Trong phòng khách tối đen như mực, chỉ có chút ánh đèn đường mờ nhạt từ ngoài cửa sổ hòa cùng ánh trăng sáng vằng vặc, lờ mờ hắt vào trong nhà.
Lương Quyến đang ngồi ngẩn ngơ trên tấm thảm cạnh cửa sổ sát đất, ngây người đến mức chẳng nhận ra lúc nào Lục Hạc Nam đã đứng sau lưng.
Toàn thân cô phủ trong ánh trăng thuần khiết, chiếc váy ngủ trắng trên người cũng như được phủ lên một tầng ánh sáng bạc. Tà váy rộng thênh thang tỏa ra xung quanh thân hình, như một đóa mộc lan trắng đang nở rộ trọn vẹn.
Cánh hoa thuần khiết không chút tì vết, cộng thêm ánh sầu trong đáy mắt vừa vặn đến mức khiến Lục Hạc Nam không thể không dừng chân, làm một người khách phong nhã ngắm hoa giữa đêm.
Chỉ là, hoa mộc lan thường có kỳ nở rất ngắn. Phần lớn thời gian chưa kịp để người ta thưởng thức, đã phải đón lấy kết cục tàn úa, rụng rơi thành bụi đất.
Ý nghĩ đột ngột dừng lại tại đây, Lục Hạc Nam khựng lại một nhịp trong hơi thở, sau đó cười khẽ đầy tiếc nuối.
Nghĩ ngợi vớ vẩn gì vậy chứ? Chẳng phải cô vẫn đang nở rộ thật đẹp đó sao?
Bất kể nơi đâu cô đến sẽ luôn nằm trong tầm mắt anh. Mọi ngóc ngách trong tầm nhìn ấy đều sẽ trở thành nhà kính lý tưởng nhất để nuôi dưỡng hoa mộc lan.
Đóa hoa nở trong lòng bàn tay anh, vĩnh viễn sẽ không có chuyện héo úa rơi cành.
Đêm mỗi lúc một sâu, ánh trăng yếu ớt dần không còn chiếu rõ gương mặt Lương Quyến. Lục Hạc Nam đứng cạnh tường, đưa tay bật công tắc đèn trần trong phòng khách.
Đèn chùm sáng rực bất chợt bật lên, Lương Quyến theo phản xạ nheo mắt, khi quay đầu nhìn về phía Lục Hạc Nam, trong ánh mắt bình thản chợt lóe lên chút vui mừng.
"Xong việc rồi à?" Nhìn thấy Lục Hạc Nam, khuôn mặt Lương Quyến nở nụ cười, giọng nói cũng bất giác cao lên.
"Chưa đâu, chỉ là giờ nghỉ giữa chừng, cho mọi người thời gian nghỉ chút." Lục Hạc Nam cụp mi mắt, nói thật như một ông chủ tử tế đúng nghĩa.
Chỉ là Lương Quyến không biết, trong lời nói thật ấy, anh đã ra sức che giấu tâm trạng rối bời lúc làm việc.
Lục Hạc Nam bước từng bước ung dung về phía Lương Quyến, dưới ánh mắt nóng bỏng của cô.
Chỉ còn cách hai, ba bước nữa, ánh mắt anh lướt qua phía dưới cô, liền nhíu mày gần như không thể nhận ra, sau đó không nói không rằng kéo tay cô đứng dậy, hơi dùng lực.
Anh nhẹ giọng ra lệnh: "Dưới đất lạnh, đừng ngồi dưới đất."
Lương Quyến nhỏ giọng lầu bầu không tình nguyện: "Dưới đất chẳng phải trải thảm rồi sao..."
"Vậy cũng không được." Lục Hạc Nam cụp mắt, giọng điệu thản nhiên, chỉ với bốn chữ đã lập tức chặn lại lý do biện hộ của cô.
Với mấy chuyện vặt vãnh như thế này, Lương Quyến chưa bao giờ thắng được Lục Hạc Nam. Sau chút vùng vẫy vô ích, cô đành chu môi, mượn sức anh kéo mình đứng lên.
Lục Hạc Nam nắm tay Lương Quyến, chậm rãi dẫn cô về phía ghế sofa, sau đó ngồi xuống trước cô một bước.
"Ngồi đi." Anh nhẹ nhàng siết tay cô, ánh mắt dõi theo không chút gợn sóng, hiền hòa vô hại.
Lòng Lương Quyến chợt thấy dịu lại, ngoan ngoãn bước đến gần, chẳng nghĩ ngợi gì mà định ngồi vào chỗ trống cạnh anh.
Nhưng một lực bất ngờ từ bên ngoài kéo đến, làm phần eo và hông mềm mại của cô lệch khỏi quỹ đạo ngay khoảnh khắc sắp "hạ cánh". Lương Quyến kêu lên một tiếng, còn chưa kịp phản ứng đã ngã vào lòng anh.
"Anh..." Cô ấp úng cả buổi, cuối cùng cũng chỉ thốt ra được một chữ.
Dù giờ là ban đêm, chẳng phải lúc thanh thiên bạch nhật, nhưng Lục Hạc Nam ra ngoài vẫn là bộ dáng nghiêm cẩn đoan trang, sao vừa vào nhà đầu óc đã toàn chuyện này rồi?
Dấu đỏ lần trước còn chưa kịp mờ hết mà?
Nghĩ đến việc mình bị ép quấn khăn lụa cả tuần cho đỡ lộ, hàng lông mày dịu dàng của Lương Quyến cũng bất giác nhíu lại. Nhưng lời oán trách còn chưa kịp thốt ra đã bị anh chặn lại bằng nụ hôn, không để sót một chữ.
Nụ hôn tĩnh lặng và thuần khiết không chút tạp niệm ấy như dập tắt mọi cơn giận trong lòng Lương Quyến, cả thân thể căng cứng cũng dần thả lỏng, không còn phản kháng tư thế này, thậm chí còn chủ động vòng tay ôm lấy cổ anh.
Thật ra gọi là "chủ động" cũng chẳng đúng — là vì cô đã bị hôn đến mềm nhũn, không còn chút sức lực nào, chỉ đành dựa vào người Lục Hạc Nam, hô hấp rối loạn.
Nhưng Lục Hạc Nam chẳng mảy may để tâm. Anh chỉ đắm chìm trong khoảnh khắc ôm lấy ôn hương nhuyễn ngọc trong lòng.
"Có nhớ anh không?" Một tay ôm eo cô, một tay vuốt nhẹ sau lưng, giúp cô điều hòa hơi thở.
Quả thật, chuyện hôn môi cũng cần luyện tập thành thạo. Mới một tuần không "ôn lại bài cũ", Lương Quyến đã thấy lạ lẫm. Trước đây còn gắng được hai phút, giờ chưa tới một phút đã khó chống đỡ.
Không biết đến khi trên giường, với những đoạn sâu hơn, dây dưa hơn, cô còn nhớ được bao nhiêu? Nếu quên rồi, anh không ngại dạy lại từ đầu.
"Có nhớ." Lương Quyến sau nụ hôn đã ngoan ngoãn hơn nhiều, cụp mắt, nhỏ giọng đáp.
Có lẽ vì kiểu trêu ghẹo thế này khiến người ta xấu hổ quá mức, khuôn mặt Lương Quyến ửng đỏ, nghiến răng bổ sung một câu đầy cố chấp: "Chúng ta gặp nhau hàng ngày mà?"
Nghe đến đây, Lục Hạc Nam nhướng mày, ánh mắt trầm hẳn xuống. Tay đặt trên lưng cô cũng trượt dần xuống môi hồng, ngón tay xoay nhẹ, day mạnh.
Xem ra vẫn chưa hôn đủ, nếu không sao còn cứng miệng như thế?
"Thật sao?"
Lục Hạc Nam không vội không giận, nhàn nhã hỏi lại. Tay đang siết lấy eo cô cũng chẳng dừng, lần mò theo tà váy ngủ trắng mà len vào mà vu.ốt ve và mơn trớn.
Mỗi ngày gặp nhau? Gặp kiểu gì?
Nếu như mỗi trưa ở căng tin trường Hoa Thanh, bó tay bó chân, quy củ nghiêm túc, ăn cơm đối mặt trong sự "giám sát" của bạn học cô mà gọi là "gặp nhau", thì bọn họ đúng là gặp hàng ngày thật rồi.
Không biết là vì áp lực từ lời anh hỏi, hay do động tác dưới lớp váy quá mãnh liệt. Lương Quyến thở gấp, đôi môi hé mở định phản bác, nhưng chỉ bật ra vài tiếng rên khe khẽ.
"Sao không nói gì?"
Lục Hạc Nam vẫn hỏi với vẻ mặt điềm nhiên, cho đến khi cô gái mềm mại trong lòng từ ánh mắt đến cổ, rồi toàn thân đều nhuốm màu ái muội, anh mới hơi dừng lại, ánh nhìn về phía cô lộ rõ vẻ đắc ý.
Lương Quyến khó khăn mở mắt, ánh mắt mơ màng lườm anh một cái đầy oán trách, im lặng mắng anh hỏi mà rõ ràng biết rồi còn hỏi.
Cảm nhận được sự thay đổi nơi cơ thể cô, nụ cười của Lục Hạc Nam càng thêm phóng túng, ngón tay tiến sâu thêm một tấc, cánh tay kia cũng hơi siết lại, nhấc người cô lên, buộc cô tiến sát về phía mình hơn nữa.
Đôi môi và đầu lưỡi anh mang theo ác ý trêu đùa, lướt qua thái dương và vành tai cô, rồi hờ hững để lại một câu:
"Em yêu, hình như chúng ta còn chưa thử làm ở sofa."
Chiếc sofa bọc da tuy không rộng bằng chiếc giường đôi trong phòng ngủ, nhưng với tầm nhìn khoáng đạt từ hai cánh cửa sổ sát đất bên cạnh, cũng xem như có một hương vị thú vị riêng biệt.
Thật sự là... rất đáng để thử một lần.
Câu nói ấy mang theo kích thích quá mạnh mẽ, trí tưởng tượng phong phú của Lương Quyến lập tức dựng lên một khung cảnh sống động trong đầu. Cô xấu hổ đến mức mười đầu ngón chân căng chặt, lòng bàn tay vốn đang khẽ chống lên ngực anh cũng dần dịch lên, bám chặt lấy vai anh.
Tư thế mềm mại ngồi vắt trên đùi Lục Hạc Nam khiến anh có khoảng không vừa kín đáo lại vừa rộng rãi để thi triển mọi hành vi ngông cuồng.
Bàn tay to bản đang làm càn ẩn sâu trong lớp váy ngủ, ngoại trừ gương mặt cô đang lấm tấm mồ hôi, ửng đỏ bất thường, thì từ bên ngoài gần như không nhìn ra điều gì khác thường.
Trong lòng Lương Quyến mang theo tủi hờn, đôi mắt ngập nước sau cơn thỏa mãn như đang ôm trọn một hồ xuân sắp nghiêng đổ.
Dựa vào đâu mà cô đã quần áo xốc xếch, tùy người tùy ý, còn anh thì vẫn chỉnh tề, không chút rối loạn?
Không cam tâm, Lương Quyến bất chợt nổi máu gan lì, mang theo uất ức ngẩng đầu cắn thẳng lên cổ anh một cái.
Lục Hạc Nam bật ra một tiếng rên khẽ vì đau, yết hầu bất an trượt lên trượt xuống. Hiển nhiên, hành động tự cho là trả thù của Lương Quyến lại chỉ càng khơi lên nhiều h.am mu.ốn bị đè nén hơn trong lòng anh.
Giữa những cánh hoa ngọc lan, rốt cuộc ẩn giấu bí mật không thể nói thành lời nào?
Thật may mắn, đáp án đó chỉ mình anh biết. Nơi tựa như chốn thần tiên giữa nhân gian ấy, cũng chỉ mình anh từng lặng lẽ đặt chân đến.
Trong góc khuất của cái ôm siết chặt, Lương Quyến không nhìn rõ vẻ mặt của Lục Hạc Nam, cũng không đoán nổi những gì anh đang nghĩ. Mọi cảm quan trên cơ thể sớm đã đầu hàng vô điều kiện, bị anh chiếm làm của riêng.
Thị giác mơ hồ khiến xúc giác vốn yếu ớt trở nên nhạy bén hơn bao giờ hết.
Hơi thở vốn đều đặn của Lục Hạc Nam, từ lúc nào đã trở nên gấp gáp?
Cảm thấy bất an, cánh tay vòng sau cổ anh của Lương Quyến vô thức siết chặt lại, sự phản kháng ban đầu trên môi cổ anh cũng lạc đi, dần biến thành những cái hôn lưu luyến đầy mờ ám.
"Đừng vội... sắp rồi." Lục Hạc Nam hiểu sai ý, thấp giọng dỗ dành ngắn gọn mà đầy ám chỉ.
Cái gì sắp rồi? Lương Quyến lập tức hoảng hốt, giãy giụa muốn rời khỏi người anh để từ chối.
Nhưng sự phản kháng yếu ớt ấy rơi vào tai Lục Hạc Nam lại giống hệt như dáng vẻ e thẹn nửa muốn nửa không của một cô gái nhỏ.
Chênh lệch thể lực giữa nam nữ lại quá rõ rệt, Lục Hạc Nam cũng sớm bị khiêu khích đến đỏ hoe khóe mắt, tựa như dã thú đang bước trên dây thép, chỉ chực ngã vào vực sâu không đáy.
Nhìn vào đôi mắt đã kìm nén đến cực điểm ấy, Lương Quyến bất chợt thấy xót xa. Những lời từ chối nghẹn lại nơi đầu lưỡi, không sao nói ra nổi.
Xa cách ngắn ngủi càng khiến lòng thêm khát khao, cô cũng muốn... nhưng không phải lúc này. Cô vẫn còn nhiều lời nghiêm túc chưa kịp nói.
Những lời như thế, không thể nói trên giường, nếu không, chúng sẽ trở nên không còn thuần túy nữa.
"Anh..." Lương Quyến bị động chịu đựng thêm một trận, mãi đến khi sợi dây tên là lý trí trong đầu bị kéo căng đến cực điểm, một cái cớ hợp lý mới vô thức bật thốt lên.
"Anh... chẳng phải nói... chỉ nghỉ giữa chừng một tiếng thôi sao?"
Câu nói đứt quãng xen lẫn tiếng rên khẽ đầy mê hoặc, là lời Lương Quyến gắng gượng thốt ra, tuy không có khí thế gì, nhưng âm lượng lại đủ để gây chú ý.
Thân thể Lục Hạc Nam rõ ràng khựng lại một thoáng.
Lương Quyến cố ý nhấn mạnh vào "nghỉ giữa chừng", từng chữ từng câu đều đang khéo léo nhắc nhở anh — lát nữa còn phải quay lại làm việc.
Nhưng dụ.c vọ.ng đã lên đến đầu, Lục Hạc Nam lại dừng lại ở một trọng điểm hoàn toàn khác. Cằm anh tựa lên vai cô, thở dốc từng nhịp, đôi tay đang lần mò cũng dừng hẳn lại.
"Quyến Quyến... em nhắc đúng thật." Hơi thở bình ổn lại, Lục Hạc Nam khẽ cười bên tai cô.
Nụ cười của anh mang theo ý vị khó lường, khiến Lương Quyến bỗng chột dạ, co người rút sâu hơn vào lòng anh.
"Đúng... đúng gì cơ?" Cơ thể cô vẫn run rẩy vì khoái cảm chưa nguôi, lời nói cũng líu ríu không vững.
Lục Hạc Nam không nỡ rút tay khỏi dòng suối dịu dàng ấy, nhưng vẫn kiềm chế mà đưa tay lên, nâng khuôn mặt đang trốn tránh của cô, nhẹ nhàng gạt mấy sợi tóc rối chắn ngang tầm mắt, ép cô nhìn thẳng vào mắt mình.
Lương Quyến đành lấy hết can đảm ngẩng đầu đối diện, nhìn vào ánh mắt vừa dịu dàng vừa mang theo cám dỗ chết người của anh.
"Một tiếng đồng hồ?"
Lục Hạc Nam cố tình kéo dài âm cuối bốn chữ ấy, rồi khẽ nhếch môi, cười một cách đầy ẩn ý.
"Đúng là... không thể nào xong được."