Nếu xét theo trình tự thời gian, thì khi còn học tiểu học, Lương Quyến đã quen biết Hạ Dự Chi, sau đó lại cùng học một trường trung học cơ sở, nhưng vì chưa từng học chung lớp nên hai người vẫn chưa thân thiết, nhiều lắm cũng chỉ là mối quan hệ xã giao biết tên biết mặt.
Mãi đến khi lên trung học phổ thông, hai người ngồi cùng bàn suốt hai năm mới dần dần có chỗ đứng trong vòng bạn bè của đối phương.
"Hôm nay thật ngại quá, cậu vừa mới về nước, mẹ tôi đã nhờ cậu làm tài xế đón tôi." Lương Quyến nhắm hờ mắt ở ghế phụ. Chuyến bay cất cánh quá sớm, để không lỡ giờ, cô gần như thức trắng cả đêm.
Hạ Dự Chi lái xe theo chỉ dẫn của GPS lên cầu vượt, nghe thấy lời xin lỗi của Lương Quyến, anh chỉ cười nhạt, không mấy để tâm.
Không khí yên ắng khiến người ta buồn ngủ, Lương Quyến tựa đầu vào cửa sổ xe, gần như đã chìm vào giấc ngủ. Nhưng bằng một trực giác nhạy bén nào đó, cô bất giác tỉnh lại, mở to mắt, sống lưng mềm oặt cũng bất ngờ rời khỏi lưng ghế mềm mại.
"Tôi... có phải không nên ngồi ghế phụ không? Cái cô bạn gái nhỏ của cậu ấy..." Cô ấp úng, vẻ mặt đầy căng thẳng, sợ lại gây thêm phiền phức cho Hạ Dự Chi.
Nhưng sao câu này nghe lại "trà xanh" thế nhỉ? Lương Quyến thề, cô thật sự không có ý gì khác.
"Ngồi rồi mới nghĩ ra, có phải muộn quá rồi không?" Hạ Dự Chi cầm vô-lăng, cười khẽ đầy ẩn ý, mắt vẫn nhìn thẳng phía trước, không liếc nhìn cô lấy một cái.
"Hay là tôi..." Lương Quyến liếc ra ngoài cửa sổ, nhìn làn xe đang chạy vun vút, lông mày nhíu chặt.
Chẳng lẽ bây giờ tấp xe vào lề, cô tự chuyển ra ghế sau?
Trong khi Lương Quyến còn đang xót xa tự trách, hối hận vì khiến bạn cũ khó xử, định mở cửa xe nhảy xuống tạ lỗi, thì Hạ Dự Chi cuối cùng cũng từ bi lên tiếng.
"Cô ấy không phải kiểu người làm quá mọi chuyện, hơn nữa—"
Hạ Dự Chi dừng lại, nhân lúc đèn đỏ quay đầu nhìn kỹ Lương Quyến vài lần, nhưng không nhìn ra điều gì đặc biệt.
Có lẽ do làm bạn quá lâu, hai người đã từng thấy nhau vào những thời khắc tầm thường nhất, cho nên dù có một ngày cả hai đều đứng trên đỉnh cao trong lĩnh vực của mình, anh cũng không cảm thấy Lương Quyến có gì quá rực rỡ.
Lương Quyến trong ký ức của Hạ Dự Chi không phải là một đạo diễn nổi tiếng hào nhoáng, mà là cô nữ sinh trung học buộc tóc đuôi ngựa, mặc đồng phục, vừa khóc vừa cắn răng giải cho bằng được bài toán cuối cùng.
Đó có được coi là cái nhìn phiến diện của bạn cũ không? Đèn xanh bật lên, Hạ Dự Chi thu lại ánh mắt, cúi đầu cười nhẹ.
"Hơn nữa cái gì?" Lương Quyến không chờ được, nhỏ giọng giục anh.
"Hơn nữa, cô ấy là fan của cậu, đối với cậu thì mãi mãi chỉ có sùng bái mà thôi."
Hạ Dự Chi nói câu đó với vẻ mặt vô cảm, nhưng Lương Quyến lại nghe ra vị chua lè trong đó. Đây chính là đàn ông đang yêu ư? Ngay cả dấm của phụ nữ cũng ghen giống Lục Hạc Nam.
Lương Quyến thở phào một hơi, thoải mái tựa lưng vào ghế, an tâm trở lại.
"Nếu vậy, lát nữa về nhà tôi tặng cậu hai vé xem suất chiếu sớm, cậu mang đi lấy lòng bạn gái nhỏ. Theo như quản lý của tôi nói thì rất khó để đặt được, mấy vé trong tay tôi là cô ấy giữ trước, vốn định tặng đối tác cho phải phép, hôm nay coi như để dành cho cậu."
Hạ Dự Chi không từ chối vé phim, chỉ khẽ nhíu mày, sửa lại cách gọi của cô: "Bạn gái thì cứ nói bạn gái, thêm chữ 'nhỏ' làm gì."
"Bởi vì đúng là nhỏ thật mà." Lương Quyến chậc chậc hai tiếng, đếm ngón tay, "Mới hai mươi, còn chưa tốt nghiệp đại học, nhỏ hơn cậu đúng tám tuổi, bảo sao cậu giấu nhẹm với ba mẹ, có phải sợ bác trai bác gái mắng cậu không bằng cầm thú?"
Hạ Dự Chi hừ lạnh, không khách sáo đáp lại: "Cũng còn tốt hơn cậu, yêu phải một người đàn ông từng ly hôn."
Không uổng công là bạn cũ nhiều nam, anh đúng thật biết đâm đúng chỗ đau.
Lương Quyến chợt thấy tâm trạng tụt dốc, cười gượng tự giễu: "Đúng là tin tốt không ra khỏi cửa, tin xấu bay xa ngàn dặm. Cậu là người chẳng bao giờ đọc tin giải trí mà cũng biết rồi."
Sao lại tự ti đến vậy?
Tim Hạ Dự Chi khẽ nhói một chút, nhưng anh vẫn đùa giỡn như không: "Cô Lương, chẳng lẽ cậu đang hiểu lầm về độ nổi tiếng và độ phủ sóng của bản thân sao?"
Các ứng dụng lớn mỗi ngày đều thay phiên đẩy tin tức của Lương Quyến lên trang chủ, anh có muốn lờ đi cũng khó.
"Bảo sao ba mẹ tôi đột nhiên đặt vé gọi tôi về, còn bắt cậu ra sân bay đón." Lương Quyến bỗng nhiên hiểu ra tất cả, mệt mỏi nhắm mắt lại, giọng mơ hồ như lẩm bẩm một mình.
"Họ cũng đã thấy cái tin kia rồi, và tin là thật đúng không?"
Hạ Dự Chi không nhịn được mà lên tiếng bênh vực các bậc cha mẹ: "Họ cũng chỉ là người trong cuộc, lo nghĩ quá thì dễ rối."
"Thế sao cậu lại bình thản thế?" Lương Quyến cong môi, chớp mắt lười nhác, "Không phải nên thay ba mẹ tôi mắng tôi một trận mới phải sao?"
Hạ Dự Chi né tránh trả lời, chỉ nhẹ nhàng nói: "Năm kia làm cố vấn kỹ thuật cao cấp cho Trung Thịnh, trong buổi họp phát triển sản phẩm cũng có vài lần chạm mặt với Chủ tịch Lục."
Ý là — tôi đại khái hiểu con người Lục Hạc Nam, nên không có gì đáng lo.
Nhắc đến Lục Hạc Nam, Lương Quyến có chút hứng thú, liền hỏi: "Trung Thịnh cũng cần cố vấn hóa học à?"
Hạ Dự Chi liếc cô một cái, không biết nên thấy cô gái này quá ngốc hay quá thật thà. Yêu đến mức không dứt ra nổi rồi, vậy mà vẫn chẳng biết gì về ngành nghề nổi bật của đối phương.
"Cậu là cố vấn kỹ thuật của anh ấy từ năm kia." Dòng suy nghĩ của Lương Quyến bất chợt bật ra, mắt nheo lại hồi tưởng, "Năm đó tôi còn đang quay phim ở Tây Bắc, lúc đó vẫn chưa gặp lại anh ấy."
Gặp lại? Mí mắt Hạ Dự Chi giật mạnh mấy cái, trong lúc lơ đễnh suýt vượt đèn đỏ.
"Cậu và anh ta trước kia đã từng..." Hạ Dự Chi nuốt nước bọt, lần này đến lượt anh nói không nên lời.
Lương Quyến thấy buồn cười, khoanh tay, thong thả đáp lời: "Chẳng lẽ cậu cũng nghĩ, tôi sẽ kết hôn với một người đàn ông chỉ mới quen được vài tháng?"
Hạ Dự Chi sững sờ, không thể phản bác, bởi vì đúng là Lương Quyến chưa từng là người hành xử bốc đồng.
Sau một hồi im lặng, anh mới sắp xếp lại được suy nghĩ, do dự hỏi: "Chẳng lẽ... Lục Hạc Nam chính là người mà trước kia cậu từng gọi cho tôi trong nước mắt... nói là... mối tình đầu đã lập gia đình?"
Lương Quyến không trả lời, chỉ nhắm mắt, lông mày giãn ra, ngẩng cổ đón lấy ánh nắng ấm áp bên ngoài cửa xe.
Cô sắp phải đánh một trận chiến lớn, khoảnh khắc yên bình trước cơn bão này nên biết trân trọng.
Hạ Dự Chi tay siết chặt vô-lăng, không tự chủ được mà thay bố mẹ của Lương Quyến đang chờ ở nhà đổ một giọt mồ hôi lạnh.
Thực ra Lục Hạc Nam không thường xuyên tới chi nhánh Trung Thịnh ở Giang Châu. Từ sau khi đảm nhiệm chức giám đốc điều hành hơn bốn năm nay, anh cũng chỉ đến nơi này đúng hai lần, đều là khi không thể tránh được.
Bên ngoài đồn thổi đủ điều, nhưng lý do anh hiếm khi đặt chân tới đây thật ra không ngoài hai điểm.
Thứ nhất, đấu đá với mấy con cáo già ở Kinh Châu đã khiến anh phân thân không xuể, tự nhiên không còn thời gian để quan tâm đến dân tình ở Giang Châu; thứ hai, nơi này là địa bàn của Lục Nhạn Nam. Về cấp bậc, anh cao hơn chị gái, nhưng nói về kinh nghiệm, anh vẫn còn thiếu sót.
Muốn chỉ tay năm ngón, trước tiên cũng phải tự cân nhắc xem mình nặng bao nhiêu lạng.
Chi nhánh Giang Châu là do Lục Nhạn Nam một tay gây dựng lại trong lúc họ Lục và họ Kiều nội chiến, toàn bộ ban lãnh đạo đều do cô trực tiếp tuyển chọn và đề bạt, là những người thân tín đã cùng cô vượt qua mưa gió, trung thành tuyệt đối. Thế nên khi thấy Lục Hạc Nam – người được Lục Nhạn Nam ủng hộ lên nắm quyền – thì họ cũng phát ra sự kính trọng từ tận đáy lòng.
Trong hội trường yến tiệc, hoa mai nở rộ, cảnh sắc phồn hoa lộng lẫy.
Chiếc đèn chùm pha lê lớn rộng vài mét vuông treo giữa trần nhà rọi sáng từng góc của hội trường, cũng chiếu rõ sự lơ đãng trong đáy mắt của Lục Hạc Nam.
Để thể hiện sự coi trọng với chi nhánh Giang Châu, Lục Hạc Nam đến dự tiệc mà không mang theo Dư Vi, cũng chẳng có trợ lý nào. Người duy nhất ở bên cạnh anh suốt buổi là thư ký hành chính mà Lục Nhạn Nam thường dùng.
Thư ký nắm chắc thời cơ, khi Lục Hạc Nam lại một lần nữa cụng ly với người khác, cô nhẹ nhàng nghiêng đầu nói nhỏ bên tai anh: "Chủ tịch Lục, sếp Nhạn có dặn, sau buổi tiệc này anh có thể rời đi, không cần tiếp tục ở lại uống rượu với họ đến tận cuối."
Lục Hạc Nam không vội trả lời, chỉ hỏi: "Hồi chị họ tôi còn ở đây cũng làm vậy sao?"
Lần này anh không chỉ đại diện cho tổng bộ mà còn thay mặt cho thể diện của Lục Nhạn Nam. Trong thời điểm then chốt này, cấp dưới dù là bạn hay thù cũng đang âm thầm quan sát, anh không thể có bất kỳ sơ suất nào.
Thư ký thầm cảm thán sự cẩn trọng của anh, ngoài mặt thì cung kính đáp: "Vâng, sếp Nhạn thông thường chỉ xuất hiện trước khi tiệc rượu bắt đầu, uống tượng trưng vài ly với các bậc tiền bối rồi lấy cớ cáo lui."
Lục Hạc Nam gật đầu, tỏ ý đã hiểu, sau đó lại tiếp tục xã giao với vài người lãnh đạo có công trạng nổi bật, nói mấy câu khích lệ xong mới đặt ly xuống, lặng lẽ rời đi qua cửa phụ.
Thư ký vội vàng đi theo, cả đường không dám thở mạnh.
Dù vẻ ngoài của Lục Hạc Nam so với Lục Nhạn Nam có phần thân thiện hơn, nhưng lại không phải người dễ dàng thân thiết. Thư ký không đoán được tính khí của anh, đành giữ nguyên tắc "ít nói làm nhiều" để theo sát bên cạnh.
"Sau buổi tiệc còn cần tôi xuất hiện ở đâu nữa không?" Lục Hạc Nam vừa châm điếu thuốc trên môi, bất ngờ hỏi.
Thư ký ngẩn ra, lập tức thẳng lưng trả lời: "Không còn nữa ạ, các sự kiện sau đó đều không quá quan trọng, để phó tổng Giang Châu tham gia là được rồi."
Lục Hạc Nam cụp mắt, không nói gì, nhưng bước chân bỗng chậm lại.
Thư ký không đoán ra ý anh, len lén ngẩng lên quan sát thần sắc, nhưng qua làn khói thuốc chỉ thấy vẻ lơ đãng và chán nản của anh.
Có lẽ là mệt rồi? – Thư ký nghĩ vậy.
"Chủ tịch Lục, cần tôi chuẩn bị xe đưa anh về khách sạn nghỉ ngơi không?"
Lục Hạc Nam hờ hững giơ hai ngón tay, liếc đồng hồ trên cổ tay rồi nói, giọng trầm thấp vì ngậm thuốc: "Báo cho tổ bay chuẩn bị. Hai rưỡi cất cánh là được."
"Anh mới đến sáng nay, sao lại đi ngay thế? Là về Kinh Châu sao?" Thư ký ngạc nhiên ngẩng mặt lên, quên mất thân phận, lỡ lời hỏi thêm một câu.
Hai giờ chiều, nắng đẹp rực rỡ. Lục Hạc Nam nheo mắt, phủi tàn thuốc, lắc đầu đáp ngắn gọn: "Không. Tôi đến Tân Hải."
Thư ký làm việc nhanh gọn, nửa tiếng chuẩn bị là quá đủ cho tổ bay của chuyên cơ đã được huấn luyện bài bản.
Lục Hạc Nam ngồi trong khoang máy bay, ngay khi máy bay sắp cất cánh thì nhận được cuộc gọi từ Lục Nhạn Nam.
"Nghe nói em định đến Tân Hải?" Vừa bắt máy, Lục Nhạn Nam đã đi thẳng vào vấn đề.
Lục Hạc Nam khẽ đáp một tiếng, giọng phát ra từ sâu trong mũi.
"Có phải quá vội vàng không?" Lục Nhạn Nam cảm thấy không ổn.
Đến thăm bố mẹ của Lương Quyến tất nhiên không có gì sai, cô chỉ cảm thấy việc này nên được coi trọng, từ tốn mà tiến hành.
"Vội sao? Em thấy em đã muộn rồi." Lục Hạc Nam bật cười khẽ, tay siết chặt tay vịn ghế. Hít vài hơi thật sâu, tâm trạng rối bời dần lắng xuống.
Một bước sai, bước nào cũng sai.
Lẽ ra từ đầu anh không nên nghe theo sắp xếp của Lương Quyến, để mặc những tin tức tiêu cực về cô lan tràn đến tận bây giờ.
Anh nên ngay khi tin tức vừa xuất hiện đã đến tận nhà xin lỗi bố mẹ cô, cố gắng được họ chấp nhận, sau đó đường đường chính chính công khai mối quan hệ của họ với bên ngoài.
Do dự kéo dài đến hôm nay, anh không biết liệu bố mẹ Lương Quyến có cho rằng anh không phải người đáng để giao phó cuộc đời con gái không? Có phải vì thế mà họ mới gọi người bạn thanh mai trúc mã từ nhỏ của cô về, mong đánh thức đứa con gái từng được họ nâng niu trong lòng bàn tay, giờ lại vì vài câu ngon ngọt của đàn ông mà lầm đường lạc lối?
Trên đầu gối anh là bảng hồ sơ của Hạ Dự Chi. Dù là lý lịch gia đình hay quá trình học tập, tất cả đều đơn giản và trong sạch. Anh ta, cũng giống như Lương Quyến, là người từ nhỏ đã sống trong ánh sáng mặt trời.
Chỉ liếc qua vài dòng, cảm giác bất an đã lan khắp lòng Lục Hạc Nam, một cơn nguy cơ chưa từng có đang vây lấy anh.
Lục Nhạn Nam đang định nói thêm gì đó thì bị Lục Hạc Nam ngắt lời.
"Chị."
Từ sau khi lớn, có lẽ vì ngại ngùng của con trai, Lục Hạc Nam rất hiếm khi nghiêm túc gọi cô như vậy. Lục Nhạn Nam hơi sững người, nhưng rồi cũng yên lặng trở lại, kiên nhẫn chờ lời tiếp theo của em trai.
Máy bay cất cánh, ánh nắng chói chang rọi qua cửa sổ chiếu lên người Lục Hạc Nam, rọi thẳng vào thân thể anh, buộc anh phải rõ ràng, phải nghiêm túc mà soi xét, phân tích chính mình bằng một cái nhìn gần như tàn nhẫn.
Anh hít sâu một hơi, không khí lạnh tràn vào cổ họng đã khô rát, giọng anh khàn khàn, mang theo sự bi thương tuyệt đối: "Chị vừa mới làm mẹ, chị cũng đã có con gái. Hãy đặt mình vào hoàn cảnh đó mà nghĩ thử xem — nếu một ngày Đường Đường lớn lên, yêu một người đàn ông như em: từng ly hôn, có bệnh tim bẩm sinh, trầm cảm lại ở mức trung bình đến nặng... chị có yên tâm gả con gái mình cho một người có hôm nay mà không chắc có ngày mai như vậy không?"
Lục Nhạn Nam cầm chặt điện thoại, lòng bàn tay hơi ướt mồ hôi. Cô cúi mắt nhìn đứa con gái đang ngủ ngon lành trong nôi, nhất thời im lặng.
Câu trả lời không cần nghi ngờ gì nữa, cô sẽ không đồng ý, Chu Ngạn – người luôn xem con gái như trân châu bảo ngọc – lại càng không.
Sự im lặng đủ để nói lên tất cả, Lục Hạc Nam khẽ cười giễu, không còn cố chấp ép người chị đang mắc kẹt giữa tiến thoái lưỡng nan phải đưa ra câu trả lời.
Lòng người, vốn dĩ luôn ích kỷ.
Cô không nỡ để con gái mình lấy một người đàn ông như vậy, nhưng lại hy vọng đứa em trai sống trong bóng tối và bùn lầy có thể cưới được một người con gái rực rỡ như mặt trời.
Viền mắt bỗng cay xè, Lục Nhạn Nam mím chặt môi, dựa vào lòng Chu Ngạn, giọng nói khô khốc nghẹn ngào chỉ thốt được một câu: "Lục Tam, đừng tự hạ thấp mình như vậy."
Lục Hạc Nam thở dài, kéo tấm che ánh sáng xuống, chặn lại ánh nắng đang khiến anh cảm thấy chói mắt và xấu hổ.
"Chị à, bản thân em vốn đã không có lợi thế. Nếu còn không thể chiếm được thế chủ động, thì thật sự chẳng còn hy vọng gì nữa."
Lại vài giây im lặng đúng như dự đoán. Lục Hạc Nam chớp mắt, đột nhiên nhắc đến Chu Ngạn.
"Anh rể có đang ở bên chị không?"
Lục Nhạn Nam không hiểu ý, nhưng vẫn lau nước mắt làm theo, đưa điện thoại cho Chu Ngạn.
Chu Ngạn cầm lấy điện thoại, khoác thêm chiếc áo rồi bước ra ban công, khép cửa lại, tiện tay châm một điếu thuốc.
"Có chuyện gì vậy?"
Lục Hạc Nam hít một hơi thật sâu, nơi đáy mắt tràn đầy ý cười, nhưng ẩn sau nụ cười đó lại là một tia mờ mịt khó nhận ra.
"Em muốn hỏi anh, lần đầu tiên đến gặp cậu mợ hai, anh đã nói gì, làm gì?"
Chu Ngạn ngậm điếu thuốc, ngẩn người vài giây, nhớ lại bản thân ngày xưa và Lục Hạc Nam hiện tại – hoàn cảnh giống nhau đến lạ – lòng chợt thấu hiểu.
Bọn họ đều từng bất đắc dĩ mà phụ lòng người mình yêu.
Ngoài sự thiên vị của người yêu, sống trong ánh nhìn phàm tục của thế gian, bọn họ chẳng còn can đảm để kiên trì đến cùng.