Đối mặt với đôi mắt trống rỗng của Lục Hạc Nam, Lương Quyến gần như không nhìn thấy bóng dáng của chính mình trong đó. Rõ ràng là anh đang nhìn cô, vậy mà lại như chẳng cảm nhận được sự tồn tại của cô. Đôi tay đang ôm lấy eo cô cũng dần buông lỏng, tựa như người anh đang ôm chỉ là một khoảng không vô hình.
"Lục Hạc Nam." Lương Quyến khẽ gọi tên anh, giọng nói run rẩy, mang theo âm điệu nghẹn ngào như sắp bật khóc.
Âm thanh nhẹ nhàng xuyên qua sự tĩnh lặng chết chóc, ánh mắt Lục Hạc Nam khẽ chớp, rất nhẹ, rất chậm, như người sắp chết đuối vùng vẫy trồi lên mặt nước lần cuối trước khi ngạt thở, cũng như kẻ bị giam trong cơn mộng mị mãi không thể tỉnh dậy, rốt cuộc bị một bàn tay dịu dàng nhưng cương quyết kéo trở về hiện thực.
Vài giây nữa lại trôi qua, ánh mắt mơ hồ của Lục Hạc Nam mới lần nữa tìm được tiêu điểm trên gương mặt Lương Quyến.
"Sao vậy?" Anh khẽ nhếch môi, giọng khàn đục và mệt mỏi, mang theo một loại vỡ vụn như vừa được chắp vá lại.
Lương Quyến vừa giận vừa tủi thân, trái tim mềm nhũn ra chẳng còn hình dáng.
"Còn hỏi em sao vậy! Vừa nãy là anh dọa em sợ muốn chết!" Cô không chờ được nữa, nhào thẳng vào lòng anh, kéo bàn tay lạnh như băng nhưng rộng lớn của anh đặt lại lên eo mình.
Cô quá đỗi cố chấp với những xúc cảm và hơi ấm chân thật này, đến mức không nhận ra trong đôi mắt sâu thẳm kia đã gợn lên những vòng xoáy không tan, và trước khi hàng mi khẽ rũ xuống, có một khoảnh khắc chớp nhoáng của sự giằng xé và hoang mang.
"Chắc là dạo này anh bận quá, hơi mệt thôi." Lục Hạc Nam bật cười tự giễu, tiếng cười nhẹ đến mức gần như không thể nghe thấy, lời an ủi dịu dàng lại nhạt nhòa và bất lực.
"Anh đừng để tâm đến cái hotsearch đó, chắc là đối thủ mua đấy. Giới giải trí mà, ai cũng dồn hết chiêu trò vào truyền thông với quảng bá thôi." Lương Quyến tựa đầu lên ngực anh, khẽ thì thầm giải thích, giọng phát ra từ mũi như một con thú nhỏ.
"Nhưng thực ra hotsearch cũng dễ rút xuống, chỉ cần tốn chút tiền thôi. Là do em không cho người ta rút."
Lục Hạc Nam cố gắng nén lại hơi thở mang theo sự bức bối, kiên nhẫn hỏi: "Tại sao? Em muốn bị gắn tên với cậu ta à?"
"Dĩ nhiên không phải!" Lương Quyến quýnh lên, ngẩng đầu, đôi mắt tròn xoe đầy lông tơ nhìn anh chằm chằm.
"Em chỉ nghĩ, tạo chút đề tài cũng có lợi cho việc phát hành phim và doanh thu sau này. Em biết cách này không đường hoàng lắm, nhưng hotsearch đâu phải do em mua, đã được đẩy lên vị trí quảng cáo rồi thì tại sao không tận dụng?"
Lương Quyến một hơi nói rất nhiều, hy vọng Lục Hạc Nam có thể hiểu: cô không hề mong muốn hotsearch đó, nhưng một khi đã xuất hiện, thì thà dùng nó để đem lại lợi ích lớn nhất.
Nhưng rõ ràng, Lục Hạc Nam lại nắm sai trọng điểm.
"Vị trí quảng cáo? Thì ra cái em muốn là cái đó?" Anh nhíu mày, gật đầu ra vẻ hiểu chuyện, giọng lộ ra một tia khó tin.
Đang giữa cuộc nói chuyện tình cảm lại quay sang bàn công việc, điều này hoàn toàn đi ngược với nguyên tắc sống của Lương Quyến — đêm dài dằng dặc, nhưng cũng không nên lãng phí vào người và chuyện không xứng đáng.
Vì thế cô không nói thêm nữa, chỉ nhắm mắt, ngẩng đầu, chủ động hôn nhẹ lên khóe môi anh.
Ban đầu chỉ là cái chạm nhẹ thẹn thùng của Lương Quyến, như chuồn chuồn lướt nước, lướt qua rồi thôi, nhưng càng hôn, Lục Hạc Nam càng bị khơi dậy d.ục v.ọng bị đè nén, tất cả đều thay đổi, trở nên rối loạn.
Khi nụ hôn sắp khiến cô đầu hàng, Lương Quyến bỗng nghe thấy Lục Hạc Nam thì thầm: "Sao hôm nay về muộn vậy?"
Hử? Sao lại quay lại chủ đề ban đầu nữa rồi? Môi lưỡi vừa rời nhau vài giây, Lương Quyến khe khẽ hừ một tiếng, bị hôn đến say đắm, ánh mắt đẫm xuân ý cũng trở nên mơ hồ khi bị đẩy ra, không giấu được hoang mang sâu sắc.
Quyền chủ động lại nằm trong tay Lục Hạc Nam. Anh ung dung, đưa tay lau đi sợi bạc ươn ướt nơi khóe môi cô, rồi tiếp tục nhẹ nhàng tấn công "thành trì" tiếp theo.
"Biết hôm nay là ngày gì không?"
Lương Quyến gật đầu, ánh mắt và trái tim đều chỉ có Lục Hạc Nam, ngoan ngoãn đáp: "Biết, là sinh nhật anh."
Sau đó, cô rụt rè bồi thêm một câu: "Chúc mừng sinh nhật."
"Biết rồi mà còn về muộn vậy?" Ánh mắt Lục Hạc Nam nheo lại, giọng điệu vô thức trở nên nghiêm khắc, không phải kiểu ra oai, mà là trong từng âm cuối đều ẩn chứa chút trách móc vừa phải.
Là sự trách móc vì bị lạnh nhạt.
Lời vừa dứt, Lục Hạc Nam như không hài lòng với sự dửng dưng của Lương Quyến, anh nâng tay giữ chặt eo cô, ép cô ngẩng đầu, rồi cúi xuống hôn cô một cách mãnh liệt.
Lương Quyến theo phản xạ vòng tay ôm lấy cổ anh, ngón tay trắng muốt vô thức v.uốt ve sau gáy, dịu dàng an ủi. Trong âm thanh của những nụ hôn đan xen, cô lắp bắp giải thích: "Em đi... đi lấy quà sinh nhật cho anh mà..."
"Thế quà đâu?" Lục Hạc Nam thở dốc, khóe môi cong cong, giọng điệu đầy giễu cợt, như đang cố níu lại chút lý trí còn sót giữa cơn ha.m mu.ốn cuồng nhiệt.
Quà đâu? Quà trong túi. Lương Quyến quay đầu, ánh mắt mơ màng nhìn về tủ giày ở cửa, trống trơn. Lại nhìn sang sofa phòng khách — vẫn chẳng thấy gì.
Lương Quyến hoàn toàn tỉnh táo lại, ký ức tua lại từng khung — xong rồi, cô để quên túi trên xe rồi.
"Quà để trên xe mất rồi..." Cô cúi đầu, giọng nhỏ như muỗi, nhìn kiểu gì cũng giống người đang chột dạ.
Lục Hạc Nam bật cười trầm thấp, không nói gì, cũng không làm khó cô nữa, chỉ cúi đầu, vô thức tìm kiếm một nụ hôn khác.
"Là thật mà, em để trên xe rồi." Lương Quyến liếc nhìn anh, tưởng anh không tin, định vùng khỏi vòng tay anh để chứng minh, "Em xuống lấy ngay!"
Lấy gì mà lấy?
Lục Hạc Nam nắm chặt cổ tay cô, cúi đầu nhìn cô, ánh mắt và giọng nói đều trở nên tối đi, nhưng giọng điệu lại vẫn nhẹ nhàng như gió thoảng: "Không sao, bây giờ... đã có món quà tuyệt hơn đang chờ anh bóc rồi."
Lương Quyến ngẩng đầu nhìn anh, theo bản năng nuốt nước bọt, chần chừ vài giây mới ngơ ngác cụp mắt theo ánh nhìn của anh.
Chiếc thắt lưng áo gió xanh đậm buộc ngang eo cô đã bị một bàn tay thon dài chạm khẽ kéo lên. Nút nơ xinh xắn nơi đầu dây bị làm cho lỏng lẻo, anh kéo chậm rãi như đang tháo dây ruy băng trên hộp quà.
Thì ra... anh coi cô là quà sinh nhật.
Nghĩ đến đây, Lương Quyến đỏ bừng cả mặt, đến cả phản kháng cũng quên mất.
Chiếc áo khoác bị vò đến nhăn nhúm trượt khỏi cơ thể rồi rơi xuống đất. Lương Quyến bị kéo theo một bước, loạng choạng ngã về phía trước, đôi giày cao gót dưới chân cũng bị đá văng sang một bên. Giây tiếp theo, cô đã bị Lục Hạc Nam bế bổng, đưa từ phòng khách vào phòng sách.
"Đừng... ở đây—"
Hai chân không chạm đất, muốn đi đâu hoàn toàn không phải do cô quyết định. Thấy Lục Hạc Nam sắp bế cô vào thư phòng trang nghiêm, Lương Quyến theo phản xạ đẩy vai anh.
Nhưng Lục Hạc Nam vừa nghe hai chữ đầu tiên đã dừng bước trước bàn đọc sách, hai tay chống lên giữa hai chân cô, nheo mắt nhìn cô: "Không muốn cái gì?"
"Em nói là không muốn..." Lương Quyến nhỏ giọng trả lời, giữa hai hàng mày khẽ nhíu lại, chẳng rõ là thoải mái hay khó chịu.
Lục Hạc Nam bật cười, tùy tiện phẩy tay hất đống tài liệu đi, nhẹ nhàng bế Lương Quyến đặt ngồi lên mặt bàn.
Trong thư phòng chỉ có một chiếc đèn sàn đang bật, ;úc này tỏa ra ánh sáng mờ nhạt, cũng đủ để chiếu sáng hai người đang tựa trán vào nhau, tiếng thở dốc đan xen lấn át mọi âm thanh.
Miếng bánh kem phô mai mà Nguyễn Kính Tề mua đang yên vị phía sau lưng Lương Quyến, chiếc hộp trong suốt đậy trên mặt bánh chẳng biết đã bị ai mở ra từ khi nào.
Lục Hạc Nam ôm người vào lòng, hai tay vô thức chống lên mặt bàn, đầu ngón tay chạm phải cảm giác lạnh trơn trượt khiến anh khựng lại một thoáng, ngẩng đầu nhìn thì mới phát hiện hóa ra là kem trên thành bánh dính vào tay.
Cảm giác được động tác của anh dừng lại, trong cơn mơ hồ Lương Quyến mở mắt, đôi môi đỏ vẫn vô thức hướng về phía anh.
"Sao vậy?" Cô lơ mơ hỏi.
Giấy ăn ở ngay góc bàn, chỉ cần với tay là lấy được, nhưng Lục Hạc Nam không hề đụng tới, mà để nguyên vệt kem trên đầu ngón tay, hơi cong lại, đưa đến trước mặt Lương Quyến.
"Bánh kem phô mai?" Đôi mắt sáng rực của Lương Quyến ánh lên một tia vui mừng.
"Kính Tề tặng." Lục Hạc Nam khẽ gật đầu, liếc nhìn Lương Quyến một cái, không rõ là cảm xúc gì, trong vẻ nghiêm túc lại thấp thoáng chút hứng thú chẳng hề ăn khớp.
Anh chợt nghĩ đến điều gì đó, nghĩ sâu hơn nữa, im lặng một lúc rồi đột ngột hỏi: "Muốn ăn không?"
Có lẽ sợ cô từ chối, không đợi Lương Quyến mở miệng trả lời, Lục Hạc Nam đã đưa đầu ngón tay dính kem quệt nhẹ lên khóe môi cô, khoảng cách vừa đủ để đầu lưỡi có thể chạm tới, cuối cùng dùng ánh mắt làm hiệu, giọng trầm thấp đầy áp lực không cho phép từ chối.
Lương Quyến do dự chốc lát, cuối cùng cũng rụt rè hé môi, đầu lưỡi ướt hồng dưới ánh đèn lấp lánh ánh nước, nhẹ nhàng liế.m một vòng ở khóe môi, thuận thế đưa kem vào miệng.
Lục Hạc Nam cúi mắt nhìn động tác của cô, tiếng nuốt khan khẽ vang lên, ánh sáng lờ mờ che đi nét mặt u ám, nhưng không che giấu được giọng nói khàn khàn.
"Ngon không?" Anh hỏi một cách nghiêm túc.
Lương Quyến gật đầu, vị ngọt tan trên đầu lưỡi để lại dư vị kem thoang thoảng, giọng cô mềm mại, ngọt ngào chẳng kém vị kem.
"Ngọt lắm." Cô thành thật đáp.
Lặng im vài giây, hàng mi khẽ run, Lương Quyến do dự ngẩng đầu, như bị ma xui quỷ khiến mà hỏi: "Anh có muốn nếm thử không?"
Lục Hạc Nam lắc đầu, nhìn cô đầy thâm ý, giữ chặt cánh tay cô không để cô trốn: "Anh không cần, để hết cho em, nhưng lần sau đổi cái khác có được không?"
Cái khác là gì? Loại bánh khác? Lương Quyến chưa kịp nghĩ tiếp, cũng chẳng thể nghĩ nổi nữa.
Bởi vì giây tiếp theo, cô đã bị Lục Hạc Nam mạnh mẽ đè úp xuống bàn.
Từng đợt nhiệt sóng cuồn cuộn ập tới, triền miên không dứt, giữa ánh sáng trắng lóa, Lương Quyến đờ đẫn, ánh nhìn lơ lửng vô định dừng lại trên chiếc bánh trước mặt, đồng tử chợt co rút.
Cô trách mình ngốc, đầu hàng quá sớm, bị ăn sạch sành sanh mới ngớ người nhận ra, cái gọi là "lần sau đổi cái khác" của Lục Hạc Nam có nghĩa là gì.
Lục Hạc Nam có chút mất kiểm soát, mãi đến gần rạng sáng mới chịu dừng lại.
Thân thể anh áp sát vào tấm lưng trơn mịn của cô, ghé bên tai Lương Quyến mà thở hắt ra, nhẹ giọng hỏi: "Khi nào em mới cho anh một danh phận?"
Danh phận? Danh phận gì? Người trong đoàn phim và vài người bạn thân thiết không phải đều biết quan hệ của họ rồi sao?
Lương Quyến định lên tiếng, nhưng cổ cô bị Lục Hạc Nam giữ chặt, bắt cô ngoảnh đầu lại, môi lưỡi bị anh xâm chiếm đến mức chẳng thể phát ra âm thanh, cũng chẳng còn sức để nghĩ.
Cuối tháng Chín, hai trận mưa thu liền nhau, mây đen dày đặc, mãi đến ngày ba mươi mới le lói chút ánh nắng chói chang hiếm hoi.
Cảnh cuối cùng là cảnh đặc tả Chúc Linh Linh đi dạo dưới hoàng hôn. Tiếng clapboard cuối cùng vang lên, câu thoại cuối cũng vừa dứt, cả đoàn làm phim bất giác nín thở, đồng loạt nhìn về phía người phụ nữ nghiêm nghị ngồi sau màn hình theo dõi với chiếc tai nghe.
Là NG hay là hoàn tất cảnh quay, tất cả đang đợi cô lên tiếng.
"OK, diễn tốt lắm." Lương Quyến cầm bộ đàm, cố ý ngừng vài giây, giữa ánh mắt mong chờ của mọi người, cuối cùng cô cũng rộng lượng mỉm cười, dứt khoát chốt lại.
"Chúc mừng Linh Linh đóng máy!"
Tiếng nói vừa dứt, tiếng reo hò vang lên khắp phim trường. Lê Thuận Hữu đã chuẩn bị sẵn, lập tức sai mấy bạn trẻ mang hoa ra.
Lương Quyến, Chúc Linh Linh và vài diễn viên chính khác đã đóng máy từ sớm được mọi người vây quanh chúc mừng, chỉ có Trịnh Sở Mặc đứng lặng một góc, trông vô cùng lạc lõng.
Giữa đám đông, ánh mắt họ vô tình chạm nhau, gần trong gang tấc, nhưng lại vĩnh viễn cách nhau hai ba mét không thể nào vượt qua – là khoảng cách giữa anh và cô trong hiện thực.
Ông trời thật khoan dung, chịu ban cho cậu một giấc mơ đẹp; nhưng ông trời cũng thật tàn nhẫn, lại chỉ cho phép cậu mộng mị chốc lát.
Giờ mộng đã tan, với tư cách diễn viên, cậu cũng nên lui xuống sân khấu.
Lương Quyến tìm thấy Trịnh Sở Mặc khi cậu vẫn còn mặc đồ diễn, ngồi trong phòng đạo cụ ngẩn người nhìn cặp đồng hồ, ngón tay kẹp điếu thuốc, vụng về rít từng hơi khói.
Nghe thấy động tĩnh phía sau, cậu ngẩng đầu, khói thuốc còn chưa kịp nhả ra đã nghẹn lại, nuốt ngược vào phổi, ho đến cong lưng không ngừng được.
"Không biết hút thuốc thì đừng hút." Lương Quyến không nói không rằng giật lấy điếu thuốc đã cháy một nửa, ném xuống đất, mạnh mẽ dập tắt.
Trịnh Sở Mặc bật cười nhẹ, chẳng đầu chẳng đuôi buông lời: "Anh ta cũng hút thuốc mà? Cô hút thuốc chẳng phải cũng học từ anh ta sao? Những việc hai người làm được, thích làm, tại sao tôi lại không thể thử?"
Lương Quyến rất thông minh, Trịnh Sở Mặc hai mươi tư tuổi trước mặt cô như tờ giấy trắng, chẳng cần suy nghĩ nhiều, cô cũng hiểu được ẩn ý trong lời cậu.
"Người khác có thể làm được, hoặc thích làm một việc gì đó, không có nghĩa là nó phù hợp với cậu."
Lương Quyến dập tắt hy vọng của cậu một cách tàn nhẫn, dứt khoát, không một chút do dự: "Thử qua rồi thì thôi, đừng để nghiện."
"Nhưng cô đâu có cho tôi cơ hội để thử." Trịnh Sở Mặc đáp rất nhanh, ngước mắt nhìn cô, trong mắt ngập tràn không cam lòng.
Lương Quyến hít sâu một hơi, chậm rãi mà chân thành nói lý với cậu: "Trịnh Sở Mặc, tôi không có nghĩa vụ phải cho tất cả mọi người một cơ hội."
"Cô không phải không có nghĩa vụ cho ai cả. Mà là cô chỉ bằng lòng cho anh ta cơ hội." Trịnh Sở Mặc cong môi cười, đầy mỉa mai. "Cùng là cơ hội, cô đã cho anh ta đến hai lần."
Lương Quyến nhìn cậu, không nói gì, ánh mắt từ chỗ không nỡ dần dần trở nên phức tạp.
"Đã có thể cho anh ta, thì tại sao không thể cho tôi?" Trịnh Sở Mặc dịu giọng xuống, giống như tự mình hạ thấp đến bụi đất: "Cô cũng từng nói, tôi rất giống anh ta mà."
"Tôi chưa từng nói cậu giống anh ấy." Lương Quyến lạnh lùng phủ định.
Trịnh Sở Mặc sững lại, trong mắt tràn đầy nghi hoặc: "Vậy tại sao cô lại chọn tôi làm nam chính?"
Lương Quyến không hề do dự, trả lời dứt khoát: "Vì cậu diễn tốt vai Mạnh Hướng Vũ."
"Nhưng Mạnh Hướng Vũ chẳng phải chính là hình bóng của anh ta sao?" Trịnh Sở Mặc chớp mắt chậm rãi, càng thêm mờ mịt.
"Cậu cũng nói rồi, đó chỉ là hình bóng, không phải toàn bộ con người anh ấy." Lương Quyến cười nhẹ, nhắc đến Lục Hạc Nam, ngay cả đuôi giọng cũng trở nên mềm mại.
"Vậy thì tôi..." Trịnh Sở Mặc không biết phải phản bác thế nào, chỉ biết trong khoảnh khắc đó, nơi mềm yếu nhất trong tim cậu như sụp đổ.
Người ta nói tình cảm đến lúc nào chẳng hay, nhưng Trịnh Sở Mặc lại biết rõ, mình bắt đầu có cảm xúc khác thường với Lương Quyến là từ khi nào.
Chính là trong phòng họp hôm thử vai, cô ngồi ở giữa hàng ghế giám khảo, khi mọi người còn đang thì thầm bàn tán, chỉ có cô chăm chú xem cậu diễn, ánh mắt đầy dịu dàng, còn nhập tâm hơn cả cậu.
Trịnh Sở Mặc trân trọng sự dịu dàng đó, dù cậu biết rất rõ, Lương Quyến là đang nhìn xuyên qua cậu, để thấy một người khác — một người càng giống nhân vật chính Mạnh Hướng Vũ hơn.
Nhưng quản lý Đỗ Tiếu Tiếu lại nói, đó không phải là tình yêu nam nữ, mà là sự ngưỡng mộ với người tri kỷ.
Lương Quyến thở dài, dùng giọng nói dịu dàng trao cho hậu bối sự tin tưởng: "Trịnh Sở Mặc, cậu là người tôi đã chọn làm nam chính, vì vậy nhất định cậu có thiên phú diễn xuất lay động lòng người, có thể thể hiện được mọi vai diễn có chiều sâu. Cậu không giống bất cứ ai. Cậu là chính cậu."
"Lương Quyến, xin lỗi." Trịnh Sở Mặc nhìn vào đôi mắt bình thản như nước của cô, sống mũi bỗng cay xè.
Lần này, cậu không gọi cô là đạo diễn Lương như mọi khi, mà nghiêm túc gọi tên cô.
Lương Quyến gật đầu, trên mặt không hề có chút ngạc nhiên: "Không sao."
"Cô biết tôi xin lỗi vì điều gì không?" Trịnh Sở Mặc sững người.
Lương Quyến không trả lời, chỉ dịu dàng mỉm cười với cậu.
Hotsearch đêm sinh nhật Lục Hạc Nam hôm đó, nguồn phát ra từ đâu, ai là người chi tiền để đẩy lên top — đối với Lương Quyến, người hiện giờ vẫn còn chỗ đứng trong làng giải trí — hoàn toàn không khó điều tra.
Việc cô không nổi giận, cũng là giữ lại cho Trịnh Sở Mặc chút tự tôn cuối cùng trước mặt cô.
Tuổi trẻ dễ nóng nảy, phạm chút sai lầm, cô đều bao dung được.
Huống chi cái tin đồn nửa vời kia trên hotsearch, ở chuyên mục giải trí cũng chỉ treo được vài tiếng đã bị một người đàn ông khác bỏ tiền gỡ xuống, thay vào đó là tin về bộ phim 'Trước Khi Tuyết Đầu Mùa Đến' mới là hotsearch chính thức.
Rõ ràng là sinh nhật anh ấy, vậy mà lại bỏ tiền mua vị trí quảng cáo cho cô.
Lương Quyến biết rõ đạo lý "ăn của người thì miệng mềm, nhận của người thì tay ngắn", vì vậy suốt tuần sau đó, dù ở trên giường hay dưới giường, cô đều ngoan ngoãn nghe lời anh, chẳng hề trái ý.
Dù có bị anh ôm đến mức thắt lưng muốn gãy, cô vẫn cắn răng, giọng run run mà nói: "Anh ơi, em còn muốn nữa."
Trịnh Sở Mặc hiểu sự im lặng của Lương Quyến mang ý nghĩa gì.
Cậu ngượng ngùng cười khẽ, cuối cùng lấy hết dũng khí hỏi: "Chúng ta... còn có thể gặp lại không?"
Lương Quyến cong môi, vỗ mạnh vào lưng Trịnh Sở Mặc, bảo cậu ưỡn ngực ngẩng đầu.
"Đợi đến ngày cậu nhận giải Nam chính xuất sắc nhất, tôi sẽ ngồi dưới khán đài vỗ tay cho cậu."
Tiệc mừng đóng máy được ấn định ba ngày sau, Lục Hạc Nam không đi cùng Lương Quyến mà đang ngồi trong phòng khách sạn của Chung Tễ.
Căn phòng khách của dãy phòng tổng thống xa hoa lộng lẫy, giờ đây trông chẳng khác gì phòng khám tâm lý tư nhân của anh ở Bắc Thành.
"Hình như Lương Quyến đã bắt đầu nghi ngờ điều gì đó rồi." Chung Tễ vào thẳng vấn đề, không một chút vòng vo.
Lục Hạc Nam ngẩng lên nhìn anh ta: "Sao anh biết?"
"Cô ấy từng tìm riêng tôi, hỏi tôi có biết năm năm gần đây anh đã trải qua chuyện gì, có thể kể cho cô ấy nghe không."
Lục Hạc Nam gật đầu, cả người lún sâu vào ghế sofa, cúi đầu khiến người ta không nhìn rõ vẻ mặt.
"Chung Tễ, tôi cảm thấy... gần đây mình có gì đó không ổn."
"Anh nói xem..." Lục Hạc Nam thở dài, khóe môi hiện lên một nụ cười đầy cay đắng và nghi hoặc bản thân: "Anh nói xem, có phải tôi... không còn cứu được nữa không?"
Chung Tễ thoáng hiện vẻ không nỡ, im lặng vài giây, rồi cẩn trọng gợi ý:
"Hay là anh thử liệu pháp giải mẫn cảm trong tâm lý học xem?"