Mục lục
Trước Khi Tuyết Rơi Hãy Chia Tay
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tuy đang là giờ cơm, nhưng phần lớn mọi người vẫn còn ở trong hội trường xem lễ kỷ niệm thành lập trường, nên trong căng tin cũng không đông lắm.

Lương Quyến chọn một chỗ ngồi cạnh cửa sổ, vừa đặt chiếc túi mang theo xuống bàn để giữ chỗ thì nghe thấy điện thoại của Lục Hạc Nam rung lên trên mặt bàn. Cô liếc mắt nhìn qua, hiển thị cuộc gọi đến là Sở Hằng.

Lục Hạc Nam chẳng có ý tránh né, thản nhiên nghe điện thoại ngay trước mặt Lương Quyến. Người bên kia thao thao bất tuyệt, còn anh thì chỉ "ừ" vài tiếng ngắn gọn để tỏ vẻ mình vẫn đang nghe.

Chuyện có vẻ khá nghiêm trọng, Lương Quyến nhìn thấy chân mày của Lục Hạc Nam từ giãn ra thành nhíu chặt, ngồi đối diện cũng bắt đầu cảm thấy lúng túng.

Cảm giác không giúp được gì, thật sự rất tệ.

Cuộc gọi kéo dài suốt mười phút, chắc nhận ra mình hơi bỏ rơi người đối diện, Lục Hạc Nam nghiêng nhẹ điện thoại ra một bên, hạ giọng trao đổi với cô: "Xin lỗi, em đi mua cơm trước nhé, bên này anh còn phải đợi một lát."

Lương Quyến thấy điện thoại vẫn kề sát tai anh, trong máy còn vọng ra tiếng người nói yếu ớt, biết là cuộc gọi chưa kết thúc. Cô bất giác nghiêng người tới trước, cũng hạ giọng đáp lại: "Được thôi, anh muốn ăn gì?"

"Gì cũng được, em chọn món em thích đi." Về chuyện ăn uống, anh xưa nay không quá kén chọn, mỗi lần ăn cũng đều để người đi cùng tự quyết định.

Nhưng câu đó lại khiến Lương Quyến khó xử, cô ngập ngừng hỏi thêm: "Vậy có kiêng món gì không?"

Cũng là cái lắc đầu trong dự liệu.

Nhận được câu trả lời phủ định của Lục Hạc Nam, Lương Quyến cũng không nói thêm gì nữa, cầm thẻ cơm đi chọn món, để lại cho anh một không gian yên tĩnh hơn.

Trong không gian yên tĩnh đó, nội dung cuộc điện thoại lại chẳng mấy đứng đắn.

Vừa nghe thấy giọng con gái bên cạnh, Sở Hằng bên kia điện thoại theo phản xạ lập tức im bặt để nghe ngóng, nhưng giọng của Lương Quyến và Lục Hạc Nam nói chuyện thật sự quá nhỏ, khiến anh ta chẳng nghe ra được gì rõ ràng.

"Ăn cơm với con gái à?" Sở Hằng cười thăm dò.

Lục Hạc Nam khẽ nhếch môi, nhàn nhạt ừ một tiếng, hoàn toàn không có ý định nói nhiều.

Sở Hằng sao có thể dễ dàng bỏ qua cơ hội trêu chọc này, liền tiếp tục hỏi: "Từ khi nào vậy? Ngày nào tôi cũng dính với cậu, mà không hề biết chuyện này, chuyện này không phải nên báo cáo cho chị Nhạn Nam với anh Sâm biết một tiếng sao?"

"Có gì mà báo với không báo, chỉ là sinh viên do Hoa Thanh tiếp đãi thôi." Tâm trạng Lục Hạc Nam đang tốt, ngón tay khẽ gõ lên mặt bàn, lời nói cũng nhiều hơn, "Tôi cảnh cáo cậu này, đừng nhiều chuyện trước mặt chị tôi với anh tôi!"

Sở Hằng tặc lưỡi một tiếng, căn bản chẳng coi lời cảnh cáo của anh ra gì.

Chuyện đùa kết thúc, hai người quay lại đề tài chính.

"Thanh Viễn tính tình còn hơi rụt rè, lúc tôi không có mặt, cậu chăm sóc nó giúp tôi." Câu chuyện quay về Tống Thanh Viễn, mỗi khi nhắc đến đứa em họ này, Lục Hạc Nam lại mang theo vài phần lo lắng.

Bên kia điện thoại, Sở Hằng phản pháo ngay: "Cái này cần cậu dặn à? Tôi cũng lớn lên với nó đấy nhé! Nó không chỉ là em họ cậu, mà còn là em rể tôi đấy!"

Lục Hạc Nam bất đắc dĩ "ừ" một tiếng, anh chẳng hứng thú ngồi đây tranh luận mối quan hệ bà con trong lúc tình hình đang cấp bách như vậy.

"Tóm lại cậu yên tâm, tôi sẽ lập tức lên đường về Giang Thành. Chỉ là tôi đi rồi thì ở Kinh Châu chỉ còn lại mỗi Thanh Viễn, không biết nó có gánh nổi đám lão già bảo thủ kia không." Sở Hằng thu lại thái độ đùa giỡn, nghiêm túc trở lại.

Về sự quan tâm đối với Tống Thanh Viễn, anh ta cũng không thua gì Lục Hạc Nam.

Lục Hạc Nam nghiêm giọng: "Nó không gánh được cũng phải gánh."

Nhà họ Tống chỉ có một mình Tống Thanh Viễn là con trai, mười mấy năm sau chắc chắn phải tiếp quản cơ nghiệp của cha mình. Nếu ngay cả chuyện nhỏ bây giờ cũng không lo nổi, thì sau này sao giữ nổi danh tiếng nhà họ Tống?

Sở Hằng biết Lục Hạc Nam là kiểu miệng cứng lòng mềm, nên giọng cũng dịu đi: "Nhưng may mà tối nay cậu về rồi, chiều nay bay đúng không?"

"Tối nay không về được, sớm nhất là rạng sáng mai." Lục Hạc Nam nói với giọng bình thản.

Sở Hằng lập tức nổi cáu: "Đổi chuyến bay khi nào vậy? Ứng Sâm không nói gì với tôi cả!"

"Tôi tự đổi." Lục Hạc Nam làm như không nghe thấy giọng điệu hậm hực của Sở Hằng, vẫn bình thản như cũ.

"Sao lại đổi? Không phải nói là không tham gia tiệc rượu, lễ kỷ niệm cũng chỉ điểm danh rồi rút thôi mà?"

"Những người bác cậu dặn phải đi thăm, hôm qua cậu đi hết rồi còn gì?"

"Vậy ở lại làm gì nữa? Kinh Châu còn một đống rối rắm đang đợi cậu đấy!"

Lời của Sở Hằng như súng liên thanh bắn tới tấp, làm Lục Hạc Nam phải đưa điện thoại ra xa một chút để anh ta mặc sức trút giận.

Chuyện đâu có nghiêm trọng như Sở Hằng nói, Lục Hạc Nam khẽ xoa trán, những việc rắc rối trước khi đi anh đều xử lý hết rồi, dù có phát sinh chuyện gì, với năng lực của Sở Hằng cũng dư sức xoay sở.

Công ty này không có Lục Hạc Nam anh vẫn vận hành như thường.

"Kế hoạch thay đổi, tôi phải tham gia xong tiệc rượu rồi mới về." Để bịt miệng Sở Hằng, Lục Hạc Nam vẫn nhẫn nại giải thích một câu.

Sở Hằng hừ nhẹ một tiếng, vẫn không chịu buông tha: "Kế hoạch gì? Việc công hay việc riêng?"

"Việc riêng." Lần này Lục Hạc Nam trả lời cực nhanh.

Chỉ tiếc là Sở Hằng hỏi còn nhanh hơn: "Việc riêng kiểu gì?"

Lục Hạc Nam không đáp thẳng, chỉ liếc nhìn về phía cửa sổ, lười biếng nói: "Bởi vì đã hứa với một người, phải làm xong chuyện này mới có thể về."

Là dân tình trường dày dạn, Sở Hằng làm sao không nghe ra được ý lãng mạn mập mờ trong lời Lục Hạc Nam.

"Lục Hạc Nam, cậu còn là người không đấy? Anh em tôi đang xông pha nơi tiền tuyến, còn cậu thì ở Bắc Thành vui vẻ bên mỹ nhân đúng không!"

Phía Sở Hằng khó dỗ, còn bên này Lương Quyến cũng rơi vào khó xử.

Cô cứ đi tới đi lui quanh các quầy đồ ăn, cầm thẻ cơm mà vẫn chưa quyết được chọn món gì. Thói quen, kiêng kỵ, hay khẩu vị của Lục Hạc Nam – tất cả đều không nói gì, đến cả hướng chọn món cũng chẳng có.

Kỳ thực đặc sản của căng tin Hoa Thanh là các loại mì, hơn hai mươi kiểu mì gần như bao trọn phong cách ẩm thực của các tỉnh. Trong lòng Lương Quyến động một cái: hay là gọi mì? Nhưng lỡ đâu anh không thích ăn mì thì sao?

Ý nghĩ đó lập tức bị gạt bỏ.

"Bạn gái như cháu cũng thật không có trách nhiệm gì hết, đến cả bạn trai thích ăn gì cũng không biết à?" Người phụ nữ phục vụ là một cô bác miền Bắc vốn nổi tiếng nhiệt tình thấy vẻ mặt lúng túng của Lương Quyến, liền chủ động bắt chuyện, còn tinh nghịch liếc mắt về phía người đàn ông có khí chất xuất chúng đang ngồi bên cửa sổ.

"Không, không phải vậy ạ." Lương Quyến lắp bắp xua tay giải thích, "Anh ấy không phải bạn trai cháu đâu."

"Thế thì đang trong giai đoạn mập mờ chứ gì! Cũng như nhau cả thôi!" Bác gái như người từng trải gật gù ra vẻ hiểu chuyện, rồi còn nhiệt tình hiến kế, "Cháu gọi mấy món xào đi, gọi nhiều thêm chút, kiểu gì cũng có món cậu ấy thích!"

Lương Quyến cúi đầu, mặt đỏ bừng, rụt rè gật đầu nghe theo lời khuyên. Cô lướt ngón tay qua thực đơn món xào, có chủ đích chọn bốn món vị phổ thông, thêm một bát canh trứng rong biển.

Các món ăn trong căn tin phần lớn đều là bán thành phẩm được chuẩn bị sẵn, chỉ cần cho vào chảo đảo sơ vài cái là có thể mang ra.

Bốn món một canh gần như được bê lên quầy cùng lúc. Bác gái hiểu ý, biết Lương Quyến không bê hết được, liền chỉ chỉ phía sau cô rồi trêu ghẹo: "Không gọi cậu ấy ra giúp cháu cầm à?"

Lương Quyến quay đầu lại, thấy người kia vẫn còn đang cầm điện thoại chưa đặt xuống, cô mỉm cười: "Anh ấy còn đang bận, cháu không phiền anh ấy đâu. Cháu đi mấy lần cũng được mà."

Cô bưng một đĩa thức ăn, vội vã chạy về bàn đặt xuống, còn chưa kịp để Lục Hạc Nam phản ứng, cô gái trước mặt đã xoay người chạy đi lấy món khác.

Biết cô lại quay về lấy đồ ăn, Lục Hạc Nam có phần bất lực – chỉ có hai người ăn cơm thôi, mà cô ấy đã gọi bao nhiêu là món vậy?

Lúc này, lễ kỷ niệm trong hội trường chắc cũng vừa kết thúc, người trong căng tin bắt đầu đông dần lên, quầy món xào cũng xếp hàng dài. Lương Quyến vừa xin lỗi vừa len lỏi qua hàng người, cố chen đến quầy.

"Bác ơi! Lát nữa cháu quay lại lấy nốt, phiền bác giúp cháu trông đĩa này một chút nhé!"

Người xếp hàng đông, quầy hàng trở nên lộn xộn, chuyện đồ ăn bị người khác cầm nhầm không hiếm.

Lương Quyến thở dài, lùi lại với đĩa thức ăn, trong đầu tính toán lát nữa phải quay lại thật nhanh – nhưng chưa kịp nghĩ xong, cô bất ngờ đâm sầm vào một lồng n.gực vừa ấm vừa rắn rỏi.

Người bị đụng khẽ rên lên một tiếng vì đau, nhưng tay vẫn kịp đỡ vai cô, giữ cho cô đứng vững.

"Xin lỗi bạn học, thật sự xin lỗi." Lương Quyến tự biết mình sai, còn chưa kịp quay đầu đã lên tiếng xin lỗi trước.

"Xin lỗi gì vậy?" Một giọng trầm quen thuộc vang lên bên tai.

Lương Quyến quay lại, đối mặt với một đôi mắt đen sâu thẳm, đuôi mắt khẽ cong lên, trong ánh mắt còn phảng phất ý cười.

Là Lục Hạc Nam.

Anh cầm điện thoại trò chuyện bằng tay trái, tay phải khẽ vòng qua người cô. Đỉnh đầu cô tựa vào cằm anh, khoảng cách gần đến mức có thể nghe thấy hơi thở nhè nhẹ của anh, và cả tiếng nói chuyện mơ hồ từ đầu dây bên kia.

Tim Lương Quyến đập mạnh, cô bất giác nín thở.

"Hôm nay còn phải đãi ai khác ăn nữa sao?" Lục Hạc Nam liếc nhìn đĩa thức ăn trong tay cô, cười cười đầy ranh mãnh.

"Không... không có ai nữa."

"Vậy gọi nhiều thế làm gì?" Lục Hạc Nam hơi nhướng mày, hai người mà bốn món một canh thì đúng là hơi nhiều thật.

Vừa rồi còn hoang mang rối bời, giờ Lương Quyến đã hoàn toàn "hồi máu", trừng mắt nhìn anh một cái, giọng điệu cũng lấy lại được hơn phân nửa sự "gắt gỏng": "Em sợ anh ăn không no, lại không chịu giúp em nữa!"

Ánh mắt đó ít nhiều mang theo chút giận dỗi đáng yêu của con gái, Lục Hạc Nam cười nhẹ, không trêu cô thêm nữa.

"Đưa anh hai đĩa này, em đi lấy nốt cái còn lại." Lục Hạc Nam thấy cô đã đứng vững mới buông tay, sau đó dứt khoát cúp điện thoại, ném máy vào túi áo khoác của cô, tự nhiên nhận lấy đĩa thức ăn từ tay cô.

"Anh gọi điện xong rồi à?" Lương Quyến hỏi.

Lục Hạc Nam lắc đầu: "Chưa xong."

"Thế đưa máy cho em làm gì? Đừng để lỡ chuyện chính của anh."

Câu nói vừa thốt ra, Lương Quyến mới chợt nhận ra giọng điệu mình có chút... thân mật quá mức, như đang nũng nịu.

Lục Hạc Nam giơ đĩa trong tay lên, giọng nghiêm túc: "Bây giờ ăn cơm mới là việc quan trọng nhất."

Người trong cuộc đã nói thế, Lương Quyến cũng không khách sáo nữa, bưng nốt món cuối, lẽo đẽo đi theo sau anh.

"Này! Cậu trai trẻ!" Cô bác ở quầy tranh thủ lúc rảnh gọi với theo Lục Hạc Nam.

Anh ngập ngừng dừng bước, hơi nghiêng người chờ nghe tiếp.

"Mấy món đó đều là cô bé này chọn tới chọn lui, đặc biệt chọn cho cậu đó. Thích hay không thích cũng phải ăn hết cho tôi đấy nhé!"

Nghe vậy, mấy sinh viên xung quanh hóng hớt được dịp rộ lên cười.

Lương Quyến xấu hổ đến muốn độn thổ, cúi gằm mặt, tay đẩy nhẹ lưng Lục Hạc Nam, nhỏ giọng thúc giục anh đi nhanh lên.

Nhưng người trước mặt như một bức tường, cô dùng bao nhiêu sức cũng không nhúc nhích.

Lương Quyến lấy hết can đảm ngẩng đầu lên nhìn, lại thấy ánh mắt anh đang khóa chặt lấy cô, môi vẫn treo nụ cười quen thuộc, nhưng trong đôi mắt đào hoa ấy, hình như có thêm chút thật lòng.

Cô chỉ dám nhìn một cái, không dám xác nhận lần nữa. Tiếng ồn xung quanh dần trở nên mơ hồ, người trước mặt khẽ mở miệng nói gì đó, nét mặt mang theo một sự trân trọng hiếm thấy, rồi tiếng reo hò xung quanh lại càng ầm lên.

Trước khi thế giới trở nên tĩnh lặng, Lương Quyến hình như đã nghe thấy ai đó nói—

"Nhất định."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK