Mục lục
Trước Khi Tuyết Rơi Hãy Chia Tay
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lương Quyến hoàn hồn lại, không kịp gỡ tay của Lục Hạc Nam đang ôm chặt eo mình, liền nghiêng người lao tới giành lấy chiếc điện thoại trên bàn bếp giữa.

"Lai Lai, bên này mình có chút việc, nói chuyện sau nhé!" Giọng cô vừa gấp gáp vừa luống cuống, tay chân cũng lộn xộn.

Giữa đêm khuya, cô nam quả nữ ở cùng một phòng, có thể xảy ra chuyện gì?

Không biết có phải Quan Lai cảm nhận được bầu không khí khác thường bên này hay không, mà cứ im lặng ôm tâm thế hóng chuyện, mãi chẳng chịu cúp máy.

Thấy cuộc gọi vẫn chưa kết thúc, Lương Quyến bực không chịu nổi, trong lòng thầm mắng Quan Lai không đáng tin. Không trông chờ gì được, cô đành phải tự thân vận động, định tự mình cúp máy.

Chỉ tiếc là vừa nãy cô đang rửa ấm siêu tốc, tay vẫn còn ướt sũng, mấy giọt nước chưa kịp lau khô nhỏ xuống màn hình khiến chiếc điện thoại vốn cảm ứng nhạy bỗng trở nên đơ lag bất thường.

Lúc này đúng là càng gấp càng rối, càng làm càng sai.

Gương mặt Lương Quyến đỏ bừng như muốn nhỏ máu, ngay khi cô vung tay định nhấn nút đỏ thì Lục Hạc Nam bất ngờ vươn cánh tay còn lại, nhẹ nhàng lấy điện thoại từ tay cô rồi đặt trước mặt mình.

Tay còn lại của anh vẫn không rời khỏi eo cô. Mặc dù cô đã có thể đứng vững, nhưng anh lại giả vờ không biết, nhất quyết không để cô thoát khỏi vòng tay mình.

Thứ duy nhất thay đổi có lẽ là sức lực trong lòng bàn tay anh. Ban đầu chỉ là đặt nhẹ mang tính hỗ trợ, sau đó như thể được ngầm đồng ý, anh bắt đầu thoải mái áp sát tay vào bên hông mềm mại của cô.

Tới lúc này, dường như chỉ cảm nhận sự mềm mại qua tay cũng không đủ thỏa mãn anh. Lục Hạc Nam khẽ thở dài, rồi vô cùng kiềm chế mà khẽ nhúc nhích đầu ngón tay, khi thì mạnh khi thì nhẹ, lướt đi qua lớp vải như đang mơn trớn trên làn da mịn màng.

Cho dù cảm xúc trong lòng đã cuộn trào mãnh liệt, động tác ngón tay của anh vẫn nhẹ nhàng đến mức khó phát hiện, như thể chỉ là một trò tiêu khiển riêng tư. Nếu eo Lương Quyến không nhạy cảm như vậy, chắc cô cũng chẳng nhận ra sự mơn trớn đầy ẩn ý đó.

"Alo, cô Quan, tôi là Lục Hạc Nam."

Sau khi cầm điện thoại, anh ngẫm nghĩ một lúc, rồi ho nhẹ vài tiếng để điều chỉnh giọng, mới từ tốn mở lời. Dù đã cố gắng làm dịu âm điệu, nhưng vẫn không giấu nổi chất khàn khàn – như vừa kiềm nén quá mức, cũng như vừa được thỏa mãn một cách nào đó.

Biết đầu dây bên kia đã đổi người, Quan Lai lập tức chuyển sang chế độ nghiêm túc, giọng nói vừa công thức vừa mang chút khách khí – kiểu như đang tiếp khách hàng ở cửa tiệm thời trang sang trọng.

"Chào anh Lục, làm phiền anh giữ Quyến Quyến lại muộn như vậy, thật sự ngại quá."

Nghe thì lễ phép, nhưng câu nói ấy rõ ràng có ẩn ý, cố tình kéo giãn khoảng cách giữa hai người. Đối với người từng lăn lộn trên thương trường như Lục Hạc Nam, tất nhiên anh hiểu rõ Quan Lai đang muốn ép anh phải thể hiện thái độ.

Là bạn của Lương Quyến, Quan Lai đang chờ anh đưa ra một câu trả lời chắc chắn.

Lục Hạc Nam liếc mắt nhìn Lương Quyến – lúc này đang co rút trong lòng anh như một con chim cút nhỏ, cúi gằm mặt không dám nhìn ai. Thấy hai má cô đỏ dần lên, thậm chí lan đến vành tai, anh khẽ nhếch môi, thong thả nói: "Lương Quyến là bạn gái tôi. Ở lại chỗ tôi không phải là phiền phức, mà là chuyện đương nhiên."

Bởi vì là bạn gái, nên ở lại là điều hiển nhiên.

Câu nói đó như đánh mạnh vào tai Lương Quyến, khiến cô nghẹn thở một nhịp.

Còn chưa kịp điều chỉnh hơi thở, cô đã cảm nhận được tay Lục Hạc Nam đang siết nhẹ eo mình, định kéo người trong lòng lại gần hơn. Không đợi cô phản ứng, lực kéo đó đã khiến cô bị ép tiến sát về phía anh thêm nửa bước.

Giờ thì trong mũi toàn là mùi trà sơn chi thoang thoảng trên người anh, nhẹ nhàng nhưng không thể xua tan.

Lương Quyến vùi đầu sâu hơn vào lồng ng.ực anh, giả vờ hít mũi một cái để che giấu, rồi lặng lẽ dựng tai nghe cuộc trò chuyện tiếp theo.

Có câu nói của Lục Hạc Nam, Quan Lai cũng nhẹ nhàng thở ra, giọng cô không còn lạnh lùng như lúc đầu nữa: "Đúng là tôi nghĩ hơi nhiều, anh đừng để bụng."

"Cô chỉ lo cho bạn nên mới thế, tôi hiểu." Giọng Lục Hạc Nam dịu dàng, nhưng ngay sau đó lại đổi tông.

"Dù sao hôm nay vẫn phải cảm ơn cô đã chia sẻ kinh nghiệm với Lương Quyến. Nhưng về sau mấy kiểu kinh nghiệm như thế... không cần thiết nữa."

Đầu dây bên kia im lặng, Lục Hạc Nam cũng không cho cô cơ hội phản bác, nói tiếp: "Những lý thuyết cô dạy cô ấy, không áp dụng được cho mối quan hệ giữa tôi và cô ấy."

Nói đến đây, Lục Hạc Nam dừng lại một chút, tay đang ôm eo Lương Quyến cũng hơi dùng sức, ép cô ngẩng đầu nhìn mình.

Lương Quyến khẽ "á" một tiếng vì đau, dù hơi bất mãn nhưng vẫn ngoan ngoãn làm theo.

Dưới ánh tuyết trắng ngoài cửa sổ hắt vào, cô gần như thấy được hình ảnh phản chiếu của mình trong đôi mắt đen láy của anh. Khi nhìn xuống, cô thấy môi anh khẽ mấp máy, nói—

"Cô ấy ở bên tôi, không cần phải nghe lời, cũng không cần phải ngoan."

Sau khi cúp máy, trong lòng Lương Quyến vẫn chưa bình tĩnh lại được, thậm chí còn quên cả mục đích ban đầu là ra uống nước. May mà Lục Hạc Nam vẫn còn chút lý trí, chưa bị sự mềm mại trong lòng làm mờ lý trí.

Anh lặng lẽ buông vòng tay khỏi eo Lương Quyến, rồi cầm lấy ấm nước cô ném vào bồn rửa lúc nãy. Rửa sơ lại rồi đổ đầy nước, cắm điện.

Sau khi anh làm xong mọi việc một cách gọn gàng, mới nhận ra Lương Quyến đang đứng yên phía sau, nhìn chằm chằm vào anh không chớp mắt.

"Sao thế?" Lục Hạc Nam rút một tờ giấy lau khô tay, thấy ánh mắt cô vẫn chưa rời đi, khẽ nhướng mày hỏi.

Lương Quyến ngượng ngùng đưa tay sờ mũi, thực ra chỉ là đầu óc đang thẫn thờ, vô thức nhìn vào khoảng không, mà khoảng không đó tình cờ là anh.

"Không có gì."

Cô chớp mắt, vụng về che giấu cảm xúc, rồi lơ đãng hỏi: "Sao anh lại ra ngoài? Em làm ồn đến anh à?"

Lục Hạc Nam lắc đầu, hơi ngẩng cằm chỉ về phía ấm nước: "Giống em thôi, khát nước nên ra lấy nước uống."

Anh vốn không có thói quen uống nước giữa đêm, chỉ là tối nay lại thấy khát không chịu nổi. Giờ nghĩ lại, anh thầm cảm ơn ông trời đã sắp đặt có chủ ý – nếu không nhờ vậy, e là anh đã bỏ lỡ tất cả những gì vừa xảy ra tối nay.

Trong đầu vẫn còn vang lên câu nói cuối cùng của Quan Lai, khiến Lục Hạc Nam sững người. Một Lương Quyến ngoan ngoãn nghe lời thì sẽ trông như thế nào? Anh thật sự không thể tưởng tượng nổi, mà cũng chẳng muốn tưởng tượng.

Một cô gái sống phóng khoáng, tùy hứng như thế, sao có thể bị tình yêu ép buộc mà thay đổi? Vừa gượng gạo, vừa đáng buồn.

Nước nóng sắp đun xong, sợ Lương Quyến đợi không nổi, Lục Hạc Nam chần chừ một lúc, rồi lại lấy thêm một chai nước lạnh trong tủ lạnh. Anh đổ nước lạnh và nước nóng vào ly thủy tinh, kiểm tra nhiệt độ vừa phải mới đưa cho cô.

Lương Quyến cầm ly nước, nhấp từng ngụm nhỏ cho có lệ. Đôi mắt trong veo không chịu yên phận, cứ đảo quanh không ngừng, thỉnh thoảng lại liếc trộm Lục Hạc Nam đang ngồi bên cạnh.

Trái với vẻ rụt rè của Lương Quyến, Lục Hạc Nam dựa hẳn vào sofa, cầm ly nước tu một hơi nửa ly, rồi thản nhiên nói: "Muốn hỏi gì thì hỏi thẳng đi."

Nhận được sự cho phép, Lương Quyến đặt ly xuống bàn trà, hơi nghiêng người, khẽ khàng hỏi với chút rụt rè: "Anh vừa nói không cần em ngoan ngoãn nghe lời... là có ý gì?"

"Chính là nghĩa đen của nó." Lục Hạc Nam liếc nhìn cô một cái, giọng hơi trầm xuống. Anh không tin một người học văn như cô lại không hiểu nổi câu đơn giản như vậy.

"Không hiểu. Em muốn anh giải thích cho em nghe."

Trong căn phòng tối âm u chỉ có một chiếc đèn sàn ở góc phòng phát ra ánh sáng vàng mờ mờ.

Trong bóng tối mơ hồ, Lương Quyến càng thêm táo bạo. Cô đặt tay lên đùi Lục Hạc Nam, mượn lực nghiêng người lại gần, quả nhiên nghe thấy hơi thở anh bắt đầu rối loạn.

Lương Quyến hài lòng nhếch môi, giọng lười nhác mang theo chút trêu ghẹo: "Lục Hạc Nam, em muốn anh giải thích cho em nghe."

Biết rõ cô đang cố tình chọc ghẹo, vậy mà Lục Hạc Nam vẫn bị cô khiến cho lòng ngứa ngáy. Yết hầu khẽ trượt lên trượt xuống một lượt, anh mới lạnh nhạt nói: "Lương Quyến, anh mong em đặt đúng vị trí của mình."

Nhìn thấy khuôn mặt sững sờ của Lương Quyến, Lục Hạc Nam mới cảm thấy mình tạm thời gỡ gạc lại được một ván.

Nhưng chỉ cần liếc mắt thấy đôi mắt cô vụt tối đi, lòng anh lại mềm xuống không kiềm được. Thấy phản kích có vẻ hơi quá, anh liền vội bổ sung: "Lần sau làm gì thì nhớ có chút tự giác của bạn gái anh."

Nói xong, Lục Hạc Nam đưa tay vuốt lấy mái tóc dài buông trước ngực cô, mân mê một lúc mới thoả mãn ngẩng đầu lên.

Dưới ánh đèn lờ mờ, đối diện là đôi mắt trong veo long lanh ánh nước, Lục Hạc Nam rung động. Lời nói như không cần suy nghĩ, cứ thế tuôn ra theo cảm xúc dâng trào:

"Người anh thích là cô gái có nội tâm nhạy cảm và sâu sắc, ôm giấc mộng hiệp khách cứu đời. Cô ấy kiêu ngạo nhưng hiểu chuyện, tỉnh táo nhưng không muốn tách biệt khỏi thế gian."

"Anh thích là một người sống động như vậy, không phải một con rối chỉ biết nghe lời và răm rắp làm theo sở thích của anh."

Bị lời nói đầy tình cảm đó tấn công dồn dập, gò má Lương Quyến bất giác nóng lên. Cô không chịu thua, đáp trả một câu: "Vậy anh cũng làm ơn đặt đúng vị trí của mình đi."

Nghe vậy, Lục Hạc Nam nhướng mày, ánh mắt dời xuống, rồi dừng lại ở một chỗ nào đó, chậm rãi nói đầy hàm ý: "Anh đúng là nên đặt lại vị trí cho mình thật."

Lương Quyến mất vài giây mới nhận ra anh đang nhìn chỗ nào. Cúi xuống nhìn, thấy trước ngực mình tràn ngập xuân sắc, cô ngẩn ra rồi theo phản xạ đưa tay che lại, lập tức rời khỏi người anh.

Bị trêu bất ngờ như vậy, Lương Quyến đến ngồi xuống sofa cũng không dám. Cô đứng trước mặt Lục Hạc Nam, trợn mắt lên giận dỗi. Đôi mắt lúng liếng đầy hờn dỗi mà không biết rằng, trong mắt một người đàn ông đang rung động, ánh mắt ấy lại càng mê người.

Hành động của Lương Quyến càng giống như "giấu đầu lòi đuôi", bởi vì cô vừa đứng dậy liền để lộ nhược điểm chí mạng của chiếc váy ngủ lụa này — quá ngắn.

Thật ra không thể trách Lục Nhạn Nam mua chiếc váy này ngắn, chỉ có thể trách Lương Quyến quá cao. Chiếc váy lẽ ra nên dài đến đầu gối, nhưng khi cô mặc vào chỉ đủ che được đôi chân thon dài một cách miễn cưỡng.

Cả tối nay, làn da trắng mịn như ngọc của Lương Quyến cứ chốc chốc lại hiện ra trong tầm mắt, khiến Lục Hạc Nam muốn tránh cũng không được, sớm đã nảy sinh suy nghĩ không an phận.

Nếu thật sự bắt anh "đặt đúng vị trí của mình", thì với tư cách là một người bạn trai chính danh, e là đêm nay anh sẽ không dễ dàng buông tha cô đâu.

"Em đi ngủ đây! Anh cũng ngủ sớm đi! Ngủ ngon!"

Chắc vì trong mắt Lục Hạc Nam hiện rõ vẻ trêu chọc pha chút nóng bỏng, Lương Quyến hoảng hốt bỏ chạy, đến cả ly nước trên bàn trà cũng quên mang theo.

Nhìn bóng lưng vội vàng chạy vào phòng của cô, Lục Hạc Nam siết chặt nắm đấm, kiềm chế cơn khô nóng đang trỗi dậy trong lòng, nghiến răng nói: "Lương Quyến, em đúng là chỉ biết chọc ghẹo, chẳng dám chịu trách nhiệm gì cả."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK