Mục lục
Trước Khi Tuyết Rơi Hãy Chia Tay
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tô Vân Kiệt căng tai lặng lẽ nghe suốt cả quãng đường, vì hồi hộp nên tốc độ xe cũng vô thức chậm lại không ít.

Không khí bỗng chốc lặng đi mấy giây, ánh mắt Lục Hạc Nam sâu thẳm, chặt chẽ khóa chặt trên gương mặt Lương Quyến. Anh nhìn rất lâu, mong từ đó tìm ra chút manh mối.

Nhưng anh đã quên, người đã ngâm mình quá lâu trong cái vạc nhuộm lớn của giới giải trí, điều đầu tiên phải học khi còn non nớt chính là ngụy trang.

Cứ thế nhìn suốt gần một phút, ngoài hàng lệ rơi trên má không rõ là vì ai, Lục Hạc Nam không nhìn ra được gì cả.

Mãi đến khi câu nói đầy sơ hở của Lương Quyến bất chợt thốt ra, bầu không khí nặng nề bao quanh Lục Hạc Nam mới đột ngột trở nên lỏng ra.

Chẳng nỡ để lại chiếc áo cho cô? Câu nói đó là có ý gì?

Chữ "chẳng nỡ" ấy, luôn khiến người ta dễ liên tưởng đến nơi sâu thẳm mơ hồ đầy tình ý.

Gương mặt vốn luôn bình tĩnh, thắng chắc trong tay, phút chốc thoáng qua một nét bối rối hiếm hoi.

Anh có thể tự cho mình là đa tình mà nghĩ rằng, đến tận hôm nay, Lương Quyến dù đã sinh con với kẻ khác, trong đáy lòng vẫn còn giữ lại một chút ít cảm tình với anh sao?

"Lương Quyến."

Lục Hạc Nam hít sâu một hơi, không dám nảy sinh một chút mừng thầm nào.

Anh trở tay, mạnh mẽ đè tay Lương Quyến dưới lòng bàn tay mình, mười ngón đan chặt, bàn tay mang theo khát khao chiếm hữu mãnh liệt, giọng nói hiếm khi lộ rõ căng thẳng và chờ mong.

"Em—"

Tiếc thay, còn chưa nói xong, thì một hồi chuông điện thoại đột ngột vang lên, cắt ngang tất cả.

Sự chú ý của Lương Quyến hoàn toàn bị cuộc gọi ấy cuốn đi, ánh mắt cũng dứt khoát rời khỏi người Lục Hạc Nam.

Cô rút tay mình khỏi tay anh, chậm rãi lấy điện thoại ra, liếc nhìn màn hình, liền ấn nút nghe, nét mặt dịu dàng, nói chuyện rất nghiêm túc.

Cảm giác bị cưỡng ép ngắt lời không dễ chịu chút nào. Lục Hạc Nam khẽ nhếch khóe môi, cười khổ, một mình tiêu hóa cảm giác nghẹn ứ trong lồng ng.ực. Nhìn gương mặt nghiêng bình yên mang nụ cười của Lương Quyến, tâm trạng chua xót phức tạp trong anh chợt dâng đến cực điểm.

Bỗng dưng anh lại thấy chẳng hiểu nổi.

Rõ ràng là những giọt nước mắt rơi vì anh còn vương trên mặt cô, giọt lệ chưa khô, vậy mà chỉ một thoáng sau, cô đã có thể dễ dàng thoát khỏi, cười nói dịu dàng với người khác?

Cô dường như đã quên mất, quên mất khi nãy chính là nằm trong lòng ai, cùng ai nói lời lưu luyến không nỡ rời.

Khoang xe yên tĩnh đến đáng sợ. Trong tiếng trò chuyện không hề phân tâm của Lương Quyến, Lục Hạc Nam sắc bén bắt được mấy từ khóa, dây thần kinh như căng lên, vị chua dâng thẳng lên sống mũi.

Anh cứng ngắc quay đầu sang hướng khác, để gương mặt u ám chìm vào đêm tối ngoài ô cửa xe.

[Khi nào mới về? Đứa trẻ vẫn còn đợi ở nhà.]

Một câu nói đơn giản ở đầu dây bên kia, như một ngọn núi cao sừng sững chắn giữa hai người, vĩnh viễn không thể vượt qua, không để vượt qua, chỉ để ghi nhớ.

Phải chăng cô muốn mượn cuộc điện thoại này để nhắc nhở anh — người đã bị loại khỏi cuộc chơi, thì đừng mơ tưởng bước trở lại sân đấu. Vị trí từng thuộc về anh, cô đã sớm có người thay thế.

Lục Hạc Nam không tự chủ siết chặt lòng bàn tay, ánh mắt nhạt nhòa mà lạnh lẽo.

Không sao, anh chẳng tin cái số mệnh quái quỷ ấy.

Cuộc gọi bất ngờ đó khiến hơi men vấn vương trên người Lương Quyến lập tức tan hơn phân nửa.

Câu "uống rượu hỏng việc" quả không sai chút nào.

Cũng tại cô mạnh miệng, uống liền ba ly, đến độ đầu óc quay cuồng, quên mất tối nay là buổi tiệc tiếp khách không thể từ chối của Thôi Dĩ Hoan.

Sáng nay trước khi ra khỏi nhà, Thôi Dĩ Hoan còn dặn đi dặn lại cô phải về nhà trước mười giờ tối, thay bảo mẫu trông con.

Thực ra thì cả Thôi Dĩ Hoan lẫn Lương Quyến đều hài lòng với bảo mẫu chăm sóc Khang Khang ban ngày. Điều duy nhất không hài lòng là vì cô ấy đảm đang, quý trọng gia đình, nên không thể làm bảo mẫu ở lại qua đêm. Ngày nào cũng đúng mười giờ tối là tan ca, không sai một phút.

Thôi Dĩ Hoan đã từng nghĩ tới việc tìm thêm người nữa, nhưng tìm mãi cũng không tìm được ai đủ tiêu chuẩn ở mọi phương diện.

May mà gần đây Lương Quyến không có lịch quay ngoại cảnh, ở nhà làm việc nên cũng có thể hỗ trợ bảo mẫu chăm con. Ngoại trừ những tình huống đặc biệt, Thôi Dĩ Hoan mỗi tối đều có thể về đúng giờ. Vì vậy việc tìm bảo mẫu ở lại cũng dần bị gác lại.

Cuộc gọi kết thúc, Lương Quyến đặt điện thoại xuống, liếc nhìn thời gian trên màn hình — còn mười bảy phút nữa là mười giờ, bảo sao bảo mẫu lại gọi điện uyển chuyển nhắc nhở.

Chiếc giày thủy tinh của Lọ Lem sẽ mất hiệu lực vào lúc mười hai giờ đêm, còn giấc mộng đẹp của cô cũng nên kết thúc vào lúc này.

Cửa kính xe bị tuyết thấm ướt nên sáng trong, mượn ánh đèn đường hai bên mặt đường nhựa, cánh cổng sắt của biệt thự số Một hiện ra càng lúc càng rõ ràng trong tầm mắt.

Con đường dẫn tới biệt thự số Một này thẳng tắp lại xinh đẹp.

Hai bên đường trồng đầy cây ngô đồng. Mỗi độ đông sang, tuyết đọng trên cành, chẳng còn tìm đâu được một chiếc lá nguyên vẹn, nhưng Lương Quyến lại không hề thấy quạnh hiu.

Cô chỉ thấy một vùng trắng xóa ấy, tuyết vương trên cành như là hoa ngô đồng nở rộ vào đầu đông, là quả chín vào cuối đông.

Chỉ tiếc là, con đường tuyệt đẹp này, cô chỉ từng cùng một người nào đó sánh vai đi qua một lần trong đêm bão tuyết năm năm trước.

Giờ đây, nhân duyên đưa đẩy may mắn được đi lại, Lương Quyến ngây ngất nhìn ngắm, chẳng nỡ bỏ sót một khung cảnh nào. Năm năm sau tuy ngồi trong xe, nhưng cảnh vật nhìn ra ngoài hình như chẳng khác gì năm xưa.

Vẫn là mùa đông tuyết rơi, vẫn là đêm chia ly.

Cảnh còn mà người đã khác chính là cảm giác này — đầu óc choáng váng dựa vào cửa sổ xe, Lương Quyến không khỏi bật cười thẫn thờ với đêm tối Kinh Châu.

Xe tiếp tục chầm chậm tiến về phía trước, càng lúc càng gần, cho đến khi dừng lại bên cánh cổng sắt kia — Lương Quyến biết, đoạn đường cô và Lục Hạc Nam có thể sánh vai đi cùng, một lần nữa đã đến hồi kết thúc.

"Anh về đến nhà rồi."

Lương Quyến chớp mắt, ánh nhìn lay động, vụng về thu lại, không dám nhìn thêm. Cô cúi đầu, chăm chú nhìn đầu gối mình, nhẹ giọng nhắc nhở như để hoàn thành trách nhiệm.

Lục Hạc Nam vô thức ngẩng lên nhìn cô, giọng nói không mang chút cảm xúc nào khác biệt, khách sáo, xa cách, bình tĩnh đến gần như tàn nhẫn.

"Không lên ngồi một lát sao?" Anh hỏi hờ hững như đang khách sáo mời một người xa lạ.

"Không đâu." Lương Quyến hít mũi, nụ cười có chút khó coi, bàn tay đặt trên đầu gối vô thức siết lại.

Lên để làm gì? Lại phải lấy thân phận gì mà lên?

Là người bạn gái cũ dai dẳng như bóng ma, đi xem căn nhà từng ở tạm trước kia của cô, giờ đã bị cải tạo thành ngôi nhà tân hôn của anh với người phụ nữ khác sao?

Cô vẫn chưa hạ mình đến mức tự rước lấy bẽ bàng như thế.

Im lặng một lúc, Lương Quyến dần trấn tĩnh, hô hấp đều đặn trở lại, nụ cười nhàn nhạt nơi khóe môi cũng toát lên vẻ tự nhiên, ung dung.

Năm tháng tôi luyện, đến lời từ chối vụng về cô cũng có thể nói ra một cách bình thản, hợp lý: "Để hôm khác nhé, hôm nay muộn quá rồi, tôi còn phải về nhà."

"Vội về nhà thế sao?"

Lục Hạc Nam không nhanh không chậm đáp lại một câu, rồi gật đầu như thật, thuận theo lời cô chủ động đưa ra, nhẹ nhàng dẫn dắt câu chuyện sang hướng mình muốn, dáng vẻ tự nhiên như đang trò chuyện với một người bạn cũ lâu năm.

"Ở nhà có ai đang đợi em à?"

Anh đang đặt mình vào hoàn cảnh của cô sao? Hàng mi khẽ run lên, trong lòng Lương Quyến thoáng dâng lên chút chua xót.

Bởi vì ở nhà anh có người vợ dịu dàng hiền thục đang đợi, nên anh mới dễ dàng nhập vai, cho rằng trong thành phố Kinh Châu cô quạnh này, cũng sẽ có người ngồi bên ánh đèn, đợi cô về nhà.

Nhưng đâu phải ai cũng có được sự viên mãn như anh.

Lương Quyến mím môi cười, vì chút lòng kiêu hãnh và tự tôn cuối cùng, cô không đáp lại. Nụ cười như đóng băng trên gương mặt, cố gắng giữ lấy sự đoan trang mà người trưởng thành không thể để mất.

Cửa xe phía bên phải bị đẩy ra một nửa, gió lạnh cuốn theo những bông tuyết bay vào không thương tiếc, thổi tan bầu không khí lãng mạn khó có được trong xe, cũng làm loạn những sợi tóc mai bên thái dương Lương Quyến.

Gió lạnh thổi phần phật vạt áo, nhẹ lướt qua mu bàn tay Lục Hạc Nam, giống như cách cô từng lặng lẽ xuất hiện trong cuộc đời anh – ngắn ngủi và im lặng.

Lương Quyến khẽ cúi mắt, kìm nén tâm tình, một lần nữa nói lời tạm biệt với Lục Hạc Nam: "Tôi đi trước đây, hôm nay vẫn phải cảm ơn anh."

Cuộc đời cô chẳng mấy lần thực sự nói lời chia tay, những lần hiếm hoi khắc sâu trong trí nhớ, đều là với anh, đều là trong đêm tuyết rơi.

Chỉ là lần chia ly này, dường như vẫn chưa đủ thể diện.

Lương Quyến chống tay lên cửa xe, đứng giữa gió rét, một mình suy nghĩ mấy giây.

Lời lẽ vừa trôi tới bên môi, nhưng khi mở miệng thì cổ họng lại nghẹn ứ, như thể ông trời cố tình gây khó dễ.

Không còn cách nào, cuối cùng cô chỉ có thể dùng nụ cười bất đắc dĩ thay cho những lời chưa thể nói ra.

Năm năm trôi qua, cô dường như vẫn không khá hơn chút nào.

Nếu không, thì vì sao ngay cả những lời giả tạo như "Hy vọng sau này còn gặp lại" hay "Chúc anh và cô ấy hạnh phúc" cô cũng không thể thốt nên lời?

Người ta bảo đời người là một quá trình tu hành dài đằng đẵng, nhưng tín đồ thành kính như Lương Quyến dù đã vượt trăm ngàn chông gai đi đến hôm nay vẫn chẳng ngộ ra được điều gì.

Cô không hiểu, mình phải quên đến mức nào thì mới xứng đáng với một câu: "Nhấc được thì buông được."

"Cạch" một tiếng, cửa xe khép lại.

Tấm chân tình không đúng lúc ấy cùng với cơn gió lạnh không chút lưu tình bị chặn lại ngoài cánh cửa. Không gian trong xe lại chìm vào tĩnh lặng – thứ tĩnh lặng từng bị cô bỏ rơi.

Tô Vân Kiệt bị sự yên lặng ấy dọa đến không dám thở mạnh, rụt rè ngẩng đầu, nhìn thấy trong gương chiếu hậu là gương mặt có chút tàn tạ của Lục Hạc Nam.

Tay trái anh kẹp điếu thuốc, ngón tay trắng bệch, gân xanh nổi lên; tay phải lặp đi lặp lại động tác bật lửa, ánh lửa mờ nhạt hắt lên đáy mắt anh, phơi bày tất cả những nỗ lực che giấu sự bất lực – tr.ần tr.ụi, không sót chút nào.

Khí thế tan biến, cảm giác áp chế cũng mất đi – đây không phải Lục Hạc Nam trong ấn tượng của Tô Vân Kiệt.

Trong trí nhớ, Lục Hạc Nam là người dũng mãnh, toàn năng. Anh không nên dễ dàng bị một người phụ nữ quấy nhiễu tâm trí, càng không nên để mất thế chủ động ngay tại "sân nhà" của mình.

Một con chó nhà thất thế, buông bỏ vũ khí – cũng chỉ đến thế là cùng.

Trong gương chiếu hậu là bóng lưng đơn độc của Lương Quyến đang bước đi giữa gió tuyết, bông tuyết đã thấm ướt vai cô. Tô Vân Kiệt nhìn thoáng qua, chẳng hiểu sao lại buột miệng: "Sếp Lục, bên ngoài đang có tuyết rơi."

"Vậy à?"

Lục Hạc Nam bình thản đáp lại, gương mặt không chút biểu cảm, như thể chẳng hề bận tâm đến thời tiết. Chỉ có bàn tay đang kẹp thuốc bất chợt run nhẹ.

Tuyết rơi rồi, trời lại đã khuya thế này, cô sẽ về bằng cách nào?

Tâm trí anh đã không còn ở đây nữa. Hai chữ "lơ đãng" gần như viết rõ trên trán, đến mức người vốn chẳng mấy tinh ý như Tô Vân Kiệt cũng nhìn ra được.

Thấy tâm trạng của Lục Hạc Nam vẫn sa sút, Tô Vân Kiệt cau mày. Anh không biết phải tiếp lời thế nào, đành cố miêu tả hết những gì mình thấy qua gương chiếu hậu.

"Giờ này chắc khó bắt xe lắm."

Nếu không thì sao Lương Quyến lại đứng một mình bên đường suốt lâu như vậy?

Lần này sự im lặng không kéo dài, một giọng khàn khàn bất chợt cắt ngang: "Để lại xe cho tôi, cậu tan ca được rồi."

Chưa dứt lời, cửa ghế lái bên phải đã bị đẩy ra lần nữa, mang theo âm thanh đầy oán khí "rầm" một tiếng, chấn động đến mức ngực Tô Vân Kiệt run lên, mãi không hồi thần lại được.

Anh ta lại nói sai gì rồi sao? Rõ ràng từ đầu đến cuối đâu có nhắc đến Lương Quyến?

Vài giây sau, trên mặt đường phủ tuyết chưa bị vấy bẩn, dấu chân hỗn loạn từ một biến thành hai, bóng hình đơn độc trong gương cũng từ một người hóa thành một đôi.

"Anh làm gì vậy?" Lương Quyến đứng bên đường đợi xe, lạnh đến run rẩy, bất ngờ bị người khác nắm lấy cánh tay, giật mình thót tim.

"Chẳng phải em đang vội về nhà sao?"

Lục Hạc Nam giận quá hóa cười, giọng điệu lạnh nhạt, xen lẫn một chút nhượng bộ mà chính anh cũng không nhận ra.

"Cách nhanh nhất là để anh đưa em về."

Anh sẽ tự mình đưa em về – đưa em trở về bên người đàn ông và đứa con mà em luôn khắc khoải trong lòng.

Lương Quyến chỉ giãy giụa một thoáng rồi chịu thua. Đang trong cơn giận, Lục Hạc Nam dùng sức không nhẹ, cô đơn thân độc mã không thể chống lại.

"Cũng được." Lương Quyến hậm hực gật đầu cái rụp.

Dù khí thế rõ ràng yếu thế, nhưng cô vẫn không quên đấu khẩu: "Đúng lúc anh chưa gặp đứa trẻ, cũng nên để nó biết ai là ân nhân cứu mạng của mình."

Lục Hạc Nam khựng lại một bước, tim như bị siết chặt, gương mặt vì tức giận mà xanh xám chợt tái nhợt đi.

Tốt lắm. Không hổ là Lương Quyến, luôn biết đâm vào chỗ đau nhất khiến người ta không thể không nhói lên.

Tuyết mỗi lúc một dày, Lục Hạc Nam một tay ôm lấy Lương Quyến, bất chấp tất cả bước nhanh về phía trước. Tấm lưng rộng lớn chắn lấy mọi gió tuyết, đến bên xe thì định mở cửa ghế phụ.

"Tôi không ngồi ghế phụ."

Sự khó chiều đến bất chợt và chẳng chút lý lẽ. Lương Quyến kiêu hãnh quay đầu sang hướng khác, ưỡn cao cổ, gương mặt bướng bỉnh thoáng ánh lên bóng hình ngây ngô tuổi hai mươi, khi lần đầu biết rung động.

Cô không muốn ngồi vào chỗ mà người phụ nữ khác từng ngồi.

Mặt mày Lục Hạc Nam u ám, không rõ là bực bội hay bất lực, nghiến răng nói bằng giọng đầy mất kiên nhẫn, nhưng lời nói lại mang theo sự bất lực tận đáy lòng.

"Lương Quyến, em nhìn cho rõ vào! Anh không phải là thằng đàn ông em giấu trong nhà, khi có chuyện chỉ biết nép sau lưng em!"

"Đừng coi anh là tài xế của em!"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK