Mục lục
Trước Khi Tuyết Rơi Hãy Chia Tay
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Việc đàm phán hợp tác cụ thể giữa Phổ Huệ và Lương Quyến, về lý mà nói, là sân khấu của Kim Thủ Thần. Người ở tầng lớp cao hơn như Lục Hạc Nam cũng không giành phần nổi bật, chỉ yên lặng ngồi bên cạnh Lương Quyến, rót trà rót nước, làm một món đồ trưng bày đạt chuẩn.

Ban đầu, Kim Thủ Thần còn e dè vì mối quan hệ giữa Lương Quyến và Lục Hạc Nam, không dám được đằng chân lân đằng đầu trong chuyện lợi ích. Sau khi giằng co vài hiệp, thấy Lục Hạc Nam không có ý định mở miệng giúp Lương Quyến, ông ta mới dần dần bày ra khí thế ép giá nghiền nát đối phương thường ngày của mình.

Hợp tác thương trường, ai cũng vì chủ mình, chẳng ai rảnh mà quan tâm bạn là bạn gái của ai.

Lương Quyến rốt cuộc vẫn là sinh viên đại học chưa ra đời, đối mặt với khí thế bức người, mặc cả đến đỏ mắt của Kim Thủ Thần, cô dần dần có phần không chịu nổi.

Dù là vậy, cô cũng không hề mở miệng cầu cứu Lục Hạc Nam đang ngồi bên cạnh.

Thực ra, trong cuộc hợp tác với Phổ Huệ lần này, dù tính kiểu gì, thì bên chịu thiệt vẫn là Phổ Huệ. Nghĩ đến điều này, Lương Quyến vẫn luôn giữ nụ cười nhã nhặn trên môi.

Phần hợp tác mà Lục Hạc Nam tạm thời nhận cho khu vực Đông Bắc lần này khiến Kim Thủ Thần không hề chuẩn bị trước, ông chỉ có thể lấy chiếc laptop mang theo bên mình, thảo một bản dự thảo hợp đồng sơ bộ, trước tiên chốt lại những yêu cầu cơ bản.

Những chi tiết còn lại, đợi ông về Thịnh Châu rồi để thư ký bổ sung thêm.

Tán gẫu một hồi, cuối cùng Kim Thủ Thần mới chợt nhớ ra cần hỏi tên phim ngắn của Lương Quyến. Nếu không phải vì tên phim phải được ghi vào hợp đồng, e là ông ta mãi cũng chẳng nhớ ra để hỏi.

Dù sao thì phim tên gì đối với ông mà nói cũng chẳng quan trọng, chỉ cần Phổ Huệ có thể thu lợi là đủ.

"Cô Lương, vừa rồi quên hỏi, bộ phim ngắn của các cô tên gì vậy?" Kim Thủ Thần vừa gõ bàn phím, vừa hỏi, đến cả ánh mắt cũng không rời khỏi màn hình máy tính.

Lương Quyến nâng ly thủy tinh, ngón tay bất an xoa nhẹ thành ly, cuối cùng mỉm cười, chậm rãi trả lời: "Nhớ Lan Nhân."

"Nhớ Lan Nhân?" Ngón tay đang gõ phím của Kim Thủ Thần khựng lại, lẩm bẩm lặp lại cái tên, rồi tò mò hỏi lại: "Là chữ 'Lan Nhân' trong thành ngữ 'lan nhân nhứ quả' phải không?"

"Vâng." Lương Quyến khẽ cười, đặt ly thủy tinh xuống, từng chữ từng lời trả lời, "Tên tôi đặt, chính là dựa theo thành ngữ đó."

Là một người sáng tác gốc có năng lực, Lương Quyến kiên nhẫn trả lời thắc mắc của Kim Thủ Thần, mà ánh mắt Lục Hạc Nam ngồi bên có thoáng sững sờ cũng không hề lọt vào khóe mắt cô.

"Cái tên thật nghệ thuật." Kim Thủ Thần không tiếc lời khen ngợi, nhưng sau cặp kính mỏng trong suốt, lại ẩn chứa chút tiếc nuối khó nhận ra.

Ông ta cố ý nâng cao giọng, làm ra vẻ vui vẻ mà đùa một câu: "Xem ra cái kết phim này, e là chẳng mấy tốt đẹp."

Chữ "lan nhân" vĩnh viễn không thể tách rời "nhứ quả", đã gọi là 'Nhớ Lan Nhân', ắt hẳn nhứ quả đã kết thành từ lâu rồi.

Lương Quyến chỉ cười nhẹ, không phủ nhận cũng chẳng thừa nhận. Kim Thủ Thần chỉ thuận miệng hỏi, chẳng mấy hứng thú thật sự với kết phim, nên cô cũng không phí lời giải thích thêm.

Giờ tên phim đã được xác nhận, những chỗ trống trong hợp đồng cũng lần lượt được điền đầy đủ. Kim Thủ Thần lướt chuột qua toàn bộ văn bản, kiểm tra đại khái bản nháp hợp đồng, thấy không vấn đề gì mới ngẩng đầu hướng về phía Lục Hạc Nam xin chỉ thị.

"Sếp Lục, phía tôi không còn vấn đề gì nữa, anh có cần xem qua không?"

Kim Thủ Thần dè dặt hỏi, tay đẩy nhẹ máy tính, xoay màn hình về phía Lục Hạc Nam.

"Không cần đâu." Lục Hạc Nam đưa tay ngăn động tác của Kim Thủ Thần, giọng nói chậm rãi mà sâu lắng, "Chuyện ông làm, tôi vẫn tin tưởng được."

Vì câu "tin tưởng được" ấy, Kim Thủ Thần suýt chút nữa đã rơi lệ tại chỗ. Trong lúc nước mắt dâng đầy, ông lại âm thầm oán trách bản thân hai năm trước ở đúng vị trí mà không lo đúng việc.

"Vậy sếp Lục, anh cứ bận việc, tôi sẽ tiếp tục chỉnh sửa thêm các chi tiết trong hợp đồng ở đây."

Nhận được sự tín nhiệm lớn lao, Kim Thủ Thần như được tiêm thuốc kích thích, việc ban đầu tính về Thịnh Châu giao lại cho thư ký cũng quyết định đích thân hoàn thành tại Bắc Thành.

"Được, vậy làm phiền ông rồi, có chuyện gì cứ liên hệ."

Trong lòng Lục Hạc Nam còn nhiều nghi vấn, sốt ruột muốn rời đi cùng Lương Quyến nên cũng không nán lại để khách sáo thêm với Kim Thủ Thần. Anh cầm lấy túi xách của Lương Quyến đặt cạnh ghế sofa, không đợi cô nói thêm câu tạm biệt nào với Kim Thủ Thần, đã kéo tay cô vội vã rời đi.

Một quy tắc ngầm trong các cuộc gặp gỡ xã giao là tiễn mắt.

Nhìn theo bóng lưng bước đi vội vàng nhưng đẹp đôi của hai người ấy, Kim Thủ Thần không kìm được mà bật cười. Mãi đến khi Lục Hạc Nam đưa Lương Quyến đi khuất, ông mới mặc sức cười lớn.

Xem ra sếp Lục lúc nào cũng điềm đạm, chững chạc trước mặt cấp dưới, đứng trước người trong lòng, cũng chỉ là một tên ngốc không biết thương hoa tiếc ngọc.

Kim Thủ Thần vừa cười, trong lòng lại vừa chua xót. Dù thời gian ông làm việc ở Phổ Huệ không dài, nhưng cũng là một lão thần tâm phúc lâu năm của nhà họ Lục. Ngay từ khi tốt nghiệp đại học, nhờ mối quan hệ sư đệ của Lục Đình Tích, ông đã trực tiếp bước vào doanh nghiệp dưới trướng nhà họ Lục.

Trong công việc, ông và Lục Đình Tích là cấp trên cấp dưới có chênh lệch rõ ràng, nhưng trong đời tư, hai người đàn ông tuổi ngũ tuần ấy lại có mối giao tình môn phái từ thời niên thiếu.

Cũng chính vì để xứng đáng với mối giao tình ấy, ông mới chịu hạ mình đi theo chị em Lục Nhạn Nam và Lục Hạc Nam, hết lòng phò tá cho hậu bối mà Lục Đình Tích tin tưởng.

Nếu Kim Thủ Thần nói rằng ba chị em nhà họ Lục là do ông nhìn mà lớn lên, cũng chẳng ai cho là ông nói quá, vì quả thực là vậy.

Dù bóng lưng của Lục và Lương đã khuất dần nơi cuối hành lang, sau cặp kính, đôi mắt đục ngầu kia vẫn cố chấp nhìn về phía xa. Mãi đến khi viền mắt cay xè, thực sự sắp rơi lệ, Kim Thủ Thần mới lúng túng chớp mắt, cười tự giễu bản thân càng già càng đa cảm.

Trong khoảnh khắc chớp mắt ấy, ông dường như chợt hiểu vì sao Lục Đình Tích lại ngầm đồng ý cho mối tình vốn sẽ bị các gia tộc hào môn khác khinh thường này.

Hôn nhân hào môn, trọng ở môn đăng hộ đối, trọng ở mạnh mạnh liên thủ, trọng ở lợi ích cộng sinh. Tất cả tiền đề cần cân nhắc cho một cuộc hôn nhân lâu dài và hoàn chỉnh, xét đến cùng, đều vì sự ổn định bền vững phía sau cái gọi là "gia tộc".

Chỉ cần họ của tên đứng trước vẫn là bùa chú duy nhất thông đến tiền tài và quyền lực, thì chẳng ai bận tâm người phía sau cái tên ấy có phải chỉ là một cái xác không hồn hay không.

Một cái xác không sức sống, có khi lại càng dễ khiến người nắm quyền trong gia tộc hài lòng. Kẻ không có tư duy riêng, không còn hy vọng vào tương lai, mới dễ bị khống chế, mới có thể tạo ra giá trị ổn định hơn.

Lục Đình Tích là người nắm quyền trong nhà họ Lục với phong cách sắt đá và bàn tay cứng rắn, nhưng ông cũng mang trong mình tình cảm yêu thương con cháu hiếm thấy trong giới hào môn.

Ông muốn nhà họ Lục mãi hưng thịnh, nhưng cũng không nỡ để ba đứa nhỏ trở thành bệ đỡ cho sự vươn lên tột đỉnh của gia tộc.

Sợi tơ đào duyên trên cổ tay của Lục Nhạn Nam và Lục Sâm có lẽ vẫn đang trôi lơ lửng trong không trung, chưa rõ kết cục. Nhưng sợi dây đỏ trên cổ tay Lục Hạc Nam thì đã sớm hạ xuống, đâm sâu vào tận máu thịt.

Muốn lột da róc xương Lục Hạc Nam để đoạn tuyệt sợi tơ duyên kia, cái giá ấy, Lục Đình Tích không dám đánh cược. Ông chỉ còn cách ngầm đồng ý, chúc phúc, và để con chọn con đường của riêng mình.

Trong phòng họp trống trải, Kim Thủ Thần thở dài liên tục, một mình trầm ngâm rất lâu. Cho đến khi tiếng chuông điện thoại vang lên cắt ngang mọi suy nghĩ của ông.

Số gọi đến là một dãy số lạ có mã vùng Bắc Thành. Ở Bắc Thành, người duy nhất ông có liên hệ chỉ có đối tác hợp tác – Lương Quyến.

Điện thoại được kết nối, từ đầu dây bên kia truyền đến một giọng nữ trong trẻo, gọn gàng nhưng xa lạ: "Alô, xin chào, là seepss Kim phải không ạ?"

Không phải giọng của Lương Quyến, Kim Thủ Thần khẽ nhíu mày, nghi ngờ hỏi lại: "Là tôi, xin hỏi cô là ai?"

"Tôi là Tô Nguyệt Ngâm," Người bên kia dừng lại chốc lát, rồi cười khẽ như để xác nhận thêm thân phận của mình, "Là đạo diễn của bộ phim ngắn 'Nhớ Lan Nhân'."

*

Kim Thủ Thần có thể không quan tâm cái tên của bộ phim ngắn, nhưng Lục Hạc Nam thì không thể.

Kịch bản mà Lương Quyến viết tay, anh đã đọc từ đầu đến cuối. Anh nhớ rõ, tiêu đề ở trang bìa kịch bản, không phải cái tên đẹp đẽ mông lung "Nhớ Lan Nhân".

Mà là một cái tên bi kịch, tr.ần tr.ụi – 'Vụ Lỡ Một Đời'.

Cái kết của câu chuyện, là Trần Xán Nghi, một người đàn bà trung niên cô đơn, đi ngược dòng người tấp nập và vô tình lướt qua bạn trai thời trẻ. Một đoạn tình yêu quá mức khắc cốt ghi tâm năm xưa, đã đẩy cô đến một kết cục đầy bi thương.

Dù anh không thích cái kết ấy, anh cũng phải thừa nhận, cái tên 'Vụ Lỡ Một Đời' chính là sự khái quát hoàn hảo nhất cho cả câu chuyện.

Hôm nay, khách khứa ở hội quán Lộc Sơn rất đông. Để không làm chậm trễ việc đón tiếp của Nhâm Thời Ninh, Lục Hạc Nam chủ động đỗ xe dưới chân núi.

Anh từ chối lời đề nghị đưa đón bằng xe điện, chỉ để có một đoạn đường yên tĩnh cùng Lương Quyến. Tay trong tay, họ bước đi chậm rãi dưới ánh trăng, lần theo con đường xuống núi.

Trời đầu xuân ban đêm, gió thoảng qua vẫn còn mang chút se lạnh. Ngón tay Lục Hạc Nam kẹp lấy điếu thuốc, đầu ngón lạnh buốt như tham lam tìm kiếm chút hơi ấm duy nhất còn lại.

Nhưng điếu thuốc trong tay rồi cũng sẽ tàn, hơi ấm của quãng đời còn lại, cần phải nhờ người bên cạnh để giữ lấy nhau.

Anh dụi tắt điếu thuốc, vô thức siết chặt tay đang đan với tay cô, giọng nói cũng run lên mà anh không nhận ra: "Cái tên của bộ phim, là em đổi khi nào?"

'Vụ Lỡ Một Đời', 'Nhớ Lan Nhân' — một sự thật và kết cục bị làm đẹp hóa quá mức, là vì điều gì? Vì anh sao? Lục Hạc Nam để mặc bản thân trượt sâu vào vòng xoáy logic đã khép kín trong lòng, tất cả những manh mối ngầm xung quanh khiến anh không đủ can đảm gạt mây mù ra tìm câu trả lời.

Lương Quyến khựng lại, kinh ngạc hỏi: "Anh còn nhớ cái tên cũ của phim à?"

"Đương nhiên." Gương mặt luôn bình tĩnh, lạnh lùng của Lục Hạc Nam lúc này hiện rõ vẻ tự giễu.

Làm sao anh có thể quên? Hành trình tình cảm của Trần Xán Nghi giống với từng bước đường đời hiện tại của Lương Quyến một cách kỳ lạ. Anh có đủ lý do để tin rằng hình ảnh Trần Xán Nghi chỉ là cái bóng phản chiếu từ nội tâm của Lương Quyến.

Trần Xán Nghi vì mối tình không thành năm ấy mà lỡ cả một đời. Vậy còn Lương Quyến thì sao? Người ta nói, cảm xúc trong tác phẩm là sự phản chiếu trung thực nhất của nội tâm tác giả. Vậy Lương Quyến cũng cảm thấy gặp anh, yêu anh là... vụ lỡ cả một đời?

"Em đổi tuần trước," Lương Quyến cụp mi mắt, giọng nhẹ nhàng, "Lúc đó thời gian gấp quá, em chỉ kịp bàn với các bạn trong nhóm, vẫn chưa báo cho ban tổ chức cuộc thi."

Tuần trước? Tim Lục Hạc Nam khẽ rung lên, mọi dòng thời gian liên quan như bất ngờ khớp lại. Tuần trước, đúng vào lúc anh cùng Lương Quyến xuống trường tìm ê-kíp, vô tình lật mở kịch bản, chạm phải bí mật mà cô cất giấu.

Một linh cảm xưa nay chưa từng chính xác, giờ lại mạnh mẽ đến nỗi khiến anh ngạo mạn tin rằng, tất cả những thay đổi này... là vì anh.

Lục Hạc Nam dừng bước, nghiêng đầu nhìn cô, ánh mắt như muốn xuyên vào tận tâm can: "Tại sao em lại đổi?"

Dưới ánh trăng, gương mặt trắng trẻo của Lương Quyến trở nên dịu dàng lạ thường. Bị anh nhìn chăm chú như thế, cô bỗng thấy những lời sắp nói ra thật khó xử.

"Truyện gốc là em viết từ năm nhất đại học. Khi ấy, em chưa từng yêu ai, nên tất cả hỉ nộ ái ố trong chuyện tình cảm đều là tưởng tượng mà thành."

Lương Quyến khẽ hít mũi, đôi má đỏ bừng lan dần đến vành tai: "Nhưng bây giờ, em đã yêu rồi."

"Yêu rồi thì sao?" Lục Hạc Nam không rời mắt khỏi cô, chất vấn không khoan nhượng.

Lương Quyến nghiêng đầu, đá đá hòn sỏi dưới chân, giọng mang theo vẻ ngây ngô e lệ đặc trưng của một cô gái nhỏ: "Yêu rồi thì... em bắt đầu nghi ngờ kết thúc mình từng viết, liệu có thật sự hợp lý với cảm xúc của nhân vật không."

"Logic gì?" Lục Hạc Nam mím chặt môi, cả hơi thở cũng cố ý nén lại, sợ đánh động cô, sợ cô sẽ thay đổi câu trả lời đang đến rất gần.

Lương Quyến khẽ hỏi lại, giọng như gió xuyên rừng: "Trần Xán Nghi, liệu cô ấy thật sự cảm thấy mình bị lỡ cả một đời sao?"

Lục Hạc Nam khản đặc giọng, ngập ngừng đáp: "Anh... không biết."

Lương Quyến đột nhiên ngẩng đầu lên, tiếp tục hỏi: "Khoảnh khắc hai người lướt qua nhau giữa biển người, cô ấy còn hận không? Cô ấy thật sự buông bỏ được rồi sao? Thật sự quên được rồi sao?"

Không đợi anh trả lời, cô đã như hạ bút định luận: "Đã từng yêu sâu sắc đến thế, cuối cùng không có kết cục trọn vẹn, làm sao có thể quên? Làm sao có thể buông bỏ?"

Cảm xúc trong lòng Lục Hạc Nam như bị cuốn vào cơn lốc, anh lại không dám chắc điều gì nữa. Cuối cùng, anh chỉ có thể thử lần theo những từ cô vừa nói, dè dặt hỏi lại: "Vậy là... hận sao?"

"Không." Lương Quyến dứt khoát lắc đầu, ngẩng lên nhìn anh, ánh mắt cong cong như ánh trăng rọi qua rặng núi. Dáng vẻ như thể đã từng đi qua bao thăng trầm, mà vẫn không đổi lòng.

Giọng cô rất nhẹ, nhẹ đến mức như tan vào gió, nhưng ánh mắt lại vô cùng kiên định — kiên định như một dòng sông lớn vĩnh viễn không bao giờ cạn.

Một dòng sông dịu dàng, bao dung tất cả.

Cô nói: "Cô ấy... vẫn còn yêu."

Dù năm tháng đã qua, dù kết thúc chẳng trọn vẹn... cô ấy vẫn yêu.

Yêu rất sâu đậm.

Vậy nên không có chuyện vụ lỡ một đời, chỉ có nhớ lan nhân —

Là lan nhân trong hồi ức, không cần đến kết cục.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK