Không ngoài dự liệu của Lục Hạc Nam, cái danh "bà chủ" sáng loáng và đầy ẩn ý kia, tất nhiên sẽ chẳng nhận được hồi đáp gì giá trị.
Sau một khoảng lặng gần mười giây, mặt Lương Quyến đỏ bừng dưới ánh hoàng hôn, dứt khoát cúp máy, lạnh lùng cắt đứt sự trêu ghẹo không đàng hoàng của Lục Hạc Nam qua làn sóng điện lạnh buốt.
Điện thoại vừa bị cúp, tin nhắn thoại của Lục Hạc Nam đã lập tức hiện lên khung trò chuyện giữa hai người.
Lương Quyến dừng bước, đứng lại nơi tránh gió, chỉnh âm lượng lên cao rồi cẩn thận nhấn nút phát, áp điện thoại sát tai.
[Lại cúp máy anh à?]
Giọng nói trêu chọc kèm theo chút làm nũng của Lục Hạc Nam vang lên bên tai. Anh hình như đang ở ngoài trời, tiếng gió rít gào gần như hòa lẫn vào tiếng thở của anh.
Không lẽ gió ở Kinh Châu cũng lớn vậy sao?
Cơn gió lạnh thổi qua, trong lòng Lương Quyến bỗng nảy sinh một suy đoán không thực tế. Nhưng bản tính điềm đạm lý trí khiến cô không thể – cũng không dám – buông thả bản thân mà mơ mộng viển vông.
Là người trưởng thành, mỗi người đều ở một thành phố khác nhau, bận rộn với công việc riêng của mình.
Nếu trước mắt là sự nghiệp và học hành, thứ luôn biến động và không cho phép lơ là, thì thứ tình cảm mong manh này – thứ chỉ được xem là gia vị cho cuộc sống – vĩnh viễn không thể đặt lên hàng đầu.
Với một sinh viên như cô đã như thế, huống chi là người đang ngồi vững ở vị trí cao kia như anh lại càng không khác.
Lương Quyến đè nén trái tim đầy hoài nghi, ngón tay lướt nhanh, đáp lại bằng giọng trêu đùa: [Làm gì mà ngạc nhiên thế, đâu phải lần đầu em cúp máy anh đâu.]
Chờ thêm một lúc mà chẳng thấy tin nhắn mới, chắc là Lục Hạc Nam lại bận, cuộc trò chuyện đến đây bỗng nhiên chấm dứt.
Lương Quyến nhàm chán vuốt màn hình điện thoại, quay lại giao diện chính của WeChat, đúng lúc Mạc Quyên nhắn tin báo đã đến, xe đang đỗ ngay trước cổng Nam môn trường Hoa Thanh.
Không muốn để Mạc Quyên phải đứng trong gió lạnh chờ lâu, Lương Quyến cất điện thoại, vô thức bước nhanh hơn.
Lúc cô vội vàng đến nơi, vừa vặn thấy Mạc Quyên ăn mặc mỏng manh đang tựa bên cửa ghế phụ. Mái tóc ngắn ngang vai gọn gàng của cô ấy bay phấp phới trong gió, tay còn kẹp một điếu thuốc lá nữ.
Ánh đỏ nơi đầu ngón tay lập lòe giữa gió lạnh, Mạc Quyên buông tay, ánh mắt dừng lại nơi biển tên trường Hoa Thanh như đang ngẩn người. Điếu thuốc dài chưa kịp hút được mấy hơi, đã âm thầm cháy hết trong tay cô.
Mãi đến khi tàn thuốc bắt đầu nóng rát, Mạc Quyên mới như bừng tỉnh, khẽ gật đầu chào Lương Quyến vừa xuất hiện.
Rồi cô ấy ném phần tàn thuốc còn lại vào thùng rác bên cạnh, lại theo thói quen lấy ra một điếu mới từ hộp thuốc trong túi.
"Sao, không ngại chứ?" Trước khi châm lửa, tay Mạc Quyên dừng lại, chỉ vào điếu thuốc đang ngậm nơi miệng.
Lương Quyến thản nhiên lắc đầu. Dù mùi thuốc có hơi gắt, nhưng vẫn nằm trong phạm vi cô chịu được. Huống hồ, Lục Hạc Nam cũng hút thuốc, mà tần suất còn nhiều hơn cả Mạc Quyên.
Làn khói trắng bị gió thổi tan ra, Lương Quyến đứng cạnh Mạc Quyên, nhìn động tác chị rít thuốc một cách máy móc – tay nâng lên rồi hạ xuống, hút vài hơi lấy lệ – rõ ràng là tâm trí không đặt ở đây.
Lương Quyến nhìn theo hướng mắt của Mạc Quyên, trước mắt là một sân tennis ngoài trời của trường Hoa Thanh, có vài sinh viên đang tụ lại dọn tuyết trong sân.
Tuy mùa đông phủ trắng tuyết, lạnh buốt thấu xương, nhưng đứng trước tuổi trẻ nhiệt huyết không biết sợ là gì của bọn họ, vẫn thấy chút ấm áp.
Vậy ánh mắt lưu luyến ấy, rốt cuộc là hoài niệm, hay là không cam lòng?
"Cô có muốn vào trong dạo một vòng không?" Lương Quyến cụp mi mắt, vô thức khẽ hỏi.
Mạc Quyên thoáng khựng lại, nhả ra một vòng khói mỏng, rồi khẽ cười như đã buông được gì đó. Cô ấy có lẽ xem lời mời của Lương Quyến chỉ là khách sáo, cả người bỗng chốc thả lỏng hơn nhiều.
"Không cần đâu. Khuôn viên đại học chẳng nơi nào chẳng giống nhau, chẳng có gì đáng xem."
Rõ ràng là đang gộp Hoa Thanh chung với các trường khác, cắt đứt sạch sẽ mọi người và chuyện từng tồn tại ở đây.
Mạc Quyên nói càng nhẹ nhàng, Lương Quyến lại càng thấy đau lòng.
"Sao lại chẳng có gì đáng xem?" Quan tâm thì sẽ rối, biết sơ sơ nội tình, Lương Quyến không nhịn được cao giọng.
Như thể không ngờ người thông minh như Lương Quyến lại hỏi vậy, nét ngạc nhiên hiện rõ trên gương mặt luôn bình tĩnh của Mạc Quyên.
Lương Quyến khẽ thở dài, biết câu hỏi này hơi đường đột, nhưng cô không thể – cũng không muốn – lật trang này qua như chưa từng có chuyện gì.
Một khi đã lôi đề tài ra tới đây, cô – với tư cách người ngoài cuộc tỉnh táo – không ngại châm thêm một cú, dù có bị người trong cuộc xem là kẻ tiếp tay cho tội ác.
"Dù là cùng một nơi, thì với những người khác nhau, cũng sẽ có những ký ức khác nhau chứ."
Câu nói vừa dứt, biểu cảm của Mạc Quyên có chút dao động, nhưng Lương Quyến vẫn chưa thấy đủ. Cô hít sâu một hơi, tiếp tục ép sát.
"Cô sợ à?"
Trong đầu cô chợt hiện lên nét đau lòng trong mắt giáo sư Từ Như Khiết, Lương Quyến khóa chặt ánh nhìn vào đôi mắt ngày càng lạnh của Mạc Quyên, không hề sợ hãi mà truy hỏi: "Cô sợ thấy cảnh còn người mất sao?" Lương Quyến ngừng lại một chút, bất chấp gương mặt lạnh lùng xen lẫn địch ý của Mạc Quyên, cuối cùng đổi cách xưng hô.
"Đàn chị."
Không hổ danh là thư ký đắc lực nhất dưới trướng Nhâm Thời Ninh, chỉ một tiếng "đàn chị" khiến Mạc Quyên hơi thất thần, rồi lập tức khôi phục như thường. Dựa vào kinh nghiệm sống dày dặn, lại có lợi thế lớn tuổi hơn vài tuổi, cô ấy nhanh chóng giành lại thế chủ động trong cuộc đối thoại.
Điếu thuốc thứ hai trong tay sắp cháy hết, Mạc Quyên lại lấy ra một điếu mới, ngậm vào miệng, châm lửa lần nữa.
Nếu không phải lần này cô ấy hút thuốc mạnh hơn bình thường, Lương Quyến thật sự đã tưởng cô ấy có thể thản nhiên đối mặt với quá khứ.
"Cô biết những gì? Biết đến đâu rồi?"
Mạc Quyên búng tàn thuốc, hất mí mắt liếc Lương Quyến một cái. Sự ấm áp giữa bạn bè không còn, thay vào đó là đề phòng khi mọi sự đã phơi bày.
Lương Quyến còn chưa kịp trả lời, đã nghe Mạc Quyên có chút mỉa mai hỏi: "Là Lục Hạc Nam nói cho cô biết à? Nhưng anh ta biết thì chắc cũng không nhiều đâu."
"Không phải anh ấy." Lương Quyến lắc đầu.
Trong mắt Mạc Quyên dấy lên nghi ngờ, trong đầu lướt nhanh qua những người có khả năng tiết lộ chuyện: "Chẳng lẽ là Sở Hằng? Hay là Úc Chân không cẩn thận..."
"Đừng đoán bừa nữa." Lương Quyến không chịu nổi, trầm giọng ngắt lời Mạc Quyên, cho cô một viên thuốc an thần.
"Bạn bè của cô đều rất quý mến cô, nếu không có sự đồng ý của cô, họ tuyệt đối sẽ không nói với tôi chuyện quá khứ của cô."
Lương Quyến khẽ nhếch môi, sau đó thành thật nói: "Trong mắt họ, tmột người chỉ mới quen biết chưa lâu như tôi, chắc vẫn còn là người ngoài không thể tùy tiện tin tưởng."
Nghe cô nói vậy, Mạc Quyên còn tưởng cô đang ghen tuông trong lòng, sợ ảnh hưởng đến tình cảm về sau giữa cô và Lục Hạc Nam, chẳng buồn để ý bản thân đang rối như tơ vò, vội vàng giải thích.
"Chỉ là vấn đề thời gian thôi, cô ở với họ lâu hơn, chắc chắn họ cũng sẽ đối đãi chân thành với cô."
Nào ngờ câu tiếp theo của Lương Quyến lại khiến cô hoàn toàn chấn động.
"Chân thành hay không cũng không quan trọng, chỉ cần là bạn bè xã giao có thể qua lại được là đủ rồi."
Lương Quyến thản nhiên nhún vai, giọng điệu thảnh thơi và bình tĩnh tiếp lời: "Tôi có bạn bè của riêng mình, cũng chưa từng có ý định bước vào vòng tròn bạn bè của Lục Hạc Nam. Tương tự, tôi cũng không hoan nghênh anh ấy nhúng tay vào chuyện của tôi."
Yêu đương thôi mà, cho dù có may mắn đi đến cuối cùng, cũng không cần thiết phải nhập hai vòng tròn xã hội làm một. Bạn bè, có lẽ là nơi tránh gió ấm áp nhất ngoài người thân.
Nếu đến cả một chốn yên thân như vậy cũng bị tước đoạt, thì cuộc tình này cũng quá phi nhân tính rồi.
"Người tỉnh táo như cô đúng là hiếm có thật." Mạc Quyên khẽ bật cười hai tiếng, chân thành khen ngợi, rồi giọng điệu lại đổi: "Nhưng, sao bỗng dưng lại muốn can thiệp vào chuyện của tôi?"
Lương Quyến cúi đầu thu lại nụ cười, khi ngẩng đầu lên như thể đã hạ quyết tâm, giọng nói chậm rãi nhưng kiên định: "Từng ấy năm qua, cô giáo Từ vẫn luôn nhớ đến cô. Cô ấy vẫn tự trách mình vì năm xưa không ngăn được cô nghỉ học."
Nhắc đến Từ Như Khiết, lớp băng giá trên gương mặt Mạc Quyên cuối cùng cũng hoàn toàn tan chảy.
Với Lương Quyến, Từ Như Khiết có lẽ chỉ là một người dẫn đường, một ân sư, nhưng với Mạc Quyên, Từ Như Khiết là người đã gần như đóng vai mẹ trong suốt quãng thời gian tuổi trẻ.
"Suýt nữa tôi quên mất cô học khoa Văn." Mạc Quyên cười gượng, lần nữa cất tiếng mang theo chút nghẹn ngào: "Cô Từ, cô ấy vẫn ổn chứ?"
Lương Quyến gật đầu, giọng mang theo chút khàn khàn vì xúc động: "Vẫn ổn, chỉ là có lẽ già hơn nhiều so với hồi cô mới quen cô ấy."
Nước mắt Mạc Quyên lập tức trào ra, Lương Quyến rút khăn giấy, nhẹ nhàng lau đi giọt lệ nơi khóe mắt cô. Nhưng nước mắt cứ như càng lau càng nhiều, cuối cùng rơi lộp độp theo cằm.
"Cô Từ không nói nhiều chuyện về cô, chỉ là sợ cô sống không tốt, cũng hiểu vì sao cô bao năm qua luôn lánh mặt. Cô ấy nói năm đó cô không nên bốc đồng nghỉ học, không nên đẩy lòng tốt của bạn bè ra ngoài cửa."
Lương Quyến thở dài một hơi, giọng đầy tiếc nuối: "Cô ấy bảo, những người bạn hồi đại học của cô năm nào cũng đến thăm cô, cô cảm nhận được rõ ràng mọi người vẫn như xưa, chưa từng thay đổi."
"Đàn chị, đi thăm cô Từ một chuyến đi, cô ấy thật sự rất nhớ cô."
"Cô ấy mong cô rời khỏi Bắc Thành, đi đâu cũng được. Bắc Thành đúng là nơi cha cô mắc sai, nhưng không nên là nhà giam giam giữ cô cả đời."
*
Sau khi chia tay Mạc Quyên, Lương Quyến cầm chìa khóa căn hộ Quan Giang Phủ, khoác lên bóng đêm, tâm trạng có phần nặng nề bước về phía khu chung cư bên kia đường.
Khi đến cửa đơn nguyên, đứng trước cửa chống trộm, cô mới sực nhớ lấy điện thoại ra, mở khung trò chuyện với Lục Hạc Nam, xác nhận lại số tầng và số phòng, tránh lỡ xông nhầm vào nhà người lạ mà gây ra trò cười.
Vừa mở giao diện WeChat, Lương Quyến mới nhận ra nửa tiếng trước Lục Hạc Nam đã gửi tin nhắn cho cô, hỏi sao còn chưa đến Quan Giang Phủ lấy tài liệu.
Sắc mặt cô chợt nghiêm lại, thầm rủa bản thân làm lỡ việc. Quen biết Lục Hạc Nam bao lâu nay, anh chưa từng thúc giục cô làm gì, hẳn tài liệu lần này khá quan trọng nên anh mới gấp gáp như vậy.
[Em đã đến dưới lầu rồi, vừa rồi trên đường bị chút việc cản lại, giờ em lên ngay!]
Gửi xong tin nhắn thoại, Lương Quyến vội vã chạy vào thang máy, bấm tầng, thẳng tiến lên tầng 26 – tầng cao nhất của Quan Giang Phủ.
Ra khỏi thang máy, cô đảo mắt nhìn quanh một vòng, nhận ra tầng 26 vốn là mỗi tầng hai căn, giờ đây có vẻ như được gộp lại thành một căn.
Đây hẳn là trong điều kiện đảm bảo an toàn kết cấu tòa nhà, đã cố gắng mở thông hai phòng khách liền kề, biến hai căn thành một để mở rộng diện tích tổng thể.
Nhìn cú chơi lớn này, Lương Quyến không khỏi thầm tặc lưỡi: Bạn của người giàu, quả nhiên cũng là người giàu, làm người làm việc đúng là khác hẳn. Căn hộ Quan Giang Phủ vốn đã rộng rãi rồi, mà còn chịu chơi mua liền hai căn để cải tạo.
Nghĩ đến việc chính còn chưa làm xong, Lương Quyến không cảm thán thêm nữa, cầm chìa khóa tra vào ổ, nhẹ xoay mở cánh cửa nặng trịch.
Vừa mở cửa ra, một luồng mùi nồng nặc của formaldehyde xộc thẳng vào mũi. Lương Quyến giơ điện thoại bật đèn pin, dựa vào ánh sáng yếu ớt, lần mò công tắc đèn lớn trong phòng khách trên tường.
Đến khi đèn trong phòng khách sáng trưng, Lương Quyến đứng ở cửa mới dần dần nhận ra có gì đó không ổn.
Phòng khách rộng lớn gần như có thể dùng từ bừa bộn để hình dung, trong phòng không có lấy một món đồ nội thất ra hồn, những bàn ghế chắp vá tạm bợ bày la liệt khắp nơi.
Dụng cụ thi công và thùng sơn vứt lung tung, tường vừa được quét sơn trắng, còn chưa khô, Lương Quyến thậm chí còn mơ hồ thấy cả dấu nước.
Dưới chân là nền xi măng trơn trụi, dây điện phục vụ cho các ổ cắm đã được lắp sẵn vẫn còn lộ thiên.
Đây rõ ràng là một căn hộ chưa hoàn thiện, vẫn đang trong quá trình thi công.
Nếu không phải chính tay Mạc Quyên đưa chìa khóa cho cô, mở được cánh cửa phòng quen thuộc này một cách suôn sẻ, Lương Quyến đã suýt nữa nghi ngờ bản thân đến nhầm nơi.
Cánh cửa phòng ngủ chính trước mặt khép hờ, Lương Quyến chần chừ bước lại gần, do dự mãi vẫn không dám đẩy cửa vào, cuối cùng lại bị người bên trong kéo mở từ phía trong.
"Em đến chậm quá đấy, anh đã chờ em suốt một tiếng đồng hồ rồi!"
Một giọng trách quen thuộc vang lên bên tai, Lương Quyến ngẩng đầu lên đầy kinh ngạc, đôi mắt trong trẻo lập tức chạm phải đôi mắt hoa đào cô hằng nhung nhớ bấy lâu.
"Sao lại là anh? Sao anh lại ở đây?"
Giọng cô khẽ run lên. Dù Lục Hạc Nam đang đứng ngay trước mặt, cô vẫn cảm thấy thật khó tin vào sự thật này.
Lục Hạc Nam đứng yên tại chỗ, nhìn Lương Quyến mà không nói gì.
Anh đút tay vào túi quần, nhướng mày, khóe môi khẽ cong lên một nụ cười nhẹ. Ý tứ không lời là: "Tại sao anh lại không thể ở đây?"
Lương Quyến bước lên một bước, ngón tay trắng nõn chủ động siết lấy cánh tay Lục Hạc Nam, giọng điệu dịu dàng như làm nũng: "Anh đến Bắc Thành từ khi nào? Sao không báo cho em một tiếng?"
Cổ họng Lục Hạc Nam bất giác khẽ chuyển động, khi ngón tay của Lương Quyến chạm lên cánh tay anh, một cơn nóng bức khó hiểu dâng lên trong lòng.
Cho dù anh có tự nhận là quân tử, thì khoảnh khắc này cũng khó lòng giữ vững tâm trí.
Ở bên nhau gần một tháng, Lương Quyến hiếm khi nghe theo tiếng lòng mình như bây giờ, chủ động nhào vào lòng anh. Câu "xa cách càng khiến lòng thêm khát khao" mà người ta thường nói, quả là có lý.
"Một tiếng trước anh đã đến." Lục Hạc Nam cụp hàng mi dài, vươn cánh tay kéo Lương Quyến vào lòng, khẽ thở dài một tiếng đầy mãn nguyện.
Dù giây phút ôm ngọc trong lòng này là cái giá phải trả bằng bao nhiêu đêm thức trắng, nhưng Lục Hạc Nam thấy — tất cả đều đáng giá.
Bởi vì anh biết, cô gái của anh, dù những ngày qua không thể gặp anh, cũng vẫn luôn nhớ đến anh.
Nghe được câu trả lời ấy, trong lòng Lương Quyến dâng lên một tia ngọt ngào, cô ngẩng tay ôm lại Lục Hạc Nam, chôn khuôn mặt đỏ bừng vào lồng ng.ực anh.
Thì ra vừa đến Bắc Thành là lập tức chạy đến gặp cô? Nhưng địa điểm gặp mặt này, đúng là hơi kỳ lạ thật.
"Anh có mệt không?" Sau khi ôm nhau một lúc, Lương Quyến ngẩng đầu, dịu dàng hỏi han.
Lục Hạc Nam dùng một tay ôm lấy eo cô, tay còn lại di chuyển lên cổ cô, đầu ngón tay thô ráp nhẹ nhàng vu.ốt ve làn da mềm mịn, khiến Lương Quyến rùng mình trong lòng anh, giọng nói cũng run rẩy.
"Nếu anh nói là mệt, em định bồi thường cho anh thế nào?" Đôi mắt đen láy của Lục Hạc Nam ánh lên d.ục v.ọng kìm nén, vòng tay siết chặt hơn, kéo cô lại gần anh thêm chút nữa.
Lương Quyến bị động bước về phía trước, lập tức cảm nhận được nơi nhạy cảm giữa hai chân anh nóng rực khác thường. Nhiệt độ nơi đó cao đến mức khiến cô giật mình, giọng nói vốn đã rối loạn lại càng trở nên đứt quãng.
"Anh... anh định làm gì em?"
"Hôn một cái, được không?" Cô gái nhỏ trước mặt ngày càng mềm yếu, Lục Hạc Nam bật cười, dùng tay nâng cằm cô lên, dịu dàng dẫn dắt.
Giọng anh vẫn từ tốn, nhưng khàn khàn vì xúc động, lộ rõ sự khao khát đang sôi trào trong lòng.
Đúng là anh muốn có được cô, nhưng không phải ngay lúc này. Còn nhiều thời gian, anh có thể chờ.
Nhưng mong ước nhỏ nhoi này của anh, cô gái của anh cũng không muốn để anh toại nguyện.
Ngay khoảnh khắc đôi môi sắp chạm xuống, Lương Quyến khẽ nghiêng đầu, cứng giọng từ chối: "Không muốn."
Từ lần trước, khi Lục Hạc Nam mở mắt lúc hôn cô, ánh mắt tràn đầy khao khát và chiếm hữu khiến cô xấu hổ đến không dám đối diện.
Ngọn lửa khơi lên từ trước giờ đã bùng cháy như muốn thiêu rụi tất cả, nhưng nụ hôn hụt khiến khát vọng khó tiêu tan, đôi mắt Lục Hạc Nam ngập tràn sắc đỏ vì kìm nén.
Tiếng thở của anh nặng nề vang bên tai cô như từng tiếng sấm nổ.
Anh cúi người, ghé sát hõm cổ cô, đôi môi mỏng lướt nhẹ qua làn da mềm mại, như mơn trớn, như nghiền ngẫm.
"Tại sao không muốn?" Cảm nhận được Lương Quyến trong vòng tay mình ngày càng mềm mại, Lục Hạc Nam tranh thủ hỏi một câu.
Lương Quyến bị anh làm cho toàn thân run rẩy, cô cũng khó chịu không kém, nhưng vẫn không muốn hạ thấp mình, để anh vượt qua ranh giới cuối cùng.
Cố nhịn một lúc lâu, cô mới nhẹ giọng oán trách: "Ai bảo lần trước anh hôn mà lại mở mắt!"
Không ngờ lý do lại là chuyện này, Lục Hạc Nam cúi đầu bật cười bên vai cô, giọng nói trầm thấp đầy gợi cảm, như một cơn mê hoặc khiến Lương Quyến hoàn toàn đầu hàng, không còn sức kháng cự.
"Em yêu, nên anh mới muốn nhắm mắt hôn lại một lần nữa mà."