Mục lục
Trước Khi Tuyết Rơi Hãy Chia Tay
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bữa tiệc tiếp đãi kéo dài đến tận một giờ sáng mới xem như kết thúc.

Lương Quyến vẫn luôn đi theo phía sau Lý Vĩ Minh, kiên nhẫn cùng ông tiễn từng vị khách một, mãi mới chờ được lúc ông ta đi một mình.

"Viện trưởng, bữa này tôi đã ngoan ngoãn ăn uống rồi đấy, chuyện ông hứa với tôi định khi nào làm?"

Lý Vĩ Minh lúc này men rượu đã lên, mượn cơn say để phô bày hết bản chất vô lại.

"Cô gọi thế là ngoan ngoãn à? Làm loạn đến mức này mà còn dám nói là ngoan ngoãn?" – Lý Vĩ Minh phì một tiếng khinh bỉ, may mà lão Tạ kia không phải người quản chuyện giáo dục, chuyện này lại có anh rể ông ta là Trưởng phòng Trương gánh vác, bằng không trường Hoa Thanh chắc chắn sẽ bị liên lụy theo Lương Quyến.

Lương Quyến biết mình có phần sai, đành nhỏ giọng biện hộ: "Tôi đâu có cố ý đâu."

"Tôi hỏi thật, Lương Quyến, tôi thật sự không hiểu cô bận trước bận sau thế này rốt cuộc là vì cái gì?"

Lương Quyến không đáp, trong lòng chỉ muốn đảo mắt khinh bỉ.

Thấy cô không trả lời, Lý Vĩ Minh lại nổi cái máu thích lên lớp: "Lãnh đạo nhà trường mỗi ngày bận trăm công nghìn việc, không có thời gian lo mấy chuyện vặt của các cô đâu!"

"Nữ sinh bị thầy giáo quấy rối tình d.ục cũng gọi là chuyện vặt à?"

Mặt Lý Vĩ Minh đỏ bừng, loạng choạng nói: "Cô nói là quấy rối thì là quấy rối sao? Có bằng chứng không? Thế thì thầy giáo đó cũng có thể nói, là mấy cô muốn quyến rũ không được rồi vu khống à!"

Lương Quyến lạnh lùng: "Vậy nếu tôi có bằng chứng về việc ông ta quấy rối, trường Hoa Thanh có thể cho sinh viên một lời giải thích không?" Cô không muốn phí thời gian nghe ông ta nói nhảm nữa.

"Còn phải xem là bằng chứng loại gì." Lý Vĩ Minh bắt đầu nghiêm túc hơn, giọng điệu đầy khinh thường: "Nói thẳng cho cô biết, cho dù cô có bằng chứng gì đi nữa, cũng chẳng gây được sóng gió gì đâu. Biết điều thì sớm mà rút lui, các thầy cô đều rộng lượng, sẽ bỏ qua hết cho."

Lương Quyến nhìn bóng lưng ông ta càng lúc càng xa, trong lòng giận đến run người, đá mạnh một phát vào khung cửa nhà vệ sinh. Cú đá dùng lực hơi quá, khiến mũi chân đau nhói, cô không nhịn được khom người, hít mạnh một hơi lạnh.

Hành động này rơi vào mắt Lục Hạc Nam lại thấy vừa buồn cười vừa có phần trẻ con đáng yêu. Anh đứng sau cánh cửa, vô thức bật cười khẽ.

Lương Quyến còn chưa kịp để ý đến cơn đau dưới chân, đã vội nhìn về phía sau theo phản xạ. Người đàn ông sau cánh cửa thong thả bước ra, áo khoác đen vắt trên cánh tay trái, đầu ngón tay phải kẹp một điếu thuốc đang cháy, cúi mắt nhìn cô.

Thấy Lương Quyến quay đầu nhìn lại, Lục Hạc Nam dập thuốc, ném vào thùng rác, rồi tiến thêm vài bước về phía cô.

"Nhìn em lúc ở bàn tiệc như con mèo ướt sũng, không ngờ khi ở riêng lại hóa thành nữ hiệp, vì người khác mà muốn đòi lại công bằng."

Lục Hạc Nam đứng trước gió, gió thu Bắc Thành làm anh tỉnh rượu đôi chút, thấy Lương Quyến quay về bộ dáng nhút nhát như chim cút, không nhịn được trêu ghẹo.

Lương Quyến bị anh chọc quê thì cảm thấy khó chịu. Ban đầu là xấu hổ, sau là giận dỗi, cuối cùng buộc phải cứng miệng đáp lại: "Hóa ra sếp Lục cũng có sở thích nghe lén chuyện người khác."

Vừa mới bị Lý Vĩ Minh làm cho bực mình, tâm trạng cô vốn đã không tốt. Những sự quan tâm mà Lục Hạc Nam dành cho cô lúc trên bàn tiệc đã sớm bị cô quẳng ra sau đầu, lời trêu chọc cũng thuận miệng buột ra.

Miệng nhanh hơn não, nói xong cô liền hối hận. Người như Lục Hạc Nam đâu phải ai cũng có thể tùy tiện đùa cợt. Cô rụt cổ, đứng yên tại chỗ, chỉ mong anh mau rời đi.

Nhưng hôm nay Lục Hạc Nam dường như không định làm theo ý ai, vẫn đứng đó, như thể muốn dây dưa với cô đến tận trời đất cạn khô.

Nghe câu nói của cô, trong lòng Lục Hạc Nam cũng thấy mình bị oan. Anh nào cố ý nghe lén, chẳng qua là say quá, nhân lúc tài xế đi lấy xe thì ra đây hút điếu thuốc cho tỉnh táo.

Nhưng những điều đó, Lục Hạc Nam thấy không cần thiết phải giải thích. Mối quan hệ giữa anh và Lương Quyến còn chưa đủ thân thiết để nói mấy chuyện này.

Trong mắt Lương Quyến, người bị vạch trần tội "nghe lén" kia chẳng có chút xấu hổ nào trên mặt, tựa lưng vào tường, thần sắc thản nhiên, thoải mái đến lạ thường.

Không biết có phải cô ảo giác hay không, nhưng cô cảm thấy Lục Hạc Nam lúc này dường như còn thoải mái hơn cả lúc ở bàn tiệc.

Từng động tác, biểu cảm của Lương Quyến đều rơi vào mắt Lục Hạc Nam. Anh hơi nhướng mày – cô gái này sao cứ như đang lạc trong suy nghĩ mãi vậy? Anh khẽ hắng giọng, cất tiếng chậm rãi, giọng thì như hờ hững nhưng ánh mắt thì không hề mất cảnh giác.

"Ly rượu trắng của anh là em bảo phục vụ đổi thành nước khoáng?"

"Đúng." Lương Quyến gật đầu, gương mặt vốn đã xấu hổ nay càng lộ vẻ lúng túng. Cô nhỏ giọng biện minh cho mình: "Nếu người không khỏe thì không nên uống nữa."

Lục Hạc Nam sững lại một chút, rồi bật cười khinh miệt: "Thừa hơi."

Tấm lòng bị xem như lòng lang dạ sói, dù Lương Quyến có là người mềm mỏng đến đâu, lúc này cũng không nhịn được nữa. Cô vừa định phản bác, vừa ngẩng đầu thì thấy anh đã bước đến gần, đôi mắt đen sâu kia cũng càng lúc càng áp sát.

Lương Quyến bất ngờ chạm vào đôi mắt sáng lạnh ấy, lời phản bác mắc nghẹn trong cổ không thốt ra được.

Ừ thì, cô mê trai, cô có tội.

Lục Hạc Nam dừng lại cách cô chỉ nửa mét, cúi người xuống đến ngang tầm mắt cô: "Em có biết, chỉ cần anh không muốn uống, thì trong cái phòng kia chẳng ai dám ép anh không?"

Khoảng cách này quá gần, hơi thở hỗn loạn, không rõ là của anh hay của cô.

"Thì anh cứ coi như em lo chuyện bao đồng vậy." Lương Quyến tránh ánh mắt anh, lùi một bước, cố gắng tỏ ra bình tĩnh.

Một con hổ giấy dễ bị chọc thủng thế kia, còn muốn ra mặt đòi công lý cho người khác à? Lục Hạc Nam khẽ cười giễu, vẻ cảnh giác trong mắt cũng tan biến.

Anh tiếp tục trêu: "Lần sau nếu lại muốn lo chuyện bao đồng, đổi rượu cho người khác, nhớ đừng chỉ dùng nước khoáng."

"Vậy dùng gì?" Lương Quyến ngơ ngác hỏi lại.

"Phải pha thêm chút Sprite nữa." Giọng Lục Hạc Nam ung dung, như thể đang nghiêm túc giảng giải, "Như vậy nhìn mới giống thật."

Phụ nữ vốn nhạy bén với bầu không khí, thấy Lục Hạc Nam có vẻ thân thiện hơn với mình, Lương Quyến cũng trở nên bạo dạn hơn.

"Xem ra sếp Lục rất có kinh nghiệm trong việc trốn uống rượu nhỉ?"

Lục Hạc Nam cười khẽ một tiếng, không trả lời thẳng.

Lương Quyến được đà trêu tiếp: "Rõ ràng lúc nãy còn nói là..."

Đôi mắt đào hoa phóng đãng của Lục Hạc Nam ánh lên nụ cười không thể che giấu, anh lười biếng tựa vào tường, rất kiên nhẫn chờ cô nói tiếp.

Lương Quyến cau mày cố nhớ lại, sau đó bắt chước dáng vẻ kiêu căng lúc nãy của Lục Hạc Nam, học lại từng chữ từng câu: "Chỉ cần em không muốn uống, trong căn phòng đó chẳng ai dám ép em."

Giọng nói của cô gái miền Bắc sắc bén hơn các cô gái miền Nam, nhưng cũng có sự dịu dàng không kém phần dứt khoát, âm thanh ấy khiến tim Lục Hạc Nam nhột nhạt, bất chợt anh rất muốn vươn tay xoa đầu cô gái nhỏ lông tơ này.

Không khí mờ ám bị sự xuất hiện của tài xế cắt ngang. Anh ta đứng cách đó không xa, lễ phép cúi đầu, không nhìn về phía họ.

Lương Quyến xoắn tay suy nghĩ cách chào tạm biệt.

"Sau lễ kỷ niệm trường ngày kia, đến tìm anh." Một giọng nói trầm thấp vang lên bên tai cô.

"Cái gì?" Lương Quyến hơi chần chừ, ngẩng đầu nhìn, liền chạm ngay ánh mắt đen láy kia. Trong đôi mắt như đá obsidian ấy, cô thậm chí có thể thấy rõ bóng dáng phản chiếu của chính mình.

"Anh sẽ dẫn em đi làm chuyện em muốn làm."

Rõ ràng Lục Hạc Nam vẫn đang nhìn cô từ trên cao, nhưng lần này, Lương Quyến lại không cảm thấy bị khinh miệt.

Rõ ràng lời nói vẫn tùy tiện như thường, nhưng lại ẩn chứa một sức mạnh lạ thường khiến người ta cảm thấy an tâm.

Không giống như lời đùa giỡn, mà giống như một lời hứa.

Lương Quyến ngẩn ngơ không nói nên lời.

Còn Lục Hạc Nam dường như đã hết kiên nhẫn, không để cô có cơ hội suy nghĩ hay do dự, lạnh lùng khoác áo choàng lên rồi xoay người bước nhanh về phía tài xế.

"Làm sao anh biết em muốn làm gì?" Nhìn bóng người kia đi xa, Lương Quyến như bừng tỉnh khỏi giấc mộng, vội vàng đuổi theo.

Lục Hạc Nam không giảm tốc độ, vẫn bước nhanh như cũ, hai tay đút vào túi áo choàng, ngông nghênh và kiêu ngạo, giọng nói là kiểu tùy tiện quen thuộc trên bàn tiệc lúc nãy: "Chẳng phải em muốn làm hiệp nữ, đòi lại công bằng cho người khác sao?"

Lương Quyến vừa thở hổn hển vừa đuổi theo đến cổng lớn, thấy Lục Hạc Nam đã lên xe, chiếc xe chuẩn bị khởi động, cô hét lớn: "Tại sao anh lại giúp em?"

Lục Hạc Nam hạ cửa kính xuống, ánh mắt chạm ngay với cô. Ánh đèn vàng từ biển hiệu khách sạn Thế Kỷ chiếu nhẹ lên khuôn mặt Lương Quyến, khiến cô gái miền Bắc vốn lạnh lùng lại mang thêm vài phần dịu dàng và yếu đuối.

Chiếc khăn choàng cổ màu kem treo trên cổ cô bị gió thu lộng lẫy cuốn lên giữa đêm Bắc Thành tĩnh mịch, như một nhành bèo trôi không nơi bám víu.

Từ việc cản rượu, đến giúp cô dọn dẹp hậu quả, rồi cả lần này... hết lần này đến lần khác giúp đỡ cô.

Là người trưởng thành, Lương Quyến hiểu rất rõ: trên đời không có sự tử tế nào là không có lý do.

Cô cũng hiểu rằng không ai cho không điều gì.

Nhưng người như Lục Hạc Nam, cô lấy gì để trao đổi?

Lòng tự trọng khiến cô không dám tiến thêm bước nào, cũng không thể mở miệng cầu xin. Cô chỉ đứng đó, chờ một lời hồi đáp, nhưng ánh mắt lại không giấu nổi sự bất an.

"Dù anh có thể giúp em..." Lương Quyến hít sâu một hơi, như đang nói ra điều vô cùng khó khăn, nhưng cuối cùng vẫn cắn răng nói tiếp: "Emcũng không thể đánh đổi..."

Anh nhìn cô hai giây.

Lúc rời Kinh Châu, chị họ Lục Nhạn Nam còn trêu chọc anh: "Phương Bắc có giai nhân." Giờ nhìn lại, lời này thật sai. Phương Bắc đâu có giai nhân, chỉ có một cô nàng đầu óc cứng như gỗ lim, ngoài cứng trong mềm.

Gió lạnh luồn vào trong xe, anh chớp mắt, trong đôi mắt mơ màng đã có thêm vài phần tỉnh táo, nhưng cuối cùng lý trí vẫn thua. Anh cắt lời cô, chỉ thả nhẹ một câu rồi đóng cửa sổ lại.

"Em nghĩ nhiều rồi, cứ coi như anh cũng giống em, lo chuyện bao đồng thôi."

Chiếc Range Rover đen phóng vụt đi, trước cổng khách sạn Thế Kỷ rộng lớn, chỉ còn lại bóng dáng lẻ loi và kéo dài của Lương Quyến, những chuyện vừa xảy ra dường như chỉ là một giấc mơ đẹp.

Nhiều năm sau, Lục Hạc Nam vẫn cứng đầu, vẫn luôn nói chuyện "lo chuyện bao đồng" năm đó là do tác động của rượu.

Dù rằng vì "chuyện bao đồng" đó, anh đã uống nước lọc nhiều hơn cả rượu trắng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK