Mục lục
Trước Khi Tuyết Rơi Hãy Chia Tay
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Vì hôm nay đông người, nên Nhâm Thời Ninh cho người lấy chiếc xe thương mại bảy chỗ dài đang để trong gara. Con hẻm sau đường Hoàng Hà khá hẹp, xe không thể chạy vào, đành phải dừng lại ngoài đường lớn. Mọi người lần lượt xuống xe, bóng dáng cũng dần khuất sau màn đêm tĩnh mịch.

Vừa mới đi được vài bước, "bệnh thiếu gia" của Sở Hằng lại bắt đầu tái phát.

"Trời ơi, Bắc Thành sao mà lạnh dữ vậy?" Sở Hằng lạnh run cả người, giọng nói cũng bắt đầu run rẩy.

Nhâm Thời Ninh liếc qua một cái, thấy anh ta co ro như con tôm, lập tức không thương tiếc mỉa mai: "Sợ lạnh còn mò tới Bắc Thành làm gì?"

Sở Hằng nghe vậy thì không phục lắm, tròn mắt lớn tiếng cãi lại: "Trong đám chúng ta, người sợ lạnh nhất đâu phải tôi!"

"Không phải cậu, vậy là ai?" Mạc Quyên từ nãy giờ im lặng cuối cùng cũng lên tiếng.

Diêu Úc Chân liền buông tay Tống Thanh Viễn ra, chạy lên mấy bước khoác tay Mạc Quyên, chu môi thì thầm: "Đương nhiên là Tam ca của em rồi."

Mạc Quyên hơi ngẩn người, theo phản xạ ngẩng đầu nhìn bóng lưng của Lục Hạc Nam phía trước. Dáng người cao ráo, thẳng tắp không cần nói nhiều, đến cái bóng đổ trên đường lát đá cũng toát lên vẻ nhã nhặn, nào có vẻ gì là đang lạnh co ro?

"Hồi đó anh ấy chọn học Đại học Hồng Cảng chẳng phải cũng vì thời tiết bên đó à." Diêu Úc Chân thấy ánh mắt nghi hoặc của Mạc Quyên, vội kéo dài giọng giải thích một cách tinh nghịch, "Ở đó nóng quanh năm, bốn mùa chẳng thấy tuyết."

Bị sự tò mò thôi thúc, Sở Hằng mới hé mặt ra khỏi cổ áo, nghiêng đầu quan sát sắc mặt của Lục Hạc Nam.

Gã ngốc này rõ ràng lạnh đến mức mặt trắng bệch, môi cũng chẳng còn chút màu, vậy mà vẫn cắn răng không rên lấy một tiếng.

Chỉ vừa mới liếc lên một cái, cơn gió lạnh đã ào tới táp vào mặt, khiến Sở Hằng run lập cập, vội cúi đầu rúc lại vào cổ áo tìm chút hơi ấm.

"Tình yêu đúng là vĩ đại mà..." Sở Hằng không khỏi cảm khái trong lòng.

*

Nhâm Thời Ninh dẫn theo một nhóm người đột ngột kéo đến, ông chủ quán bar trong hẻm không kịp chuẩn bị, lại đúng dịp giao thừa, quán vốn đã đông nay càng chật ních người.

Khách ở bàn thường tạm thời không nói, chỉ riêng đám người đang ngồi ở khu vực ghế riêng hôm nay, ai nấy đều phải đặt cọc trước ít nhất nửa tháng mới có được chỗ.

"Anh Nhâm, anh đến mà không báo trước một tiếng, anh xem chỗ tôi..." Ông chủ để râu quai nón quay đầu nhìn đám đông chen chúc trong quán bar, rồi lại nhìn sang mấy vị khách ăn mặc sang trọng trước mặt, tỏ vẻ vô cùng khó xử.

Nhâm Thời Ninh là khách quen ở đây. Quán bar này ngày trước mở ra cũng nhờ không ít vào sự giúp đỡ của anh. Ông chủ là người trọng tình nghĩa, nên mỗi lần Nhâm Thời Ninh dẫn người tới, ông đều đích thân chuẩn bị chu đáo, thậm chí còn cho dọn sạch mấy người không liên quan từ sớm.

Nhưng giờ đã gần mười một giờ đêm, đuổi khách trong lúc cao điểm giao thừa thì thật chẳng phải đạo.

"Ôi dào, đông khách là chuyện tốt mà, mặt mũi cau có làm gì!" Nhâm Thời Ninh vỗ vai ông chủ, ra hiệu cho ông cứ thoải mái, "Đừng căng thẳng, chuyện của chúng tôi đều là chuyện nhỏ, không thể làm ảnh hưởng đến việc làm ăn của ông được."

Nói xong, Nhâm Thời Ninh quay sang nhìn mấy người bạn từ xa đến, nhướng mày hỏi dò: "Sao đây, hay đổi chỗ? Tới hội quán của tôi ngồi cho yên tĩnh?"

Người phản đối đầu tiên là Diêu Úc Chân đang đứng sau cùng, cô dậm giày da làu bàu: "Đã nghe danh quán bar trong hẻm Bắc Thành từ lâu, không ngờ cất công đến rồi mà lại không may mắn như vậy."

Tống Thanh Viễn nhẹ nhàng siết tay cô an ủi: "Sau này kiểu gì cũng có dịp mà."

Nhâm Thời Ninh thấy mọi người không ý kiến, vừa định bước đi thì lại nghe Lục Hạc Nam cất tiếng.

"Có gì đâu mà làm quá, cũng chỉ là tới góp vui thôi." Lục Hạc Nam dập điếu thuốc trong tay, nét mặt vốn lạnh lùng cũng dần dịu lại, gật nhẹ với ông chủ.

"Bọn tôi chẳng qua là nhân dịp giao thừa tụ họp làm ly rượu," Lục Hạc Nam dừng lại, môi khẽ nhếch, giọng nói vẫn bình thản như không, "Có rượu là được, có chỗ hay không cũng chẳng quan trọng."

Ông chủ râu quai nón khựng lại, không ngờ người mang khí chất áp đảo nhất nhóm lại nói chuyện nhẹ nhàng hòa nhã như thế, khiến người ta có cảm giác như gió xuân lướt qua – thật khó mà từ chối nổi.

Tuy Lục Hạc Nam nói vậy, nhưng ông chủ nào dám để khách quý như thế phải ngồi lẫn với khách vãng lai. Vừa đưa họ vào khu vực bên trong xong, ông lập tức tất bật chạy đi thuyết phục khách bàn khác.

Chỉ mất vài phút, ông đã thu xếp được một bàn ghế riêng cho nhóm Lục Hạc Nam.

"Phiền ông rồi." Lục Hạc Nam cởi nút áo khoác ngoài, vắt chân ngồi xuống ghế sofa, khẽ gật đầu cảm ơn ông chủ.

Thấy bàn trước mặt vẫn còn bừa bộn chưa kịp dọn, đủ biết chỗ này là vừa nhường lại, anh lại thêm một câu chu đáo: "Hóa đơn bàn vừa rồi để bọn tôi trả."

Giọng anh nói cực nhẹ, lại thêm tiếng ồn ào xung quanh, khiến ông chủ phải nín thở mới gắng nghe rõ được ý anh.

"Đâu cần anh khách sáo vậy?" Ông chủ vội xua tay lia lịa, mặt đầy vẻ áy náy, "Anh Nhâm hiếm khi dẫn bạn tới chơi, chúng tôi tiếp đón không chu đáo đã là lỗi rồi, sao còn dám để các anh phải lo giùm?"

"Thôi thôi, đừng dọa ông chủ của chúng ta nữa," Nhâm Thời Ninh vỗ vai Lục Hạc Nam rồi phẩy tay, ra hiệu ông chủ cứ đi lo việc tiếp khách, "Ông ấy làm việc đàng hoàng, cứ yên tâm đi."

Được cho phép, ông chủ râu quai nón nhanh chóng rút lui cùng mấy nhân viên quầy bar, để lại không gian riêng cho nhóm khách quý.

"Gia đình nhà họ Lục đúng là ai cũng mang cái số lo chuyện thiên hạ." Sở Hằng cười hì hì rót rượu cho mọi người, thấy Lục Hạc Nam vẫn cau mày căng thẳng, không nhịn được lại buông lời trêu chọc.

Nhâm Thời Ninh nhướng mày đầy thú vị, nâng ly cụng với Sở Hằng, tỏ vẻ hoàn toàn đồng tình với lời cậu vừa nói.

Bar luôn là sân chơi của giới trẻ, nhìn cảnh đám nam nữ vui đùa hết mình, tự dưng Sở Hằng lại thở dài có chút chua xót.

"Trẻ trung đúng là điều tuyệt vời, ước gì tôi cũng trẻ lại vài tuổi thì còn sung sức như chúng nó."

Diêu Úc Chân ghét nhất cái kiểu than vãn già trước tuổi của anh ta, cô tu một ngụm rượu rồi cười khẩy: "Anh họ, làm ơn đừng giả vờ già cỗi nữa, anh mới ra trường được hai ba năm thôi mà? Nhìn Thanh Viễn nhà em kia kìa, hơn anh có mấy tháng mà vẫn là trai tươi chính hiệu đó!"

Tống Thanh Viễn đang uống rượu bị khen đến ngượng, cúi gằm mặt không nói gì. Diêu Úc Chân thấy thế, không kiềm được cảm xúc trong lòng, nghiêng người lại gần, khẽ hôn lên má anh một cái.

Sở Hằng liếc mắt đầy chán ghét về phía hai người, khẽ nhếch môi cười lạnh: "Tống Thanh Viễn đúng là ngốc mà gặp may, có tôi với Lục Hạc Nam mở đường phía trước, cậu ta chỉ việc ngồi không hưởng lợi, người bình thường ai mà so được với cậu ta."

Mạc Quyên lắc nhẹ ly rượu, ánh mắt vô thức đảo quanh khắp phòng, khi nhìn thấy ai đó ở một góc nào đó thì hơi sững người, sau đó không để lộ cảm xúc mà liếc nhìn Lục Hạc Nam, trong lời nói mang theo ẩn ý.

"Tôi thấy mấy người bên kia chắc là sinh viên đại học, nhìn tuổi cũng cỡ cô Lương."

Tiếc là, sắc mặt Lục Hạc Nam vẫn lạnh nhạt, thái độ hờ hững như không liên quan, đến liếc mắt cũng không buồn nhìn. Mạc Quyên cũng không vội, dù sao lát nữa anh cũng sẽ nếm trái đắng thôi.

Nhắc đến cô Lương, những người ngồi quanh lập tức nhìn về phía Lục Hạc Nam dò xét, chỉ có Diêu Úc Chân là vẫn còn ngơ ngác, chẳng hiểu gì cả.

"Quyên Quyên, cô Lương là ai vậy?"

Mạc Quyên khẽ nhếch môi cười, cô ấy tuy biết nịnh hót nhưng lại chẳng biết gì cả.

Cô nhẹ nhàng chọc ngón tay vào trán Diêu Úc Chân, trách yêu: "Cô Lương chẳng phải là chị dâu của Niệm Niệm nhà chúng ta à!"

Sở Hằng vốn rất tò mò liền nhìn theo hướng Mạc Quyên vừa ám chỉ, không nhịn được trầm trồ: "Ồ, câu 'Phương Bắc có giai nhân' quả không sai, bảo sao cái cây cổ thụ ngàn năm như Lục Tam thiếu lại đổ gục khi đến Bắc Thành."

"Thật à? Để tôi xem thử." Nhâm Thời Ninh vốn chẳng mấy để tâm, thấy Sở Hằng phản ứng rõ rệt thì cũng đặt ly rượu xuống, rướn cổ nhìn theo.

Nhâm Thời Ninh không giống Sở Hằng, anh ta đã gặp Lương Quyến nhiều lần, thậm chí còn từng tiếp xúc gần. Chỉ cần nhìn một cái, sắc mặt anh lập tức ngẩn ra. Sau đó dời mắt đi, nhìn về phía Mạc Quyên, trong mắt mang theo vài phần trách móc bất đắc dĩ.

Mạc Quyên vô tội nhún vai, tỏ ý mình đã nhắc nhở hết mức rồi, là do Lục Hạc Nam không để tâm thôi.

Nhâm Thời Ninh cũng nổi hứng muốn trêu Lục Hạc Nam, thu hồi ánh mắt, giả vờ thờ ơ hỏi: "Hạc Nam, cậu đến Bắc Thành rồi đã liên lạc với Lương Quyến chưa?"

"Chưa." Lục Hạc Nam cúi đầu nghịch chiếc bật lửa bạc trong tay, có lẽ vì hút thuốc nhiều nên giọng nói khàn khàn, "Hôm nay muộn rồi, tôi sợ làm phiền cô ấy, sáng mai sẽ đến Hoa Thanh tìm cô ấy."

"Thật không? Tôi vừa thấy có một cô gái trông rất giống Lương Quyến." Nhâm Thời Ninh nói như vô tình, chỉ thiếu điều viết câu trả lời lên mặt, "Tôi còn tưởng cô ấy đi đón năm mới với bạn bè cơ đấy!"

Tay Lục Hạc Nam đang vuốt bánh xe bật lửa khựng lại, nghiêng đầu lười biếng liếc Nhâm Thời Ninh một cái, vừa định mắng sao hôm nay nói lắm thế, thì ánh mắt lại lướt qua vai anh ta, xuyên qua đám người, bắt gặp một góc nghiêng quen thuộc.

Ánh sáng chập chờn, ánh đèn vàng mờ nhạt vừa vặn chiếu lên góc nghiêng dịu dàng ấy, Lục Hạc Nam nheo mắt đánh giá, trong mắt thoáng qua tia lạnh lẽo, sau khi xác nhận, vô thức nhếch môi cười nhẹ.

Tốt lắm. Không trả lời tin nhắn của anh, nửa đêm lại đi bar uống rượu so tài với tên nhóc kia, đúng không? Uổng công anh đêm hôm khuya khoắt đến Bắc Thành, còn lo liệu có quấy rầy cô ngủ không.

Sở Hằng nhận ra bầu không khí có gì đó không ổn, im lặng nhìn gương mặt tối sầm của Lục Hạc Nam, sau khi đoán ra phần nào, liền đập đùi cái "bốp" tán thưởng, tâm trạng sảng khoái đến mức cụng ly uống liền hai chén với Diêu Úc Chân.

"Úc Chân, cuối cùng cũng có người khiến Tam ca của chúng ta phải chịu thua rồi!"

Lục Hạc Nam so với đám bạn đồng lứa trong giới Bắc Kinh từ nhỏ đã chững chạc hơn hẳn. Dù có đấu trí trên thương trường với các bậc tiền bối, anh cũng luôn ung dung điềm tĩnh, nắm chắc phần thắng. Dù tạm thời rơi vào thế hạ phong hay bị tiểu nhân chơi xấu cũng có thể nhanh chóng lật ngược tình thế, nguyên tắc hành xử luôn là có thù tất báo.

Không như hôm nay — chỉ có thể nghiến chặt răng hàm, giận mà không dám nói. Ngay cả tâm trạng khó chịu cũng không dám tùy tiện trút ra, hoàn toàn đặt cảm xúc và suy nghĩ của Lương Quyến lên hàng đầu.

"Anh họ, chúng ta... có nên qua đó không?" Thấy vẻ mặt trầm mặc của Lục Hạc Nam, Tống Thanh Viễn không nhịn được lên tiếng, giọng đầy lo lắng, "Em thấy chị dâu hình như uống hơi nhiều rồi."

"Không cần." Lục Hạc Nam đã lấy lại bình tĩnh, liếc nhìn khu vực Lương Quyến đang ngồi, khi nhìn thấy Quan Lai thì mới hơi yên tâm lại.

"Chắc là họp lớp, chúng ta mà qua đó chắc chắn sẽ khiến cô ấy khó xử."

Không thể vì đang hẹn hò với mình mà cấm cô gái nhỏ giao lưu bạn bè, đúng không?

Lục Hạc Nam nghiêng người cầm lấy điện thoại trên bàn, mở khung trò chuyện được ghim lên đầu, gõ một tin nhắn gửi đi.

Chưa bao lâu, bên kia đã có phản hồi.

Khi thấy Lương Quyến trả lời tin nhắn, đôi mày nhíu chặt của Lục Hạc Nam cũng giãn ra không ít.

Vẫn còn được, ít ra... cô không nói dối anh.

*

Lúc đầu Lương Quyến đồng ý uống ly rượu gọi là "bồi tội" với Thành Tấn, là muốn dứt hết ân oán cũ ngay trong hôm nay.

Nhưng không ngờ ly rượu mà Thành Tấn đưa lại mạnh đến thế, khi trôi xuống cổ họng, dù Lương Quyến xưa nay uống rượu luôn vững vàng cũng không nhịn được ho khẽ vì cay.

"Chắc là uống hơi vội quá rồi."

Thành Tấn cầm chai nước khoáng, giả vờ tiến lên một bước, định vỗ nhẹ lưng cô. Nhưng còn chưa chạm tay vào vải áo đã bị Lương Quyến né tránh không một dấu vết.

"Tôi không sao, lát nữa sẽ ổn thôi." Lương Quyến cười khẽ để trấn an.

Vì tránh tay Thành Tấn, thân thể cô lảo đảo, lửa nóng trong dạ dày càng thêm dữ dội. Cô không kìm được mà rủ mi mắt xuống, nhắm chặt mắt đầy khó chịu.

Khuỷu tay chống lên đầu gối, ngón tay co lại, đỡ lấy cái đầu choáng váng sắp ngã gục, hít sâu từng hơi, cố gắng bình ổn cơn sóng dữ trong dạ dày.

Điện thoại trong túi quần jeans bó sát đột nhiên rung lên.

Phản ứng tuy chậm, nhưng động tác của Lương Quyến vẫn còn khá nhanh nhẹn. Cô lấy điện thoại ra xem — là tin nhắn WeChat của Lục Hạc Nam.

[Đang làm gì đấy? Ngủ chưa?]

Sau ngần ấy thời gian, người này cuối cùng cũng chủ động nhắn tin cho cô rồi.

Không biết có phải do rượu không, Lương Quyến vốn đã dễ xúc động, lúc này càng thêm đa cảm. Lục Hạc Nam chỉ nhắn cho cô một tin, mà khiến mắt cô ươn ướt, viền mắt đỏ hoe.

Ngón tay cô hơi động, thành thật trả lời.

[Ở bar, đón năm mới với bạn cùng lớp.]

Sau khi gửi tin, Lương Quyến cầm chặt điện thoại, lặng lẽ chờ đợi hồi âm từ Lục Hạc Nam. Mọi tiếng ồn ào xa hoa cùng rượu chè xung quanh dường như chẳng còn liên quan gì đến cô nữa.

Cả buổi tối lăn lộn trong đám đông, búi tóc sau đầu của Lương Quyến đã bung ra, vài lọn tóc rũ lỏng xuống hai bên má, khuôn mặt trắng ngần ửng hồng ẩn hiện phía sau.

Khoảnh khắc ấy rơi vào mắt người có tâm sự, vừa lạnh lùng vừa khiến người ta khó lòng rời mắt.

Nhìn cô gái mà mình theo đuổi suốt gần ba năm, như ánh trăng trong lòng, vậy mà lúc này lại chỉ lo nhắn tin, chẳng thèm nhìn mình lấy một cái.

Trong đáy lòng Thành Tấn, những oán hận từng bị đè nén lại một lần nữa bùng lên.

Dù lúc này anh ta đang ngồi ngay bên cạnh cô, cũng không thể sánh bằng cái "có thể" mơ hồ nơi người đàn ông kia.

Dựa vào cái gì?

Không biết có phải do men rượu khiến người ta bạo gan hơn không, Thành Tấn cứ thế ngây người nhìn những sợi tóc rũ bên má cô, rồi run rẩy đưa tay lên. Chỉ là đầu ngón tay khẽ chạm vào tóc cô thôi mà cũng khiến tim anh ta xao động, đầu ngón tay nóng rực như đang làm chuyện báng bổ vậy.

Đáng tiếc, giây tiếp theo, một giọng nói trầm thấp và lạnh lùng như lời cảnh cáo liền vang lên bên tai anh ta, đánh thức giấc mộng đẹp anh ta tự dệt nên.

"Đừng chạm vào cô ấy."

Lương Quyến vẫn còn ngơ ngác nhìn màn hình điện thoại chờ tin nhắn trả lời, nghe thấy giọng nói quen thuộc ấy, phản ứng của cô thậm chí còn nhanh hơn cả suy nghĩ.

Cô ngước lên, không thể tin nổi: "Lục Hạc Nam, anh... sao anh lại đến đây?"

Cũng chẳng thể tin nổi còn có đám người đi theo sau Lục Hạc Nam – chính là đám bạn của anh.

Một giây trước còn ra vẻ rộng lượng, nói chỉ là buổi tụ họp bạn học, giây sau nhìn thấy Thành Tấn định đưa tay ra, người đàn ông vẫn tự xưng là bình tĩnh kia đã đen mặt lao thẳng tới trước mặt, tuyên bố chủ quyền không chút e dè.

Xua Thành Tấn ra, Lục Hạc Nam thu lại vẻ lạnh lùng trên gương mặt, ánh mắt dịu dàng rơi lên người Lương Quyến. Anh cúi người sát lại, phát hiện như thế vẫn không nghe rõ cô nói gì, liền rất tự nhiên ngồi xổm xuống bên cạnh chân cô, nhẫn nại nghiêng đầu lắng nghe.

Lương Quyến mơ hồ lắc đầu, vẫn không hiểu sao anh lại ở đây, lặp lại câu hỏi: "Sao anh lại đến đây?"

"Anh xong việc rồi, nên đến tìm em." Lục Hạc Nam mỉm cười, ngập ngừng một chút rồi dịu giọng dỗ dành.

Thật ra anh định nói: "Anh nhớ em, nên đến tìm em." Nhưng quanh đây có quá nhiều người đang nhìn, dù xưa nay không để ý ánh nhìn của người khác, lần này anh cũng hơi thấy nóng mặt.

Hàng mi dài của Lương Quyến khẽ run lên. Giọng nói dịu dàng của Lục Hạc Nam như đổ thêm dầu vào ngọn lửa yếu mềm trong lòng cô. Cô chủ động đưa tay lên, vòng qua cổ anh, cả người mềm nhũn ngã vào lòng anh.

Có lẽ vì biết người có thể bảo vệ mình đã đến, Lương Quyến hoàn toàn thả lỏng, không cố chống đỡ cơn choáng váng nữa.

Hành động này của cô khiến Lục Hạc Nam trở tay không kịp.

Khoảnh khắc cô vòng tay ôm cổ anh, anh chưa kịp nghĩ gì đã theo bản năng đưa tay đỡ lấy, đầu gối nện mạnh xuống đất đổi thành quỳ, ôm cô gái yếu mềm vào lòng thật chắc.

Dù phản ứng có chậm thế nào, thì khi cơ thể cô tựa sát vào, Lương Quyến vẫn cảm nhận được người anh khẽ khựng lại. Nhưng lúc này cô chẳng bận tâm anh có đang "bị kích thích" hay không, chỉ muốn nhanh chóng thoát khỏi cơn choáng đang giày vò.

Hai tay cô đan chéo ôm chặt lấy cổ anh, cả phần thân trên treo lơ lửng dựa vào người anh.

Có vẻ động tác này quá mất sức, cô cựa quậy tìm tư thế thoải mái hơn, má dán vào người anh, mãi đến khi tìm được chỗ dựa vừa ý nơi hõm cổ, cô mới chịu yên lặng nằm đó.

"Lục Hạc Nam, em khó chịu quá."

"Uống nhiều như vậy đương nhiên sẽ khó chịu."

Lục Hạc Nam cố giữ giọng mình bình tĩnh, nhưng lúc vừa cất lời, giọng nói khàn khàn vẫn lộ ra vài phần khô khốc khó chịu: "Anh đưa em về nhà, được không?"

Không đợi cô trả lời, Lục Hạc Nam đã cứng người bế ngang cô lên.

Diêu Úc Chân và Mạc Quyên đứng sau anh vội vã lấy áo khoác đắp lên người Lương Quyến.

"Anh định đưa cô ấy đi đâu?" Thành Tấn bị cơn ghen làm mờ lý trí, đợi đến lúc mọi người sắp rời đi mới nhớ ra phải lên tiếng chất vấn.

Lục Hạc Nam bước chân khựng lại, hơi nghiêng đầu, giọng nói pha chút giễu cợt: "Liên quan gì đến cậu?"

"Là tôi đưa cô ấy đến đây, đương nhiên tôi phải chịu trách nhiệm!"

Thành Tấn nói thì ra vẻ chính nghĩa, nhưng chân lại như bị đóng đinh tại chỗ. Đôi mắt Lục Hạc Nam lạnh lùng, sắc bén, mang theo cảm giác áp bức khiến người ta không dám lại gần. Anh ta thật sự không có gan xông lên giành người.

Nghe như có ai vừa nói câu chuyện cười thú vị, Lục Hạc Nam lập tức nổi hứng, quay người lại, nhướn mày nhìn Thành Tấn một cái. Trên môi treo nụ cười nửa vời, rõ ràng là chẳng coi anh ta ra gì.

Có vẻ tư thế bế như vậy khiến cô không thoải mái, Lương Quyến trong lòng anh khẽ rên một tiếng.

Lục Hạc Nam cúi đầu, ôm cô lên cao hơn một chút, điều chỉnh lại vị trí để cô thấy dễ chịu hơn. Thấy nét mặt cô đã giãn, anh mới yên tâm đôi chút.

Làm xong tất cả, Lục Hạc Nam mới thong thả liếc Thành Tấn, chậm rãi trả lời: "Vậy thì sao? Là cậu đưa cô ấy đến, nhưng... cô ấy là người của cậu sao?"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK