Mục lục
Trước Khi Tuyết Rơi Hãy Chia Tay
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lúc ấy, ở phía bên kia sân tiệc, Cố Triết Vũ vẫn còn đang tiêu sái vui vẻ, nhưng khi thấy một người đàn ông xa lạ chẳng nói chẳng rằng bế Lương Quyến đi mất, anh theo bản năng muốn nhấc chân chạy đến ngăn cản. Mới bước được hai bước thì đã bị Quan Lai phản ứng kịp thời kéo lại.

"Em kéo anh làm gì?" Cố Triết Vũ chỉ về phía Lương Quyến vừa bị đưa đi, giọng hơi sốt ruột: "Em không thấy Lương Quyến bị người ta mang đi rồi sao?"

Quan Lai gần như lật ngửa cả mắt trắng lên trời: "Anh uống say rồi à? Người ta là bạn trai đến đón bạn gái mình về, có vấn đề gì sao?"

"Cái người đó là... người đang mập mờ với Lương Quyến hả?" Cố Triết Vũ sững người trong một giây, ngạc nhiên hỏi, "Bọn họ ở bên nhau từ bao giờ thế? Em cũng không nói với anh một tiếng!"

"Chẳng phải anh hay nhiều chuyện sao!" Quan Lai nhân cơ hội xả giận, mắng cho Cố Triết Vũ một trận ra trò, "Nếu em nói với anh, thì cả ký túc xá tụi anh chẳng phải đều biết cả rồi sao?"

Quan Lai vẫn canh cánh trong lòng chuyện lần trước Thành Tấn vì một cái đồng hồ mà nổi cáu với Lương Quyến. Tuy không liên quan đến Cố Triết Vũ, nhưng nếu anh ta lỡ miệng, Thành Tấn chắc chắn sẽ biết chuyện.

Cố Triết Vũ gãi gãi đầu, đang định mở miệng xin lỗi chuyện lần trước, thì lại nghe Quan Lai lạnh nhạt lên tiếng: "Tối nay anh cùng em đưa Tư Yên về nhé." Quan Lai nhìn về phía Hứa Tư Yên đang say mềm, nằm bẹp như một đống bùn trên ghế sofa, bất giác thở dài một hơi.

Nghe vậy, trong lòng Cố Triết Vũ càng thêm áy náy. Anh ta xoắn tay áo một cách lúng túng, nhỏ giọng thương lượng: "Lai Lai, hôm nay anh không thể đi với em được rồi. Mẹ anh vừa gọi điện bảo nhớ anh, muốn anh tối nay về nhà."

"Biết rồi."

Ngoài dự đoán, Cố Triết Vũ không hề nghe thấy tiếng gầm quen thuộc của Quan Lai. Anh ta cúi đầu nhìn, chỉ thấy gương mặt Quan Lai bình tĩnh, thậm chí không nhíu lấy một cái mày.

Rõ ràng cô ấy đã trở thành người dịu dàng, ngoan ngoãn như mẹ anh mong muốn.

Vậy mà chẳng hiểu sao, tim Cố Triết Vũ lại nhói lên. Cơn đau ấy mãnh liệt đến nỗi như muốn đập tan một góc kiên cố trong lòng, mà anh thì hoàn toàn bất lực.

Năm tháng đã đi qua, chỉ còn lại cõi lòng hoang vắng.

Thật tiếc, trong năm tháng còn có thể vãn hồi ấy, anh vẫn chưa hiểu được đạo lý "gương vỡ khó lành".

*

Gió lạnh thổi lất phất, cảm nhận được người trong lòng khẽ rùng mình, Lục Hạc Nam theo phản xạ siết chặt vòng tay, bước chân cũng vô thức nhanh hơn vài phần. Nhưng hơi ấm từ cơ thể cô, so với khí lạnh thấu xương của Bắc Thành, chung quy cũng chỉ như muối bỏ biển.

"Tôi vừa gọi thêm một chiếc xe nữa." Nhâm Thời Ninh chỉ về phía chiếc Porsche nổi bật đậu ở đầu đường, "Cậu đưa Lương Quyến đi trước, chúng ta gặp nhau thẳng ở khách sạn."

Lục Hạc Nam khẽ gật đầu, không nói thừa một câu, ôm lấy Lương Quyến đi thẳng lên xe.

Tài xế do Nhâm Thời Ninh sắp xếp được huấn luyện rất bài bản, nghĩ đến việc trên xe còn một cô gái say mềm, chiếc xe mấy triệu chạy trên con đường bằng phẳng cũng nhẹ nhàng y như một chiếc xe dành cho ông cụ bà lão.

Có lẽ vì xe chạy quá ổn định, cảm giác quay cuồng như trời đất đảo lộn ban đầu của Lương Quyến dần tan biến, chỉ còn lại một chút mơ màng trong ý thức.

Rượu đã khuếch đại mọi cảm giác trong cơ thể cô. Chỉ cần Lục Hạc Nam có chút không làm theo ý cô, lập tức cô lại như con mèo nhỏ khó chiều, ngọ nguậy trong lòng anh.

"Mở cửa sổ." Lương Quyến vung tay muốn thoát khỏi vòng tay của Lục Hạc Nam, định nhấn nút hạ cửa xe.

Lục Hạc Nam vẫn kiên nhẫn thu tay về, giữ lấy cánh tay mảnh khảnh như cành sen của cô, nhẹ giọng dỗ dành: "Bên ngoài lạnh, có gió đấy."

Cũng chẳng biết người say trong lòng nghe lọt được bao nhiêu, Lục Hạc Nam cúi đầu nhìn, chỉ thấy đôi mắt cô long lanh ướt át, nhấp nháy liên tục, trong đáy mắt còn ửng hồng uất ức.

Tim Lục Hạc Nam co rút mạnh, cổ họng cũng bất giác lăn một cái. Anh không phân biệt được rốt cuộc là mình hay cô mới là người đang nóng bức khó chịu, ai mới là người thực sự cần luồng gió lạnh ấy để xoa dịu.

"Máy sưởi tắt rồi, lát nữa sẽ không còn nóng nữa, ngoan nào."

Lục Hạc Nam vội vàng dời mắt đi, không dám nhìn thêm. Chỉ sợ nhìn thêm một chút nữa, anh sẽ buông thả bản thân mà làm điều gì đó theo bản năng.

Thế nhưng, chút hơi mát ấy đâu đủ làm Lương Quyến thỏa mãn. Sau khi thất bại trong việc đòi mở cửa sổ, cô cũng không dây dưa với Lục Hạc Nam nữa.

Cảm nhận người trong lòng yên tĩnh được một lúc, Lục Hạc Nam vừa định thở phào nhẹ nhõm thì ngực lại cảm thấy ai đó cựa quậy — Lương Quyến lại bắt đầu nhích ra khỏi vòng tay anh.

"Làm gì thế?" Lục Hạc Nam thở dài, vươn tay ôm cô trở lại vào lòng.

"Trên người anh nóng quá, không muốn ôm anh nữa." Sau cơn say, Lương Quyến nặng giọng mũi, nghe còn đáng yêu hơn cả khi tỉnh táo ban ngày.

Lời tuy ngắn gọn, nhưng rành mạch rõ ràng. Lục Hạc Nam nghe hiểu — cái người vô lương tâm này đang đem hết tội lỗi đổ lên đầu anh.

Nhưng cơ thể anh đang nóng như thiêu đốt, chẳng phải do cô tùy tiện trêu chọc rồi bùng cháy lên sao? Không chịu trách nhiệm đã đành, giờ còn muốn bỏ mặc anh? Làm gì có chuyện nào như vậy?

Nếu không phải vì giọng cô còn run run ở cuối câu, Lục Hạc Nam thật sự nghi ngờ cô cố tình giả say để trêu ghẹo anh.

Mở cửa sổ hay buông tay? Với vấn đề này, Lục Hạc Nam không cần cân nhắc lâu, tay anh đã hành động trước cả suy nghĩ.

Một tay ôm lấy Lương Quyến, một tay điều chỉnh nút cửa sổ xe. Anh khéo léo hạ cửa xuống một chút, chỉ chừa lại một khe hẹp đến mức gần như không nhận ra, đủ để vài luồng gió lạnh nhẹ nhàng len vào xe.

Gió lạnh lướt qua má cô, xoa dịu những khó chịu cuối cùng của cơn say. Lương Quyến buông lỏng toàn bộ cảnh giác, yên tâm ngủ sâu trong vòng tay Lục Hạc Nam.

Lục Hạc Nam ngẩng đầu nhìn khung cảnh vụt qua ngoài cửa sổ, dưới ánh đèn neon rực rỡ, thành phố tĩnh mịch ban đêm cũng hiện lên vài phần náo nhiệt.

Bắc Thành tuy chỉ là một thành phố nhỏ ở phương Bắc, nhưng không khí lễ hội thì vô cùng nồng đậm. Mỗi cột đèn đường đều treo đầy lồng đèn đỏ thắm, báo hiệu năm mới sắp đến.

Nhà họ Lục từ trước đến nay không có thói quen ăn Tết, Lục Hạc Nam dửng dưng thu lại ánh mắt. Chỉ còn một ngã tư đèn đỏ nữa thôi là đến khách sạn Sở Hằng đã đặt trước.

Thấy Lương Quyến ngủ say như vậy, anh vốn cũng không định gọi cô dậy.

Nhưng vào lúc kim đồng hồ điểm đúng nửa đêm, pháo hoa ngoài phố bỗng rực sáng, bắn "vù" một tiếng lên trời cao. Ngay khoảnh khắc rực rỡ nhất nở bừng trên đỉnh màn đêm, Lương Quyến như cảm nhận được gì đó, cô khẽ khàng mở mắt ra.

Đôi mắt trong veo và thuần khiết của cô khi nhìn thấy pháo hoa ngoài cửa xe dần dần từ mơ hồ chuyển sang rõ ràng.

"Làm em tỉnh à?"

Lục Hạc Nam cảm nhận được người trong lòng hơi động đậy, khẽ nhíu mày, đưa tay định đóng cửa sổ xe lại, muốn ngăn cách sự ồn ào và rực rỡ ấy bên ngoài xe.

Nhưng Lương Quyến gần như cùng lúc cũng đưa tay lên, nhanh hơn một bước ngăn lại hành động của anh.

Cô ngước nhìn anh, trong đôi mắt long lanh ấy đầy ắp hy vọng chân thành dành cho tương lai.

"Lục Hạc Nam, chúc anh năm mới vui vẻ."

Giữa khoảnh khắc pháo hoa ngập trời, em chúc anh một năm mới an lành.

Đây là cái Tết đầu tiên chúng ta đón cùng nhau, có thể sau này sẽ còn nhiều lần nữa, cũng có thể... đây là lần cuối cùng trong đời.

Lương Quyến ôm chặt những tâm sự trong lòng, giấu đi nửa câu sau, chỉ buông thả bản thân dựa sát vào lòng ng.ực Lục Hạc Nam hơn. Bên tai cô là tiếng tim đập trầm ổn, mạnh mẽ khiến người ta thấy an lòng.

Là nhịp tim rung động vì cô.

"Năm mới vui vẻ." Lục Hạc Nam cúi đầu, nhẹ nhàng nói một câu với tất cả trân trọng, rồi cũng rất trân trọng mà đặt một nụ hôn lên trán cô.

Anh ôm chặt lấy vai Lương Quyến, như thể dốc hết sức mà giữ lấy báu vật khó buông bỏ nhất trong đời.

Ngẩng đầu nhìn qua cửa xe, pháo hoa lộng lẫy vẫn chưa dứt.

Đèn xanh bật lên, xe lao vào bóng đêm vô tận. Tiếng pháo thi thoảng vẫn vang vọng bên tai, nhưng lúc này, Lục Hạc Nam lại chẳng thấy phiền, chỉ thấy chúng quý giá khôn nguôi.

*

Dù có ngủ ngon cả đêm thì cũng chẳng xua nổi cơn đau sau khi say. Lương Quyến mở mắt ra trong cơn ê ẩm từ đầu đến chân. Khi nhìn thấy chiếc đèn chùm pha lê phức tạp trên trần nhà, cô hơi ngẩn người.

Đây không phải ký túc xá, cũng không phải căn hộ của anh trai Lục Hạc Nam ở Bắc Thành.

Dù ở trong môi trường lạ lẫm, Lương Quyến vẫn không quá hoảng loạn, vì cô chắc chắn đêm qua mình được Lục Hạc Nam đưa đi.

Đi theo anh, sẽ chẳng có gì sai sót cả.

Cửa phòng khẽ mở ra. Phản ứng chậm nửa nhịp, Lương Quyến còn chưa kịp giả vờ ngủ thì đã bất ngờ đối mặt với đôi mắt đào sâu thẳm, lạnh lẽo của Lục Hạc Nam.

"Tỉnh rượu rồi à?"

Nằm trên giường trả lời thật sự quá ngượng, Lương Quyến chống tay ngồi dậy, hơi ngại ngùng nói: "Chắc là rồi..."

"Anh thấy là tỉnh hẳn rồi." Lục Hạc Nam khẽ cong môi, trong đôi mắt lộ ra ý cười càng lúc càng sâu. Ánh mắt anh từ trên xuống dưới đánh giá cô một lượt, cuối cùng mới thong thả nói: "Tối qua em đâu có 'giữ kẽ' như giờ."

Biểu cảm Lương Quyến khựng lại, một câu phản bác cũng không nói nổi, càng không phân biệt được lời anh nói đúng hay sai. Bởi vì, sau khi cô uống say thì... thường bị mất trí nhớ.

"Tối qua em có làm gì quá trớn không?" Lương Quyến siết chặt góc chăn, dè dặt hỏi.

Lục Hạc Nam nhướng mày, giọng điệu mang theo một tia tiếc nuối: "Vậy là em không nhớ gì thật à."

Nói rồi, anh xoay người bước ra phòng khách của phòng suite, để lại Lương Quyến ngồi ngây người trên giường, mặc sức tưởng tượng đủ thứ "hành vi hoang đường" của mình tối qua.

Hoàn hồn lại, cô vội nhảy xuống giường, lạch bạch mang dép chạy theo anh ra ngoài.

"Tối qua rốt cuộc em đã làm gì vậy?!"

Lương Quyến níu lấy tay Lục Hạc Nam, kéo anh cúi xuống để ngang tầm mắt với mình. Dù động tác này có vẻ áp chế, nhưng khí thế của cô thì lại yếu xìu.

"Cũng không có gì." Lục Hạc Nam ngoan ngoãn cúi người, ánh mắt híp lại đầy tinh nghịch, như thể đang chậm rãi hồi tưởng: "Chỉ là hơi... nhào vào lòng anh một chút thôi."

Chỉ nghe đến bốn chữ "nhào vào lòng anh", Lương Quyến đã cảm thấy muốn độn thổ vì xấu hổ.

Cô buông tay anh ra, rụt vào góc ghế sofa, dáng vẻ rụt rè như con chim cút bị thương. Vẻ mạnh mẽ thường ngày khi đối mặt với Lục Hạc Nam hoàn toàn biến mất.

Hôm qua khi Lục Hạc Nam đưa Lương Quyến lúc đó còn đang say khướt về, bộ phận phục vụ khách sạn đã chu đáo mang đến "thần dược giải rượu": mật ong. Hôm qua cô ngủ say quá không uống, giờ thì vừa khéo có dịp dùng.

Lục Hạc Nam giơ lọ mật ong trong tay, dịu dàng hỏi: "Uống bao nhiêu rượu như thế, lát nữa anh pha mật ong cho em uống nhé?"

Quả nhiên, anh nghe thấy cô trả lời: "Vâng."

Khi ly nước mật ong ấm nóng được pha xong, Lục Hạc Nam đặt ly lên bàn trước mặt cô, rồi cầm điện thoại nội bộ của khách sạn và cuốn tờ rơi menu, tùy tiện lật vài trang, hỏi tiếp: "Muốn ăn gì? Anh gọi phục vụ mang lên."

Anh ngừng lại một chút, định chọn vài món từ menu để cô dễ chọn, tránh việc cô ngồi đắn đo mãi không quyết được.

"Sữa với sandwich hay là..."

Câu còn chưa dứt, Lương Quyến đã lên tiếng trước: "Vâng."

Sao hôm nay cô ngoan thế, anh nói gì cũng đồng ý.

Nếu anh nói một chuyện khác, ví như một chuyện vượt quá nhận thức của cô, không biết cô có đồng ý nữa không?

Lục Hạc Nam đặt điện thoại và menu xuống, bước dài một bước, cả người áp sát lên người Lương Quyến. Bàn tay rộng lớn ấn chặt vạt váy ngủ cô đang ngồi lên sofa, chặn hết mọi khả năng để cô trốn thoát.

Mùi thuốc lá nhàn nhạt bao quanh, khí chất lạnh lùng trên người Lục Hạc Nam khiến người ta không thể lờ đi. Lương Quyến vốn đã chẳng bình tĩnh, ánh mắt lại càng rối loạn khi anh tới gần.

"Anh... anh định làm gì vậy?" Cô căng thẳng đến mức nói năng cũng bắt đầu cà lăm.

Lục Hạc Nam nhướng mày, trong mắt đen sâu thẳm ánh lên chút tinh quái, giọng điệu lười nhác như đang cố tình trêu chọc: "Hôm nay sao ngoan thế? Anh nói gì cũng đồng ý? Hửm?"

Nghe ba câu hỏi liên tiếp từ người trước mặt, mọi giác quan vốn chậm chạp của Lương Quyến trong khoảnh khắc này trở nên nhạy bén vô cùng. Bên tai là tiếng thở dồn nén nặng nề của Lục Hạc Nam, cùng âm thanh vải vóc cọ xát đầy ám muội...

Quá gần rồi, hơi thở quấn lấy nhau, khiến Lương Quyến có cảm giác như mình sắp nghẹt thở đến nơi.

Yết hầu của Lục Hạc Nam khẽ trượt lên xuống, trong mắt tràn ra một vệt đỏ nhàn nhạt không kìm nén được — đó là dấu hiệu của khao khát đang dâng lên. Rõ ràng là lúc này chỉ muốn mặc kệ tất cả mà điên cuồng chiếm đoạt, nhưng sự run rẩy của người trong lòng khiến anh buộc phải kiềm chế, chậm rãi tiến từng bước một.

"Là di chứng sau khi uống rượu à? Vậy sau này anh chuẩn bị sẵn cho em nhiều rượu một chút, được không?" Giọng Lục Hạc Nam cố tình dịu xuống, nhưng vẫn khàn khàn đến mức chẳng giống lời nghiêm túc chút nào.

Vì muốn anh mau chóng buông tha cho mình, Lương Quyến đành cắn răng mà nói "được".

Không ngờ một tiếng "được" mềm mại, lùi bước như vậy lại vô tình chạm vào bản năng chiếm hữu mà người đàn ông kia đã cố kìm nén bấy lâu. Kéo theo đó là những đòi hỏi càng lúc càng khó lòng chống đỡ.

"Nếu cái gì em cũng thấy được, vậy... em hôn anh một cái, có được không?" Ngón tay anh khẽ lướt qua gương mặt ửng hồng của Lương Quyến, Lục Hạc Nam không chắc mình còn có thể kiềm chế được bao lâu nữa.

Có lẽ đã nhìn ra sự do dự trong mắt Lương Quyến, anh lùi một bước, đưa ra một yêu cầu... vẫn chẳng tốt đẹp gì hơn trong mắt cô.

"Hoặc là để anh hôn em cũng được." Giọng anh khàn đến mức gần như ma mị, tiếp tục dịu dàng dụ dỗ.

"Được ạ..." Lương Quyến dốc hết sức mới có thể để cổ họng nghẹn ngào bật ra được hai âm tiết ấy.

Nhưng ngọn lửa trong lòng Lục Hạc Nam đang bị khơi lên, sao có thể dễ dàng buông tha cho cô. Đêm qua vì cô say đến mơ hồ, anh mới cố nhịn cả đêm, gượng làm người quân tử đến tận sáng.

Giờ phút này chẳng qua chỉ là mượn cớ lấy lại cả vốn lẫn lời mà thôi.

"Từ chối không hiệu lực đâu, anh nghe thấy trong lòng em đã đồng ý rồi." Hơi nóng dâng lên đỉnh đầu, Lục Hạc Nam thở dài một tiếng, cũng từ bỏ luôn việc chơi trò mặc cả dằng dai với cô.

Thế giới nghiêng ngả, cảm giác mất trọng lực ập đến, Lương Quyến không còn chỗ nào để bám víu, chỉ có thể siết chặt lấy cổ áo Lục Hạc Nam, rồi nghe thấy anh thì thầm nhẹ nhàng bên tai mình.

Trong khoảnh khắc đó, vị trí của cả hai đảo ngược, Lương Quyến bị bế lên, ngồi vào lòng anh.

Khi môi lưỡi kề sát, Lương Quyến theo bản năng nhắm chặt mắt. Trong bóng tối, cô dốc chút tỉnh táo cuối cùng, gắng sức ghi nhớ lấy khoảnh khắc rung động này.

— Thì ra, đây chính là "đầu ấp má kề".

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK