Con phố thương mại mà Lương Quyến và Thôi Dĩ Hoan định đến nằm đúng ngay điểm giao nhau của hai tuyến tàu điện ngầm. Gặp đúng dịp nghỉ lễ, cửa ra vào chuyển tuyến vốn đã đông đúc lại càng chật như nêm cối.
Nếu không nhờ công tác an ninh tàu điện ngầm ở Tân Hải làm tốt, suýt nữa Lương Quyến đã lạc mất Thôi Dĩ Hoan.
Khó khăn lắm mới đứng yên ổn trên thang cuốn, còn chưa kịp để Lương Quyến điều hòa lại hơi thở, Thôi Dĩ Hoan đứng trên bậc thang phía trên đã buông lời trước.
"Quyến Quyến, em đang yêu phải không?"
Câu nói nghe có vẻ như một câu hỏi, nhưng rơi vào tai Lương Quyến lại đầy hàm ý khẳng định.
Lương Quyến không đáp, ngẩng đầu nhìn lại mới phát hiện ánh mắt của Thôi Dĩ Hoan không rơi trên mặt cô, mà là rơi vào cổ tay cô.
Nói chính xác, là chiếc đồng hồ đeo tay của cô.
"Chị à, sao chị tự nhiên hỏi vậy?" Lương Quyến không thừa nhận cũng không phủ nhận, cố tình nói nước đôi.
"Mẹ chị với dì không có ở đây, em đừng giả vờ nữa, chị lại chẳng đi méc họ."
Thôi Dĩ Hoan rời mắt, khẽ cười với cô: "Ở công ty chị đúng là có một chiếc y hệt chiếc em đang đeo, chỉ khác là của cô ấy là hàng giả."
"Vậy chị làm sao biết được cái của em không phải đồ giả?" Bị vạch trần từng lớp đến cuối cùng, Lương Quyến vẫn muốn cứng miệng đến cùng.
Thang cuốn lên đến tầng trên, Thôi Dĩ Hoan kéo tay Lương Quyến bước ra đường bằng. Thoát khỏi khoang tàu chật chội ngột ngạt, hô hấp của cả hai cũng thoải mái hơn nhiều.
Thôi Dĩ Hoan vốn không định nói tiếp, nhưng đối diện ánh mắt dò xét của Lương Quyến, cô thở dài rồi đành kể tiếp: "Vì chị may mắn từng nhìn thấy chiếc đồng hồ thật, là của một thương gia giàu có ở Đại Lục." Thôi Dĩ Hoan híp mắt, cẩn thận hồi tưởng lại đoạn ký ức cách đây hai tháng.
"Công ty chị nhắm trúng chiếc đồng hồ đó, hôm đó chị đi cùng kiểm tra hàng, tiền cọc cũng đã đặt rồi. Vậy mà ba ngày sau vị thương gia ấy lại đổi ý. Thà đền gấp ba lần tiền cọc cũng không chịu bán đồng hồ cho công ty chị."
Nói đến đây, Thôi Dĩ Hoan nghiêng đầu liếc nhìn Lương Quyến, ánh mắt đầy trêu chọc: "Em có biết vì sao không?"
Trong lòng Lương Quyến đã lờ mờ đoán được câu trả lời, nhưng vẫn giả vờ ngây thơ: "Vì sao?"
"Vì có người ở Đại Lục ra giá sáu triệu để mua lại chiếc đồng hồ đó." Thôi Dĩ Hoan khẽ cười, giọng lại rất thản nhiên, "Sáu triệu đấy, dù có đền gấp ba tiền cọc cũng chưa đến sáu trăm ngàn, ai mà từ chối được vụ làm ăn lớn như thế?"
Sáu triệu để mua lại — mọi thứ đều ăn khớp. Lương Quyến không khỏi thầm cảm thán trong lòng: Đây đúng là một mối duyên kỳ lạ!
"Còn muốn tiếp tục chối nữa không?" Thôi Dĩ Hoan cong môi, trong mắt đầy vẻ trêu ghẹo, "Quyến Quyến, mau nói với chị đi, đeo sáu triệu trên cổ tay cảm giác thế nào?"
Lương Quyến theo bản năng giấu tay vào túi áo, trên mặt hiện rõ vẻ chột dạ bị nhìn thấu: "Cho dù của em là hàng thật, cũng chưa chắc đã là cái mà công ty chị nhắm tới?"
Nụ cười trên môi Thôi Dĩ Hoan càng sâu hơn, cô em họ này từ nhỏ đã miệng lưỡi cứng rắn, nổi tiếng là không thấy quan tài không đổ lệ, không đâm đầu vào tường không chịu quay lại.
Cô đột nhiên cảm thấy, mình cần phải dạy cho em gái một bài học nho nhỏ, để hiểu được chiếc đồng hồ ấy không dễ gì mà có.
Để em ấy không phụ tấm lòng người tặng — bất kể tấm lòng đó là vô tình hay hữu ý, thì ít nhất người ta cũng đã bỏ tiền thật bạc thật ra.
"Em biết vì sao một chiếc đồng hồ giá gốc hai trăm ngàn lại có thể bị đẩy giá lên sáu triệu không?" Thôi Dĩ Hoan nghiêng đầu, ánh mắt khóa chặt lấy Lương Quyến, chậm rãi mở miệng.
"Tại sao?" Bước chân của Lương Quyến khựng lại, lần này sự nghi hoặc của cô là thật.
Từ khi nhận được chiếc đồng hồ này đến giờ, cô vẫn luôn không hiểu sao đồng hồ hai trăm ngàn lại có thể đội giá lên tận sáu triệu? Chẳng lẽ thật sự vì Lục Hạc Nam ngốc nghếch nhiều tiền?
Thôi Dĩ Hoan cụp mắt, kéo tay Lương Quyến ra khỏi túi, tháo chiếc đồng hồ khỏi tay cô. Mặt đồng hồ được lật lại, cô chỉ vào dòng chữ nhỏ khó thấy ở mặt sau cho Lương Quyến xem.
"Vì chiếc đồng hồ này có dãy số kết thúc bằng ba con số chín."
"Vì công ty chị đặt cọc trước, người bí ẩn muốn mua ban đầu còn không định cướp ngang. Nhưng khi biết được dãy số serial ở mặt sau, người đó lập tức kiên quyết phải mua bằng được."
Mỗi chiếc đồng hồ của Royce đều có một dãy số serial riêng biệt. Mấy chữ số đầu biểu thị tay nghề chế tác, nguồn gốc bộ máy, chất liệu mặt kính và đá quý.
Còn mấy chữ số cuối cùng tượng trưng cho số lượng sản phẩm đã được Royce sản xuất từ khi thành lập đến nay, suốt gần năm mươi năm.
Đồng hồ của Royce vốn đã có mức giá cao ngất ngưởng trong ngành, nhưng vẫn được giới nhà giàu săn đón chính vì hãng chỉ quan tâm đến chất lượng, không chạy theo số lượng.
Mỗi năm chỉ sản xuất chưa đến hai trăm chiếc, và đúng vào năm sản xuất chiếc mà Lương Quyến đang cầm, đó lại chính là chiếc thứ 9.999 của hãng.
Một cặp đồng hồ đôi có đuôi số ba chín như vậy, vốn đã không thể đem so với những chiếc đồng hồ đôi thông thường, mà giá trị và ý nghĩa được gán cho nó cũng lập tức được nâng lên tầm cao mới.
Sau khi Thôi Dĩ Hoan nói xong tất cả, Lương Quyến đứng giữa dòng người tấp nập, lặng thinh hồi lâu.
Lần này cô mới xem như hiểu rõ toàn bộ câu chuyện phía sau, cùng với tất cả tâm ý chưa từng được nói thành lời.
Khi một lần nữa đeo chiếc đồng hồ lên cổ tay, các đầu ngón tay của Lương Quyến khẽ run. Sự run rẩy này có nhiều lý do, phần nhiều là vui mừng, sau đó là cảm động, rồi đến sợ hãi.
Được yêu quá nhiều, Lương Quyến chỉ biết thầm nói một câu: "Mình thật may mắn", rồi lại thở dài một tiếng: "Thật sự thấp thỏm không yên."
Sau bốn năm đại học và nửa năm làm việc ở Hương Cảng, Thôi Dĩ Hoan cũng học được mấy câu tiếng Quảng vụng về.
Cô tròn môi, phát âm từng chữ một bằng tiếng Quảng Đông: "Trường trường cửu cửu" — một điềm lành mang theo hy vọng trọn vẹn dài lâu.
Tiếng Quảng luôn mang theo một thứ ma lực lạ thường, bốn chữ "Trường trường cửu cửu" vừa dứt, khóe mắt Lương Quyến đã nóng lên, làn sương mỏng nhanh chóng phủ mờ đôi mắt, khiến cô chẳng còn nhìn rõ con đường phía trước.
Nhưng không nhìn rõ đường đi phía trước thì sao?
Trước cơn bão sẽ có người sẵn sàng không do dự mà đứng chắn trước mặt cô.
Trước khi xuất phát, Lương Quyến cứ tưởng hôm nay chỉ là cuộc dạo chơi ngẫu hứng giữa hai chị em gái. Cho đến khi dạo hết ba tầng của trung tâm thương mại, cô mới hiểu ra, hôm nay Thôi Dĩ Hoan đến là có mục đích... tiêu tán tài sản.
"Chị à, rốt cuộc là chị định mua gì vậy?"
Lương Quyến không chịu nổi nữa, vừa bước vào cửa hàng quần áo liền ngồi phịch xuống ghế sofa trong cửa hàng.
Tổng thể mà nói, Thôi Dĩ Hoan kéo Lương Quyến đi qua không biết bao nhiêu cửa hàng, nào là đồ nam, đồ văn phòng phẩm, rồi đến cửa hàng nước hoa, mỹ phẩm các loại. Số lượng và mẫu mã quá đa dạng khiến Lương Quyến chẳng đoán ra nổi chị họ đang định làm gì.
"Chị cũng chưa biết mình muốn mua gì nữa." Thôi Dĩ Hoan treo lại chiếc áo sơ mi đen của nam giới lên giá, rồi vẫy tay gọi nhân viên bán hàng, nhờ lấy chiếc áo màu xanh rêu ở đầu bên kia của giá.
Trong lòng Lương Quyến không khỏi chửi Thôi Dĩ Hoan mấy trăm lần: không biết mua gì mà đi lòng vòng lâu như vậy? Từ nhỏ đến giờ cô đã ghét nhất là đi mua sắm rồi.
"Được rồi được rồi, đừng giận nữa. Lát chị mua cho em một ly trà sữa nhé? Topping thêm bao nhiêu cũng được!"
Tranh thủ lúc nhân viên bán hàng đang đi lấy đồ, Thôi Dĩ Hoan bước nhanh lại gần, dỗ dành cô em gái nhỏ đang giận dỗi.
"Sắp đến Lễ Tình Nhân rồi còn gì? Chị đang chọn quà đấy thôi! Chẳng lẽ em không định chọn quà cho bạn trai à?"
Vừa nói, Thôi Dĩ Hoan vừa đón lấy chiếc áo màu xanh rêu từ tay nhân viên, chăm chú ngắm nghía một hồi rồi vẫn không vừa ý, đành ngại ngùng trả lại.
Lễ Tình Nhân? Chọn quà?
Thông tin hơi bị nhiều. Mãi đến khi bị kéo ra khỏi cửa hàng này và bước vào cửa hàng khác, Lương Quyến vẫn còn ngẩn ngơ: "Chị... chị cũng đang yêu à?"
Thôi Dĩ Hoan nhướng mày, hừ một tiếng cười khẽ, xem như là thừa nhận.
Lương Quyến lập tức dừng bước, chắn trước mặt chị họ, chất vấn: "Vậy sao chị không nói với cô?"
"Chẳng phải em cũng giấu dì à?" Thôi Dĩ Hoan liếc nhìn cô một cái, thấy em mình có vẻ hơi làm quá.
"Em không nói là để tránh phiền phức không đáng có!" Lương Quyến bị chạm đúng chỗ đau, liền phản ứng dữ dội.
Thôi Dĩ Hoan đẩy cô sang một bên, tự cúi xuống tiếp tục lựa quà, giọng lười biếng nhưng đầy lý lẽ: "Chị cũng vậy, để tránh phiền phức không cần thiết."
"Hiểu rồi, giống em, đều là kiểu yêu đương không thể để người khác biết." Lương Quyến gật gù, như thể đã nhìn thấu mọi chuyện, rồi lại kéo theo đống túi to túi nhỏ đi tìm một cái ghế trống ngồi xuống.
Thôi Dĩ Hoan liếc em họ một cái. Sinh viên khoa Văn ngữ Trung Quốc đây hả? Mấy cái từ gì đâu không vậy? Đang yêu đương đàng hoàng, mà sao nghe cứ như chuyện không thể thấy ánh sáng?
"Chị đâu có yêu đàn ông đã có vợ, sao lại là yêu đương không thể công khai?" Thôi Dĩ Hoan càng nghĩ càng tức, tiện tay ném luôn túi xách vào lòng Lương Quyến, giọng dọa dẫm.
Lương Quyến tựa vào ghế, bình thản trả lời: "Thì là môn không đăng, hộ không đối thôi mà!"
Cái "luận điểm" yêu đương hay hôn nhân phải "môn đăng hộ đối" này, là hôm nay cô mới được nghe từ mẹ và bà cô, giờ đem ra áp dụng liền, trả đũa luôn.
Lần này Thôi Dĩ Hoan không phản bác ngay, mà lại gián tiếp thừa nhận. Chỉ là tình hình có vẻ không giống như Lương Quyến tưởng.
"Đúng là không môn đăng hộ đối, nhưng tình hình của chị thì trái ngược hoàn toàn với em."
Thôi Dĩ Hoan nheo mắt, cười khẩy một tiếng rồi nói tiếp: "Bạn trai chị ấy à, đừng nói đến chuyện bỏ ra sáu triệu mua đồng hồ, sợ là kêu anh ta bỏ ra sáu trăm đồng mời chị đi ăn một bữa còn khó."
Nghe đến đó, Lương Quyến lập tức thẳng người, giọng cũng nghiêm túc hơn nhiều: "Chị nói gì vậy?"
Biểu cảm của Lương Quyến càng cứng đờ thì Thôi Dĩ Hoan lại càng muốn xoa dịu bầu không khí.
Cô cố ý lên giọng bắt chước kiểu nói chuyện trên mấy clip ngắn, đùa giỡn: "Daddy à~ ảnh đâu phải trai nghèo đâu~"
Thấy ánh mắt Lương Quyến càng lúc càng lo lắng, Thôi Dĩ Hoan đành thở dài bất lực: "Ai da! Yên tâm đi, chị không phải kiểu mù quáng vì yêu, trong lòng chị biết rõ cả. Em lo cho mình trước đi!"
Có đôi khi Lương Quyến cũng không rõ lắm, không biết trong nhà mình có phải thật sự mang gene tỉnh táo và độc lập bẩm sinh không, mà chị họ Thôi Dĩ Hoan trong mấy chuyện này, so với cô, đúng là cao tay hơn một bậc.
Đã nói ra rõ ràng và dứt khoát như vậy, chắc cũng chưa lún quá sâu. Lương Quyến tạm thời cũng yên tâm phần nào.
Nhưng mà nhắc đến quà Lễ Tình Nhân, cũng xem như gợi nhắc cho cô nàng mới biết yêu lần đầu như Lương Quyến một chút. Trong mấy tầng tiếp theo khi đi dạo, cô cũng bắt đầu để ý xem có món quà nào hợp với Lục Hạc Nam hay không.
Áo sơ mi, cà vạt, khuy măng sét — mấy thứ đó đối với Lục Hạc Nam mà nói thì đúng là thường dùng, nhưng cũng quá phổ biến, chẳng có gì mới mẻ để tạo bất ngờ.
Hàng hóa trên giá nhiều đến hoa cả mắt, đến cuối cùng Lương Quyến lại thấy nản lòng.
Với một người như Lục Hạc Nam, từ nhỏ sống trong nhung lụa, ăn chơi xa hoa, tiếp xúc toàn là đồ quý giá, bất kể thứ mới mẻ đắt tiền đến đâu bày ra trước mặt, chắc anh cũng chẳng thèm chớp mắt, nói gì đến chuyện mong thấy được một chút ngạc nhiên thích thú trên mặt anh?
Cảm giác thất bại này quá rõ rệt, cố gắng thế nào cũng không thể xua đi được.
Khoảng cách thực tế đặt ngay trước mắt, cho dù Lương Quyến có không muốn thừa nhận thế nào, thì cuối cùng cô vẫn phải ngầm đồng tình — yêu đương, quả thật cũng cần "môn đăng hộ đối".
Thôi Dĩ Hoan cà thẻ xong, xách theo chiếc túi giấy tinh xảo, trong sự chào đón niềm nở của nhân viên bán hàng, ung dung đi về phía Lương Quyến.
Dạo một buổi chiều trời, cuối cùng Thôi Dĩ Hoan vẫn quyết định mua lọ nước hoa nam mà ngay từ khi vừa bước vào trung tâm thương mại, ở cửa hàng đầu tiên, cô đã để mắt đến.
"Chị mua xong rồi, còn em thì sao? Muốn đi tiếp không?"
Lương Quyến ngẩng đầu nhìn chị họ, do dự một chút, rồi cúi xuống nhìn đôi chân đã mỏi nhừ của mình, cuối cùng lắc đầu.
"Không đi nữa, về nhà thôi."
Có lẽ là đã nhận ra hôm nay không thể mua được món quà vừa ý nhất, nên Lương Quyến cũng chẳng còn hứng thú nhìn đông ngó tây. Thậm chí lúc khoác tay Thôi Dĩ Hoan bước lên thang cuốn đi xuống, cả người cô cũng thả lỏng hơn rất nhiều.
Ở mỗi góc cua của thang cuốn trong trung tâm thương mại đều bày bán một số món đồ nhỏ xinh. Ví dụ như ở khu vực giao nhau giữa tầng năm và tầng sáu, những chiếc kính râm với đủ kiểu dáng và màu sắc đã phần nào thu hút ánh mắt của Lương Quyến.
Còn ở góc cua giữa tầng ba và tầng hai, Lương Quyến hoàn toàn dừng bước lại.
Bên trong tủ kính trong suốt là một loạt bật lửa đồng nhất.
Nói là đồng nhất, bởi trong mắt Lương Quyến, chúng đều là những chiếc nhỏ nhỏ, vuông vức như nhau, chỉ khác đôi chút ở hoa văn hoặc hình khắc bên ngoài.
Ngay khoảnh khắc nhìn thấy bật lửa, dây thần kinh trong lòng Lương Quyến khẽ rung lên, vô thức nhớ tới rất nhiều chuyện liên quan đến Lục Hạc Nam.
Con người là loài động vật thị giác điển hình, mà cô thì cũng chẳng phải ngoại lệ.
Hồi tưởng lần đầu gặp Lục Hạc Nam, là ở phòng riêng tầng 28 của khách sạn Thế Kỷ Bắc Thành. Anh ngồi giữa đám đông, mặc cho người ta tán tụng thế nào, ánh mắt anh vẫn luôn hờ hững, không mang theo chút cảm xúc nào.
Lông mi rủ xuống, khóe môi vương nụ cười xa cách, ngông cuồng và kiêu ngạo, như thể chẳng ai lọt được vào mắt anh.
Khi Lương Quyến bất ngờ bước vào, giữa những ngón tay thon dài của anh đang kẹp một điếu thuốc, ánh lửa mờ mờ tắt tắt, ánh mắt anh hờ hững liếc về phía cô đang đứng ở cửa.
Qua làn khói mờ ảo, cô thậm chí không nhìn rõ vẻ mặt anh.
Khi ấy anh đang nghĩ gì? Là thấy cô thú vị, hay là chán ghét sự đường đột của cô?
Có lẽ chính trong làn khói mịt mù ấy, giữa một giây phút khách khứa đầy phòng, bốn mắt giao nhau, Lương Quyến đã nảy sinh thứ khát khao không nên có với người đàn ông trước mặt.
Sau đó, sau khi chứng kiến sự mạnh mẽ lẫn yếu mềm của anh, tình cảm cũng ngày một bén rễ sâu hơn.
Vì thế trong lòng Lương Quyến, bật lửa và Lục Hạc Nam dường như là cặp đôi hoàn hảo. Dù sao đó cũng là nơi khởi đầu của mọi rung động cô dành cho anh.
"Muốn tặng bật lửa à?"
Thôi Dĩ Hoan thấy Lương Quyến dừng lại, liền bước tới gần, thấp giọng hỏi.
"Ừm." Lương Quyến cụp mắt khẽ đáp, rồi lại hỏi ý kiến của Thôi Dĩ Hoan: "Chị thấy sao? Có bị coi là tầm thường quá không?"
"Quà là để thể hiện tấm lòng, làm gì có chuyện đắt hay rẻ?" Thôi Dĩ Hoan chẳng mấy để tâm, vỗ vai Lương Quyến như để cô yên tâm chọn món mình thích nhất.
Nhân viên bán hàng thấy Lương Quyến đứng trước quầy kính đã lâu liền tinh ý bước tới.
"Cô muốn chọn loại nào? Tôi có thể giới thiệu một chút."
Lương Quyến lúng túng, vốn chỉ là ý nghĩ bộc phát muốn tặng bật lửa, còn chọn kiểu gì, hoa văn ra sao, trong đầu cô hoàn toàn trống rỗng, chẳng nắm bắt được điểm nào.
Nhân viên rất chuyên nghiệp, chỉ nói chuyện đôi ba câu là nhận ra sự bối rối của Lương Quyến, liền đổi cách tiếp cận.
"Cô mua để dùng hay tặng người khác? Là chồng cô sao?" Nhân viên cúi đầu liếc Lương Quyến một cái, thấy cô còn trẻ, bèn bổ sung ngay, "Hay là tặng bạn trai?"
Gần đến Lễ Tình nhân, mấy cô gái trẻ mua bật lửa tặng bạn trai không ít, nên nhân viên hỏi rất tự nhiên.
Nhưng Lương Quyến lại không tự nhiên như vậy. Cô cúi đầu, lí nhí đáp: "Bạn trai."
Giọng nói thẹn thùng lại dè dặt, như thể người được tặng là một người không thể để lộ ra ánh sáng, khiến cô đến cả mở miệng cũng khó khăn.
"Mua bật lửa tặng bạn trai là hợp nhất rồi, luôn mang theo bên mình, không rời tay, lại riêng tư." Nhân viên mỉm cười khen tặng, nói về sự hợp lý khi chọn bật lửa làm quà.
Luôn mang theo, lại riêng tư sao? Tim Lương Quyến khẽ run lên, cô vốn không nghĩ tới điểm đó.
"Cô có thể xem mấy mẫu ở đây, đều là những mẫu bán chạy nhất, rất thích hợp để tặng bạn trai."
Nhân viên dẫn Lương Quyến tới giữa quầy, lấy ra vài mẫu bật lửa bán chạy nhất trong cửa hàng, lần lượt bày ra trước mặt cô.
Lương Quyến nhìn từng cái, tuy hình vẽ và hoa văn không khác nhau nhiều, nhưng chẳng cái nào khiến cô hài lòng. Đến cả Thôi Dĩ Hoan đứng bên cạnh cũng bắt đầu cảm thấy mất hứng.
"Không có cái nào phù hợp sao?" Nhân viên quan sát biểu cảm của Lương Quyến, khẽ thở dài, rồi lại nở nụ cười chuyên nghiệp dịu dàng.
"Vậy cô có thể xem mấy mẫu bên kia, tuy là dòng cổ điển nhưng..."
Nhân viên vừa định dẫn Lương Quyến tới tủ trưng bày bên cạnh, thì bị Lương Quyến bất ngờ ngắt lời bằng giọng nhẹ nhàng.
"Có thể xem cái đó được không?" Lương Quyến chỉ vào một góc của tủ kính, đôi mắt vốn u ám suốt cả buổi tối, rốt cuộc cũng ánh lên chút ánh sáng.
Nhân viên nhìn theo hướng Lương Quyến chỉ, thoáng do dự, nhưng vẫn nghe lời lấy ra chiếc bật lửa màu bạc đó.
Đó là một chiếc bật lửa không hề gây ấn tượng ngay từ cái nhìn đầu tiên, mà nhìn lại cũng vẫn rất bình thường.
Vì cả hai mặt đều là màu bạc xám tối, nên toàn thân bật lửa gần như không có ánh sáng. Bề mặt nhẵn nhụi, không có hoa văn dư thừa nào.
Điểm trang trí duy nhất trên bật lửa có lẽ là vài đường khắc nhỏ ở góc dưới bên phải — đó là vài bông tuyết bé tí, nhỏ đến mức gần như không nhìn thấy bằng mắt thường, chỉ có thể cảm nhận được bằng đầu ngón tay khi chạm vào thật kỹ.
Chiếc bật lửa cực kỳ hợp ý Lương Quyến ấy lúc này đang nằm yên lặng trong lòng bàn tay cô, cảm giác lành lạnh như xua tan đi cái nóng nực bức bối cả ngày.
"Cô quyết định chọn cái này?" Nhân viên hỏi với giọng dè dặt.
Lương Quyến đặt lại bật lửa vào trong hộp, giọng điệu nghiêm túc và chắc chắn: "Vâng, tôi muốn cái này. Phiền cô gói lại giúp tôi."
"Hay là cô xem thêm cái khác nhé?" Nhân viên nhận lấy hộp, nhưng hành động có phần chần chừ.
Lương Quyến định lắc đầu thì bị Thôi Dĩ Hoan cắt lời bằng giọng trầm: "Cái này thì sao?" Thôi Dĩ Hoan nhận ra vẻ muốn nói rồi lại thôi của nhân viên, liền hỏi thêm vài câu: "Chiếc bật lửa này có vấn đề gì à?"
Nhân viên vội vàng xua tay: "Bật lửa không có vấn đề gì cả, chỉ là tôi thấy mẫu này hơi đơn điệu thôi..."
Câu sau nhân viên không nói tiếp, nhưng Lương Quyến và Thôi Dĩ Hoan thì đã hiểu rõ.
Một nhân viên bán hàng tốt bụng, sợ món quà Lương Quyến chọn sẽ không được bạn trai cô thích, ảnh hưởng đến tình cảm giữa hai người.
"Vậy cô có muốn xem thêm không?" Sau khi nói ra hết suy nghĩ trong lòng, nhân viên nhẹ nhàng thở phào.
"Không cần đâu." Lương Quyến mỉm cười từ chối lòng tốt của nhân viên, ánh mắt điềm tĩnh và dịu dàng.
"Anh ấy sẽ thích cái này thôi."
Chờ đến lúc hai chị em rời khỏi trung tâm thương mại, ăn tối xong chuẩn bị về nhà thì đúng lúc lại gặp giờ cao điểm buổi tối. Nghĩ đến cảnh chen chúc trên tàu điện ngầm lúc trưa, cả hai chẳng ai bảo ai, cùng ngầm hiểu mà quyết định bắt taxi về.
Giao thông ở Tân Hải từ lâu đã là một trong những điểm yếu trong quy hoạch đô thị, taxi cứ đi rồi lại dừng, khiến cho Lương Quyến cũng bắt đầu thấy lơ mơ buồn ngủ.
"Quyến Quyến này, sao em chắc chắn là bạn trai em sẽ thích cái bật lửa đó thế?"
Thật lòng mà nói, Thôi Dĩ Hoan cũng thấy cái bật lửa kia hơi đơn điệu. Nhưng Lương Quyến từ trước tới giờ làm việc luôn có chủ kiến, nên lúc cô quyết định chọn nó, Thôi Dĩ Hoan cũng không nói gì thêm.
Lương Quyến lim dim mở mắt, cho đến khi Thôi Dĩ Hoan lấy bật lửa ra khỏi hộp, ánh mắt cô vẫn chưa lấy lại được vẻ tỉnh táo.
Thôi Dĩ Hoan giơ bật lửa lên gần cửa kính xe bên phía Lương Quyến, mượn ánh sáng yếu ớt từ ngoài đường hắt vào, mới lờ mờ thấy rõ đường nét của bật lửa.
Vẫn là một dáng vẻ bình thường, chẳng có gì đặc biệt.
Đèn đường vàng vọt bên lề đường lần lượt sáng lên.
Dưới ánh đêm, vài bông hoa tuyết nhỏ in trên bật lửa, tình cờ lại hài hòa với bông hoa tuyết lớn lấp lánh trong mặt đồng hồ trên cổ tay Lương Quyến.
Thôi Dĩ Hoan chớp mắt nhìn gương mặt ngủ yên của Lương Quyến, bỗng nhiên như hiểu ra điều gì.
*
Để tránh lặp lại sai lầm như với chiếc đồng hồ, Lương Quyến nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng quyết định giấu chiếc bật lửa vào nơi sâu nhất trong tủ quần áo.
Chỉ đợi đến lúc khai giảng quay lại Bắc Thành, gặp lại Lục Hạc Nam thì sẽ bù đắp món quà lễ Tình nhân muộn này. Lương Quyến tuy không phải người đặt nặng nghi lễ, nhưng trong lòng vẫn có chút tiếc nuối.
Một ngày lễ Tình nhân tốt đẹp như vậy, sao lại thành lễ chia ly?
Vì luôn mong mỏi được gặp lại, Lương Quyến cảm thấy cái Tết năm nay trôi qua thật chậm chạp.
Đêm ba mươi Tết, sau bữa cơm tất niên, nhân dịp người thân bạn bè chúc Tết lẫn nhau, Lương Quyến đường đường chính chính trò chuyện với Lục Hạc Nam khá lâu ở nhà.
Trong lúc đó, Lục Nhạn Nam còn gọi điện đến, nói chuyện phiếm đôi ba câu với Lương Quyến. Ý chính là cảm ơn cô đã khuyên nhủ Mạc Quyên, và nếu có dịp thì nhất định mời cô đến Giang Châu chơi.
Đây là lần đầu tiên Lương Quyến tiếp xúc với người nhà của Lục Hạc Nam, nên khi nói chuyện, cô cũng không tránh khỏi trở nên dè dặt và kính cẩn hơn thường ngày. Đến khi Lục Hạc Nam cầm điện thoại trở lại, cô vẫn chưa kịp điều chỉnh lại tâm trạng.
"Chẳng phải chỉ nói mấy câu với chị anh thôi sao, sao em căng thẳng dữ vậy?" Giọng Lục Hạc Nam trầm thấp mà mang theo tiếng cười trêu chọc, rõ ràng là đang chọc ghẹo Lương Quyến.
Mặt Lương Quyến đỏ bừng, không muốn bị coi thường, nghiến răng: "Ai căng thẳng? Bình thường em vẫn nói năng như vậy mà?"
Lục Hạc Nam khẽ cười hai tiếng, trêu cô là con hổ giấy dễ bị vạch mặt, chỉ biết bám lấy anh mà tuỳ tiện làm càn.
"Tết này trôi qua thế nào? Vui không?"
Ngoài cửa sổ đột nhiên bùng lên vài chùm pháo hoa, giọng nói nhẹ bẫng của Lục Hạc Nam suýt nữa bị tiếng nổ rực rỡ ấy nuốt chửng.
Lương Quyến lơ đãng nhìn ra ngoài, đáy mắt bỗng dâng lên vài tia ướt át, giọng cũng trở nên mềm hẳn đi.
"Vui lắm."
Nếu anh ở bên thì chắc chắn sẽ vui hơn nữa.
Đầu dây bên kia, Lục Hạc Nam ngừng lại một nhịp, Lương Quyến khịt khịt mũi, sợ anh phát hiện ra điều gì, liền vội vã tìm một lý do vụng về để cúp máy.
Bóng đêm luôn khiến cảm giác con người trở nên sâu sắc hơn, cả những nỗi cô đơn hay uất ức cũng bị khuếch đại.
Lương Quyến trằn trọc mãi không ngủ được, kéo rèm ra, nằm bò bên cửa sổ, thẫn thờ nhìn ra bên ngoài.
Khi ánh pháo hoa lụi tàn trong lặng lẽ, thỉnh thoảng lại có vài cánh nhẹ nhàng, tinh khôi như lông vũ rơi xuống, tan biến vào màn đêm vô tận.
Thì ra là tuyết rơi rồi.
Cô nghiêng người cầm lấy điện thoại, chậm rãi gõ một dòng tin nhắn gửi cho Lục Hạc Nam.
— [Em nhớ anh nhiều lắm.]
Cân nhắc và do dự rất lâu, cuối cùng Lương Quyến vẫn xoá đi dòng tin nhắn vừa sến vừa chua chát ấy, rồi đổi thành:
— [Tân Hải hôm nay có tuyết rồi.]