Trong cơn bão tuyết lạnh lẽo, những bông tuyết bay cuồn cuộn bị gió lạnh táp lên cửa kính xe.
Trong xe, chế độ sưởi mở rất mạnh. Mặt Lương Quyến đỏ bừng, nghiêng người tựa trong lòng Lục Hạc Nam. Tấm lưng trần, nóng hổi của cô dán vào cửa kính lạnh buốt. Bên ngoài, từng bông tuyết có hình dạng rõ ràng dần bị mờ đi, như thể cả thế giới đang tan chảy theo hơi thở của họ.
Tuyết ngoài xe vẫn lặng lẽ rơi, nhưng tuyết trên kính đang tan dần — giống hệt như giây phút cô suýt tan chảy trong sự cuồng nhiệt của anh.
Từ phía trước có nhiều xe rẽ hướng đột ngột, đèn pha chói lóa rọi tới. Lục Hạc Nam theo phản xạ kéo chiếc áo vắt trên ghế phủ lên bờ vai trần của Lương Quyến.
"Phía trước bị chặn đường rồi." Lương Quyến cảm nhận ánh đèn, khẽ nghiêng đầu, vô thức nheo mắt lại.
"Chắc là cầu vượt bị phong tỏa." Lục Hạc Nam cúi đầu, rút vài tờ khăn giấy khô, cẩn thận lau đi từng vệt nước loang lổ trên người cô.
"Nhà anh—"
Chạm phải ánh mắt tối sâu của Lục Hạc Nam, Lương Quyến chợt im lặng, đổi lời: "Từ đây đến khu sứ quán còn bao xa?"
Lục Hạc Nam liếc cô một cái đầy ẩn ý. Anh không ép cô phải đổi lại cách xưng hô, nhưng khí chất quanh anh đột nhiên trầm xuống, ngay cả dư âm thỏa mãn lan trong không khí cũng mờ nhạt đi.
"Qua cầu vượt là đến."
Anh lau thêm vài lần vùng đùi trong vẫn còn ẩm ướt, rồi ném tờ giấy nhàu nát xuống chân. Dựa lưng vào ghế, anh lấy ra hộp thuốc lá từ túi áo, rút một điếu, ngậm vào miệng rồi bật lửa.
Ngọn lửa màu cam nhạt chập chờn nơi kẽ tay, không khí trong xe nhất thời bí bách, không thể luân chuyển. Anh chỉ cúi đầu nhìn chằm chằm vào ngọn lửa, nhưng không thực sự châm thuốc.
Lương Quyến biết mình đã làm anh cụt hứng. Giọng điệu và nét mặt của anh đều trở lại vẻ hờ hững thường ngày. Nhưng cô không nói lời xin lỗi nào, chỉ khẽ cười nhàn nhạt.
"Vậy thì đi bộ tiếp thôi."
Ngủ lại trong xe cả đêm là điều không thực tế. Dù ngoài kia tuyết phủ dày đặc, họ cũng phải đi tiếp.
Lương Quyến bật đèn trần trên ce, một tay ôm lấy cổ Lục Hạc Nam để mượn lực, một tay lần mò dưới ghế tìm lại lớp đồ lót vứt bừa bãi — lòng bàn tay vô cớ dính phải một thứ ẩm ướt, dính dính, cô nghĩ chắc là mồ hôi chưa kịp khô.
Chiếc váy cao cấp đắt tiền dù đẹp nhưng rõ ràng không phải là trang phục thực dụng. Lương Quyến đã chuẩn bị sẵn một bộ quần áo thường ngày để thay sau buổi tiệc của Trung Thịnh tối nay.
Cô chuẩn bị "từ đầu đến chân" chứ không phải "từ ngoài vào trong", vì cô đâu thể ngờ vài tiếng sau lại rơi vào cảnh mình trần ướt sũng thế này.
Tham dự một bữa tiệc chỉ vài tiếng đồng hồ, ai lại nghĩ tới việc mang theo cả nội y để thay?
Lương Quyến thở dài trong lòng, đành phải chấp nhận thực tế.
Cô ném chiếc quần lót lên ghế phụ, vắt dây áo qua vai, chỉ còn thiếu mỗi móc gài phía sau lưng — gắng thế nào cũng không cài được.
Không gian trong xe chật hẹp, không tiện cử động. Cô bĩu môi, miễn cưỡng xoay người lại, giọng điệu gượng gạo: "Giúp em một chút."
Lục Hạc Nam cụp mắt, lười nhác liếc nhìn, như thể hạ mình mà đưa tay nhận lấy hai dây áo mảnh mai từ tay cô. Nhưng chỉ vừa chạm vào lớp vải, anh đã khẽ cau mày.
Cảm giác dính dấp đó, không ai quen thuộc hơn anh.
"Đừng mặc nữa." Anh day day ngón tay, nơi vẫn còn cảm giác ẩm ướt, giọng bất giác khàn lại.
"Tại sao?" Lương Quyến nghi hoặc quay đầu, ánh mắt rơi vào ngón tay anh đang né tránh, lại hỏi: "Sao vậy?"
Lục Hạc Nam tránh ánh nhìn truy vấn của cô, miệng ngậm thuốc, giọng lầm bầm: "Ướt quá rồi, không mặc được."
"Ướt thì ướt thôi, chịu một chút là được."
Lương Quyến chưa bao giờ làm quá về mấy chuyện nhỏ nhặt như vậy. Cô quay đầu đi, ra hiệu cho anh tiếp tục.
Chỉ là một cái móc áo ngực, nhưng Lục Hạc Nam lại cài rất chậm. Lương Quyến kiên nhẫn nín thở, ánh mắt mệt mỏi vô thức nhìn về phía ghế phụ trước mặt.
Đêm đã về khuya, trên đường có thêm nhiều xe xúc tuyết. Đèn pha cách đó vài chục mét chợt sáng rực.
Ánh đèn trắng chiếu thẳng lên mặt tuyết trắng, rọi rõ mồn một chiếc quần lót suýt nữa bị xé nát, loang lổ vệt trắng đục đang nằm trên ghế phụ.
Đến lúc này, Lương Quyến mới chậm chạp nhận ra ý nghĩa thực sự của cảm giác ẩm ướt trong lòng bàn tay, và lời "ướt quá, không mặc được" của Lục Hạc Nam.
Tất cả đều là từ anh và cô, hòa quyện vào nhau. Khi anh lao tới, mạnh mẽ xâm chiếm. Khi rút lui, lại chậm rãi theo đường cũ mà từng chút từng chút chảy xuống...
Có thể là vì không gian chật hẹp, xa lạ và đặc biệt này;
Cũng có thể là vì đã thoát khỏi lớp ràng buộc mỏng như tờ giấy kia;
Lại càng có thể là vì hôm nay Lương Quyến đặc biệt nhiệt tình.
— Tóm lại, hôm nay Lục Hạc Nam hoàn toàn mất kiểm soát. Anh vùi sâu vào trong cô, để từng lớp mềm mại bao bọc lấy mình, liên tục thách thức thần kinh mẫn cảm, đến khi không nỡ rút ra.
Lương Quyến quay mặt đi, không dám nhìn nữa. Trước khi xuống xe, ánh mắt lại vô thức liếc về nơi đó, chỉ ngập ngừng trong chốc lát, rồi cô cắn răng bước xuống.
Cô thà không mặc gì, cũng không muốn mặc lại thứ đó.
Tuy ngày hôm nay không thể nói là mọi chuyện đều thuận lợi, nhưng ít ra cũng xem như được ông trời chiếu cố.
Trận bão tuyết ầm ầm suốt cả ngày, không có dấu hiệu ngừng lại, nhưng đúng lúc Lương Quyến mở cửa xe, đối mặt với gió lạnh, tuyết lại bất ngờ nhỏ dần.
Chiếc xe bị Lục Hạc Nam bỏ lại ở bãi đỗ bỏ hoang bên cạnh cầu vượt. Hai người vai kề vai, chầm chậm đi bộ dưới gầm cầu.
Không ai nói gì, cũng không nắm tay nhau.
Khi đi đến cột đèn thứ mười hai, bước chân lạnh cóng của Lương Quyến chợt dừng lại. Cô đứng yên, ngoái đầu nhìn lại con đường đã đi qua. Trên nền tuyết phẳng lặng trải dài, chỉ có hai hàng dấu chân nhẹ in lại nơi khoảnh khắc này.
Nhưng Lương Quyến hiểu rõ, chẳng mấy chốc, dấu vết nhỏ bé đó — chứng cứ rằng cô và anh từng đi bên nhau — cũng sẽ bị gió tuyết cuồng loạn cuốn trôi, chẳng để lại gì.
Không sao cả. Biến mất thì cứ biến mất. Cô chưa từng cần một ký ức chỉ mình cô nhìn thấy để chứng minh cho những gì từng có.
Những người sống chết ôm chặt quá khứ thật quá đáng thương. Cô không muốn trở thành kẻ khiến thiên hạ phải thương hại hay tiếc nuối.
Lương Quyến siết chặt lòng bàn tay, không chút do dự quay đầu, dứt khoát cắt đứt tất cả phía sau — từ nay về sau, cô chỉ nhìn về phía trước.
"Lục Hạc Nam."
"Ừm?" Lục Hạc Nam khẽ nghiêng đầu giữa gió tuyết.
"Đã rất lâu rồi chúng ta không đi dạo như thế này." Lương Quyến khẽ cười, giọng nói điềm tĩnh, như chỉ đang kể lại một sự thật đơn giản.
Một năm ở Kinh Châu, hai người ở hai đầu nam – bắc thành phố, dùng chín phần mười sức lực để vùi mình vào những chuyện vụn vặt không cách nào thoát thân, chỉ còn lại một phần mười ít ỏi để trao nhau chút nhớ thương.
Những buổi hẹn cố định vào thứ Sáu hằng tuần dần dần trở thành những nghi thức lặp đi lặp lại. Tình yêu nhen nhóm từng chút một ở Bắc Thành cuối cùng cũng mòn mỏi, tiêu tan trong sự im lặng nơi Kinh Châu.
"Sau Tết Dương lịch, em sẽ đến Cảng Châu."
Lương Quyến khẽ cong môi, cố dùng nụ cười đơn giản thể hiện niềm vui, xua tan bóng mây đã phủ kín nơi đáy mắt từ lâu.
Lục Hạc Nam khẽ gật đầu, nhìn cô thật lâu mới lên tiếng: "Anh biết."
Chưa để anh nói hết, Lương Quyến lại cố tỏ ra nhẹ nhàng, giọng nói bông đùa, mang chút tinh nghịch đúng mực: "Sau khi em đến Cảng Châu, anh sẽ không thể dùng chiếc Maybach chói mắt kia để chống lưng cho em, hộ tống em nữa đâu."
Lục Hạc Nam thoáng sững người, khí thế căng cứng quanh thân bỗng chốc dịu lại. Anh đã hiểu lầm câu nói ấy thành một sự nũng nịu và ỷ lại trước giờ phút chia xa.
"Giới điện ảnh ở Cảng Châu phức tạp hơn trong đất liền. Nếu em muốn yên ổn, anh có thể—"
"Không cần đâu." Lương Quyến khẽ lắc đầu, gương mặt vương tuyết trở nên dịu dàng.
"Anh còn có chuyện của riêng mình ở Kinh Châu, không thể cứ mãi phân tâm vì em được." Nhìn thấy mày anh nhíu chặt, Lương Quyến khẽ thở dài, đổi cách nói, giọng trở nên mềm lại.
"Dù cho anh có thể, thì cũng sẽ luôn có những điều anh không thể lo chu toàn. Em cũng cần phải tự mình va vấp để có thể nhớ lâu hơn."
Lời nói như nước chảy mây trôi, không một khe hở.
Lục Hạc Nam mím môi, im lặng hồi lâu, thẳng thắn để lộ chút lúng túng hiếm thấy. Anh khẽ vuốt những sợi tóc rối của cô, giọng nói trầm khàn: "Anh biết, anh nên buông tay để em tự mình trải nghiệm, nhưng anh lại sợ em chịu khổ quá nhiều."
Rõ ràng là người yêu, nên cùng anh gánh mưa dầm gió bão. Vậy mà trong ba năm yêu nhau, mỗi khi đối mặt với những chuyện lớn nhỏ trong đời, Lục Hạc Nam luôn vô thức xem Lương Quyến như con gái mình mà chăm sóc.
Cô đi chưa xa bằng anh, chuyện trải qua chưa nhiều như anh, nên anh cần che chở nhiều hơn, bảo vệ nhiều hơn, thay cô lo liệu nhiều hơn – đó là điều đương nhiên.
Khi sắp chia tay, đột nhiên anh rất muốn ôm cô một cái.
Lục Hạc Nam khẽ thở dài, hơi thở hoá thành làn khói trắng tan vào gió.
Ánh mắt họ giao nhau qua màn tuyết, trong giây phút tim như ngừng đập, cuối cùng anh vẫn không cưỡng lại được mong muốn và bản năng, kéo Lương Quyến vào lòng.
"Lục Hạc Nam." Được ôm ấp trong hơi ấm, Lương Quyến khẽ nhắm mắt, lại gọi tên anh.
Lục Hạc Nam khẽ "ừ", rồi lặng lẽ chờ lời cô tiếp theo.
"Em từng nói với anh, em rất sợ đau, cũng rất sợ chết, anh còn nhớ không?" Cằm tựa lên vai anh, giọng cô nhỏ nhẹ nhưng từng chữ lại vang vọng như đá ném xuống hồ.
Nghe đến đây, Lục Hạc Nam không nhịn được bật cười – sao anh có thể không nhớ? Khi đó, họ vẫn còn ở Bắc Thành, anh chỉ cười mắng cô là xem quá nhiều phim bi kịch.
Lương Quyến nắm chặt lấy vạt áo anh, lấy lại hơi thở, nửa đùa nửa thật: "Nếu bây giờ em nói em không còn sợ nữa, anh có tin không?"
Giữa muôn vàn lựa chọn bắt buộc trong đời, anh phải tin – anh nhất định phải tin – đã từng có những giây phút quý giá như một thước phim đời người, anh là người duy nhất trong tim em, không ai có thể lay chuyển.
Anh phải biết rằng, vào khoảnh khắc lý trí bị vứt bỏ không chút do dự, em đã thật lòng muốn vì yêu anh mà từ bỏ tất cả, một cách thản nhiên và kiên quyết.
Lục Hạc Nam đứng lặng trong tuyết, ngẩn ngơ cảm nhận cơ thể Lương Quyến rời khỏi vòng tay mình. Anh vô thức đưa tay, nhưng chỉ nắm được không khí lạnh buốt.
Ánh mắt xưa nay luôn lạnh lẽo và sắc bén, vào khoảnh khắc ấy lại hiện lên một tia mông lung và lúng túng hiếm thấy.
"Tuyết lớn thật, tóc anh bạc hết rồi." Lương Quyến kiễng chân, mỉm cười khẽ gạt lớp tuyết bám trên tóc Lục Hạc Nam.
Lục Hạc Nam hoàn hồn, dùng giọng trầm khàn đã thấm lạnh buốt đùa một câu cho hợp cảnh: "Nếu sau này vẫn cùng dầm tuyết, há chẳng phải bạch đầu giai lão?"
Lương Quyến lắc đầu, mang theo sự cố chấp khắc vào tận xương. Viền mắt bỗng cay xè khi định mở lời, nên cô ngẩng đầu lên, để những giọt chưa kịp rơi kia đông lại cùng tuyết.
"Lục Hạc Nam, em không muốn lừa mình dối người cùng dầm tuyết cùng bạc đầu, nếu mối tình này vốn không có kết cục tốt, vậy thì hãy chia tay trước khi tuyết rơi."
Cô ngừng lại, cơn gió lạnh vô tình lùa vào mũi, khi mở lời lại, giọng đã mang theo chút nghèn nghẹn.
"Nếu thật sự đến ngày chia tay... thì chúng ta đừng để lại hồi ức cho nhau, cũng đừng chừa đường lui cho chính mình."
Con đường tưởng như dài hun hút trước mặt, thật ra không còn bao xa. Chỉ còn một nửa, thậm chí chưa đến một nửa – chỉ còn vài bước nữa thôi.
Chỉ còn vài bước nữa, chúng ta có thể đi đến cuối đoạn đường này một cách yên ổn.
Bão tuyết dừng lại sau khi bình minh đến – và đó là năm đầu tiên chúng ta không thể ở bên nhau.