Cuộc trò chuyện chẳng mấy vui vẻ với Diêu Dật Thư cũng không khiến cảm xúc của Lục Hạc Nam sụp đổ như núi lở.
Tuy anh không phải người thừa kế được chọn của nhà họ Lục, nhưng cũng chẳng phải loài hoa được nuôi trong nhà kính. Chỉ là đôi ba câu châm chọc khó nghe, chưa đủ để làm rối loạn tâm trí anh.
Trong việc bồi dưỡng Lục Hạc Nam, nhà họ Lục cũng có phần "mắt nhắm mắt mở". Tuy không khắt khe như với Lục Nhạn Nam, nhưng cũng không phải buông thả để anh trở thành kẻ bất tài, mà là cho phép anh tự do bôn ba trong và ngoài giới.
"Buông thả" và "buông xuôi", tuy chỉ khác một chữ, nhưng rơi vào thực tế thì lại khác biệt một trời một vực.
Đến lúc cần chỉnh đốn lại, Lục Hạc Nam tin rằng cậu và cha mẹ mình sẽ không do dự dù chỉ một khắc.
Thời còn học ở Cảng Châu, anh cùng Sở Hằng và Tống Thanh Viễn hợp tác gọi vốn lập công ty. Ban đầu, các gia tộc lớn ở Kinh Châu vì nể mặt ba nhà Lục – Sở – Tống nên có tham gia đầu tư ít nhiều.
Nhưng một công ty nhỏ không tên tuổi như thế, nếu không mang lại lợi ích thực tế và triển vọng rõ ràng, thì đám nhà giàu kia đã chẳng để họ "làm loạn" đến giờ.
Đổi cách nói, là vì họ công nhận thủ đoạn quyết liệt của người đứng đầu công ty – Lục Hạc Nam.
Nhiều người ngoài cuộc không biết nội tình các hào môn vẫn đang trông chờ Lục Hạc Nam – người dẫn đầu thế hệ trẻ, có thể kế thừa y bát của cậu anh, Lục Đình Tích, để đưa ánh hào quang của nhà họ Lục tiếp tục tỏa sáng.
Nhưng Lục Hạc Nam biết, ngày đó vĩnh viễn sẽ không đến.
Dù tương lai nhà họ Lục có bất hạnh mà tan rã tái cấu trúc, người dẫn dắt nhà họ Lục vực dậy cũng nên là Lục Nhạn Nam.
Khách sạn Diêu Thi lộng lẫy đến mức ngay cả thang máy cũng toát lên vẻ quý phái, gương soi toàn thân bóng loáng phản chiếu dáng người duyên dáng của Lương Quyến, cũng phản chiếu gương mặt đang thẫn thờ của Lục Hạc Nam.
Không khí quá yên tĩnh, luôn khiến người ta dễ suy nghĩ mông lung.
Lương Quyến cảm thấy tim khẽ siết lại, nở một nụ cười, tiếp nối câu chuyện lúc nãy Diêu Dật Thư vừa nhắc đến, thuận miệng hỏi: "Chị họ anh, rất lợi hại đúng không?"
Lục Hạc Nam hoàn hồn, khẽ gật đầu trong im lặng. Một lúc sau, anh lại khẽ thở dài, giọng nói thoáng chút xót xa: "Cũng rất vất vả."
Là người mang theo kỳ vọng của cả gia tộc, muốn đứng vững trong thế giới đầy lợi ích do đàn ông thống trị này, dựa vào những cuộc đấu trí không đổ máu, Lục Hạc Nam đương nhiên hiểu điều đó khó đến mức nào.
Những khổ cực và thất bại mà anh từng trải qua khi khởi nghiệp ở Cảng Châu, có lẽ chưa bằng một phần vạn những gì Lục Nhạn Nam đã chịu đựng trong suốt hai mươi năm qua.
Anh muốn giúp cô ấy, nhưng ở một mức độ nào đó, anh lại lực bất tòng tâm.
*
Trong nhịp sống nhanh ngày nay, thời gian để người trẻ đắm chìm trong bi thương u sầu vốn không nhiều.
