Mục lục
Trước Khi Tuyết Rơi Hãy Chia Tay
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lương Quyến siết chặt điện thoại, trong lòng cứ mãi giằng co — nhận được quà rồi thì nên làm gì tiếp theo? Dù chỉ là bạn bè bình thường, ít nhất cũng nên gọi điện cảm ơn một tiếng đúng không? Nhưng gọi điện muộn thế này thì có bị xem là đột ngột quá không?

Từ lúc hai người kết bạn trên WeChat đến giờ cũng chỉ nhắn được vài câu đơn giản, chưa từng gọi điện cho nhau bao giờ.

Do dự một lúc lâu, đến khi Hứa Tư Yên tắm xong bước ra, Lương Quyến mới run run tay bấm số gọi đi.

Âm chuông mặc định của WeChat vang lên trong ống nghe, giai điệu quen thuộc truyền vào tai khiến lòng cô càng thêm rối loạn — sau khi kết nối, câu đầu tiên nên nói gì đây? Nên cảm ơn trước hay chào hỏi trước?

Còn chưa kịp tìm ra câu trả lời, âm thanh quen thuộc trong tai đã đột ngột dừng lại — Lục Hạc Nam hoàn toàn không bắt máy.

Lương Quyến buồn bã đặt điện thoại xuống, trước khi gọi cô còn chẳng nghĩ đến khả năng đó.

Cô quay người, tay vừa chạm vào tay nắm cửa ban công, màn hình điện thoại lập tức sáng lên.

"Alo?" Giọng Lương Quyến đột nhiên khô khốc, vừa mở miệng đã hơi lộ vẻ bối rối.

Bên kia quá ồn ào, náo nhiệt đến mức thỉnh thoảng còn vọng lại vài tiếng tranh cãi. Sợ giọng mình quá nhỏ khiến Lục Hạc Nam không nghe thấy, cô vừa mới hắng giọng định lặp lại thì âm thanh quen thuộc và lành lạnh kia đã vang lên trong ống nghe.

"Lúc nãy đang họp, để điện thoại ở chế độ im lặng nên không nhận được cuộc gọi của em." Giọng điệu vốn luôn bình tĩnh, mạch lạc của Lục Hạc Nam, lúc này lại hiếm hoi mang theo vài phần luống cuống.

Lương Quyến bỗng thấy tim mình ấm lên — vậy là anh đang giải thích lý do vì sao không kịp bắt máy ngay cho cô sao?

"Không sao, em cũng chẳng có chuyện gì quan trọng." Lương Quyến siết chặt lan can trước mặt, không màng lan can lạnh đến thấu xương trong đêm, chỉ mong cảm giác lạnh ấy có thể giúp mình giữ được chút bình tĩnh trước mặt Lục Hạc Nam.

"Không có chuyện gì quan trọng thì tốt, chứng tỏ dạo này em không gặp rắc rối gì cả."

Có vẻ Lục Hạc Nam đã tìm được một chỗ yên tĩnh hơn, những tiếng ồn bị bỏ lại xa dần ngoài tầm truyền của điện thoại, giọng của hai người trong cuộc gọi cũng nhờ vậy mà chân thật hơn.

"Em gặp rắc rối bao giờ?" Lương Quyến phồng má, nhỏ giọng phản bác. Rõ ràng chính anh mới là rắc rối lớn nhất của em.

Nghe thấy giọng điệu nũng nịu ấy, Lục Hạc Nam khẽ bật cười. Anh ở Dung Thành lâu như vậy, đây là lần đầu tiên bật cười từ tận đáy lòng.

Trong phòng họp phía sau anh vẫn là cảnh tranh luận qua lại không ngừng nghỉ, hai bên khẩu chiến đến giờ vẫn chưa bàn ra được kết quả nào. Không khí căng như dây đàn, nếu dùng hai chữ để hình dung thì chỉ có thể là — căng thẳng.

Nhưng tiếng thở đều đều nhẹ nhàng của Lương Quyến qua điện thoại, như thể kéo anh ra khỏi tất cả những chuyện phiền lòng đó.

Giữa bộn bề vẫn có thể lén dành một chút dịu dàng thế này, cũng là điều quá đỗi tuyệt vời rồi.

"Chúc mừng sinh nhật."

Lục Hạc Nam xoay người lại, không nhìn vào mớ hỗn độn trong phòng họp nữa, toàn tâm chìm đắm trong sự ấm áp hiếm hoi này. Dù chỉ là nghe thấy giọng nói mơ hồ của cô, cũng là một dạng an ủi.

"Anh chúc rồi mà." Lương Quyến nhắc đến tấm thiệp viết tay kia.

Đầu dây bên kia im lặng một chút rồi bật cười khẽ: "Vậy là em nhận được quà rồi."

"Em có thích không?" Lục Hạc Nam hỏi tiếp.

Hai chữ "thích lắm" suýt chút nữa bật ra, nhưng cơn gió nhẹ lướt qua mang theo hơi men khiến Lương Quyến đột nhiên trở nên kiêu kỳ, cố tình làm khó anh: "Em có quyền không thích không?"

"Tất nhiên là có." Dù giọng Lục Hạc Nam có chút bất đắc dĩ, nhưng vẫn chắc nịch, "Nếu em không thích, lần sau gặp nhau, anh sẽ tặng em món khác."

"Vậy món quà lần này thì sao?"

Lục Hạc Nam thở dài một hơi, giọng thoải mái xen lẫn chút thật thà: "Món quà đó là để thỏa mãn lòng riêng của anh."

Thông minh như Lương Quyến, Lục Hạc Nam tin rằng cô đã hiểu hàm ý của mình. Còn có thể là lòng riêng gì khác nữa ư? Đồng hồ đôi – là mong muốn được làm một đôi với em đấy.

Đêm đó, chỉ vì câu "lòng riêng của anh" ấy mà Lương Quyến trằn trọc mãi không ngủ được.

Rõ ràng là cuối tuần, một dịp thích hợp để nghỉ ngơi, vậy mà đúng sáu rưỡi sáng, Lương Quyến đã mở mắt tỉnh táo. Trằn trọc hồi lâu vẫn không thấy buồn ngủ thêm chút nào.

Cô rón rén xuống giường, rửa mặt rồi tùy tiện khoác đại một bộ đồ rồi nhanh nhẹn mang giày ra khỏi phòng. Giờ này, căng tin trường Hoa Thanh vừa mới bắt đầu phục vụ bữa sáng.

Sáng nay, nhiệt độ ở Bắc Thành đột ngột giảm mạnh, Lương Quyến không xem dự báo thời tiết nên vừa bước ra cửa đã bị cơn gió lạnh buốt tạt cho một cú "ra oai phủ đầu".

Cô khẽ rùng mình, rồi theo phản xạ co mặt lại trong cổ áo. May mà căng tin cũng không xa ký túc xá lắm, cô chạy chậm một đoạn, chừng năm sáu phút là đến nơi.

Bảy giờ sáng ở Hoa Thanh chưa hẳn là vắng vẻ. Dù là cuối tuần, nhưng trên đường đến các giảng đường và thư viện đã lác đác bóng người – toàn là sinh viên tự nguyện đi học sớm.

Lúc Lương Quyến ăn xong bước ra khỏi căng tin, vừa đúng lúc chạm trán làn sóng người đầu tiên đổ vào. Ở cửa căng tin – nơi người đông chen chúc, ngẩng đầu gặp nhau, cúi đầu cũng gặp – chính là nơi dễ "tình cờ gặp mặt" nhất.

Quả nhiên, sau khi gượng gạo chào qua chào lại với ba, bốn nhóm người liên tiếp, Lương Quyến cũng đụng mặt bốn người bạn cùng phòng của Thành Tấn.

Cô chẳng có gì phải giấu giếm, trong lòng ngay thẳng nên không ngại ngùng, khác hẳn Thành Tấn cứ lúng túng ngại ngùng. Cô kéo nụ cười dịu dàng rồi bước về phía họ.

Bốn người kia, Lương Quyến đều biết, nhưng thực sự thân thì chỉ có bạn trai của Quan Lai là Cố Triết Vũ và Thành Tấn thôi. Sau một vòng chào hỏi đơn giản, hai người còn lại nhanh chóng bước vào căng tin trước.

Ở một góc khuất gần cửa căng tin, chỉ còn ba người — những người biết rõ mọi chuyện về màn tỏ tình của Thành Tấn — đứng nhìn nhau im lặng.

"Lương Quyến, hôm nay sao dậy sớm thế? Quan Lai không đi cùng cậu à?" Cố Triết Vũ thấy không khí giữa hai người kia hơi là lạ, liền ho nhẹ hai tiếng, giả vờ lôi Quan Lai ra làm chủ đề trước.

Lương Quyến giơ giơ túi đồ ăn sáng trong tay, tiện miệng bịa đại một cái cớ: "Thèm ăn sáng quá nên dậy sớm, còn Quan Lai chắc giờ này vẫn chưa dậy đâu!"

"Tôi nhớ Quan Lai không thích ăn quẩy cùng sữa đậu nành mà?" Cố Triết Vũ cười liếc nhìn túi nilon trong tay cô, thuận miệng tiếp lời.

Lương Quyến bĩu môi một cái, cười mắng: "Yên tâm, tôi mua cháo kê và há cảo hấp cô ấy thích nhất rồi!"

Cố Triết Vũ và Lương Quyến, hai người kẻ một câu người một lời, xoay quanh Quan Lai mà đào bới hết thảy đề tài có thể lục tìm được trong óc, chuyện nọ xọ chuyện kia nói mãi không dứt. Lời sắp cạn, vậy mà Thành Tấn vẫn cứ ngơ ngác đứng đó, chẳng có lấy một chút ý định mở miệng.

Thời gian luôn có thể xoa dịu mọi thứ, Lương Quyến nguyện ý cho Thành Tấn thời gian ấy.

Cô khẽ thở dài, ánh mắt lướt qua khuôn mặt Thành Tấn, cuối cùng dừng lại trên mặt Cố Triết Vũ, nhẹ giọng nói: "Tôi đi trước đây, hôm khác lại—"

Lời mời khách sáo phía sau còn chưa kịp thốt ra, đã bị một câu trầm thấp của Thành Tấn cắt ngang.

"Lương Quyến, đêm ấy... xin lỗi." Thành Tấn nhìn thẳng vào cô, ánh mắt đầy những cảm xúc phức tạp, sâu không thấy đáy, rối rắm khôn cùng.

Tuy rằng hôm đó anh ta đã say, nhưng không đến nỗi mất trí. Mình đã nói những lời hồ đồ gì, làm ra chuyện ngu ngốc nào, sau khi tỉnh rượu đều lặp đi lặp lại trong đầu không ngớt.

Câu xin lỗi này, anh nên nói. Ai bảo anh làm ra chuyện hỗn xược, khiến Lương Quyến khó xử. Việc thổ lộ với cô vốn nằm trong kế hoạch, nhưng chọn đúng hôm ấy thực chất là bốc đồng nhất thời.

Phải nói chính xác hơn, là vì Lục Hạc Nam có mặt, anh mới bất chợt nổi hứng mà thổ lộ với cô.

Lương Quyến chẳng rõ những toan tính trong lòng Thành Tấn, vẫn còn thấy áy náy vì đã từ chối anh. Cô đơn thuần, thành thật mà an ủi: "Không có gì phải xin lỗi cả, nếu thật sự có, thì người cần xin lỗi hẳn là mình."

Lời nói đến đây liền khựng lại, lại nói tiếp chỉ e sẽ gợi nhắc chuyện cũ.

"Không ảnh hưởng gì đến cậu và anh ta chứ?" Thành Tấn cúi đầu, không cam lòng, nghiến răng mà hỏi.

"Gì cơ?" Lương Quyến ngẩn ra một chốc, rồi chợt hiểu anh ta đang nói tới Lục Hạc Nam, lập tức nở nụ cười ngọt ngào: "Sao lại thế được? Anh ấy không phải loại người nhỏ nhen như vậy."

Lương Quyến xuất phát từ lòng tốt. Cô sợ Thành Tấn càng thêm áy náy nên cố tình giấu đi chuyện Lục Hạc Nam vẫn luôn canh cánh chuyện bó hoa hồng kia.

Nhưng lời này lọt vào tai Thành Tấn lại mang một ý nghĩa hoàn toàn khác.

Anh vốn tưởng đây là cuộc so tài công bằng giữa hai người đàn ông. Nào ngờ, người ta căn bản chẳng coi anh là đối thủ. Là vì anh chưa từng có chỗ đứng trong lòng cô, nên đến cả tư cách cạnh tranh cũng không có.

Vai Thành Tấn trĩu xuống đầy thất bại, Cố Triết Vũ đứng bên cạnh cảm nhận được sự khác lạ, vội vàng xen lời: "Không phải cậu còn phải về ký túc xá sao? Vậy đi trước đi, nếu không đi là muộn mất!"

"Chờ một chút!"

Lương Quyến vừa mới nhấc chân liền bị một tiếng gọi trầm thấp của Thành Tấn giữ lại, cô theo phản xạ dừng bước, nghiêng đầu chờ anh ta nói tiếp.

"Nghe nói anh ta tặng cậu một món quà sinh nhật rất đắt giá." Thành Tấn ngẩng đầu, trong mắt hiện lên chút khinh thường pha lẫn trêu chọc.

Việc Lục Hạc Nam tặng quà cho Lương Quyến, anh làm rất kín đáo, thậm chí để tránh gây phiền phức cho cô, thiệp mừng cũng chỉ ký là "Lục Tam".

Người biết chuyện ấy trong trường Hoa Thanh không nhiều, chỉ có hai bạn cùng phòng của Lương Quyến. Mà Cố Triết Vũ là bạn trai của Quan Lai, trong tình yêu chẳng có bí mật, biết cũng không lạ. Thành Tấn lại ở cùng phòng với Cố Triết Vũ...

Lương Quyến ngẩng đầu nhìn về phía Cố Triết Vũ, người kia đang mang vẻ mặt áy náy nhìn cô: "Xin lỗi Lương Quyến, là tôi lắm lời trong phòng."

"Không sao, dù sao cũng là sự thật, chẳng có gì không thể nói cả."

Giọng cô nhàn nhạt, sắc mặt cũng thản nhiên, hoàn toàn không thấy có gì bị xúc phạm. Dù gì Lục Hạc Nam cũng tặng quà một cách đường hoàng, cô nhận cũng quang minh chính đại, không có gì phải che giấu.

"Cậu còn gì muốn nói, cứ nói luôn đi."

Thành Tấn cười khẩy: "Có phải vì anh ta có quyền có thế, nên cậu mới nhìn anh ta bằng con mắt khác?"

"Thành Tấn! Cậu điên rồi sao?!" Cố Triết Vũ nắm lấy cánh tay Thành Tấn, thấp giọng quát. Âm thanh không nhỏ, khiến người đi ngang đều ngoái lại nhìn.

Thành Tấn hất mạnh tay Cố Triết Vũ ra, gương mặt vốn hiền hòa lúc này trở nên dữ tợn, anh ta nóng lòng muốn phủ định tất cả về Lương Quyến, như thể chỉ cần vậy là có thể vớt vát chút tôn nghiêm rơi rớt của mình.

"Còn gì nữa?" Giọng Lương Quyến vẫn nhẹ nhàng, mày hơi nhướn lên, ra hiệu anh ta cứ nói tiếp.

Vẻ điềm tĩnh như nước kia rốt cuộc đã đánh sập bức tường phòng ngự cuối cùng trong lòng Thành Tấn. Anh ta hoàn toàn mất khống chế, những lời chôn giấu bấy lâu từng vì giữ thể diện mà chưa từng mở miệng, giờ đây ào ạt tuôn trào.

"Anh ta có thể tặng cậu những món quà đắt đỏ để lấy lòng cậu! Anh ta tùy tiện ra tay liền có thể giải quyết những rắc rối mà đám học sinh tầm thường như chúng ta không thể xoay xở! Anh ta ở trên cao, muốn gì thì chỉ cần chìa tay ra là có!"

"Thì đã sao? Loại người như anh ta chẳng qua cũng chỉ coi cậu là món đồ chơi! Là loại tự dâng đến cửa, anh ta chẳng buồn chịu trách nhiệm!"

Lương Quyến lặng lẽ lắng nghe anh ta nói xong tất cả, từ đầu đến cuối, sắc mặt không hề sụp đổ. Cô nhìn Thành Tấn, như thể đang nhìn một trò cười.

"Thành Tấn, cậu đã xem thường tôi rồi."

Nói xong câu đó, Lương Quyến không do dự lấy một giây, không ngoảnh đầu mà xoay người rời đi.

Thành Tấn nhìn bóng lưng cô khuất dần, lúc này mới cảm thấy hối hận. Anh ta ngồi xổm xuống đất, thở dốc từng hơi, cả người run rẩy như cầy sấy, ngay cả đầu ngón tay cũng không ngừng run rẩy.

Tiếc rằng nước đã đổ, khó mà thu lại. Anh ta cuối cùng cũng trở thành kẻ tiểu nhân, yêu không được liền quay ra gièm pha.

Sau cuộc cãi vã với Thành Tấn, cuộc sống của Lương Quyến chẳng hề bị ảnh hưởng. Hằng ngày vẫn lên lớp đúng giờ, chuyên tâm ngồi trong thư viện. Rảnh rỗi thì nhắn vài câu với Lục Hạc Nam qua WeChat.
Tính ra, cô và Lục Hạc Nam đã nửa tháng chưa gặp mặt.

Tối chín giờ, Lương Quyến tắt màn hình điện thoại, vừa định đeo ba lô rời khỏi thư viện thì màn hình lại sáng lên lần nữa. Tin nhắn từ mạng di động và bản tin nóng đồng loạt nhảy ra — thứ Sáu tuần này, cũng chính là đêm Giáng Sinh, Bắc Thành sẽ đón một trận bão tuyết.

Trận tuyết đầu mùa đến trễ gần một tháng, rốt cuộc cũng chịu tới.

Đêm Giáng Sinh đó, Lương Quyến có tiết cả ngày. Từ lớp này sang lớp khác, cô vẫn luôn chọn ngồi gần cửa sổ. Nhưng từ sáng đến tối, trời cao mây thưa, chẳng có chút dấu hiệu tuyết rơi.

Tiết học cuối cùng trong ngày là môn "Thưởng thức văn học Trung cổ" của một vị giảng viên trẻ tuổi. Vì còn non kinh nghiệm nên khó giữ trật tự lớp, đám sinh viên mệt mỏi cả ngày đã chẳng còn tâm trí nghe giảng, ngay cả Lương Quyến cũng có phần mất hồn.

Tiếng ồn ào ngày càng lớn, tiếng hô vang của đám nam sinh không ngừng cao dần, Lương Quyến ngẩng đầu theo ánh mắt mọi người nhìn ra cửa sổ.

Tuyết bắt đầu rơi — từng bông tuyết bay lượn từ bầu trời đêm đen đặc, dưới ánh đèn đường vàng vọt, trắng và đen giao thoa, càng khiến cảnh vật thêm phần thê lương. Ban đầu chỉ lác đác vài bông, rồi bất chợt đổ dày. Chỉ trong chốc lát, nền đá xanh đã phủ kín một lớp trắng xóa.

Trận tuyết đầu mùa mà bao người ngóng đợi, cuối cùng cũng đến rồi.

Thế nhưng, trong khoảnh khắc tuyết rơi ấy, điều hiện lên trong lòng Lương Quyến lại là: Tuyết rơi rồi... chẳng hay, giờ này anh đang làm gì?

Tiết học này cuối cùng cũng không thể tiếp tục được nữa. Còn hai mươi phút nữa mới tan học, nhưng cô giáo Trình đã thở dài một tiếng thật nặng nề, uể oải phất tay ra hiệu cho cả lớp được tan tiết sớm.

Vừa bước ra khu vực không có mái che, tuyết bay liền ào ạt tạt thẳng vào mặt, lạnh buốt. Lương Quyến đưa tay hứng những bông tuyết mới rơi, còn chưa kịp nhìn rõ hình dạng của bông tuyết thì nó đã tan chảy trong lòng bàn tay.

Cô có chút ngẩn ngơ, bước đi lơ đãng theo sau Quan Lai. Mãi đến khi ngẩng đầu nhìn thẳng về phía trước, cô mới nhận ra người mà mình ngày đêm mong nhớ lại đang đứng ngay dưới gốc cây cách đó chưa đến năm mét.

Tuyết bay theo gió tán loạn, phủ đầy lên hàng mày và bờ vai, cả người anh một lớp mỏng trắng xóa. Không ai biết anh đã đứng trong đêm tuyết Bắc Thành bao lâu, đến mức gần như hòa vào cái thế giới trắng lạnh này.

Anh cũng nhìn thấy cô. Khoảnh khắc ánh mắt họ chạm nhau, trên khuôn mặt vốn lạnh nhạt kia chợt thoáng lên một nét cười nhẹ.

Đúng lúc tan học, trước cổng toà giảng đường đông nghịt người, không ít nữ sinh liếc mắt nhìn về phía Lục Hạc Nam. Anh đi ngược dòng người, bước chân không nhanh không chậm nhưng rõ ràng có mục tiêu – thẳng hướng về phía Lương Quyến.

Trong đêm đen băng giá tuyết phủ này, dường như cả gió và tuyết cũng thiên vị anh. Tuyết rơi lên người người khác trông thật lếch thếch, nhưng khi rơi lên vai anh lại tăng thêm phần lạnh lùng cao quý.

Cho đến khi Lục Hạc Nam đứng trước mặt mình, thân hình cao ráo bao bọc lấy cô, Lương Quyến mới dám tin rằng tất cả những gì đang diễn ra không phải là mơ mà là sự thật.

"Anh đến đây làm gì?" Vừa mở miệng, Lương Quyến mới giật mình nhận ra giọng nói của mình đang run lên một cách mất kiểm soát.

Lục Hạc Nam đứng yên trước mặt cô, môi cong lên thành một nụ cười nhạt, giọng nói mang theo chút cưng chiều mà chính anh cũng không nhận ra: "Bởi vì có người nói anh không thể bỏ lỡ trận tuyết đầu mùa ở Bắc Thành, nên anh mới đến đây."

Trận tuyết đầu mùa ở Bắc Thành đã được báo động khắp cả nước, phần lớn chuyến bay và tàu cao tốc đều ngừng hoạt động từ chiều nay. Chuyến đi này nhất định không hề dễ dàng như anh nói.

Dù anh cố tình làm giọng nói nhẹ đi, Lương Quyến vẫn cảm nhận được sự mỏi mệt trong anh ngay lập tức.

Ai lại vượt ngàn dặm đường, không màng gió tuyết, chỉ để thực hiện một lời hẹn sơ sài của cô về trận tuyết đầu mùa?

Trái tim Lương Quyến đau nhói. Cô ngẩng đầu lên, viền mắt đã hoe đỏ, giọng nói mang theo tiếng nghẹn như thể đang chất vấn:

"Lục Hạc Nam, có phải anh đang theo đuổi em không?"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK