Mục lục
Trước Khi Tuyết Rơi Hãy Chia Tay
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lương Quyến ngồi bên cửa sổ phòng ký túc, ngơ ngẩn nhìn chằm chằm vào điện thoại. Dạo này Lục Hạc Nam đột nhiên bận rộn hẳn lên, tần suất liên lạc giữa hai người cũng từ mỗi ngày một lần giảm xuống thành hai ngày mới nhắn tin một lần.

Ngoài Lục Hạc Nam ra, những người bận đến mức mất hút còn có cả các bạn cùng phòng của Lương Quyến.

Từ khi lên năm ba đại học, các môn học của chuyên ngành Y học lâm sàng cũng dày đặc hơn hẳn. Mỗi ngày, Lương Quyến chỉ còn có thể nhìn thấy Hứa Tư Yên tất bật trở về phòng vào mỗi tối trước khi đi ngủ.

Còn Quan Lai—người yêu tiền như mạng—thì bận rộn dĩ nhiên không phải vì việc học, mà là vì chạy đi làm thêm.

Về phần Hàn Nguyệt Như, từ sau hôm hai người giận dỗi chia tay không vui trong bệnh viện, Lương Quyến chưa từng thấy cô ấy nữa. Đồ đạc trong ký túc cũng bị dọn sạch sẽ chẳng một lời. Nghe mấy bạn bên văn phòng khoa nói, Hàn Nguyệt Như cuối cùng cũng đã nộp đơn xin bảo lưu một năm.

Nếu chỉ đơn thuần là quan hệ bạn học đại học thì thôi cũng được, nhưng trớ trêu thay, Lương Quyến và Hàn Nguyệt Như đều là người Tân Hải, khu nhà hai gia đình ở cũng sát bên nhau. Mấy năm trước, vào dịp lễ tết, vì hai đứa con gái thân thiết mà hai bên gia đình còn qua lại khá thân.

Giờ xảy ra chuyện như vậy, sau này có nên tiếp tục giữ liên lạc nữa không?

Trong lúc Lương Quyến đang nghĩ xem nên kết thúc chuyện này thế nào, sau lưng bất ngờ vang lên tiếng mở cửa — Quan Lai đã về rồi.

Vừa bước vào phòng, Quan Lai thậm chí còn chẳng cởi áo khoác, ngả người cái rầm xuống ghế. Lương Quyến thấy bạn mệt rũ rượi, tự giác cởi áo giúp cô ấy, còn rót cho một cốc nước ấm, đưa tận miệng.

"Quyến Quyến, vẫn là cậu tốt với mình nhất!" Quan Lai nhận lấy, uống ừng ực nửa cốc, rồi ôm chầm lấy Lương Quyến không buông tay.

Lương Quyến đưa tay xoa đầu cô bạn, không nhịn được hỏi thêm: "Dạo này tiệm của cậu sao mà bận thế? Hay là đổi công việc đi, sinh viên chẳng phải thường làm gia sư sao? Cậu cũng thử xem?"

Quan Lai vùi mặt vào ngực Lương Quyến, theo bản năng mà lắc đầu từ chối: "Mình mà làm gia sư thì có khi lại dạy hư người ta mất."

Sợ Lương Quyến lo lắng, cô lại giải thích tiếp: "Chỉ là gần đây đột nhiên bận thôi, trên tổng công ty yêu cầu phối hợp điều tra truy nguồn một mẫu đồng hồ."

"Truy nguồn?" Lương Quyến nhíu mày, "Đồng hồ của Royce cũng có vấn đề về chất lượng à?"

Là nhân viên xuất sắc của Royce, Quan Lai nghe Lương Quyến hiểu lầm thương hiệu thì vội vàng vùng ra khỏi vòng tay giải thích.

"Royce của bọn mình sao lại có vấn đề chất lượng được!"

Thấy ánh mắt nghi hoặc của Lương Quyến, Quan Lai thở dài một hơi, nghiến răng nói: "Chẳng biết tên đại gia nào vừa ngốc vừa lắm tiền, cứ nhất quyết đòi mua một mẫu đồng hồ. Mà cái mẫu đó là hàng giới hạn, tháng trước đã bán hết sạch rồi."

Lương Quyến nghe xong không khỏi kinh ngạc: "Đã bán hết mà còn mua được sao?"

Quan Lai cười cười mắng: "Thế mới nói là vừa ngốc vừa nhiều tiền, bảo là bằng mọi giá cũng phải có cho bằng được. Bọn mình chỉ còn cách lần theo vết mà tìm, ai ngờ cái đồng hồ đó qua tay bao nhiêu người, cuối cùng ở trong nước chỉ còn lại đúng một chiếc."

"Tìm được là tốt rồi, không thì các cậu lại bị vắt kiệt sức." Lương Quyến vừa nói vừa xót xa xoa mặt cô bạn, trong lòng cũng âm thầm mắng tên đại gia ngốc nghếch lắm tiền kia mấy câu.

Trên có một cái miệng, dưới chạy gãy chân — đúng là như vậy.

"Đúng là tìm được rồi, chỉ là cái giá đó... đúng là làm mình mở mang tầm mắt." Quan Lai nhớ lại giá chuyển nhượng của chiếc đồng hồ kia, vẫn không khỏi rạo rực, "Quyến Quyến, cậu đoán xem cuối cùng cái đồng hồ đó được bán với giá bao nhiêu?"

Lương Quyến lắc đầu. Thế giới của người có tiền, cô thật sự không tưởng tượng nổi, chỉ đành chờ Quan Lai tiết lộ đáp án.

Quan Lai bí hiểm giơ tay làm dấu số sáu.

"Sáu trăm nghìn?" Lương Quyến thử đoán.

Quan Lai lắc đầu, khẽ cười khinh: "Là sáu triệu."

"Giá gốc của chiếc đó là bao nhiêu?" Con số đó khiến một người ngoài cuộc như Lương Quyến cũng tim đập thình thịch. Nhưng nếu giá ban đầu vốn đã cao, thì chuyển tay sáu triệu cũng không đến mức quá sốc.

Sắc mắt Quan Lai chợt tối lại, giọng cũng trầm xuống: "Hai trăm nghìn."

Lương Quyến hít sâu một hơi lạnh. Hai trăm nghìn mà chuyển tay thành sáu triệu! Quan Lai quả nhiên không chửi oan, kẻ kia đúng là một thằng con nhà giàu vừa ngốc vừa phá của.

Quan Lai ngửa đầu uống cạn nửa cốc nước còn lại, rồi mới nhớ ra bổ sung một thông tin quan trọng về chiếc đồng hồ kia.

"Quên nói với cậu, cái đồng hồ đó chính là phiên bản nữ giống hệt mẫu mà cậu đã chọn giúp anh Lục."

Lương Quyến nghe xong mắt sáng rực: "Trời ơi! Mình đã nói mà, con mắt thẩm mỹ của mình không tệ đâu!"

Hôm đó, giữa một đống đồng hồ cao cấp đắt đỏ, Lương Quyến lại một phát chọn đúng mẫu bị đánh giá là "không có giá trị sưu tầm nhất", "kém nổi bật nhất", còn tự nghi ngờ bản thân một hồi lâu.

Giờ thì nó đã bị thổi giá lên đến sáu triệu, cái gọi là "phiên bản giá rẻ" cũng thành công chen chân vào hàng cao cấp. Như vậy có được coi là chứng minh mắt nhìn của cô cũng không đến nỗi tồi không?

Nhìn ánh mắt ngây thơ lấp lánh của Lương Quyến, từ trong ra ngoài đều đang chờ được khen ngợi, Quan Lai không khỏi bắt đầu nghi ngờ. Dù chiếc đồng hồ đó quả thực không gửi đến Kinh Châu, mà lại đến một thành phố vô danh tiểu tốt tên Dung Thành.

Nhưng cô vẫn có cảm giác, người bỏ ra giá cao để mua nó... có liên quan đến anh Lục kia của Lương Quyến.

Lục Hạc Nam nhận được điện thoại của Sở Hằng thì đã ở Dung Thành được một tuần rồi. Mỗi ngày đều phải xoay vòng với lũ cáo già nhà họ Kiều, khiến cả thể xác lẫn tinh thần anh đều mệt mỏi.

Tuy anh vẫn còn lá bài nhà họ Vạn trong tay, thắng lợi trong ván cờ này gần như chắc chắn, nhưng nếu không phải bất đắc dĩ, anh cũng không muốn đánh ra sớm.

"Alo, sao thế?" Lục Hạc Nam đứng trước cửa sổ sát đất nghe máy, tiện thể nhìn ra những con phố nhỏ xa xa.

Ở đây lâu vậy mà anh lại không nhận ra, có vài nơi của Dung Thành thật sự rất giống Bắc Thành. Cái hơi thở đời thường của thành phố nhỏ này, đúng là thứ mà những đô thị lớn không thể sánh bằng.

"Tôi tìm được cái đồng hồ đó cho cậu rồi." Sở Hằng vừa mở miệng đã là giọng điệu đòi công lao.

Lục Hạc Nam xé bao, bỏ viên kẹo bạc hà vào miệng, đáp gọn lỏn: "Cảm ơn."

"Cậu không định hỏi tôi tốn bao nhiêu tiền mới mua được à?"

"Chi phiếu tôi đưa cậu không đủ?"

Sở Hằng lập tức nghẹn họng: "Cũng... không phải là không đủ."

Dù sao thì số tiền Lục Hạc Nam chuẩn bị cũng đủ để mua bốn năm cái đồng hồ kia rồi. Một cái giá trên trời, cho một món đồ... trông thì có vẻ không đáng.

"Vậy cậu còn nói nhiều làm gì?" Giọng điệu bình thản của Lục Hạc Nam cuối cùng cũng gợn lên một chút sóng.

"Làm theo chỉ dẫn của cậu, địa chỉ người nhận là chỗ của cậu ở Dung Thành."

Lục Hạc Nam khẽ "ừ" một tiếng, lại hỏi: "Trước ngày mười bảy có thể đến tay tôi không?"

Hôm nay đã là ngày mười lăm, chiếc đồng hồ này nhất định phải được chuyển đến Bắc Thành vào ngày mười chín. Mà từ Dung Thành đến Bắc Thành chậm nhất cũng mất một ngày, để đề phòng sai sót, anh đã chừa ra hai ngày.

"Không cần đợi lâu vậy đâu." Sở Hằng rút điện thoại khỏi tai, liếc nhìn đồng hồ, "Tối nay chắc sẽ chuyển tới khách sạn nơi cậu ở."

Vậy thì tốt quá rồi, Lục Hạc Nam yên tâm hẳn.

Tối hôm đó, nhân viên giao đồng hồ của Royce gõ cửa phòng khách sạn nơi Lục Hạc Nam đang ở.

"Anh Lục, đây là chiếc đồng hồ anh đã đặt, phiền anh kiểm tra qua một chút."

Lục Hạc Nam tháo dải lụa, mở chiếc hộp đựng đồng hồ tinh xảo. Nằm chính giữa là chiếc đồng hồ tỏa sáng như bông tuyết lấp lánh. Quan trọng hơn, chiếc đồng hồ này từ cấu trúc đến thiết kế, đều giống hệt như chiếc trên cổ tay anh.

Là sự phù hợp có thể nhận ra ngay từ cái nhìn đầu tiên.

Chỉ nghĩ đến cảnh vài ngày sau chiếc đồng hồ này sẽ nằm trên cổ tay trắng trẻo, thon dài của Lương Quyến, cổ họng Lục Hạc Nam bất giác ngứa ngáy.

"Không có vấn đề gì, cảm ơn đã cất công một chuyến."

Lục Hạc Nam đóng nắp hộp lại, ký tên lên phiếu nhận hàng, vừa định quay người đóng cửa phòng.

"Anh Lục." Nhân viên của Royce đột nhiên gọi giật anh lại.

Lục Hạc Nam quay đầu theo phản xạ, thấy đối phương do dự chưa nói, liền dùng ánh mắt ra hiệu: "Cứ nói thẳng đi."

"Chiếc đồng hồ này chắc là anh định tặng cho ai đó phải không?" Người nọ chỉ vào chiếc hộp trong tay anh, rồi nói thêm: "Vì đồng hồ này khá đắt, các công ty chuyển phát thông thường có lẽ sẽ không nhận. Nếu anh cần, chúng tôi có thể thay mặt anh chuyển đi."

Lục Hạc Nam cúi mắt nhìn chiếc hộp trong tay, rồi lại nhìn hàng người phía sau cửa — tất cả mặc vest đen chỉnh tề, từ chiều cao đến ngoại hình đều gần như giống nhau. Anh bất giác nhíu mày.

Chỉ là tặng một chiếc đồng hồ thôi mà, cần gì làm rầm rộ như vậy? Lương Quyến là kiểu người thích giữ kín chuyện riêng, chắc chắn không thích nhận quà một cách phô trương thế này.

Lục Hạc Nam không do dự nữa, khẽ gật đầu tỏ ý cảm ơn rồi nói: "Không cần, tôi tự tìm cách chuyển là được."

Đêm ấy, người xưa nay luôn hành sự dứt khoát như anh lại ngồi trước bàn, nhìn tấm thiệp trắng tinh mà đau đầu. Suy nghĩ hồi lâu, anh mới cầm bút máy, trân trọng viết lên đó hai chữ.

Sinh nhật của Lương Quyến vào đúng ngày 19 tháng 12, may mắn là hôm đó không có tiết học nào. Cô và Quan Lai ngủ nướng đến tận khi tự tỉnh giấc, dự định buổi trưa sẽ gọi đồ ăn ngoài tạm bợ, đến tối đợi Hứa Tư Yên tan học rồi cùng nhau ra ngoài ăn mừng.

Danh sách bạn bè trên WeChat có rất nhiều người chúc mừng sinh nhật cô. Vừa mở mắt, Lương Quyến đã nằm trên giường trả lời từng lời chúc. Đến khi làm xong hết mọi việc thì đã là mười giờ rưỡi sáng.

Cô kéo danh sách trò chuyện về đầu, ghim trên đầu không ai khác ngoài ba mẹ, Quan Lai... và Lục Hạc Nam.

Vậy mà người kia vẫn yên ắng như cũ, không gửi một tin nhắn nào. Thật ra không chỉ hôm nay, ba ngày nay cô và Lục Hạc Nam chưa liên lạc gì với nhau.

Chắc là anh bận việc gì quan trọng lắm rồi. Mới quen nhau hơn hai tháng, không biết sinh nhật cô cũng là điều dễ hiểu... Lương Quyến buồn bực trong lòng, nhưng vẫn vô thức tìm lý do bào chữa cho Lục Hạc Nam.

Chiếc điện thoại đang nắm chặt trong tay đột ngột rung lên. Cô liếc nhìn, là một số lạ gọi đến từ ngoài tỉnh.

"Alo? Xin hỏi ai vậy?"

"Cho hỏi có phải cô Lương không?" Giọng một người phụ nữ trẻ vang lên.

Giọng rất quen, Lương Quyến cố nhớ nhưng vẫn không nhận ra: "Vâng, là tôi, có chuyện gì vậy?"

"Có một đơn hàng chuyển phát dành cho cô, phiền cô xuống ký nhận giúp."

"Vâng, tôi xuống liền."

Cúp điện thoại, Lương Quyến bật dậy khỏi chăn, vừa định hành động thì Quan Lai đã rửa mặt xong từ nhà tắm bước ra.

"Dậy sớm vậy?"

"Đã gần mười một giờ rồi, đâu còn sớm nữa." Lương Quyến giơ màn hình điện thoại lên, trêu Quan Lai một câu, "Mới nãy có người gọi nói mình có hàng chuyển phát tới, mình xuống lấy chút."

Quan Lai khoác áo lông vũ lên ngoài bộ đồ ngủ, giơ tay ngăn động tác của cô: "Để mình đi cho, tiện thể lấy luôn đồ ăn ngoài của mình."

Có Quan Lai giúp một tay, Lương Quyến lại chui vào chăn. Nhưng chưa kịp nằm yên được năm phút thì điện thoại cô đã rung lên — là Quan Lai gọi lại.

"Quyến Quyến, cậu chắc đơn giao tới dưới ký túc xá đúng không? Mình xuống nhìn mà chẳng thấy cô giao hàng nào cả."

"Không thể nào? Rõ ràng cô ấy nói xuống ký nhận mà." Lương Quyến bật dậy khỏi giường, vừa nói vừa thay đồ, "Cậu về đi, mình tự xuống xem."

Cô hành động rất nhanh, chưa đầy một phút sau đã vội chạy xuống lầu.

Quả đúng như Quan Lai nói, dưới lầu hoàn toàn không thấy bóng dáng ai giao hàng, cả xe giao đồ ăn lẫn xe chuyển phát cũng chẳng có.

Lương Quyến mở nhật ký cuộc gọi, vừa gọi lại thì chưa kịp đổ chuông hai giây đã nghe thấy tiếng người gọi cô từ phía sau.

"Lương Quyến, bên này!" Nhâm Thời Ninh đứng dưới gốc cây vẫy tay gọi cô, sau lưng anh là Mạc Quyên.

Hóa ra người gọi điện ban nãy là Mạc Quyên — nữ quản lý tiền sảnh mà Lương Quyến từng gặp tại hội quán Lộc Sơn. Có điều xem ra, giờ cô ấy đã trở thành thư ký của Nhâm Thời Ninh.

"Chào sếp Nhâm, lại gặp rồi." Lương Quyến chạy tới, chào anh một câu, rồi lại cúi đầu chào Mạc Quyên.

Nhâm Thời Ninh mỉm cười: "Nhờ phúc của Lục Hạc Nam, một cựu sinh viên tốt nghiệp nhiều năm như tôi vẫn có lý do quay về đây thăm trường."

Nhắc tới Lục Hạc Nam, tim Lương Quyến khẽ rung lên, cô muốn hỏi thêm vài điều nhưng lại cảm thấy không tiện. Mím môi, lời chưa kịp nói ra đã bị nuốt ngược trở lại.

Nhâm Thời Ninh rất tinh ý, liếc mắt là hiểu ngay điều cô chưa nói thành lời: "Cậu ta vẫn ổn, chỉ là dạo này hơi bận một chút. Cô đừng lo."

Nói xong, anh nghiêng người lấy từ ghế sau xe ra một chiếc hộp, đưa tới trước mặt Lương Quyến.

"Đây mới là việc chính hôm nay tôi tới." Thấy cô vẫn chưa nhận, anh đưa gần thêm chút nữa, nói thêm: "Cậu ấy nhờ tôi mang tới cho cô."

Chiếc hộp kia quá mức lộng lẫy, đầu ngón tay cô vừa chạm vào đã thấy như nóng ran, chần chừ muốn rụt lại.

Trong đó đựng gì vậy? Món quà này mang ý nghĩa gì? Nếu nhận thì là sao? Không nhận thì sẽ thế nào?

"Nghe nói gần đây Tam công tử nhà họ Lục bỏ một khoản lớn để săn bằng được một chiếc đồng hồ." Mạc Quyên nãy giờ im lặng bỗng lên tiếng, ánh mắt rơi lên chiếc hộp, rồi mỉm cười nhìn Lương Quyến, "Chẳng lẽ chính là cái này?"

Nhâm Thời Ninh cũng góp lời phụ họa: "Vì nụ cười giai nhân, tốn thế cũng đáng mà."

Trong lúc Lương Quyến còn đang ngẩn người, Mạc Quyên đã tiện tay cầm lấy chiếc hộp, dứt khoát nhét vào lòng bàn tay cô.

Cầm chiếc hộp nặng trĩu trong tay, Lương Quyến nín thở, cẩn thận mở nắp. Khoảnh khắc nhìn thấy thứ bên trong, khóe mắt cô bỗng cay xè, một cảm giác muốn bật khóc trào dâng.

Chiếc đồng hồ trị giá sáu triệu tệ giờ đây đang nằm gọn trong lòng bàn tay Lương Quyến.

Mà cái người từng bị cô và Quan Lai cười mắng là tên thiếu gia tiêu tiền như nước, hóa ra lại chính là Lục Hạc Nam.

Tạm biệt Nhâm Thời Ninh và Mạc Quyên xong, Lương Quyến như ôm phải củ khoai nóng bỏng tay, hồn vía lên mây mà quay trở lại ký túc xá.

Quan Lai cầm lấy chiếc đồng hồ, nhìn sơ qua mặt lưng đã chắc chắn ngay đây chính là chiếc đồng hồ mà họ đã mất gần một tuần trời để lần theo dấu vết. Mỗi chiếc đồng hồ của Royce đều có mã số riêng, mà chiếc Lục Hạc Nam tặng Lương Quyến lại trùng khớp hoàn toàn với chiếc từng được gửi đến Dung Thành không lâu trước đó.

Một tháng trước, cặp đồng hồ mà giám đốc khu vực Bắc Thành của Royce không thể bán cho Lục Hạc Nam, vòng vo thế nào, cuối cùng vẫn trở về tay Lương Quyến và Lục Hạc Nam.

Quan Lai cầm đồng hồ đầy cảm thán, không chú ý đến việc Lương Quyến đang ngẩn ngơ nhìn tấm thiệp chúc mừng trông chẳng có gì đặc biệt trong hộp.

Lương Quyến và các bạn cùng phòng ăn tối rất vui vẻ. Ba cô gái uống chút rượu, nhân dịp sinh nhật Lương Quyến mà thoải mái tâm sự những chuyện thầm kín trước giờ chưa từng chia sẻ. Mãi đến mười giờ tối, ba người mới vội vã quay về trước giờ giới nghiêm.

Về tới phòng, Hứa Tư Yên mệt mỏi sau một ngày dài là người đầu tiên lao vào nhà tắm. Quan Lai thì quay sang gọi điện "tám" với bạn trai Cố Triết Vũ.

Có được chút thời gian một mình, Lương Quyến ra ban công, khuỷu tay tựa lên lan can hóng gió, mong có thể thổi bay cơn men trên người. Bỗng nhiên, như nhớ ra điều gì, cô thò tay vào túi áo lục lọi tấm thiệp đã bị vò đến mềm nhũn.

Chữ viết trên đó cứng cáp mạnh mẽ, là kiểu thư pháp bay bổng, kiêu hãnh nhưng lại pha chút kìm nén. Lương Quyến vô cớ cảm thấy nét chữ này giống hệt phong cách làm việc của chủ nhân nó.

Là sự kiêu hãnh bị kìm giữ.

Rõ ràng dòng chữ trên thiệp đã thuộc nằm lòng, vậy mà Lương Quyến vẫn cứ nhìn mãi không chán, tỉ mỉ ngắm nghía, ngón tay vu.ốt ve hai chữ đó không biết bao lần.

— Sinh nhật vui vẻ.

— Chỉ mong cô Lương được trời quyến cố, mọi sự hanh thông.

Chữ ký cuối thư là: Lục Tam kính bút.

Khi đầu ngón tay lướt đến một chỗ lồi rõ rệt, Lương Quyến đột nhiên khựng lại. Cô cúi đầu nhìn kỹ, mới phát hiện chữ "Quyến" được viết mạnh hơn hẳn những chữ khác.

Là chữ "Quyến" trong "quyến cố",

Cũng là "Quyến" trong cái tên Lương Quyến.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK