương còn nháy mắt đầy ẩn ý với cô.
"Cũng được, dù sao mọi người cũng quay liên tục nhiều ngày rồi, chưa có lúc nào nghỉ ngơi tử tế, tiến độ vẫn kịp là được."
Lương Quyến không biểu cảm gì, chỉ dời mắt sang gương mặt phó đạo diễn, khẽ dặn: "Báo mọi người một tiếng, quay xong cảnh này thì tan ca."
Có lẽ vì lời "tan ca" như một món quà lớn đang chờ phía trước, nên cảnh quay cuối cùng — từ ánh sáng đến âm thanh — đều thuận lợi hơn thường lệ.
Lương Quyến thở phào một hơi, đặt bộ đàm xuống, thu dọn túi xách chuẩn bị rời đi. Khi ấy vừa đúng mười lăm phút trước bảy giờ tối.
"Cần tôi đi cùng không?" Đồng Hân Nhiên khoác vai cô, cùng bước ra khỏi phim trường.
"Không cần đâu, chẳng lẽ tôi còn không biết đường đến Vạn Dương à?" Lương Quyến bật cười, dưới ánh hoàng hôn, đôi mắt càng thêm sáng rõ.
"Vậy cậu đừng quên—" Đồng Hân Nhiên ngập ngừng, vốn là người mạnh mẽ dứt khoát mà lúc này hai gò má lại phủ đầy đỏ ửng đáng ngờ.
Lương Quyến hiểu ý, vỗ nhẹ vai cô, cười đùa: "Sẽ thay cậu canh chừng Hạ Dự Tranh!"
Giải Trí Vạn Dương là một trong các nhà sản xuất của bộ phim 'Trước Khi Tuyết Đầu Mùa Đến', và còn có cổ phần từ Hoa Nhạc — nền tảng rạp chiếu lớn nhất cả nước. Để đảm bảo phim chiếu đúng hạn, nhiều bộ phim đều chọn Vạn Dương làm "người mai mối" đáng tin cậy.
Mà Hạ Dự Tranh — tổng giám đốc của Vạn Dương — lại là bạn cũ của Đồng Hân Nhiên, việc anh ta chống lưng cho bộ phim của Lương Quyến cũng là điều đương nhiên.
Tiễn Lương Quyến đi xong, Đồng Hân Nhiên — với vai trò quản lý điều hành — quay trở lại phim trường xử lý việc cuối ngày.
Chúc Linh Linh đang tẩy trang liếc mắt nhìn cô qua gương, hỏi bâng quơ: "Lương Quyến đâu rồi? Cô gái cần cù ấy sao hôm nay đi sớm vậy?"
Trong phòng trang điểm dành cho diễn viên chính đều là người quen, ai cũng biết thân phận của Lục Hạc Nam, nên Đồng Hân Nhiên nói năng thẳng thắn, không để ý có Trịnh Sở Mặc đang ngồi trong góc, cũng chẳng tránh né khi mở miệng.
"Cô ấy đi đến Vạn Dương nhận quà sinh nhật rồi, hôm nay là sinh nhật anh Lục mà."
Chúc Linh Linh cười ranh mãnh: "Tôi đoán mà, sao hôm nay lại tan sớm thế, thì ra là trong lòng có người rồi, chẳng buồn quay tiếp với chúng ta."
Khi Đồng Hân Nhiên quen Lương Quyến, cô ấy đã học ở Đại học Cảng Cjaau một năm, quanh năm lẻ bóng, không giao du nhiều, hoàn toàn không thấy bóng dáng gì của Lục Hạc Nam.
Giờ hai người nối lại tình xưa, khiến Đồng Hân Nhiên vốn đã quen có Lương Quyến làm bạn đồng hành cảm thấy có chút chạnh lòng. Dù sao giữa bạn bè cũng có ha.m m.uốn chiếm hữu, chẳng kém gì người yêu.
Đồng Hân Nhiên kéo ghế ngồi cạnh Chúc Linh Linh, nháy mắt hỏi: "Trước đây hai người họ yêu nhau cũng dính như bây giờ không?"
Chúc Linh Linh hơi nghiêng đầu, không gật cũng chẳng lắc: "Khi đó cũng ngọt ngào đấy, nhưng không giống bây giờ."
"Khác thế nào?"
Dưới ánh mắt đầy mong đợi của Đồng Hân Nhiên, Chúc Linh Linh suy nghĩ một lúc, rồi sắc bén nói ra điểm mấu chốt: "Cái kiểu yêu nhau hiện tại của họ, khiến tôi có cảm giác như thể... ngài mai là tận thế vậy."
— Yêu đến mức quá đà.
*
Sáu giờ tối, tòa nhà chi nhánh Bắc Thành của Giải Trí Vạn Dương vẫn còn sáng đèn rực rỡ.
Hôm nay có một đoàn phim truyền hình hot đang livestream ở đây để quảng bá. Lương Quyến lái xe đến, không dám dừng lại lâu trước cổng chính phủ đầy áp phích, mà rẽ thẳng vào hầm để xe riêng của Hạ Dự Tranh, đi thang máy chuyên dụng lên tầng cao nhất.
Thư ký đã đợi ở thang máy từ lâu. Thấy Lương Quyến bước ra thì lập tức bước tới đón, dẫn cô vào văn phòng của Hạ Dự Tranh.
Trong phòng tiếp khách, Hạ Dự Tranh vừa bàn xong chuyện với người khác, vừa vặn có thời gian tiếp nối với Lương Quyến.
Đều là người quen, Hạ Dự Tranh bỏ qua mấy câu khách sáo, ngồi đối diện cô, đi thẳng vào vấn đề: "Phim quay thế nào rồi?"
"Cũng tạm ổn, tuần sau chắc là đóng máy được." Lương Quyến nâng chén trà, nhấp một ngụm nhỏ, giọng nói nhẹ nhàng thoải mái.
"Tiến độ vậy là ổn, còn nhanh hơn tôi tưởng." Hạ Dự Tranh nhíu mày, vẻ mặt đầy nghi hoặc, "Nhưng tôi vẫn không hiểu nổi, vì sao cô lại chọn chiếu phim vào ngày mùng 3 tháng Hai?"
Xét theo chu kỳ sản xuất, nếu làm gấp, hoàn toàn có thể chiếu đúng dịp giao thừa 31 tháng Mười Hai để ăn theo không khí năm mới; nếu cảm thấy vội quá, cũng có thể dời sang Tết Nguyên Đán – mùa phim hot nhất.
Là người luôn tính toán lợi nhuận tối đa, Hạ Dự Tranh vẫn không sao lý giải được, một ngày chẳng giống ai như mùng 3 tháng Hai, có gì đặc biệt để Lương Quyến — ngay cả khi phim còn chưa bắt đầu quay — đã quyết đoán ấn định lịch chiếu, không hề để ai thương lượng lại.
Giai đoạn đầu chuẩn bị phim, đối mặt với một căn phòng toàn nhà đầu tư chỉ biết lợi nhuận, Lương Quyến — người vẫn nổi tiếng thanh cao trong giới — thậm chí đã chủ động cúi đầu nhượng bộ.
Khi ấy trước mặt cô là ba ly rượu, cô uống một ly lại một ly cạn sạch. Đôi mắt hoe đỏ, nghẹn ngào nói: "Cát-xê, tuyển vai, hay bất kỳ thứ gì liên quan đến phim, chỉ cần không ảnh hưởng nghiêm trọng, tôi đều có thể thỏa hiệp."
"Chỉ có lịch chiếu, nhất định phải là mùng 3 tháng Hai năm sau."
Tâm trí quay về thực tại, Lương Quyến mỉm cười với Hạ Dự Tranh, vừa định lên tiếng thì nghe hai tiếng gõ cửa vang lên. Giây tiếp theo, thư ký quay trở lại, đẩy cửa bước vào.
"Chị Lương Quyến, chị xem thử, bản in mẫu này có đúng là cảm giác mà chị muốn không?"
Lông mi Lương Quyến khẽ rung, cô đứng bật dậy, vẻ mặt trang nghiêm, hai tay trân trọng đón lấy từ tay thư ký hai tấm vé xem phim nhẹ tênh nhưng đầy chất lượng.
Vé xem phim bình thường chỉ là tờ giấy nhỏ, tiện tay có thể vứt đi, chẳng có giá trị sưu tầm gì.
Nhưng hai tấm vé lúc này trong tay Lương Quyến lại được cắt từ loại giấy nhôm đặc biệt, kích thước gần như thẻ lên máy bay, màu sơn phủ là bạc nhạt, dịu nhẹ và thanh lịch. Bốn góc của vé được cắt tạo hình bông tuyết rỗng, dưới ánh mặt trời trông như bốn đóa tuyết lấp lánh tinh khiết.
"Làm đẹp thật đấy." Lương Quyến nín thở, đầu ngón tay nhẹ nhàng lướt qua mặt vé.
Thư ký phụ trách giám sát công việc này cũng nở nụ cười vui vẻ, nhưng trong lời nói lại ẩn chứa chút tiếc nuối.
"Chỉ tiếc là thời gian quá gấp, nếu không thì bên thiết kế chắc chắn đã có thể làm tỉ mỉ hơn nữa rồi. Chị Lương Quyến, dù sao thì cũng còn lâu mới đến ngày công chiếu, hay là chị đợi thêm hai tháng nữa đi, trước khi phim ra rạp, bên thiết kế nhất định sẽ —"
Lương Quyến lắc đầu, nhẹ nhàng đưa tay ngăn lại câu nói còn chưa dứt của cô ấy.
Cô ngẩng mắt lên, ánh nhìn dịu dàng, bao dung, chăm chú nhìn cô gái trước mặt – người chỉ mới hai mươi ba, hai mươi bốn tuổi, khuôn mặt vẫn còn ngây thơ, chưa từng bị tháng năm bào mòn.
"Không đợi nữa, cho dù sau này có tinh xảo, đẹp đẽ hơn đi chăng nữa cũng không quan trọng. Vì trong lòng tôi, không gì có thể so với bản hiện tại – có ý nghĩa hơn tất cả."
Dù là người hay vật, chẳng ai thoát được cảm giác "ấn tượng đầu tiên".
"Tổng cộng cần in bao nhiêu vé phim đặt riêng?" Hạ Dự Tranh đứng dậy, đi đến bên cạnh Lương Quyến, cúi mắt liếc qua hai tấm vé mà cô đang nắm chặt trong tay.
Ngón tay của Lương Quyến đặt lên mặt vé, che đi một phần chữ, khiến Hạ Dự Tranh dù cố nhận diện thế nào cũng chỉ lờ mờ thấy được mấy chữ "Đầu xuân năm ấy".
"Anh tự quyết đi, chuyện phía sau tôi không can thiệp." Lương Quyến thản nhiên nhún vai, đến cả ánh mắt cũng chẳng buồn liếc qua Hạ Dự Tranh lấy một lần.
Cô lấy từ trong túi ra một phong bì trắng đã chuẩn bị từ trước, mở ra, cẩn thận đặt hai tấm vé phim vào trong, rồi mới dán kín miệng phong bì lại.
"Chuyện lớn như thế, cô là đạo diễn mà không lo lắng chút nào sao?" Hạ Dự Tranh cúi mắt, nhìn cô làm xong tất cả, như cười mà như không.
Lương Quyến cười nhạt: "Tôi đã nói rồi, ngoài ngày công chiếu ra, những chuyện còn lại anh có thể không cần hỏi ý tôi, cứ tùy tiện quyết định."
Câu chuyện lại bị kéo về đề tài cũ, Hạ Dự Tranh khoanh tay trước ngực, ung dung nhìn cô chăm chú.
Lương Quyến bị ánh mắt nóng rực ấy chiếu vào, chậm chạp ngẩng đầu, bất đắc dĩ thở dài: "Xem ra sếp Hạ không thường xuyên lật lịch."
"Sao cơ?" Hạ Dự Tranh kinh ngạc.
Khóe môi Lương Quyến khẽ nhếch, giọng nói vừa nghiêm túc vừa nhẹ nhàng: "Ngày 3 tháng Hai năm sau, đúng vào tiết Lập Xuân."
Nói xong, cô khẽ cúi mình, lịch sự cáo từ rồi quay người rời đi, chỉ để lại Hạ Dự Tranh và cô thư ký đứng tại chỗ, ngơ ngác nhìn nhau.
Lương Quyến vừa nói gì thế? Cô ấy không nói đùa đấy chứ?
Lập Xuân thì sao? Bộ phim kia chẳng phải tên là 'Trước Khi Tuyết Đầu Mùa Đến' sao?
Tuyết đầu mùa với mùa xuân thì có liên quan gì?
*
Nguyễn Kính Tề thầm nghĩ, đêm nay Quan Giang Phủ có vẻ rất vắng lặng, cánh cửa gỗ tầng trên hơi hé mở, cô cẩn trọng đẩy ra bước vào, phòng khách không bật đèn, trống trải và mờ tối.
Chỉ có phòng sách bên phải hắt ra chút ánh sáng yếu ớt, Lục Hạc Nam cúi đầu ngồi sau bàn làm việc, trước mặt chất đầy những báo cáo và tài liệu xử lý mãi không hết.
Nghe thấy tiếng động, Lục Hạc Nam nhướng mắt liếc về phía cửa, ánh mắt thất vọng thoáng qua đáy mắt: "Sao cháu lại tới đây?"
Trong lòng Nguyễn Kính Tề chợt thắt lại, bước chân đang định tiến tới cũng chùn xuống, trực giác mách bảo cô – tâm trạng Lục Hạc Nam hôm nay không tốt, tốt nhất đừng chọc vào anh.
"Cháu tới chúc mừng sinh nhật chú." Nguyễn Kính Tề vừa nói vừa đẩy chiếc bánh kem mình tiện tay mua trên đường về phía anh, thể hiện rõ ràng ý đồ thuần khiết của mình.
Bàn tay đang cầm bút của Lục Hạc Nam khẽ run lên, trong lòng là cảm xúc chẳng thể nói rõ, vừa phức tạp vừa khó chịu.
Nghĩ tới sáng nay khi Lương Quyến xuống xe vẫn bình thản như mọi khi, hơi thở mà anh vốn đã đè nén nay lại thêm phần gấp gáp. Một cô cháu gái xa chẳng thân thiết mấy, chỉ vài năm sống chung thôi mà còn nhớ sinh nhật anh, còn cô ấy thì lại không – thật nực cười.
Anh cố kiềm chế bản thân không vươn tay lấy lọ thuốc, hít sâu từng hơi, từng hơi.
Không sao cả, là do họ xa cách quá lâu, quên cũng là điều bình thường, anh không trách cô.
Nhận ra sự im lặng khác thường của Lục Hạc Nam, Nguyễn Kính Tề lấy hết dũng khí, thử bước thêm một bước, tiện tay đặt bánh kem lên bàn anh, che hết tập tài liệu trước mặt.
"Chú ơi, cháu —"
"Không cần."
Chiếc bánh quá chướng mắt, Lục Hạc Nam dời ánh mắt đi chỗ khác, từ chối thẳng thừng, giọng nói lạnh tanh, không mang chút cảm xúc.
Nguyễn Kính Tề bị từ chối, cả người run lên, cúi đầu nghĩ mãi không ra chủ đề an toàn, nào ngờ lại lỡ miệng nói sai chuyện.
"Hôm nay sao trong nhà chỉ có mình chú vậy? Dì đâu rồi?"
Từ sau khi Lương Quyến và Lục Hạc Nam tái hợp, dù trong lòng nghìn vạn lần không cam lòng, ngay cả Tạ Tư Giác cũng đã phải đổi cách xưng hô. Một tiếng "dì" ngọt xớt, nói ra chẳng qua cũng vì muốn lấy lòng Lục Hạc Nam.
Nhưng nhìn sắc mặt lạnh lùng kia, Nguyễn Kính Tề chợt ý thức được – câu nịnh hôm nay rõ ràng là đánh sai chỗ rồi.
Không lẽ bị cô đoán trúng rồi? Hai người ngày thường dính nhau như keo, nay vì một cái hotsearch mà cãi nhau, dì tức giận bỏ đi, để lại chú trơ trọi một mình?
Nguyễn Kính Tề mím chặt môi, lòng đầy rối ren, chẳng phân biệt được đâu là trọng điểm, chỉ biết nghĩ gì nói nấy.
"Chú ơi, mấy tin trên mạng đó đừng để trong lòng, đều là do bọn tài khoản truyền thông viết bậy thôi."
"Tin gì?" Lục Hạc Nam ngẩn người, chậm rãi ngẩng đầu lên.
Cả buổi tối, ánh mắt anh cuối cùng cũng dừng trên khuôn mặt Nguyễn Kính Tề được hơn ba giây.
"Cháu..." Nguyễn Kính Tề lo lắng nuốt nước bọt, không dám nhìn thẳng vào mắt anh, giọng nói cũng yếu dần.
Cô nhận ra mình đã làm sai, nói sai, lúc ấy chỉ mong có thể trốn đi ngay lập tức khỏi ánh nhìn của anh.
"Nói đi, tin gì?" Lục Hạc Nam nheo mắt lại, đặt bút xuống, khí thế quanh người đột nhiên lạnh hẳn đi.
"Hóa ra chú chưa xem à, làm cháu lo hão một trận. Cháu chạy từ xa tới đây chỉ vì sợ chú giận dì vì chuyện đó..."
Nguyễn Kính Tề vội vàng đẩy mình ra khỏi cái hiểu lầm oái oăm này, nói năng lộn xộn, nhưng Lục Hạc Nam chẳng buồn nghe, anh đang sốt ruột tìm điện thoại trên đống giấy tờ bề bộn trên bàn.
Trên màn hình điện thoại gọn gàng chỉ có vài ứng dụng giải trí chen vào, trông vô cùng lạc lõng.
Nghĩ tới năm năm qua, chính từ đây mà anh lần theo từng dấu vết về tình hình của Lương Quyến, Lục Hạc Nam chỉ thấy mình thật đáng thương, thật nực cười.
Ngón tay lạnh lẽo chạm lên màn hình, giao diện rối mắt lại lần nữa hiện ra trước mắt, anh cứng ngắc chớp mắt.
Trong vô số tin tức giải trí, đập vào mắt anh chỉ là duy nhất một cái tít.
Dòng tiêu đề được viết khoa trương nhưng ngắn gọn, chỉ cần nhìn một lần là hiểu được toàn bộ sự việc.
[Nói mãi chuyện nữ diễn viên dựa vào ngoại hình để nổi tiếng thật là nhàm! Nay cuối cùng cũng có nam diễn viên "uốn éo làm màu", khẩn cầu được nữ đạo diễn ưu ái! Không thể không nói, ánh mắt Lương Quyến nhìn Trịnh Sở Mặc dịu dàng quá thể, quả thật xứng đôi, cười chết tôi mất... Bạn trai nhỏ chính là nam chính trong phim của mình, đạo diễn Lương lần này đúng là hỉ sự nhân đôi! Chúc mừng, chúc mừng!!]
Bên dưới là đoạn video casting bị quay lén, thanh tiến độ chưa chạy được mười giây, Lục Hạc Nam đã úp điện thoại xuống bàn.
Anh không còn dũng khí để xem tiếp nữa.