Đối với người đã có thể ung dung đứng trên đỉnh cao như Lục Hạc Nam, câu này cũng hoàn toàn đúng. Dù lần này anh đến Tân Hải vì bốc đồng, nhưng điều đó không có nghĩa là anh có thể tùy tiện vì tư dục mà gác bỏ công việc.
Vì vậy, khi Lương Quyến đang nằm dài trong chiếc bồn tắm rộng rãi xa hoa của khách sạn, ngâm mình trong làn nước nóng để giết thời gian, rồi thong thả sấy tóc, thoa tinh dầu dưỡng, cột dây áo ngủ, lười nhác bước ra từ phòng tắm —
Thì đã thấy Lục Hạc Nam tóc còn chưa kịp sấy khô đang ngồi trên ghế sofa ở phòng khách trong phòng suite, bắt đầu một cuộc họp công việc qua chiếc laptop mang theo.
Ngoại hình tuy có phần lộn xộn, nhưng dáng vẻ và thần thái lại vô cùng điềm tĩnh.
Anh nhận ra Lương Quyến vừa tắm xong bước ra, chỉ hơi ngẩng đầu liếc nhìn một cái, rồi ra hiệu cho cô cứ tự nhiên, sau đó lại cúi đầu tiếp tục dán mắt vào những biểu đồ báo cáo đơn sắc trên màn hình.
Được "trao quyền tự do hành động", Lương Quyến cũng chưa vội di chuyển, chỉ đứng yên tại chỗ, nửa người tựa vào tường, dáng vẻ nhàn nhã, ánh mắt không chút khách sáo mà quan sát Lục Hạc Nam đang trong trạng thái làm việc.
Anh đeo một cặp kính gọng vàng, tai đeo tai nghe bluetooth chuyên dụng cho doanh nhân, vẻ mặt lạnh lùng nghiêm túc. Hai chân bắt chéo, nửa người trên lười biếng dựa vào sofa.
Trên người anh là chiếc áo choàng ngủ nam màu đen do khách sạn Diêu Thi cung cấp, chất vải phẳng phiu không một nếp nhăn, dây lưng cũng được buộc ngay ngắn chỉnh tề.
Từ trên xuống dưới, chỉ có làn da nơi xương quai xanh thấp thoáng lộ ra, nhưng vẫn nằm trong phạm vi cho phép của một cuộc xã giao bình thường.
Rõ ràng chẳng có chút xuân sắc mờ ám nào lộ ra, nhưng lại khiến Lương Quyến cảm thấy vô cùng quyến rũ.
Trước cảnh tượng khiến người ta máu nóng sôi trào, dễ sinh mộng tưởng vô hạn như thế, Lương Quyến chẳng còn tâm trí mà đỏ mặt, chỉ biết bản năng trỗi dậy, âm thầm thay mặt những người làm công khổ cực mà phẫn nộ bất bình!
Đây là loại ông chủ tư bản hút máu người gì thế này? Giao thừa mùng Một còn bắt nhân viên họp hành làm việc!
Anh không muốn nghỉ Tết thì thôi, sao có thể ngăn cản người khác sum họp với gia đình?
Lương Quyến vừa mắng Lục Hạc Nam là tên ác bá vô tình trong lòng, vừa rón rén đi về phía góc khuất mà camera laptop không chiếu tới, chau mày, đầy vẻ cảm thông liếc nhìn màn hình máy tính một cái.
Nhưng chỉ vừa liếc một cái, cô đã xấu hổ thu ánh mắt lại, đối diện với ánh nhìn đầy nghi hoặc của Lục Hạc Nam, cô vờ như không có chuyện gì, cầm lấy chiếc ly thủy tinh còn nửa nước trên bàn, ngồi xuống đầu bên kia của sofa, cứng ngắc nhấp một ngụm nhỏ nước ấm.
Trong lòng cô, vở kịch đang âm thầm diễn ra cũng dần chuyển từ việc thay mặt nhân dân phê phán Lục Hạc Nam bất nhân bất nghĩa, thành chân thành hối lỗi vì hiểu lầm anh một cách thiển cận.
Thì ra là một cuộc họp xuyên lục địa.
Trong phòng họp ảo toàn là những người tóc vàng mắt xanh, kiếm đô la, nói tiếng Anh bản xứ, làm việc ở nước ngoài – rõ ràng là không cần tuân theo lịch nghỉ lễ ở trong nước.
Cuộc họp có vẻ chỉ mới bắt đầu không lâu, các phòng ban bên kia vẫn đang lần lượt báo cáo tổng kết quý này. Theo quy trình đã định, vẫn chưa đến lượt Lục Hạc Nam phát biểu hay đặt câu hỏi.
Lương Quyến ôm ly thủy tinh, ngẩn người nhìn Lục Hạc Nam đang đắm chìm trong cuộc họp một lúc thì bắt đầu cảm thấy nhàm chán.
Thấy anh luôn kiên nhẫn lắng nghe nội dung, tay cầm bút máy không ngừng ghi chú trong sổ, người vốn không quen nhàn rỗi như cô cũng bị không khí này lây nhiễm, cảm thấy mình nên tìm việc nghiêm túc gì đó để làm.
May mà lúc ra khỏi nhà có mang theo máy tính. May mà cô thật sự còn một bài luận chờ sửa chưa xong.
Có kế hoạch trong đầu, Lương Quyến đứng dậy, vừa đi dép lê lẹp kẹp định bước về hướng phòng ngủ trong suite, được hai bước lại cẩn thận khựng lại.
Thật lòng mà nói, tiếng dép cao su chạm đất trên thảm cũng không lớn lắm, chỉ hơi nặng hơn nhịp thở luân phiên của hai người một chút.
Nhưng Lương Quyến vẫn sợ tiếng động nhỏ này làm gián đoạn suy nghĩ của Lục Hạc Nam, ảnh hưởng đến hiệu quả và tiến trình của cả cuộc họp.
Vì thế, cô không hề do dự mà cởi dép ra ngay, chân trần đặt lên thảm trải sàn mềm mại, sau đó nhẹ nhàng kiễng mũi chân, tiếp tục rón rén bước về phía phòng ngủ.
Nhưng thực ra, sự tập trung của Lục Hạc Nam lại không hề được như Lương Quyến tưởng tượng. Làm việc bao nhiêu năm, đây là lần đầu tiên anh phạm vào đại kỵ của một người ở vị trí lãnh đạo — mất tập trung khi nhân viên đang báo cáo.
Đây là một biểu hiện cực kỳ bất lịch sự, chỉ cần một chút sơ suất cũng có thể vì dáng vẻ cao cao tại thượng đó mà đánh mất tinh thần đoàn kết khó khăn lắm mới có được.
Sự giáo dưỡng tốt buộc anh phải gắng sức dồn hết tinh thần vào cuộc họp, đến mức ngay cả một cái liếc nhìn cũng không dám dành cho "thủ phạm".
Chiếc bút máy trong tay vốn dùng để ghi chép và đánh dấu, như thể muốn níu kéo lại dòng suy nghĩ của chủ nhân, cũng vì anh lơ đãng mà vô thức vẽ loạn lên giấy.
Ngòi bút chấm nhẹ, mực đen lan ra trên tờ giấy trắng, tạo thành từng mảng lem nhem không thể nhìn nổi.
Những từ ngữ ít ỏi may mắn còn đọc được trên trang giấy cũng không thể xem là có giá trị. Bởi vì chúng không liền mạch, không hề có trật tự hay logic ngữ pháp gì cả.
Khắp nơi đều là một mảnh hỗn độn, giống hệt tâm trạng rối bời của anh lúc này, dậy lên từng cơn gợn sóng.
Lòng người đang loạn, sao làm nên chuyện lớn?
Mà khổ nỗi, đúng lúc này, thính giác lại trở nên nhạy cảm đến kỳ lạ.
Cô chân trần dẫm trên thảm, bước đi nhẹ nhàng chậm rãi, âm thanh gần như vô hình trong tai người ngoài, lại dần dần át hẳn tiếng báo cáo vọng ra từ tai nghe Bluetooth, trong thế giới mà trung tâm là Lương Quyến của Lục Hạc Nam.
Tiếng bước chân ấy như cành liễu mới đâm chồi đầu xuân, bị làn gió mơn man nhẹ lướt qua mi tâm và khóe mắt người đi đường — mềm mại, ngưa ngứa, khiến lòng người xao động.
Lục Hạc Nam khẽ ho một tiếng, để tránh bộc lộ quá nhiều cảm xúc, anh cố ý nói ngắn gọn, thậm chí không thèm ngẩng đầu lên.
"Dưới đất lạnh, mang dép vào đi."
Lương Quyến dừng bước, im lặng trong thoáng chốc.
Trong buổi họp, cô giám đốc tài chính mặc bộ váy công sở chỉn chu, trang điểm nhẹ nhàng và dịu dàng đang cẩn thận báo cáo công việc cũng bất giác im lặng theo.
Cô cúi đầu nhìn đôi giày cao gót đắt tiền dưới chân mình, rồi lại có chút mờ mịt bối rối nhìn lên màn chiếu trong phòng họp.
Trên màn chiếu, Lục Hạc Nam vẫn ngồi nghiêm chỉnh như thường, nhưng ánh mắt và sự chú ý rõ ràng không đặt lên người cô.
Anh đang nhìn người khác.
Người đàn ông phương Đông này — kẻ khiến vô số nữ nhân viên Châu Âu đổ gục bởi phong thái nhã nhặn cao quý, cách đối nhân xử thế điềm đạm tinh tế — lúc này đây, lại đang dịu dàng hết mực nhìn về phía ai đó bên ngoài màn hình.
Trong phòng họp yên ắng đến mức có thể nghe được tiếng kim rơi, hình như có ai đó đã nghe thấy tiếng trái tim tan vỡ của giám đốc tài chính.
"Không phải anh đang họp sao?" Lương Quyến phản ứng chậm nửa nhịp, quay đầu lại, nhỏ giọng hỏi với vẻ khó tin.
Nghe thấy chất giọng mềm mại, ngữ khí quen thuộc, cách xưng hô hoàn toàn không hề có chút tôn kính nào dành cho Lục Hạc Nam ấy, các quản lý cấp cao — những người đã từng chứng kiến bao nhiêu sóng gió trên thương trường — liền hóa đá tại chỗ.
Trong buổi lễ kỷ niệm thành lập công ty, Lục Nhạn Nam từng thay mặt cả nhà họ Lục sang tận Châu Âu gửi lời thăm hỏi. Dù chuyện đã qua hai năm, họ vẫn còn ấn tượng sâu sắc về người phụ nữ đó — phóng khoáng, quyết đoán, dịu dàng mà khí chất.
Nhưng giọng nói đó không giống Lục Nhạn Nam. Giọng này mềm hơn, nhẹ hơn, có chút làm nũng.
Tiếng lật tài liệu trong phòng họp vốn dùng để che giấu sự bối rối, gần như không có độ trễ nào mà truyền thẳng qua tai nghe đến tai Lục Hạc Nam.
Nhận ra sự náo động bên kia đại dương, anh hơi dừng lại, môi khẽ cong lên một chút gần như không nhận ra, rồi rút lại tay định bấm chuột để tắt mic, bình tĩnh nói tiếp: "Không sao đâu, họ không hiểu tiếng Trung."
Ngữ khí của Lục Hạc Nam rất tự nhiên, chân thực đến mức không thể bắt bẻ. Lương Quyến tưởng thật, sắc mặt đang căng thẳng lập tức dịu lại, cả sống lưng cũng thả lỏng không ít.
Cô khẽ thở dài một hơi, như trút được gánh nặng: "Anh nói sớm chút có phải tốt hơn không, làm em sợ muốn chết."
"Em yêu, em thả lỏng chút đi." Lục Hạc Nam hạ thấp giọng, dịu dàng dụ dỗ, "Anh chỉ đang họp nhanh cho quý này thôi, em không cần căng thẳng như vậy."
Những nhân viên gần như đều từng làm việc hoặc được đào tạo ở Cảng Châu — nơi không xa lạ gì với việc đọc viết và nghe hiểu tiếng Trung — liền đưa mắt nhìn nhau.
Tác phong chuyên nghiệp khiến họ không dám thì thầm bàn tán khi đang đối diện trực tiếp với sếp, nhưng ánh mắt trao đổi im lặng đã nói lên hết sự sóng gió trong lòng từng người.