Mục lục
Trước Khi Tuyết Rơi Hãy Chia Tay
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

[Anh đang bận à? Kinh Châu thế nào rồi?]

Ngồi trong khán phòng náo nhiệt hỗn loạn, toàn thân Lương Quyến như ngồi trên đống lửa. Cô siết chặt điện thoại trong tay, cúi đầu, lặng lẽ chờ đợi hồi âm từ người kia trong khung trò chuyện WeChat.

Cô gái lễ tân cầm bảng tên chỉ vội vã lướt qua trước mặt cô, thời gian ngắn ngủi chỉ đủ để Lương Quyến lờ mờ nhận ra một chữ "Lục", những chữ phía sau cô chưa kịp nhìn rõ, cũng không đủ can đảm để nhìn cho rõ.

Chữ "Lục" cũng đâu phải họ phổ biến gì cho cam, huống chi trên đời người họ Lục cũng chẳng ít, nhưng đủ tư cách được mời làm khách quý, thì e rằng chỉ có một người.

Trong khung trò chuyện vẫn chẳng thấy tin nhắn trả lời, Lương Quyến không dám kỳ vọng quá nhiều, chỉ sợ mình đang tràn đầy mong chờ mà phút chốc sau sẽ rơi thẳng xuống vực thẳm của thất vọng.

9 giờ 57 phút, cả khán phòng rộng lớn của Hoa Thanh vẫn chưa hoàn toàn yên ắng. Hai MC có kinh nghiệm kiểm soát sân khấu dày dạn đang đứng sau phông màn, cầm kịch bản, đưa mắt nhìn nhau.

Các lãnh đạo nhà trường lẽ ra phải điềm tĩnh, cùng với vài ông lớn có tiếng tăm ở Bắc Thành, lúc này cũng đang thì thầm bàn tán, trong nét mặt căng thẳng lại lộ ra một tia trông đợi khó giấu.

Đối với họ mà nói, cái lễ hội điện ảnh sinh viên nghe có vẻ nhỏ bé này, lần này đến dự cũng đáng lắm, bởi có những người, đâu phải cứ đủ thiên thời địa lợi nhân hòa là có thể gặp được.

Lục Hạc Nam rất đúng giờ, bất kể là đối với cấp trên hay cấp dưới, anh chưa bao giờ có thói quen đến trễ. Lần này bị chậm giờ mà đến, hoàn toàn là một sự cố "ngoài ý muốn" do Sở Hằng cố tình tạo ra.

Theo kế hoạch ban đầu, ngày 16 tháng Bảy, chỉ có Lục Hạc Nam và Mạc Quyên bay từ Kinh Châu đến Bắc Thành.

Xét về mặt hệ thống, dự án của Phổ Huệ ở khu Đông Bắc là đơn giản và rõ ràng nhất, vì vậy trạm đầu tiên Mạc Quyên tiếp nhận toàn diện công việc của Phổ Huệ đặt ở Bắc Thành cũng là điều dễ hiểu.

Còn Lục Hạc Nam, tuy ngoài mặt lấy cớ là hỗ trợ Mạc Quyên nhanh chóng thích nghi với công việc, nhưng người tinh ý nhìn vào đều thấy rõ, cái gọi là công việc công vụ đó chỉ là cái cớ che đậy mà thôi.

Anh tranh thủ thời gian bận rộn, lại lặng lẽ đến Bắc Thành, rõ ràng là mang theo tư tâm.

Còn Sở Hằng – người từ lúc xuống máy bay đã viết hai chữ "khó chịu" to đùng trên mặt – thì mục đích đến Bắc Thành đơn giản chỉ vì Tống Thanh Viễn, kẻ từ nhỏ đã yếu đuối và kém cỏi chẳng ra gì.

Người lớn nhà họ Diêu từ trước đến nay luôn đặt lợi ích gia tộc lên hàng đầu. Tống Thanh Viễn không có năng lực, vốn không xứng với Diêu Úc Chân. Nhưng vì hai người là thanh mai trúc mã, lại có Lục Hạc Nam và Sở Hằng đứng sau bày mưu tính kế, nên cuộc hôn nhân giữa nhà họ Tống và họ Diêu vẫn chưa đến mức tan vỡ.

Lục Hạc Nam hôm đó buột miệng mỉa mai một câu trong văn phòng Trung Thịnh, vậy mà Sở Hằng lại ghi lòng tạc dạ câu nói ấy.

Có lẽ nhờ sự ăn ý lớn lên cùng nhau từ nhỏ, Sở Hằng gần như lập tức hiểu rằng Tống Thanh Viễn ở Bắc Thành chắc chắn đã làm điều gì đó vượt giới hạn, đụng chạm đến giới hạn của Lục Hạc Nam.

Thế nhưng, là anh họ, mức độ bao dung của Lục Hạc Nam với Tống Thanh Viễn luôn rất cao. Sở Hằng không hiểu nổi, rốt cuộc thì Tống Thanh Viễn đã chọc giận Lục Hạc Nam ở đâu.

Cơ hội để Sở Hằng ngồi suy nghĩ nghiêm túc cũng không nhiều, chưa kịp nghĩ ra đối sách cụ thể, người đã sớm theo chân Lục Hạc Nam đến Bắc Thành rồi.

Chiếc xe đón là do Nhâm Thời Ninh sắp xếp, một chiếc Benz S len lỏi trên con đường nhựa đầy xe cộ qua lại ở Bắc Thành, trông cũng chẳng quá phô trương.

Nhưng điều khiến Sở Hằng không ngờ là, điểm đến đầu tiên của Lục Hạc Nam sau khi đến Bắc Thành lại không phải là tòa nhà văn phòng của Phổ Huệ, cũng không phải là câu lạc bộ thương vụ nơi người ta đã chuẩn bị kỹ lưỡng đón tiếp từ trước, mà là lễ trao giải liên hoan phim ngắn Hoa Thanh – trông như trò đùa.

Bầu không khí từ trong ra ngoài của Hoa Thanh đều nồng đậm không khí lễ hội. Dưới cổng vòm bơm hơi đỏ rực, một nhân viên chờ đợi đứng sẵn đã lâu, trông khoảng hơn bốn mươi tuổi, tóc xoăn màu nâu sẫm được búi gọn sau đầu.

Nói là nhân viên, thật ra là trưởng phòng hành chính của Hoa Thanh – một người có máu mặt trong trường.

Tốt nghiệp đã hơn mười năm, với Lý Lệ Bình, việc đọc báo uống trà đã trở thành thói quen công việc. Còn mấy chuyện tiếp đón kiểu này nên làm thế nào, bà ta đã sớm quên sạch.

Chỉ là lãnh đạo nhà trường dặn dò gấp, lại liên tục nhấn mạnh thân phận khách lần này rất quan trọng, tuyệt đối không thể sơ suất. Lý Lệ Bình không còn cách nào khác, vào lúc cấp bách này đành phải đích thân ra mặt.

Chưa đợi xe dừng hẳn, Lý Lệ Bình đã theo phản xạ cúi người, nét mặt cung kính bước tới.

Thời gian gấp rút, người vốn luôn hòa nhã như Lục Hạc Nam cũng không có tâm trạng khách sáo, chỉ khẽ gật đầu ra hiệu "vất vả rồi", rồi mím môi, nhấc chân đi vào cổng lớn.

"Chuyện gì vậy trời?"

Xuống xe rồi, đi theo sau bước chân vội vã mà vẫn trầm ổn của Lục Hạc Nam, Sở Hằng vẫn mù mờ không hiểu chuyện gì đang xảy ra, không kìm được khẽ kéo tay áo Mạc Quyên bên cạnh.

Mạc Quyên khẽ cười, trả lời một cách từ tốn, giọng điệu vừa dịu dàng vừa kiên nhẫn: "Tôi nói này cậu Sở, chẳng lẽ ở Giang Châu lâu quá rồi, đầu óc chậm hẳn đi à?" Cô hạ giọng trêu chọc, "Cậu đừng nói với tôi là cậu không biết Lương Quyến đang học ở Hoa Thanh đấy nhé?"

Nghe vậy, Sở Hằng vỗ mạnh vào trán, vẻ mặt lập tức ngượng ngùng. Không phải là anh quên Lục Hạc Nam và Lương Quyến từng yêu nhau, mà là tưởng họ đã sớm chia tay rồi.

Cũng không thể trách Sở Hằng được. Hai tháng qua, Lục Hạc Nam suốt ngày ngồi ở tòa nhà Trung Thịnh ở Kinh Châu, họp hành, đi khảo sát, gặp gỡ cấp cao, bộ dạng dốc hết tâm sức cho công việc, chẳng hề có chút bóng dáng của một kẻ đang yêu say đắm.

Với chức trưởng phòng hành chính ở Hoa Thanh, nhìn chung trong Bắc Thành thì chức vụ không tính là cao, nhưng người trung niên như Lý Lệ Bình, sau bao năm lăn lộn quan trường, tự cho mình đã thấy đủ các loại "trường hợp lớn".

Nhưng người đàn ông có khí thế bức người đến thế này, bà ta thật sự hiếm gặp.

Huống hồ người kia lại trẻ như vậy, tương lai vẫn còn chưa định hình rõ ràng.

Lý Lệ Bình căng thẳng tới mức tim treo lên cổ họng, rón rén cả đường đi, thậm chí không dám thở mạnh. Chỉ đến khi cách cổng hội trường chưa đầy mười mấy mét, bà ta mới mạnh dạn liếc trộm người đàn ông trầm mặc kia hai lần.

Có lẽ cảm nhận được ánh nhìn bất lịch sự đó, người đàn ông cũng nghiêng đầu liếc lại, ánh mắt bình thản nhưng ẩn chứa sự sắc bén đã được che giấu kỹ.

"Anh Lục, chúng ta đến rồi." Lý Lệ Bình khó nhọc nuốt nước bọt. Bà ta không rõ thân phận thật sự của Lục Hạc Nam, chỉ biết anh họ Lục.

Lục Hạc Nam thu lại ánh nhìn, lại gật đầu: "Cảm ơn."

Bậc tam cấp dẫn vào hội trường không quá mười mấy bậc, Lục Hạc Nam theo thói quen đưa tay chỉnh lại ống tay áo, khi bước lên bậc cao nhất, cánh cửa gỗ hoa văn phong cách cổ điển của hội trường đúng lúc được kéo mở từ bên trong.

Cửa chính được mở là khe hở duy nhất, trong khoảnh khắc ấy, ánh sáng mờ ảo trong hội trường lập tức bị những vòng sáng giao thoa chiếu rọi. Nắng xuyên qua bóng cây không quá chói, chiếu lên người Lục Hạc Nam, lại đủ khiến anh trở thành tiêu điểm không thể nghi ngờ trong toàn hội trường.

Hội trường bỗng chốc yên lặng trong chớp mắt, rồi tiếng xì xào bàn tán lan ra như thủy triều. Không khí ngột ngạt nhàm chán bỗng đón đợt sóng cao trào đầu tiên của ngày hôm nay.

"Trời ơi, ai vậy? Phô trương thấy rõ?" Một nam sinh khoa thể dục ở hàng ghế sau hét toáng lên, giọng vang khắp khán phòng.

Một câu nói như hòn đá ném xuống hồ phẳng lặng, lập tức dậy sóng. Những lời thì thầm nhỏ giọng cũng bắt đầu ầm ĩ hơn.

"Trời ơi, khí chất thế này! Showbiz từ khi nào có người như vậy hả?"

"Khí chất mạnh như vậy, mặt mũi kiểu 'đừng tới gần', giống người trong giới giải trí ở chỗ nào chứ?" Có người mê trai nhưng vẫn đủ tỉnh táo đưa ra nghi vấn.

Một người khác khéo léo phân bua: "Không phải chứ, tụi bây không thấy hai người đứng cạnh anh ấy cũng đẹp không thua sao?"

Giữa một biển thảo luận sôi nổi, khi các lãnh đạo nhà trường đứng dậy đón tiếp, Lương Quyến cũng thoát khỏi khung chat WeChat, cất điện thoại đi, rồi theo phản xạ ngẩng đầu nhìn về phía người đàn ông đang được vây quanh giữa đám đông.

Khoảnh khắc nhận ra gương mặt ấy, Lương Quyến bật dậy như bị điện giật, toàn thân căng cứng, sống lưng theo bản năng thẳng tắp, không dám có chút cử động nào.

Cô chỉ có thể cố giữ bình tĩnh mà nhìn anh, ánh mắt không rời lấy một giây, đến nháy mắt cũng không dám, sợ bộc lộ chút cảm xúc gì bất thường.

Sao anh lại phong trần đến vậy? Sao lại trông mệt mỏi đến thế?

Hai tháng không gặp, anh gầy đi nhiều, xương hàm cũng sắc nét hơn. Viền mắt Lương Quyến bỗng chua xót, xem ra những lời trong điện thoại, những câu "anh sống ổn lắm" đều là lừa người.

Đồ lừa đảo.

Trước mắt là những gương mặt ồn ào và nịnh bợ, ngẩng đầu lên lại là một biển người dày đặc. Giọng nói mong chờ mãi không nghe được, người thương mong nhớ mãi không thấy, Lục Hạc Nam vốn luôn ôn hòa lúc này trong ánh mắt đã ẩn hiện chút thiếu kiên nhẫn.

Sở Hằng đứng cạnh Lục Hạc Nam, thấy rõ tất cả, lặng lẽ đưa tay chắn giữa anh và đám đông, nói vài câu lái chủ đề về phía mình, tranh thủ cho Lục Hạc Nam một khoảnh khắc yên bình.

Trong vài ngàn người có mặt tại đây, người thực sự quen biết Lục Hạc Nam không nhiều. Ngoài các lãnh đạo từng gặp mặt vài lần tại các bữa tiệc, có thể nhận mặt và gọi đúng tên anh, chỉ còn Trình Yến Thanh đang ngồi yên ổn ở hàng ghế giám khảo với nụ cười kín đáo, và đoàn phim 'Nhớ Lan Nhân' từng chỉ chạm mặt anh một lần.

Suốt hai tháng trời ngày đêm bên nhau, không ai trong đoàn phim không biết mối quan hệ thật sự giữa Lương Quyến và Lục Hạc Nam.

Dù sự xuất hiện đột ngột của Lục Hạc Nam là điều không ai ngờ tới, dù đầy ngạc nhiên nghẹn nơi cổ, nhưng để tránh gây phiền phức không cần thiết cho Lương Quyến, cả đoàn phim 'Nhớ Lan Nhân' đều gắng giữ vẻ mặt bình thản.

Ngay cả những kẻ bình thường hay lắm lời như anh béo và Dương Nhất Cảnh cũng im bặt, thể hiện tố chất chuyên nghiệp của sinh viên ngành diễn xuất, giả vờ như chẳng biết gì.

"Chị Linh, chị có biết người kia là ai không?" Một cô gái ở hàng ghế sau, lòng đầy tò mò, không kiềm được mà chọt lưng Chúc Linh Linh đang căng cứng, dò hỏi tin tức.

Chúc Linh Linh nổi tiếng là người quản giao, tin gì cũng biết, hỏi cô lúc này cũng chẳng phải chuyện lạ.

"Biết gì mà biết?" Chúc Linh Linh cau mày, lườm cô gái nhiều chuyện kia, giọng khinh khỉnh: "Trên bảng tên không viết rõ ràng rồi sao? Lục Hạc Nam. Mắt cận độ mấy vậy?"

Cô gái hỏi chuyện là kiểu không biết điều, bị Chúc Linh Linh dội gáo nước lạnh cũng chỉ cười trừ, mặt dày tiếp tục nhào lên.

"Thì em chỉ muốn biết anh ta là ai thôi mà?"

"Biết rồi thì để làm gì?"

Anh béo cuối cùng cũng không nhịn được chen vào, nhưng trong lúc nói chuyện, ánh mắt anh ta vô thức liếc sang mặt Lương Quyến.

Cô gái kia nhướng mày đầy ẩn ý, nửa đùa nửa thật: "Thì tìm cách cưa đổ chứ sao nữa! Đẹp trai vậy, ai mà không muốn dính chút tình một đêm với anh ta?"

"Bỏ đi, em hết cửa rồi." Dương Nhất Cảnh nãy giờ đứng xem náo nhiệt quay đầu lại, trong mắt đầy thương cảm.

Theo anh ta thấy, quả thực nên mặc niệm một giây cho cô gái kia. Đùa giỡn mà đụng đúng người thật, chuyện xác suất thấp như vậy mà cô ta cũng có thể vướng phải.

"Tại sao lại nói em hết cửa rồi?" Nhưng cô gái kia lại là kiểu người không đến Hoàng Hà chưa chết tâm, nghe Dương Nhất Cảnh phán như chốt hạ, gương mặt rõ ràng là không cam lòng.

Hết cửa là hết cửa, có gì phải giải thích. Dương Nhất Cảnh chẳng buồn quan tâm, ngược lại một cô gái ngồi khu vực khác khẽ cười, rồi chủ động tiếp lời: "Thấy đồng hồ trên tay anh ta không? Là phiên bản giới hạn đôi của Royce đấy."

Giọng nói quen thuộc này tuy nhẹ, nhưng lượng thông tin thì cực lớn. Những người hóng hớt xung quanh lập tức nín thở, nheo mắt ngó về phía cổ tay của Lục Hạc Nam.

Chỉ tiếc khoảng cách giữa sân khấu và khán giả quá xa, dù cố rướn cổ nhìn cũng chỉ thấy lờ mờ hình dáng của chiếc đồng hồ, rồi lác đác vang lên những tiếng xuýt xoa nghi ngờ.

Chiếc đồng hồ ấy đúng là một gợi ý then chốt. Ngón tay Lương Quyến khẽ run lên không kiểm soát, cổ tay trái lộ ra ngoài vội rụt về ẩn trong tay áo.

Chiếc đồng hồ đó thật sự quá đắt tiền, nếu không phải do Lục Hạc Nam nhắc, số lần Lương Quyến mang ra ngoài có thể đếm trên đầu ngón tay.

Nhưng trong hai tháng xa cách ấy, có lẽ vì muốn nhìn vật nhớ người, nên lần đầu tiên trong đời, Lương Quyến lại phá lệ đeo chiếc đồng hồ ấy mỗi ngày, gần như không rời khỏi tay lấy một khắc.

Thế mà hôm nay, cái kiểu "nhìn vật nhớ người" ấy suýt chút nữa khiến cô bị bắt quả tang ngay tại trận.

Lương Quyến cố gắng giữ vững tâm trạng, giả vờ vô tình nghiêng đầu liếc sang khu vực bên cạnh, rồi bất ngờ chạm mắt với một người hoàn toàn ngoài dự liệu.

Là Hàn Nguyệt Như.

Vào hội trường lâu như vậy rồi, Lương Quyến thật ra cũng không để ý chỗ ngồi của Hàn Nguyệt Như lại gần mình đến thế.

Hàn Nguyệt Như chớp mắt, cong môi mỉm cười thân thiện với Lương Quyến, rồi ánh mắt tự nhiên lướt xuống, cuối cùng dừng lại một cách mơ hồ nhưng chính xác ở cổ tay trái của cô.

Trong hội trường, điều hòa mở rất mạnh, dù cổ tay đã rụt vào tay áo sơ mi, vẫn cảm thấy từng đợt lạnh buốt như cắt vào da.

Lương Quyến hiểu rõ ánh mắt kia đang chỉ vào điều gì, nhưng cô từ trước đến nay ghét nhất là bị đe dọa. Trước sự cảnh cáo không lời và đầy ngầm ám này, cô bỗng thấy cả người nhẹ bẫng, đến mức chẳng còn buồn che giấu chiếc đồng hồ ấy nữa.

Tình yêu giữa cô và Lục Hạc Nam quang minh chính đại, đường đường chính chính. Không có gì phải che giấu, cũng chẳng có điều gì cần phải sợ bị người khác biết.

Không cần phải rơi vào cái vòng luẩn quẩn của việc tự chứng minh bản thân. Huống chi, nếu đã thật lòng yêu nhau, thì còn sợ gì miệng lưỡi thiên hạ?

Lương Quyến khẽ hừ một tiếng, quay đầu lại, nơi khóe môi cong lên một độ cong vừa đủ, xen lẫn vài phần khinh miệt lạnh lùng.

Lễ bế mạc Liên hoan phim ngắn rốt cuộc cũng khai mạc trễ năm phút so với dự kiến.

Lục Hạc Nam bước chậm lại, từng bước khoan thai và tao nhã đi đến chỗ ngồi của mình, sau đó dừng lại. Trước cử chỉ mời ngồi từ phía hiệu trưởng, anh làm ra vẻ tùy ý quay đầu, đưa mắt nhìn thoáng qua đám đông lần cuối cùng.

Ánh mắt ấy hời hợt đến mức như chỉ là cái gật đầu xã giao gửi đến toàn thể thầy trò trong hội trường.

Nhưng đúng vào giây phút màn hình sân khấu kéo lên, ánh đèn khán phòng hoàn toàn tắt hẳn, giữa biển người cuộn trào bất tận, có một ánh nhìn nồng nàn tha thiết lặng lẽ giao thoa mà không ai hay biết.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK