Mục lục
Trước Khi Tuyết Rơi Hãy Chia Tay
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sau khi thay quần áo xong, Lương Quyến ôm áo khoác vest của Lục Hạc Nam quay lại sảnh tiệc, từ cửa bên bước vào. Cô vô thức liếc nhìn vị trí chủ tọa bên bàn tiệc.

Trống không. Anh thực sự không quay lại.

Câu nói như để trấn an cô đừng căng thẳng —"ngồi một lát rồi sẽ đi" — hóa ra không phải chỉ là lời nói đùa.

Anh thật sự không quay lại.

Số người tụ họp trong đại sảnh vẫn đông như trước. Trên đường quay lại, Lương Quyến gặp vài người quen, chỉ là cô ôm chặt chiếc áo vào lòng, gượng gạo nở một nụ cười, đến cả đối phương nói gì cô cũng chẳng nghe rõ.

Cho đến khi quay người lại, bất ngờ chạm mặt Kiều Gia Mẫn. Khi ánh mắt hai người va chạm, Lương Quyến có chút hoảng hốt không kịp phản ứng.

Ánh mắt của Kiều Gia Mẫn quá đỗi ngạo mạn, lạnh lùng, mang theo một kiểu đánh giá gần như cay nghiệt, khiến Lương Quyến cảm thấy bản thân như đang đứng giữa hội trường lộng lẫy ánh đèn, lại t.rần tr.ụi không mảnh vải che thân.

Cô chợt thấy xấu hổ trong khoảnh khắc, vì chính mình khi nãy còn khẽ rung động như sống lại từ cõi chết.

"Cô Kiều." Lương Quyến chủ động bước đến, miễn cưỡng bắt chuyện.

Phải gọi là bà Lục mới đúng, nhưng cô không có xu hướng tự hành hạ bản thân. Dù danh xưng đó đã lên đến cổ họng, cô vẫn không thể nào nói trọn vẹn một cách suôn sẻ.

Kiều Gia Mẫn khẽ gật đầu, không chấp nhặt chuyện xưng hô. Nhưng khi Lương Quyến từng bước đến gần, ánh mắt cô ấy tự nhiên rơi xuống chiếc áo khoác trong lòng Lương Quyến.

Chiếc áo ấy là của ai, nhạy bén như Kiều Gia Mẫn không thể không nhận ra.

Phát giác ánh nhìn của Kiều Gia Mẫn, nét mặt Lương Quyến có phần ngượng ngập. Là phụ nữ, cô đương nhiên hiểu rõ trong ánh mắt Kiều Gia Mẫn vừa lóe qua một tia địch ý.

Thế nên Lương Quyến vội vàng đưa áo khoác ra, có lẽ vì quá căng thẳng nên lời nói cũng hơi lắp bắp: "Chuyện xảy ra quá đột ngột, tôi lại quên mất phải trả lại chiếc áo này."

Cô cúi đầu, che đi nỗi xót xa sắp trào dâng trong mắt. Khi ngẩng lên, nụ cười trên môi cô nhàn nhạt, mang theo chút cảm kích và lễ độ vừa đủ: "Vài hôm nữa tôi sẽ rời khỏi Kinh Châu, e là không kịp gặp mặt để trả lại cho Chủ tịch Lục. Hay là—"

Cô khéo léo ngừng lại, thấy Kiều Gia Mẫn không có ý định đưa tay ra nhận, liền hơi nhích tay về phía trước, như chờ đợi người đối diện tiếp nhận cả chiếc áo lẫn lời mình chưa nói hết.

"Sao cô Lương không ở lại Kinh Châu thêm vài hôm nữa?"

Kiều Gia Mẫn giơ tay vuốt nhẹ sợi tóc bên thái dương, ánh mắt chuyển hướng, khéo léo rời khỏi chiếc áo, rơi xuống gương mặt của Lương Quyến.

Cô ta không nhận lấy áo, cũng không tiếp lời đang dang dở của Lương Quyến, mà đổi giọng, hỏi một câu nghe thì tưởng vô thưởng vô phạt.

Cô ta là đại tiểu thư nhà họ Kiều, là vợ hợp pháp của Lục Hạc Nam, là quý nữ danh tiếng bậc nhất Kinh Châu. Nơi công cộng như thế này, khí thế và hướng đi của cuộc nói chuyện, phải do cô ta nắm chắc, chứ không thể bị lòng ghen tuông dắt mũi.

Lương Quyến chống đỡ đôi tay cứng đờ, tay kia đưa lên chạm mũi, cười gượng hai tiếng: "Mùa đông ở Kinh Châu lạnh quá, lại hay có tuyết, tôi ở không quen."

Câu này hoàn toàn không phải nói dối.

Với Lương Quyến của hiện tại, cô không còn cách nào giữ được tâm thái bình thản để nhìn bất kỳ thành phố nào luôn có tuyết rơi mỗi mùa đông.

Tám năm trước, đêm hôm anh chính thức tỏ tình với cô, là một đêm tuyết trắng ngập trời ở Bắc Thành.

Năm năm trước, lần cuối cùng họ gặp nhau trước khi chia tay, Kinh Châu cũng chìm trong sương tuyết.

Vì sao sau khi chia tay, năm năm đó cô lại sống ở Cảng Châu? Vì ở đó quanh năm không có tuyết, sẽ không bất chợt kéo cô trở lại những hồi ức đau đớn, nơi cô không thể quay về cũng chẳng thể thoát ra.

"Vậy à? Mà cũng đúng, rất hiếm khi thấy cô xuất hiện ở đại lục." Kiều Gia Mẫn khẽ gật đầu, kéo dài giọng nói đáp lại.

Lý do cô đưa ra, chẳng biết Kiều Gia Mẫn nghe được bao nhiêu, tin bao nhiêu, chỉ là khuôn mặt vốn băng giá rốt cuộc cũng có chút dịu lại.

Kiều Gia Mẫn cong môi cười, nụ cười điềm nhiên và rộng lượng. Cánh tay ôm trước ngực cũng chịu buông xuống, thong thả nhận lấy chiếc áo từ tay Lương Quyến.

Cô ta dùng đầu ngón tay vuốt từng nếp nhăn trên chiếc áo, động tác mạnh mẽ như muốn xóa sạch dấu vết còn sót lại của ai đó.

"Chồng tôi là người như thế đấy, ngoài lạnh trong nóng. Cô cũng đừng quá để tâm chuyện anh ấy giúp cô."

Kiều Gia Mẫn cụp mi mắt, ánh mắt dịu dàng dừng lại trên chiếc áo khoác đặt trên cánh tay.

Có lẽ vết rượu sẫm màu trên ống tay trái quá chướng mắt, khiến cô ta nhớ lại điều gì đó. Cô ta khựng lại, hơi thở trở nên mỏng manh, im lặng một hồi mới khàn giọng tiếp lời: "Hôm nay, bất kể ai ngồi cạnh anh ấy, xảy ra chuyện gì, anh ấy cũng sẽ không khoanh tay đứng nhìn đâu."

Lời của Kiều Gia Mẫn, so với lời an ủi, chi bằng nói là một lời cảnh cáo khoác lớp vỏ dịu dàng.

Nhưng Lương Quyến không phải người ngốc. Chỉ ngây ra chừng hai ba giây, rồi liền hiểu được ẩn ý sâu xa trong lời nói của Kiều Gia Mẫn.

"Cô nói đúng, anh Lục —" Cô khẽ gật đầu, ánh mắt ngoan ngoãn, nét mặt dịu lại, trầm mặc mấy giây như đang tán đồng lời của Kiều Gia Mẫn, "Quả thật là một người rất tốt."

Lời vừa dứt, một giọng nữ đột ngột vang lên, cắt đứt dòng cảm xúc đang âm thầm cuộn trào: "Gia Mẫn! Sao em còn ở đây vậy?"

"Có chuyện gì à?" Kiều Gia Mẫn nghe tiếng liền xoay người, cười một cái, giọng ngọt ngào đến mức khiến người khác rùng mình.

"Chị vừa may gặp được đạo diễn chuyên làm phim nghệ thuật, không phải nên tranh thủ cơ hội hỏi vài điều hay sao?"

Lương Quyến vốn định nhân lúc này cáo từ rời đi, nhưng nghe thấy trong lời nói của Kiều Gia Mẫn có nhắc đến mình, đành phải gượng cười ở lại.

Người gọi Kiều Gia Mẫn là một phụ nữ thân hình phúc hậu, nhìn tuổi tác hẳn là bậc trưởng bối trong nhà họ Kiều.

Phụ nữ giàu có lớn tuổi thường không mấy hứng thú với phim nghệ thuật, chỉ lịch sự liếc nhìn Lương Quyến một cái, rồi khéo léo đưa chủ đề về lại Kiều Gia Mẫn.

"Hồi nãy chị đưa cháu gái ra bãi xe lấy đồ, tình cờ gặp Hạc Nam ở đó." Người phụ nữ thân mật khoác tay Kiều Gia Mẫn, cố tình hạ giọng, nháy mắt liên tục.

"Thật sao? Thì ra anh ấy ra bãi đậu xe, bảo sao tự nhiên lại không thấy đâu."

Nghe nhắc đến Lục Hạc Nam, Kiều Gia Mẫn vô thức siết chặt chiếc áo trong tay, phản xạ hỏi lại một câu, rồi vội vàng tự điều chỉnh vẻ mặt không tự nhiên.

"Cháu gái chị chào hỏi cậu ấy, hỏi sao lại đứng đó một mình, cậu ấy bảo là đang đợi người. Chị nghĩ mãi, ngoài em ra thì còn có thể đợi ai chứ?"

Người phụ nữ ấy cứ thao thao bất tuyệt, chẳng để ý nét cười của Kiều Gia Mẫn bắt đầu có phần gượng gạo.

"Trước khi đi, anh ấy còn nói muốn qua uống trà với ông cụ Thẩm. Chắc mới vừa uống xong thôi." Kiều Gia Mẫn cắn nhẹ môi, tay xoay xoay chiếc nhẫn kim cương trên ngón áp út.

"Vậy nên chị mới vội chạy về tìm em!" Người phụ nữ kia hào hứng kéo tay cô ta, đẩy cô ta về phía cửa ra vào, mặt đầy vẻ trêu ghẹo. "Mau ra bãi xe tìm cậu ấy đi, đừng để người ta chờ sốt ruột!"

"Vậy em đi trước đây." Kiễng gót bước đi trên đôi giày cao gót, Kiều Gia Mẫn chậm rãi xoay người lại. Trong đáy mắt lướt qua một tia thiếu tự tin, nhưng trước khi chạm vào ánh mắt của Lương Quyến, cô đã kịp thời thu lại.

"Cô Lương, chúc cô trở về Cảng Châu thuận lợi." Cô ta chớp mắt, mỉm cười tự nhiên, duyên dáng lễ độ mà chào tạm biệt Lương Quyến, "Có dịp sẽ đến Cảng Châu tìm cô uống trà, trò chuyện."

Cảng Châu, Cảng Châu – lời tiễn khách nghe thì nhẹ nhàng khéo léo, nhưng thật ra đâu cần thiết phải nhắc đi nhắc lại như vậy.

Lương Quyến mím môi cười nhẹ, phải dùng đến ý chí mạnh mẽ mới giữ được vẻ bình thản trên gương mặt.

Cô cảm ơn lời mời của Kiều Gia Mẫn, cũng đáp lại bằng một lời hứa khiến người ta cảm thấy an lòng: "Nhất định rồi."

Tiệc cưới sắp đến hồi kết, Lương Quyến buộc phải thu lại cảm xúc, cùng Quan Lai đi chúc rượu khắp nơi, mãi đến khi tiễn bước vị khách nữ cuối cùng trong sảnh.

Nhưng Thẩm Hoài Tự vẫn chưa rảnh tay, nên trong đại sảnh rộng lớn lúc này chỉ còn lại hai người: Lương Quyến và Quan Lai.

"Đầu gối cậu bị sao thế?" Quan Lai mệt mỏi rũ xuống, không màng đến hình tượng mà ngồi phịch xuống ghế, chỉ vào vết bầm trên đầu gối trái của Lương Quyến.

Lương Quyến nghe vậy thì vén váy lên, cúi mắt liếc nhìn, mới phát hiện đầu gối trái bị bầm tím từ lúc nào không hay, còn hơi sưng lên, trông khá đáng sợ.

"Chắc vừa rồi va vào đâu đó thôi." Cô buông váy xuống, trả lời hờ hững, chẳng mấy bận tâm.

"Không đau sao?" Quan Lai cau mày, vẫn đầy vẻ lo lắng, ánh mắt chăm chú nhìn chằm chằm đầu gối của cô.

Không đau sao?

Không hỏi thì không sao, vừa có người hỏi, cơn đau âm ỉ như muộn màng tỉnh dậy, từ tận sâu trong lòng dần lan ra khắp người, đến mức nỗi đau ấy như hòa vào hơi thở, trở thành một phần không thể tách rời khỏi cơ thể cô.

Lương Quyến bị hỏi đến không kịp phòng bị, đến nỗi đôi mắt trong suốt kia bất giác rưng lên một tầng nước mắt chua xót.

Rõ ràng chuyện năm năm trước đã sớm ngã ngũ rồi, tại sao bây giờ nhắc lại, lòng vẫn còn đau đến thế?

Họ là vợ chồng, ban ngày chung một mái nhà, ban đêm lại chung chăn chung gối. Một buổi tiệc xã giao kết thúc, với tư cách là chồng, chờ vợ mình cùng nhau về nhà chẳng qua cũng chỉ là chuyện nhỏ nhặt thường tình.

Không có gì đáng để soi xét, càng chẳng có gì là khó hiểu.

Anh đã làm đúng như cô từng mong muốn năm năm về trước – buông bỏ tất cả tình cảm vướng bận, gánh vác trách nhiệm không cho phép sai sót của gia tộc, vững vàng từng bước tiến về phía trước.

Chỉ còn cô vẫn canh cánh trong lòng, không biết đang đau lòng thay ai, cũng chẳng biết mình đang buồn vì điều gì.

"Cô Lương, may quá, cô vẫn chưa đi!"

Một nhân viên phục vụ tay xách túi giấy màu rượu champagne, vội vã chạy vào từ cửa.

"Có chuyện gì sao?" Lương Quyến đáp lời, trước khi quay người đã lặng lẽ giơ tay lau vệt nước mắt nơi khóe mắt.

Nhân viên phục vụ đứng trước mặt cô, còn chưa kịp điều hòa hơi thở đã đưa túi giấy ra.

"Đây là cô Nguyễn nhờ chúng tôi chuyển lại cho cô."

"Cô Nguyễn nào?"

Trong đầu Lương Quyến trống rỗng, nhất thời không nhớ ra cái họ này ứng với ai trong số những người quen đã gặp tại hôn lễ.

Cô do dự nhận lấy túi giấy từ tay người phục vụ, mở ra xem thì thấy bên trong chỉ là một vài loại thuốc trị chấn thương thông thường.

Quan Lai tựa lưng vào ghế, nheo mắt nhớ lại danh sách khách mời: "Hôm nay hình như chỉ có một người họ Nguyễn – Nguyễn Kính Tề."

Lòng Lương Quyến chợt sáng tỏ trong khoảnh khắc, nhưng vẫn chưa hoàn toàn rõ ràng.

Bởi vì giữa cô và Nguyễn Kính Tề tuy có quen biết, nhưng chỉ dừng lại ở lần cùng tham gia kêu gọi đầu tư cho bộ phim 'Đúng Lúc Gặp Gỡ' năm ngoái.

Một mối quan hệ nảy sinh từ lợi ích, dường như chưa đủ để có tình nghĩa sâu đậm đến vậy.

Sự quan tâm khó hiểu kia – có thể là thiện ý, cũng có thể là sự lấy lòng – khiến Lương Quyến nhận lấy mà cảm thấy áy náy, trong lòng cũng thấp thỏm không yên.

*

"Đến trễ vậy?"

Ngồi ở ghế sau, Lục Hạc Nam nghe tiếng cửa xe mở, mắt vẫn nhắm, chỉ khẽ cất giọng trầm hỏi một câu.

Anh đã chờ trong bãi xe rất lâu, đến mức men rượu bốc lên đầu, suýt chút nữa thì ngủ gật.

"Chú à, chỗ này là ngoại ô, trước không phải làng sau không phải chợ, vậy mà cậu chỉ việc hạ lệnh đòi mua thuốc trị chấn thương, lại không thèm lo xem cháu có sống sót nổi không! Cậu có biết cháu phải vất vả thế nào mới mua được mấy loại thuốc đó không!"

Nguyễn Kính Tề kéo cửa xe, ngồi lên hàng ghế sau, chu môi ngồi bên cạnh Lục Hạc Nam. Nhưng cô cũng chỉ dám than phiền đến mức ấy, không dám nói thêm lời nào quá đà.

"Đưa thuốc chưa?" Gương mặt Lục Hạc Nam dịu đi một chút, trong khoảnh khắc ánh sáng ngoài trời chiếu vào xe, anh từ từ mở mắt.

"Cháu giao cho nhân viên phục vụ rồi." Thấy anh mở mắt, Nguyễn Kính Tề bất giác ngồi thẳng lưng, dáng ngồi đoan chính, tay cũng ngoan ngoãn đặt lên đầu gối.

Nếu nhìn kỹ sẽ phát hiện đường nét ngũ quan và gương mặt của Nguyễn Kính Tề có vài phần giống với Tạ Tư Giác.

Cùng mẹ khác cha, từ nhỏ đã lớn lên bên nhau, trong huyết quản cũng chảy một nửa dòng máu giống nhau, dù là lối sống hay tính cách, ít nhiều cũng có vài điểm tương đồng.

Nguyễn Kính Tề đối với Lục Hạc Nam là vừa kính vừa sợ, nhưng cô lớn hơn Tạ Tư Giác hai tuổi, lại là con gái, nên đôi lúc nói chuyện cũng biết tranh thủ mà nũng nịu.

"Chú à." Nguyễn Kính Tề mím môi, khẽ gọi một tiếng.

"Sao vậy?" Lục Hạc Nam nhìn ra ngoài xe, dường như vừa bị ánh hoàng hôn ở Kinh Châu làm xao lãng, đáp lại cô một câu.

"Chú quen biết đạo diễn Lương Quyến sao?"

Nguyễn Kính Tề lấy hết can đảm, dè dặt hỏi ra, nhưng dũng khí của cô không đủ nhiều, đến nỗi vừa dứt lời đã cảm thấy bất an, lo lắng không yên.

Trong tiềm thức, Nguyễn Kính Tề cảm thấy Lục Hạc Nam sẽ không trả lời câu hỏi nhàm chán đến mức này của cô.

Giống như năm năm trước, cô đang yên ổn nằm nghỉ dưỡng trên bãi biển nước ngoài, thì bị một cú điện thoại của Lục Hạc Nam triệu hồi về nước.

Anh vứt cho cô bảy mươi triệu, không nói bất kỳ lý do gì, chỉ yêu cầu cô lấy danh nghĩa của mình, đến Giang Châu mua lại một công ty có tài sản minh bạch, thủ tục hợp pháp đầy đủ.

Sau đó, liên hệ với Chúc Linh Linh, nói với cô ấy rằng muốn đầu tư vào bộ phim 'Đúng Lúc Gặp Gỡ'.

Lúc đó, Lương Quyến chỉ là một đạo diễn vô danh trong giới, Chúc Linh Linh cũng chỉ là một diễn viên nữ mới ra nghề.

Từ đạo diễn đến diễn viên chính, Nguyễn Kính Tề không hiểu rốt cuộc bộ phim đó có giá trị đầu tư gì mà lại khiến Lục Hạc Nam đích thân sắp xếp.

Tuy Nguyễn Kính Tề là một tiểu thư ăn chơi phóng túng, cũng không đến mức tiêu tiền như rác.

Vì vậy, cô mang theo nỗi lo sợ, sau lưng Lục Hạc Nam tự mình làm một cuộc khảo sát thị trường kỹ lưỡng, rồi mới phát hiện, trong một giới giải trí rộng lớn như vậy, không một ai muốn đầu tư vào bộ phim đó.

Nhưng tiền là do Lục Hạc Nam đưa. Dù trong lòng hoang mang lo lắng, cô vẫn từng bước làm theo chỉ thị của anh.

Từ việc mua công ty đến lúc bộ phim thành công ra rạp, cô đã ba lần hỏi Lục Hạc Nam "vì sao", nhưng anh không trả lời một lần nào.

Chỉ đứng trước cửa sổ sát đất của biệt thự ở Kinh Châu, quay lưng về phía cô, nhìn ra thành phố Kinh Châu huy hoàng lộng lẫy mà cũng vô cùng cô tịch, lặng lẽ hút thuốc rất, rất lâu.

Sau này, 'Đúng Lúc Gặp Gỡ' càn quét mọi giải thưởng điện ảnh lớn, Lương Quyến cũng nhờ đó trở thành đạo diễn nổi tiếng nhất trong ngành.

Chỉ cần là dự án cô ấy muốn thực hiện, cho dù còn chưa nghĩ ra ý tưởng kịch bản, cũng không còn phải lo chuyện gọi vốn đầu tư.

Mãi đến lúc đó, cô nàng Nguyễn Kính Tề ngây thơ mới đơn thuần cho rằng Lục Hạc Nam có tầm nhìn đầu tư sắc bén, là một người chú biết nhìn người, có thể phát hiện ra đạo diễn tài năng và tiềm năng nhất chỉ trong một ánh nhìn.

Nhưng khi cô vì doanh thu phòng vé của 'Đúng Lúc Gặp Gỡ' mà kiếm được đầy túi, đang háo hức chờ đợi mệnh lệnh tiếp theo từ Lục Hạc Nam, thì anh lại lạnh lùng nói với cô một câu không cho cãi lại: "Đến đây là kết thúc, đừng quấy rầy cuộc sống của cô ấy nữa."

Tựa như toàn bộ công ty bất động sản ở Giang Châu mà đã chi đến bảy mươi triệu để mua, sự tồn tại của nó, chỉ để giúp 'Đúng Lúc Gặp Gỡ' vượt qua khó khăn về tài chính.

Có tiền sao lại không kiếm? Gọi là "kết thúc tại đây" là sao? Thế nào mới gọi là "quấy rầy"? Một Nguyễn Kính Tề chưa từng yêu đương không thể hiểu nổi. Cô mang theo câu hỏi đó, đi hỏi dì Lục Nhạn Nam, người vừa mới trải qua một cuộc tình tái hợp.

Lục Nhạn Nam nói với cô: "Lấy tình cảm ở thời khắc hiện tại làm điểm kết thúc, gọi là kết thúc tại đây; cho dù còn yêu, cũng không xuất hiện trong cuộc sống người ấy nữa, gọi là không quấy rầy."

Quả nhiên, bên trong xe im ắng, Nguyễn Kính Tề kiên nhẫn chờ một hồi lâu, Lục Hạc Nam cuối cùng vẫn không nói gì.

Nguyễn Kính Tề nuốt nước bọt, dựa vào sự nuông chiều và yêu thương thường ngày của Lục Hạc Nam, lấy hết can đảm hỏi thêm một câu nữa.

"Chú hai, sao chú lại lấy danh nghĩa của cháu để gửi thuốc vậy?"

Làm việc tốt không lưu danh, điều này thật không giống với phong cách hành sự của Lục Hạc Nam trong năm năm gần đây.

Nhưng lần này, Lục Hạc Nam vẫn không trả lời. Anh khẽ nhắm mắt lại, tựa như đã ngủ thiếp đi. Ánh tà dương ấm áp chiếu lên người anh, từ bờ vai gầy kéo dài đến cổ tay trắng trẻo.

Nguyễn Kính Tề không còn cố chấp đợi câu trả lời nữa, vì cô đang ngồi bên cạnh anh, cúi người nhìn chằm chằm vào vết sẹo trên cổ tay anh, say mê không rời mắt.

Đây là lần đầu tiên cô quan sát vết sẹo đó ở khoảng cách gần đến thế — dữ tợn, rách nát, giống hệt như năm năm qua cuộc đời anh đã rơi vào hỗn độn đến mức nào.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK