Mục lục
Trước Khi Tuyết Rơi Hãy Chia Tay
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lục Hạc Nam ngả ngớn dựa vào giường, sau khi thỏa mãn cái miệng, cả người toát ra một vẻ phóng túng không kềm chế được. Nhìn vành tai cô gái trước mặt dần dần đỏ ửng, anh cúi đầu, cố nhịn cười, giấu đi vẻ đắc ý vì đã trêu chọc thành công.

Thấy vệt đỏ nơi tai Lương Quyến lan dần lên khuôn mặt trắng trẻo, Lục Hạc Nam mới "nhân từ" nở nụ cười, mở miệng: "Được rồi, không chọc em nữa."

Hóa ra anh coi cô như mèo để đùa giỡn sao?

Máu Lương Quyến dồn lên não, thoát khỏi sự bối rối ban nãy, lập tức trừng mắt lườm Lục Hạc Nam một cái, hằm hằm nhìn anh.

Nhưng cái lườm đó chẳng có mấy sát thương, rõ ràng là tức giận, vậy mà đôi má đỏ hồng lại khiến cô trông càng thêm đáng thương và yếu ớt.

Vệt đỏ ấy thật khiến người ta động lòng. Lục Hạc Nam nhìn mà tim mềm nhũn. Theo bản năng anh muốn giơ tay xoa đầu cô, nhưng tay mới đưa lên nửa chừng thì đã kịp nhận ra hành động đó quá đường đột.

May mà Lương Quyến thần kinh khá "trâu", không để ý tới chi tiết đó. Anh lập tức rút tay lại, giả vờ ho nhẹ một tiếng, che giấu sự ngượng ngùng: "Cũng không còn sớm nữa, anh đưa em về trường."

Lục Hạc Nam khoác áo khoác vào, tay cầm chìa khóa xe, rồi lấy áo khoác của Lương Quyến từ móc treo, nhẹ nhàng khoác lên vai cô, khẽ giục một câu.

Mãi đến khi chiếc áo khoác phủ lên vai, Lương Quyến mới dửng dưng mở miệng: "Hôm nay em không về trường đâu."

Ngữ khí không hề giống đang bàn bạc, mà là thông báo.

Không về trường? Nghe vậy, tay Lục Hạc Nam cầm chìa khóa khựng lại, còn chưa kịp suy nghĩ sâu xa, chân mày đã nhíu chặt.

Không lẽ cô đi chơi với cái tên tặng hoa hồng hôm nọ? Một bó hoa mà dụ được cô chạy theo người ta?

Càng nghĩ Lục Hạc Nam càng thấy khó chịu, cảm giác ghen tuông và bực bội trào lên tận cổ họng, giọng nói cũng theo đó trở nên trầm khàn, áp bức hơn: "Tối muộn thế này, không về trường thì em định đi đâu?"

Nhưng sự cứng rắn đó lại không áp đảo được Lương Quyến.

Cô hơi ngẩng mặt, nhìn chằm chằm vào anh không chớp. Dáng nhìn này lẽ ra là ngước nhìn, nhưng khí thế tự tin của cô quá mạnh, lại khiến nó giống như cô đang nhìn xuống.

Vì cô nắm chắc phần thắng, nên mới tự tin như vậy.

Lương Quyến khoanh tay, vẻ mặt nhàn nhạt, nhìn Lục Hạc Nam dần dần phát điên trước mặt mình, như vậy mới thấy nguôi ngoai phần nào cơn tức vì bị anh trêu chọc vừa rồi.

Cô lại giơ tay kéo chiếc áo khoác khỏi vai, thẳng tay nhét vào lòng anh, giọng thản nhiên mà đầy lý lẽ: "Ngày mai em không có tiết, tối nay ở lại trông bệnh."

Đến lượt Lục Hạc Nam ngơ ngác. Anh phản xạ lặp lại như cái máy: "Trông bệnh?"

"Ừ, trông bệnh." Lương Quyến bước lại ngồi xuống ghế, quay đầu thấy anh vẫn đứng ngây ra đó, cong môi cười khẽ, "Sao? Không hoan nghênh à?"

"Cũng... không phải không hoan nghênh." Dù trong lòng đang dậy sóng dữ dội, Lục Hạc Nam vẫn cố tỏ ra bình tĩnh, không để lộ sắc thái gì.

"Sao tự dưng em lại muốn ở lại..."

Tay ôm áo khoác của Lương Quyến, tay kia cứng nhắc cởi áo khoác của mình ra. Hai chữ "trông bệnh" nghẹn nơi cổ họng, thế nào cũng không thể nói ra tự nhiên được.

May mà Lương Quyến đang đối diện với màn hình máy tính, che mất tầm mắt, nên không nhận ra vẻ lúng túng của anh.

"Hôm qua anh còn nói muốn em ở lại trông anh mà?" Lương Quyến vừa lưu lại mấy tài liệu trên máy, vừa tranh thủ đá đểu anh một câu.

Tim Lục Hạc Nam khẽ giật. Hôm qua... hình như đúng là anh có nói câu đó. Anh không khỏi thầm mắng bản thân, đúng là tự rước họa vào thân.

Đúng lúc đó, khi chuột click vào nút tắt máy, Lương Quyến ngẩng đầu lên, vô tình bắt gặp vẻ mặt khác thường của anh.

Khóe môi cô cong lên, không chút khách khí vạch trần: "Lục Hạc Nam, chẳng lẽ anh đang... xấu hổ à?"

Dù lớn hơn vài tuổi, Lục Hạc Nam cũng không chịu thua, lập tức chuyển bị động thành chủ động.

Anh nheo mắt cười như có như không, giống như cảnh cáo: "Chưa chơi đủ đúng không? Em còn muốn thử xem ai lợi hại hơn à?"

"Anh nhường em một chút không được sao?" Lương Quyến phồng má, lí nhí nói như làm nũng, như xin tha.

Cổ họng Lục Hạc Nam khẽ động, một luồng nóng từ bụng dưới dâng lên khiến anh phải nén lại.

Anh khựng vài giây, rồi đột ngột cúi người sát lại gần, giọng khàn khàn đầy kìm nén: "Vừa nãy em nói gì? Anh nghe không rõ, nói lại lần nữa đi."

Làm gì mà không nghe rõ, rõ là muốn nghe cô nói lại lần nữa bằng cái giọng nũng nịu kia.

Tim Lương Quyến như lỡ nhịp, thấy ánh mắt anh dần tối lại, có xu hướng "tái chiến", cô không dám khiêu khích thêm, vội vàng nhét túi đồ rửa mặt vào tay anh, giục anh nhanh đi nhà tắm.

Đợi Lục Hạc Nam rửa mặt xong quay lại, cạnh giường chỉ còn một ngọn đèn bàn le lói ánh sáng. Người nói muốn "trông bệnh" lúc nãy đã sớm nằm yên trên chiếc giường phụ trong phòng bệnh.

Sợ đánh thức cô, Lục Hạc Nam bước nhẹ đến bên giường, định tắt đèn, vừa cúi đầu đã thấy tấm chăn mỏng manh trên người cô. Anh thở dài một hơi, đưa tay lấy chăn tơ trên giường mình, nhẹ nhàng phủ lên người cô.

Cuối cùng là ai đang chăm ai đây?

Nhưng người nằm trên giường lại không chịu yên. Vừa đắp xong chăn cho cô, Lương Quyến bỗng xoay người, ánh mắt đen láy mềm mại nhìn thẳng vào anh.

Ánh mắt bất ngờ khiến Lục Hạc Nam giật mình, tưởng mình động mạnh đánh thức cô. Nhưng thấy ánh mắt cô trong veo, anh mới hiểu ra — cô nhóc này căn bản chưa ngủ.

"Sao chưa ngủ nữa?" Tay Lục Hạc Nam không dừng lại, hoàn hồn rồi tiếp tục đắp lại mép chăn cho cô.

"Em không ngủ được." Giọng Lương Quyến mềm oặt, không hiểu sao lại ngoan ngoãn lạ thường. Ban ngày đúng là ít thấy thế này.

Cô nhắm mắt, để mặc anh đắp chăn. Nhưng không kìm được cơn bồn chồn trong lòng, lại mở mắt, khẽ hỏi: "Lục Hạc Nam, anh có buồn ngủ không?"

Giọng nói nhẹ như sương, tan ra giữa căn phòng bệnh yên tĩnh, như móng mèo cào vào tim, nếu không lắng nghe kỹ sẽ bỏ lỡ mất.

Nhìn báo cáo phân tích cả một ngày trời, lại còn tranh thủ họp mấy cuộc họp qua điện thoại, thực ra lúc này Lục Hạc Nam đã hơi mệt rồi.

Thế nhưng khi đối diện với ánh mắt ươn ướt mang đầy mong đợi của Lương Quyến, anh lại chẳng hiểu sao khẽ lắc đầu, lặng lẽ giữ nguyên tư thế cúi người, chờ cô nói tiếp.

Đôi mắt u ám của Lương Quyến lập tức sáng rỡ trở lại, cô cố gắng kìm nén niềm vui trong lòng, khẽ hỏi tiếp: "Vậy... anh có muốn ra ngoài đi dạo một chút không?"

Thì ra là thấy ở đây ngột ngạt quá.

Lục Hạc Nam khẽ cong môi cười, nếu đó là điều cô muốn làm, vậy thì anh còn có sự lựa chọn nào khác?

Chín, mười giờ đêm – đối với bệnh nhân trong khu nội trú, đây là thời điểm nên nghỉ ngơi. Nhưng ngoài bệnh viện, cuộc sống về đêm của người trẻ tuổi chỉ mới vừa bắt đầu.

Lương Quyến và Lục Hạc Nam sóng vai bước ra khỏi cổng bệnh viện, dọc theo bờ sông, thong dong đi trên con đường lát gạch thẳng tắp dành cho người đi bộ.

Dòng nước chia đôi  Bắc Thành thành hai nửa: bên này trầm lặng, bên kia náo nhiệt, ranh giới rõ ràng.

Bắc Thành bị dòng sông Tùng Hoa chia thành Nam Giang và Bắc Giang. Bờ Nam sầm uất nhộn nhịp, trong khi Bắc Giang, nơi là khu bảo tồn sinh thái, chưa bị khai thác nhiều, vẫn giữ được dáng vẻ nguyên sơ.

Trong bóng tối mịt mùng bên này, so với ánh sáng rực rỡ bên kia sông, Bắc Giang quả thật kém rực rỡ hơn rất nhiều.

Đầu tháng mười hai, nền nhiệt thấp kỷ lục của Bắc Thành lại một lần nữa phá vỡ lịch sử những năm trước. Lương Quyến lạnh đến mức run rẩy, nhưng vẫn không hề hối hận vì quyết định đột xuất ra ngoài đi dạo.

Cô xoa tay, hà hơi vào lòng bàn tay, nhưng chút hơi ấm ấy đối với Bắc Thành dưới âm độ mà nói, chỉ như muối bỏ bể.

"Anh có lạnh không?" Lương Quyến từ bỏ cách sưởi ấm tạm bợ ấy, ngoan ngoãn đút tay vào túi áo, nghiêng đầu nhìn Lục Hạc Nam đi bên cạnh.

Lục Hạc Nam lạnh đến mức giọng cũng run run, nhưng vẫn lắc đầu, không muốn làm cụt hứng: "Cũng tạm."

Hai người lại yên lặng đi thêm một đoạn, Lương Quyến nhìn hai cái bóng trên mặt đường xi măng – va vào nhau, tách ra, rồi lại quấn lấy nhau, bất chợt lên tiếng, giọng nhẹ như thì thầm: "Thật ra, em đại khái biết hôm nay Hàn Nguyệt Như sẽ đến bệnh viện."

Lặng im hồi lâu vẫn không thấy Lục Hạc Nam đáp lại. Lương Quyến không nhịn được ngẩng đầu nhìn anh, muốn từ nét mặt anh tìm ra chút phản ứng cảm xúc nào đó.

Kết quả lại khiến người ta thất vọng – sắc mặt người đàn ông này vẫn thản nhiên như cũ, không thể đoán được gì.

Lương Quyến cụp hàng mi đen nhánh xuống, ngoan ngoãn nhận sai: "Tại vì... là em cố ý tiết lộ cho cô ấy biết."

Buổi trưa trong lớp học, khi tán gẫu với Quan Lai, cô đã để ý thấy Hàn Nguyệt Như đang lắng nghe hai người trò chuyện. Lương Quyến thuận nước đẩy thuyền, nửa vô tình nửa cố ý tiết lộ chuyện Lục Hạc Nam đang nằm viện, chính là muốn để Hàn Nguyệt Như đến bệnh viện một chuyến.

Cô muốn để Hàn Nguyệt Như tự mình chứng kiến, như vậy mới có thể hoàn toàn từ bỏ. Nhưng Lương Quyến cũng hiểu, việc mình làm, suy cho cùng vẫn là lợi dụng Lục Hạc Nam.

Vì tư lợi cá nhân, cô đã lợi dụng một người chẳng hay biết gì, lại hết lòng chân thành với cô.

Bất chợt, một chiếc xe đạp lao vụt tới trên vỉa hè từ phía sau hai người.

Lương Quyến cúi đầu, chưa kịp phản ứng thì đã bị Lục Hạc Nam kéo mạnh vào lòng. Trong khoảnh khắc ấy, cô theo phản xạ ôm lấy eo anh.

Vòng tay anh ấm áp đến mức khiến người ta luyến tiếc. Lương Quyến biết tư thế lúc này giữa hai người có phần không thích hợp với mối quan hệ hiện tại.

Nhưng cô vẫn muốn bám lấy lồng ng.ực ấy – cứ xem như là ham chút hơi ấm giữa đêm đông lạnh giá đi.

"Sao anh không nói gì... giận rồi à?" Lương Quyến hít hít mũi, gương mặt nhỏ đỏ ửng vì lạnh dán sát lên ngực anh, giọng cũng trầm đục.

Giọng nói lành lạnh nhưng bất đắc dĩ vang lên bên tai.

"Không giận." Cô gái mềm mại trong lòng không chịu yên phận, cứ dụi dụi khiến cả người Lục Hạc Nam căng cứng, tay anh cũng lúng túng vòng qua eo cô.

Anh thở dài, lại nói: "Vì anh đã đoán được rồi."

Câu trả lời này khiến Lương Quyến sững sờ, cô ngẩng đầu lên thật nhanh, suýt chút nữa va vào cằm anh, may mà Lục Hạc Nam phản ứng kịp.

Cô chưa kịp điều chỉnh cảm xúc, liền túm lấy áo anh, sốt sắng hỏi: "Anh đoán được... bằng cách nào?"

Lục Hạc Nam cúi đầu nhìn vào mắt cô. Anh giơ tay lên, những ngón tay rõ nét chậm rãi vén từng sợi tóc lòa xòa trước trán cô ra sau tai.

Sau khi làm xong hết thảy, anh mới từ tốn mở miệng: "Vì em đến trễ hơn anh nghĩ."

Trễ hơn anh nghĩ?

Lục Hạc Nam đọc được nghi hoặc trong mắt cô, cong môi bật cười khe khẽ: "Anh biết chị Diêu đã gửi ảnh cho em. Từ lúc chị ấy chụp ảnh đến lúc em tới cửa phòng bệnh, em mất tận hai mươi lăm phút."

"Em và cô ấy học chung lớp, đâu có lý nào lại tới trễ như vậy."

Nói đến đây, Lục Hạc Nam ngừng một chút, ánh mắt trở nên xa xăm, rồi chậm rãi giải mã: "Trừ khi... em cố tình."

"Cho nên..." Cái cảm giác bị người ta nhìn thấu thật khó chịu, cổ họng Lương Quyến nghẹn lại, đến dũng khí tiếp tục ôm lấy anh cũng mất sạch.

Cô từ từ buông tay, tự giác lùi lại một bước, nói tiếp: "Cho nên... anh sớm đã biết, vậy mà vẫn phối hợp với em diễn cả một vở kịch dài như thế."

Lục Hạc Nam để ý từng cử động nhỏ của cô, nhẫn nại an ủi: "Em nghĩ nếu anh không đoán ra ý đồ của em, anh sẽ để Hàn Nguyệt Như ở trong phòng bệnh lải nhải với anh lâu như vậy sao?"

Những ngón tay lạnh buốt của Lương Quyến dần ấm lên, nhưng cổ họng vẫn khô khốc, không biết nên nói gì.

Cô quá non nớt – trước mặt anh, cô vẫn còn quá non nớt. Tất cả những thắng lợi tưởng như do mình giành lấy, thực chất chỉ là anh âm thầm cho phép.

Xung quanh tĩnh lặng như tờ, chỉ nghe thấy tiếng gió rít từ con đường nhựa khi xe lao vút qua, cùng tiếng thở nhẹ hòa quyện của hai người.

"Hiệu quả có như mong muốn không?" Lục Hạc Nam phá vỡ sự im lặng trước tiên.

"Như mong muốn rồi." Lương Quyến cúi đầu, lí nhí đáp.

Lục Hạc Nam lại hỏi: "Vậy em vui không?"

Hàng mi đen dài của Lương Quyến khẽ run, nhưng cô vẫn ngẩng đầu lên, ngước nhìn anh, cổ như cứng lại: "Vui rồi."

Rốt cuộc trong lòng anh đang nghĩ gì? Lương Quyến chẳng nhìn thấu được.

"Vui là tốt rồi."

Không biết có phải ảo giác của Lương Quyến hay không, cô cảm thấy câu "Vui là tốt rồi" của Lục Hạc Nam mang theo một chút cảm giác như trút được gánh nặng sau khi toại nguyện.

Anh đang giúp ai toại nguyện, lại đang vì ai mà thở phào?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK