Mục lục
Trước Khi Tuyết Rơi Hãy Chia Tay
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sau Tết Dương lịch, sinh viên trường Hoa Thanh cũng bước vào tuần thi cuối kỳ của học kỳ này. So với Hứa Tư Yên bên ngành Y lâm sàng – người có vô vàn môn chuyên ngành phải thi, thì Lương Quyến và Quan Lai bên ngành Trung văn lại sống khá thảnh thơi.

Khi thấy tin nhắn trong nhóm ký túc xá, Lương Quyến vừa mới vội vàng đến dưới tòa nhà viện. Vài hôm trước, cô đã hứa với giáo sư Từ Như Khiết của khoa, sau khi thi xong sẽ đến giúp chấm điểm.

Quý cô thực lực không cho phép: [Các chị em ơi, khắp thiên hạ ăn mừng! Cuối cùng mình cũng thi xong rồi!!]

Là 'Lai' không phải 'Thái': [Không thể nào, tụi này thi xong mấy môn rồi, vậy mà có người đến giờ mới thi xong á?]

Hứa Tư Yên gửi một sticker khóc lóc, sau đó bổ sung thêm:

Quý cô thực lực không cho phép: [Đừng mắng nữa được không, tối nay xin mọi người bỏ bạn trai lại, ra ngoài ăn mừng với mình một bữa đi!]

Học kỳ này, kể từ khi Lương Quyến – thành viên cuối cùng trong phòng cũng đã thoát kiếp FA, ba người rất khó để tụ tập đầy đủ. Một buổi tụ họp "hội chị em" dần trở thành điều hiếm hoi, khiến cô gái độc thân duy nhất còn lại là Hứa Tư Yên luôn ôm mối bất bình.

Là 'Lai' không phải 'Thái': [Yên tâm đi, mình đang chiến tranh lạnh với Cố Triết Vũ, chẳng rảnh mà quan tâm anh ta.]

Lương Quyến – người nãy giờ chỉ lặng lẽ đọc tin nhắn – cũng nhanh chóng bày tỏ lòng trung thành: [Mình cũng không có vấn đề gì đâu! Các cậu cũng biết mà, mình yêu xa, yêu mà như không yêu ấy.]

Nghĩ đến Lục Hạc Nam – người cô đã gần một tuần chưa gặp, lồng ng.ực Lương Quyến chợt thắt lại.

Sau buổi cầu nguyện ở chùa Thanh Nhạc, Lục Hạc Nam chỉ ở lại Bắc Thành hai ngày, rồi cùng Sở Hằng quay về Kinh Châu. Đầu năm mới, cả trong lẫn ngoài gia đình đều có những dịp xã giao không thể từ chối cần anh phải đối mặt.

Lương Quyến xót xa vì anh phải chạy qua chạy lại giữa Kinh Châu và Bắc Thành, mà khoảng thời gian đó lại trùng đúng kỳ ôn thi cuối kỳ của cô. Vì vậy, cô đã nói anh cứ yên tâm lo chuyện của mình, không cần vội vã quay lại.

Thoạt nhìn thì như lạnh nhạt vô tình, nhưng Lương Quyến lại đặt cho điều đó cái tên rất hợp lý: Đừng làm phiền cô ôn tập.

Nói thì nói vậy, hai người trưởng thành tỉnh táo, biết giữ chừng mực cũng thật sự đã làm như vậy.

Nhưng nỗi nhớ thì khó cưỡng, những đêm dài cũng chẳng dễ qua. Cái gọi là bình lặng sống theo kế hoạch, rốt cuộc cũng chỉ là một cách tự lừa dối để qua ngày đoạn tháng.

Trả lời tin nhắn xong, Lương Quyến sắp xếp lại tâm trạng, nắm chặt điện thoại bước nhanh lên tầng ba.

Cuối hành lang, cửa phòng làm việc của giáo sư Từ Như Khiết đang mở.

Phòng làm việc sáng sủa, cửa sổ lớn bày đầy những chậu cây xanh tươi tốt. Ánh nắng tràn vào phòng, kết hợp với mảng xanh um tùm trước mắt, khiến người ta quên mất rằng hiện tại vẫn đang giữa mùa đông hoang lạnh.

Từ Như Khiết trong phòng đang cúi người chăm sóc hoa lá. Bà mặc một chiếc sườn xám mùa thu đông đơn giản mà thanh lịch. Dù tóc đã bạc trắng, nhưng dáng người vẫn thẳng tắp rắn rỏi, hoàn toàn không giống người gần bảy mươi.

Lương Quyến đứng lại ở cửa, nhìn một lúc rồi mới giơ tay gõ nhẹ, giọng vừa kính trọng vừa hơi áy náy:

"Xin lỗi cô Từ, em đến muộn rồi ạ."

"Em không muộn, là cô đến sớm thôi."

Nghe thấy tiếng của Lương Quyến, Từ Như Khiết cũng không vội dừng tay, cho đến khi tưới xong chậu cây cuối cùng mới quay đầu lại, cười nói: "Sắp nghỉ rồi, cô không yên tâm mấy chậu cây này nên đến dọn dẹp trước."

Nhớ lại mùa xuân năm ngoái, Từ Như Khiết phải đi thành phố bên cạnh dự hội thảo chuyên môn. Trước khi đi, bà đã giao vài chậu cây trong phòng làm việc cho sinh viên mà bà tin tưởng nhất trong khoa Trung văn – Lương Quyến.

Quả nhiên Lương Quyến không phụ kỳ vọng... nhưng theo hướng tiêu cực – đợi đến khi Từ Như Khiết trở về, phân nửa những chậu cây quý giá trong phòng đã khô héo.

Nghĩ đến chuyện xấu hổ đó, Lương Quyến ngượng chín mặt, chỉ biết nhăn mũi ngượng nghịu: "Em thật sự vụng về quá, nếu không thì cũng có thể giúp cô chăm cây được phần nào."

Từ Như Khiết thở dài, không để ý đến lý do vụng về đó, chỉ thản nhiên xua tay: "Mấy người trẻ các em bây giờ đều quá nóng vội, chăm cây cần sự kiên nhẫn."

Nói rồi, như nhớ ra điều gì, tay cắt cành của Từ Như Khiết khựng lại, cúi đầu hoài niệm: "Nhưng hồi trước có một cô gái làm việc rất điềm tĩnh. Hai năm em ấy học ở trường, mấy chậu cây trong phòng cô đều phát triển rất tốt."

Lương Quyến nhận cành cây khô trong tay cô, tiện miệng hỏi: "Vậy ạ? Là đàn chị khóa trên nào vậy cô?"

Khoa Trung văn của Hoa Thanh mỗi năm tuyển rất nhiều sinh viên, nhưng những người nhờ thiên phú hoặc nỗ lực vượt bậc mà được người như Từ Như Khiết – một tượng đài trong ngành – đánh giá cao thì lại chỉ đếm trên đầu ngón tay.

Tính cả những khóa trước và người chưa tốt nghiệp như Lương Quyến, cũng chỉ có khoảng năm sáu người.

Mấy anh chị đó, Lương Quyến cũng từng gặp trong những buổi tụ họp cô trò hàng năm của cô Từ, đôi lúc còn trò chuyện vài câu, xem như cũng quen biết.

"Em chưa từng gặp em ấy đâu." Từ Như Khiết lắc đầu, giọng đầy tiếc nuối và hoài niệm. "Nếu như năm đó mọi chuyện suôn sẻ, thì năm em vào trường, em ấy cũng vừa tốt nghiệp."

Lương Quyến sững người. Câu nói đó thật sự khiến người ta đau lòng. Cái gọi là "nếu như mọi chuyện suôn sẻ", chẳng phải chỉ là một cách khác để nói rằng điều đó mãi mãi không thể xảy ra nữa sao?

Những chuyện trên thế gian, dù đẹp đẽ đến đâu, chỉ cần bắt đầu bằng hai chữ "nếu như", thì đều hóa thành giấc mộng xa vời chẳng thể thành hiện thực.

Khi nhắc lại chuyện cũ, Từ Như Khiết cũng chẳng còn tâm trí cắt tỉa cây cỏ, bà đặt kéo xuống, nắm tay Lương Quyến dẫn cô đi đến giá sách bên kia phòng.

Chiếc tủ sách gỗ cao lớn chứa đầy sách chuyên ngành và một số bản hiếm có giá trị sưu tầm. Trên cùng là những bức ảnh tốt nghiệp chụp cùng sinh viên qua các năm.

Lương Quyến là khách quen trong phòng cô Từ, nên đã nhìn những tấm ảnh đó không biết bao nhiêu lần. Nhưng mỗi lần đều chỉ lướt qua, không để tâm mấy.

"Chính là em ấy." Từ Như Khiết mở tủ, lấy khung ảnh xuống.

Từ Như Khiết vốn ưa sạch sẽ, đến cả khung ảnh để trong tủ lâu năm cũng không bám bụi. Dù vậy, bà vẫn đưa tay lau nhẹ, cúi đầu nhìn tấm ảnh, khoé mắt đầy nụ cười.

"Năm nay em học năm ba rồi, vậy là cô cũng đã bốn năm không liên lạc với em ấy." Từ Như Khiết hơi chau mày nhớ lại, ánh mắt mờ đục chứa đựng muôn vàn cảm xúc đan xen.

Lương Quyến thấy rõ nỗi cô đơn trong ánh mắt cô giáo, mang theo thắc mắc, cúi đầu nhìn vào bức ảnh trong tay bà.

Chỉ một cái liếc nhìn, ánh mắt Lương Quyến khẽ chao động, ngón tay thả bên người cũng bất giác siết lại.

Sao lại là cô ấy?

Hóa ra là người quen.

Không ngờ lại chính là người quen.

"Cô à, cô đừng lo quá." Lương Quyến điều chỉnh lại tâm trạng, chủ động khoác vai cô Từ Như Khiết, dịu giọng an ủi: "Cô ấy xuất sắc như thế, nhất định bây giờ đang sống rất tốt."

Đợi đến khi Lương Quyến nhập xong điểm thi cuối kỳ các môn chuyên ngành, bước ra khỏi văn phòng của Từ Như Khiết thì trời vừa sập tối.

Từ Như Khiết là người dẫn đường cho Lương Quyến tiếp tục học sâu trong ngành, trong lòng cô, vị trí của cô ấy chẳng khác nào ân sư. Thấy cô giáo quá khứ của một học sinh mà đau lòng đến vậy, trong lòng Lương Quyến cũng không khỏi cảm thấy khó chịu.

Vì còn đang nghĩ đến Từ Như Khiết, lúc đi xuống cầu thang Lương Quyến có chút lơ đãng, nên khi điện thoại trong túi áo khoác reo lần thứ hai, cô mới lơ mơ nghe thấy.

Người gọi điện là Lục Hạc Nam – đã lâu không gặp.

Mây mù tạm tan, nét mặt Lương Quyến tuy có phần vui mừng, nhưng cũng chưa hẳn là nhẹ nhõm.

"Alo? Sao hôm nay anh lại rảnh gọi cho em, dạo này không bận nữa à?"

Cô cố gắng nói bằng giọng mềm mại, không muốn để lộ tâm trạng trong lời nói, tránh để Lục Hạc Nam đang ở tận nơi xa xôi phải thêm lo lắng.

Từ đầu dây bên kia truyền đến hai tiếng cười khẽ, rồi là giọng điệu quen thuộc, lười biếng mà hờ hững: "Bận chứ, nhưng mà có chuyện muốn nhờ em chút, bây giờ em rảnh không?"

Giọng Lục Hạc Nam trong trẻo, trầm ổn vang bên tai, khiến Lương Quyến tạm gác lại tâm sự, cảm giác yên lòng đến lạ.

Ngay khi nghe thấy Lục Hạc Nam có chuyện cần nhờ, Lương Quyến liền thu lại nụ cười, thậm chí bước chân xuống cầu thang cũng vô thức nhanh hơn vài phần.

"Chuyện gì vậy? Em đang rảnh, anh nói đi."

"Đừng căng thẳng vậy, không phải chuyện lớn đâu."

Lục Hạc Nam thấy cô sốt sắng, giọng nói càng thêm ý cười: "Anh để quên một bản hợp đồng ở nhà bạn ở Bắc Thành, nếu em rảnh thì giúp anh qua lấy nhé?"

Nghe chỉ là lấy giúp hợp đồng, Lương Quyến thở phào nhẹ nhõm, lập tức đồng ý: "Được thôi, không vấn đề gì. Em đi luôn bây giờ, anh gửi địa chỉ cho em nhé."

Chiếc điện thoại trong tay rung hai cái, là Lục Hạc Nam gửi qua vị trí cụ thể nhà bạn anh.

Lương Quyến hạ điện thoại xuống nhìn lướt qua, ghi nhớ sơ sơ địa chỉ và số nhà, rồi lại áp máy lên tai.

"Nhà bạn anh gần trường thật đấy." Cô buột miệng cảm thán.

Cô có ấn tượng với khu Quan Giang Phủ, chỉ cách cổng nam Đại học Hoa Thanh một con đường.

Dù nó không phải khu dân cư tốt nhất Bắc Thành, nhưng cũng thuộc hàng đầu. Nhìn quanh các tòa nhà gần Hoa Thanh, chưa khu nào có tiện ích dịch vụ sánh bằng.

Giọng Lục Hạc Nam vẫn điềm đạm, có chút ngạc nhiên hỏi lại: "Thế à? Nhưng gần Hoa Thanh cũng hợp lý mà, nghe nói bạn gái bạn anh cũng đang học ở Hoa Thanh."

Lương Quyến khựng lại một chút, rồi bật cười khẽ: "Trùng hợp thật, vậy hôm nào tụi mình cùng ăn bữa cơm đi, biết đâu em lại quen!"

Bên kia, Lục Hạc Nam nghe vậy thì ho nhẹ mấy tiếng như để che giấu điều gì, sau đó cố nén cười, đồng ý ngay.

"Hôm nay anh lạ lắm đó." Lương Quyến khẽ thì thầm.

Nụ cười trên môi Lục Hạc Nam có chút cứng lại, giả vờ bình tĩnh hỏi ngược: "Lạ chỗ nào?"

"Cũng không rõ nữa." Lương Quyến nhíu mày, không nói tiếp.

Cô chỉ cho rằng anh bị bầu không khí ngột ngạt ở Kinh Châu đè nén quá lâu, nhân lúc gọi điện mới tranh thủ thở chút, được dịp làm chính mình một cách buông thả.

"Em đến thẳng đó luôn là được đúng không? Bạn anh có nhà không?"

Thấy cô chuyển chủ đề, Lục Hạc Nam cũng nhẹ cả người.

"Mạc Quyên sẽ ra đưa chìa khóa cho em, em cầm chìa rồi tự mở cửa vào là được, hợp đồng để trên bàn trong phòng ngủ chính."

"Mạc Quyên?" Lương Quyến hơi ngẩn ra, sau đó là do dự, rồi cuối cùng là khó hiểu.

"Nếu đã nhờ Mạc Quyên đem chìa khóa đến, sao không để chị ấy lấy hợp đồng luôn cho anh?" Dù sao từ cổng bắc Quan Giang Phủ đến cổng nam Hoa Thanh chỉ cách nhau một con đường.

Nghe câu hỏi này, Lục Hạc Nam vốn mồm miệng lanh lẹ, đấu trí ngoài thương trường không mấy khi thua ai lại á khẩu.

Người yêu quá thông minh, logic quá chặt chẽ... đôi khi đúng là phiền thật.

Bị hỏi khó, Lục Hạc Nam ngẫm nghĩ hồi lâu, cuối cùng gượng ép đáp: "Mạc Quyên là thư ký của Nhâm Thời Ninh, đâu phải thư ký của anh, anh cũng không thể suốt ngày phiền cô ấy được."

"Ồ? Vậy à?" Lương Quyến cố ý bắt chước giọng điệu lười nhác của anh, thuận theo mà hỏi lại.

Tim Lục Hạc Nam thoáng căng lên, sợ cái lý do qua loa này không lọt qua được cô, định viện thêm cái cớ khác thì lại nghe cô tiếp tục thong thả nói: "Không thể làm phiền thư ký của người khác... nên đành phiền đến em à?"

Với những cặp đôi yêu xa vừa mới yêu như họ, vài phút nói chuyện ngắn ngủi là khoảng thời gian hiếm hoi được chen vào giữa nhịp sống chẳng hề giao nhau của mỗi người.

Khoảnh khắc quý giá đó, Lương Quyến bận rộn tận dụng từng giây từng phút để tán tỉnh Lục Hạc Nam, đương nhiên chẳng có thời gian vạch trần những lời nói đầy sơ hở của anh.

"Lục Hạc Nam, em không ngờ anh cũng biết tính toán thật đấy."

Nói xong câu đó, Lương Quyến khựng lại một chút, lựa lời vừa cân nhắc vừa đầy ẩn ý: "Vậy cho em hỏi một câu, sếp Lục à, lương làm thư ký của em, bao giờ anh mới trả đây?"

Thấy Lương Quyến không có chút nghi ngờ nào, Lục Hạc Nam cuối cùng cũng yên tâm, hơi thở rối loạn cũng dần ổn định. Vốn định hôm nay nói đến đây thôi, nhưng bị mấy câu của cô khơi gợi hứng thú, anh lại tiếp tục dây dưa thêm.

Về khoản tán tỉnh trêu đùa, anh đúng là tay mơ, nhưng để đối phó với kiểu như Lương Quyến – ngoài mạnh trong mềm, bị trêu là đỏ mặt – thì vẫn dư sức.

"Lương à?" Lục Hạc Nam cố ý trêu cô, đến cả âm cuối cũng mang theo vẻ cợt nhả không giấu giếm.

"Vậy em phải đi hỏi bà chủ nhà anh rồi. Dù ai ai cũng gọi anh là sếp Lục, nhưng việc làm chủ trong nhà ấy à, anh cũng phải biết lượng sức mình một chút."

Vừa vặn đang vào kỳ nghỉ đông, chạng vạng trước hoàng hôn, con đường nhựa dẫn đến cổng nam Đại học Hoa Thanh vắng vẻ lạnh lẽo. Lương Quyến bước trên đại lộ rộng rãi ngập ánh tà dương, bóng cô vốn đã cao gầy, nay càng thêm dài thượt.

Tiếng trong ống nghe điện thoại xen lẫn từng đợt lượn sóng lặng lẽ của tình ý mập mờ, khiến cô vô thức dừng bước, vài vệt đỏ khả nghi len lén lan ra hai má.

Một giờ trước còn sắc sảo miệng lưỡi, giờ Lương Quyến bỗng chốc rơi vào thế yếu.

Nhưng người ở đầu dây bên kia lại xấu xa đến cực điểm, rõ ràng một câu vừa rồi đã đủ sức xoay chuyển cục diện, thế mà vẫn chưa thấy thỏa mãn, phải thừa thắng xông lên, tung đòn chí mạng.

Chờ mãi không nghe thấy cô đáp lại, Lục Hạc Nam tưởng Lương Quyến phản ứng chậm chạp, chưa hiểu ẩn ý trong lời mình. Nên anh kiên nhẫn, đem câu vừa rồi bóc tách ra, chậm rãi, rõ ràng, nói lại từng chữ cho cô nghe.

"Phải không đó, bà chủ?"

Một câu hỏi nhẹ bẫng, giọng vẫn dịu dàng bất lực như thường, nhưng hai chữ "bà chủ" thì lại bị Lục Hạc Nam cố tình nhấn mạnh từng âm, dằn rõ từng tiếng.

Như thể chỉ cần nhẹ hơn một chút, hai chữ ấy sẽ tan chảy ngay trên đầu lưỡi.

Bị gọi là "bà chủ", hàng mi Lương Quyến khẽ run, trong đôi mắt trong veo lấp lánh ánh sáng li ti.

Tầng mây lơ lửng trên đầu bị cơn gió bất ngờ thổi tan, ánh tà dương óng ánh đến kịp lúc, chiếu rọi lên gương mặt cô, vừa khéo che đi sắc hồng rực rỡ lan tỏa do rung động.

Đó là rung động chỉ duy nhất vì anh mà có.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK