Cuối cùng, trong cơn bùng nổ cảm xúc đến tuyệt vọng, Lương Quyến co mình trong lòng Lục Hạc Nam, vừa khóc vừa thiếp đi.
Người vốn dĩ cao ráo như cô, lúc này lại cuộn tròn ở một góc giường, ngẩng lên chỉ thấy bé nhỏ như nhụy của một đóa hồng — đẹp đẽ nhưng mong manh, dễ héo tàn.
Thấy cô trong mơ vẫn cau chặt đôi mày, Lục Hạc Nam thầm nghĩ, có lẽ anh vốn không phải là một người biết chăm hoa.
Phòng ngủ không bật đèn, trong bóng tối lờ mờ, nguồn sáng duy nhất đến từ bên ngoài khung cửa sổ — ánh trăng treo lơ lửng trên bầu trời đêm vô tận. Ánh trăng mờ ảo xuyên qua từng tầng mây, không cho phép phản kháng, dịu dàng rót vào căn phòng, phủ nhẹ lên gương mặt Lương Quyến.
Ánh trăng đêm nay thật dịu dàng và sáng trong, soi rõ dấu lệ còn vương trên gương mặt cô, cũng soi rõ khoảng trống đang khoét sâu trong tim Lục Hạc Nam — một vết nứt như vách đá đột ngột gãy gập nơi đỉnh núi.
Anh chống một tay ngồi dậy, rồi nghiêng người nhẹ nhàng đặt cô nằm thẳng.
Mất đi vòng tay anh một cách bất chợt khiến giấc ngủ của Lương Quyến trở nên chập chờn, bất an. Sợ đánh thức cô, Lục Hạc Nam đành giữ nguyên tư thế gò bó ấy, không dám nhúc nhích.
Trong khoảng lặng chờ đợi, anh nhìn cô không rời mắt. Ánh nhìn mang theo sự dò xét và hoài nghi ấy không phải hướng đến cô, mà là chính bản thân mình — nghi ngờ tình yêu này đến có phải là sai thời điểm, và cả những hành động mang danh "vì yêu" liệu có phải quá tự cao?
Thật nực cười, một người luôn tự tin đến mức thành tự phụ, lần đầu tiên trong đời lại mất đi sự chắc chắn — lại vì chính tình yêu của mình.
Một tình yêu đầy sơ hở, chồng chất lỗi sai.
Khi nhận ra nhịp thở gấp gáp của Lương Quyến dần chuyển thành nhịp thở đều đặn, Lục Hạc Nam nhẹ nhàng cử động cánh tay tê cứng, sau đó rón rén bước xuống giường, đi vòng sang phía cô nằm, rồi ngồi bệt xuống sàn.
"Sao em lại hay khóc đến thế chứ?"
Anh cười lắc đầu, khẽ thở dài, ngón tay lướt thật nhẹ lên gương mặt cô. Bắt đầu từ cằm, anh chậm rãi lau đi từng dấu lệ khô lại như vết sẹo.
"Hồi chưa yêu anh, hình như chưa từng thấy em rơi nước mắt."
Lau hết nước mắt, bàn tay thô ráp ấy vẫn không chịu rời đi, dừng lại trên cánh môi đỏ hồng của cô, như vu.ốt ve, như lưu luyến. Anh nheo mắt, như chìm vào dòng ký ức.
Lần đầu gặp nhau, Lương Quyến mang trong mình một sức sống chẳng biết sợ trời sợ đất. Trước những lãnh đạo nhà trường mà cô không thể đấu lại, vẫn dám không tiếc hủy hoại tiền đồ, xông vào tận bàn tiệc chỉ để đòi lại công bằng cho bạn cùng phòng, bằng ánh mắt kiên cường và bất khuất.
Khi đó, khí chất của cô tuy còn non trẻ, nhưng lại có sự quyết liệt không đạt được mục đích thì không dừng — khiến cả những kẻ đang ở vị trí cao, luôn do dự trước mọi bước đi, cũng bất giác bị chấn động.
Nhưng giờ đây, dù Lương Quyến vẫn đang ở ngay trong tầm mắt, Lục Hạc Nam lại đột nhiên nhận ra — chính mình đang từng chút từng chút, tước đoạt đi nguồn sống chói sáng nhất của cô.
"Là tại anh sao?" Anh lẩm bẩm hỏi, mang theo nỗi ngờ vực sâu sắc.
Trời đêm mát lạnh, câu hỏi ấy, người duy nhất có thể trả lời chỉ là chính anh.
Anh kéo môi cười gượng: "Mới chỉ là yêu thôi mà đã khiến em mệt mỏi đến thế, nếu sau này cưới rồi thì phải làm sao đây?"
Phụ nữ nhà giàu vốn đã không dễ làm, huống chi nhà họ Lục cũng không chỉ đơn giản là một gia tộc tiền tài chất chồng.
Khoảng cách mà Lương Quyến cảm thấy đã là vực thẳm, kỳ thực vẫn còn quá nhỏ.
Đứng trên đỉnh cao chẳng khác gì nơi không người, trong tay nắm giữ những tài nguyên mà cả đời người ta cũng không thể chạm tới, từng hành động nhỏ, đều bị thế gian săm soi.
Chỉ cần một cái nhấc tay hạ chân vô tình, cũng đủ để dư luận nhặt nhạnh, đào bới, thổi phồng — biến những điều riêng tư nhất thành không chốn dung thân.
Giống như Lê Bình khi còn trẻ, rõ ràng là một đôi trai tài gái sắc với Lục Đình Tích, một cuộc hôn nhân môn đăng hộ đối, tình cảm đủ đầy. Thế mà chỉ vì nhiều năm không có con, đã phải chịu đủ lời ra tiếng vào của thiên hạ.
Người phụ nữ trong giới khen là hiền thục, lại trở thành trò cười và đề tài mỉa mai trong mắt thế giới bên ngoài.
Lê Bình mang danh thiên kim còn như vậy, thì Lương Quyến sẽ ra sao?
Một cô gái xuất thân bình thường, không có điểm tựa nào thực sự vững vàng — sẽ sống thế nào trong một môi trường phức tạp và giả tạo như vậy? Có lẽ ngay từ ngày đầu bước chân vào nhà họ Lục, đã phải chuẩn bị tinh thần trở thành "khách quen" dưới ngòi bút ác ý của truyền thông.
Một cô gái chưa chính thức đặt chân vào nhà họ Lục, đã chìm trong hoài nghi bản thân — làm sao giữ được tình yêu chẳng được ai chúc phúc, để cùng Lục Hạc Nam đi đến tận cùng trời đất?
Thật ra, giới hào môn có gì bí mật không thể tiết lộ? Cũng chỉ là những người thường co mình sống cẩn trọng trong đó, không thể thắng nổi một làn sóng dư luận dâng cao sau làn sóng trước.
Sau bao lần thương tích đầy mình, mới chợt nhận ra chút can đảm ít ỏi của bản thân, không đủ để đi cùng ai suốt đời, chỉ đủ để kết thúc chính mình.
Nhưng ngay cả khoảnh khắc hoá thành bướm bay đi, cũng là chuyện xấu khiến người ta thở dài đầy tiếc nuối.
Những bi kịch phân ly của giới hào môn, Lục Hạc Nam đã chứng kiến quá nhiều. Anh không dám tưởng tượng một ngày nào đó sau khi kết hôn, Lương Quyến cũng trở thành một đoạn thơ vĩnh biệt trong câu chuyện ấy.
Anh bất lực dựa vào mép giường, cánh tay gác lên đầu gối, cúi đầu thở dài một hơi sâu nặng. Giọng nói vừa cất lên đã dịu dàng đến lạ: "Anh không muốn buông tay em, nhưng cũng không muốn em mệt mỏi thế này..."
Im lặng thêm một hồi lâu, Lục Hạc Nam mím môi, quay đầu nhìn gương mặt đang yên ổn ngủ say của cô. Ánh mắt sâu lắng đó, không nói mà ép chính mình phải nhượng bộ.
Anh giơ tay, khẽ vuốt gương mặt cô không mang theo bất cứ dục niệm nào. Rồi cả người anh rũ xuống, run giọng thì thầm, như đang cầu xin: "Cố thêm một chút... được không?"
Một lời cầu xin như yêu cầu không hồi kết, không có thành ý gì có thể đưa ra. Lục Hạc Nam sững người vài giây, khi nhận ra, anh chỉ khẽ cười, gần như không thể nghe thấy.
Lông mi run nhẹ, tay phải siết chặt thành nắm đấm, vết hằn đỏ lấm máu nhưng anh vẫn giữ nụ cười bình thản.
Qua vài nhịp thở anh mới bình ổn lại, đưa bàn tay không dính máu chạm vào gương mặt cô lần nữa. Ánh mắt dịu dàng lưu luyến như đang diễn tập một màn chia tay.
Nhưng lúc mở lời, anh lại nói rất điềm nhiên, không một chút ngập ngừng:
"Nếu một ngày nào đó em không thể chịu đựng được nữa, anh sẽ buông tay."
Hãy đi sống những ngày tháng của một người bình thường.
Những ngày không có anh.
Những ngày em đáng lẽ phải có, tràn đầy sinh lực và ánh sáng.
Có những lời hứa, phải viết bằng máu.
Nhưng anh hứa — sẽ không bao giờ thất hứa.
Hôm nay trăng rất đẹp.
Nhưng định mệnh đã an bài đây không phải là một đêm trăng tròn như mong đợi.
*
Gần một giờ sáng, toàn thân mỏi mệt, Lục Hạc Nam mới nhìn thấy ba cuộc gọi nhỡ từ Kim Thủ Thần. Theo phản xạ, anh bấm gọi lại, rồi lại sực nhớ ra, gọi vào giờ này có hơi giống đang bóc lột cấp dưới.
Ngón tay vừa chạm đến nút cúp máy, bên kia đã bắt máy.
"Sếp Lục?" Kim Thủ Thần thăm dò gọi một tiếng, giọng rõ ràng, chẳng giống người vừa bị dựng dậy giữa giấc ngủ.
Lục Hạc Nam ngậm điếu thuốc, khàn giọng hỏi ngược lại: "Chưa ngủ à?"
"Có chuyện cứ nghĩ mãi không ngủ được."
Giữa đêm khuya yên tĩnh, dù là người căng thẳng đến đâu cũng bất giác buông lỏng. Nhận ra câu nói của mình có phần không ổn, Kim Thủ Thần vội vàng chữa lại: "Chủ yếu là chuyện này liên quan đến cô Lương, nên tôi hơi khó xử."
Sắc mặt Lục Hạc Nam trầm lại trong chốc lát, rít một hơi sâu từ điếu thuốc, rồi bình thản hỏi lại: "Nói thử xem?"
Kim Thủ Thần nuốt nước bọt. Trước sự bình tĩnh lạnh nhạt của Lục Hạc Nam, trong lòng ông ta lại thấy bất an một cách kỳ lạ. Quả nhiên người máu lạnh vô tình mới làm nên chuyện lớn — ngay cả khi liên quan đến bạn gái mình cũng có thể nói bằng giọng điệu hờ hững như vậy.
"Chiều hôm qua, sau khi anh và cô Lương rời đi, tôi nhận được một cuộc gọi. Bên kia tự xưng là Tô Nguyệt Ngâm, đạo diễn của 'Nhớ Lan Nhân'. Gác máy xong, tôi đã cho người xác minh lại, đúng là đạo diễn thật."
Đạo diễn? Lục Hạc Nam chẳng mấy ấn tượng với các đạo diễn trong đoàn phim. Hôm đó ở học viện nghệ thuật, cô gái đi cùng Lương Quyến bước ra từ phòng họp hình như là diễn viên chứ không phải đạo diễn.
Anh gạt tàn thuốc, khẽ ừ một tiếng, ra hiệu cho Kim Thủ Thần nói tiếp.
"Ý của vị đạo diễn đó là, vì lý do cá nhân, cô ta sẽ không tiếp tục đảm nhiệm việc quay phim 'Nhớ Lan Nhân', toàn bộ ê-kíp cũng sẽ rút khỏi đoàn trong vài ngày tới. Phổ Huệ đầu tư vào một bộ phim ngắn định sẵn sẽ chết yểu, chi bằng đầu tư vào một dự án khác có tiềm năng hơn, cũng tiện cho việc quảng bá thương hiệu Phổ Huệ tại khu vực Đông Bắc."
Kim Thủ Thần truyền đạt ngắn gọn những gì Tô Nguyệt Ngâm đã nói, rồi lặng im chờ quyết định của Lục Hạc Nam.
"Vị đạo diễn đó đưa ra điều kiện gì?"
Lục Hạc Nam hỏi lại rất nhanh, khẩu khí nghiêm túc như đang xử lý công việc, khiến Kim Thủ Thần trong một khoảnh khắc gần như tin rằng vị sếp Lục cao cao tại thượng này thực sự định vì lợi ích mà bỏ tình riêng.
Dù đang dốc lòng lấy can đảm, Kim Thủ Thần càng nói càng thấy thiếu tự tin: "Bên đó yêu cầu khoản tài trợ thấp hơn cô Lương ba phần, thời lượng quảng cáo hợp lệ trong phim thì vẫn giữ nguyên."
"Điều kiện quả thật rất hấp dẫn." Nghe xong, Lục Hạc Nam bật cười thành tiếng.
Điếu thuốc trên tay cũng vừa cháy đến tận cùng, anh dụi tắt, bình tĩnh hỏi lại: "Vậy ông nghĩ sao?"
"Nếu xét trên quan hệ cá nhân..." Lão cáo già Kim Thủ Thần, để phòng hờ, bèn cẩn thận lên giọng quan chức.
Lục Hạc Nam chẳng buồn để ông ta nói hết, liền cắt ngang, ánh mắt lạnh lùng: "Đừng xét tình riêng, chỉ xét lợi ích của Phổ Huệ."
Câu nói ấy khiến Kim Thủ Thần tim đập loạn, vội vàng xốc lại suy nghĩ trong đầu, ngoan ngoãn trả lời: "Nếu xét riêng về lợi ích của Phổ Huệ, thì đương nhiên nên hợp tác với đạo diễn Tô."
"Tại sao?" Lục Hạc Nam hỏi tiếp.
Kim Thủ Thần vô thức thẳng lưng. Dù chỉ là một cuộc điện thoại, nhưng ông ta có cảm giác như đang ngồi trong phòng họp Phổ Huệ, bị Lục Hạc Nam chất vấn từng câu một.
"Tính hoàn chỉnh của đội ngũ, độ trưởng thành về năng lực, khả năng đoạt giải, và tỷ lệ chuyển đổi lợi ích — xét trên mấy điểm này, cô Lương không có ưu thế gì."
"Nói đúng lắm." Dựa vào lan can ban công, Lục Hạc Nam cúi đầu gật nhẹ.
Nhưng giọng điệu của anh nghe lại thờ ơ, khiến cả Kim Thủ Thần, kẻ vốn quen đọc sắc mặt lãnh đạo, cũng không đoán được rốt cuộc Lục Hạc Nam đang nghĩ gì. Chẳng lẽ thật sự vì một chút lợi nhuận cỏn con mà làm phật ý bạn gái?
Lục Hạc Nam không phải kiểu người nhỏ nhen như thế, làm vậy rõ ràng không hợp lý.
"Vậy sếp Lục, ý anh là?" Việc không nắm chắc, Kim Thủ Thần chỉ còn cách cẩn thận hỏi lại.
Đáp lại ông ta là tiếng "tách" vang lên từ đầu dây bên kia — Lục Hạc Nam lại châm điếu cuối cùng trong bao thuốc.
Tối nay thèm thuốc quá độ, đến mức phải phá lệ.
Một điếu thuốc dài kẹp giữa ngón tay, nhưng Lục Hạc Nam lại không đưa lên miệng, anh cứ thế ngơ ngẩn nhìn ngọn lửa cam đỏ từ từ cháy ở đầu thuốc. Mãi đến khi điếu thuốc cháy quá nửa, anh mới mơ hồ hỏi ngược lại một câu.
"Lão Kim, ông nói xem, ở khu vực Đông Bắc có biết bao nhiêu công ty giỏi làm truyền thông quảng bá, tại sao tôi lại bỏ mặc những cái tên sẵn có đó, để đi đầu tư vào một nhóm sinh viên vô danh?"
Kim Thủ Thần không trả lời được. Làm nghề bao nhiêu năm, ông ta đã quen với việc vô điều kiện thi hành mệnh lệnh cấp trên, mà chẳng bao giờ suy nghĩ lý do đằng sau các quyết định đó.
Cái đầu không thường xuyên vận động, từ lâu đã rỉ sét.
Nhưng có lẽ cả đời này ông ta cũng chẳng ngồi nổi vào ghế người ra quyết định, nên cũng chẳng muốn bận tâm.
Chỉ là bây giờ Lục Hạc Nam lại hỏi thẳng vào đầu ông, thì ông không thể không nghĩ.
"Bởi vì..." Kim Thủ Thần nhíu mày, ấp úng mãi cũng không nói ra được lý do. Gần năm mươi tuổi đầu rồi, mà mặt đỏ bừng như một cậu học trò bị thầy giáo hỏi trúng chỗ.
Lục Hạc Nam kẹp điếu thuốc, mỉm cười trêu ghẹo, giọng nói vẫn còn coi như dịu dàng, có phần nhẫn nại: "Chẳng lẽ ông tưởng tôi chỉ để dỗ bạn gái vui thôi sao?"
"Sao có thể chứ?" Miệng Kim Thủ Thần nói vậy, nhưng trong lòng thì đã gật đầu lia lịa.
Trong mấy đời nhà họ Lục, chỉ có cha của Lục Hạc Nam là Lục Đình Tường là năng lực tài chính kém, lại còn ăn chơi lêu lổng. Tuy cưới được tiểu thư danh giá như Tống Nhược Cẩm nhưng bao năm sau hôn nhân, tính trăng hoa vẫn chẳng giảm đi.
Có đôi khi nhìn vào đôi mắt và nét mặt giống nhau kia, Kim Thủ Thần lại không khỏi nghĩ: liệu Lục Hạc Nam có đi lại con đường cũ của cha mình không? Cả đời chẳng có chút duyên nào với hai chữ "trung trinh".
Lục Hạc Nam không rảnh để uốn nắn hay dẫn dắt gì với Kim Thủ Thần, anh cũng chẳng giấu diếm lâu, từng chữ từng lời đưa ra đáp án: "Vì lòng người, vì dư luận xã hội dễ dàng bị khuếch đại."
Chớp mắt một cái, Kim Thủ Thần bỗng nhiên hiểu ra tất cả.
Người dân chất phác nhất luôn quan tâm đến giáo dục. Nếu từ góc độ hỗ trợ sinh viên đại học thực hiện giấc mơ làm phim mà quảng bá, thì hiệu quả truyền thông đó còn hơn cả dàn kín màn hình LED của trung tâm thương mại.
Nhưng một khi xuất phát điểm mang thiện ý, thì phía sau nó lại càng không thể chứa đựng bất cứ việc gì mờ ám. Ví dụ như: bội tín, trong lúc đang ký hợp đồng với Lương Quyến lại âm thầm quay sang đầu tư cho Tô Nguyệt Ngâm.
Lợi ích dù lớn đến đâu cũng vô nghĩa. Với những con thuyền dễ bị lật, Lục Hạc Nam sẽ không bao giờ bước lên.
Dù cho đoàn phim của Lương Quyến đang bên bờ tan rã, thì cách làm tốt nhất của Phổ Huệ cũng là rút lui gọn gàng khỏi liên hoan phim Hoa Thanh, chuyển sang hướng truyền thông khác.
Đầu tư cho Tô Nguyệt Ngâm – dù vì công hay vì tư – đều không thể nào xảy ra.
Chuỗi logic liên hoàn của Lục Hạc Nam khiến Kim Thủ Thần không khỏi rùng mình. Tầm nhìn xa và mưu lược như thế này, tuyệt đối không thua gì Lục Nhạn Nam – người được Lục Đình Tích đích thân chỉ định làm người kế nhiệm.
"Sếp Lục, tôi hiểu rồi." Sau khi ngộ ra, Kim Thủ Thần thu lại vẻ đùa cợt, trong giọng nói lộ rõ sự khâm phục từ nội tâm.
Ngừng vài giây, ông ta lại uyển chuyển hỏi thêm: "Vậy bên phía Tô Nguyệt Ngâm, có cần tôi thay cô Lương xử lý không?"
"Không cần."
Lục Hạc Nam từ chối không một chút do dự, giọng điệu công thức, ai nghe cũng thấy lạnh sống lưng thay cho Lương Quyến.
"Chuyện của họ, để họ tự giải quyết. Nếu trong quá trình quay 'Nhớ Lan Nhân' xảy ra bất cứ vấn đề nào khiến không đạt được mục tiêu ban đầu, thì Phổ Huệ có quyền đơn phương chấm dứt mọi hợp tác. Điều khoản này, nhất định phải ghi rõ trong hợp đồng."
Lương Quyến vĩnh viễn là Lương Quyến — là người đứng trước ánh đèn sân khấu nhờ vào chính sức mình, được mọi người nhìn thấy, được mọi người đánh giá.
Không phải người phụ nữ ẩn mình sau cái tên đàn ông, bị xóa sạch dấu vết bằng những lời lẽ nhẹ tênh.
Những gì cô đánh mất vì yêu anh — lòng tin, sức sống — anh sẽ dùng hết khả năng của mình, từng chút một, trả lại cho cô.
Anh có thể là người không trọn vẹn. Nhưng cô thì nhất định phải vẹn toàn.