Mục lục
Trước Khi Tuyết Rơi Hãy Chia Tay
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Quan hệ mẹ con ở những gia đình bình thường là như thế nào, Tống Nhược Cẩm không rõ.

Bà chỉ biết rằng đứa con trai do mình mang nặng đẻ đau mười tháng, vượt qua một ngày một đêm đau đớn để sinh ra, mỗi lần nhìn về phía bà luôn lạnh nhạt và nghiêm nghị, như thể giữa họ là nước với lửa, không thể cùng tồn tại.

Nhưng bà không trách anh, suy cho cùng, là bà sai trước.

"Lần này bà lại định làm gì nữa?"

Lục Hạc Nam chậm rãi cởi cúc áo vest, mắt cụp xuống, môi khẽ nhếch lên: "Lại giúp tôi xem mắt cô nào rồi à? Nhà họ Trình hay nhà họ Phó? Định tổ chức hôn lễ khi nào?"

Tống Nhược Cẩm vốn định hòa hoãn quan hệ, nhưng vừa thấy dáng vẻ cảnh giác phòng bị đến tận xương tủy của Lục Hạc Nam, khí giận lập tức dồn lên ngực, giọng nói dịu dàng định thốt ra cũng phải nuốt lại, thay vào đó là kiểu châm chọc bà quen dùng nhất.

"Mẹ cứ tưởng con rèn luyện suốt năm năm qua, đầu óc sẽ thông suốt hơn chút, ai ngờ trong đầu vẫn toàn thứ tình cảm yêu đương chẳng ra đâu vào đâu."

"Làm sao lại nói là không tiến bộ?"

Lục Hạc Nam phản bác ngay, nụ cười mỉa mai nhàn nhạt bên môi như lưỡi dao bọc sương, đâm thẳng vào mắt Tống Nhược Cẩm.

Anh ngừng một lát, nheo mắt lại, chậm rãi từng chữ một. Lạnh lùng như thể đang lặp lại nguyên văn lời Tống Nhược Cẩm từng cảnh cáo anh năm đó ở cửa bệnh viện: "Chẳng phải bà đã dạy tôi rồi sao? Người không có con bài nào thì không xứng đặt điều kiện trên bàn cược."

Tống Nhược Cẩm khẽ lảo đảo, ánh mắt sắc lạnh thoáng chốc trở nên hoang mang. Lục Hạc Nam bước lên đỡ lấy bà, tay anh siết chặt cánh tay bà, buộc bà phải nhìn thẳng vào ánh mắt anh, đối diện với yêu cầu của anh.

Không một chút vòng vo, ánh nhìn giao nhau, anh nói thẳng: "Bà nhìn thử xem, giờ tôi đã có đủ con bài chưa?"

Tống Nhược Cẩm lấy lại bình tĩnh, hất tay Lục Hạc Nam ra, không trả lời mà hỏi ngược: "Lại là người đàn bà đó à?"

Lục Hạc Nam không chớp mắt, đáp chắc nịch: "Trừ cô ấy ra, tôi không có ai khác."

Trước đây, Tống Nhược Cẩm từng cho rằng loại tình cảm sâu nặng không hối hận ấy chỉ tồn tại trong những tác phẩm nghệ thuật xa rời hiện thực. Nhưng giờ đây khi tận tai nghe thấy giữa đời thực, người phụ nữ đã sống hơn nửa đời người nhưng chưa từng được yêu thương chân thành như bà lại không kìm được cười nhạt.

Vì chưa từng được yêu như thế, nên bà không tin trên đời này tồn tại loại tình yêu như vậy.

"Nếu mẹ vẫn không đồng ý thì sao?" Tống Nhược Cẩm thở dài một hơi, khi ngẩng đầu lên, ánh mắt lại trở về vẻ lạnh lùng quen thuộc.

"Không sao, tôi không để tâm."

"Gì cơ?"

"Ban đầu tôi cũng chẳng mong bà sẽ thật lòng chúc phúc." Lục Hạc Nam cười khẩy một tiếng.

Anh lùi lại nửa bước, kéo giãn khoảng cách giữa hai người, như thể muốn đứng về phía đối lập với bà. Nụ cười nhạt nhòa trên môi như một tối hậu thư thầm lặng.

Bãi đỗ xe ngầm ánh sáng lờ mờ, khiến bóng dáng mỏng manh cô độc của Lục Hạc Nam trong mắt Tống Nhược Cẩm càng trở nên mơ hồ.

Trước khi anh quay người rời đi, ngoài tiếng bước chân nện vào lòng bà từng nhịp, bà còn kịp nghe thấy một tiếng cười lạnh, giọng điệu chơi đùa mà khinh thường, như thể không ngại tiếp tục trở thành một quân cờ trên bàn cờ tranh đấu: "Nếu bà vẫn chưa chơi chán, vậy cứ việc tung chiêu, bất kể chơi đến mức nào, là con trai bà, tôi sẽ theo đến cùng."

"Chỉ có điều không biết đứa con trai đoản mệnh bà sinh ra này còn có thể chơi với bà được bao lâu."

Tiếng động cơ ô tô vang vọng bên tai, Tống Nhược Cẩm cố tỏ ra mạnh mẽ giờ đây bỗng mềm nhũn tựa vào tường, bà không hiểu —

Người cả đời ghét đấu đá như anh, vì sao lại cam tâm tình nguyện bước vào ván cờ thêm một lần nữa, lấy cả mạng sống để cược chỉ vì một người phụ nữ mà anh còn chưa kịp có lại?

Anh điên rồi.

Tống Nhược Cẩm cố điều hòa hơi thở, móng tay bấu chặt vào lòng bàn tay, buộc mình phải tỉnh táo. Khi gỡ từng lớp cảm xúc hỗn loạn ra, bà bất chợt nghĩ đến lý do —

Có lẽ anh không thực sự yêu cô ta, chỉ là đôi mắt bị bóng tối của chứng trầm cảm che mờ, trong cảnh cầu mà không được, đã ngộ nhận thứ tình cảm ấy là tình yêu.

Tống Nhược Cẩm chống tay lên tường, chậm rãi đứng thẳng người, tao nhã vuốt lại những lọn tóc rối bên thái dương.

Nếu vậy, thì cứ để tình yêu đó không bị ai cấm cản, coi như người phụ nữ đó là liều thuốc không thể thiếu. Sau khi khỏi bệnh, anh sẽ hiểu rằng, tình yêu đổi thay theo chớp mắt chẳng bao giờ có trọng lượng bằng danh tiếng và lợi ích nắm trong tay.

*

Ngày Mười sáu tháng Năm, vào một buổi chiều gió mát trời quang, không một gợn mây — giống hệt tâm trạng của Lục Hạc Nam ngày hôm đó — nhân viên của Cục Dân chính đã đến tận nhà để hoàn tất thủ tục ly hôn cho anh và Kiều Gia Mẫn.

Thư ký trưởng của văn phòng hội đồng quản trị, Dư Vi, thu xếp lại giấy tờ, đích thân tiễn nhân viên đi khỏi biệt thự Gia Sơn. Khi ấy, Lục Hạc Nam đã một mình đứng ở cổng sân hút thuốc khá lâu.

"Chủ tịch Lục, thủ tục đã hoàn tất, cô Kiều cũng đã rời đi bằng cửa sau." Dư Vi đứng lại một chút, lấy giấy tờ trong cặp ra, đưa đến tay anh.

Lục Hạc Nam cúi đầu, đầu ngón tay vuốt nhẹ bìa ngoài, nhưng không hề liếc mắt nhìn qua. Ánh mắt trong veo vượt qua bờ vai Dư Vi, nhẹ gật đầu với hai nhân viên, giọng điệu lễ độ và ôn hòa:

"Vất vả cho các vị rồi, xe đã chuẩn bị sẵn trong sân, cô Dư sẽ đưa các vị ra đó. Thượng lộ bình an."

Dư Vi nhận lệnh, nghiêng người mời nhân viên rời đi trước, bản thân thì chậm rãi theo sau. Đi được hai ba mét, cô rốt cuộc không nhịn được quay đầu lại nhìn.

Dưới ánh hoàng hôn, điếu thuốc trong tay người đàn ông sắp cháy hết, tàn thuốc rơi lả tả bên chân như một trận mưa nhỏ không chịu dứt. Nhưng anh dường như không hề hay biết, chỉ cúi đầu, chăm chú nhìn tờ giấy đỏ trong tay.

Tờ giấy đỏ chót và nhẹ tênh, nằm trong lòng bàn tay anh lại nặng tựa ngàn cân.

Bờ vai anh run lên từng hồi, ánh hoàng hôn dịu dàng dừng lại trên khuôn mặt anh, xuyên qua làn khói mờ, phản chiếu hai hàng nước mắt mảnh mảnh, rất nhạt, như không cố ý.

Lấp lánh, rất đẹp.

Rõ ràng là đang khóc, nhưng Dư Vi lại cảm thấy, khoảnh khắc này mới là lúc Lục Hạc Nam nhẹ nhõm nhất trong suốt năm năm qua.

Cây khô gặp xuân, mừng đến phát khóc, cũng chỉ là thế thôi.

Từ hôm rời bệnh viện, Lương Quyến đã gần nửa tháng không phân ngày đêm quay phim không ngừng nghỉ trong phim trường.

Đạo diễn quay phim cứ như không cần mạng sống, khiến cả đoàn đều phải căng thẳng làm việc, không ai dám lơ là.

Đạo diễn hình ảnh Tần Tử Diệp tranh thủ lúc Trịnh Sở Mặc đang dặm lại lớp trang điểm, lao nhanh đến chỗ Đồng Hân Nhiên và Chúc Linh Linh.

"Mẹ ơi, đạo diễn Lương làm sao vậy? Bị ai đoạt hồn rồi à? Thành kẻ cuồng công việc rồi?"

Tần Tử Diệp từng hợp tác với Lương Quyến rất nhiều lần, hiểu rõ cô luôn cầu toàn trong công việc, thích trau chuốt tỉ mỉ, dồn hết tâm huyết vào từng khung hình, từng giây từng phút của bộ phim.

Nhưng đó cũng chỉ là kiểu "dụng công phu, ra tinh xảo", hoàn toàn không giống như tình trạng hiện tại – nhồi nhét mọi công việc vào từng giờ từng phút mỗi ngày, như thể chỉ cần nhàn rỗi một chút thôi là sẽ sụp đổ vậy.

Đồng Hân Nhiên và Chúc Linh Linh liếc nhìn nhau đầy ăn ý, từ ánh mắt đối phương, họ đều đọc được đáp án chính xác. Không ai nói gì, chỉ âm thầm thở dài, để mặc Tần Tử Diệp đứng đó ngơ ngác, chẳng hiểu chuyện gì.

Dù Lương Quyến luôn được ca tụng là người chăm chỉ nhất giới điện ảnh, nhưng cô chưa bao giờ là kiểu cuồng công việc không biết sống cho mình.

Chẳng qua là... 'Trước Khi Tuyết Đầu Mùa Đến' quá đỗi chân thật, từng khung hình trong màn hình giám sát đều khơi gợi những ký ức và cảm xúc cuồn cuộn kéo đến như thủy triều, ngợp trời ngợp đất.

Cô buộc phải dùng đủ thứ việc vặt để lấp đầy bản thân, dùng sự mệt mỏi thể xác để che lấp cõi lòng đang dần tê dại.

Chiều hôm đó, đến giờ cơm tối, diễn viên được nghỉ giữa chừng. Lương Quyến không có khẩu vị, từ chối lời mời của trưởng ban sản xuất, lại tránh xa đám đông ồn ào, một mình ngồi thẫn thờ sau màn hình giám sát, tranh thủ lướt điện thoại.

Khung chat vốn luôn lạnh tanh bỗng sôi động bất ngờ — Quan Lai gọi cho cô rất nhiều cuộc, từ một giờ chiều đến sáu giờ tối, tổng cộng hai mươi bảy cuộc gọi.

Lương Quyến chần chừ trượt màn hình, kéo giao diện WeChat xuống tận cuối cùng, rồi đồng tử bỗng co lại, hơi thở cứng lại. Trong tầm mắt, chỉ có sáu chữ cuối cùng hiện rõ ràng mồn một: [Lục Hạc Nam ly hôn rồi.]

Đúng lúc đó, điện thoại của Quan Lai lại gọi tới. Đầu óc Lương Quyến trống rỗng, theo phản xạ nhấn nút nghe.

"Quyến Quyến! Cậu có thấy thông báo ly hôn trên trang chính thức của Tập đoàn Trung Thịnh chưa? Chính là đường link mình gửi cho cậu đó!"

Bên tai là giọng Quan Lai reo vang như điên. Lương Quyến hít sâu một hơi, vặn nhỏ âm lượng rồi mới chậm rãi trả lời ba chữ đơn giản: "Đang xem rồi."

Ánh sáng yếu ớt từ màn hình điện thoại càng thêm mờ nhạt dưới bầu trời đêm tối sầm. Trên trang chủ màu xanh thẫm gọn gàng và sạch sẽ của Tập đoàn Trung Thịnh, mục thông báo được ghim duy nhất một bản tuyên bố công khai.

Mở đường link ra, đập vào mắt là vài dòng chữ ngắn ngủi:

Gửi các chi nhánh và quý cổ đông thân mến:

Ông Lục Hạc Nam – cổ đông, Chủ tịch luân phiên Hội đồng quản trị, Giám đốc điều hành của Tập đoàn Trung Thịnh – đã chính thức hoàn tất thủ tục ly hôn với cô Kiều Gia Mẫn. Thủ tục pháp lý đầy đủ. Xin cảm ơn sự quan tâm từ đông đảo bạn bè xã hội.

Tập đoàn Trung Thịnh sẽ tiếp tục thực hiện trách nhiệm xã hội của doanh nghiệp, nỗ lực thúc đẩy phát triển ngành nghề liên quan và đầu tư vào các hoạt động thiện nguyện. Kính mong quý đối tác và truyền thông tiếp tục dõi theo hành trình phát triển của Trung Thịnh.

Dưới con dấu đỏ của tập đoàn là chữ ký viết tay của chính Lục Hạc Nam.

"Quyến Quyến, cậu thấy bản thông báo này có buồn cười không? Nếu anh ta không tự công khai thì ai mà biết anh ta ly hôn? Câu 'cảm ơn sự quan tâm' kia đúng là thừa thãi. Mình thấy anh ta ước gì người ta càng chú ý càng tốt ấy chứ!"

Lương Quyến im lặng lắng nghe, lòng bàn tay siết chặt lấy chiếc điện thoại nóng ran, hàng mi khẽ run liên hồi.

Qua điện thoại, Quan Lai không nhìn thấy nét mặt lúc này của Lương Quyến, vẫn thao thao bất tuyệt kể lại những gì cô ấy chứng kiến trong ngày hôm nay.

"Trời đất, không biết mấy nơi khác thế nào, ở Kinh Châu thì loạn hết cả lên rồi! Chiều nay mình đi dự hội nghị ngành với Thẩm Hoài Tự, lúc nghỉ giữa giờ, mấy lão hồ ly từng trải ở Cảng Châu và Giang Châu cũng tụm lại bàn về chuyện này."

"Họ đều thắc mắc tại sao Lục Hạc Nam lại âm thầm ly hôn với Kiều Gia Mẫn, còn làm to chuyện như thế, hoành tráng hơn cả lúc cưới năm xưa. Hồi đó anh ta kết hôn kín đáo biết bao, không tiệc cưới, không mời bạn bè, càng không có thông cáo báo chí gì hết..."

"À đúng rồi, trong hội nghị hôm nay, cái bà phó trưởng ban tuyên truyền thần thần bí bí còn hỏi mình có biết nội tình ly hôn không. Mình biết đi đâu mà biết? Mà dù có biết thì cũng không thể nói cho cô ta! Ai chẳng biết mấy năm nay cô ta nhòm ngó vị trí 'bà Lục', âm thầm đấu đá với Kiều Gia Mẫn..."

Giọng Quan Lai vui vẻ vang lên rồi dần tan vào không khí. Lương Quyến không bắt kịp, chỉ để mặc nó vờn quanh tai.

Cô vẫn không thể tĩnh tâm lại, cảm xúc hỗn độn, chẳng rõ là vui hay bàng hoàng. Chỉ có nghi vấn là rõ ràng nhất, quẩn quanh nơi đầu tim mãi không tan đi.

Chợt, thế giới yên lặng lại quay về với ồn ào vốn có. Lương Quyến tìm lại được giọng nói và hơi thở của chính mình, cắt ngang sự lảm nhảm của Quan Lai, bất ngờ lên tiếng:

"Vì sao anh ấy lại ly hôn?" Lương Quyến ngừng một nhịp, hít sâu một hơi, nén chua xót nơi sống mũi, rồi tiếp tục hỏi khẽ, "Kiều Gia Mẫn... chẳng phải đang mang thai sao?"

"Mình cũng không rõ nội tình, nhưng nghe đồn là..."

Quan Lai hạ thấp giọng, bịt micro lại, đi đến một chỗ vắng người rồi mới dè dặt nói tiếp:

"Nghe nói... đứa bé trong bụng Kiều Gia Mẫn, không phải của Lục Hạc Nam."

Quả nhiên... Bàn tay đang cầm điện thoại của Lương Quyến khẽ run lên, khóe môi cô hiện lên một nụ cười gượng gạo, chẳng hợp thời chút nào — Tính chiếm hữu của anh mạnh đến mức ấy, là kiểu người không thể dung chứa một hạt cát trong mắt, sao có thể chấp nhận việc vợ mình dan díu với người đàn ông khác?

Kiều Gia Mẫn phản bội, phụ tấm lòng chân thành của anh, thì ly hôn... đương nhiên là điều tất yếu.

Vậy nên, đó chính là lý do hôm đó anh lên cơn đau tim, phải nhập viện sao?

Thật là... cô lo lắng sợ hãi suốt bao ngày, day dứt không nguôi, cứ nghĩ rằng là do mình khiến cảm xúc anh dao động.

Hóa ra... không phải vì cô.

May mà... không phải vì cô.

Lương Quyến không nhớ nổi cuộc điện thoại bị ngắt khi nào. Chỉ biết lúc cô hoàn hồn lại, thì các diễn viên chính trong cảnh quay đã lục tục quay về phim trường, chỉ còn thiếu nữ chính – Chúc Linh Linh – không rõ tung tích.

"Linh Linh đâu rồi?" Lương Quyến đặt chiếc điện thoại đã nguội lạnh xuống, quay đầu hỏi nhóm quay phim. Giọng nói của cô như bị nhấn chìm trong bùn lầy, yếu ớt đến đáng sợ.

Tần Tử Diệp, người đang điều chỉnh máy quay, lắc đầu. Chưa kịp nói gì thì đã bị Trịnh Sở Mặc đang im lặng đứng một bên chen lời:

"Nghe trưởng ban sản xuất nói, bạn của chị Linh mang đồ ăn đêm đến thăm đoàn, chắc đang ở cổng phim trường."

"Bạn của Linh Linh à? Vậy chắc cũng là người trong giới rồi." Tần Tử Diệp buông một câu lấp lửng.

Vừa hay lúc đó, Đồng Hân Nhiên mới tới phim trường, nghe thấy câu này liền liếc mắt nhìn về phía Lương Quyến: "Quyến Quyến, thế thì chắc cậu cũng quen nhỉ? Không ra ngoài chào hỏi một tiếng à?"

Về khoản hành động, chẳng ai lỳ đòn lại được Đồng Hân Nhiên. Lương Quyến bị cô ấy làm phiền đến hết cách, đành phải tiện tay cầm lấy chiếc sơ mi khoác lên vai, giấu đi mọi cảm xúc trong mắt, cúi đầu, chậm rãi đi theo sau.

Bảy giờ tối, màn đêm đã lặng lẽ phủ xuống. Cổng phim trường vốn nên yên tĩnh vắng vẻ, lúc này lại đông nghẹt người, vây thành một vòng tròn, không khí náo nhiệt bất thường.

Cô thực tập sinh nhanh nhẹn rất biết quan sát tình hình, vừa mở đường vừa không quên lớn tiếng quảng cáo thay cho Chúc Linh Linh:

"Đạo diễn Lương! Sếp Đồng! Bạn của chị Linh chơi sang lắm, mang tới tận bảy tám món ăn đêm, món nào món nấy như chuẩn khách sạn năm sao luôn ấy!"

"Thật hả? Thế thì em ăn nhiều vào nhé!" Đồng Hân Nhiên cười khanh khách, lớn tiếng đáp lại một câu.

Lương Quyến không nói gì, chỉ để mặc Đồng Hân Nhiên dắt tay, len lỏi xuyên qua đám đông, đi thẳng vào trung tâm vòng vây. Mãi cho đến khi nghe thấy một giọng nói trầm khàn lạnh lẽo, cô mới chợt khựng bước, ngẩng đầu nhìn lên giữa đám người, ánh mắt không dám tin.

Chiếc Maybach mang biển số liên tỉnh của Kinh Châu — nếu tra ngược lại còn có thể tìm ra thân phận phía sau — giờ đang thản nhiên đỗ ngay phía sau cô, không hề tránh né ánh nhìn của thiên hạ.

Mà anh thì đứng trước đầu xe, cả người mang theo vẻ mệt mỏi tiêu điều. Chỉ có đôi mắt hoa đào kia vẫn sáng trong và tĩnh lặng, như thể tách biệt khỏi hết thảy xung quanh, xuyên qua tầng tầng lớp lớp dòng người, chỉ chuyên chú nhìn về phía cô.

Ánh trăng trong trẻo và lạnh lẽo, lặng lẽ chảy tràn giữa Lương Quyến và Lục Hạc Nam, như một dải ngân hà không thể vượt qua.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK